Vũ Văn Ngạn một chút cũng không lưu tình, đem tên tiểu hỗn đản trên vai đổ lên trên chiếc giường rộng mềm mại. Y đứng thẳng bên giường, từ trên cao nhìn xuống, không nói một lời, sắc mặt âm trầm giận dữ. Thiếu niên này y yêu tận xương tủy, cũng hận tận xương tủy. Bao nhiêu đau đớn, oán hận của y suốt 5 năm qua, giờ đây lại ùa về như thác lũ.
Vũ Văn Tu đương nhiên nhận ra cơn phẫn nộ của Vũ Văn Ngạn, hắn thở dài. Đã nhiều năm như vậy, người này tính tình vẫn không thay đổi. Trộm giương mắt nhìn một chút người nam nhân đứng im lặng bên giường, hắn bất đắc dĩ cười, ngồi dậy quỳ gối ở mép giường, vươn một đôi cánh tay non mịn ôm lấy cổ của người bên trên, chủ động đưa lên đôi môi hồng diễm non mềm, vừa liếm vừa mút vào đôi bạc thần* khép hờ kia, như thể lấy lòng, thân thể tinh tế mềm mại cũng nhẹ nhàng đu đưa cọ xát, ý đồ bình ổn cơn phẫn nộ của băng lãnh nam nhân . (* Đôi môi mỏng)
"Ta thật vất vả mới trở về được, ngươi liền chỉ có mỗi thái độ này hay sao?"
Vũ Văn Tu ra sức hấp một chút cái mũi nhỏ, nhìn thật đáng thương, đôi mắt trong veo hàm u oán trông mong nhìn về phía Vũ Văn Ngạn, giọng nói mềm mại lộ vẻ thỏa hiệp nhưng trong lòng thì thầm bất mãn. Người này còn giận hắn, cũng không nghĩ nếu hắn không đột nhiên đích xuất hiện, phỏng chừng người này đã sớm cùng cái kia xấu xa nữ nhân phát sinh chuyện gì, tuy rằng hắn tin tưởng vào tình cảm của Vũ Văn Ngạn, có điều chuyện vừa rồi là tận mục sở thị, nói không tin chút nào là tự lừa mình dối người!
Thấy Vũ Văn Ngạn vẫn lãnh đạm không thôi, Vũ Văn Tu hờn dỗi buông tay ra. Hắn còn chưa có tức giận, người này còn còn tức giận cái gì, quả thực là không thể nói lý.
Vũ Văn Ngạn bất động thanh sắc ôm chặt lấy thắt lưng mềm mại non mịn của thiếu niên, lấy thần tốc chi thế đặt hắn xuống phía dưới thân mình, vây hắn giữa hai tay. Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm, từ mi tâm lướt xuống đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trở nên u ám, "Ngươi là của ta, cho dù hiện tại chỉ là một giấc mộng."
Trong giây lát, Vũ Văn Tu ngẩng đầu, nhìn vào trong đôi mắt băng lãnh mà tối tăm của Vũ Văn Ngạn, không khỏi ưu thương. Năm năm trước, biến cố đột ngột xảy ra, hắn buộc phải rời xa nam nhân này, lòng vẫn luôn mong muốn nhanh chóng trở về, nhưng rồi... bất tri bất giác cũng qua năm năm. Hắn biết, Vũ Văn Ngạn quả thực thương tâm, quả thực hận, nhưng không nói lúc ấy hắn chẳng thể làm gì hơn, mà trong năm năm chia ly này, hắn càng thêm chắc chắn hắn đã nhận định người nam nhân này cả đời!
Vũ Văn Tu nhận ra trong ánh mắt bình thường trầm tĩnh sắc bén của Vũ Văn Ngạn viết hai chữ sợ hãi, một người đường đường là Đại đương gia của Vũ Văn đế quốc, lại cũng biết sợ hãi, nói ra có lẽ không ai tin, thế nhưng hắn tin, bởi vì y là Vũ Văn Ngạn, là người đã yêu hắn tha thiết - Vũ Văn Ngạn."Ta đã trở về, từ nay sẽ làm bạn với ngươi cả một đời."
Một lời hứa giản đơn, nói ra nghe nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng là một lời thề kiên định không thay đổi dùng lấy bao nhiêu máu và nước mắt để đổi lấy. Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã nhiều hơn vẻ thành thục lại càng hiển giống mình vài phần, khóe miệng khẽ cong lên, sự chờ đợi của y là đáng giá.
Vũ Văn Ngạn xoay người khiến cho Vũ Văn Tu ghé vào ngực mình, bàn tay vốn nằm trên thắt lưng mảnh mai chậm rãi vuốt xuống dưới, một đường đến phần mông căng tròn non mềm, mang theo tình dục mà bồi hồi mơn trớn, hàm ý bên trong vô ngôn mà dụ.
Mê man trong hạnh phúc qua đi, Vũ Văn Tu nhất thời hiểu được ý tứ của đối phương, khuôn mặt tinh xảo thoáng chốc trở nên đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi hé ra, tựa hồ phải phản kháng, nhưng khi nhìn đến thần sắc kiên định kia, lại thức thời mà khép lại, sửa thành dùng hàm răng nhỏ nhắn như trân châu cắn lấy môi dưới non mềm. Hắn vừa mới trở về, Vũ Văn Ngạn sẽ không cứ như vậy mà muốn hắn đi, chẳng lẽ năm năm này cấm dục làm cho Vũ Văn Ngạn liền gấp gáp muốn ăn sạch hắn?
Ánh mắt Vũ Văn Ngạn tràn ngập tình dục nhìn vào thiếu niên mê người nằm trên ngực mình, không khỏi thở dài, bàn tay luồn vào trong áo hắn, chạm đến da thịt như tơ như lụa, nhè nhẹ vuốt ve. Y sờ đến vết sẹo trên lưng hắn, vết sẹo có vẻ không mấy rõ ràng, nhưng cảm giác khác hẳn với da thịt mịn màng vẫn kích thích đến tâm tình của Vũ Văn Ngạn, trong mắt u quang càng thêm thâm trầm.
Vũ Văn Ngạn ngồi dậy, thuận tiện giúp Vũ Văn Tu sửa lại y phục cho chỉnh tề, bây giờ chưa phải là lúc, nếu Vũ Văn Tu đã trở lại, như vậy ăn hắn chỉ là vấn đề thời gian.
"Lý do?" Vũ Văn Ngạn lạnh lùng thốt lên. Y muốn biết năm năm qua đã xảy ra chuyện gì với Vũ Văn Tu.
Mọi biến hóa cùng cử động tự kiềm chế của Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Tu đều nhìn ở trong mắt. Hắn mỉm cười, Vũ Văn Ngạn vẫn là Vũ Văn Ngạn, thế nhưng hắn còn là Vũ Văn Tu của năm đó hay sao?
"Nói, ta muốn biết lý do ngươi bỏ lại ta năm năm qua." Vũ Văn Ngạn nhìn nhìn chăm chú Vũ Văn Tu, hồi tưởng lại năm năm trước người này chỉ để lại một câu, liền bỏ lại y mà đi, cơn tức giận kia lại ập về.
Vũ Văn Tu thôi không nghĩ miên man nữa, hắn trìu mến giơ tay vuốt ve khóe mắt của Vũ Văn Ngạn, "Chính là bị người ám toán, sau đó dưỡng thương thôi, năm năm này cũng không phát sinh thêm chuyện gì."
Vũ Văn Ngạn tự nhiên không tin một câu đơn giản như vậy, dưỡng thương? Mất đến năm năm hay sao? Cho dù là dưỡng thương, vậy hắn cũng không thể liên lạc với y một lần hay sao? Không thể trở về đây dưỡng thương hay sao? Vũ Văn Ngạn nắm chặt lấy tay hắn, "Nói thật!"
Vũ Văn Tu cười cười, thản nhiên tựa đầu lên ngực Vũ Văn Ngạn, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đạp trầm ổn hữu lực của y, "Ta nói thật, ta đã trở về, ta không sao, quá trình không trọng yếu."
"Quá trình không trọng yếu?" Vũ Văn Ngạn nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nhắc lại mấy lời của Vũ Văn Tu, "Chẳng lẽ một mình ngươi xuống địa ngục, ngươi cũng sẽ cho rằng không trọng yếu? Chẳng lẽ ta cũng không trọng yếu hay sao?"
Vũ Văn gia chủ bá đạo vào lúc này chỉ là một đứa nhỏ bị thương, trong giọng nói mang đầy bi ai bất lực, còn có một phần là tự mình mỉa mai.
Vũ Văn Tu cảm nhận được những biến hóa vi diệu từ thân thể và cảm xúc của Vũ Văn Ngạn, hắn ngẩng đầu, nhìn y, sau đó nhẹ nhàng áp lên môi Vũ Văn Ngạn, tuy rằng chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng bên trong bao hàm tất cả tâm tình của Vũ Văn Tu lúc này.
"Cho dù xuống địa ngục, chúng ta cũng không tách ra, kiếp này, ngươi là người duy nhất mà ta sẵn sàng trả giá bằng sinh mạng." Vũ Văn Tu phản nắm lấy bàn tay Vũ Văn Ngạn, hơi thở ấm áp quấn quanh hai người.
"Ngươi là của ta, cho dù phải trói chặt ngươi, ta vẫn như trước không buông tay." Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy Vũ Văn Tu, cảm nhận mùi vị độc hữu của Vũ Văn Tu tràn ngập quanh khứu giác.
Rong ruổi thuyền trên biển, dường như có lời nói nhỏ nhẹ hấp dẫn bên tai... Đoán rằng ai sẽ ở những lời thỏ thẻ lưu luyến quên lối về, sẽ là ngọn đèn le lói chợt thấy trong cõi nhân sinh lúc hồi đầu nhìn lại? Ai sẽ đắm mình giữa những hàng chữ đầy ắp hoang đường, đem nó trở thành kẻ canh gác xinh đẹp vĩnh hằng trong tâm khảm? Ai lưu lại thanh thanh mềm nhẹ những dặn dò, thể ngộ đến niêm hoa mà cười ấm áp? Ai đem suy nghĩ tiến vào đêm trăng nồng nàn, làm cho tương tư theo nước chảy mà chậm rãi tuôn rơi...
"Không có lần sau." Hơi thở nóng hổi của Vũ Văn Ngạn kích thích vành tai Vũ Văn Tu, ngữ khí mệnh lệnh mang theo khí phách không dung nạp bất cứ sự kháng cự nào, trong đôi mắt sâu thẳm của Vũ Văn Ngạn nhen nhóm lên một đám lửa bừng cháy, tất cả chỉ vì người thiếu niên yêu kiều tuấn mĩ trong lòng y.
"Ân, thiên thượng nhân gian không xa rời nhau." Vũ Văn Tu trầm giọng khẳng định trái tim yêu đang nồng nàn thở trong lồng ngực, có thể những lời hứa giản đơn mà trang trọng ấy sẽ bình ổn lại nỗi sợ hãi trong lòng Vũ Văn Ngạn.
Đôi tay Vũ Văn Ngạn càng siết chặt lại, không có một chút dấu hiệu buông xuống, những kẻ đã thương tổn Tu nhi, y sẽ buộc chúng phải trả giá, sống không bằng chết, và còn năm năm qua Tu nhi đã sống như thế nào, dù hắn không nói, y không ép hỏi, nhưng không có nghĩa là y sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.
Có lẽ, đứng trước một cánh cửa trong cõi nhân sinh, cầm trong tay tấm vé tàu bị nước mắt ướt nhẹp, đi lên một khoang hành khách, đi về phía một hải cảng phồn hoa, để cho tâm tư đẩy tàu đi trong cõi hồng trần, sẽ có thể ở trên đường đời tìm được đến miền sáng rọi...
"Chủ nhân, ngài nói xem vì lý do gì mà Vũ Văn Tu đột nhiên trở lại bên cạnh Vũ Văn Ngạn vào lúc này?" Dạ Ức cầm một xấp văn kiện, lẳng lặng nhìn Vũ Văn Đoan.
Từ khi đi vào Trung Quốc, nho trở thành món hoa qua gã mỗi ngày yêu thích không buông tay, gã cầm trong tay một trái nho mọng nước sáng bóng, thấp thoáng nhìn thấu cả trong ruột, bỏ vào trong miệng, hàm hồ trả lời vấn đề của Dạ Ức: "Bởi vì sau khi biến mất, nhất định sẽ có thời điểm để gặp lại."
Gã không trả lời thẳng vào câu hỏi của Dạ Ức, mà Dạ Ức nhìn vào đôi mắt ám trầm của gã, cũng chỉ có thể thầm lắc đầu, không hỏi gì thêm. Cô ta không có tư cách quản chuyện này, không chỉ chuyện này, mà còn cả biến cố 20 năm trước...
Vũ Văn Đoan buông tha cho chùm nho, hai chân gác lên ở trước bàn trà, lười nhác thả mình vào sô pha, hai bàn tay đan vào nhau, đặt phía sau đầu,ánh mắt sâu như đêm đen nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm vẫn yên tĩnh như vậy, có điều chuyện gì nên đến vẫn là đến đây.
Vũ Văn Tu đương nhiên nhận ra cơn phẫn nộ của Vũ Văn Ngạn, hắn thở dài. Đã nhiều năm như vậy, người này tính tình vẫn không thay đổi. Trộm giương mắt nhìn một chút người nam nhân đứng im lặng bên giường, hắn bất đắc dĩ cười, ngồi dậy quỳ gối ở mép giường, vươn một đôi cánh tay non mịn ôm lấy cổ của người bên trên, chủ động đưa lên đôi môi hồng diễm non mềm, vừa liếm vừa mút vào đôi bạc thần* khép hờ kia, như thể lấy lòng, thân thể tinh tế mềm mại cũng nhẹ nhàng đu đưa cọ xát, ý đồ bình ổn cơn phẫn nộ của băng lãnh nam nhân . (* Đôi môi mỏng)
"Ta thật vất vả mới trở về được, ngươi liền chỉ có mỗi thái độ này hay sao?"
Vũ Văn Tu ra sức hấp một chút cái mũi nhỏ, nhìn thật đáng thương, đôi mắt trong veo hàm u oán trông mong nhìn về phía Vũ Văn Ngạn, giọng nói mềm mại lộ vẻ thỏa hiệp nhưng trong lòng thì thầm bất mãn. Người này còn giận hắn, cũng không nghĩ nếu hắn không đột nhiên đích xuất hiện, phỏng chừng người này đã sớm cùng cái kia xấu xa nữ nhân phát sinh chuyện gì, tuy rằng hắn tin tưởng vào tình cảm của Vũ Văn Ngạn, có điều chuyện vừa rồi là tận mục sở thị, nói không tin chút nào là tự lừa mình dối người!
Thấy Vũ Văn Ngạn vẫn lãnh đạm không thôi, Vũ Văn Tu hờn dỗi buông tay ra. Hắn còn chưa có tức giận, người này còn còn tức giận cái gì, quả thực là không thể nói lý.
Vũ Văn Ngạn bất động thanh sắc ôm chặt lấy thắt lưng mềm mại non mịn của thiếu niên, lấy thần tốc chi thế đặt hắn xuống phía dưới thân mình, vây hắn giữa hai tay. Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm, từ mi tâm lướt xuống đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trở nên u ám, "Ngươi là của ta, cho dù hiện tại chỉ là một giấc mộng."
Trong giây lát, Vũ Văn Tu ngẩng đầu, nhìn vào trong đôi mắt băng lãnh mà tối tăm của Vũ Văn Ngạn, không khỏi ưu thương. Năm năm trước, biến cố đột ngột xảy ra, hắn buộc phải rời xa nam nhân này, lòng vẫn luôn mong muốn nhanh chóng trở về, nhưng rồi... bất tri bất giác cũng qua năm năm. Hắn biết, Vũ Văn Ngạn quả thực thương tâm, quả thực hận, nhưng không nói lúc ấy hắn chẳng thể làm gì hơn, mà trong năm năm chia ly này, hắn càng thêm chắc chắn hắn đã nhận định người nam nhân này cả đời!
Vũ Văn Tu nhận ra trong ánh mắt bình thường trầm tĩnh sắc bén của Vũ Văn Ngạn viết hai chữ sợ hãi, một người đường đường là Đại đương gia của Vũ Văn đế quốc, lại cũng biết sợ hãi, nói ra có lẽ không ai tin, thế nhưng hắn tin, bởi vì y là Vũ Văn Ngạn, là người đã yêu hắn tha thiết - Vũ Văn Ngạn."Ta đã trở về, từ nay sẽ làm bạn với ngươi cả một đời."
Một lời hứa giản đơn, nói ra nghe nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng là một lời thề kiên định không thay đổi dùng lấy bao nhiêu máu và nước mắt để đổi lấy. Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã nhiều hơn vẻ thành thục lại càng hiển giống mình vài phần, khóe miệng khẽ cong lên, sự chờ đợi của y là đáng giá.
Vũ Văn Ngạn xoay người khiến cho Vũ Văn Tu ghé vào ngực mình, bàn tay vốn nằm trên thắt lưng mảnh mai chậm rãi vuốt xuống dưới, một đường đến phần mông căng tròn non mềm, mang theo tình dục mà bồi hồi mơn trớn, hàm ý bên trong vô ngôn mà dụ.
Mê man trong hạnh phúc qua đi, Vũ Văn Tu nhất thời hiểu được ý tứ của đối phương, khuôn mặt tinh xảo thoáng chốc trở nên đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi hé ra, tựa hồ phải phản kháng, nhưng khi nhìn đến thần sắc kiên định kia, lại thức thời mà khép lại, sửa thành dùng hàm răng nhỏ nhắn như trân châu cắn lấy môi dưới non mềm. Hắn vừa mới trở về, Vũ Văn Ngạn sẽ không cứ như vậy mà muốn hắn đi, chẳng lẽ năm năm này cấm dục làm cho Vũ Văn Ngạn liền gấp gáp muốn ăn sạch hắn?
Ánh mắt Vũ Văn Ngạn tràn ngập tình dục nhìn vào thiếu niên mê người nằm trên ngực mình, không khỏi thở dài, bàn tay luồn vào trong áo hắn, chạm đến da thịt như tơ như lụa, nhè nhẹ vuốt ve. Y sờ đến vết sẹo trên lưng hắn, vết sẹo có vẻ không mấy rõ ràng, nhưng cảm giác khác hẳn với da thịt mịn màng vẫn kích thích đến tâm tình của Vũ Văn Ngạn, trong mắt u quang càng thêm thâm trầm.
Vũ Văn Ngạn ngồi dậy, thuận tiện giúp Vũ Văn Tu sửa lại y phục cho chỉnh tề, bây giờ chưa phải là lúc, nếu Vũ Văn Tu đã trở lại, như vậy ăn hắn chỉ là vấn đề thời gian.
"Lý do?" Vũ Văn Ngạn lạnh lùng thốt lên. Y muốn biết năm năm qua đã xảy ra chuyện gì với Vũ Văn Tu.
Mọi biến hóa cùng cử động tự kiềm chế của Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Tu đều nhìn ở trong mắt. Hắn mỉm cười, Vũ Văn Ngạn vẫn là Vũ Văn Ngạn, thế nhưng hắn còn là Vũ Văn Tu của năm đó hay sao?
"Nói, ta muốn biết lý do ngươi bỏ lại ta năm năm qua." Vũ Văn Ngạn nhìn nhìn chăm chú Vũ Văn Tu, hồi tưởng lại năm năm trước người này chỉ để lại một câu, liền bỏ lại y mà đi, cơn tức giận kia lại ập về.
Vũ Văn Tu thôi không nghĩ miên man nữa, hắn trìu mến giơ tay vuốt ve khóe mắt của Vũ Văn Ngạn, "Chính là bị người ám toán, sau đó dưỡng thương thôi, năm năm này cũng không phát sinh thêm chuyện gì."
Vũ Văn Ngạn tự nhiên không tin một câu đơn giản như vậy, dưỡng thương? Mất đến năm năm hay sao? Cho dù là dưỡng thương, vậy hắn cũng không thể liên lạc với y một lần hay sao? Không thể trở về đây dưỡng thương hay sao? Vũ Văn Ngạn nắm chặt lấy tay hắn, "Nói thật!"
Vũ Văn Tu cười cười, thản nhiên tựa đầu lên ngực Vũ Văn Ngạn, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đạp trầm ổn hữu lực của y, "Ta nói thật, ta đã trở về, ta không sao, quá trình không trọng yếu."
"Quá trình không trọng yếu?" Vũ Văn Ngạn nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nhắc lại mấy lời của Vũ Văn Tu, "Chẳng lẽ một mình ngươi xuống địa ngục, ngươi cũng sẽ cho rằng không trọng yếu? Chẳng lẽ ta cũng không trọng yếu hay sao?"
Vũ Văn gia chủ bá đạo vào lúc này chỉ là một đứa nhỏ bị thương, trong giọng nói mang đầy bi ai bất lực, còn có một phần là tự mình mỉa mai.
Vũ Văn Tu cảm nhận được những biến hóa vi diệu từ thân thể và cảm xúc của Vũ Văn Ngạn, hắn ngẩng đầu, nhìn y, sau đó nhẹ nhàng áp lên môi Vũ Văn Ngạn, tuy rằng chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng bên trong bao hàm tất cả tâm tình của Vũ Văn Tu lúc này.
"Cho dù xuống địa ngục, chúng ta cũng không tách ra, kiếp này, ngươi là người duy nhất mà ta sẵn sàng trả giá bằng sinh mạng." Vũ Văn Tu phản nắm lấy bàn tay Vũ Văn Ngạn, hơi thở ấm áp quấn quanh hai người.
"Ngươi là của ta, cho dù phải trói chặt ngươi, ta vẫn như trước không buông tay." Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy Vũ Văn Tu, cảm nhận mùi vị độc hữu của Vũ Văn Tu tràn ngập quanh khứu giác.
Rong ruổi thuyền trên biển, dường như có lời nói nhỏ nhẹ hấp dẫn bên tai... Đoán rằng ai sẽ ở những lời thỏ thẻ lưu luyến quên lối về, sẽ là ngọn đèn le lói chợt thấy trong cõi nhân sinh lúc hồi đầu nhìn lại? Ai sẽ đắm mình giữa những hàng chữ đầy ắp hoang đường, đem nó trở thành kẻ canh gác xinh đẹp vĩnh hằng trong tâm khảm? Ai lưu lại thanh thanh mềm nhẹ những dặn dò, thể ngộ đến niêm hoa mà cười ấm áp? Ai đem suy nghĩ tiến vào đêm trăng nồng nàn, làm cho tương tư theo nước chảy mà chậm rãi tuôn rơi...
"Không có lần sau." Hơi thở nóng hổi của Vũ Văn Ngạn kích thích vành tai Vũ Văn Tu, ngữ khí mệnh lệnh mang theo khí phách không dung nạp bất cứ sự kháng cự nào, trong đôi mắt sâu thẳm của Vũ Văn Ngạn nhen nhóm lên một đám lửa bừng cháy, tất cả chỉ vì người thiếu niên yêu kiều tuấn mĩ trong lòng y.
"Ân, thiên thượng nhân gian không xa rời nhau." Vũ Văn Tu trầm giọng khẳng định trái tim yêu đang nồng nàn thở trong lồng ngực, có thể những lời hứa giản đơn mà trang trọng ấy sẽ bình ổn lại nỗi sợ hãi trong lòng Vũ Văn Ngạn.
Đôi tay Vũ Văn Ngạn càng siết chặt lại, không có một chút dấu hiệu buông xuống, những kẻ đã thương tổn Tu nhi, y sẽ buộc chúng phải trả giá, sống không bằng chết, và còn năm năm qua Tu nhi đã sống như thế nào, dù hắn không nói, y không ép hỏi, nhưng không có nghĩa là y sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.
Có lẽ, đứng trước một cánh cửa trong cõi nhân sinh, cầm trong tay tấm vé tàu bị nước mắt ướt nhẹp, đi lên một khoang hành khách, đi về phía một hải cảng phồn hoa, để cho tâm tư đẩy tàu đi trong cõi hồng trần, sẽ có thể ở trên đường đời tìm được đến miền sáng rọi...
"Chủ nhân, ngài nói xem vì lý do gì mà Vũ Văn Tu đột nhiên trở lại bên cạnh Vũ Văn Ngạn vào lúc này?" Dạ Ức cầm một xấp văn kiện, lẳng lặng nhìn Vũ Văn Đoan.
Từ khi đi vào Trung Quốc, nho trở thành món hoa qua gã mỗi ngày yêu thích không buông tay, gã cầm trong tay một trái nho mọng nước sáng bóng, thấp thoáng nhìn thấu cả trong ruột, bỏ vào trong miệng, hàm hồ trả lời vấn đề của Dạ Ức: "Bởi vì sau khi biến mất, nhất định sẽ có thời điểm để gặp lại."
Gã không trả lời thẳng vào câu hỏi của Dạ Ức, mà Dạ Ức nhìn vào đôi mắt ám trầm của gã, cũng chỉ có thể thầm lắc đầu, không hỏi gì thêm. Cô ta không có tư cách quản chuyện này, không chỉ chuyện này, mà còn cả biến cố 20 năm trước...
Vũ Văn Đoan buông tha cho chùm nho, hai chân gác lên ở trước bàn trà, lười nhác thả mình vào sô pha, hai bàn tay đan vào nhau, đặt phía sau đầu,ánh mắt sâu như đêm đen nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm vẫn yên tĩnh như vậy, có điều chuyện gì nên đến vẫn là đến đây.
........
Trong căn phòng sang trọng xa hoa tại Mĩ, hơi thở dâm loạn vẫn còn tràn ngập, phía sau tấm lưng trần trụi của Lý Lăng, hồng ngân chói mắt, y cầm trong tay điếu thuốc lập lòe, lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, nỉ non, "La Tu, La Tu, ngươi rốt cục đã trở lại..."
Trên giường, món đồ chơi bị Lý Lăng chơi đùa đã tiến vào mộng đẹp, khóe miệng phiếm mỉm cười ngọt ngào, không hề biết rằng mọi ôn nhu say đắm mới đây của y chỉ dành cho một người, mà mình chỉ là một thứ thế thân.
Trong căn phòng sang trọng xa hoa tại Mĩ, hơi thở dâm loạn vẫn còn tràn ngập, phía sau tấm lưng trần trụi của Lý Lăng, hồng ngân chói mắt, y cầm trong tay điếu thuốc lập lòe, lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, nỉ non, "La Tu, La Tu, ngươi rốt cục đã trở lại..."
Trên giường, món đồ chơi bị Lý Lăng chơi đùa đã tiến vào mộng đẹp, khóe miệng phiếm mỉm cười ngọt ngào, không hề biết rằng mọi ôn nhu say đắm mới đây của y chỉ dành cho một người, mà mình chỉ là một thứ thế thân.
........
"Đem cô ta đuổi về Vương gia." Vũ Văn Thần nhìn về phía Vương Mộng nằm sõng sượt ở hành lang lầu hai, cau mày lại không khỏi thở dài. Nữ nhân ngốc nghếch thật không biết tự lượng sức mình! "Ảnh, ngươi biết nên làm thế nào, chưa đến lượt bọn họ tính kế đếc Vũ Văn gia trên đầu... "
"Từ từ." Giọng nói thanh thúy vang lên ngắt lời Vũ Văn Thần, cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặtlúc này chậm rãi mở ra, thiếu niên thân ảnh thon dài, mang theo nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái như xuân phong nhìn về phía bọn họ.
"Tiểu Tu nhi." Vũ Văn Thần kinh hỉ chạy đến ôm chặt lấy hắn, nhưng vì lãnh khí tỏa ra mãnh liệt từ Vũ Văn Ngạn đành phải không tình nguyện mà buông tay ra.
"Tiểu Tu." Duẫn Yêu đôi mắt đã sớm ướt đẫm, kích động ôm lấy hắn.
Vũ Văn Tu giơ tay ôm lấy Duẫn Yêu, sờ sờ đầu co bé, "Tiểu Yêu, ta đã trở về, ngươi hẳn phải cao hứng, không phải sao?" Vũ Văn Tu cười cười, lại nhìn về phía Lăng, gật nhẹ đầu, hắn nghe Vũ Văn Ngạn nói, Lăng vẫn luôn ân hận tự trách cứ bản thân vì chuyện xảy ra với hắn ngày ấy, có điều chuyện đó đâu thể trách cứ ai? Lăng cũng nên tự buông tha cho mình.
Vũ Văn Tu buông Duẫn Yêu, ngồi xuống, khẽ day day chiếc mũi hồng nhuận của cô bé, "Ta không sao, ngươi xem ngươi, thật vất vả mới xinh đẹp một chút, hiện tại vừa khóc lại xấu."
Duẫn Yêu nhìn Vũ Văn Tu cười nhạo mình, đô đô miệng, chạy đến bên cạnh Vũ Văn Thần, bất quá...nhìn đến nụ cười sáng lạn của Vũ Văn Tu, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Vũ Văn Ngạn, trong lòng cô bé cũng là một phen ngọt ngào ...
"Đem cô ta đuổi về Vương gia." Vũ Văn Thần nhìn về phía Vương Mộng nằm sõng sượt ở hành lang lầu hai, cau mày lại không khỏi thở dài. Nữ nhân ngốc nghếch thật không biết tự lượng sức mình! "Ảnh, ngươi biết nên làm thế nào, chưa đến lượt bọn họ tính kế đếc Vũ Văn gia trên đầu... "
"Từ từ." Giọng nói thanh thúy vang lên ngắt lời Vũ Văn Thần, cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặtlúc này chậm rãi mở ra, thiếu niên thân ảnh thon dài, mang theo nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái như xuân phong nhìn về phía bọn họ.
"Tiểu Tu nhi." Vũ Văn Thần kinh hỉ chạy đến ôm chặt lấy hắn, nhưng vì lãnh khí tỏa ra mãnh liệt từ Vũ Văn Ngạn đành phải không tình nguyện mà buông tay ra.
"Tiểu Tu." Duẫn Yêu đôi mắt đã sớm ướt đẫm, kích động ôm lấy hắn.
Vũ Văn Tu giơ tay ôm lấy Duẫn Yêu, sờ sờ đầu co bé, "Tiểu Yêu, ta đã trở về, ngươi hẳn phải cao hứng, không phải sao?" Vũ Văn Tu cười cười, lại nhìn về phía Lăng, gật nhẹ đầu, hắn nghe Vũ Văn Ngạn nói, Lăng vẫn luôn ân hận tự trách cứ bản thân vì chuyện xảy ra với hắn ngày ấy, có điều chuyện đó đâu thể trách cứ ai? Lăng cũng nên tự buông tha cho mình.
Vũ Văn Tu buông Duẫn Yêu, ngồi xuống, khẽ day day chiếc mũi hồng nhuận của cô bé, "Ta không sao, ngươi xem ngươi, thật vất vả mới xinh đẹp một chút, hiện tại vừa khóc lại xấu."
Duẫn Yêu nhìn Vũ Văn Tu cười nhạo mình, đô đô miệng, chạy đến bên cạnh Vũ Văn Thần, bất quá...nhìn đến nụ cười sáng lạn của Vũ Văn Tu, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Vũ Văn Ngạn, trong lòng cô bé cũng là một phen ngọt ngào ...
Hắc hắc... Có bà con nào cắn hụt miếng xôi thịt không a? Ka ka ka ka ka... bà con yên tâm, xôi thịt là có, đợi đến chương 9 nghen bà con! ^^ Anh cho em nó nghỉ ngơi, vỗ béo em nó đặng ăn cho... thỏa thích ý mừ!
_______________
hixhixhixhixhix
Trả lờiXóalần này ta chậm chân mất rồi
ta ko được bóc tem huhuhuhu
nhưng mà ko sao
hêhhhehehe
có chueoeng mới thế là vui
thank nàng nhìu vì sự cố gắng cáy cấy của nàng
hêhhehehe
@ ha nguyen: TT^TT Iu tiểu nguyen a! TT^TT
Trả lờiXóanàng, ta đọc chương này 3 lần... nhưng vẫn thấy ngọt ngào và ấm áp, tuy rằng Ngạn ka không nói nhiều, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy tình cảm đó nhiều đến thế nào... ta iu chương này quá ih mất, và... mong chương 9 nữa ~~~ *A*
Trả lờiXóachương này có những đoạn "Rong ruổi thuyền trên biển, dường như có lời nói nhỏ nhẹ hấp dẫn bên tai... Đoán rằng ai sẽ ở những lời thỏ thẻ lưu luyến quên lối về, sẽ là ngọn đèn le lói chợt thấy trong cõi nhân sinh lúc hồi đầu nhìn lại? Ai sẽ đắm mình giữa những hàng chữ đầy ắp hoang đường, đem nó trở thành kẻ canh gác xinh đẹp vĩnh hằng trong tâm khảm? Ai lưu lại thanh thanh mềm nhẹ những dặn dò, thể ngộ đến niêm hoa mà cười ấm áp? Ai đem suy nghĩ tiến vào đêm trăng nồng nàn, làm cho tương tư theo nước chảy mà chậm rãi tuôn rơi..." nàng dịch hay thật .... cứ như lạc vào 1 chốn nào đó ^^
ths nàng thật nhiều, ta mong chương tiếp lắm... chờ nàng nha, Yu iu quí ~~~~~ *ôm **ôm*
Chờ đợi năm năm cuối cùng cũng có được ngày thấy lại Tu nhi rồi, thật là tác giả cũng ác nha, để Ngạn chờ đợi tận năm năm trời, hay là tác giả sợ fangirl chúng ta chờ được ăn xôi lâu quá, nên chỉ còn cách này đẩy nhanh tiến độ nhỉ?
Trả lờiXóaMà trong năm năm đó có gì bí mật mà Tu nhi ko thể kể ra nhỉ, như Ngạn nghĩ đó, dù ko nói, Ngạn cũng nhất định tìm ra mà.
"Tên đó", người ở cạnh tên Đoan kia vậy là ai nhỉ, ko phải là Lý Lăng, hay là ông chủ của Lý Lăng?
Phen này Lý Lăng mất đi hai lần, Tu nhi xuất hiện lại đã tỏ rõ quyết tâm giành giựt em cho bằng được, cho dù phải phản bội chủ nhân à, có muốn có em thì cũng phải hỏi xem Tu nhi và Ngạn có đồng ý ko đã chứ. Lý Lăng này nằm mơ cũng hơi sớm nha.
Mình thấy Vương Mộng đó bị thế cũng nhẹ quá đi, người gì đâu mặt dày dễ sợ, còn dám oán ghét Tu nhi nữa, Ngạn cư xử thế là còn nhẹ chán.
Hầy, bà con này ăn hụt đó *đỏ mặt*
Trả lờiXóaCờ mà không sao, từ từ rồi khoai sẽ nhừ
@ http: Ta edit đoạn đó mà cũng có cảm tưởng như đang lạc vô ... chốn nào ấy! =.=
Trả lờiXóaTa cũng iu nàng a! ^^ *Ôm ôm*
@ ixora: "hay là tác giả sợ fangirl chúng ta chờ được ăn xôi lâu quá, nên chỉ còn cách này đẩy nhanh tiến độ nhỉ?" => Ka ka ka... ^o^ Ta cũng nghi vậy lắm, ka ka ka ka...
Còn vụ cô nàng Vương Thị Mộng Mơ kia, chưa xử xong đâu, nàng yên tâm! ^^
@ tiểu phudu: Càng ngày nàng càng kiệm lời nhỉ! =.=
Dù sao cũng có người ăn hụt... giống mình, ka ka ka ka ka...^o^
Hị hị, kiệm lời chỉ là nhất thời, lảm nhảm mí là vĩnh viễn.
Trả lờiXóa*lẩm bẩm: chẳng mấy khi người ta là thục nữ, vậy mà* *vừa đi vừa lẩm bẩm tiếp*
từ từ đợi có niềm vui riêng a,,hi,,,,,,,,,,hi,,,,
Trả lờiXóachờ coi bé Tu bị ăn a
@ tiểu phudu: Cái nhất thời của nàng làm ta ...sợ, nàng khôi phục bản tính đi nàng, ở đây có ai để mà làm dáng đâu, cứ thoải mái bộc lộ rõ bản chất đi, ka ka ka ka ka ka... ^o^
Trả lờiXóa@ tiểu Dieu: Ta ngó qua cái màn xôi thịt rùi, không quá dài, không quá kịch liệt, nhưng mà "máu mũi" lắm nha!!! ^0^