18/7/11

Hào Môn Diễm - Phiên ngoại "Ghi chép bí mật về những ngày ở Hàn Quốc"

Thân tặng Phudulukhach
(Đây là bản ghi chép bí mật của A Fi đó nghen ^^)

       Đối với mọi người mà nói, ta khống chế được cả một Đế quốc, nhưng đối với hắn mà nói, ta đại khái chỉ là một gã tình nhân hắn trước mắt không có biện pháp thoát khỏi.

       Nếu ta nhớ không lầm, thời gian mà hắn kết giao cùng ta đã muốn phá kỷ lục tình trường của hắn khá xa, nhưng đối với ta, ta vẫn thấy chưa đủ.

       Với người này, ta có lẽ vĩnh viễn cũng không cảm thấy được thỏa mãn.

       Cuối tuần, chuyên viên của Nam Á tổ đi Á Châu, tham gia Hội nghị thương mại Á Âu tại tòa nhà thương mại quốc tế của Hàn Quốc, đoàn người dùng máy bay riêng đi đến Seoul.

       Nguyên bản, ta không cần ta tự thân xuất mã, nhưng bởi vì lần này Xích bộ phụ trách bảo an Hội nghị, cho nên ta không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của việc có thể được gặp mặt người kia, cũng mượn danh đàm phán thương vụ mà một mình đi trước đến Hàn Quốc. Vì không khiến cho Hào Môn nguyên lão chú ý, ta lựa chọn lên phi cơ tư nhân.

       Đương nhiên, người kia chắc là không biết tỏ ra hoà nhã hoan nghênh ta đến. Mỗi lần, chỉ cần ta ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt hắn, hắn đều lộ ra một bộ buồn khổ bị ép buộc, bị cầm giữ, lại phụng phịu oán giận ta gây trở ngại công việc của hắn. (=.= Dám thật lắm à!)

       Ta cũng biết bản thân khác thường, liên tục mấy lần lấy việc công làm việc tư, bất quá là vì muốn có nhiều thời gian cùng hắn ở chung hơn một chút.

       Ta đã si mê người nam nhân kêu Trần Cận này.

       Phòng của ta liền ở sát vách phòng Trần Cận, thế nhưng hắn không hề bị sự sắp đặt của ta làm trói buộc: "Đang vội vàng hầu hạ mấy lão nhân mà, bổn thiếu gia hiện tại không đếm xỉa tới ngươi."

       Trong điện thoại của ta luôn luôn vang lên tiếng uy hiếp, Trần Cận là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như vậy, nhưng ta thực hưởng thụ. (=.= Em nghi anh có bệnh nhẹ tự ngược!)

       Ta kiên nhẫn tiếp tục du thuyết hắn: "Ngày mốt đi trượt tuyết, ta biết ngươi có thể sắp xếp được thời gian."

       "Trượt tuyết? Ta có thời gian rảnh rỗi gì cùng ngươi trượt tuyết?"

       "Ngày mốt buổi sáng, bảy giờ, ta ở bãi đỗ xe của khách sạn chờ ngươi."

       "Lão Đại! Ngày mai ta phụ trách buổi tiệc tối, rạng sáng mới có thể kết thúc công việc, ngươi muốn ta bảy giờ đến cùng ngươi chạy xe suốt hơn ba giờ đồng hồ đến khu trượt tuyết? Kính nhờ, ta sẽ tử mất."

       "Xe do ta cầm lái, ngươi có thể ở trên xe tiếp tục ngủ."

       Thanh âm của hắn đột nhiên có chút đáng thương: "Lần trước ở Thụy Sĩ trượt tuyết, ta bị một tên ngốc đụng vào, thiếu chút nữa ngã gẫy xương bánh chè a, nếu vết thương cũ tái phát làm sao bây giờ?"

       "Không có khả năng."

       "Ngươi người này thật đúng là cố chấp a, được rồi, được rồi, đi thì đi, xem như ta vô phúc!"

       Tuy rằng hắn đồng ý với ta, ta lại không cao hứng nổi, bởi vì ngày mai gặp lại, cũng có nghĩa là ngày mốt chia lìa*, tưởng niệm cùng độc chiếm dục của ta đối với hắn ngày càng cường đại, có đôi khi ở ban đêm nhớ tới hắn, trái tim không sao chịu đựng nổi, kia điên cuồng độc chiếm dục làm cho ta không thể đi vào giấc ngủ, liều mạng kềm chế loại tà niệm muốn đưa hắn hoàn toàn khóa tại bên người. Một người luôn luôn sống bằng lý trí như ta, lại duy chỉ có đối với Trần Cận là vô kế khả thi. (* Đây là ảnh nói tượng trưng, còn lịch hẹn thực tế của họ vẫn là sáng ngày mốt gặp, hôm sau đó nữa mới chia lìa.)

       Ngày kế tiếp, hội kiến hai quan chức nội các của Hàn Quốc, sau đó dự tiệc chiêu đãi xa hoa, đụng tới vài người Hàn Quốc không nói tiếng Anh, thật sự là hoàn toàn không có tiếng nói chung. (A ha, A Fi không nói tiếng Hàn! ^^)

       Cuộc sống về đêm của Seoul thực phong phú, phần lớn khách sạn đều có câu lạc bộ đêm, rượu ồn ào sóng sánh chảy.

       Cái loại không khí đầy khêu gợi này khiến nam nhân rất khó kháng cự, mà ta mãn đầu óc đều là Trần Cận, nghĩ đến hắn giờ phút này nếu có thời gian rỗi, nhất định sẽ tìm đến Walkerhill đánh bài hoặc là đi sàn nhảy Hilton cảm thụ tiết tấu cuồng nhiệt.

       Những sở thích cùng thưởng thức của hắn ta quả thực không dám khen tặng, nhưng ta lại luôn bị nhất cử nhất động của hắn hấp dẫn, một loại hấp dẫn mãnh liệt không thể ngăn cản nổi.

       Trải qua suốt một đêm nhẫn nại, ta đã được thấy người nam nhân có thể nhanh chóng khiến ta nhiệt huyết sôi trào. Ngày thật lạnh, hắn lại chỉ mặc một bộ y phục mỏng màu vàng nhạt, lần đầu tiên đến sớm hơn ta, hắn tựa nửa người trên vào cửa xe, động tác tiêu sái tự nhiên.

       Trần Cận rất ít khi mặc màu nhạt, cho nên hôm nay hắn thoạt nhìn đặc biệt bắt mắt, phối hợp với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn do ngủ chưa đủ giấc, lại có loại cảm giác cấm dục mê ly, cơ hồ làm ta lập tức sinh ra xúc động muốn ôm hắn hôn sâu, mà ta cũng quả thật tự thân thể nghiệm .

       "A ——" ta bay nhanh về phía trước, hắn không lập tức quay đầu lại, mà lúc này, cánh tay phải của ta đã muốn gắt gao nắm lấy bả vai hắn, tay trái đặt lên hông của hắn, căn bản không nghĩ nhiều, cúi đầu xuống, ở phía sau gáy hắn đặt xuống một nụ hôn, rồi lại như nảy sinh ác độc mà khẽ cắn lên da thịt săn chắc tràn ngập co dãn của hắn.

       Có lẽ hắn không nghĩ tới ta sẽ ra chiêu này, nhất thời cứng đơ tại chỗ, khi môi ta trằn trọc đụng chạm đến vành tai mềm nhuyễn của hắn, hắn mới đột nhiên giãy ta ra, xoay người lại, có lẽ song phương đều hơi do dự một chút, từ trong mắt hắn, ta nhìn thấy vẻ ham muốn cùng tình nhiệt đã lâu không gặp, một cỗ áp lực khó có thể ngăn chặn chậm rãi lan tràn, chúng ta đều cần động lực.

       Theo bản năng, hắn hướng chung quanh nhìn nhìn, rồi dùng sức đem ta kéo tới phía  đuôi xe, tránh đi camera theo dõi trong ga ra, đón nhận đôi môi nóng bỏng của ta, khi kịch liệt ôm hôn, kia hơi thở đầy quen thuộc khiến chúng ta hoàn toàn thất thủ.

       Khi ta không ngừng mút vào nơi hầu kết của hắn, vào thời điểm dục hỏa hừng hực bừng bừng phấn chấn, hắn mới nhớ tới nhắc nhở ta: "Sẽ để lại... dấu."

       "Ngô... " Ta ậm ừ, hừ một tiếng."Bây giờ là mùa đông, sẽ không bị thấy." Bất quá ta vẫn ngừng lại, làm bộ như vô tội nhìn hắn, mặt của hắn đã đỏ thấu, ta ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng bật hơi: "Ngươi có biết hay không bộ dáng ngươi như thế này thực gợi tình?"

       Hắn rốt cục dùng tất cả khí lực đẩy ra ta: "Fiennes, đùa giỡn ta rất thú vị sao?"

       "Ta yêu ngươi." Ta lại vẫn nói ra đáp án chẳng ăn nhập gì với câu hỏi.

       Hắn nhào tới túm lấy áo khoác của ta: "Ngươi thực muốn chọc giận ta ."

       "Muốn ta nói một trăm lần cũng có thể, ta yêu ngươi, thực sự."

       "Ít nói vô nghĩa, lên xe!" Đáp lại lời thú nhận của ta, vĩnh viễn là phản ứng cứng ngắc khó hiểu phong tình.

       Trượt tuyết vốn là loại hình hoạt động ngoài trời hot nhất tại Hàn Quốc vào mùa đông. Trước khi đến Yongpyong Resort ở Gangwon, tâm tình của hắn không xấu, nhưng cũng không nói nhiều như trước đây, chỉ là ngồi ở ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần.

       Hàn Quốc không có ngọn núi nào đặc biệt cao, nhưng kỹ thuật của nhân công tạo tuyết không tồi, khe trượt phù hợp với tiêu chuẩn cao nhất của Liên đoàn trượt tuyết quốc tế . Tuy nhiên mọi người đều biết —— mọi tiêu chuẩn đều do dân trượt tuyết chuyên nghiệp tạo ra.

       Vốn dĩ đi vào khu trượt tuyết quy mô như vậy, dù là ai cũng có thể vì tầm nhìn trắng xóa bao la trước mắt mà cảm thấy thần thanh khí sảng, những cao thủ đều nóng lòng muốn thử sức, chuẩn bị thi thố tài năng. Có dáng người thật tốt giống như Trần Cận, khi thay vào bộ đồ trượt tuyết màu xanh sẫm mà ta đã vì hắn chuẩn bị chu đáo từ trước đó, cùng mũ đội đầu, lập tức cả người phát ra thần thái của tuyển thủ chuyên nghiệp, làm ta đương trường khó kiềm chế được tình triều.

       Trần Cận hướng về phía ta hất hất cằm, khinh bạc mà chỉ chỉ xuống dưới chân núi, rất có bộ dáng khiêu khích, sau đó hắn đeo kính phòng hộ mắt, không chờ ta xuất phát, liền từ trên đỉnh núi lao xuống, đường cong của thân thể hắn giống như một con báo săn mạnh mẽ, động tác xinh đẹp mà lưu loát, ta nhìn không chán mắt thẳng đến khi hắn trở thành một điểm xanh chói mắt* dưới chân núi. (* Bộ đồ của A Cận màu xanh sẫm, do đó không có khả năng chói mắt, cái chói này là do mắt A Fi tự thấy chói thôi! *Cười thầm*)

       Ta nhìn thấy hắn hướng về phía ta ngoắc ngoắc ra hiệu, ta thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu tình trên khuôn mặt của hắn giờ phút này, lòng lập tức sôi trào lên. (A Fi xứng đáng với câu “nơi nơi động dục” *Liếc cái coi thường*)

       Chúng ta ở tại Resort tiêu pha  nửa ngày, mãi cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, khu trượt tuyết sáng lên nhiều ngọn đèn, ta mới đề nghị đi ngâm ôn tuyền. Ánh mắt Trần Cận sáng ngời, hoàn toàn không cần  nghĩ ngợi liền đồng ý, ngâm mình tắm là niềm đam mê không thay đổi của hắn, huống chi suối nước nóng của Hàn Quốc là từ đá hoa cương chảy ra, nước suối trong trẻo, chất khoáng phong phú.

       Chúng ta chọn một hồ tắm lộ thiên dưới vách đá, cơ thể tẩm nhập làn nước nhiệt khí sôi trào, dòng nước mát xa thắt lưng, bả vai cùng chân, không khí trong lành khiến tâm tình nhất thời lắng dịu lại.

       Trên mặt Trần Cận thấm ra mồ hôi tinh mịn, hai bàn tay tì lên thành ao, nửa lưng lộ ra khỏi mặt nước, hình thành một đường cong tinh mịn tuyệt đẹp, có một luồng triều nhiệt nguyên thủy ập đến trong thân thể ta, ta từ từ dời qua phía đó, tiếng nước đã muốn kinh động Trần Cận, nhưng hắn cũng không động đậy.

       Ta ôm lấy hắn từ phía sau, đem môi thiếp đến trên vai trái của hắn, hấp thụ vị của tuyết còn tản mác trên người hắn. Mấy giây sau, hắn đã quay lại đẩy ta ra, sau đó vẻ mặt ảo não tỏ vẻ thật hết cách với ta: "Ngươi điên sao? Phía trước còn có người!"

       "Ngươi sợ?" Ta tự tiếu phi tiếu mà nhìn vào thần thái khẩn trương của hắn, cảm giác thú vị, "Người Hàn Quốc chẳng lẽ không có ham muốn tình dục?"

       "Điên." Hắn nhận ra ta thực muốn làm, ngược lại phất tay cười, rồi một lần nữa dựa vào bên cạnh ao nhắm mắt dưỡng thần, "Fiennes."

       "Ân?"

       "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng cho ta thanh tĩnh?"

       "Ngươi muốn ta không thường xuyên làm phiền ngươi khi ngươi chấp hành công vụ, hay là muốn cùng ta chia tay?"

       Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Vì cái gìgần đây ta càng ngày càng muốn đấm ngươi?"

       "Bởi vì ngươi đã yêu ta ."

       Hắn vỗ tay một cái, đem nước ấm hất đến trên mặt ta: "Ngươi người này thật đúng là tự mãn quá mức."

       Trong lòng ta hiểu được, Trần Cận đã không thể xem nhẹ ta được nữa, nếu không thể hoàn toàn giữ lấy hắn, vậy ta chỉ có thể lựa chọn không ngừng chiếm lấy thời gian riêng tư của hắn, làm cho hắn không thể nghĩ đến bất luận kẻ nào ngoài ta, ta biết làm như vậy có chút đê tiện có chút ích kỷ, nhưng ta không có biện pháp khống chế chính mình.

       Vào ban đêm, lại đi ô-tô suốt ba giờ trở về Seoul, ta mang Trần Cận vào một tòa nhà kiểu Hàn quốc truyền thống. Kiến trúc cổ kính chuyên dùng hai màu đỏ và xanh, hài hòa mà không hỗn tạp, phòng trong đang biểu diễn múa dân tộc, chúng ta xuyên qua hành lang tiến vào khách đường, đã có một vị trưởng bối uy nghi chờ đợi chúng ta.

       Bước vào tòa nhà Trần Cận dường như đã phát hiện ra gì đó, xem biển số nhà bên ngoài cửa, đúng là một trong Tam đại bang phái của Hàn Quốc - Đông Nguyên Tổ, nhìn như nơi vui vẻ nhộn nhịp, nhưng thực chất cũng là khu vực được phòng vệ nghiêm mật.

       Trở lại khách phòng, Trần Cận vẫn truy vấn ta: "Bang chủ đời thứ ba của Đông Nguyên Tổ - Kim Chung - có quan hệ gì với Hào Môn?"

       "Người mới nhậm chức điều hành Nam Á tổ là cháu của Kim Chung."

       "Oa, không có nơi nào là không vươn tay đến, Hào Môn hiện tại quả thực là nồi lẩu thập cẩm."

       "Lời này cũng đừng nói ra trước mặt Calvary bọn họ, bọn họ lại sẽ tìm ngươi phiền toái."

       Hắn lười biếng gợi lên khóe miệng, thản nhiên cười cười: "Có lão Đại che chở, ta sợ cái gì phiền toái?"

       Đúng vậy, hắn luôn luôn lấy việc gây phiền toái cho ta làm vui.

       Ta dùng sức đóng cửa, lôi cánh tay hắn, ở dưới con mắt kinh ngạc của hắn, đem môi áp lên môi hắn, bước chân dần dần chuyển dời đến chăn đệm được trải sẵn ra trên sàn phòng, lò sưởi ấm áp còn đang cháy, giống như nhịp tim đập của chúng ta lúc này. Ta vùi đầu vào vai và cổ Trần Cận, ở trên cơ thể mềm dẻo của hắn vong tình cắn xé, cảm giác được thân thể song phương hơi hơi rung lên vì kích động. Ta men theo xương quai xanh cực gợi cảm của hắn đi xuống, thật mạnh hút lấy đầu vú của hắn, hắn thở dốc vì kinh ngạc. Ta đưa hắn đẩy ngã, chúng ta lỗ mãng vội vàng mà rút đi y phục mùa đông đầy vướng bận trên người nhau.

       Khi trần trụi bại lộ chính mình, tại căn phòng có vẻ thật rộng rãi này, ta có thể cảm giác hạ thân dần dần ngẩng đầu, theo hơi nóng càng ngày càng kinh người, dục vọng cuồn cuộn xông tới, phiền táo vô danh nhiều ngày tích tụ kêu gào nhu cầu được phát tiết, ta cố ý kéo dài khiêu khích, trong ánh sáng mờ nhạt, hắn gấp gáp chăm chú nhìn làm ta càng thêm hưng phấn, ta tự tay tham nhập thắt lưng hắn, tiến vào mảnh đất tối ẩn mật của hắn...

       Hắn ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp tựa như thở dài, lời tuyên cáo kia cũng không ngoài sự mãnh liệt kiếm tìm của ta. Cho đến nay chúng ta vẫn duy trì cơ thể lý tưởng khiến người người hâm mộ, mà da thịt màu mật ong kia của Trần Cận, cùng ngôn ngữ cơ thể đầy sắc tình thường thường dễ dàng thức tỉnh dục vọng của ta. Ánh mắt của ta không chịu rời đi hắn, miệng ta trầm thấp hô lên tên của hắn, từng trận ấm triều thẳng dồn về phía bụng dưới. Động tác tay của ta không thả lỏng, theo trên ngực hắn một đường lại một đường thẳng vuốt, lần da hoàn mỹ này là thứ ta quen thuộc đến không thể tái quen thuộc, lại mỗi lần đều có thể gây cho ta một thể nghiệm mới đầy kích nhiệt.

       Hoãn hoãn cúi đầu, dùng môi lưỡi quấn quanh dục vọng của hắn, trong tiếng vừa lòng hô nhỏ của hắn, toàn bộ thể xác và tinh thần ta chỉ vì lấy lòng hắn. Ta nặng nhẹ , nhanh chậm luân chuyển, hơi thở của hắn càng ngày càng hỗn loạn, khi khoái cảm dồn nén tới trình độ nhất định, ta đã muốn khó nhịn mà nâng lên thân mình một lần nữa chụp lên khuôn ngực phập phồng của Trần Cận, thân thể theo hơi thở phập phồng ấy mà thỉnh thoảng lại kịch liệt cọ xát. Bị lôi xuống từ đỉnh điểm, Trần Cận có chút tức giận ôm chặt lấy ta, chúng ta hôn môi mê mải, thân thể triền quấn lên nhau, sốt cao hầm hập.

       Chờ đến khi ta lại một lần nữa khuất phục hắn, thân thể đã không thể ức chế khát vọng giao hợp thêm nữa. Trần Cận hít sâu, tựa hồ ý thức được ý đồ của ta. Kế tiếp, một cái động thân, chúng ta đều gào thét ra tiếng, lực đạo mặc dù không lớn, nhưng đã đủ giống như một trận sóng xung kích cường lực đem chúng ta thôi hướng đỉnh điểm.

       Liều lĩnh yêu cùng giữ gìn, dốc hết cả đời thiết tha cùng khát cầu, có thể làm cho ta buông bỏ băn khoăn cùng ngờ vực, thủy chung đi tin tưởng —— đây là cảm giác Trần Cận đem đến cho ta. Ta thường ở thời khắc này muốn mình hoàn toàn loã lồ ở trước mặt hắn, thế giới này làm cho ta toàn tâm tín nhiệm cũng chỉ có hắn , cho dù ta chưa từng nói ra.

       Thân thể của Trần Cận chỉ cần một khi phấn khởi, liền bị vây ở trạng thái cực độ mẫn cảm, mỗi một âu yếm đều có thể làm hắn có phản hồi rất chân thật, chúng ta giống như dã thú bị kịch liệt động tình, suyễn thở không ngừng, mọi trở ngại đều bị quăng tới chín từng mây, lòng tràn đầy ý nghĩ phải làm cho sự khô nóng bứt rứt điên cuồng trong cơ thể tìm được đường ra.

       Cơn triền miên không sao khống chế được, ta vừa suyễn thở vừa lặp lại vận động đỉnh nhập nơi tư mật ấm áp bất khả tư nghị kia, không ngừng điều chỉnh tư thế của cơ thể để hai người càng thêm thân mật. Làn da cọ xát, không khí nóng ướt, đêm đông yên tĩnh, chỉ có chúng ta sưởi ấm lẫn nhau... Ở hoàn cảnh cực độ phiến tình kia, từng đợt tấn công khăng khít khi động tình, ở dưới lò sưởi càng ngày càng phát ra nhiệt lượng, ta theo cảm giác không ngừng leo lên đến đỉnh điểm, mồ hôi không ngừng chảy xuôi...

       Đột nhiên trong lúc đó, ta một lần nữa thể nghiệm khoái cảm khi trượt tuyết, cái loại tốc độ nhanh đến điên cuồng này, cái loại cảm giác mơ mơ hồ hồ vừa chặt chẽ khống chế lại hoàn toàn chệch đường ray này, khi không ngừng lao xuống ở một trình độ nhất định, ý thức vô hạn bay cao, chúng ta nghênh hướng cao trào tối sáng lạn, thật lâu không thể tỉnh táo lại...

       "Mẹ nó, tiếp theo ta nhất định phải ở phía trên." Hắn vô lực vùi mặt vào gối đầu.

       Ta khinh duyện* vành tai hắn, mệt mỏi ôm lấy hắn: "Cùng ta làm là tối thoải mái, không phải sao?" (*liếm nhẹ)

       "Lời này lão tử đang muốn hỏi ngươi a!"

       "Của ngươi thực chặt..." Ta thở dài đầy trầm mê.

       "Dù sao lần sau ta muốn ở phía trên!" (Cái gì gọi là Ông nói gà bà nói vịt? Đây chính là!)

       Ngày mai, chúng ta lại chia lìa, cho nên, ta quý trọng mỗi giây mỗi phút cùng hắn ở chung, ta cảm kích Thượng Đế đã làm cho ta cuộc đời này gặp được tình yêu, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ hướng mọi người hào phóng thú nhận tình yêu của ta, chỉ cần hắn đồng ý ở bên ta mãi mãi.

Phiên ngoại 2 Hoàn 
___________ 

6 nhận xét:

  1. oaaaaaa thanks nàng nha . Tốc độ thiệt là tuyệt quá đi xD *tung hoa*

    Trả lờiXóa
  2. này ta đoán cái phiên ngoại cuối chắc anh Fi thú nhận trước mặt mọi người quá . Mong chờ nha (>_<)

    Trả lờiXóa
  3. Càng ngày càng thấy tội cho Fi nha, anh thành fanboy cuồng của Cận mất rồi. Ca vợ lên tới trời xanh luôn, mà mê vợ tới độ công tư bất phân, vợ đi đâu là tìm cớ chạy theo tới đó, rồi vác mặt dày đi theo cho dù bị vợ la mắng tới cỡ nào cũng làm mặt dày chạy theo, nhất định dùng cách này để Cận ko thể xa mình được. Tội ghê!

    Đêm về thì nhớ vợ mà ko ngủ được, được gặp vợ đã tính đến chuyện ngày hôm sau là chia tay, còn hơn là Romeo và Julliet lưu luyến chia tay nữa là. Chỉ có mình Cận khiến Diệm, đại ca của Hào môn trở nên lụy tình tới mức này mà thôi. Dương mà gặp chắc cũng phải giật mình, chẳng những ko thấy xui xẻo, mà còn đeo dính lấy Cận ko buông.

    Nhưng Cận chỉ là nói miệng thôi, chứ cũng nhớ người ta lắm mà, còn phối hợp mỗi khi Fi nhà ảnh động dục cơ mà, chỉ mỗi cái miệng là ác thôi :)

    Trả lờiXóa
  4. Oa, ta làm sao thế này, đọc chương trước thì ta thấy Trần Cận thật đáng thương. Đọc chương này thì ta lại thấy Fi thật khổ quá đi mất.
    Phiên ngoại cuối, ta muốn Trần Cận phải đầu hàng cơ, kiêu gì mà kiêu quá thế cơ chứ, tội nghiệp Fi mà hic hic...
    p/s: *đỏ mặt, ôm ôm lần nữa* hị hị, cái dòng ở đầu đó, đó... , iu nàng ghê cơ ^^

    Trả lờiXóa
  5. Đập bàn, sao nàng ấy đc tặng còn ta thì không, anh Fi đúng là thix tự ngược, mà hình như truyện nào của Hiểu Xuân, công cũng có chút tự ngược thì phải, nhưng mà ta thix ah

    Trả lờiXóa
  6. ko biết anh Cận khi nào mới phản công đc nhỉ.......hu..........hu..........

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment