1/7/11

Huyết liên

Đệ nhị thập nhị chương: Giọt nước mắt
     
     "Chủ nhân, bọn họ chuẩn bị rời khỏi Thái Bình Dương, chúng ta vẫn tiếp tục kế hoạch chứ?" Trên mặt biển xanh thẳm dợn sóng yên ả, một cái đầu lộ ra trên mặt nước, nhìn theo bóng những người chuẩn bị rời đi. Người này nhẹ tay ấn thiết bị liên lạc đeo bên tai, báo cáo thông tin.

     Trong một căn phòng hạng tổng thống tại Mỹ, áp lực đè nặng, Lý Lăng nhìn ly rượu bất động trong tay, nở nụ cười tà mị, mà ở phía đối diện, ông chủ của y vẫn nhắm hờ hai mắt, tựa như đang ngủ, thế nhưng khi nghe thông báo, cái đầu lại gật gật, bàn tay siết chặt lên quyền trượng. Trò chơi còn chưa chấm dứt, nếu để cho các ngươi sớm rời đi như vậy, có lẽ chính các ngươi cũng thấy tiếc nuối đi! Vậy thì món tráng miệng sẽ lập tức được thượng mặt bàn.

     "Chiếu theo kế hoạch." Một lời đơn giản đủ để phản chiếu tâm tư âm u của một người.

     Trên mặt biển Thái Bình Dương, người nọ rút súng, kề lên mặt, xuyên qua kính ngắm bắn nhìn về phía ba người trên thang dây trực thăng. Gã đang chờ đợi thời khắc chuẩn xác...

      Vũ Văn Tu nắm chặt thang dây, nhìn về phía sau, thấy Đường Phong nổi giận lôi đình thì không khỏi cười cười, "Thủ đoạn trả thù của ngươi, xem như hôm nay ta đã thấy, có lẽ trên đời cũng chẳng có mấy ai dám trêu chọc đến ngươi."

      Vũ Văn Ngạn nhìn thiếu niên đang cất giọng châm chọc mình, không có cảm giác tức giận. Dường như trên đời này, người duy nhất biết cách nói chuyện để điều khiển cảm xúc của y cũng chỉ có Vũ Văn Tu.

      "Ngươi cũng ở trong số đó hay sao?" Ánh mắt lạnh băng của Vũ Văn Ngạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho mình mê muội kia, không khỏi cảm thán nói.

      Vũ Văn Tu nhìn nhìn Vũ Văn Ngạn, sau đó lại đưa mắt nhìn thoáng qua vùng biển rộng mênh mông khiến mình khó quên này, "Ta dám." Ngữ khí kiên định, bao hàm một chút tính trẻ con. Có lẽ như vậy mới thích hợp với Vũ Văn Tu, mà không phải là La Tu trước kia, một kẻ lãnh khốc, không hiểu tình, thời gian thực sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.

      Khóe miệng Vũ Văn Ngạn khẽ nhích lên, y cũng quay đầu nhìn ra mặt biển rộng mênh mông vô bờ, lúc này, trên khuôn mặt Vũ Văn đại đương gia, người nam nhân vô tình, nếu có một vẻ tính “người” thì đó phải là ôn nhu, sự ôn nhu sủng nịch chỉ đối với duy nhất một người.

      Vũ Văn Tu không khỏi cảm thán, tới tới lui lui đã gần một năm. Một năm này, cùng nam nhân này ở chung, từ không có thói quen đến sớm chiều tương đối, rồi bản thân vô ý thức mà ỷ lại y, tín nhiệm y, sau rồi từ lúc nào lại biến thành tình yêu, thời gian quả thực là một thứ rất kỳ lạ, mà cùng với thời gian, ‘cảm tình’ cũng là một thứ rất kỳ diệu.

     Bất quá, kết thúc hoàn mỹ cho mọi người không phải là chuyện thường thấy trong cuộc sống, bởi vì không ai dự đoán được tương lai, đó là thứ chỉ có Thượng Đế và vận mệnh mới biết.

     "Ánh sáng?" Mắt Vũ Văn Tu bị một trận phản quang kích thích, trong hắn chợt mãnh liệt dấy lên một dự cảm bất hảo, khiến hắn động tâm nghĩ đến kế hoạch của Zero chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao? Từng là sát thủ ưu tú nhất của Zero, hắn biết, tác phong của Zero dứt khoát là đuổi tận giết tuyệt, lần này lẽ nào lại chịu buông tha cho con mồi? Đáp án chắc chắn là không, như vậy...

     Vũ Văn Tu híp hai mắt, chăm chú nhìn xuống mặt biển bình tĩnh gợn sóng, chung quanh tìm tòi, quả nhiên trời không phụ người có lòng, hắn ở mặt biển tìm được nơi phát ra nguồn sáng mỏng manh ấy, hơn nữa theo trực giác, Vũ Văn Tu ngẩng đầu, nhìn thấy phía trên hắn là Vũ Văn Ngạn.

     Hồng ngoại tuyến? Không thể nào...!? Vũ Văn Tu đột nhiên giương mắt chú ý tới vệt sáng mờ nhạt rọi vào vị trí trái tim của Vũ Văn Ngạn từ phía sau lưng. Vệt sáng mờ nhạt đến nỗi mắt thường hầu như không thể nhìn thấy, nhưng đối với Vũ Văn Tu, nó quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đập vào mắt hắn lại chói chang như vậy...

     Tiếng sóng... Tiếng quạt phành phạch của trực thăng... Tiếng người nhè nhẹ hít thở... Hết thảy bình tĩnh dường như sắp nổ tung...

     "Nguy rồi, không kịp nữa..." Vũ Văn Tu không chút suy nghĩ, trực tiếp vươn tay túm lấy vạt áo của Vũ Văn Ngạn. Trong nháy mắt khi Vũ Văn Ngạn giật mình, hắn nhún người lên, thân thể nhỏ nhắn chặn kín lấy phần lưng của Vũ Văn Ngạn. Một phát súng kia bắn trúng lên người hắn.

     "Ngươi làm gì vậy?" Vũ Văn Ngạn thấy Vũ Văn Tu giống như đùa bỡn, giống như làm nũng ghé sát vào sau lưng mình, có chút bất đắc dĩ, vờ cả giận nói.

     Vũ Văn Tu cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế trên lưng, tay vẫn không buông khỏi cổ Vũ Văn Ngạn, ôm chặt, thật chặt, sau đó giữ vững bình tĩnh. Hắn biết, một phát chưa trúng, kẻ địch sẽ chưa buông tay, không biết còn có bao nhiêu viên đạn đang chờ đợi để găm lên thân thể Vũ Văn Ngạn. Hắn không muốn, không muốn, phi thường không muốn để cho người mà mình yêu chịu bất cứ thương tổn gì.

     Nguyên lai tình yêu là như vậy, một bên trả giá, một bên khác nhận."Không có gì, chỉ là mệt mỏi, không muốn tự mình leo lên, muốn ngươi cõng ta lên." Đôi môi nhỏ nhắn chậm rãi rút đi sắc hồng tươi nhuận.

     "Mẹ nó." Một tiếng thấp rủa đến từ mặt biển. Một phát, còn một phát nữa, nhất định phải chấm dứt tính mạng của Vũ Văn đương gia... hoặc là dâng ra tính mạng của mình.

      Vũ Văn Tu tựa đầu vào bờ lưng rắn chắc của Vũ Văn Ngạn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mặt biển, hắn đang tìm, tìm mối nguy hiểm ẩn dấu ở phía xa xa kia. Hắn lẳng lặng tìm, vì sát thủ của Zero sẽ không ngây thơ ở yên một chỗ ngắm bắn lần thứ hai, hắn cũng không thể hô hoán, chỉ có trời mới biết, tạo ra hỗn loạn lúc này là bao nhiêu có lợi cho kẻ địch... Không được rồi, máu càng chảy càng nhiều...

     Vũ Văn Thần ngó lơ, lòng không khỏi ai oán thở dài, bản thân hắn sao không có được loại diễm phúc như lão ca, được cháu yêu ỷ lại như vậy đâu?

     Ánh mắt Vũ Văn Tu lóe lên một tia sáng, điểm đen đó, hồng quang đó, là chỗ đó... Hắn muốn lên tiếng, nhưng lên tiếng không kịp, hai bên đối vọng, dường như đều tin tưởng đối phương có thể nhận ra ánh mắt của mình, một bên phẫn nộ, một bên thản nhiên lạnh lùng... Xem ra hôm nay là không giết được Vũ Văn đương gia, vậy giải quyết trước vị đương gia tương lai này cũng coi như không nhục mệnh...

     "Phanh." Viên đạn nhanh chóng thoát khỏi nòng súng, bay thẳng về phía Vũ Văn Tu. Hiện giờ họ đang lơ lửng trên không, vốn không thể ẩn núp. Hơn nữa, Vũ Văn Tu cũng không có ý định cho Vũ Văn Ngạn biết nữa. Cho dù y có biết, cũng phải là khi y đã vào trong trực thăng, thực sự an toàn mà rời khỏi đây... Nhanh chóng rời khỏi vùng biển ma quỷ này, không thể chậm trễ.

     Cho nên khi viên đạn thứ hai đánh trúng vào thân thể của Vũ Văn Tu, sụt một tiếng thật ngọt, trên trán hắn chảy ra mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt lấy môi. Hồng quang biến mất, Vũ Văn Tu cảm thấy mình không chịu đựng được lâu nữa, có lẽ sắp xong rồi đi?... Có lẽ đã xong rồi đi?...

     Trực thăng vẫn tiếp tục bay, Vũ Văn Tu siết chặt lấy cổ Vũ Văn Ngạn, thiếp sát vào lưng y. Hai phát. Những hai phát. Đều không mấy sai đích. Khá lắm Zero! Bình tĩnh! Chuẩn xác! Không về tay không! Cảm giác tử thần chậm rãi bước lại gần khiến hắn hít thở không thông, hắn thấy sợ hãi, hắn thực sự sợ hãi không còn được nhìn thấy Vũ Văn Ngạn, hắn luyến tiếc...

     "Nếu ngày nào đó, ta đột nhiên rời khỏi ngươi, ngươi không nên khổ sở, hơn nữa không cần đi tìm ta, ngươi phải tin tưởng ...cuối cùng sẽ có một ngày ta trở về bên ngươi." Vũ Văn Tu nhẫn nại cơn đau, nhẹ nói với Vũ Văn Ngạn.

     Vũ Văn Ngạn dừng lại động tác leo thang, y sửng sốt!

     "Sao bỗng nói như vậy?" Vũ Văn Ngạn tựa như cảm thấy thiếu niên có gì đó không bình thường, lập tức hỏi.

     Vũ Văn Tu vẫn nhẹ giọng như đang nói chuyện phiếm: "Trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ là hữu cảm nhi phát* thôi." (* do cảm xúc dâng lên mà bộc lộ)

     Vũ Văn Ngạn nhìn xuống dưới mặt biển xanh lam, không hiểu y nghĩ gì: "... Nếu đó là ngươi nhất định muốn."

      Vũ Văn Tu cười cười, "Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói."

     "Thần thúc, nếu ta đột nhiên rời đi, ngươi ngàn vạn lần phải ngăn cản ba ba của ta làm chuyện điên rồ." Vũ Văn Tu đưa khuôn mặt tái nhợt nhìn về phía Vũ Văn Ngạn ở gần đó, cố gắng lớn tiếng nói.

     "Tiểu Tu nhi? Ngươi...? Sao...? Xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Thần cũng ngỡ ngàng.

     "Thúc thúc, đáp ứng ta, được không?" Vũ Văn Tu mỉm cười, khẩn cầu, trong giọng nói ẩn chứa bi thương. Hắn không muốn, không muốn rời khỏi bất cứ ai có mặt ở đây. Thế nhưng lúc này, hắn cảm thấy mệt... mệt mỏi quá, điều duy nhất còn nghĩ được là muốn biết Vũ Văn Ngạn sẽ không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn sau khi mình ra đi.

     Vũ Văn Thần ngạc nhiên nhìn thấy nụ cười bi ai của Vũ Văn Tu, hắn như bị vẻ bi ai ấy thôi miên mà bất giác gật đầu không cần suy nghĩ. Mà lúc này Vũ Văn Ngạn đã rõ ràng cảm thấy có gì đó không bình thường, rất không bình thường! Y buông một tay khỏi thang dây, trở mình định ôm lấy Vũ Văn Tu. Tu nhi không bình thường, không bình thường đến làm y bỗng lạnh cả người.

     "Nhớ kỹ lời hôm nay các ngươi đã nói, nhớ kỹ..." Máu trên lưng Vũ Văn Tu cuối cùng cũng ướt sũng qua lần vải áo, ướt sũng ống quần, chậm rãi nhỏ xuống, dừng lại trên mặt Vũ Văn Thần. Vũ Văn Thần sửng sốt sờ lên mặt, nhìn thấy ngón tay ướt đỏ, lắp bắp: "Tiểu Tu nhi, ngươi bị thương, ngươi bị thương... máu... "

      Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây. Vũ Văn Ngạn cũng cảm giác được hai cánh tay đang ôm chặt lấy mình chậm rãi buông ra, nghe thấy tiếng lắp bắp của Vũ Văn Thần thì không khỏi run lên, cánh tay đang muốn khẩn trương vòng quanh thân hình nhỏ nhắn sau lưng mình thì một cái bóng nhoáng lên, vuột nhanh ra khỏi tầm tay y, nhẹ như làn gió, nhẹ như nước. 

     Vũ Văn Tu đăm đăm thu lấy hình ảnh sững sờ của Vũ Văn Ngạn đang rất nhanh nhỏ dần trước mắt, mỉm cười: "Chờ ta trở lại." Thanh âm tuy mỏng manh nhưng vọng vào tai Vũ Văn Ngạn lại không khác gì tiếng sét đánh.

     "Tiểu Tu nhi..." Vũ Văn Thần kinh hoảng kêu to, thế nhưng tay hắn không chụp được Vũ Văn Tu, hắn trơ mắt nhìn thân thể bé nhỏ rơi vào trong lòng biển rộng, hệt như ảo giác.

 
      Trong thoáng chốc, không ai nói được lời nào...
      Trong thoáng chốc, cả hai người đều sững sờ nhìn xuống mặt biển...

      "... Không được... Không được... Ngươi không thể! Ngươi không thể như vậy rời đi!... Ta không cho phép!! Không cho phép!!!" Vũ Văn Ngạn siết cứng lấy lòng bàn tay trượt dài vết máu, không chần chờ, rời khỏi thang dây.

      "Ca!" Vũ Văn Thần lần thứ hai kinh hoảng kêu to, lần này hắn phản ứng nhanh thần kỳ, vươn người túm chặt lấy cánh tay Vũ Văn Ngạn.

      Vũ Văn Ngạn ngước đôi mắt tràn ngập lệ khí nhìn hắn: "Buông."

      "Ca!! " Vũ Văn Thần cũng không thỏa hiệp, chuyện xảy ra quá nhanh khiến đầu óc hắn cũng phát mộng, không rõ ràng lắm, nhưng cómột chuyện nhớ kỹ hắn lại nhớ rõ vô cùng, đó là hắn vừa mới đáp ứng Vũ Văn Tu, tuyệt đối không để cho Vũ Văn Ngạn hành động điên rồ, vì thế hắn nắm chặt, cơ hồ cả linh hồn đều dồn về năm ngón tay.

       “Vũ Văn Thần!!!" Vũ Văn Ngạn nhìn vào lòng biển rộng mênh mông, lo lắng cuống cuồng mà gầm lên. Tu nhi, hắn sắp đi mất rồi, Tu nhi, nếu y không lập tức đuổi theo... Y sợ hãi! Y thực sự sợ hãi!

      "Ca...!" Vũ Văn Thần kêu lên, giọng đã nghẹn ứ. Hắn đã nhận thức... hắn đã nhận thức hết thảy vừa xảy ra. Nếu khi ấy hắn kịp nhận ra Vũ Văn Tu khác thường, có lẽ còn có thể vãn hồi, chính là, chính là...: "Ngươi đã đáp ứng tiểu Tu nhi, nếu hắn gặp chuyện không may, ngươi sẽ không thương tâm, sẽ không làm chuyện điên rồ." Vũ Văn Thần kêu gào với nước mắt như một đứa trẻ, "Tiểu Tu nhi... hắn nhất định sẽ chờ được chúng ta, hắn nhất định sẽ chờ được chúng ta..."

     Vũ Văn Ngạn nhìn xuống phiến biển rộng dưới chân, ánh mắt trống rỗng, y không giãy giụa nữa, y đình chỉ giãy giụa, chỉ nhìn vào phiến biển rộng, tê tâm liệt phế hô to: " A ~~~~~~~~~·" Này một tiếng, bao hàm tất cả của y, bao hàm cả trái tim vừa đánh mất của y. Nước tràn ra khỏi khóe mắt Vũ Văn Ngạn, chảy xuống, chậm rãi chìm vào phần mộ rộng lớn phía dưới chân y.

     "Lăng, thiếu chủ đã xảy ra chuyện, dừng lại phi cơ, dừng lại." Một trong số các thuộc hạ nhận ra có chuyện đã phát sinh, kêu gọi Lăng.

     "Cái gì?" Lăng nghe thanh âm đầy khẩn trương lo lắng của đồng nghiệp, không khỏi kinh hãi, khẩn cấp gạt cần lái, cho trực thăng dừng lại giữa không trung.

     Thế nhưng hết thảy đã không còn kịp, mọi khẩn cấp xử lý cũng đã không thể thay đổi được chuyện Vũ Văn Tu ngã vào biển rộng.

     Vũ Văn Tu xuôi tay, để mặc cho thân thể lắng đọng, hắn mệt mỏi, mệt mỏi, chậm rãi nhắm lại hai mắt của mình... Tái kiến, Vũ Văn Ngạn! Tái kiến! Ta phát hiện, ta thật sự, thật sự yêu ngươi...

     Biển rộng, này phiến biển rộng là mồ chôn của anh hùng, là cánh cửa địa ngục cho những kẻ xâm nhập và thách thức quyền uy của nó... 
___________

14 nhận xét:

  1. Chương này thực bi thương. Nhưng ta chờ ngày trở lại!

    Trả lờiXóa
  2. @ tiểu phudu: Trở lại mờ, mà còn phải trở lại long lanh nữa ấy chứ! ^^ Ta khoái nhất là đọc mí bộ kiểu "thoát thai hoán cốt"! ^^

    Trả lờiXóa
  3. À, bà con qua bên trang "Rảnh thì buôn" của nhà ta, mí hôm trước ta vừa chộp được cái clip thật là ... Có ai coi rùi cho cảm tưởng! ^^

    Trả lờiXóa
  4. bi thuong qua di. huhu. nhat dinh fai cho tieu tu tro lai nhe

    Trả lờiXóa
  5. ta mong 2 người đc gặp lại a.....hic.hic

    Trả lờiXóa
  6. oaoaoa~~~~~, nàng ơi, ta điên mất, cứ tưởng tượng ra cảnh Tu nhi để lại lời trăn trối trước khi đi thế này, tất cả chỉ là lo anh Ngạn khốn khổ vì mình, căn dặn mọi chuyện, rồi lấy thân che cho anh Ngạn như thế, ta chỉ muốn giết chết cái tên Zero thôi~~~ aaaaaaa *gào thét* , ta mong sự đau khổ này sẽ như Tu nhi nói, sẽ còn gặp lại ~~~ hu hu, không thôi ta cũng sẽ chết mất thôi ~~~ Ngạn ka ui, cố lên, oaoaoaooaa, nàng ui, mau có chương mới , chương mới *xoè tay* ta mong nàng a, ths nàng nhiều lắm

    Trả lờiXóa
  7. Ế, ta tưởng ta đã báo cáo với nàng là ta về quê, mà nhà ta ko có net nên ta ko cmt đc là gì, mà di động của ta ko cmt đc nên tóm lại là ta ko cmt. Ai bảo nàng bảo ko bít ta nên ta mới bạo phát chứ, mà dạo này ta cũng ko cướp tem đc, hức hức, bao h ta mới trở lại phong đọ như xưa
    Tập sau em Tu sẽ trở lại hoành tráng hơn xưa đây, ta chờ ah, mỗi tội bộ này H ko có j , chả bù cho bộ Hào môn diễm 1 tí, nhớ mỗi cảnh H của Hào môn diễm, ta đều phải đọc đi đọc lại QT mấy lần mới thấm đc, khổ thân nàng edit ah

    Trả lờiXóa
  8. Yo ~~ YuYuchan, ta nhớ nàng quá à *nhào tới ôm hôn*
    *quẹt mỏ*
    lâu lắm mới sang đập phá nhà nàng, ta nhớ quá a ~ ta thi xong rùi, đang nghỉ xả hơi chờ edit típ, mí nữa có bay đau thì ta cũng chưa biết, sanh bỏ bom nhà nàng mấy câu cho đỡ bùn ! ^o^
    YuYu a, nàng chỉ ta cách đặt pass với được hem, "Miêu mễ" nhà ta mật độ H cao hêm thích hợp cho trẻ em trong sáng nên ta muốn đặt pass chút cho vui. Nàng qua nhà ta quăng vào hòm com nhá, ta sợ mấy hôn nay phơn phởn lại quên mứt! ..hắc hắc...
    giờ ta đi gặp Lôi Tuyền ca ca đê!!

    Trả lờiXóa
  9. @ tiểu Nhã: Đã reply tại nhà nàng nha! ^^

    Trả lờiXóa
  10. @ cả nhà: *Ôm ôm* Bà con yên tâm, tiểu Tu sẽ trở lại, mà còn trở lại hoành tráng ấy chứ! ^^

    @ tiểu keke: *Huýt sáo ngó lơ* Tiểu keke là ai nhỉ? Nghe lạ hoắc!

    Trả lờiXóa
  11. Đọc một hồi com mới thấy bình tâm hơn đó, mới vừa hết hồn chương trước, tưởng là xong rồi. Ai dè...

    Nhưng mặc dù đã biết Tu nhi sẽ trở lại, vẫn thấy đau lòng khi đọc đoạn này ghê, Tu nhi đúng là quá yêu thương Ngạn, một sát thủ bản năng sinh tồn là rất mạnh, nhất là người được đào tạo kiểu như Tu nhi, vậy mà vì người trước mắt này, Tu nhi lấy thân che chở, thậm chí cố gắng giữ vững thân thể đã trúng đạn một lần, để hi vọng tên sát thủ có bắn lần nữa cũng ko mảy may làm bị thương đến Ngạn. Thậm chí trước khi quá kiệt sức mà buông tay còn bắt Ngạn và Thần hứa ko được làm gì điên rồ khi mình đi nữa, đọc đoạn đó mình suýt khóc đó. Thương Tu nhi quá.

    Ngạn nếu ko có Thần là buông tay nhảy theo tìm Tu nhi rồi, anh khóc vì thấy Tu nhi rơi vào biển mà. Một đứa trẻ 11 tuổi, ở giữa biển mênh mông chưa chắc toàn mạng, đằng này Tu nhi bị những 2 phát đạn, thật sự mình ko nghĩ ra được cách nào khiến Tu nhi còn sống được bạn ơi. Mình muốn xử tên bắn súng kia, dám làm bị thương nặng Tu nhi.

    Trả lờiXóa
  12. @ ixora: ^^ Hồi mới đọc chap nì, ta cũng xót hết cả ruột! TT^TT. Nhưng mờ nói thiệt với nàng, đến bây giờ ta vẫn không biết tiểu Tu làm thế nào mà sống được nữa! TT^TT

    Trả lờiXóa
  13. Ta dau long qua!!!Luc Ngan ca roj nuoc mat lam ta mun ban caj ten dang ghet da ban pe nha

    Trả lờiXóa
  14. aa dau lòng aaa... tên sát thủ chết tiệt *ôm tiểu liên xả đạn* aaaaaaaaaaaaa

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment