Thân tặng Phudulukhach.
Chap nì ta định up từ trưa hôm qua, nhưng từ sau 11h ta phát hiện máy của ta không thể kết nối với mạng được. TT^TT. Hum ni ta sẽ up bù thêm một chap nữa nha bà con!
Trong phần Chính văn, sau khi trở về từ “chuyến mất tích” thực ra là đến cọ cơm ở nhà ái đệ, rõ ràng trong suy nghĩ của Trần Cận đã có bước chuyển biến, để rồi sau đó “vưu vật đơn bào” này không còn kháng cự lại cảm xúc của mình nữa, và hàng loạt các “rắc rối” đã xảy ra khi anh đến trước mặt Fiennes như chúng ta đã biết, dẫn đến Fiennes quyết định “giơ tay đầu hàng” trước để hàn gắn mối quan hệ của họ. Vậy chuyện gì đã xảy ra khiến cho Trần Cận “tiến hóa” từ “ sinh vật đơn bào” trở thành “ sinh vật đa bào” trong tình yêu? Mời bà con coi tiếp phần II. ^^
***
Ngày ấy hắn đích xác đã ngoan ngoãn thu thập hành lý đi sang khách phòng, Trần Thạc đã lên tiếng, hắn không thể ngang ngược không theo. Vào lúc 6h chiều, ái đệ của hắn cùng họ Trịnh vẫn chưa có dấu hiệu trở về, đồ ăn thức uống trong phòng bếp lại không hợp khẩu vị của hắn, hắn cho rằng không thể quá ủy khuất chính mình, cho nên một mình lái xe đi ra ngoài hóng gió kiếm ăn.
Buổi tối, hắn cùng một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh ở quán bar giết ít thời gian, nhưng vẫn là cự tuyệt dạ yến đêm xuân*, cứ theo “tình hình chiến sự” lúc trưa nay, hắn vẫn là quyết định thành thật về nhà, trước quan sát một chút sắc mặt của Trần Thạc rồi liệu đường mà hành động, miễn cho kỳ nghỉ hiếm hoi quý giá này bị bóp chết ở trong nôi. (* ý nói là ảnh từ chối đồng sàng cộng chẩm với người đẹp ấy mừ!)
Thế nhưng khi tiến đến phòng khách, Trần Cận còn có điểm không thoải mái , ái đệ cư nhiên đem hắn này "Người thân trọng yếu " bỏ ở nhà chẳng quan tâm, thực đã muốn mười giờ tối rồi, hai vị kia thế nhưng còn chưa trở về! (Ai đó cũng không nghĩ chính mình cũng là vừa mới trở về!)
Hắn cực kỳ buồn bực trở lại khách phòng, mở cửa sổ đi đến ban công, tay vừa lần lên túi ngực lại đột nhiên nhớ tới một gói thuốc lá còn bỏ ở trong phòng của Trần Thạc, cho nên liền lộn trở lại đến gian bên cạnh. Người làm vào thu dọn phòng xong, còn chưa khóa cửa, hắn trực tiếp đi vào, bức màn đã được vén lên, ánh trăng sáng xanh chiếu vào phòng, bên trong không cần mở đèn cũng có thể thấy được mọi vật.
Trần Cận thuận tay mở cái bật lửa đi về phía tủ đầu giường, lấy gói thuốc lá, vừa nhấc đầu mới phát hiện ban công của phòng Trần Thạc tầm nhìn đặc biệt tốt, cảnh đêm Manhattan thu trọn vào tầm mắt.
Trần Cận mở cửa ban công đi ra ngoài, ở một góc dựa vào vách thủy tinh, đốt điếu thuốc từ từ hút, hắn nghĩ muốn hút xong một điếu này lại đi. Lúc này, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Fiennes, có lẽ bây giờ đối phương đã sớm đem hắn ném đến sau đầu đi? Gã đó là Diệm, không có nhiều thời gian rỗi như vậy vì người khác hao tâm tổn trí, cho nên đơn giản cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, hai người đều là thật sự kiên quyết a.
Đột nhiên, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo cửa phòng bị người đẩy ra, Trần Cận vừa quay đầu lại, theo góc độ của hắn, vừa lúc thấy Trịnh Diệu Dương cùng Trần Thạc đang tiến vào. Cũng không biết như thế nào hắn liền có điểm chột dạ, sợ chính mình giờ phút này ló đầu ra gặp Trịnh Diệu Dương lại có xung đột, hắn còn nghĩ muốn ở chỗ này nghỉ ngơi thêm vài ngày, vì thế tự giác câm miệng không ra tiếng, nghĩ lát nữa chờ Trịnh Diệu Dương chạy lấy người, hắn lại cùng Trần Thạc tự ôn chuyện.
Kết quả, Trần Cận phát hiện ý nghĩ của chính mình quá mức lý tưởng hóa hiện thực, Trịnh Diệu Dương căn bản là giống như muốn cắm rễ ở lại, còn cùng Trần Thạc ngồi trước máy tính nghiên cứu hợp đồng, được một thời gian ngắn Trần Cận cũng có chút ngồi không yên, nhưng nghĩ đến nếu lúc này đi ra thật sự mất mặt mũi, cho nên chỉ phải phá bình phá suất, tiếp tục khổ thủ.
Nghe được một ít thảo luận chẳng hiểu ra sao, Trần Cận bắt đầu xem đồng hồ, ba mươi phút , kia họ Trịnh có để yên không a! Trần Thạc, còn không mau đuổi hắn đi ra ngoài! (Ai đó hoàn toàn đã quên người ta cũng xem như nhất gia chi chủ )
Trịnh Diệu Dương rốt cục đứng lên, cũng nhắc đến một người nào đó: "Ngươi đem tên kia nhốt ở phòng bên?"
May mắn Trần Cận thính tai, đúng lúc nghe thấy một ít lời nói "đại nghịch bất đạo", rất không đất bằng lòng "Thiết" một tiếng.
"Ân, ngày hôm qua hắn ngủ ở đây đi?" Ngữ khí của Trần Thạcnghe như không chút để ý, thế nhưng hai nam nhân một trong phòng một ngoài phòng tâm đều trầm xuống. (* Vẫn là A Thạc của em số zách! ^^)
"Đó là hiểu lầm." Một lời tổng kết thực ngắn gọn, nhưng ai đó ở trong lòng đã thầm đem Trần Cận quăng vào nồi ninh nhừ vài lần.
Trần Thạc khẽ cười một tiếng: "Ngươi không làm chuyện gì hạnh kiểm xấu đi? Uy, ngươi sao lại nhầm ta với hắn?” Trần Cận ở sau lưng cười hắc hắc, người nào đó đã dẫm lên cái đuôi của huynh đệ nhà mình, hắn có điểm vui sướng khi người gặp họa, căn bản đã quên chính mình cũng là một trong số hai người tham dự.
Diệu Dương quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn: "Đã nói là hiểu lầm."
"Trần Cận nhất định nóng lòng muốn chết..."
Biết huynh chi bằng đệ a, Trần Cận phi thường cảm khái mà nghĩ. Gió đêm bên ngoài ban công một trận thổi qua có chút lạnh, trong phòng đột nhiên không có tiếng vang, Trần Cận cảm thấy được có điểm gì là lạ, không khỏi co rúm lại một chút. Hắn có dự cảm bất hảo, ở trong lòng mặc niệm ba lần, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía sau...
Đầu mẩu thuốc lá trên tay chúc xuống đất, khi ý thức được một màn trước mặt ý vị như thế nào, Trần Cận ngay cả tóc gáy đều dựng thẳng lên, một loại kinh hoảng không thể khống chế lao thẳng tới, cảm giác khẩn trương nhanh chóng lan tràn mở ra toàn thân, sau đó trên da nổi lên một tầng da gà, trong đầu nổ vang, hai con mắt nghĩ muốn dời, lại phát hiện mình nhúc nhích không được.
Dưới ánh đèn u ám, Trần Thạc đã đem Trịnh Diệu Dương đặt ở trên lớp ga giường mềm mại, hai người chính hôn đến như si như cuồng, trong không gian vang lên tiếng thở dốc bị đè nén khiến cảnh sắc càng thêm dâm mỹ. Khảo! Trần Cận không hiểu được bọn họ tại sao có thể nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái, tận mắt gặp Trần Thạc cùng một người nam nhân triền miên thật sự là đủ shock, càng không muốn để ý, lại càng không sao lảng tránh đi được, cảm nhận được đích kích thích cũng ngày càng mãnh liệt.
Trước mắt cảnh tượng tình cảm mãnh liệt liên tục trình diễn, Trần Cận ở bên ngoài cũng giống như bị cơn tình triều ẩm ướt lại khô nóng này nhuộm đẫm, hiện tại mới biết khả năng thừa nhận của mình kỳ thật so với tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều, hắn chỉ là thực mờ mịt, nhớ tới một việc... làm hắn cảm thấy được mờ mịt luống cuống.
"Ngươi vừa đi đã lâu như vậy, không biết ta sẽ nhớ ngươi sao..." Thanh âm trầm thấp mà từ tính của Trịnh Diệu Dương giờ phút đã vì tình dục mà trở thành ám ách.
"Ngô." Vợ anh dùng một trận mưa hôn càng mãnh liệt thay thế cho câu trả lời.
Giống như Trần Thạc, Trịnh Diệu Dương hai người thuộc loại “bí mật giường đệ cao thủ”, chỉ cần hơi ganh đua lập tức có thể nhấc lên kinh đào hãi lãng, mọi kỹ xảo dẫn đường cùng an ủi đều tương đương hữu hiệu, khi tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, Trần Cận rốt cục ôm đầu đem ánh mắt lảng tránh —— ở ban công rình xem Trần Thạc làm tình, ta nhất định là điên rồi. (Anh chưa điên, chỉ là xấu số thôi, nếu còn tiếp tục sẽ bị lăng trì...)
Ngực bỗng nhiên có cái gì đó nứt ra, có cái gì từ bên trong chạy đến, làm hắn tâm phiền ý loạn, cơn ê ẩm quen thuộc lại phát tác, mà lần này dường như là lần lợi hại nhất trong suốt mấy ngày nay. Hắn nhìn thấy Trần Thạc cùng Trịnh Diệu Dương giống như mọi đôi tình nhân bình thường ôm hôn quấn quýt si mê, như là tự nhiên mà vậy, nhiệt liệt lớn mật hoàn toàn không có cố kỵ, mà chính mình, đối mặt với Fiennes lại như thế nào cũng không thả tâm được, thậm chí căn bản không nghĩ tới phải cùng người ấy trở thành... tình nhân, ở hắn xem ra, đây quả thực là —— chuyện bất khả tư nghị.
Quần áo trong của hai người đã được cởi ra, bị quăng ra nhẹ nhàng va lên vách thủy tinh rồi lại mềm mại chảy xuống trên mặt đất, điều này cũng bừng tỉnh Trần Cận, hắn biết nếu lúc này còn không đi ra đi, chờ bọn họ tiến vào chính đề, hắn nhất định sẽ bị chết thực thảm, bất quá hiện tại đi ra ngoài cũng nhất định không thể bảo toàn thi thể. (Coi như anh thông minh!)
Sự tình cũng không có ra ngoài ý muốn, khi Trần Cận đứng lên ngậm một điếu thuốc mới đốt, mở cửa ban công hiện thân, hai gã nam nhân hiếm khi mới có một lần không đủ cảnh giác, trong ánh mắt đồng thời hiện ra vẻ khiếp sợ hướng về phía hắn bắn phá, cơ hồ muốn bắn thủng Trần Cận, hai người đã khỏa thân, cơ thể màu mật ong hoàn mỹ bày biện ra tràn ngập mị lực thành thục, câu hồn người bất khả kháng, Diệu Dương cảm thấy xấu hổ, ảo não, hoang mang đồng thời nảy lên đến, chỉ kém nước đem khẩu súng kê dưới gối đầu lôi ra.
May mà biểu tình của Trần Cận lúc đó cũng không phải vẻ bất cần đời mà bọn họ quen thuộc, nếu không nhất định sẽ có người đến “dập” hắn một chút, hiện tại Trần Cận thần tình suy sút thất thường, còn lười biếng mà mở miệng giải thích: "Các ngươi cũng quá bất cẩn đi." Ai đó cũng không nghĩ đến gia chủ vào phòng ngủ còn phải xem ngoài ban công có người hay không?
"Trần Cận, ngươi làm thế này là có ý gì?" Trần Thạc nhíu chặt mi, đè ép cơn tức xuống dưới, thực nhẫn nại chất vấn hắn.
"Ta chỉ là lại đây..." Trần Cận tùy tiện giơ giơ lên trên tay gì đó, "Lấy bao thuốc."
Lúc này, Trịnh Diệu Dương đã là không thể nhịn được nữa, một cái nghiêng người đem Trần Thạc che đi, hướng về phía Trần Cận nói: "Ngươi hiện tại có thể đi ra ngoài." (Ô hô, Dương Dương a, người ta là song sinh, có cái gì còn không giống nhau mà phải che a! ^^)
Trần Cận nhấc tay, rút lui vài bước đi mở cửa: "OK, lần này xem như ta không đúng."
Khi cửa bị đóng lại một lần nữa, trịnh Diệu Dương tức khắc đem cái trán vùi vào cổ Trần Thạc, cơ hồ có chút đau đầu: "Người này rốt cuộc là cơn ác mộng gì a!"
Trần Thạc cười khổ một chút: "Ta nhưng thật ra thật cao hứng hắn còn có hưng trí nhìn trộm, trước kia chẳng phải hắn kịch liệt phản đối quan hệ của ta với ngươi sao?"
"Hắn với ngươi hoàn toàn là hai loại người."
"Ngươi sai lầm rồi, hắn là huynh đệ của ta." Trần Thạc mạnh xoay người hôn lên môi Trịnh Diệu Dương, ánh mắt anh giống như một ngọn lửa rực cháy nóng bỏng, "Ở bất cứ phương diện nào, chúng ta cũng đều thực tương tự."
"Chỉ có ngươi có thể hấp dẫn ta."
Trần Thạc cười khẽ khàng mà đầy mị hoặc: "Thế nhưng ngày hôm qua lúc ngươi mò lên giường cũng không ý thức được điểm ấy."
Trịnh Diệu Dương đầu hàng: "Trời ạ, ta nghĩ là ngươi đã quyết định cho qua."
"Ta đã cho qua." Trần Thạc dùng nửa người dưới chậm rãi ma sát anh, tiếp theo môi một đường chậm rãi duyện hôn xuống dưới, làm cơ thể Trịnh Diệu Dương lập tức có phản ứng thực kịch liệt, "Ta nhìn ra được, Trần Cận đang bắt đầu cố gắng chấp nhận ngươi, ngươi cũng có thể cho hắn một cơ hội."
"Ta sẽ thử xem... A!" Ở một tiếng gầm nhẹ say mê, cuộc đàm phán bị chấm dứt.
Hai giờ sau, Trần Thạc chủ động đi vào phòng của Trần Cận, người này quả nhiên còn thức, cái gáy tựa vào trên tủ quần áo, vẫn không nhúc nhích lười biếng nằm ở trên sàn nhà nhìn anh.
Đá văng bình rượu trên sàn, Trần Thạc đi lên, có chút bất mãn: "Lại là thuốc lá lại là rượu, ngươi hay là đi đóng phim tâm lý sẽ tốt hơn."
Trần Cận lúc này mới bày ra một nụ cười giảo hoạt, nhưng nụ cười này cũng mất tự nhiên.
"Để làm chi không ngủ được?" Trần Thạc ngồi xuống ở phía đối diện với hắn.
"Các ngươi ở cách vách high như vậy, ta như thế nào ngủ được?" Ngữ khí còn thực đương nhiên.
"Con mẹ nó ngươi ít nói hươu nói vượn."
Trong phòng tĩnh lại trong chốc lát, Trần Cận quẩy người một cái, hai tay chống xuống đất tha thân mình về phía Trần Thạc, nhanh chóng trườn lên trên người anh, lười biếng nằm lại: "Ngươi nói, cùng một người nam nhân ..., là cảm giác gì?"
"Còn có cái gì cảm giác? Không có gì đặc biệt." Trần Thạc có chút kinh ngạc hắn như thế nào lại nghiêm trang hỏi anh cái loại vấn đề này.
"Ta là nói, ngươi thích một nữ nhân, có thể đem nàng giữ ở bên người, có thể lấy lòng nàng, có thể cưới nàng, nhưng là nam nhân... Ngươi có thể lấy cái gì —— dùng loại phương pháp nào để xác định mình là... động chân tình hay không? Thậm chí còn muốn cùng hắn..."
Trần Thạc lắc đầu ngắt lời hắn: "Không phức tạp như thế, có một số việc căn bản không cần phí tâm trí đi tìm cách nghiệm chứng, chính mình không phải rõ ràng nhất hay sao?"
"Đó là ngươi Trần Thạc rõ ràng, không cần nghĩ mỗi người đều có đầu óc như ngươi được không."
"Ngươi rốt cục thừa nhận đầu óc không bằng ta ?" Trần Thạc nhướng mi trêu chọc.
"Khảo." Hắn tự mình trước bật cười lên.
"Còn có, về sau làm việc đừng quá liều mạng, ngươi sẽ không mỗi lần đều tốt số như vậy*." (* Ý A Thạc cũng nhắc lại cái vụ Cận Cận bị bắt, Hào Môn phải mượn danh Trụ Phong.)
Trần Cận giơ tay lên, mềm nhẹ vuốt ve sau gáy Trần Thạc: "Ngươi đang lo lắng cho ta a? A, cảm giác cũng không tệ lắm."
“Đúng vậy, bình thường ngươi rất khiếm tấu*." Trần Thạc thực trực tiếp vạch ra mấu chốt. (* Khiến người ta nhìn là muốn đấm ấy mà!)
"Lúc này ta chính là thương thế vừa tốt lên liền tới đây thăm ngươi, lâu như vậy không thấy, ngươi cho tới bây giờ không có chủ động gọi điện thoại cho ta a."
"Chẳng phải mỗi tháng ngươi đều gọi điện tới tìm ta sao? Còn muốn ta gọi đi cho ngươi, có phiền hay không a." Trần Thạc có chút băn khoăn nhắc lại, "Ta biết hiện tại có đại nhân vật che chở ngươi, chính là làm việc cũng đừng quá phóng túng, đến lúc đó lui không được sẽ không tốt."
Lưng Trần Cận khẽ cứng lại một chút: "Đại nhân vật che chở ta? Ngươi lén thu được thông tin từ chỗ nào a."
"Lần trước ngươi ở Hongkong gặp nạn, có người của Trung Đông tổ liên lạc với ta cùng Diệu Dương, còn giúp chúng ta đả thông con đường buôn bán của Trụ Phong ở Bắc Âu, nếu không phải đại nhân vật, căn bản sẽ không làm được sạch sẽ đúng chỗ như vậy." Trần Thạc thực khách quan phân tích.
Trần Cận có chút ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới Fiennes đối hắn khẳng khái như vậy, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi mà nhân tiện giúp Trần Thạc, hắn lập tức hữu cảm nhi phát: "Có đôi khi gặp phải đại nhân vật cũng không phải là chuyện gì tốt."
"Nhưng trước mắt đến xem, tựa hồ cũng không phải chuyện xấu." Trần Thạc vỗ vỗ cái tên ngã vào trong lòng anh không chịu ngồi lên, "Uy, đừng dán vào ta, nóng đã chết."
"Ta là anh của ngươi, dựa vào một chút không được a? Họ Trịnh còn ôm..." Câu tiếp theo bị một người cầm đao chặn ngang cắt phựt.
"Diệu Dương hắn không phải là người như ngươi nghĩ, ngươi về sau đối hắn khách khí chút, đừng đi trêu chọc hắn."
"Ngươi là đau lòng hắn hay là đau lòng ta?" Dấm chua sức mạnh mười phần.
"Kính nhờ, ít ghê tởm ." Trần Thạc chịu không nổi phải sữa chữa hắn, "Ta không muốn các ngươi có xung đột, nghĩ muốn ta giữ ngươi lại, tựu ít làm những chuyện khiến lòng ta phiền."
"Nói như thế nào tối hôm qua ta cũng cùng Trịnh Diệu Dương chung sống hoà bình quá vài giờ, vì ngươi, ta khẽ cắn môi, về sau tự nhiên cũng sẽ chịu đựng qua đi." Chuyện không nên nói cũng đã nói ra, nửa câu sau có bi tráng đến mấy cũng tự động trở thành phế thải .
Ngày hôm sau là cuối tuần, do Trần Thạc yêu cầu, Diệu Dương cũng cố không đi Thành Nghiệp để ở nhà ăn cơm trưa, xem Trần Cận vạn phần thân thiết chiếm lấy đồ ăn của Trần Thạc, còn khoác tay lên vai Trần Thạc không chịu buông xuống, Diệu Dương mấy lần ở trong lòng thót ruột, trước mắt là một bức tranh kỳ dị : Khuôn mặt rất quen thuộc của người yêu biến ảo thành hai bản, lực công kích thị giác thực đủ mười phần, một cái tao nhã thành ổn, một cái lỗ mãng ngoài sức tưởng tượng, cái loại này đối lập này thế nhưng không hề đột ngột, nguyên lai khuôn mặt của Trần Thạc cũng có thể hiện ra những biểu tình cùng cá tính hoàn toàn bất đồng với những gì anh biết, Diệu Dương rốt cục ý thức được mình dữ dội may mắn, ngay từ đầu gặp được chính là Trần Thạc mà không phải Trần Cận... Người sau đại khái là ai đụng tới người đó xui xẻo, Diệu Dương thực khẳng định mà nghĩ như vậy. (Ka ka ka, anh có nghe thấy chưa a Fiennes! ^^)
Đối với ánh mắt Trần Cận khi nhìn mình tựa tiếu phi tiếu, thật sự là quỷ dị, ngày hôm qua để cho hắn gặp được một màn thân thiết của mình với vợ đã là không ít khó chịu, hiện tại nếu hắn dám hơi chút làm càn chế nhạo, anh nhất định sẽ lấy tư cách chủ nhân "Thỉnh" hắn đi, chính là —— Trần Cận từ đầu tới đuôi chỉ bảo trì nụ cười yếu ớt quỷ dị đáng giận kia, ngẫu nhiên còn mạnh bắt lấy cổ tay Trần Thạc, đem dĩa ăn của Trần Thạc đưa đến chính mình bên miệng, cắn một miếng cá ghim trên đó...
Sự thật chứng minh, Trần Thạc - Trần Cận đôi huynh đệ này vừa ra phố, thực gây sức “công phá” không thể tưởng tượng, liên tiếp có tóc vàng mỹ nhân hướng bọn họ phao mị nhãn huýt sáo, đều muốn mang đi một trong hai người. (Hờ hờ, mí bà tóc vàng mỹ nhân này thực thà ghê, ta mà gặp hai anh ở đường là ta vơ cả hai, tiện thể quơ luôn Dương Dương, ka ka ka...)
Bất quá đối với Diệu Dương mà nói, đi ra ngoài còn mang theo cái "con riêng của chồng" thật sự không là chuyện gì khoái trá, nhưng cái tên đứng làm bình phong này đối với thân phận của mình hoàn toàn không có tự giác, còn một bộ thích thú, khiến anh hoàn toàn mất đi lập trường đuổi hắn trở về.
Càng không thoải mái chính là, chỉ cần anh một khi tới gần Trần Thạc, tên kia sẽ đụng tới chen vào giữa bọn họ thảo luận thời tiết a, nói chuyện phiêu lưu a, nói chuyện làng chơi a, muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét.
"Tại sao lâu như thế ngươi cũng chưa chuyện để làm?" Đây là Diệu Dương ý đồ cùng hắn giao lưu hữu hảo lần đầu tiên, kỳ thật anh cũng dự đoán được hắn vì cái gì ở bốn ngày còn không đi.
"Ta là anh hùng, cấp trên cho ta gấp đôi thời gian nghỉ ngơi thôi, ta so với ngươi hảo mệnh hơn."
"Toàn bộ thế giới chỉ có ngươi cho rằng trúng đạn đổi lấy gấp đôi ngày nghỉ là hợp lý giao dịch." Diệu Dương trào phúng hắn.
Trần Thạc đang lái xe đúng lúc ngăn chặn cuộc tranh chấp nhàm chán của bọn họ: "Muốn đi nhà hàng Gia La hay là Cơ Mặc?"
"Gia La." "Cơ Mặc." Trăm miệng một lời...
Trần Thạc thực quyết đoán làm ra quyết định: "Gia La."
"Thạc Thạc, ngươi bất công!" Trần Cận quái kêu, tim như bị đao cắt.
"Chẳng phải ngươi không thích đồ ăn Mexico sao?"
"Ách?" Hai giây sau, người nào đó đắc ý cười ha hả, "Nguyên lai là suy nghĩ a cho ta, ta hiểu lầm ngươi , ha ha —— "
Trong xe hai người nam nhân còn lại nhìn nhau, thực ăn ý đạt thành chung một nhận thức là không cần để ý đến người ngồi trên ghế sau nữa...
Phiên ngoại 1 Hoàn
* Trong phần này lúc thì Trịnh Diệu Dương coi Trần Thạc là “vợ”, lúc lại coi là “chồng”, không phải do ta mà là do QT ca ca bảo thế. Nhưng ta nghĩ ở đây chuyện này không quan trọng, vì sao thì ai cũng biết rồi... ^^
* Đọc xong phiên ngoại này ta có cảm nghĩ:
1- Trần Thạc đúng là thiên hạ vô địch thủ! Còn Trần Cận đúng là ...pó tay! ^^
2- Trần Thạc và A Fi mà gặp nhau chắc chắn sẽ là “Nhất kiến như cố”, “Gặp nhau hận vãn”, tính tình hai anh giống nhau quá trời! Liệu ta có nên tự viết cái fanfic cho 4 người này ngồi chung một bàn không nhỉ?! ^^
3- Ai da, tình cảm của anh em trai thật đáng hâm mộ nha!!! A Thạc, A Cận vừa là thân huynh đệ, vừa là hảo bằng hữu, vừa là tri kỷ... mà quái, sao ta cứ tự động đề tên Thạc Thạc trước tên Cận Cận thế nhỉ! Ke ke ke ke... ^^
Phiên ngoại 2 là nói về A Fi và Trần Cận nha! ^^
________
temmmmmmmmmmmm <3 cuoi cung thi cung xem dc phan ha , lam ta bua gio cu luon qua luon lai o nha nang . Hihi thanks nang nha xD
Trả lờiXóaSao càng coi cảnh Cận với Thạc ở gần nhau lại càng thấy Cận giống tiểu đệ đệ của Thạc hơn nha, người gì mà bắng nhắng thấy sợ, đã chui vô phòng người ta, rình người ta hành sự, may mà còn biết chui ra sớm, thế mà hôm sau còn dương dương tự đắc chọc phá Dương, ko sợ Dương thỉnh đi khỏi nhà.
Trả lờiXóaCòn cái kiểu trườn lên, dán người vô Thạc nữa chứ, giống cậu em bé bỏng chứ có chỗ nào giống anh trai đâu nào?
Tội cho Fi, Dương cũng bảo ai gặp Cận là xui tận mạng kìa, mà Fi có thấy xui đâu nhỉ, còn thấy sung sướng mỗi lần gặp vợ kia mà. Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây thi rồi.
Bạn định viết một fanfic bốn người à, viết đi, viết đi mà, mình sẽ cắm cọc ngồi chờ coi đó, bảo đảm thú vị lắm nha, nội Dương với Cận thôi đã lung tung rồi, còn Fi xuất hiện mà Cận cứ dán dán sát vào Thạc, rồi ko chịu ở gần mình mà ham phá đám vợ chồng người ta thôi, Fi đi theo chăn chắc là mệt xỉu thôi. Bạn viết đi mà.
Trưa nay ta lượn qua, hem kiềm chế được đọc ngay chỗ làm hị hị (may mà cái blog của nàng nó rứt chi là trang nhã không lộ hàng như mấy nhà khác) *đỏ mặt*
Trả lờiXóaĐọc chương này không hiểu sao ta thấy thương Trần Cận quá. Hết lòng quyến luyến em trai mà người ta không để vào mắt, đã thế lại còn bị cái tên xa lạ kia cướp mất. Còn nữa, mình thì đang đau lòng, nhớ ai kia, vậy mà người ta lại cứ vợ vợ chồng chồng trước mắt, Cận Cận thật đáng thương mà