30/7/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ ngũ chương: Cuộc chơi bắt đầu

    " Thiếu chủ... " Ảnh và Lăng kích động nhìn về phía Vũ Văn Tu, vị Thiếu chủ như thiên thần của họ đã trở lại. Suốt mấy năm qua, tuy rằng cuộc sống của họ vốn không lúc nào nhàm chán, nhưng Vũ Văn gia thiếu vắng Thiếu chủ, quả thực thiếu đi sinh khí rất nhiều. Tuy rằng Thiếu chủ chỉ mới quay về chủ trạch có một năm, nhưng trong một năm ngắn ngủi ấy, người thiếu niên này đã trở thành niềm tự hào của Vũ Văn gia, trở thành người kế nghiệp mà thủ hạ của Vũ Văn gia tộc tin tưởng và chờ đợi, tình nguyện đặt tương lai của mình vào tay hắn, cũng tình nguyện dùng tính mệnh tuân phục và bảo vệ. Sự ra đi đột ngột của hắn, rõ ràng đã để lại sự bàng hoàng cho người trong Vũ Văn gia, bao gồm cả bọn họ.

    "Mấy năm nay vất vả các ngươi, thật cảm ơn." Vũ Văn Tu ôn nhu cười.

    "Ô ô..., tiểu Tu nhi, ngươi không để ý tới ta." Vũ Văn Thần ủy khuất kêu lên, qua từng ấy năm, tính cách của người này vẫn kém cỏi như vậy!

    "Thần." Vũ Văn Ngạn lên tiếng, hàn khí đầy mình. Vũ Văn Thần nhún nhún vai. (Dám ở trước mặt A Ngạn làm nũng với vợ ảnh, Thần Thần đúng là đến chết không học ngoan!=.=)

    "Thần thúc, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi ở bên phụ thân, có lẽ sẽ không có Vũ Văn gia hiện tại." Vũ Văn Tu ôn nhu nhìn Vũ Văn Thần, bàn tay nhẹ nắm lấy tay hắn, tỏ vẻ chân thành cảm tạ. Hắn biết, với cá tính của Vũ Văn Ngạn, nếu không có Vũ Văn Thần ở bên duy trì, vậy thì sự việc năm ấy không chỉ lấy đi một Vũ Văn Tu, mà còn có thêm một Vũ Văn Ngạn, chỉ lưu lại một Vũ Văn gia tiêu điều.

    Nghĩ vậy, trong lòng hắn lại không khỏi nổi lên sát ý, nợ máu trả bằng máu, chưa nói đến trong Zero chưa từng có tình nghĩa, mà dù có, thì bây giờ cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Không ai tính kế đến trên đầu hắn mà hắn còn có thể khoanh tay ngồi nhìn.

    "Tiểu Tu nhi, không cần, không cần, ta..." Thấy Vũ Văn Tu tha thiết thành khẩn như vậy, ngọt ngào đáng yêu như vậy, Vũ Văn Thần ngay cả nói chuyện đều ấp a ấp úng. Năm năm qua, hắn sao lại không đau lòng, không thất vọng, không áy náy? Nhưng vì di ngôn của Vũ Văn Tu, vì tình cảm với Vũ Văn Ngạn, vì trọng trách của mình với Vũ Văn gia mà hắn gắng sức, hắn cũng chưa từng mong đợi có ai đó ghi nhận những nỗ lực của mình, nhưng nhất thời nghe đến chính Vũ Văn Tu nói lời cảm ơn, hắn lại không thể ức chế nỗi xúc động và bi thương mà năm năm qua hắn âm thầm đè nén.

     Duẫn Yêu nhìn Vũ Văn Thần như vậy, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng tìm đến bàn tay hắn, khẽ tựa đầu vào cánh tay hắn, đầy trìu mến và an ủi, như muốn nói hắn vẫn luôn có cô ở bên, mọi điều hắn làm cô đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng. Cô biết năm năm khó khăn này, Vũ Văn Thần đau thương không thua bất cứ ai, chỉ là hắn không cho phép mình bộc lộ ra ngoài mà thôi.

     Vũ Văn Thần cảm giác được cử động của Duẫn Yêu, tay không khỏi siết chặt.

     Ánh mắt sâu không thấy đáy của Vũ Văn Ngạn nhìn chằm chằm vào sự ôn nhu của Vũ Văn Tu dành cho Vũ Văn Thần. Sau đó, y đột nhiên giơ tay ôm lấy hắn, kéo hắn về bên mình, nắm lấy tay hắn.

     Vũ Văn Tu ngẩng đầu, thấy khuôn mặt lạnh băng băng không chút biểu tình của Vũ Văn Ngạn, lòng không khỏi thở dài. Người này lại đang ghen, chẳng phải hắn đã bày tỏ lòng mình rất rõ ràng, người này thế nào còn cứ thích ăn bậy dấm chua? Bất quá, một Vũ Văn Ngạn như vậy ở trong lòng Vũ Văn Tu mới là tối chân thật, khiến hắn tin cậy, thoải mái mà dựa dẫm.

     Bất quá, nhìn Vũ Văn Thần cùng Duẫn Yêu, khóe miệng hắn khẽ cong lên, xem ra trong khoảng thời gian năm năm hắn rời đi, hắn cũng đã bỏ qua một số việc thú vị...

     Vũ Văn Thần lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vương Mộng đang hôn mê sõng xoài trên mặt đất, xem ra cô nàng bị đau không nhẹ. Hắn không biết tiểu Tu nhi còn có ý tứ gì với cô gái này?

     Vũ Văn Tu nhận ra sự băn khoăn của Vũ Văn Thần, hắn nói: "Thần thúc, trước tiên đem cô gái này đưa trở về, sau đó phái mấy vị bắc sĩ của Vũ Văn gia đi theo chăm sóc, nói cho người nhà họ Vương, Vương Mộng không cẩn thận ngã xuống lầu, là lỗi của chúng ta, cần bồi thường thế nào ngươi cùng Vương thị thương thảo đi."

     Vũ Văn Thần nhướng mày, cười cười nói: "Ta hiểu. Ý ngươi là ... nếu Vương Mộng ở Vũ Văn gia bị thương, Vũ Văn gia có nghĩa vụ chăm sóc cô nàng, người của chúng ta theo chân Vương Mộng vào Vương thị, làm những việc... chúng ta cần phải làm. Tiểu Tu nhi, ta yêu ngươi chết mất." Vũ Văn Thần sung sướng nhìn thiếu niên trước mắt.

     Vũ Văn Tu cười nhìn Vũ Văn Ngạn, có chút tán thưởng Vũ Văn Thần, cũng có chút ý tứ châm chọc nữ nhân si tâm vọng tưởng kia. Cửa nhà họ Vũ Văn cũng không dễ đi vào đến thế.

     Vũ Văn Ngạn sao không nhận ra tâm tư bát quái của hắn, y không khỏi thở dài. Vũ Văn Thần, người huynh đệ này của y nghĩ vẫn còn quá đơn giản về Tu nhi. Tuy kế này không sai, nhưng Vũ Văn Thần dễ dàng nhận ra như vậy, chẳng lẽ người khác không nghĩ tới được? Tâm tư của Tu nhi cũng không phải là dễ mò ra như thế. Ai cũng biết, trên thực chất, Vương Mộng không chỉ vì lung lạc tâm tình của Vũ Văn Ngạn mà đi vào Vũ Văn gia, cái đích sau cùng của cô gái này và cũng là của Vương thị là thứ cô ta sẽ lấy được sau khi leo lên giường của Vũ Văn Ngạn. Nói trắng ra, cô ta là gián điệp. Mà nếu một gián điệp có thể đơn giản từ Vũ Văn gia đi về Vương thị như vậy, tất nhiên không bao giờ có cơ hội mở miệng tiết lộ bất cứ chuyện gì nữa. Vương Mộng muốn giữ lại một hơi thở thì chỉ có thể vĩnh viễn sống thực vật. 

     Thương trường là chiến trường, tự mình đi vào trận địa của địch thì không thể trách địch nhân tâm ngoan thủ lạt. Hơn nữa với tính cách hữu thù tất báo, không ưa ai tính kế lên đầu mình của Tu nhi, hẳn là hắn cũng không định buông tha cho Vương Mộng về những gì hắn đã nhìn thấy trong phòng làm việc của y. Vũ Văn Thần không ngốc, nhưng hắn cũng như nhiều người khác, bị dáng dấp thiên chân khả ái của tiểu tử này che mờ mắt rồi! Một đứa trẻ hơn mười tuổi giết người không chớp mắt, suy tính lại cẩn trọng như Tu nhi, làm sao có thể thực sự thiên chân vô tà? Mà thực tế, đứng trên chiến trường, không tâm ngoan thủ lạt, suy tính cẩn trọng thì chỉ có đáp mạng của mình và của cả huynh đệ vào đó, y cũng không cần thiết có một kẻ nối nghiệp như vậy.

       .........

    “Chủ nhân, tiên sinh truyền lời, hắn đã bắt đầu có động tác, nhắc nhở ngài cẩn thận một chút." Cặp kính trắng tao nhã của Dạ Ức phản quang chớp lóe.

     Vũ Văn Đoan thong thả dựa lưng vào thân cây, bàn tay mân mê chiếc lá xanh biếc. "Vậy sao?" Trong giọng nói không có vẻ nghi hoặc, mà là một vẻ trào phúng.

      Dạ Ức tất nhiên không trả lời.

    "Chuẩn bị xe, chúng ta cần phải đi." Vũ Văn Đoan nhảy xuống đất, phủi phủi ống quần.

    "Ngài thật sự muốn đi?" Đã nhiều năm như vậy, người này vẫn không buông tay được sao? Nếu như vậy, lúc trước vì cái gì tránh ở Anh quốc, không đi đối mặt, chẳng lẽ là vì...

    Trong ánh nắng ấm áp của mặt trời mùa xuân, mang theo một loại lạnh hương vị lạnh như băng.

     ........
 
Vũ Văn Tu lẳng lặng ngồi ở bên hồ, trên tảng đá, dựa vào trong lòng Vũ Văn Ngạn. Một buổi sáng yên tĩnh như vậy, không biết một người khi còn sống có thể gặp mấy lần.

    "Nghĩ cái gì?" Vũ Văn Ngạn cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Vũ Văn Tu, nhẹ nhàng mà hỏi.

    "Ngươi nói chúng ta về sau sẽ như thế nào?" Bàn tay hắn chậm rãi vuốt ve gò má Vũ Văn Ngạn, mặt ngước nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của y, tai lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của gió sớm.

     Vũ Văn Ngạn cúi đầu, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ ửng, lưỡi linh hoạt mà hữu lực khẽ tách mở hai hàm răng ngọc, xâm nhập vào khoang miệng ấm áp của hắn, hưởng thụ chất lỏng ngọt ngào như mật trong miệng mỹ nhân... Môi lưỡi họ triền miên giao quấn cho đến khi hai gò má Vũ Văn Tu đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí mới nhả ra.

    "Đừng nghĩ miên man." Y nắm lấy tay hắn, chăm chú mà kiên định. "Ngươi chỉ cần biết, ngươi còn sống một ngày thì trong thế giới của ngươi chỉ có ta một ngày, nếu chết, chúng ta cũng cùng nhau đi dù thiên đường hay địa ngục. Những thứ khác, ngươi không cần biết đến."

     Vũ Văn Tu cười. Những lời này nghe bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần thoải mái. Có lẽ đúng như y nói, kiếp này chỉ cần có người cùng hắn sinh tử, thiên đường địa ngục không chia lìa, vậy là đã quá đủ rồi, thứ gì... cũng không cần nghĩ đến nữa.

    "Ôi!" Một tiếng thét chói tai phá tan bầu không khí yên ả, ánh mắt giết người của Vũ Văn Ngạn thẳng tắp lao về phía chủ nhân của thanh âm.

    "Phong, xem ra chúng ta tới không phải lúc." Dương Vân vỗ vỗ vai Đường Phong, cười nói, trong giọng nói mang theo một loại khẩu khí chế giễu.

     Khóe miệng Vũ Văn Tu cong lên, "Ta đang không biết là ai đến đây, nguyên lai là Phong Vân." Vũ Văn Tu liếc nhìn Vũ Văn Ngạn một cái, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt Đường Phong cùng Dương Vân, cao thấp đánh giá.

     Đường Phong nhìn thấy thiếu niên đã lột xác, thiếu đi vài phần ngây ngô, lại thêm vài phần tao nhã thành thục, lòng cũng kinh hỉ vạn phần.

    "Phong thúc, lúc ta trở về, một vị tỷ tỷ tên là Vương Mộng muốn ta chuyển lời cho ngươi là nàng ở chỗ cũ chờ ngươi." Tâm tính bát quái của Vũ Văn Tu nổi lên, đã lâu không có khi dễ khi dễ hai người này, cái loại cảm giác thú vị này đều đã sắp quên.

     Vũ Văn Ngạn nhìn về phía nhi tử, ánh mắt cũng vui vẻ, giơ tay chống đầu, một bộ ngồi xem hí kịch.

     Nghe Vũ Văn Tu nói, sắc mặt Dương Vân một trận xanh một trận trắng, Vương Mộng? Là ai? Đường Phong thế nào chưa nói quá, chẳng lẽ... nghĩ đến điều gì đó, Dương Vân đá một cước thật mạnh vào chân Đường Phong, kêu to: "Đáng chết, ngươi cư nhiên lén lút sau lưng ta đi tìm nữ nhân."

     Nhìn thấy Dương Vân nổi giận đùng đùng, Đường Phong nhất thời không biết nói gì mới đúng. Sau khi ngớ người liền hung hăng quay qua trừng Vũ Văn Tu. Dương Vân thấy vậy, lại càng tin chắc Đường Phong cam chịu sự thật, liền uất ức bỏ chạy vào nhà, thầm nghĩ không bao giờ ... muốn nhìn thấy tên bội tình bạc nghĩa này nữa.

     Đường Phong nổi giận đùng đùng nhìn về phía Vũ Văn Tu: "Ngươi vừa lòng đi, thú vị đi."

     Vũ Văn Tu nhìn thấy Dương Vân dễ dàng vậy đã tức giận bỏ đi, ngẩn người rồi bèn nhỏ giọng: "Thực xin lỗi."

     Một câu xin lỗi của hắn khiến Đường Phong ngạc nhiên. Tính tình ưa đùa giỡn của thiếu niên này hắn không phải chưa thụ giáo qua, nhưng dường như thiếu niên này cũng chưa bao giờ nói lời xin lỗi, mà cũng không ai trách cứ vài trò nghịch ngợm vô hại của hắn. Có điều, bây giờ thiếu niên này đã thay đổi, nhưng vì sao thay đổi, Đường Phong cũng không nói nên lời.

     Vũ Văn Ngạn sớm đứng ở bên cạnh Vũ Văn Tu, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn. Đường Phong hai người, thở dài, "Ta đi trước."

     Vũ Văn Tu nhìn theo bóng dáng Đường Phong, cười cười, "Như bọn họ thật tốt." Thì ra những người yêu nhau, trong lòng chỉ có lẫn nhau, dung không được sự tồn tại của những người khác, cho dù là mâu thuẫn, cũng là ngọt ngào.

    "Ân." Vũ Văn Ngạn ghì hắn vào lòng.
       .........

    "Chủ nhân." Lăng đứng ở cách đó chừng hai mét, nhìn về phía hai người, không dám đi lên đánh vỡ loại này hài hòa.

    "Nói." Vũ Văn Ngạn lên tiếng.

    "Vũ Văn Đoan tới bái phỏng."

    "... Đi." Vũ Văn Ngạn nói, cũng không có vẻ ngạc nhiên. Từ khi gặp được gã ở bữa tiệc kỷ niệm của Đoan Tu, y sớm biết ngày này sẽ đến. Nếu gã đã dám đến đây, y cũng không ngại bồi tiếp.

     Nghe đến tên Vũ Văn Đoan, Vũ Văn Tu tựa hồ hiểu ra chuyện gì đó, "Chúng ta cùng đi a." Hắn nắm tay Vũ Văn Ngạn đích thủ, cùng y đi về phía đại sảnh.

     Gió thổi , phong ba bắt đầu nổi lên...
__________

10 nhận xét:

  1. oa~ ta chưa đọc, nhưng mừng húm khi thấy chương mới, ths nàng , ths nàng, bóc tem luôn nha~~~ ta chạy đi đọc đây ~ chút comm sau ^^

    Trả lờiXóa
  2. hih, Tu nhi vẫn như xưa, khi dễ Dương Vân~ chương này vẫn ngọt ngào ghê~ mong chương mới của nàng, bạn Đoan đến, chắc sẽ có kịch hay để xem ^^
    Ths nàng , Yu iu ~

    Trả lờiXóa
  3. oaoaoaoaoa huhu bắt đền nàng đó ngầy nào ta cũng vào cả chục lần để có thể trở thành người bóc tem hàng nóng hổi vừa thổi vừa đọc thế mà nàng toàn edit vào mấy cái giờ hiểm không àh
    huhuhu
    tên nào dám bóc tem của taaaaaaaaa....
    *cầm dép đuổi*
    hĩhixx
    mai ta về quê cả nửa tháng lun hổng bít có kịp chờ nàng edit chương mới không nữa
    hixhix
    thôi cứ chờ vậy
    hihihi
    thân nàng ôm nàng ju nàng và hôn nàng hehehehehe
    *xách dép chạy trước kẻo có kẻ đuổi giết sau lưng*
    hắc hắc hắc

    Trả lờiXóa
  4. “Vũ Văn Ngạn lên tiếng, hàn khí đầu mình”, phải là “hàn khí đầy mình” bạn ơi.

    Ngạn này ăn dấm chua thiệt nặng nha, Thần lâu lắm mới được gặp Tu nhi, Tu nhi mới vừa tỏ ra cảm kích chút xíu là bị giật lại rồi.

    May mà Duẫn Yêu có vẻ chịu Thần rồi, ko thì còn đeo theo Tu nhi chắc cũng ko sống nổi với Ngạn quá.

    Mình cũng đang chờ đợi vụ cô nàng Mộng Mơ này bị xử đẹp nha, dám làm Tu nhi mất hứng khi về gặp lại Ngạn.

    Tu nhi hư nha, mới gặp lại đã khiến Vân buồn bã chạy đi mất, Phong thì phải chạy theo năn nỉ rồi, hay là Tu nhi muốn tăng tí tình thú lên cho cặp đôi này ta?

    Trả lờiXóa
  5. 2 anh quá ngọt ngào a
    mong Duẫn Yêu có thể sống vui vẻ với Thần a

    Trả lờiXóa
  6. ta vào vns xin cái bản raw full mà chả ai có hết huhuhu >"<

    Trả lờiXóa
  7. @ longphivan: Ừa, *thở dài* Bộ này đã Hoàn đâu mà có Raw full, ta cũng đang đỏ mắt mong chờ a!TT^TT

    @ tiểu Dieu: Hờ hờ hờ... Em nó còn bé... Hờ hờ hờ...

    @ ixora: Cảm ơn nàng lắm lắm >x<! Ta sửa liền a!

    Trả lờiXóa
  8. @ tiểu Nguyen: hắc hắc... Vụ up bài ta đã nói rùi mừ, chờ xé tem post của ta làm gì cho đau tim... ka ka ka ka ka... Khi nào trở lại nhớ "alo" ta nghen nàng! Chúc vui vẻ!^^

    Trả lờiXóa
  9. @ http: Hai anh này thì ngọt ngào thui rùi, coi thiên hạ ra rác lun! ^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment