16/7/11

Hào Môn Diễm - Phiên ngoại "Nhật kí về cuộc mất tích của Trần Cận" (thượng)


Thân tặng Phudulukhach
       Đây là phần nhật kí về những ngày Trần Cận mới “chia tay” cùng Fiennes sau khi từ tổng bộ quay trở về New York để nhận 1 tháng nghỉ ngơi và dưỡng thương. Còn vì sao ảnh phải dưỡng thương? Chính là sau vụ ảnh dẫn đầu đội Hành động đặc biệt tấn công căn cứ phản loạn của Zola, rồi một mình xông đi trao đổi con tin, bị tra tấn, rồi suýt chút nữa bị bắn chết, may mà Săn cánh đội của A Long đến cứu kịp. Sau khi trở về, sự “chia tay” đã khiến tâm tư ảnh xáo trộn, ăn không ngon, ngủ không yên, khiến đại Lý và anh em Xích bộ tưởng ảnh “suy giảm hùng phong” rồi mua thuốc tặng ảnh ý... ^^ Và ảnh đã làm gì trong những ngày “bỏ nhà ra đi để quên tình cũ”? Xin mời bà con coi Phiên ngoại.
***

       Nói, một ngày sau khi băng vải rơi xuống đất, Trần lão đại lập tức tiêu sái để lại một lời trong điện thoại ghi âm và biến mất: "Ta xuất môn vài ngày, bàn bạc việc tư, sẽ trở về trước cuối tuần thứ ba của tháng."

       Đồng hồ điểm đúng 9h tối. Khi Trần Cận ấn chuông, lập tức có người đi ra mở cổng, vừa nhìn thấy Trần Cận, không hề chậm trễ mà lập tức mở cửa cho hắn lái xe đi vào.

       “Trần tiên sinh đã trở lại a." Lúc này có quản gia chạy đến chủ động tiếp nhận hành lý phía sau xe, nhiệt tình dẫn Trần Cận trở về phòng nghỉ ngơi, tuy rằng khi lên lầu, đối phương có chút hoang mang nhìn về phía bộ y phục sáng màu chói mắt của hắn vài lần, nhưng vẫn không thể nào phát hiện sơ hở.

       Trần Cận biết bọn họ nhận sai  người, khiến hắn ngoài ý muốn thuận lợi tiến vào biệt thự, trong lòng chính là khoái nhạc đến điên rồi, nhưng mặt ngoài vẫn trang đĩnh đứng đắn, dù sao chút tiểu mưu lược ấy cũng cần phải dùng.

       Hôm qua hắn mới cùng Trần Thạc trờ chuyện điện thoại, biết giữa trưa ngày mai ái đệ mới đến New York, cho nên nhất thời nổi lên hưng trí, trước tiên đến chỗ ở của ái đệ, hắn Trần Cận là tuyệt không ngại việc cho huynh đệ một cái kinh hỉ thật lớn (về phần đối phương có thích hay không thích loại kinh hỉ này thì không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn), tuy rằng hắn còn không có tự kỷ đến mức cho rằng Trần Thạc sẽ gấp rút trở về để vấn an thân đại ca, nhưng trong lòng vẫn muốn lên kế hoạch một chút về cuộc gặp mặt cảm động của hai huynh đệ. Nếu không phải vì Trịnh Diệu Dương vừa mới vừa tiếp nhận Thành Nghiệp, phải ở lại Mĩ nhất thời cởi không thoát được thân, Thạc Thạc của hắn cũng không cần ngàn dặm xa xôi chạy tới chạy lui, nếu hắn cũng có được sức ảnh hưởng lớn như vậy với Thạc Thạc thì tốt rồi...

       Ngay sau khi Trần Cận đem đầy cõi lòng buồn bực trở lại New York, việc thứ nhất hắn nghĩ đến chính là muốn Thạc Thạc đến an ủi tâm linh yếu ớt bị trọng thương của mình, tuy chính hắn cũng không quá rõ ràng vì sao mình cần được người an ủi.

       Lúc trước bởi vì đã ở một thời gian rất dài trong bệnh viện, trở lại Tổng bộ thì tâm phiền ý loạn tinh thần uể oải, thật vất vả trở lại New York, đương nhiên phải tới thăm ái đệ một chút, như thế nào nói đi nữa thì huynh trưởng cũng như cha thôi, Trần Cận đời này đắc ý nhất chính là chuyện hắn so với Trần Thạc sinh ra sớm mười mấy phút đồng hồ, thích a.

       Mặc dù đến trước một ngày, thế nhưng bởi vì hắn đặc biệt đến đây nghênh đón Thạc Thạc, thành ý khả biểu, Trần Thạc hẳn là sẽ không để ý - người nào đó thực đương nhiên nghĩ.

       Ngồi xuống bồn tắm mát xa lớn của Trần Thạc, kia kêu thoải mái a, rốt cục có thể vào nước, loại tình cảm vui sướng này không lời nào có thể diễn tả được. Lúc chạng vạng trước khi đến đây hắn đã trải qua một trận mệt mỏi huấn luyện, thể lực có chút cạn kiệt, hiện tại dùng nước nóng ngâm mình, cả người đều trầm tĩnh lại, mệt mỏi thổi quét tới, sau khi ra khỏi phòng tắm hắn không mặc quần áo, cứ như vậy mà trở lại phòng ngủ, một đầu đâm vào giường lớn, đem chăn đơn tùy ý khoát lên người liền ngủ bất tỉnh nhân sự .

       Toàn bộ thế giới đại khái chỉ có Trần Cận có thể làm được chuyện đã lấy thủ đoạn lừa gạt tự tiện xông vào nhà dân, còn yên tâm thoải mái cởi sạch sẽ mà ngủ như chết ở trên giường của chủ nhân, do vậy lúc 3h sáng, khi hắn có chút ý thức nguy cơ mới hơi thức tỉnh, nửa người đã muốn bị cánh tay của người nào đó đặt ngang lưng một thời gian ngắn, khiến cho tên rần,  trong đầu bay nhanh hiện lên một cái ý niệm: Nữ nhân gì mà nặng như vậy...

       Mà khi hắn xác nhận bên người không cómùi nước hoa ngọt nị, cũng không có xúc cảm mềm mại da thịt, cái đùi đặt lên nửa người dưới của hắn độ ấm còn so với bình thường còn cao, tim mạnh nhảy dựng, tối hôm qua đánh bậy đánh bạ một mình vào nhà cũng dần dần rõ rnagf hiện lên trong óc, các loại bất an mơ màng nhảy ra, dần dần cho ra một cái phỏng đoán—— hiện tại lúc này, nằm ở bên cạnh hắn là... họ Trịnh!

       "A ——" Trần Cận sợ hãi ngồi dậy, hình dung tiều tụy, mặt một bộ oán phụ, "Thạc Thạc sẽ giết ta!" ( Giả dạng người ta vào nhà, nhảy lên giường người ta ngủ nude với chồng người ta... dù chỉ là ngủ theo đúng nghĩa đen... không bị giết mới là lạ!)

       Bị người mạc minh kỳ diệu đánh thức, Trịnh Diệu Dương mở đôi con ngươi đen còn mơ màng, khi đôi mắt đầy ôn nhu nhìn vào vẻ mặt hối hận sợ hãi của Trần Cận, Trịnh Diệu Dương lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

       Hôm nay xử lý xong công sự đã là mười một giờ, trở lại biệt thự, quản gia nói cho anh biết Trần Thạc đã trở về, anh lập tức về phòng nhìn Trần Thạc, kết quả liền phát hiện cả mái đầu của Trần Thạc vùi vào gối đầu ngủ thực sự trầm, tóc dường như đã cắt ngắn...cho nên gương mặt thoạt nhìn so với bình thường càng trẻ con một chút, không biết có phải là do mình lỗi giác hay không, anh cảm thấy được hai tuần lễ không thấy, Trần Thạc lại gầy chút. Ngay lúc đó Diệu Dương cười cười, không đành lòng xuống tay đối với vợ vừa ngồi hơn mười giờ phi cơ, bởi vậy tắm táp sau sau liền phi thường thành thật nằm ở bên cạnh mà ngủ. ( Phúc ba đời, đợi anh mà xuống tay, rồi tên đần Trần Cận còn ngủ như heo chết, thẳng đến lúc ... đó đó... mới tỉnh dậy thì đúng là... *Nam mô a di đà Phật!*)

       Ai ngờ ở nửa đêm đang mơ mơ màng màng, có người thiếp lại đây sưởi ấm, lúc ấy anh đã cảm giác được có chút vấn đề, bên người không phải là hương vị quen thuộc củaTrần Thạc, nhưng trong bóng đêm, người này ngủ trầm như vậy, anh thật sự không hoài nghi trừ bỏ Trần Thạc còn có thể là ai, vì thế lại thiếp ngủ, thẳng đến khi một tiếng kêu rạch nát trời đêm như heo bị chọc tiết này vang lên.

       Lẳng lặng nhìn thẳng người ở bên cạnh 3 giây đồng hồ, sau đó một cái kết luận đáng sợ thành hình ở trong đầu anh, tiếp theo là khẩu khí cực độ phẫn nộ cùng nhục nhã: "Con mẹ nó ngươi dám giả mạo Trần Thạc! Chê ta phía trước đối với ngươi quá khách khí có phải hay không?! Trần, Cận —— " (Diêm Vương triệu gọi a....=.=)

       Trần lão đại tự biết đuối lý, nhưng ngoài miệng không yếu thế, cuốn lấy cả cái chăn đơn,   nhảy ra khỏi mảnh đất nguy hiểm, cũng quyết định đứng vững trên lập trường của người bị hại, tuyệt không nhượng bộ: "Uy, ta còn không cáo ngươi phi lễ a! Ngươi cũng cho người ta cái công bình phân xử, rốt cuộc là ai nhảy lên giường của ai? Họ Trịnh ngươi đừng có không phân tốt xấu, ác nhân cáo trạng trước!" Loại sự tình này chỉ sợ không có ai dám bình luận.

       "Quản gia sao lại thả cái tên điên ngươi tiến vào." Trịnh Diệu Dương là cực giận công tâm, đã muốn lười cùng hắn cãi cọ, "Ngươi lập tức cút ra từ cửa sau cho ta, đừng làm cho ta lại nhìn thấy ngươi xuất hiện trong phòng của Trần Thạc!"

       "Ta biết rồi, có phải ngươi sợ ta sẽ đem chuyện ngươi không phân biệt nổi ta cùng Trần Thạc nói ra, đến lúc đó Trần Thạc trong cơn tức giận nhất định đem ngươi quăng..." Lời kế tiếp đã bị ánh mặt sắc tựa phi đao của Trịnh Diệu Dương cấp bắn chết .

       "Hiện tại ngươi tốt nhất nhanh chóng thu thập chạy lấy người, buổi sáng ngày mai ta không hy vọng tái kiến ngươi." Nam chủ nhân nảy sinh ác độc nói, chủ khách không vừa mắt nhau tất có tràng chiến đấu kịch liệt.

       Chạy lấy người là nhỏ, mặt mũi là đại, cứng rắn chống đỡ cũng phải chống được đến khi Trần Thạc đến —— đây là ý nghĩ thứ nhất trong đầu Trần Cận: “Là Trần Thạc đề nghị ta đến đây thăm hắn, ngươi cũng không có quyền đuổi ta đi."

       "Không có khả năng."

       "Chẳng phải ngày mai hắn đến đây sao? Ngươi tự mình hỏi hắn tốt lắm." Này thân chật vật không quần không áo vốn không thích hợp đàm phán, nhưng Trần Cận một khi nổi cơn dũng cảm liền càng không thể vãn hồi, "Ngươi không tôn kính đại ca, ta không thèm chấp nhặt, đêm nay chuyện là hiểu lầm, chúng ta cũng không thế nào, đúng không? Ta đại nhân có đại lượng, sẽ không cùng Trần Thạc nói gì."

       Trịnh Diệu Dương giờ phút này biểu tình rõ ràng là một bộ "Ngươi dám nói, xem ta không đấm chết ngươi", cho dù là có cùng diện mạo, nhưng bởi vì những phương diện khác đều có "Cách biệt một trời" (đây là Diệu Dương ‘tình nhân trong mắt ra Tây Thi’), cho nên mỗi lần nhìn đến cái tên cùng chiếm bề ngoài anh tuấn như Trần Thạc, lại tận lực phá hư hình tượng anh tuấn ấy, Trịnh Diệu Dương càng nhìn càng thêm không vừa mắt .

       Đương nhiên, Diệu Dương là làm mộng đều không ngờ mình có một ngày nhận lầm người, còn cùng cái tên khiến người chán ghét kia cùng ngủ một chăn suốt mấy giờ, thật sự là tự làm bậy không thể sống, việc này nếu để Trần Thạc biết, anh sợ chính mình không có tương lai tốt lành.

       Ngày đó nhất đại sáng sớm, ngay cả quản gia đều cảm thấy kỳ quái, hai vị nam chủ nhân luôn luôn rất ân ái, như thế nào ngày đầu tiên gặp lại liền giận dỗi, Trịnh Diệu Dương chẳng những giống như trốn ôn thần mà ngồi ở tít đầu bàn ăn bên kia cắn bánh mì, còn không ngớt dùng cái loại ánh mắt going như nhìn con gián mà bắn phá về phía nam nhân còn lại đang ngồi ở đầu bàn đối diện.

       Trần Cận uống xong cà phê, đột nhiên giương mắt nghênh thị Trịnh Diệu Dương, tiếp theo mạnh ngả người về phía trước, thân trên dán vào trên bàn mà dùng ngón trỏ chỉ về phía đối phương: "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn dùng cái loại ánh mắt này xem ta, ta cần phải phát hỏa đâu."

       "Ta và ngươi đã muốn huề nhau*, ngươi đừng tưởng từ ta đây mà chiếm được tiện nghi gì nữa, thông minh sớm một chút đi, đừng chờ ta làm trò trước mặt Trần Thạc đuổi ngươi." (* Ý Dương Dương nói đến việc A Cận từng huy động Xích bộ giúp A Thạc tìm Dương Dương, sau đó khi A Cận bị bắt ở Hongkong trong cái vụ hợp tác với Fiennes ấy, Dương Dương cũng cho A Cận và Hào Môn mượn danh nghĩa Trụ Phong để lừa gạt bọn bắt cóc, giữ lại tính mạng cho A Cận.)

       "Uy, ngươi không cần quá kiêu ngạo, ta còn không thừa nhận ngươi là thân thích a! Ta là huynh trưởng, ngươi còn như vậy không biết lớn nhỏ, ta nhất định làm cho Thạc Thạc theo ta đi." ( Cũng còn xem anh có bản lĩnh lung lay A Thạc một ngón tay không! *Vê cằm*)

       Diệu Dương đáy lòng thầm mắng một tiếng "Ngu ngốc ", xoay người liền đi ra ngoài. Kết quả bị Trần Cận một lời lôi lại: "Trần Thạc giữa trưa đến, ngươi không đi đón hắn a?"

       "Trần Thạc không phải ngươi, sẽ không nhàm chán như vậy."

       Trần Cận đau lòng mà lẩm bẩm: "Thạc Thạc, con mắt nhìn người của ngươi thực kém. Có thể tiểu tử họ Trịnh này biết hạ cổ* hay gì đó tương tự, nếu không ngươi sao có thể bị hắn ăn được gắt gao đâu?" Kỳ thật sức phán đoán của Trần Cận còn cần chờ tăng mạnh. (* Cổ trùng ý)

       Khi Trần Thạc một thân phong trần mệt mỏi bước vào gia môn, vào thời điểm quản gia con mắt lọt tròng, chạy thẳng đến phòng khách tìm đến Trần Cận đang ngồi xem tạp chí ô tô, ai đó giương mắt thấy ái đệ liền nhiệt tình chạy đến nghênh đón, lập tức bỏ qua tạp chí giang hai tay cánh tay chuẩn bị nhận lấy một cái ôm thắm thiết đầy cảm động, kết quả ——

       "Ngươi người này sao không rên một tiếng liền đã chạy tới !" Trần Thạc chân sau quỳ lên sô pha, quyết đoán lấy tay cánh tay nắm lấy bả vai Trần Cận ngăn cản hắn, khiến hắn bật ngược trở lại.

       Trần Cận cũng quả thật rất phối hợp, hai tay vừa thu lại trên thắt lưng Trần Thạc thân mật mà ôm lấy anh, cười hì hì làm nũng: "Ngươi quả nhiên rất muốn ta a, rốt cuộc là huynh đệ của ta, vẫn suất* như vậy." (* handsome)

       Quản gia cùng giúp việc trong nhà một đám nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, mắt nhìn  một màn thần kỳ này, giống bị làm định thân thuật*. Hai vị anh tuấn nam nhân diện mạo như một lại khí chất một trời một vực bày ra một tư thế “tối” như vậy, quả thật man rung động lòng người... (* Thuật pháp khiến người ta đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích được ý mà.)

       Chính là, một màn "Triền miên hữu hảo" như vậy cũng không có duy trì bao lâu, Trần Thạc một phen nắm lấy ngực áo Trần Cận lôi hắn lên trên lầu.

       "Ta còn có thương tích trong người, ngươi ôn nhu chút được không?" Trần Cận tự nhận là phi thường hòa khí mà xin huynh đệ của mình tránh sử dụng bạo lực gia đình. (Cũng không biết ai mới là ca ca, ra sớm mười mấy phút làm cái gì cơ chứ Cận Cận. Dạng như anh đứng trước Thạc Thạc thì vĩnh viễn "hơn 3, 4 tuổi vẫn là... đàn em!" Mà em nghi vì có ông anh tưng tửng như anh Thạc Thạc mới buộc phải sớm chững chạc như vậy lắm!)

       "Khi nào thì tới đây?"

       "Sáng nay..." Một lời đáp đầy sơ hở.

       “Thật sao?" Trần Thạc một bộ  giống như đang thẩm vấn người xấu, "Diệu Dương thấy ngươi không?"

       "Có..."

       Trần Cận bị đẩy mạnh sang một gian khách phòng: "Ngươi liền ở chỗ này đợi, không được loạn đi lại, ta hiện tại đi Thành Nghiệp, trở về chúng ta bàn lại."

       "Đại ca ngươi cũng không phải nhận không ra người, vì cái gì muốn ta trốn ở trong phòng?"

       Thế nhưng đến giây tiếp theo, mắt thấy Trần Thạc đi về phía gian phòng của mình, những lời phía sau của Trần Cận liền toàn bộ bị hắn nuốt vào trong bụng, lấy tốc độ chạy điền kinh mà vọt lên phía trước Trần Thạc, ngăn trở cửa phòng, đêm qua tá túc chứng cứ phạm tội còn không kịp thu thập, hành lý đều còn ở trong phòng.

       "Ngươi làm cái gì đây?" Hai tròng mắt lợi hại của Trần Thạc nheo lại một cách nguy hiểm.

       "Phòng của ngươi ta đã đi vào thăm, cũng không tệ lắm, nhưng bị ta làm bừa bãi , ta giúp ngươi sửa sang lại cho tốt, sau đó ngươi hãy..."

       Trần Thạc đã không khách khí lướt qua phòng tuyến của hắn mở cửa vào phòng, Trần Cận sờ sờ cái gáy, biết việc lớn không tốt.

       "Tối hôm qua ngươi đã ngủ ở trong này." Ngữ khí đã không còn là câu nghi vấn.

       "Thạc Thạc, ngươi nghe ta giải thích..."

       "Diệu Dương chắc chắn sẽ không để cho ngươi ngủ trong phòng ngủ của chủ nhà." Này một câu khẳng định mới chân chính đổ cứng miệng lưỡi của Trần Cận.

       Trần Thạc a Trần Thạc, ngươi có thể đừng phản ứng nhanh như vậy hay không? Khiến cho lão ca ta thật mất mặt a. "Cũng không phải ta cố ý lừa hắn, chính hắn đã cho ta là ngươi ——" cái gì gọi là lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ e thiên hạ bất loạn? Đây chính là!

       Ngực như bị ăn một chưởng thật mạnh, Trần Thạc âm nghiêm mặt đi ra ngoài, lưu lại Trần Cận vẻ mặt vô tội, đáng thương hề hề mà nhìn bóng dáng huynh đệ quyết tuyệt rời đi, lại càng thêm khẳng định  Trịnh Diệu Dương chính là đầu sỏ phá hư sự hòa thuận của huynh đệ người ta, rất bất bình đi thì thào tự nói: "Ta cùng họ Trịnh chỉ ngủ vài giờ, như thế nào tính đều là ta chịu thiệt đi?" Hắn một chút cũng không có nghĩ rằng cái loại lời lẽ dễ khiến người ta sinh ra hiểu lầm này ít nói một chữ tốt một chữ.

       Nửa ngày tiếp theo, Trần Cận vừa nghĩ tới Trần Thạc như vậy thiên vị cái kia Trịnh Diệu Dương liền trong lòng ấm ức, một mạch buồn đã nghĩ đến Fiennes, cái người luôn vô thanh vô tức khiến chõ hắn cảm thấy dạ dày nặng trình trịch như nuốt phải đá tảng, hắn vẫn nghĩ hắn cùng Fiennes là bằng hữu, hoặc là cấp trên - cấp dưới, cho dù từng xảy ra quan hệ ngoài ý muốn, nhưng là không đến mức nhớ nhung như vậy , hơn nữa lại là một loại nhớ nhung vô vọng như thế này, giống như khoảng cách giữa hai bên đã quá xa vời, vĩnh viễn cũng không chạm được đến.

       Nói không hối hận là giả, hắn biết mình rất ương ngạnh , nói chuyện rất ít khi để đường lui, hiện tại đại khái ngay cả ân cần thăm hỏi một tiếng đều cảm thấy dư thừa cùng quẫn bách... Không phải hắn quá keo kiệt, mà là thật sự không biết tình yêu giữa hai nam nhân là thế nào? Hắn căn bản không biết làm thế nào để biểu đạt tình yêu say đắm đối với một người nam nhân, hắn vẫn nghĩ đến tình yêu chính là thích một người, khi cần thiết thì chiều chuộng làm người đó vui vẻ một chút, đưa điểm lễ vật, nói chút lời ngon tiếng ngọt, tùy thời thân thiết một chút... mà khi hết thảy này đó mất đi hiệu lực, thường quy bị phá vỡ, mỗi bước đã quen thuộc đều vô tác dụng, Trần Cận liền thật sự mờ mịt ...

       Hắn không biết mình làm sao thế này, đầu óc lơ đễnh cũng còn tốt, nhưng ngay cả thân thể đều bắt đầu có phản ứng (nghĩa là ảnh không “hưng trí” ấy), này thật sự là thật to kích động  một phen, hắn là nam nhân, tự nhiên biết sự tình đã bắt đầu phát triển theo hướng không thể khống chế, hắn hoàn toàn không tự chủ được, nhưng hắn vẫn thủy chung không thể xác định đây có phải gọi là “yêu” hay không. Hắn cần thời gian để chậm rãi chấp nhận, cần càng nhiều thời gian để cho mình hiểu được tất cả những chuyện hoang đường này là như thế nào phát sinh, chính là đợi đến khi hắn bắt đầu mông lung có chút ý tưởng, bọn họ cũng đã chia tay, không bao giờ có cơ hội tái khôi phục nguyên trạng. (Ài, Cận Cận thực ra cũng đáng thương...)

       Hắn biết mình nhất quán phong lưu thành tính, ngay cả niềm tin sẽ cùng nữ nhân gắn bó cả đời đều không có, huống chi là nam nhân. Có lẽ là hắn luôn luôn ở trốn tránh một vấn đề nào đó, về mặt cảm tình, hắn kỳ thật xem như một người nghiêm trọng khuyết thiếu cảm giác an toàn*. Có đôi khi hắn cũng sẽ muốn tìm kiếm đáp án, nhưng khi phát hiện hết thảy đều đã muộn, cái loại uể oải mỏi mệt sâu nặng lại làm hắn cơ hồ phải nổi điên, cho nên hắn cần đi ra ngoài hít thở một chút, đến thăm Trần Thạc tìm chút phân tâm. (* Người thiếu cảm giác an toàn trong tình cảm không phải là người lãnh cảm, mà là có thích, thậm chí có yêu, nhưng luôn yêu trong tình trạng hoài nghi tình yêu, luôn cho rằng hạnh phúc, tình yêu vốn là thứ không vững bền, do đó dễ ghen tuông, dễ chia tay, sợ hãi ràng buộc...)

       Kỳ thật hắn cũng có lúc bị ước nguyện của mình dọa đến, hắn cư nhiên... cũng bắt đầu có chút sợ tịch mịch, cái loại cảm giác ngực trống rỗng này thật sự không thoải mái. Là bởi vì Fiennes sao? Vậy xem như hắn xứng đáng bị như vậy, dù sao không có ai có khả năng vĩnh viễn nhượng bộ một người khác, chính mình cùng người đó vốn là hai thế giới mê loạn không rõ ràng, thời khắc mấu chốt liền biến thành hai đường thẳng song song, tuy thu hút lẫn nhau nhưng lại bởi đủ loại nguyên nhân mà bỏ qua.

       Quên đi quên đi, đầu óc Trần Cận cho tới bây giờ cũng không dùng để nghĩ mấy vấn đề phức tạp, hắn vốn chỉ thích hợp trực lai trực vãng*, từ khi cùng Fei lão Đại có quan hệ, hắn mới bắt đầu có điểm "Thay đổi liên tục", nguyên lai hắn quả thực xem như “vưu vật” đơn bào trong mắt nữ nhân, hắn chưa bao giờ là tình nhân khó ở chung, cũng sẽ không hà khắc cùng quản thúc gì các nàng, ra tay lại hào phóng, nếu muốn bắt lấy tim hắn là không mấy khả năng, nhưng khi quan hệ với hắn lại không phải chịu bất cứ gánh nặng gì. Hắn chính là cái loại nam nhân sáng lạn đến mức có thể làm đồng loại đều ảm đạm thất sắc, đây là nguyên nhân khiến Trần Cận ở tình trường thanh danh lan xa. (* ý nói ảnh luôn suy nghĩ theo một đường thẳng tuột, không biết cong queo lắt léo, những chuyện quá phức tạp tinh tế nằm ngoài khả năng 'giải mã' của ảnh!)

       Chính là tình trường con ngựa hoang cũng có thời điểm lỡ bước, bây giờ là bị té ngã còn hồn nhiên bất giác, có thể thấy được tương lai của người nào đó là không mấy lạc quan. Tuy nhiên, không thể tưởng được vào lúc ban đêm hôm ấy, Trần Cận liền gặp một chuyện đại kích thích...
__________

13 nhận xét:

  1. Tem ahhhhh, lâu lắm rùi ta mới đc tam

    Trả lờiXóa
  2. Cái gì, chỉ chậm có 1ph thui mà, ta cắn cắn cắn

    Trả lờiXóa
  3. Ủa, hum ni hai bé lại đến cùng một lúc a! ^^

    Trả lờiXóa
  4. Khì, nhanh một phút cũng là nhanh mờ :P
    Mà nàng ngắt đúng đoạn cần ngắt nhá (lần này không đổ cho tác giả được rùi)
    p/s tiểu keke (xí, muốn đọc thế nào thì đọc) giờ ta lượn qua nhà nàng đây ^^ *cười lấy lòng*

    Trả lờiXóa
  5. @ tiểu phudu: Oan a!!! TT0TT Oan tày trời a! Oan Thị Kính thiệt đó nha!!! Tác giả tự chia Thượng - Hạ mừ! Đâu liên quan gì đến ta!!!!!!

    Trả lờiXóa
  6. Trời ơi nàng ...... Khi nào nàng up phần hạ lên đây (T ^ T) tác giả kì quá đi ta hong chịu đâu , ta nhớ Dương Thạc mún chết mà nỡ lòng nào ngắt đi giây phút wan trọng này *gào thét la hét giữa đêm khuya*
    Yêu nàng Yu a~~~ tốc độ edit của nàng rất nhanh nga ヾ(@⌒ー⌒@)ノ nàng mau up phần hạ nha , chuyện đại kích thích này ko phải Thạc Dương chớ( ̄^ ̄)ゞ Nàng nói sớm cho ta biết với chứ ko ta mừng hụt thì ta xỉu mất

    Trả lờiXóa
  7. @ nana209: *Phụng phịu* Ừ thì người ta đi làm phần Hạ đây, ghét ghê, còn đang định đi vi vu đi tìm truyện thế vào chỗ Hào Môn. *Phung phịu*

    Trả lờiXóa
  8. Oa nàng đừng ghét ta nga *buồn 5 phút* ( ̄^ ̄) Ta là ta thích nàng Yu lắm đó hihi (⌒▽⌒)

    Trả lờiXóa
  9. Tội cho Dương ko, vì một đêm quá mệt mỏi, bỏ qua thoáng nhận ra gì khác lạ từ người nằm kế bên mà dám bị giận ko biết tới ngày nào luôn nè. Ai biểu Thạc khăng khăng nhất định Dương ko để Cận vào phòng ngủ, lại bị Cận ko để ý thiên hạ đại loạn mà quăng lại một câu là hai người ngủ có mấy tiếng đâu mà giận, thiệt là hết biết. Bảo sao Dương càng có ác cảm với Cận hơn chứ.

    Mà công nhận cũng hay nha, sáng sớm mở mắt ra nửa tỉnh nửa mê, mà chỉ với một tiếng hét, cộng ánh nhìn, có lẽ là khí chất nữa, thế mà 3 giây sau là Dương nhận ra đây ko phải Thạc yêu thương của mình rồi.

    Còn Cận thì đang rối trí nên đi chọc cho thiên hạ loạn theo mình đây nè, thế nào cũng bị tống về nhà sớm thôi.

    Trả lờiXóa
  10. cũng may là Dương Dương ko làm ji a
    nếu có chắc 2 đứa sẽ khó sống vs Thạc Thạc và Fi đại ca
    "nam mô a di đà phật"
    nếu có chuyện chắc nhày suống sông HOàng Hà cũng rửa ko sạch

    Trả lờiXóa
  11. mong đc coi phần hạ a
    nhật kí của Cận rất ba chấm giống ảnh a

    Trả lờiXóa
  12. Đọc một hồi, thức gần hết đêm để nghiền để ngẫm để đổ máu và hôm sau để gần chết. Dập đầu cảm tạ người dịch. Yêu chủ nhà. Hôn người.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment