Lại đang ngủ?
Mạc Vô Tình chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục cũng không thể nề hà mà ngồi ở trên cỏ, chậm rãi đợi hắn tỉnh lại.
Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần y hơi muộn một chút, hắn sẽ ngủ đắc tượng con lợn chết, y thực hoài nghi hắn rốt cuộc là tìm y để so kiếm, hay là muốn y đến xem hắn ngủ cơ hồ sét đánh cũng không tỉnh.
Không trung thực xanh, từ trong không khí truyền đến mùi cỏ xanh cùng mùi đất ngai ngái...
Mạc Vô Tình ngồi ở dưới tàng cây, dựng đùi phải, đem tay phải gác ở trên đùi, ngửa đầu, nhìn trời. Trên mặt vô biểu tình, vô dao động, đúng mười phần một khối nham thạch.
Thực nhàn nhã... Thật sự là lãng phí sinh mệnh...
Nếu là bình thường, y hẳn là còn ở dưới ánh mặt trời luyện kiếm, mồ hôi chảy ướt lưng, một lần lại một lần, đến trên vạn lần diễn luyện kiếm pháp đã sớm ghi khắc trong tâm khảm kia.
Bắt đầu từ khi học được cầm kiếm, mỗi ngày y tốn thời gian khổ luyện không dưới năm canh giờ. Y chịu đựng những gian khổ thường nhân không thể chịu, nếm qua khổ thường nhân không thể nếm, mới từng bước một, luyện thành kiếm pháp như bây giờ!
Võ lâm đầu bảng, giang hồ buồn cười luôn thích mấy thứ bài danh hư vô này đó. Càng buồn cười chính là, cái vị trí võ lâm đầu bảng này cũng không biết khi nào thì đột nhiên rơi xuống trên đầu y.
Y đương nhiên không nguyện ý trở thành người xếp thứ nhất.
Thứ nhất, ý nghĩa quân lâm thiên hạ, thống lĩnh phong vân, nhưng cũng có ý nghĩa ăn bữa hôm lo bữa mai, mệt mỏi ứng đối. Rất nhiều người trong giang hồ đều muốn tranh hư danh này, rất nhiều người trong giang hồ đều đỏ mắt vì hư danh này.
Nhân sinh có khi thật sự buồn cười, không muốn thứ gì đó lại cố tình được đến mà không cần tốn nhiều sức, mà chân chính muốn gì đó, lại sớm đã trở thành của người khác.
Ví dụ như tình cảm.
Đương nhiên y là một kẻ Vô Tình.
Ở trong cuộc sống của y, trừ bỏ luyện kiếm, việc tối trọng yếu là tìm được Nguyệt Hải song hiệp. Trừ điều này ra, cái gì y cũng không để ý, cái gì y cũng không muốn tiêu phí tinh lực cùng thời gian đi làm.
Cho nên giống như hiện tại, có đến nửa ngày nhàn tản, thật sự là một loại xa xỉ.
Tất cả đều là vì cái tên đang nằm ở bên cạnh y ngủ giống cái đại hài tử này, mà sau khi chờ hắn tỉnh ngủ, y còn phải cùng hắn quyết đấu một hồi.
Không phải địch nhân... Cũng không hoàn toàn là bằng hữu...
Mạc Vô Tình đột nhiên cảm thấy hết thảy những chuyện này đều có chút mạc danh kỳ diệu, sự quen biết giữa họ cũng là mạc danh kỳ diệu thật sự.
Y không có bằng hữu, không ai dám cùng y làm bằng hữu. Bởi vì trước khi bọn họ mở miệng, có một nửa đã bị hàn quang trong lãnh mâu của hắn hù chết, mà một nửa còn lại đã bị lối ăn nói lạnh nhạt độc ác của y kích chạy.
Cho nên y không có bằng hữu, cũng không có địch nhân, càng không có thân nhân. Tuy rằng người muốn giết y không ít, nhưng kẻ tới giết y, đều đã bị y giết, mà người duy nhất y có thể coi là thân nhân - sư phụ của y - cũng đã tạ thế năm năm trước.
Y chỉ có chính mình.
Không sao cả.
Y cảm thấy được như vậy rất tốt, y sớm thành thói quen, thậm chí có thể nói là thấy thích cuộc sống như vậy.
Chỉ có một mình...
Nhưng là từ khi nào bắt đầu, bên tai y nhưng lại hơn một cái tên ưa lải nhải, thường xuyên cười giống kẻ ngây ngốc? Để cho người này ở lại thật sự không giống tính y, y hẳn là nên sớm một kiếm đem con ruồi nhặng đáng ghét này giải quyết, chính là...
Gió mát quất vào mặt, lá cây xôn xao một trận sàn sạt thanh âm.
Ngay ở khi ý thức hơi lâm vào mê mờ tản mạn, Mạc Vô Tình bỗng nhiên bừng tỉnh, cơ hồ hoảng sợ. Phát giác cái tên ngủ đắc tượng cái đứa nhỏ không biết khi nào đã tỉnh lại, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm cách y có ba tấc, chính là đang nhìn y không chuyển mắt.
Cặp mắt sáng ngời sâu thẳm, hàm chứa ý cười nhạt như gió nhẹ.
Mạc Vô Tình lập tức nhảy dựng lên, thân thể đĩnh thẳng tắp. Không thể tin được! Chính mình thế nhưng thiếu chút nữa ngủ thiếp đi ở người khác!
"Ta chưa từng thấy qua loại vẻ mặt này của ngươi."
Dịch Thần lười biếng đứng dậy từ trên cỏ, vỗ vỗ bụi đất cùng lá cỏ vương trên người.
"Vẻ mặt gì?"
Sắc mặt Mạc Vô Tình cực mất tự nhiên.
"Bộ dáng sắp ngủ mất đâu, thực đáng yêu!"
Hai tròng mắt Dịch Thần lại mị thành một vòng trăng non.
Hôm nay thật sự là kiếm được lời!
Ước chừng ba năm, hắn mới nhìn thấy trên khuôn mặt không chút thay đổi của y một loại biểu tình.
Sự thật chứng minh, chờ đợi là có giá trị. (Chờ ba năm mới thấy được trên mặt người ta một biểu cảm! TT^TT)
Sắc mặt Mạc Vô Tình lại âm trầm xuống, không có một người nam nhân nào, nhất là một nam nhân hàng thật giá thật nào, sẽ ở nghe loại lời nói như vậy rồi còn cười được.
Càng không ai, dám ở trước mặt y nói loại lời này.
"Ít nói nhảm! Rút kiếm!"
Dù sao, đây mới là lý do khiến hai người gặp lại —— nhất phân cao thấp! Độ cong bên khóe môi Dịch Thần càng thêm sáng lạn, hắn đột nhiên phát giác, có lẽ lãnh ngạnh cũng là một loại phương thức biểu đạt tình cảm của nam nhân này, mà điều này thuyết minh rất rõ rằng y căn bản không tốt biểu đạt tình cảm của chính mình.
***
Chính ngọ*, dương quang** thực mãnh liệt. (* 12 giờ trưa, **Ánh mặt trời)
Ánh sáng trong suốt xuyên qua ngọn cây, chiếu vào hai nam tử đang đứng lẳng lặng tương đối.
Mạc Vô Tình cố nhiên là mặt không chút thay đổi, mà Dịch Thần cũng thu liễm vẻ tươi cười lười biếng, vẻ mặt ngưng trọng trầm tĩnh hiển lộ trầm ổn mị lực.
Chim chóc đột nhiên ngừng hót, thiên địa một mảnh yên tĩnh.
Yên tĩnh , hết thảy đều yên tĩnh.
Tĩnh đến có thể nghe thấy thanh âm lá cây chạm xuống mặt đất, thậm chí là tiếng gió nhẹ lướt qua cánh rừng, phảng phất giống như tình nhân ôn nhu vuốt ve.
"Đinh... Thương..." Thanh âm bảo kiếm ra khỏi vỏ.
"Rào rào..." Một bầy chim từ ngọn cây hoảng sợ mà bay lên, mới vừa bay đến ba trượng cao đã bị một bức tường vô hình cảm lại, ngã xuống trên mặt đất.
Kiếm khí như phi hồng quán thiên* phóng lên cao, chung quanh lan tràn, thế không thể đỡ! (*mưa bay khắp trời)
Hàn Nguyệt sương hoa kiếm trong suốt cùng Lưu tinh kiếm trong tay Dịch Thần, một trắng một xanh, giống như hai con giao long tự do bay lượn trong khu rừng cổ thụ.
Kiếm chiêu đi nhanh, kiếm thế tăng mạnh...
Sau, hai con giao long biến thành hai đạo tia chớp, gắt gao rối rắm thành một đoàn. Kiếm phong vù vù điên cuồng gào thét, giống như cuồng phong, lại giống như triều dâng!
Đã phân không rõ rốt cuộc người nào là Mạc Vô Tình, người nào là Dịch Thần!
Ngay ở khi bất phân thắng bại, có đột biến phát sinh. Một đường mũi nhọn lạnh lẽo giống như ngôi sao kim lóe sáng giữa trời đêm, ở trong cuồng phong phá vây mà ra!
Tựa như sông băng vỡ toang một góc, theo sau mà đến chính là tuyết lở phác thiên cái địa!
Bên ngoài rõ ràng là diễm dương cao chiếu, nhưng trong rừng, một mảng lớn kiếm khí quạnh quẽ như nước như ánh trăng như sương đêm..., nháy mắt xua tan gió xoáy, tản mác đầy khu rừng!
Ngươi đã từng thấy ánh trăng trút xuống đầy trời sao?
Ngươi từng gặp qua ánh trăng mỹ diệu như trong mộng này sao?
Ngươi có biết, không có bất luận kẻ nào trốn thoát khỏi ánh trăng này, cũng không có bất luận kẻ nào có thể trốn thoát khỏi chiêu kiếm này!
Bởi vì ngươi căn bản không thể né tránh ánh sáng!
Hảo một thanh Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm, hảo một Lãnh Kiếm Vô Tình!
Trong lòng duy chỉ có một tiếng thở dài, Dịch Thần đứng thẳng bất động trên mặt đất, bởi vì hắn đã vô pháp né tránh!
Lá cây ào ạt rụng, bị kiếm khí đánh rơi đích lá cây đầy trời vũ lộng như hoa tuyết, không ngừng mà rơi xuống phía trên hai người.
"Ta thua?" Dịch Thần suy sụp hạ vai, đáng thương hề hề mà nhìn vào mắt Mạc Vô Tình.
"Ngươi thua!"
Mạc Vô Tình lãnh đạm nhìn lại hắn.
"Liền như vậy đã thua?"
Lần đầu tiên so kiếm, hắn ở chiêu thứ năm liền bại bởi y, lần thứ hai so kiếm, hắn chống được chiêu thứ tám. Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm pháp, tổng cộng chỉ có mười một thức, hắn nguyên tưởng rằng lần này hắn sẽ tạo ra kết quả bất đồng. Nhưng không nghĩ tới, hắn đúng là vẫn không đột phá được.
"Ngươi có thể ngăn ta mười chiêu, đủ có thể xếp vào nhất hàng lưu cao thủ."
Mạc Vô Tình mặt ngoài bất động thanh sắc, nội tâm lại âm thầm kinh ngạc, một năm không thấy, hắn tiến bộ thật là kinh người.
Có điều hiển nhiên đối phương cũng không vừa lòng.
Qua một lúc lâu
"Đáng giận!" Dịch Thần đột nhiên nhảy dựng lên, một bộ đấm ngực dậm chân đau lòng. "Ta bế quan suy nghĩ ước chừng nửa năm, tự cho là hẳn là hoàn toàn có thể phá giải cuối cùng một kiếm của ngươi —— Thiên Địa Vô Cực, hơn nữa khi đó ngươi rõ ràng đã bị ta ngăn chặn , nhưng là vì cái gì, ngươi lập tức có thể bạt ra một kiếm từ góc độ này, chuyển bại thành thắng?"
"Chân chính thua ở trên tay ta không phải là kiếm pháp của ngươi, mà là tâm của ngươi."
Mạc Vô Tình thản nhiên nói.
"Tâm?"
"Đúng!"
"Giải thích thế nào?"
"Kiếm từ tâm sinh, tâm tùy ý động. Ý tu tới tinh khiết, kiếm phương thành dụng cụ."
"Này này... Liệu ngươi có thể đem bốn câu thành ngữ khó đọc của ngươi giải thích một chút?"
Dịch Thần lại sờ sờ cái mũi của mình.
"Ngươi nghĩ quá mức chu toàn... Ngược lại làm cho khi chân chính xuất kiếm mang theo sự do dự cố kỵ thật mạnh. Tâm tư của ngươi không tinh thuần, kiếm tự nhiên không thể nhanh."
Nói xong mấy lời này, Mạc Vô Tình đột nhiên phát giác, chính mình dường như đã thật lâu, thật lâu chưa cùng người ta nói một câu dài như vậy.
Y lập tức liền ngậm miệng.
Dịch Thần chính nghe được mùi ngon hết sức, chợt thấy y xoay người muốn đi, vội vàng đuổi theo.
"Uy, sao nói được một nửa lại thôi?"
"Ta phải đi."
"Nhanh như vậy đã đi? Chúng ta tốt xấu cũng liên tục tỷ thí ba năm, có nói như thế nào cũng có thể xem như bằng hữu...”
"Ta không có bằng hữu." Mạc Vô Tình lập tức ngắt lời hắn.
"Hảo, hảo, hảo, ta biết ngươi không cần bằng hữu, vậy ngươi có còn muốn biết tin tức của Nguyệt Hải song hiệp hay không? "
‘Nguyệt Hải song hiệp’ bốn chữ vừa lọt vào tai, Mạc Vô Tình liền chùng cước bộ.
"Muốn biết liền đi theo ta."
"...Đi a!"
Thấy y đứng thẳng bất động, Dịch Thần ôm lấy tay y, không hề phân trần mà đem y hướng dưới chân núi lôi đi.
"Kỳ quái, ngày nắng nóng như vậy, tay ngươi như thế nào lạnh thế này?"
Cảm giác mát lạnh từ bàn tay y truyền lại, Dịch Thần theo bản năng nhéo nhéo tay y, lẩm bẩm một câu, tiếp tục lôi kéo y hướng về phía trước đi.
Bước chân Mạc Vô Tình thiếu chút nữa vấp lại, nhưng y rất nhanh liền ổn định thân hình.
Y lạnh lùng nhìn nam nhân đang lôi kéo y xuống núi, sắc mặt khẽ biến, lại rốt cục không bỏ tay hắn ra...
Bởi vì từ bàn tay kia truyền đến một loại xúc cảm thực mạc danh kỳ diệu, xúc cảm chưa từng có ...
Không chán ghét... Không chỉ không chán ghét, nhưng lại là ấm áp thoải mái...
___________
He he he, anh chờ đợi 3 năm, hi vọng sẽ có kết quả ah. Mà ta vẫn chưa bít tên tác giả. hức hức hức
Trả lờiXóa@ tiểu keke: *Lườm* Người ta đã giới thiệu ở phần Giới thiệu Danmei rùi mừ. Là Bạch Vân a.
Trả lờiXóaƯ, ta quá sức kết hai anh a~ *v* lâu lắm rồi mới đọc được một bộ dụ thụ hay thế này. Mất 3 năm chỉ để dòm được có một biểu cảm trên gương mặt, nắm tay một phát, sức kiên nhẫn của bạn Thần quả nhiên không phải bình thường =))))~ ta phục bạn quá a~
Trả lờiXóaKhông biết mấy chương sau có kịch tính gì xảy ra không nhỉ ;)
@ Kit: Chào nàng! *cúi cúi* cảm ơn nàng đã đến thăm nhà ta! ^^ Bộ này kết cấu theo kiểu Ngọt trước Đắng sau, có điều kết vẫn là viên mãn, nên đảm bảo với nàng cứ say sưa hưởng ngọt đi rồi cùng đau đớn với Mạc Vô Tình nga! ^^
Trả lờiXóaAnh Vô Tình này, một khi không Vô Tình nữa, kiểu này chắc sẽ lậm rất sâu. Mà truyện gì dụ thụ mà lại ngược công hả nàng :(( Ta là ta sợ ngược tâm lắm, có bằng Lộ nhân không nàng?
Trả lờiXóa@ phudu: Ờ thì là B thích A, mà A là thẳng nên B phải dụ A thành cong. Do A mạnh hơn B nên B muốn dụ thì phải... Bottom. Cuối cùng, có một vài sự ràng buộc bất khả kháng và sự chọn lựa của B làm A thương tâm... Đại loại là thế! ^^ Ta đã nói rồi, ngược ít nhưng mà quằn, chất lượng hơn số lượng, dù sao cũng vẫn nhẹ hơn cái vụ ngược của A Thiên tưng tửng gây ra cho chúng ta! ^^
Trả lờiXóangược công sao? *run run* ta sợ ngược lắm :(((((
Trả lờiXóa[lục bình]