13/7/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ nhị chương: Điềm báo về sự trở lại của vương tử.
    
    Nhân sinh vô thường, mới gặp khi muôn hồng nghìn tía, tái kiến khi liền hoang phế thâm u, thanh do ở nhĩ*, ảnh vu ở thị**, ước gì thời khắc hiện tại sẽ dừng lại vĩnh hằng... (*, ** âm thanh nghe thế nào là tùy ở tai, hình ảnh thấy thế nào là tùy ở mắt; cái này đồng nguyên lý với ‘cảnh tùy tâm sinh’)

    "Ca, người tên Vũ Văn Đoan kia..." Vũ Văn Thần ngồi trên sô pha, nhìn về phía Vũ Văn Ngạn đang bình thản công tác với máy tính, không khỏi cảm thán nói, "...ngươi tính giải quyết thế nào?"

    "Thuận theo tự nhiên, binh đến tướng ngăn, thủy đến thổ giấu." Thế sự vốn là vô thường như thế, không có gì đáng sợ.

    "Thế nhưng ngươi không thấy kỳ quái hay sao, năm đó, hắn rõ ràng... " Vũ Văn Thần cúi mặt, niết hàm, trong mắt lóe ra tâm tư băn khoăn khó hiểu, năm đó, chiếc xe kia xảy ra trục trặc ở bộ phận hãm phanh đã lao xuống vách núi. Hơn nữa, khi tìm thấy cũng đã xác nhận được trong xe có thi thể của Vũ Văn Đoan. Chẳng lẽ ở đây còn có ẩn tình? Chẳng lẽ là người chết sống lại? Rất khoa học viễn tưởng đi.

    "Có gì kỳ quái ?" Vũ Văn Ngạn ngẩng đầu, liếc nhìn Vũ Văn Thần, khuôn mặt muôn đời là lãnh tĩnh, mà lúc này quả thật ngoài bình tĩnh ngồi chờ kết quả điều tra, ai cũng không thể phỏng đoán mà ra được thông tin gì. Thế nhưng điều y nghĩ đến cũng không phải là giải đáp nghi vấn sống chết của vị đại ca cùng cha khác mẹ, " Nếu người không chết, như vậy, món nợ năm đó cũng đã đến lúc phải tính toán."

     Nghe Vũ Văn Ngạn nói, ánh mắt Vũ Văn Thần ảm đạm, đã bao nhiêu năm, Vũ Văn gia tộc phong ba bão táp đều trải qua, duy chỉ có sự kiện kia mãi mãi là cây gai độc làm đau nhức thâm tâm của y.

    "Như vậy... " Vũ Văn Thần như bỗng nghĩ ra chuyện gì, "Đúng rồi, cái lão họ Vương kia tính đem con gái hắn..." Lúc này chuyện nên làm là chuyển đề tài.

     Vũ Văn Ngạn không mảy may chú ý, "Tùy ngươi an bài."

    "Cộc cộc." Ngoài cửa thư phòng vang lên hai tiếng gõ cực kỳ mềm nhẹ cắt ngang cuộc trò chuyện bên trong.

    "Vào đi." Thanh âm lạnh lùng, nghe như mệnh lệnh hơn là mời. Vũ Văn Thần không khỏi ai oán, không biết đến khi nào thì cái thói quen phát hàn khí với người ngoài của lão ca mới sửa được cho hắn nhờ, hắn cũng không muốn bị đông chết.

     Cửa chậm rãi mở ra, khuôn mặt non nớt mang biểu tình trầm tĩnh của Duẫn Yêu xuất hiện.

    "Ngạn thúc, đã có thêm thông tin về Đoan Tu tập đoàn, có điểm không bình thường." Duẫn Yêu ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Thần.

    "Nói tiếp." Vũ Văn Ngạn đóng máy tính, khép hờ hai tròng mắt, tựa vào lưng ghế.

    "Chúng ta tra ra được người đứng sau màn của Đoan Tu quả thật là Vũ Văn Đoan, thế nhưng bên cạnh hắn còn có một nhân vật thần bí khác cùng hắn điều khiển tập đoàn này."

    "Là ai?" Vũ Văn Ngạn vẫn diện vô biểu tình.

    "Điều này chúng ta chưa biết."Duẫn Yêu khẽ lắc đầu, "Thông tin về người này hoàn toàn bị phong tỏa, trước mắt chúng ta cũng mới chỉ tìm ra được sự tồn tại của người này, thông tin cụ thể còn đợi tiếp tục tra xét. Ngoài ra, người tự xưng là ‘Vũ Văn Đoan’ này, quả thực chính là ‘Vũ Văn Đoan’ được biết đã chết nhiều năm trước."

    "... Zero gần đây có động tĩnh gì không?" Vũ Văn Ngạn không truy hỏi tiếp chuyện của Vũ Văn Đoan mà hỏi sang Zero. Cái tên này là một cấm kị trong Vũ Văn gia suốt năm năm qua, ngoài Vũ Văn Ngạn, hầu như không có ai dám thẳng thắn bàn luận đến cái tên này, nhất là trước mặt y. Mà y, khi thốt ra ‘Zero’, sát khí cũng nồng đậm không giảm.

    "Không có." Duẫn Yêu cúi đầu, che giấu vẻ ảm đạm trong mắt, thế nhưng mọi thần sắc của cô bé không qua khỏi mắt Vũ Văn Thần.  

     Vũ Văn Ngạn không nói gì, Vũ Văn Thần lắc đầu, ra hiệu cho Duẫn Yêu đi ra ngoài cùng mình. Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Vũ Văn Ngạn.

    "Thần thúc?" Duẫn Yêu cảm cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay Vũ Văn Thần truyền lại. Nhiều năm đã qua, những lúc cô hoang mang, những lúc cô thương tâm... ngoại trừ Nguyệt cũng chỉ có Vũ Văn Thần làm bạn bên cô.

    "Hắn sẽ trở về." Vũ Văn Thần kiên định siết lấy bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, Vũ Văn Tu sẽ trở về, trở về làm bạn với nam nhân cô độc kia...
    ..........
 
      Vũ Văn Đoan đón một trái nho, thong thả đặt lên môi, nhìn vào người nam nhân ngồi đối diện, nụ cười âm lãnh. 

    "Y tốt chơi như vậy thật sao? " Một giọng nam trầm ổn vang lên.

    "Y rất bản lĩnh, bất quá Vũ Văn Thần không phải vậy, nghe ta nói hắn thực kinh ngạc." Nói rồi lại nhớ đến khuôn mặt bất động dung của Vũ Văn Ngạn lúc đó, gã không khỏi mắng thầm, tên đó đúng không phải người!

    "Nga, phải không?" Ánh mắt sâu không thấy đáy, giọng nam trầm tĩnh tiếp tục vang lên, "Vũ Văn Ngạn quả thực rất bản lĩnh."

    "Đúng rồi, ta cho ngươi biết một chuyện rất thú vị." Vũ Văn Đoan nhướng mi, "Vương thị tập đoàn, ngươi có biết đi."

    "Ân, nói trọng điểm."

     Vũ Văn Đoan bị sự lạnh nhạt của người này làm cho mất hứng, thầm nghĩ lúc trước mình sao có thể tìm người này liên thủ a, người này cùng tên đó đúng là một cái dạng, một chút cũng không vui! "Lão già họ Vương kia, đem con gái lão đưa vào Vũ Văn gia, chuẩn bị cho ả đi câu dẫn Vũ Văn Ngạn."

    Nhìn nhìn nam nhân kia, gã lại cười cười, giơ chùm nho lên, "Đến, ăn một quả đi."

     Người nọ mở mắt ra, âm trầm đẩy bật tay Vũ Văn Đoan, đứng dậy, rời đi. Phía sau, Vũ Văn Đoan cong cong khóe miệng, có trò hay nhìn, xem ra chuỗi ngày sau này của gã sẽ không lo tịch mịch.

    "Ngài đang làm chuyện rất nhàm chán." Thanh âm của Dạ Ức vô thanh vô tức vang lên từ phía sau Vũ Văn Đoan.

    "Cũng chính vì  nhàm chán nên ta mới làm như vậy." Vũ Văn Đoan say sưa ăn nho như thể ăn được cao lương mỹ vị, vẻ cười trong mắt càng thêm đậm.  
     ......

     Không khí buổi sáng sớm vốn luôn tươi mát, khiến người người thần thanh khí sảng. Thế nhưng ở Vũ Văn gia, bởi vì thiên kim tiểu thư của Vương thị tập đoàn - Vương Mộng (tên gì mà... =.=)- đột nhiên trụ nhập* Vũ Văn gia, không khí cũng chậm chậm lan tràn một hơi thở đầy u ám thịnh nộ. (* vào ở)

     Vương Mộng trụ tiến (như trụ nhập) Vũ Văn gia đã được ba ngày. Từ khi gặp mặt Vũ Văn Ngạn trên yến hội, vị thiên kim đại tiểu thư ánh mắt cực cao này đã bị Vũ Văn đại đương gia thật sâu hấp dẫn, khiến nàng thật sâu ái mộ, không, nói đúng ra là, mối tình thắm thiết, là vừa gặp đã thương, chính là, ba ngày, ngoại trừ cùng cận vệ của Vũ Văn Ngạn là Lăng gặp qua một lần, còn lại chưa từng được thấy ai khác.

     Vương Mộng ôm đầu, ngồi ở hoa viên, ánh mắt tràn ngập mất mát, nàng thân là Thạc sĩ tốt nghiệp tại Anh quốc, có rất nhiều danh môn công tử theo đuổi, khả hiện tại, cư nhiên bị Vũ Văn Ngạn cự tuyệt, tuy Vũ Văn gia đối đãi nàng rất chu toàn, thế nhưng nếu nàng không bắt được trái tim Vũ Văn Ngạn thì có ở lại đây cũng vô dụng.

    "Vũ Văn Ngạn, ta sẽ nhìn xem ngươi có bao nhiêu nhẫn nại." Người ta nói đáy biển khó dò, nhưng lòng dạ phụ nữ còn khó dò hơn đáy biển, trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đầy âm hiểm và dữ dội.

     Quá khứ đã qua đi có lúc giống như ôn thủy khiến trong lòng người ta nhất thời mềm mại, có lúc lại giống như ngàn năm băng tuyết khiến lòng người rét lạnh. Vũ Văn Ngạn thao tác trên bàn phím, làm công việc hàng ngày, lòng chỉ có tịch mịch. Đêm lạnh lùng, tịch mịch mới bắt đầu một vòng tra tấn mới, y một mình quay về với hồi ức để gặm nhấm nỗi tịch mịch quen thuộc.

    "Cộc cộc." Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên khiến Vũ Văn Ngạn chú ý, khóe miệng nhích lên một mạt lạnh lùng. Giờ này mà còn có người không được triệu gọi đã đến tìm y, không cần nghĩ cũng biết là ai. Xem ra cô ta chờ không nổi nữa. Nếu cô ta đã thích như vậy......

    "Ai?" Vũ Văn Ngạn tựa vào ghế, lẳng lặng nhìn ra cửa, trong ánh mắt hiện lên một mạt lạnh lẽo.

    "Ta là Vương Mộng." Giọng nữ nũng nịu nghe vào trong tai Vũ Văn Ngạn, không phải ma âm, mà là khiến người buồn nôn, bất quá, đã có người dám toan tính đối với y, vậy có vào được thì sau đó cũng đừng hối hận.

    "Tiến vào." Nghe được câu đó, Vương Mộng kinh hỉ vạn phần, xem ra thành công không còn xa nữa, có lẽ hôm nay Vũ Văn Ngạn sẽ thần phục dưới váy của nàng. (Cứ ở đó mà mơ mặt trời mọc đằng Tây em ạ!)

     Mùi nước hoa nồng đậm tràn ngập khắp cả phòng ngủ, một mỹ nữ mặc váy ngủ trong suốt, thân thể không che đậy lồ lộ sau lớp vải mỏng tang. Nàng đi chân trần trên thảm, cười quyến rũ nhìn về phía nam nhân vẫn khiến nàng mong nhớ ngày đêm. (Chợt nghĩ cái cảnh này mà đổi lại là tiểu Tu, cứ cho là em mặc áo ngủ dày cộp đi, nửa đêm khuya khoắt đi chân trần vào phòng anh, hờ hờ hờ... =.=+)

     Thế nhưng nam nhân vẫn lạnh lùng khiến Vương Mộng không khỏi tức giận, bất quá, con mồi càng khó chinh phục nàng càng hưng phấn, Vũ Văn Ngạn chính là cực phẩm trong số nam nhân, là quý tộc độc thân, là Hoàng đế trong lòng nữ nhân.

    "Ngạn ~" Thanh âm nũng nịu quanh quẩn trong gian phòng ngủ, mùi vị của toan tính chậm rãi tỏa ra. (Hờ hờ, quả này em chết, đến tiểu Tu còn chưa dám gọi cái tên ấy... =.=+)

     Vũ Văn Ngạn không đáp, ngay cả mắt cũng không liếc lấy một cái.

     Vương Mộng siết chặt bàn tay trau chuốt, quyết tâm không để ý cái gì thục nữ hình tượng, hôm nay chính là cơ hội thật vất vả đợi đến! Nàng nhón bước nhẹ nhàng đi đến sau lưng Vũ Văn ngạn, ngón tay thon dài chậm rãi chạy xuống ngực y, xuyên qua khe hở giữa những cúc áo, chạm đến cơ thể tràn ngập co dãn nhưng băng lãnh của Vũ Văn Ngạn, có điều vào lúc này, cho dù là lạnh như băng, ở trong mắt Vương Mộng vẫn là nóng cháy.

     Vũ Văn Ngạn dừng thao tác trên máy lại, y chờ, chờ xuẩn nữ nhân kia làm ra hành động để phải trả đại giới*. (* trả giá lớn, trả giá đắt)

     Mà trong lúc đó, một thân ảnh nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện ở trước cửa Vũ Văn gia, tỉ mỉ ngắm nhìn,  đánh giá cảnh vật trước mắt, mọi thứ vẫn là như vậy, đúng là phong cách của người ấy, và cũng đúng là ngôi nhà trong trí nhớ của hắn.

     Bàn tay thanh mảnh trắng nõn của hắn áp lên thiết bị cảm ứng trên cổng, quả nhiên không ngoài sở liệu, cửa tự động mở ra, hắn đeo ba lô, lẳng lặng đi vào nơi vẫn luôn ghi khắc sâu trong trí nhớ của hắn... 

     *Spoil chap 3*
       [...] "Xem ra, ta trở về không đúng thời điểm." Giọng nói đầy châm chọc, thanh thanh trong trẻo rơi vào tai Vũ Văn Ngạn lại tựa như sấm sét giữa trời quang, xuyên qua não y, không, hẳn là xuyên qua tim y, là quả tim lạnh như băng đá của y. [...] "Thực xin lỗi, quấy rầy các ngươi, ta đi trước." [...] Vũ Văn Ngạn lẳng lặng đứng phía sau Vũ Văn Tu, y đang sợ, thật sự đang sợ, sợ mình quá xúc động sẽ làm mộng đẹp này biến mất, thế giới ảo mộng mà y không dám đem ra đánh cược, con người chỉ xuất hiện trong ảo mộng mà y cũng không dám đem ra đánh cược...
___________

14 nhận xét:

  1. Oa oa, ta vừa mở ra, chưa đọc chap 2 thì lại nhìn ngay thấy spoil của chap 3. Làm sao bây giờ, ta ứ thíh chờ đâu.

    Trả lờiXóa
  2. He, may mà nàng spoil chứ nếu ko các fangirl hồi hộp chết mất, ah, tiện thể nhắn nàng phudu là tiểu keke chuyển nhà rùi nha

    Trả lờiXóa
  3. Ồ, đến đây thì ta đã biết Tu nhi không phải Vũ Văn Đoan =.=
    Ta là ta đoán rằng tên Đoan trước nặng tình với Ngạn ca lắm mà không làm ăn được rì nên... uất =))

    Trả lờiXóa
  4. @ tiểu phudu: Ngoan, ráng chờ đi, *dụ dỗ* ta spoil là để các nàng yên tâm biết rằng bé Tu đã trở lại thui mờ! ^^
    P/s: Đoán gì mờ kì cục, hồi tên Đoan chít (giả) thì vẫn là trẻ con, tên Đoan này là anh cùng cha khác mẹ zới Ngạn ca a! Nàng đọc lại cái chap Ngạn ca dẫn Tu nhi với Duẫn yêu về chủ trạch gặp ông nội của Ngạn ca ý, có cái đoạn kể về thân thế của Ngạn ca mừ...

    @ tiểu keke: Nhanh, về nhà coi comt của bổn cô nương, hừ hừ hừ...

    Trả lờiXóa
  5. Còn nữa, nhà mới của tiểu keke ta lưu trong cột Cửu vĩ hồ tinh Danmei động, tiểu phudu có thể 'mở cửa' này để sang bên nhà tiểu keke chơi.

    Trả lờiXóa
  6. Hè hè, nhà của tiểu kê kê ta thấy roài, có điều vẫn là cái màu đỏ "rực rỡ" ý. Ta là ta sang ... ăn vạ.

    Trả lờiXóa
  7. ha.ha......sắp gặp lại bé Tu a,,,,,,,,,,

    Trả lờiXóa
  8. hắchắc, nàng spoil cho dân tình lồng lộn lên ấy hử nàng? nàng úp xong chương thế rồi spois thế thì có nhìu nàng sẽ nghểng cao cổ oa , có ta *A*
    Ths nàng, thực mong chương mới... oaoaoa chương mới nàng ơi.... 2-3 -4 chương gì cũng được a~~~~

    Trả lờiXóa
  9. @ tiểu Dieu: Hờ hờ, tiểu Tu sắp ra mắt hoành tá tràng... ^^

    @ http: "2-3 -4 chương gì cũng được a~~~~" *Khúm núm* Dạ, tỷ rộng lượng thế, mụi không dám nhận, không dám nhận *Khúm núm*

    Trả lờiXóa
  10. hi!!! Giờ mới mò ra trang của bạn đọc một lèo từ đầu đến h
    thanks bạn edit nghen!
    Ta nhìn cái tên tập đoàn " Đoàn Tu " là ta nghi ngời người bí ẩn còn lại là Tu nhi rùi!! Phải ko ta??

    Trả lờiXóa
  11. @ nặc danh Ất: Không phải đâu nàng, bé Tu không dính gì vô tập đoàn này hết. ^^ Trùng tên thôi.

    Trả lờiXóa
  12. Tội cho Ngạn quá, chờ đợi tận năm năm, sao mà tác giả ác quá đi mất, đã cho có kì tích xuất hiện, Tu nhi sống sót được, thì cho ngắn ngắn thôi, lại chỉ một câu "năm năm đã qua đi", nhưng năm năm đó Ngạn sống mà tâm hồn chôn giấu mất theo bóng Tu nhi rồi.

    Vậy Tu nhi có phải cái người thần bí bên cạnh Vũ Văn Đoan ko bạn nhỉ? Sao Tu nhi lại đứng về phía đối nghịch với Ngạn?

    Tội cho Ngạn, tự nhiên bị bắt gian tại giường oan uổng, kiểu này làm sao mà rửa oan cho được. Thêm nữa Ngạn lại còn bị đứng hình vì sợ sẽ làm tan mất ảo ảnh trước mắt nữa, tội ghê, ko biết Tu nhi có nhận ra ánh mắt đau đáu của Ngạn mà ở lại ko đi ko nữa hà.

    Mình chờ đợi chương 3 quá đi mất bạn ơi.

    Trả lờiXóa
  13. ặc chơi gì mà ác thế nàng ơi
    nàng spoil cái chương 3 lên để câu dẫm dân tình rùi nàng lặn mất tăm đến tận hôm nay cũng chưa thấy đâu thế
    ta chắc mọi người chờ hết nổi rùi đó . ta cũng thế hixhix
    nhanh lên nàng ơi kẻo dân tình chờ lâu quá lại biểu tình bây giờ

    Trả lờiXóa
  14. Spoil cua nang lam ta hao huc mong cho qua di thui

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment