28/7/11

Vô Tình - Đệ tam chương (1)


      "Chưởng quầy!"

       Dịch Thần lôi kéo Vô Tình đi tới Trạng Nguyên lâu, chọn lấy một bàn hai người tại vị trí ngày thường hắn vẫn yêu thích. Ngoài cửa sổ chính là sông Tô Châu, nước gợn lăn lăn, gió đem theo hơi nước phả vào khiến tòa lâu thêm vài phần mát mẻ.

       "Công tử có gì phân phó?"

       Tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn pha trà tiếp nước.

       "Hôm nay Sóc Quyết ngư có tươi hay không?"

       "Công tử, ngài điểm đồ ăn này xem như đúng rồi! Tiểu điếm vừa mới nhập vào Quyết ngư tươi sống từ Thái Hồ vớt lên, giờ này đang còn đang bơi lội vui vẻ trong thùng nước đâu!"

       "Tốt lắm!" Dịch Thần cười nói: "Hôm nay ta phải thỉnh vị huynh đài này, kêu các sư phụ* cần phải ra sức chút. Lập tức liền làm, ta muốn làm món hấp, phải lóc sạch xương cá, bỏ nhiều chút lòng đỏ trứng đánh bông, tỏi băm nhỏ, còn có măng, nấm hương, tôm bóc vỏ, dầu vừng... Những thứ gia vị cần có một chút cũng không được thiếu." (* đầu bếp, bếp chính cũng là một kiểu “thợ cả” nên được xem là “thầy”, bếp phụ là học việc, là “thợ phụ”)

       "Ngài cứ yên tâm đi, chất lượng của tiểu điếm chính là nổi danh đó!"

       "Ngươi muốn ăn cái gì? Nơi này món ngon nổi tiếng ngoại trừ Sóc Quyết ngư, còn có lươn suối chiên giòn, cua hấp cách thủy, phấn sư tử đầu, vịt mái áp dầu*... Đều thật không tồi!" (* đừng ai hỏi ta những câu kiểu như: lươn mà sống ở suối á? Phấn sư tử đầu là cái thứ gì? Ta hỏi trời, trời không nói, hỏi đất, đất không thưa a! TT^TT)

       Dịch Thần hướng sang phía Mạc Vô Tình đang ngồi cứng đơ mà hỏi.

       "Tùy tiện."

       "Ta mời ngươi, muốn ăn cái gì, cứ việc gọi."

       Dịch Thần còn tưởng rằng y ngại tốn tiền.

       "Tùy tiện."

       "Gọi thêm cái cua hấp cách thủy được không,  món này ta cũng có một đoạn thời gian không dùng ."

       "Tùy tiện."

       "Như thế nào cái gì cũng đều tùy tiện!" Dịch Thần không khỏi oán giận một câu, chuyển hướng tiểu nhị."Liền này đó đi, thêm hai vò Nữ nhi hồng thượng hạng."

       "Nguyệt Hải song hiệp hiện tại nơi nào?"

       Đợi tiểu nhị đi xuống, Mạc Vô Tình liền bắt đầu truy vấn.

       "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, điền đầy bụng mới là quan trọng nhất. Vừa rồi cùng ngươi so mười chiêu, ta đã muốn đói choáng váng, đầu óc rỗng tuếch, căn bản cái gì đều không nhớ được."

       Nhìn thấy vẻ mặt cười vô tội của hắn, cho dù trong lòng thực sốt ruột, Mạc Vô Tình cũng không phát tác được.

       Dịch Thần âm thầm đắc ý —— thật vất vả, ước chừng ba năm, mới đợi đến cơ hội này, lại hống lại lừa, y cuối cùng đã đồng ý cho hắn nhiều đãi một hồi, hắn sao có thể như vậy dễ dàng thả y đi?

       Đồ ăn được mang lên, Mạc Vô Tình liền vùi đầu dùng bữa.

       "Mấy món này thế nào?"

       Dịch Thần cười sáng lạn, nhớ tới cảnh tượng y ăn đậu hủ của ba năm trước đây, khi lần đầu tiên hắn cùng y gặp mặt,.

       "Ân."

       Mạc Vô Tình vùi đầu ăn, không có nửa điểm biểu tình.

       "Lão huynh, làm ơn. Xem như ta cầu ngươi, lúc ăn cơm mời ngươi tốt xấu lộ ra chút thái độ được không, vô luận ăn ngon hay khó ăn cũng nên có chút tỏ vẻ đi!"

       Dịch Thần thở dài.

       Mạc Vô Tình lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn.

       Oa, y thật sự càng ngày càng có tính người! Hai mắt Dịch Thần nhất thời bắn ra nóng bỏng quang mang, nước miếng thiếu chút nữa lại nhỏ xuống dưới. (Hổng phải ảnh thèm đồ ăn của Trạng Nguyên lâu đâu à... ^0^)

       Hắn đối với y thật sự là thèm nhỏ dãi đã lâu. Cổ nhân có câu: tú sắc khả xan*. Đối với hắn, khuôn mặt hàn băng này mặc dù có điểm lạnh buốt, nhưng khi ăn hẳn là phá lệ mỹ vị. (* chính là cái câu “tú mầu khả cơm” đó a, nghĩa là nhan sắc tuyệt thế có thể ăn (thay cơm) a! Hay là chỉ ngắm sắc đẹp cũng đã thấy thèm, thấy no a! ^o^)

       Đương nhiên, hắn thông minh không nói ra miệng điểm này. Bởi vì kết cục của việc nói ra tuyệt đối chính là toàn thân bị đâm thành một cái đại tổ ong.

       "Sao ngươi không ăn?"

       Mạc Vô Tình nhìn thấy bàn thức ăn đầy ắp.

       "Ta no rồi, ăn không vào."

       Dịch Thần cơ hồ là nấc cụt nói.

       Mạc Vô Tình đột nhiên vươn tay, lấy nửa con Quyết ngư còn lại ở trước mặt hắn đặt đến trước mặt mình, một ngụm một ngụm ăn lên.

       "Không cần phải tiết kiệm như vậy, nếu ngươi ăn no chịu không nổi ta cũng không chịu trách nhiệm, dù sao đây là ta mời khách."

       "Ngươi căn bản không biết qua cảm giác đói bụng." Mạc Vô Tình thản nhiên nói.

       Dịch Thần sửng sốt, cảm nhận được những lời này ý tại ngôn ngoại.

       Trong lòng đột nhiên có điểm loáng thoáng đau xót, theo như lời y nói, y dường như từng chịu rất nhiều khổ sở...

       "Nói đi!"

       Đem thức ăn trên bàn quét sạch chỉ còn lại hư không, Mạc Vô Tình mới ngẩng đầu lên hỏi.

       "Nói cái gì?"

       "Nói tin tức ngươi đã đáp ứng nói cho ta biết."

       "Ngươi là nói Nguyệt Hải song hiệp?" Dịch Thần cười nói: "Tin truyền về là có người từng đi qua một đảo nhỏ tại Đông hải, gặp được một đôi hiệp lữ thường lui tới, hình dáng bên ngoài cùng mỹ nhân Hàn Nguyệt tiên tử cùng Khiếu hải đao Mộ Dung Hải hai mươi năm trước danh chấn giang hồ có chút giống nhau, ta nghĩ bọn họ hẳn là người ngươi muốn tìm."

       "Đông hải đảo nhỏ ngàn vạn, ngươi bảo ta như thế nào tìm?"

       "Đây cũng không phải là chuyện của ta, ta chỉ phụ trách thay ngươi tìm hiểu tin tức." Dịch Thần nhún nhún vai.

       Mạc Vô Tình lạnh lùng nhìn thấy hắn, không nói.

       "Vì cái gì nhìn ta như vậy?"

       Dịch Thần cảm thấy từ trên người Mạc Vô Tình hàn khí bắn ra bốn phía, hắn không khỏi rùng mình một cái.

       "Năm thứ nhất ngươi nói có người ở tái ngoại nhìn thấy Nguyệt Hải song hiệp, năm thứ hai ngươi nói là ở Trung Nguyên, lúc này đây ngươi lại còn nói là ở Đông hải! Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin tưởng sao?"

       Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, hắn nghĩ y là đứa ngốc?

       "Ta hoàn toàn không có lý do phải lừa gạt ngươi!" Dịch Thần bình thản nhìn y."Nếu ngươi không tin, ta có thể cùng ngươi đi tìm." (Mồi câu đã thả ra! =.=)

       Mạc Vô Tình chăm chú nhìn hắn thật lâu, đột nhiên đứng lên.

       "Ngươi lại muốn đi nơi nào?" Dịch Thần hoảng sợ, người này thế nào luôn hành động như gió?"Đông hải."

       "Đi tìm Nguyệt Hải song hiệp?"

       "Đây là chuyện của ta."

       "Từ từ, ta với ngươi cùng đi, ta vừa lúc cũng nhàn rỗi không có việc gì. Bất quá ngươi trước chờ ta một chút, ta phải cùng lão bản ghi sổ nợ." Dịch Thần cũng đứng lên.

       "Ghi sổ nợ?"

       "Đúng vậy, bởi vì ta không mang theo bạc!"

       Dịch Thần ngượng ngùng sờ sờ mũi.

       "Không mang bạc ngươi còn mời khách?"

       Mạc Vô Tình nghe thấy thanh âm kia dường như thoát ra từ giữa hai hàm răng mình.

       "Không mang bạc sẽ không thể mời khách hay sao? Ta cùng mọi người ở đây rất quen thuộc, thường xuyên nơi nơi ghi sổ a..." Dịch Thần tráng khí mà nói: "Sắc mặt của ngươi để làm chi khó coi như vậy, ta cũng không phải không trả tiền, chính là tạm thời thiếu nợ mà thôi."

       Mạc Vô Tình trừng mắt hắn, cực lực kiềm chế hai tay của mình. Nếu giờ phút này trong tay có kiếm, y không thể cam đoan mình sẽ không ở trên người hắn thông ra mười tám cái lỗ thủng. Không, nếu có thể, hẳn là phải nhiều hơn mười tám cái.

       Quyết định không thèm cùng người như thế nhiều lời vô nghĩa, y đi thẳng xuống lầu, đến trước quầy tính tiền.

       "Chưởng quầy, tính tiền."

       Y đưa tay vào vạt áo, lấy ra một mảnh vàng lá, vàng dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy.

       "Nguyên lai ngươi có tiền như vậy!"

       Dịch Thần trợn mắt há hốc miệng nhìn y, khắp cả trí não đều tràn ngập hình ảnh ba năm trước y ăn đậu hủ.

       Chân nhân bất lộ tướng, lộ chân tướng phi chân nhân!

       "Nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi nhìn giống như... thực keo kiệt na!"

       "Ai có thể giống ngươi, phùng má giả làm người mập*." (* = thùng rỗng kêu to)

       Mạc Vô Tình đáp trả không lưu tình chút nào.

       Thật sự là cái đại kim chủ! Thật sự là vừa anh tuấn vừa nhiều tiền lại có tính cách!

       Đi theo y, mau đi cùng y! Dịch Thần chỉ cảm thấy nước miếng của hắn cơ hồ đều nhỏ ra đến, chăm chú nhìn lại thì đã... di, người ni? Y đi sao mà nhanh như vậy?

       "Mạc Vô Tình, không, Vô Tình đại hiệp... Vô Tình huynh... Chớ đi nhanh như vậy... Từ từ chờ ta..."

       Phía sau truyền đến tiếng la thân thiết mà nịnh nọt, Mạc Vô Tình đang từng bước một chậm rãi đi về phía trước tự dưng run rẩy nổi lên một thân da gà.

       (Em chú thích luôn với bà con, Thần Thần không phải vô lại chuyên ăn chịu a, toàn bộ tửu điếm ảnh đến ăn đều là sản nghiệp nhà ảnh, ảnh trả tiền ai dám lấy mà chẳng quỵt! =.=)

       ***

       Cho dù có tiền cũng không phải để phung phí như vậy đi!

       Dịch Thần hai mắt đăm đăm nhìn Mạc Vô Tình cầm trong tay một mảnh vàng lá thỏa thuận với lão nhân chèo thuyền.

       "Công tử, đây chỉ là chiếc thuyền nhỏ, đi gần bờ còn có thể, đi biển thì..." Lão nhân chèo thuyền trầm ngâm nói.

       "Hai phiến vàng lá."

       Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, lại bỏ ra thêm một mảnh.

       "Này...  Ra viễn hải hẳn là có thể, bất quá thuyền nhỏ gần nhất mới từ biển bắt cá trở về, cần hảo hảo tu sửa một phen mới được, chỉ sợ tiêu tốn một chút thời gian."

       "Lập tức xuất phát."

       Mạc Vô Tình nói, lại bỏ thêm một mảnh vàng lá. (* Nuốt nước bọt*)

       Trong nháy mắt này, Dịch Thần đột nhiên cảm thấy được, ánh mắt của lão nhân chèo thuyền kia bắn ra quang mang, cư nhiên so với vàng lá còn muốn sáng rực.

       "Tuyệt đối không thành vấn đề, hai vị mời mau lên thuyền!"

       Lão nhân chèo thuyền nhếch môi ha hả cười, một ngụm răng vàng, mừng rỡ toàn thân thẳng run lên.

       Phảng phất nghe thấy tiếng mài dao ở không trung bay múa, trong đầu Dịch Thần lập tức hiện lên hình ảnh hai con gà bị cắt tiết.

       "Không phải hai vị, là một vị."

       Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, đứng dậy lên thuyền.

       "Vô Tình huynh, đừng bỏ lại ta!"

       Dịch Thần kêu to, vô liêm sỉ bay nhanh nhảy lên thuyền, cọ đến Mạc Vô Tình bên người.

       "Ta không nghĩ lại có nửa điểm quan hệ với ngươi."

       Mạc Vô Tình cùng hắn tránh ra một khoảng cách.

       "Vô Tình huynh, ngươi hảo ngoan tâm, sao có thể cứ như vậy qua sông đoạn cầu đâu?" Dịch Thần đáng thương hề hề nói.

       "Chính ngươi nói đây chỉ là một cuộc giao dịch."

       Mạc Vô Tình thật không hiểu, rõ ràng đã sớm thanh toán xong nợ nần, hắn như thế nào còn luôn âm hồn không tán bám theo mình?

       "Nhưng  mà Vô Tình huynh, trên biển gió to sóng lớn, trống trải tịch liêu, không có bạn đồng hành sẽ thực buồn a."

       Tốc độ thay đổi thái độ của hắn đủ để kẻ khác cảm thán, biểu tình đáng thương lập tức bị vẻ mặt cười xum xoe lấy lòng thay thế được.

       "Ta không sợ buồn."

       "Tại hạ tuy không phải học phú ngũ xe, nhưng ít nhất thái độ làm người có điều sảng khoái." Dịch Thần dõng dạc mà “đẩy mạnh tiêu thụ” cho bản thân. "Lại nói, ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu, vạn nhất phát sinh chuyện gì, ít nhất ngươi cũng có người giúp đỡ a."

       "Ta không cần!"

       "Nói cũng không thể nói khẳng định tuyệt đối như vậy..." Dịch Thần một phen nắm lấy hai vai Mạc Vô Tình, cười đến thực sáng lạn: "Tại hạ có chút quen thuộc với đảo nhỏ trong khu vực Đông hải, ít nhất có thể giúp ngươi tìm a..."

       Mạc Vô Tình lập tức cả người cứng ngắc, vẫn là không quen người khác chạm vào mình.

       "Ngươi đáp ứng người ta thôi, Vô Tình..." (“Người ta”??? Má ơi!!!!)

       Dịch Thần âm thầm nhịn cười, sử xuất chiêu bài của phong trần nữ tử*, gắt gao lôi kéo ống tay áo Vô Tình, rõ ràng lung lay nhõng nhẽo đến. (* Kỹ nữ)

       Hắn xem vị này mặt lạnh vô tình có thể nghẹn ra nội thương hay không!

       Một trận sợ run, khóe môi Mạc Vô Tình khẽ trừu một chút, chỉ cảm thấy cả người da gà bạo khởi, cái trán mạch máu thình thịch nhảy lên. Cho tới bây giờ y chưa từng đụng tới loại này tử khất bạch lại*. Nếu là bằng hữu, chỉ có thể thầm than bản thân giao hữu vô ý, cố tình y cùng hắn lại không tính là bằng hữu. Nếu là địch, một kiếm liền có thể giải quyết, cố tình cùng hắn cùng y lại vô thâm cừu đại hận. (* = tử triền lạn đánh)

       Đau đầu! Nhìn thấy vẻ mặt hi da tươi cười của hắn, không hề có lấy nửa điểm đứng đắn, Mạc Vô Tình cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám.

       "Không cho phép ngươi tới phiền ta!"

       Rốt cuộc hiểu được nếu tiếp tục cùng hắn nháo cũng là uổng phí khí lực, Mạc Vô Tình xa xa né ra, tìm đến đầu thuyền, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

       Y không chú ý đến, Dịch Thần vừa cười đến giống y như một con mèo nhỏ thâu tinh.

        Gặp được Thần Thần ta mới thực sự hiểu cái gì là "tử triền lạn đánh" "Âm hồn bất tán" chi kế a! Đúng là đại khai nhãn giới! =.="
_____________

8 nhận xét:

  1. :D Dịch Thần quả là mặt dày mà, bái phục luôn.

    Trả lờiXóa
  2. Ka ka ka... bản lĩnh dụ thụ của ảnh chưa bộc lộ đâu, nàng cứ chờ mà coi... ^0^

    Trả lờiXóa
  3. Dịch Thần hướng sang phía mạc Vô Thần đang ngồi cứng đơ mà hỏi --> Mạc Vô Tình nàng ơi (thật hiếm khi thấy nàng sai chính tả, hehe)
    [Lục Bình] --> đừng hỏi ts ta phải làm thế này, ta phát hiện ra ở nhà nàng ta phải để ẩn danh mới com đc áh =.='

    Trả lờiXóa
  4. @ Lục Bình: Ủa, sao kỳ zậy? Nàng đã coi phần ta hướng dận comt chưa? Ở trang Lối vào tệ gia ý? Cũng có người kêu comt khó, nhưng ta có mấy chiến hữu trường kỳ dựng lều ở nhà ta, mí nàng ý comt thoải mái vô tư, có lúc nào thấy gặp trục trặc gì đâu nhỉ???
    P/s: Thank reader! ^^ Ta sửa.

    Trả lờiXóa
  5. ta có xem hết rồi mà :((
    thực ra hồi trước vẫn com đc bt, chỉ có dạo gần đây mới ko com đc áh =.='
    [Lục Bình]

    Trả lờiXóa
  6. Trình độ giả nai của Thần Thần đúng là thành Thần luôn nó rồi *vuốt mồ hôi*

    Trả lờiXóa
  7. Tình Tình vừa đóg kiều nữ lại vừa sắm vai đại gia. Ảnh toàn xài vàg mảnh ko mới khổ a.. Chẳg piết ảnh kất đâu trog ng. Thần Thần thiệt biết lựa ng mà trao thân gửi phận nha. .

    Trả lờiXóa
  8. ặc ặc. cứ tưởng Tình đại ca là hiệp khách nghèo,ai dè vàng thủ đầy người a... *ngây người*

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment