9/7/11

Hào Môn Diễm - Chương 47


           Hoa viên tại sân sau của khách sạn có quán cà phê lộ thiên, ở một nơi mà các nhân sĩ thành đạt của xã hội thương lưu coi là nơi cao cấp để hội đàm, ở giữa thế giới của những bộ tây trang là lượt phẳng phiu, cử chỉ hàm súc,... một nam nhân thân mặc y phục đỏ rực, gác chân bắt chéo, nhiều lần bị người ta dùng ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn, mà bản thân hắn dường như vẫn hồn nhiên bất giác, vẫn bất vi sở động ngửa đầu tựa vào lưng ghế bằng mây tre tinh mĩ.

            Tóc đen mượt mà theo gió bay lất phất, kính râm nhạt màu che đi cặp mắt đen khép hờ, kia sườn mặt đường nét thanh tú rõ ràng cùng làn da ngực rám nắng khêu gợi lấp ló dưới cổ áo mở rộng hơi hơi phập phồng, làm cho người ta liên tưởng đến một sinh vật nguy hiểm không có thói quen an phận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật dậy công kích người.

            Bộ dạng của hắn cùng bầu không khí của nơi này có chút không thích hợp, nhưng bởi vì trời sinh khí chất không tầm thường, cho nên loại mâu thuẫn này ngược lại hiển hiện một vẻ hấp dẫn khác thường, khiến người xa lạ cũng nhịn không được vừa đố lại kỳ*, có thể cũng không ít người đang hâm mộ sự "Cảm tác cảm vi**" của hắn. (* đố kỵ và kỳ lạ; ** = tự tung tự tác, thích gì làm nấy)

            Tiếng chuông di động rất lỗi thời của người nào đó đột nhiên vang lên, hắn mở miệng, thanh âm dày ấm, lại tha dài một cách lười biếng lẫn gợi cảm : "Còn bao lâu nữa?"

            Người ở đầu kia của điện thoại đang trong hội nghị, lời đáp ra vẻ công sự hóa: "Ta còn ở tầng mười một, nửa giờ sau xuống dưới, đến lúc đó ngươi có thể trực tiếp đến lầu ba chờ."

            "Cái phòng nghỉ tồi tàn kia*?" Người nào đó đã muốn có chút bất mãn mà nhăn mi, "Không đi. Cà phê ở nơi này không tồi, ngươi xong việc xuống dưới gọi ta." Lão Đại hắn phi thường khốc mà ngắt máy trước, ngay cả cơ hội cho đối phương tự do ngôn luận đều không có, nếu có người không biết chuyện, nhất định sẽ nghĩ rằng người ở đầu bên kia là một ủy khuất tiểu nữ nhân, ai có thể nghĩ đến đó là một nhân vật tùy tiện dậm chân một cái mặt đất đều phải rung đến ba lượt... (* Ở khách sạn 5 sao chắc là không có phòng tồi tàn, đây là bác làm kiêu thôi! =.=)

            Đương nhiên, bất cứ chuyện nghiêm túc gì chỉ cần dính một chút đến Trần Cận, căn cơ gốc gác đều bị rung chuyển, bất quá Trần Cận cũng sẽ không vì “sự phá hoại” này phụ trách hoặc áy náy. Tỷ như có người muốn hắn di giá* đến nghỉ ngơi thất **, nếu hắn cảm thấy tầng dưới cùng quán cà phê lộ thiên càng thoải mái thì căn bản sẽ không tự thuyết phục bản thân đi đến phòng nghỉ nặng nề kia chịu tội. Lối suy nghĩ của hắn luôn có điều trơn nhẵn ít đường vòng, cũng không am hiểu mấy chuyện tự làm mình khó xử. (* rời bước, di giá là từ dành riêng cho vua; **phòng nghỉ ngơi, thường rất yên tĩnh và kín đáo.)

            Đối với mấy chuyện không có nhiều sức hấp dẫn lại hao phí thể lực, Trần Cận đều rất nhanh hạ quyết định, hơn nữa trải qua mấy ngày nay "ngày đêm triền miên" ở chung, sự chờ mong của Trần Cận đối với Fiennes đã thẳng tắp quay về số 0, có đôi khi hắn nghĩ: ta như thế nào lại tự tìm cho mình cái phiền toái lớn như vậy? Đương nhiên, hối hận vẫn chậm một chút.

            Nhưng chúng ta cũng không thể không bội phục khả năng thích ứng vượt xa người thường của Trần Cận. Hiện tại hắn có thể không cần tốn nhiều sức liền có thể làm ra những phản ứng tối bản năng đối với Fiennes*, những rụt rè cùng tế nhị lúc ban đầu chỉ sau một ngày rưỡi liền tan rã. Bất quá mối quan hệ của bọn họ càng ngày càng đi theo chiều hướng không có gì là không thể tiếp nhận, trên cơ bản, ngày hôm sau Trần cận sẽ không thể nhớ được hắn từng nói cái gì. Về đề nghị của Hào Môn, Trần Cận thành thực nói ra nguyện vọng của mình, còn tiếp thu hay không là chuyện của Fiennes, hắn cũng không để tâm nữa, những chuyện không nên hỏi hắn chưa bao giờ hỏi. Tóm lại một câu: bọn họ tạm thời ở chung hòa hợp. (* Ta đoán là đám đá chửi mắng... =.=)

            Trần Cận quyết định dùng ngủ để tiêu hết nửa tiếng đồng hồ này, cho nên khi có người vỗ nhẹ bờ vai hắn, hắn chưa thấy ngủ được tận hứng, còn ngáp một cái, bất quá anh đẹp trai chính là anh đẹp trai, nấc cụt hoặc thúi lắm* đều không tổn hao gì đến hình tượng quang huy, mọi người thường thường đem điều này quy kết vi "Hồn nhiên thiên thành ", cho nên Thượng đế khi tạo ra con người nhất định là có bất công. (* Là đánh r*** a! =.=)

            "Ngươi nói ngươi uống cà phê, nhưng thứ thức uống này là rượu." Nhìn chiếc ly có chân dài trên bàn, biểu tình của Fiennes có điểm sâu không lường được.

            "Cho nên ta nói cà phê ở nơi này không tồi, nhưng rượu lại nan uống muốn chết, thật giống như đồ ăn vặt trên bờ biển Ca-ri-bê." Nói xong, dường như muốn chứng minh, hắn giơ ly rượu lên bên môi Fiennes, "Nếm thử để nhớ kỹ lần sau không gọi rượu của bọn họ."

            Cho dù Fiennes có giả bộ lầm lì đến thế nào, giờ khắc này cũng không khỏi bật cười: “Thật vậy sao?" Nói xong thật sự  nhấm một ngụm, cười nhạt nói, "Còn tạm a."

            "Đó là do ngươi yêu cầu thấp." Trần Cận phi thường dõng dạc đưa ra kết luận. Đột nhiên, hắn cảm giác sau lưng có một đạo ánh mắt sắp đốt cháy lưng mình, vì thế theo bản năng quay đầu nhìn lại, kết quả liền phát hiện cách đó mấy chục thước, Michael chính đứng ở nơi đó trừng mắt hắn, rõ ràng là hộ tống Fiennes mà cùng nhau xuống đến.

            Fiennes thản nhiên giải thích một chút: "Ta làm Michael ở lại, những người khác tạm thời đi trước."

            "Ngươi vẫn ở lại Sealte, không tốt lắm đâu?" Khi Trần Cận nói lời này thì ánh mắt hắn đã không hề lười biếng, thậm chí có chút cảnh giác, lời nói mang ý nhắc nhở, "Ta sợ sớm hay muộn sẽ bị người nhắm đến."

            Fiennes nghe Trần Cận nói vậy, ngữ khí lập tức chăm chú: "Ngươi nghe được phong thanh chuyện gì?"

            "Đương nhiên chỉ là đoán, ta hy vọng ngươi cẩn thận một chút." Trần Cận cũng không nói gì tiếp, chuyển đề tài, "Chẳng phải ngươi còn muốn đi Brazin sao? Khi nào thì đi?"

            "Ngươi chịu theo ta đi Brazin sao?"

            Trần Cận cười có điểm bĩ khí: "Để làm chi? Muốn ta đi xem mỹ nhân múa bụng a?"

            Fiennes cười không nói.

            "Chẳng phải ngươi đã nói là cùng ngươi vài ngày thôi sao? Ta đã thực hiện xong, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

            "Ngươi thật sự nghĩ là chỉ có vài ngày?"

            "Muốn ta đình chỉ phong lưu khoái hoạt, cũng cần cho ta cái lý do đi?"

            Fiennes nghĩ nghĩ, mới bình tĩnh hỏi: "Ta yêu ngươi, này không đủ sao?"

            Trần Cận giống như phải che giấu xấu hổ mà thấp giọng "Khảo"  một tiếng: "Loại này cũng coi là lý do sao? Ta lại không phải nữ nhân, ai tin mấy lời này của ngươi!"

            "Ngươi không tin tại sao còn cho ta mấy ngày này?"

            "Ngươi muốn kéo dài thời hạn thì phải trả giá lớn a."

            "Giá lớn gì? Chẳng phải ta trả là được?"

            "Ngươi hào phóng là việc của ngươi, đừng nói như thể chúng ta là một."

            Xung quanh đã có không ít người bị đôi nam nhân vừa xuất sắc vừ xuất chúng này hấp dẫn tầm mắt, vì an toàn..., Fiennes quyết định mang theo Trần Cận chạy lấy người: "Chúng ta vốn chính là một, ngươi không cần vội vã phủ nhận, bởi vì có phủ nhân cũng vô dụng. Tốt lắm, đi sân tennis đi."

            "Ta vừa mới ngồi được một lát, lại muốn vận động a? Ngươi có phải là người hay không? Tinh lực tràn đầy như vậy." Tuy rằng hắn lẩm bẩm vô nghĩa không ít, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, vừa đi vừa ghé bên tai Fiennes hỏi, "Fusa bọn họ tới rồi?"

            "Ân, đêm qua."

            "Bọn họ phát hiện ta ở đây, có phản ứng gì?"

            "Ngươi kỳ vọng bọn hắn có phản ứng gì?"

            "Calvary nhất định sẽ phát điên." Người nào đó cười đến có điểm ác ý.

            "Ta nói —— ngươi là điểm liên lạc bí mật của ta, ta muốn cùng ngươi trao đổi ý kiến."

            "Nói như vậy cũng không sai. Bất quá... địa điểm trao đổi ở trong cùng một gian phòng ngủ? Còn trao đổi đến trên giường đi? Thiết, ngốc tử mới tin ngươi!"

            "Ta cần bọn họ tin sao?" Fiennes nói lời này thì trong mắt ánh lên vẻ quyết tuyệt kiên định thực sự đáng tin, rất có loại hương vị thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần vuốt râu hùm, dù sao anh nguyện ý đưa ra cái “lý do” chính là cho người nghe hạ một bậc thang, chuyện không có gì hãnh diện không cần phải nói rõ ra, có một số việc không chạm đến nguyên tắc, ai cũng không dám hỏi quá nhiều.

            "Ta không cần phải trong ngoài bất nhất* là tốt rồi, may mắn không bị Trung Đông tổ nhìn ngó." Trần Cận lúc này mới nói ra, "Xế chiều ngày mai ta phải trở về, bên đại Lý có việc cần ta xử lý, không thể tiếp tục cùng ngươi ở chỗ này đùa giỡn." (* Ý anh ấy là phải sống giả dối)

            "Theo giúp ta là đùa giỡn?" Người nào đó có chút không thoải mái , bất quá ở mặt ngoài chính là hơi hơi nhướng mi.

            Trần Cận hào phóng mà vỗ vỗ bả vai người ta: "Ta nghĩ thế này, nếu ngày nào đó ngươi có thời gian đến New York đi theo ta mười ngày nửa tháng, cho ta đảm nhiệm lái xe và vân vân, ta sẽ nguyện ý tin tưởng thành ý của ngươi. Nơi này có một đám người suốt ngày vây quanh ngươi, ta giống như chịu ngồi tù vậy, vẫn là trở về làm chính sự quan trọng hơn. Trước tiên ta nói rõ, nếu Xích bộ trong lúc này xảy ra chuyện gì, nhớ rõ bảo vệ ta, đừng để cho cấp trên mượn cớ cắt xén chi tiêu của chúng ta!"

            Sao mình có thể rơi vào tay một người như thế này... Vào một thời điểm nào đó, Fiennes cũng sẽ nảy ra thứ nghi vấn như vậy, bất quá mỗi lần nhìn thấy bộ dáng đúng lý hợp tình của đối phương, anh lại không có cách nào cùng hắn sinh khí, so đo. Có lẽ sẽ thở dài một hơi, có lẽ không có phản ứng gì: "Rốt cuộc có đi sân bóng hay không?"

            "Đi, sao lại không đi! Ngươi là lão Đại thôi." Chỉ có Trần Cận mới có thể hi hi ha ha như vậy mà đáp lời Fiennes, lại đột nhiên như nhớ tới cái gì, hắn tươi cười có điểm giống kẻ trộm, "Lại nói tiếp, ta còn chưa từng nhìn ngươi đánh cầu đâu."

            "Đừng lo lắng cho ta, ta sẽ không để ngươi thua quá thảm thiết."

            "Ha! Ha ha!" Trần Cận ngửa mặt lên trời cười gượng hai tiếng, "Hôm nay ngươi đụng tới đối thủ , người thắng có phải nên nhận được phần thưởng?"

            "Tốt, chờ ngươi thắng nói sau."

            Khi họ thay quần áo chuẩn bị tiến vào sân, cận vệ Michael tiến lên bên Trần Cận, canh cánh trong lòng mà cảnh cáo hắn: "Uy, ngươi không cần làm càn quá đáng! Khiến lão Đại uống... thừa của ngươi!" (=.=” Nha! Fi ca là Hoàng tộc thiệt sao?)

            "Ngươi nói lời này là để chứng minh ngươi thị lực hảo hay là trung tâm hộ chủ, sợ nước miếng ta có độc?" Cá Gỗ lão huynh chính là tư tưởng cổ hủ. (* Nha! ^^ Nước miếng A Cận mà có độc thì... Fi ca đã ... tự sát không biết bao nhiêu lần rùi! Ka ka ka ka... ^^)

            "Ngươi ——" Mễ Cao lại một câu nghẹn ở trong cổ họng, chỉ có thể tiếp tục trừng mắt Trần Cận, nhìn hắn tiêu sái đi sang đường biên phía tay phải sân khai cầu.

            Hai nam nhân từ việc bắt đầu với tâm trạng chơi đùa đến trở thành chân chính sát phạt, chỉ với mười mấy phút đồng hồ. Khi Trần Cận nhiều lần áp tuyến cầu, Fiennes mới có vài phần cảm giác nguy cơ, khi hai người đánh được 5 séc, Trần Cận hướng Fiennes khiêu khích mà dựng thẳng một ngón tay, bất quá Fiennes chưa có đáp lại hành vi thiếu văn mình này.

            Sau đó quả nhiên vẫn là Trần Cận dẫn trước, từ đó, Fiennes cảm giác nhiệt huyết sôi trào, bởi vì khó có được một đối thủ biết bảo lưu thực lực khiến anh toàn lực ứng phó.

            Sau một séc hòa, rốt cục Fiennes cũng cười hướng về phía Trần Cận làm ra thủ thế có tính chất "ô nhục "*, bất quá Trần Cận ngược lại cười rộ lên: "A, có ý tứ, lại đến!" (* là cái động tác dựng thẳng ngón giữa ý! ^^)

            Ở một bên đi theo đổ mồ hôi, Michael liên tiếp xem đồng hồ. Xem tình hình trong bảy ngày Trần Cận lưu lại ngoài ý muốn lại cùng Fiennes như hình với bóng này, hắn thực sự có chút mông lung, không hiểu ra làm sao cả. Hai người kia có đôi khi lập tức trở nên quan hệ mật thiết, có đôi khi lại hoàn toàn không thể ở chung, đoán không ra quan hệ chân chính của bọn họ, không giống bằng hữu cũng không giống cấp trên với cấp dưới, tuy rằng đã đi chung thì dù muốn hay không cũng phải cố mà làm cho ra vẻ hòa hợp, nhưng hắn vẫn cảm thấy được có chỗ nào không thích hợp, chẳng lẽ... Trần Cận đã biết Fiennes là Diệm? Mà nếu quả biết đó là Diệm, tên đó không thể nào còn kiêu ngạo như vậy a?

            Mắt thấy đã qua hơn một giờ đồng hồ, hai người vẫn còn đang ngươi sống ta chết. Michael cho tới bây giờ chưa từng thấy lão Đại chuyên chú chơi bóng như vậy... lại đợi không biết bao lâu, rốt cục Fiennes không đón được một cú phản thủ của đối phương, khiến Trần Cận cuối cùng thủ thắng!  

            "Oa úc ——" Trần Cận quăng vợt, điên cuồng hét lên một tiếng, lắc lắc mái tóc ướt đãm mồ hôi, hướng đối thủ kiêu ngạo cười ha hả.

            "Cú cuối cùng là ta nhường cho ngươi, chỉ có thể tính ngang tay." Fiennes lại nghiêm trang mà nói.

            Đại khái là rất khó nghe gặp Fiennes chơi xấu cậy mạnh, có thua không nhận, khóe mắt Michael vừa rút vừa kéo, quả nhiên... Cùng tên nam nhân kia ở cùng nhau lâu, ngay cả lão Đại cũng bị hắn phá hủy!

            Trần Cận không định bỏ qua cơ hội tốt: "Không phải nói có thưởng sao?"

            "Ngươi muốn cái gì?"

            "Ta chưa nghĩ ra, nếu không ngày mai ngươi gửi một trăm vạn vào tài khoản của ta, khi nào ta nghĩ ra sẽ mua."

            " Đây là ngươi vơ vét tài sản."

            "Ngươi có phải nam nhân hay không a? Nhỏ mọn như vậy, cơm tối đều là ta mời ngươi a." Sau đó hắn giơ tay lên, "Cá Gỗ, lần nào ta cũng nhìn thấy ngươi đứng đó, có mệt hay không a? Lát nữa cùng nhau đi cơm, ta vừa mới có một trăm vạn vào tài khoản, mời ngươi ăn tôm hùm tốt lắm. Chúng ta đi trước tắm rửa, ngươi đợi thêm mười phút chung."

            Lông mi Michael dựng thẳng đứng, mặt càng nghẹn càng hồng, thật muốn bị tiểu tử thúi này tức chết rồi. Đương nhiên, hắn tuyệt đối tuyệt đối không hiếm lạ tôm hùm của xú tiểu tử!

            Mà trong phòng tắm lúc ấy đang chen chúc hai cái hai cái đại nam nhân, Fiennes đột nhiên muốn Trần Cận chà lưng cho anh, mắt Trần Cận trợn trắng: "Có lầm hay không a ngươi! Ngươi trả mười lăm đôla, ngoài cửa một đống người đợi chà lưng cho ngươi."

            Fiennes im lặng đem khăn mặt đưa cho hắn, thái độ không thương lượng.

            "Đến loại phòng tắm này để tắm rửa ta đã thực miễn cưỡng, đánh cầu mất mấy giờ, tay ta đều muốn rụng, đổi lại là ngươi, ngươi có thể chà lưng cho ta hay không?"

            Không thể tưởng được phép khích tướng lại có hiệu quả, Fiennes thu hồi khăn mặt trên tay, ý bảo hắn xoay người: "Tốt, ta tới trước."

            "Ách?!" Trần Cận nhếch khóe môi, vẻ mặt mạc minh kỳ diệu xoay lưng lại, "Thiệt hay giả?"

            Sự thật chứng minh, bàn tay Fiennes lực đạo vừa phải, thủ pháp thuần thục, không giống như là lần đầu làm chuyện này, Trần Cận không khỏi trêu đùa: "Ngươi trước kia còn giúp ai chà lưng?"

            "Không có."

            "Ta không tin." Nói xong, miệng cười lợi hại hơn, "Ngươi làm so với mười lăm đôla đợi cửa tốt hơn nhiều —— ngao!" Câu trêu chọc này bỏ dở ngay trong tiếng kêu thảm, lưng hắn hiện tại đang nằm ở trong tay người nào đó, tiếp theo tiếng kêu thảm chuyển hóa thành hơi thở hổn hển có chút khẩn trương, "Ngươi rốt cuộc đang làm gì đó a..."

            Thứ gì đó gắn bó mềm nhẹ bồi hồi ở sau tai hắn, hai cánh tay của ai đó đã chặt chẽ ôm lấy bờ lưng cùng lồng ngực đầy co dãn dẻo dai của hắn, màu da rám nắng ướt đẫm nước hiện ra vẻ sắc tình ngoài ý muốn, mái tóc đen mướt mang vị cam như thể gây tê thần kinh... tất cả nhịp nhàng ăn khớp đầy hấp dẫn khiến Fiennes cả người đều bắt đầu tỏa nhiệt.

            "Thoải mái sao?" Khi bàn tay đáng giận kia tham hướng nhược điểm của mỗi người nam nhân, Trần Cận trừ bỏ nuốt vào và muốn bật thốt lên kháng nghị thì không có lựa chọn nào khác.

            "Ân... Ngươi thật đúng là biết chọn chỗ... Về sau ta sẽ không cùng ngươi đến chơi cầu nữa, tuyệt đối —— a! Sẽ không." Bên tai là tiếng nước ào ào, khoái cảm vừa quen thuộc vừa mãnh liệt kinh người giống như sóng nhiệt thổi quét mà đến, khiến hắn không thể ức chế mà ngẩng đầu lên, nghiêng đầu đi, môi vừa lúc gặp phải chiếc mũi cao thẳng của đối phương, cặp mắt lợi hại mang chút ý tứ xâm phạm đang si mê mà nhìn Trần Cận, bạc thần gợi cảm bình tĩnh giờ phút này lại tản ra dục vọng chiếm giữ nồng đậm. Ngay lúc ấy ý nghĩ duy nhất của Trần Cận chính là: ngày mai nhất định sẽ đau nhức toàn thân.

            Bọn họ ở phòng tắm tiêu phí thời gian xa vượt xa quá mười phút, mà hôm đó cũng vẫn là bữa tối hai người. Trần Cận ôm tay tựa vào tọa ỷ* nhìn Fiennes tao nhã ăn canh, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi kia hình dáng hoàn mỹ, Fiennes biết rõ đối phương đang chăm chú nhìn anh, tiếp tục thong dong ăn cơm. (* ghế ngồi)

            "Ngươi rất am hiểu chiến thuật ngụy trang*." (* Hiểu đơn giản là giải vờ!)

            "Ta đối với ngươi là ngoại lệ." Anh ngẩng đầu lên, dùng cặp mặt nâu thật chân thành  nhìn thẳng hắn.

            "A, cám ơn ngươi đối với ta có lòng." Trần Cận nâng một bàn tay sờ sờ chóp mũi, "Ngươi có nắm chắc mình thủy chung vẫn ở khu vực an toàn không?"

            "Ngươi quan tâm ta?" Biểu tình có ý cười.

            "Không, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

            "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thể cam đoan an toàn của mình sao?"

            Hắn đáp theo phong cách mau mắn nhất quán: "Có a."

            "Thế nhưng ngươi đã không chỉ một lần tiến vào bệnh viện."

            "Đều là vết thương nhẹ được không! Hiện tại chẳng phải ta có thể chạy có thể nhảy, còn đánh cầu thắng ngươi sao?"

            "Trúng đạn hôn mê không gọi là vết thương nhẹ." Có người hảo tâm sữa chữa lại lời của hắn.

            "Được rồi được rồi, có những chuyện không phải chỉ cần cam đoan là có thể được." Người nào đó cuối cùng ăn ngay nói thật .

            "Ngươi nói như vậy, có phải ý tứ là những gì trước kia ngươi đã cam đoan với ta đều có thể bị phủ nhận bất cứ lúc nào? "

            "Ngươi cũng chẳng phải chưa từng lừa gạt ta."

            "Về sau ta sẽ không."

            "Hảo, những chuyện trước đó coi như hòa. Bất quá, ngươi căn bản không tin lời ta hứa hẹn."

            Fiennes vừa lòng gật gật đầu: "Ngươi đã bắt đầu hiểu ta rồi, Trần Cận."

            "Khảo, ngụy biện!" Hắn cười mắng ra tiếng, hung hăng đem một khối thịt tôm hùm bỏ vào miệng nhai, "Có lẽ ngươi đối với ta cùng đối với người khác cũng không có gì bất đồng."

            "Ngươi có phải muốn cùng ta ở trong này đánh?"

            Trần Cận lấy cười lạnh đáp lễ: "Ngày hôm qua Thôi Minh Long tìm ta, hắn hỏi ta sao còn ở chỗ này?"

            "Úc?"

            "Hắn đối với ngươi giống như có chút... là lạ."

            Fiennes cố gắng giải thích về sự thật đã qua: "A Long từng là chỉ huy trưởng của Săn cánh đội, đội quân này theo hai ta năm, kết quả tra ra hắn vượt cấp đầu cơ trục lợi vũ khí, bị trục xuất khỏi cao tầng đưa đến Trung Đông tổ thẩm lí và phán quyết, sau đó hắn lập công chuộc tội hợp tác tra ra cứ điểm của Zola, chuyện đó ngươi cũng biết, hiện tại ta điều động hắn đến Nam Á tổ tạm thời khôi phục chức vụ."

            "Hào Môn dễ dàng tha thứ cho một người như vậy?"

            "Năm đó ta không hề tha thứ cho sự phản bội của A Long, nhưng hiện tại, ta nguyện ý cho hắn một cơ hội."

            "Nếu ta phản bội ngươi, ngươi sẽ tính thế nào?"

            "Ta thực không thích giả thiết này."

            "Ngươi thật không tốt câu thông* a." (* trao đổi tư tưởng, tình cảm, lời nói)

            "Ngươi có thể đừng chỉ biết nói những lời ảnh hưởng đến bữa ăn của ta hay không? "

            "OK, về sau ngươi ăn cơm ta không nói lời nào là được rồi đi?"

            Sáng sớm ngày thứ hai, Fiennes hiến dâng tính mạng đi đón một vị thượng tướng năm sao, khách sạn có nghi thức chào đón long trọng, Trần Cận bớt thời giờ đi xuống trộm một ly Whiskey, sau đó liền lên lầu đóng gói, chuẩn bị bay về New York.

            Mắt thấy muốn cùng Fiennes nói lời từ biệt là vô vọng, hắn cũng chỉ có thể ôm Michael ôm nói câu ‘tái kiến’. Nội tâm Michael thực kích động, cái tên đáng ghét này rốt cục phải đi ... Tiếp theo, Trần Cận vô tâm không phế thẳng chạy lấy người*. (* Ý nói ảnh ...dứt tình chạy lấy người, ‘bỏ rơi ‘A Fi với tấm chân tình a! ^^)

            Khi Fiennes chấm dứt một ngày bận rộn, ở lúc chạng vạng tìm được chút thời gian rảnh gọi điện thoại tìm người, Trần Cận đã sớm ở trên phi cơ vù vù ngủ nhiều hồn nhiên bất giác.

            Vài giờ sau, khi Trần Cận đi theo hai bảo tiêu ra khỏi sân bay, đại Lý vội vã chào đón: "Lão Đại, ngươi không có việc gì thì tốt rồi."

            "Ta như thế nào sẽ có việc! Dùng chút đầu óc đi được không?" (Chủ nào... phó ấy! =.=)

            "Bởi vì cái khách sạn ngươi ở lại lúc trước, tối hôm qua có một vị tướng quân bị ám sát ở trên yến hội..."

            "A?!" Một tiếng rống này đủ uy lực, "Tin tức từ đâu tới?"

            "Tin đưa sáng nay trên Kênh Tin tức."

            "Khảo! Ta mới vừa trở về, kính nhờ ngươi đừng tra tấn ta như vậy được không!" Trần Cận quả thực cảm thấy mình muốn điên rồi, gã đó thế nào? Gã đó sẽ phải chịu liên lụy sao?"Mau, đưa điện thoại cho ta!"
___________

16 nhận xét:

  1. Oa, tem tem tem, lâu lém rùi ta mới đc tem, đọc trc cm sau nha'

    Trả lờiXóa
  2. Oai, có nhầm không vậy, 2 anh ở trong phòng tắm mà 10 phút đã xong xuôi rùi áh

    Trả lờiXóa
  3. Hức, sao chương áp chót rồi mà còn rối ren vậy kìa.

    Trả lờiXóa
  4. sap hoan sap hoan d zoiiii.....~~~bong bay ta la~~~~nhay mua lung tung~~~
    thanks nang~~~om om~~~~
    tieu can thiet tinh~~~lac dau~~~toi nghiep anh chong fiennes!!!cai so lay vo ca tinh la vay, khong quan duoc a~~~ >.<'''
    ps:nang ne~~~ta biet pass la mau~~chi chi quan ao tieu can~~nhung ta van khong vao duoc~~~keo keo ao~~~

    Trả lờiXóa
  5. Coi một lèo mấy chương, xong mới com liền một hồi, thật sự vì quá gay cấn, hai người này vờn nhau một hồi khiến mình cũng mệt theo hà.

    Mình đoán đúng rồi nhé, cuối cùng cũng là Fi nhịn ko được, mà tiến tới trước, nhưng may là lần này, Cận cũng ko buông cơ hội, cũng biết nắm lấy, và thẳng thắn thừa nhận, chịu đến chỗ hẹn, dù trễ hết mấy phút, và vẫn là Fi đến phòng Cận.(Mà chương đó dường như bị cắt mất một khúc, nhìn kỹ lại hóa ra có đoạn gắn pass, mà ko thấy gợi ý nằm đâu cả, lòng lại đang bấn, nên tiếp tục coi để biết hai người có thật sự thành đôi ko, giờ mới com luôn để hỏi gợi pass nằm ở đâu nè)

    Diệm để dành hết nhiệt tình cho Cận rồi, làm gì còn có thể dậy lên hứng thú với ai nữa, ngay cả Cận cũng tự nhiên cả tháng ko động nữ sắc, đến độ đàn em phải dâng lên Viagra Đông y cơ mà, rồi sau đó cả cái bang phái đều rất ư là thông cảm cho bệnh khó nói của Đại ca mà (Cận mà biết ko ói máu mới lạ, đường đường là hoa hoa công tử lại bị hiểu lầm là bất lực).

    Diệm hành Cận cũng thỏa mãn nha, lăn người ta qua lại ko biết bao nhiêu lần luôn, nhưng đổi lại cưng yêu quá chừng, để Cận nằm trên người cả đêm, sáng dậy rồi cũng ko nỡ gọi dậy liền nữa.

    Uy ca thiệt thảm, suýt tí nữa Diệm vì ăn dấm mà oánh Uy ca rồi.

    Còn Mi thì khổ hơn, đi theo canh chừng làm như Cận sẽ dạy hư Diệm ko bằng. Mà còn mắng Cận để Diệm uống nước thừa của Cận nữa chứ, anh Diệm này bộ thân là hoàng tử hay vương gia gì hay sao nhỉ, có uống nước thừa cũng có người theo để tâm nữa kìa.

    Sau chương này có lẽ là phần mình thích lắm đây, mấy bữa nay toàn là Diệm phải lo lắng cho Cận ko hà, ai biểu Cận bị thương hết lần này đến lần khác, giờ bên Diệm có chuyện, cho Cận cơ hôi biểu lộ tình cảm nè, đi chăm sóc ngược lại chứ.

    Trả lờiXóa
  6. chết mất vs a Cận áh
    nếu mà ko fải a e sinh đôi đánh chết e cũng ko tin ảnh là anh của a Thạc áh
    tính tình như zậy làm thụ là đúng kakakakak

    Trả lờiXóa
  7. Cái com của mình đã bay mất ko dấu tích gì cả, thiệt là buồn mà.

    Cuối cùng hai đứa cũng về bên nhau rồi nha, mà đúng như mình đoán nhé, Fi phải chạy tới trước, chịu ko nổi mà, làm sao mà có thể quên được Cận chứ, rồi ngồi chờ tới giờ ko thấy lại phải chui vô phòng Cận luôn nữa.

    Hi hi, cái khúc Cận tự thú với Uy mình thích Fi thiệt tức cười, nhưng Uy cũng xứng đáng anh em lắm nha, dám làm găng với Fi nữa, suýt nữa bị Fi oánh cho sưng mặt rồi, may mà Fi còn ráng kiềm chế lại.

    Cận diễn màn thoát y 50% ở ngoài sảnh cho chị em lác mắt kìa, sao ko chịu ở trong phòng nói chuyện chứ nhỉ, Fi cũng chui vô nhà tắm mất rồi mà. (Mà quên nữa, dám nói xạo rằng Fi nằm dưới mà, làm sao dám nói ở trong phòng chứ, ko khéo bị đè ra tại chỗ chứng minh thì chết).

    Mấy lần trước toàn Cận bị thương, làm Fi hết hồn ko hà, lần này đến phiên Fi có chuyện gì đó rồi nha, để Cận lo lắng lại cho huề.

    Trả lờiXóa
  8. cảm ơn bạn rất nhiều

    Trả lờiXóa
  9. @ cả nhà: Hờ hờ hờ, sắp Hoàn rùi bà con ạ, nhưng mờ ta chưa biết làm bộ nào kế bộ này! TT^TT Gần đây hầu như chẳng xuất hiện bộ nào đình đám để mình edit cả! TT^TT
    P/s ixora: nàng gọi Cá Gỗ là Mi khiến ta cứ phải vắt óc ra để nhớ xem có cô nào tên là Mi trong truyện không! TT^TT Tội lỗi, tội lỗi!
    P/s alex: Người ta là anh, người ta "già" hơn, nên người ta "bảo thủ" hơn... hà hà hà ^^
    P/s xuongrongiusamac: Ờ thì nó là cái màu ...đó đó.. nhưng mà khi là Hán Việt thì nó lại là cái màu ... ấy ấy... mà viết tiếng Anh thì nó là ... *&^%O~~p... ^^
    P/s: Nặc danh Ất: Có gì đâu nàng! ^^ (mặc dù ta cũng không bít nàng cảm ơn ta cái gì! ^^ Nhận trước tính sau! ^^) Ghi cái nick dưới comt đê nàng!
    P/s tiểu keke: Chứ nàng còn muốn mấy phút? =.=+ Định dằn vặt ta với cái màn H khủng bố của Hiểu tỷ thêm nữa đúng không?
    P/s tiểu phudu: *Hổng có gì để nói, ngẩng đầu nhìn trời huýt sáo*

    Trả lờiXóa
  10. hehe, nặc danh Giáp cảm ơn nàng đã edit, ôm hun ôm hun :*
    chia tay bạn Cận ta buồn chết mất, nhưng cứ hong hóng chờ nàng post nốt chương cuối :">
    xxxxxxxxxx

    Trả lờiXóa
  11. sắp chia tay 2 anh buồn quá a,,,,,hic,hic,,,,,,,,,,

    Trả lờiXóa
  12. @ "Nặc danh Giáp": TT^TT Mụi sợ tỷ rồi! TT^TT Tỷ cho muội xin cái tên/nick đi, "gài" ở cuối comt cũng được. Mỗi ngày lại có một "nặc danh Giáp" khác nhau mờ tỷ, tỷ "đóng quân" ở cái tên này sao được! TT^TT

    @ tiểu Dieu: Hờ hờ, đời thiếu gì anh... *Miệng cắn lá chân đá ống bơ*

    Trả lờiXóa
  13. hihi,vậy mà tỷ tưởng chiếm luôn được ghế của bạn "nặc danh Giáp". Yuki khả ái gọi tỷ là Giai Kỳ nhé, vì gọi mỗi tên "Kỳ" nghe nó ... kỳ dã man hihi.
    lại ôm ôm hun hun *tranh thủ sàm sỡ*

    Trả lờiXóa
  14. yu nè ~~ chọt chọt ~~~
    hoàn haò môn diễm rồi hay là nàng làm một ngược tâm đi, ta bấn thể loại đóa lắm a @.@ ~~~ chẹp, tay quẹt mỏ ~~~~

    iu nàng nhìu ~~~ ôm ôm ~~~ cười nham nhở ~~~

    Trả lờiXóa
  15. gần mực thì đen, anh Fi đã bị anh Cận ảnh hưởng xấu. tình cảm quá :x mình thik hai bạn trẻ quá đi
    black dragon

    Trả lờiXóa
  16. @ Giai kỳ tỷ: Mụi xin dập đầu tạ ơn tỷ! TT^TT

    @ xuongrongiusamac: Hờ hờ, chiến hữu, bắt tay cái. Ta cũng khoái ngược tâm, nhưng ngược vừa phải thui, mà HE. Vô Tình là ngược tâm nè, ngược công. Nghĩ mà xót xa cho Vô Tình ca, một tảng đá lần đầu biết yêu, khi yêu rồi lại nhận ra người yêu phản bội... Ài... Cơ mà ta khoái dứt gan dứt ruột thế... Ka ka ka ka...^0^

    @ Black Dragon: Cái gì mà 'hai bạn trẻ'! *Cười* Ta đoán A Fi có trẻ cũng ngoài 30 rồi! A Cận mà bằng tuổi A Thạc thời điểm A Thạc cứu Diệu Dương thì cũng đã 30, hơn 30 gì đó (nếu ta nhớ không nhầm).

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment