4/7/11

Huyết liên

Đệ nhị thập tam chương: Ta hận ngươi, ta yêu ngươi.
     
     Trong nỗi hoảng hốt trộn lẫn cả cảm giác như tất cả không phải là thật. Kí ức về ngày hôm ấy dần trôi vào dĩ vãng, tuy rằng vạn vật vẫn như xưa không thay đổi, nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng bàn tay vẫn còn tươi rói. Ta bất lực! Ta không dám, ta không muốn nghĩ! Nhìn thấy ngươi biến mất ở trước mắt ta, còn lại chỉ là bi ai vô tận... Lời hứa của ngươi là thật sao?
            .....
     "Phanh!" Một tiếng nổ vang lên, TV vỡ tan, tia lửa văng khắp nơi. Nam nhân đeo mặt nạ bừng bừng lửa giận và sát khí nhìn chằm chằm vào cô gái vẫn cung kính đứng trước mặt gã. Đúng, gã mất bình tĩnh, gã không còn giữ được bình tĩnh như trước.

     Tại Anh lúc này đã chạng vạng tối. Vùng ngoại ô đắm chìm trong trời chiều ẩm đạm, ngọn đèn u ám trong bóng tối mông lung như một cất giấu những bí ẩn không muốn ai biết đến.

     "Chủ nhân, ngài bình tĩnh một chút." Thanh âm của nữ nhân vang lên. Thanh âm bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, tất cả ánh vào trong mắt người nam nhân đều trở nên như đầy châm chọc.

     "Bình tĩnh? Ngươi bảo ta bình tĩnh?" Nam nhân đi nhanh đến, túm lấy áo của cô gái, rít lên: " Vì sao? Vì sao người chết không phải là hắn? Vì sao?!"

     Một tiếng gào vang lên đầy bi phẫn, trong đôi mắt gã cũng lóe lên một tia phẫn nộ khiến lòng người ai bi.

     "Chủ nhân, cơ hội còn có thể tới." Nữ nhân nhẹ nhàng gỡ tay gã ra, nói, "Thứ nên là của ngươi, nhất định sẽ là của ngươi."

     Trầm mặc, trầm mặc, nam nhân ngồi xuống sô pha, lẳng lặng nhìn về phía trước, khóe miệng chậm rãi nhích lên, không ai biết lúc này gã ta lại đang tính toán điều gì, có lẽ, câu chuyện quá khứ... cần chậm rãi nói lại...
            ...... 
      "Vẫn chưa tìm được?" Vũ Văn Thần lo lắng lắc lắc Ảnh. Ba ngày, suốt ba ngày, tiểu Tu nhi đã rơi vào trong biển suốt ba ngày... Nếu như không thể được cứu vớt... Không! Hắn không tin!...

     Ảnh biết, đối với mọi người mà nói, Thiếu chủ là đặc biệt, là hy vọng của Vũ Văn gia trong tương lai, cũng là người đọc nhất vô nhị với chủ nhân, cho nên, cho nên, mỗi người đều luyến tiếc sự ra đi của hắn.

     "Lăng, tỉnh táo lại một chút." Đường Phong vỗ vai nam nhân đang ngồi lặng yên cạnh cửa, hai mắt không chút ánh sáng, miệng một lời không phát, suốt ba ngày nay cũng không ăn một miếng vào bụng. "Ta biết, tiểu Tu gặp nạn tất cả đều cho trách nhiệm thuộc về mình. Thế nhưng chuyện này không thể trách ai cả, ngươi cũng không thể tự trách mình như vậy, hãy tỉnh táo lại một chút." Đường Phong cố gắng động viên, Dương Vân đứng bên cạnh, khe khẽ thở dài.

     Cùng ngày hôm đó, khi ở trên tàu ngầm, họ nhận được tin Vũ Văn Tu gặp nạn bèn vội vã đuổi đến nơi. Thế nhưng đứa trẻ đó cứ như là đã tan thành bọt biển vậy, tìm thế nào cũng không thấy tung tích, chỉ có một chút vết máu đang loãng dần trong nước biển xanh thẳm. Nếu trước đó họ có mặt ở ngay phía dưới trực thăng thì tốt biết mấy, thế nhưng kết cục đều ngoài ý muốn của mọi người.

     "Ta... ta... Nếu không phải ta..." Lăng gian nan lẩm bẩm, thanh âm tràn ngập bi ai."Phanh." Đường Phong thật sự nhìn không được, một quyền tạp qua, Ảnh vội vã đón lấy thân hình lung lay của Lăng, lắc đầu, "Ngươi làm gì vậy?"

      Vũ Văn Thần siết chặt hai nắm tay, đầu ngả vào vách tường lạnh băng phía sau, mắt khép chặt, không muốn nước trong mắt chảy ra, hắn biết, giờ đây, nỗi bi ai lớn nhất không thuộc về bất cứ ai trong số họ, mà là thuộc về con người trầm mặc ngồi trong thư phòng kia... Vũ Văn Ngạn.

     "Ảnh, đưa Lăng về nghỉ ngơi, hắn phải nhờ ngươi." Đường Phong phất tay, lại nhìn người nam nhân hiền hòa lúc này biểu tình trống rỗng, không có cảm giác không khỏi nén tiếng thở dài.

     "Phong." Dương Vân luồn bàn tay mình vào trong bàn tay dày rộng của Đường Phong, nắm chặt lại. Tuy thời gian Vũ Văn Tu bước vào trong cuộc sống của họ thực ngắn ngủi, nhưng ở đứa trẻ ấy, hắn có thể nhận ra sự khác biệt với tất cả mọi đứa trẻ khác. Đứa trẻ ấy là người duy nhất có thể thay đổi Vũ Văn Ngạn, thế nhưng, hiện tại, cái gì cũng không còn... " Ta thấy hiện tại khó qua nhất vẫn là một người khác."

     Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía cảnh cửa vẫn đóng chặt suốt ba ngày qua, trong ba ngày này cánh cửa ấy chưa từng mở ra dù chỉ một lần, không ai biết được phái sau cánh cửa ấy xảy ra chuyện gì.

     "Ca, ngươi nói một lời đi a, ngươi mở cửa ra được không, chúng ta đều không biết chuyện lại xảy ra như vậy, ca... " Tiếng đập cửa không ngừng lại chậm rãi kết thúc trong những tiếng thở dài, cảnh tượng này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần trong một ngày, thế nhưng cánh cửa đó vẫn lặng thinh như phía trong không ngừng.

     Ánh mắt Vũ Văn Ngạn như vực sâu không đáy, thâm thúy nhìn chăm chú lên trần nhà màu trắng lạnh lẽo. Ba ngày, y chưa từng chợp mắt, cứ thế mà lẳng lặng nhìn lên. Tin tức không có, hy vọng của y cũng chậm rãi tiêu tan, tâm y chậm rãi chết lặng theo thời gian trôi qua. Quanh thân thể y, khí phách tràn ngập đã trở thành tuyệt vọng lạnh băng.

     "Ta hận ngươi." Thanh âm trầm thấp vang lên trong gian phòng quạnh quẽ, đầy bi ai, đầy tuyệt vọng, đầy phẫn nộ. Thế nhưng, cho dù lúc này y có phẫn nộ đến thế nào, người đó cũng đã rời khỏi y. Vì sao? Y không hiểu. Chẳng phải y đã nói rất rõ ràng, cho dù phải xuống địa ngục họ cũng sẽ cùng đi hay sao? Thế nhưng, hiện tại...hiện tại... lại tính cái gì...

     "Tu nhi, Tu nhi ..." Vũ Văn Ngạn giơ cánh tay chặn ngang trên mặt, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống dưới mép vải áo, miệng y thì thào.

     Nhận lời ta, ta rời đi, ngươi sẽ không thương tâm... Thanh âm ấm áp ngày nào như vẫn còn quanh quẩn bên tai y, nụ cười xinh đẹp quen thuộc  như vẫn còn long lanh dịu dàng trước mắt y, Ngươi như vậy ta sẽ cười nhạo ngươi.

     "Tu!" Vũ Văn Ngạn bật dậy, cánh tay vươn ra chộp vào khoảng không. Ảo giác, nguyên lai hết thảy đều là ảo giác. Y siết chặt nắm tay.

     "Zero, ta muốn ngươi phải trả món nợ máu này." Vũ Văn Ngạn cắn răng thề, ánh mắt kiên định và rét lạnh vẻ thị huyết. Vì người ấy, vì người y yêu, y không ngại hủy diệt cả thế giới!
            ......


      Tại Pháp, Duẫn Yêu ngồi ở trước bàn học, lẳng lặng xem xét tư liệu về Vũ Văn gia. Một năm qua trải qua rèn luyện đã khiến vẻ trẻ con thơ ngây rút đi trên gương mặt cô bé, thay vào đó là một vẻ chững chạc không quá hợp với tuổi của cô.

     "Tiểu thư." Thanh âm của Nguyệt vang lên đầy hoảng hốt, cửa phòng ngủ của Duẫn Yêu bị mở toang.

     Duẫn Yêu thấy vẻ thất thố chưa từng có của Nguyệt thì không khỏi tò mò, chuyện gì đã xảy ra để một người bình tĩnh như Nguyệt phải hoảng hốt đến thế? "Có chuyện gì vậy Nguyệt tỷ? Ngươi xem ngươi, hoảng hốt thành như vậy a."

     Nguyệt ngập ngừng nhìn cô gái nhỏ, một tiểu cô nương mới hôm qua còn khờ dại, trải qua một thời gian dài huấn luyện khắc nghiệt đã thay đổi rất nhiều, mà điều duy nhất giúp cô bé chống đỡ được cho tới giờ chính là ý nghĩ về Thiếu chủ, thế nhưng, giờ đây Thiếu chủ đã không còn, cô bé sẽ ra sao?

     "Nguyệt, ngươi sao vậy? Nói chuyện a." Duẫn Yêu không khỏi cười cười, chợt phát hiện ra Nguyệt cũng có thể ngây người, thật sự rất khó tưởng tượng a.

     "Tiểu thư." Nguyệt nhắm hai mắt, thở dài, "Thiếu chủ bị thương, rơi vào Thái Bình Dương, hiện tại mất tích." Nói xong, Nguyệt mở to mắt, nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ.

     "Bị thương? Mất tích?" Duẫn Yêu nghe thấy người mình vẫn tâm tâm niệm niệm xảy ra chuyện, kinh hoảng đứng lên, chiếc ghế té trên mặt đất."Ngươi lặp lại lần nữa a!"

     " Thiếu chủ bị thương, hiện tại biến mất ở Thái Bình Dương..." .

     "Không... "

     Duẫn Yêu nức nở, Nguyệt thở dài, nắm lấy hai cánh tay cô bé, muốn giúp cô bé đứng dậy. Thế nhưng Duẫn Yêu một chút cũng không động đậy. Tin tức này đối với cô bé mà nói đúng là tình thiên phích lịch.

     "Tiểu thư, ta đã tự quyết định, phi cơ đã chuẩn bị tốt, chúng ta về nước a." Nguyệt vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Duẫn Yêu. Tâm trạng của cô bé lúc này, cô cũng hết sức cảm thông. Tuy rằng mới chỉ gặp Thiếu chủ có một ít lần, nhưng thanh danh của Thiếu chủ không ai là không biết, cô cũng như các ảnh vệ khác đều hết sức bội phục thiếu niên này, hiện tại...

     "Đúng, đúng, ta đi tìm hắn, ta đi tìm hắn a!" Duẫn Yêu kích động nói.
              
               .....
      "Tha xuống." Lý Lăng lạnh lẽo nhìn thân hình nam nhân bị bóp gẫy xương sườn trước mặt, toàn thân tản ra sát khí.

     "Lăng ca, tuy rằng hắn không giết được Vũ Văn đương gia, nhưng hắn đã giết được kẻ kế thừa của Vũ Văn gia tộc, ngài... "

     "Cút!" Lý Lăng nghe nói như vậy, một cước hung ác đạp lên bụng kẻ vừa bất mãn thốt ra.

     "Đi ra ngoài, các ngươi đều đi ra ngoài." Lý Lăng lúc này giống như một con dã thú phát điên. Món đồ chơi thuộc về y cứ như vậy mà bị bóp vỡ trong tay kẻ khác! Sao có thể như thế! Y điên cuồng siết chặt nắm tay.

     "Lý Lăng, đủ rồi đi." Người đàn ông ngồi trên sô pha rốt cuộc lên tiếng, cặp mắt mở ra, ánh xạ quang mang.

     "Ha ha ha ha.." Lý Lăng cười to, y thật sự cười to, "Đủ sao? Không đủ!"

     "Vũ Văn Tu cũng là một chướng ngại vật, hiện tại bỏ có gì không tốt?" Giọng nói trầm ổn của người nọ tràn ngập khí phách.

     "Bỏ?" Lý Lăng nhìn vào vị “chủ nhân”, ánh mắt sắc rực, "Vậy La Tu thì sao? Cũng là bỏ? Vì cái gì? Vì cái gì?" Lý Lăng nhớ tới người mà y vẫn sớm tối tưởng niệm, tình cảm bị dồn nén hết sức căng thẳng. Ở trên người Vũ văn Tu, y tìm thấy bóng dáng của người ấy, cho nên y không muốn cho bất cứ ai đụng vào đứa trẻ ấy trước khi y chơi chán, thế mà, thế mà, đáng chết! Đứa trẻ đó cư nhiên thay Vũ Văn Ngạn đỡ hai phát súng!

     Người ngồi trên sô pha đứng dậy, cặp mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Lý Lăng, hừ lạnh một tiếng, vung tay tát thẳng vào mặt y, lạnh lùng nói: "Hắn, đáng chết, quyết định của ta không cho bất luận kẻ nào nghi ngờ, cho dù là ngươi, nếu ngươi không tự quản được cảm xúc của mình thì tiếp theo La Tu, chính là ngươi."

     Bỏ lại những lời này, không để cho Lý Lăng có cơ hội phản bác, người nọ xoay người, rời khỏi gian phòng, chỉ để lại Lý Lăng vẫn cất tiếng cười lớn điên cuồng. Phải, có lẽ y thực điên rồi, có lẽ, y cười bản thân y ngu si, không ai đoán được rốt cục y cười cái gì, có lẽ chỉ có y mới biết.

     Trục luân chuyển của thời gian vẫn tiếp tục quay, một câu chuyện mới sắp diễn ra. Thứ đã mất đi còn có thể trở về hay không? Tình cảm không biết rõ kết cục cuối cùng sẽ đi đến đâu? Kế tiếp, mới là cao trào...
Hết quyển hai.
___________
Chương 1 - Quyển 3

9 nhận xét:

  1. Chúc mừng nàng hết quyển hai
    *kê ghế ngồi hóng* :P

    Trả lờiXóa
  2. wow! chuc mung. chuan bi sang quyen 2. lai vat va cho nang roi. mong nang. keke

    Trả lờiXóa
  3. hì hì, tiểu keke nè, chớp mắt long lanh, nhận ra ta chưa, ta lại lăn tới đây. ừm, thì như nàng thấy ta mới làm blog chưa có kinh nghiệm j nhiều, phải nhờ nàng và tiểu Nhã chỉ giáo nga.
    hunhunhun nàng, ta lại lượn đây

    Trả lờiXóa
  4. mong đc sang quyển 2 để gặp lại Tu nhi a..hi.......hi...........

    Trả lờiXóa
  5. hì, nàng, đã hết Q2, ta mong Q3 sẽ là ngày tháng tốt đẹp nhất, không chỉ dừng ở nụ hôn nàng hơ, và ta mong, ngày tháng đau thương cũng sẽ chấm dứt ở đây, gặp lại Tu nhi, chứ nếu không, ta đành xách dép mà chạy thôi, Ngạn ka thảm quá rồi :((
    Ths nàng, mong chương mới của nàng~

    Trả lờiXóa
  6. @ cả nhà: *Cúi cúi* Xin chân thành cảm ơn cả nhà! ^^ Ta sẽ tiếp tục cố gắng!

    @ tiểu keke: ="=. Sao lại có cái nick nì? Người ta quen gọi tiểu keke mứt tiêu rùi! ="=. Tiểu keke nghe dễ thương hơn mừ! Mí lị không cho người ta cái tên blog, người ta biết đâu mà vào thăm nhà? Ghét! *Quay mặt đi*

    Trả lờiXóa
  7. Coi tới đây thì đau lòng cho Ngạn quá đi mất, ba ngày thôi mà đã như vầy, nếu Tu nhi còn ko trở về nhanh nhanh thì Ngạn thành ác quỷ thật sự đó. Chỉ là bị nguy hiểm suýt chết, Ngạn còn trách sao ko cho mình chia sẻ, huống hồ lần này là Tu nhi tự quyết định thay Ngạn đỡ đạn, rồi mất trong tầm mắt, trong tầm tay, giơ tay ra muốn chụp lại nhưng ko được, cảm giác đó rất là đau đớn. Nhìn người mình thương yêu có thể gọi là chết đi trước mắt mà ko thể làm gì được vừa bất lực vừa đau lòng.

    Cuối cùng cũng có người thay mình hành tên bắn tỉa rồi, ai dè người này là Lý Lăng nha, thì ra Lý Lăng cũng có tình cảm với La Tu, nên muốn giữ lại Tu nhi, mặc dù miệng nói là "chơi đùa", nhưng hẳn ý tứ ko phải chỉ là vậy, nếu ko đâu có vì Tu nhi bị bắn mà quay ra dám tỏ thái độ bất mãn với chủ nhân đâu nào.

    Mà chủ nhân của Zero ko biết có một đoạn tình cảm bi ai gì đó với Ngạn ko nhỉ, thấy giống hận tình hơn là chỉ thù hận đơn thuần.

    Chờ đợi bạn quay trở lại với bộ 2 nhé.

    Trả lờiXóa
  8. @ ixora: *Cười* Quyển 3 chứ nàng!^^

    Trả lờiXóa
  9. Ajz!!!That dau cho ng o laj nha...Ta thi thay Li Lang yeu chjnh minh thui con pe Tu doj voj han ma noi thj la ke the than ak

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment