26/7/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ tam chương: Vương tử trở về
       
       Sáng nay gặp sếp, hỏi sếp tình hình công việc, sếp giũa cho một trận tơi tả, kết quả nhận được là cứ làm đi, không hẹn ngày chấm dứt chuỗi ngày hành xác này. Ta cảm thấy đời thế mà vui đến không thể vui hơn... Vì thế, ta quyết định Makeno, ta rảnh ta đi edit cho các nàng, đời có mấy tí, sao mà phải khổ... =.=
***

     Hộ vệ của Vũ Văn gia nhận ra phía cửa có động tĩnh khác thường. Nửa đêm, cửa mở ra một cách êm ái. Mọi người đều đề cao cảnh giác, thế nhưng khi ánh mắt chạm đến người thiếu niên vừa vào cửa, tất cả đều kinh ngạc, và rồi kinh hỉ, rồi lại vì cao hứng mà ngẩn người.

     Thiếu niên bước vào như đi giữa chốn không người, không có ai ngăn cản đường hắn đi, khóe môi hắn mang cười. Hắn cũng đã nhận ra sau từng ấy năm rời khỏi đây, địa vị của hắn vẫn không hề suy giảm, hắn có chút hứng thú.

    "Uy, vừa rồi ta không nhìn lầm đi." Một người giơ tay huých vào thắt lưng đồng bạn đứng bên cạnh, anh ta không thể tin được điều mà mắt mình vừa thấy. Điều mà anh ta không dám tin là thật, cũng là điều mà Vũ Văn gia đã chờ đợi lâu lắm...

    "A!" Người bị huých kêu lên một tiếng đau đớn, thì ra là thật!

     Có đôi khi hạnh phúc là điều rất đơn giản, khi mỗi người đều đang chăm chú ôm nỗi tịch mịch đi tìm kiếm hạnh phúc, thì có lẽ chính hạnh phúc cũng đang âm thầm đi tìm kiếm chủ nhân của nó. Vì thế, khi chúng ta gặp bất hạnh, người sáng suốt sẽ vẫn kiên trì đi làm điều mình cần phải làm, điều mình muốn làm...

    "Đúng rồi, mau thông báo cho Thần tiên sinh và Duẫn tiểu thư, mau!" Mọi người từ trong kinh ngạc đến ngây người bừng tỉnh, kích động phản ứng lại.

    "Đúng, đúng, ta lập tức đi." Xem ra những ngày mưa dầm của Vũ Văn gia đã chấm dứt. Và chủ nhân, nếu biết tin này... Một vài người nghĩ đến điều đó, lòng không tuyên mà cùng lộ vẻ tối...

     Thiếu niên thoải mái bước vào phòng khách trong ánh mắt kinh hỉ vô cùng của người làm cùng thuộc hạ. Họ ngây người nhìn bóng dáng của hắn biến mất trên hành lang lầu hai. Khi mấy người Vũ Văn Thần cùng Duẫn Yêu biết tin chạy đến đã là chuyện của một lúc sau đó.

     Vương Mộng ghé người ngồi vào lòng Vũ Văn Ngạn, hai cánh tay ngọc vươn lên ôm lấy cổ y, ánh mắt tham luyến si mê dán chặt lấy y một cách lộ liễu, khiến y cảm thấy chán ghét. Y không phải là loại người dễ dàng động thủ với phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết phải là người phụ nữ đó không vượt qua giới hạn chịu đựng của y. Vũ Văn Ngạn y cũng không phải là loại nam nhân thương hương tiếc ngọc gì.

     Y nhớ rõ theo tư liệu điều tra, Vương thị tập đoàn hiện đang ở vào tình trạng cận kề phá sản, Vũ Văn gia đúng là một cái phao cứu sinh đắc lực, cho nên Vương thị lão nhân liền đem con gái hất lên giường của y. Vũ Văn Ngạn trong lòng cười lạnh, phòng ngủ chủ trạch của Vũ Văn gia từ lúc nào đã trở nên dễ dàng xuất nhập đến thế? Nếu không phải vì giờ đây chưa tiện trở mặt với Vương thị, y căn bản sẽ không cho phép loại nữ nhân vô liêm sỉ này xuất hiện trước mặt y.

    "Xem ra, ta trở về không đúng thời điểm." 

    
          .........

   Giọng nói đầy châm chọc, thanh thanh trong trẻo rơi vào tai Vũ Văn Ngạn tựa như sấm sét giữa trời quang, xuyên qua não y, không, hẳn là xuyên qua tim y, là quả tim lạnh như băng đá của y.

    Vũ Văn Ngạn nhìn thấy một người thiếu niên đứng tựa trên khung cửa, thân mặc hưu nhàn trang*, mái tóc mềm mại rủ xuống phía trên cặp mắt sáng trong vắt, ánh mắt bình thản mà thẳng tắp. Trên khuôn mặt trắng nõn treo một vẻ lười biếng thản nhiên, môi hồng đỏ mọng nhích lên trào phúng, thân hình thon dài cao ráo hơn xưa rất nhiều,... Là hắn, là hắn, là Vũ Văn Tu, hắn đã trở lại! (* Một loại trang phục được phân biệt với “chính trang” như trang phục công sở, đồng phục,  lễ phục... loại này thường mặc khi ở nhà, đi dạo phố, picnic... )

    Vũ Văn Tu khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lười nhác tựa trên khung cửa, ánh mắt sáng lấp lánh không hề rời khỏi mỹ nhân thân hình bốc lửa hầu như trần trụi nằm trong lòng y. Lửa giận đã sớm bốc lên trong thâm tâm, ngoài mặt hắn vẫn bình thản vô ba.

    "Thực xin lỗi, quấy rầy các ngươi, ta đi trước." Hắn hướng về phía người nam nhân tuấn mĩ đang ngồi ngây ngẩn trên ghế, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn chuẩn bị rời đi. Vũ Văn Tu hắn đã thay đổi rất nhiều trong năm năm qua, nhưng có một thứ ở trong hắn chưa hề thay đổi, đó là phần tâm tình kia, phần độc chiếm dục mãnh liệt mà chính hắn cũng vô pháp khống chế kia, người nam nhân đó có được trái tim của hắn, đồng thời cũng phải thuộc về hắn, không có bất cứ ai được vụng trộm chạm đến, huống chi là nữ nhân vô sỉ chết tiệt trước mắt!

     Vương Mộng nhìn thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một nhân, phút hoảng hốt qua đi, cảm nhận duy nhất của nàng ta lúc này là thiếu niên kia quả thực là Thiên sứ! Hắn có hào quang của thần thánh, khí chất của vương giả, tao nhã như quý tộc. Thế nhưng, từ trong mắt của Thiên sứ, nàng ta rõ ràng cảm nhận được một tia căm hận và sát ý chợt lóe mà qua.

     Vũ Văn Ngạn nhận ra luồng ánh mắt nóng rực của nữ nhân trong lòng hướng về phía thiếu niên, theo chân hắn cho đến lúc biến mất khỏi phòng, thế nhưng lúc này y không rảnh bận tâm đến điều đó, lúc này chiếm lĩnh tầm mắt của y, thần hồn của y tất thảy đều là bóng dáng lạ lẫm mà quen thuộc kia. Y bật dậy, hướng ra phía cửa. Vương Mộng bị hất văng ra sàn, Vũ Văn Ngạn ngay cả liếc cũng chưa liếc nàng ta một cái, vội vã như muốn đuổi theo bóng dáng ngự trị ở đáy lòng y suốt năm năm qua.

     Chờ Vương Mộng phản ứng lại, nàng ta sớm đã nằm trên đất, cánh cửa sập lại trước mặt một cách lạnh lùng. Nàng ta tức giận, oán hận, tất cả đều đổ lên đầu thiếu niên mĩ lệ kia, hắn ta là thần thánh phương nào, cư nhiên có thể một hai câu nói đã khiến Vũ Văn Ngạn hoảng hốt đến như vậy, đối xử với nàng ta tàn nhẫn như vậy...

     Vương Mộng xiết chặt nắm tay, gian nan theo mặt đất đứng lên, cắn môi, nàng ta thề, nàng ta tuyệt đối sẽ đem nỗi nhục hôm nay mình phải chịu trả lại cho người thiếu niên kia, mặc kệ thân phận của hắn là gì. (Cái này gọi là si tâm vọng tưởng, bé ngoan chớ học!=.=)

    "Ngạn." Vương Mộng đuổi theo ra khỏi phòng, bắt lấy góc áo Vũ Văn Ngạn, một bộ lê hoa đái vũ, hải đường ngậm sương, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Vũ Văn Ngạn.

    "Ngạn." Lại một tiếng thanh khóc nức nở, nàng ta không cam tâm, vừa mới hết thảy đều đang tốt đẹp, hết thảy lập tức sẽ theo ý mình, thế nhưng khi thiên sứ, không, hẳn là là ác ma thiếu niên kia xuất hiện, mọi kế hoạch của nàng ta đều bị phá vỡ.

    "Buông." Vũ Văn Ngạn cau mày, lạnh lùng, không kiên nhẫn.

     Nước mắt như châu ngọc đứt dây tuôn rơi trên khuôn mặt mỹ nhân, thế nhưng Vũ Văn Ngạn một chút thương tiếc ý đều không có. Y đã sớm tiêu pha hết nhẫn nại với người phụ nữ này, hơn nữa giờ đây y đã không còn tâm tình gì đùa giỡn tâm kế với bất cứ ai. Không ai có thể ngăn cản y đi tìm người kia nữa, thiên sụp, địa băng cũng không thể ngăn cản y nữa.

     Góc áo bị níu chặt không buông, Vũ Văn Ngạn thần sắc lạnh lẽo, quay đầu lại, Vương Mộng chưa kịp hoan hỉ thì một cơn đau thốc lên ở bụng, choáng váng mặt mày đã khiến nàng ta phải buông tay ra, mềm nhũn ngã xuống đất. Vũ Văn Ngạn thu chân lại, quay người đi. Bản tính của y vốn không phải là ôn nhu gì, hay nói đúng hơn là ôn nhu đời này y có đều đã dành hết cho một người, chỉ thuộc về một người, một người mà y yêu đến khắc cốt minh tâm, yêu đến không có lối thoát, Vũ Văn Tu. Đáng tiếc không có mấy người hiểu được điều đó, bao gồm cả Vương tiểu thư, nên nàng ta không biết lúc này trong đầu Vũ Văn Ngạn chính là cái ý nghĩ muốn cho nàng ta cùng Vương thị một đêm biến mất khỏi nhân gian. 

     Vương Mộng ôm bụng, ánh mắt mơ hồ đuổi theo bóng dáng cao ngất của Vũ Văn gia chủ, mãi cho đến khi bất tri bất giác.
       ......

     Gió đêm lẳng lặng thổi, vòm trời lấp lánh sao như những giọt lệ đẫm trên khuôn mặt tình nhân.

    "Chủ nhân, Vũ Văn Tu đột nhiên xuất hiện tại Vũ Văn gia ." Hắc y nhân đứng phía sau một yêu mị nam nhân, lẳng lặng thông báo.

     Tiếng ly rượu bị đập vỡ, hồng rượu chói mắt. Lý Lăng tựa vào tường, khóe miệng bỗng từ từ nhắc lên. Y giơ tay kéo nam hài bên cạnh vào lòng, bàn tay chậm rãi xuyên qua lớp y phục mỏng manh, chạm đến da thịt nóng cháy... Vũ Văn Tu, Vũ Văn Tu, ngươi không chết, vậy thì ngươi sẽ không thể trốn khỏi lòng bàn tay của ta nữa, ngươi nhất định sẽ ngoan ngoãn thuộc về ta... (Cái này gọi là chứng hoang tưởng, trẻ nhỏ nên cẩn thận!=.=)

    "Chủ nhân...... ngô......" Nam hài toàn thân trần trụi, uốn mình phía dưới một thân thể tinh tráng cũng đồng dạng trần trụi, phát ra tiếng than nhẹ thanh thanh run rẩy. Rõ ràng đêm còn lạnh, nhưng hiện tại cả người hắn nóng rực, lại bị một trận nóng rực hôn cùng âu yếm khiến thân thể hắn không tự chủ được run rẩy, bốc cháy.

     Lý Lăng cảm nhận được sự run rẩy của người dưới thân y, không có ý định dừng lại. Vừa nghe đến Vũ Văn tu còn sống, không, phải nói là Vũ Văn Tu một lần nữa xuất hiện sau 5 năm mất tích, dục vọng trong y liền trào dâng mà ra, không sao kiềm chế nổi.

     Vũ Văn Tu cho y cái cảm giác giống hệt như La Tu năm nào, ở Vũ Văn Tu, y thấy được phần thâm trầm ấy, phần đảm lượng ấy, còn có ánh mắt ấy, quả thực cùng La Tu giống như một người, cho nên, cho dù là phản bội tổ chức, y cũng không bao giờ... buông tay ra nữa!
       ........

    "Thần thúc." Duẫn Yêu vui sướng lau nước mắt đã sớm tràn mi, nhìn về phía Vũ Văn Thần, nghẹn ngào thốt lên. Cô bé nghe thấy, cô đã nghe thấy, tiểu Tu của cô đã trở lại, tiểu Tu thực sự đã trở lại!

     Vũ Văn Thần cũng kích động không gì nói nổi, nhìn về phía Duẫn Yêu, lại nhìn về phía Lăng. Họ đợi được, họ đã đợi được đến ngày này. Vũ Văn Tu đã trở lại, cháu yêu của hắn đã trở lại!

    "Chuẩn bị xe, chúng ta lập tức về chủ trạch."

     Lăng vội vã đi chuẩn bị xe. Chỉ còn lại hai người, Vũ Văn Thần đặt tay lên đầu Duẫn Yêu, ghì cô bé vào lòng.

    "Tiểu Tu nhi đã trở lại, chúng ta đã đợi được!" Giọng nói vững vàng bao hàm tâm tình đầy ấm áp, chậm rãi lắng đọng trái tim đang thổn thức nhảy nhót đến bối rối của Duẫn Yêu.
       .........

     Ba lô để trên tảng đá, đôi giày thể thao nằm trên cỏ, bàn chân trần dẫm trên mặt đất mát rượi, mái tóc đen mướt mặc gió thổi tung.

     Vũ Văn Ngạn lẳng lặng đứng phía sau Vũ Văn Tu, y đang sợ, thật sự đang sợ, sợ mình quá xúc động sẽ làm mộng đẹp này biến mất, thế giới ảo mộng mà y không dám đem ra đánh cược, con người chỉ xuất hiện trong ảo mộng mà y cũng không dám đem ra đánh cược...

    "Ta đã trở về." Vũ Văn Tu xoay người, ôn nhu cười, sau đó vươn tay chạm lên khuôn mặt Vũ Văn Ngạn. Hắn biết, hắn biết tất cả, hắn biết trái tim yêu của Vũ Văn Ngạn dành cho mình, chính là phần hiểu biết này, hắn đã dùng năm năm để khẳng định, để tin tưởng.

     Vũ Văn Ngạn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn trên mặt mình, hơi ấm nồng nàn chậm rãi lan tỏa vào tim, hòa tan trái tim băng giá trong lồng ngực y. Đột nhiên, Vũ Văn Ngạn hung hăng nắm lấy thắt lưng người thiếu niên, rồi xốc hắn lên vai, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của hắn.

    "Uy, thả ta xuống, xương sống ta gãy mất, uy... " Vũ Văn Tu ở trên vai Vũ Văn Ngạn không ngừng giãy dụa , cảm thấy thiên đại ủy khuất, cái gì thôi, hiện tại hắn rõ ràng cao hơn 1m60, vì cái gì ở trước mặt Vũ Văn Ngạn vẫn như trẻ nhỏ chưa lớn đâu?
       ........

    "Chủ nhân, Vũ Văn Tu đã xuất hiện ở Vũ Văn gia." Dạ Ức mặt vô biểu tình đứng trước mặt Vũ Văn Đoan, nhìn gã nuốt từng quả, từng quả nho vào bụng.

    "Xem ra diễn viên đều đã đến đông đủ ." Vũ Văn Đoan khẽ cười, "Cũng không ngoài sở liệu của tên đó."

     Ánh mắt lạnh như băng hiện lên một tia sát ý, "Thông tri hắn, bắt đầu hành động..."

     Vũ Văn gia chủ trạch, trong phòng ngủ, nam tử lãnh khí đầy mình ôm tên tiểu hỗn đản nào đó trong lòng, nổi giận đùng đùng đi vào rồi, tiếp theo liền vang lên một tiếng đóng cửa vang dội, chỉ một thoáng, trong phòng chỉ có Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu hai người.
_________

10 nhận xét:

  1. temmmmmmmmmmmmmmm ta bóc ta bóc
    hahahahahahaha
    thank nàng nhìu lém
    ta chờ giây phút này đã lâu
    *chụt chụt chụt*

    Trả lờiXóa
  2. @ nặc danh Ất: Chờ đã lâu thì cho ta xin cái nick đi! TT^TT

    Trả lờiXóa
  3. :D Mừng nàng trở lại, mừng nàng tiếp tục chuỗi ngày đau khổ với sự nghiệp cao cả của thân cu li ^^

    Trả lờiXóa
  4. @ tiểu phudu: Được! Ta thích lời chúc của nàng đó! ^^ Check mail chưa nàng?

    Trả lờiXóa
  5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  6. nàng ơi ta vừa đăng ký làm thành viên xong
    hêhhehehe
    mà nàng lấy cái nick của ta chi zậy

    Trả lờiXóa
  7. nàng, 1 chương này chưa đủ ấm áp... *chìa tay*, ta xin 1 chương nữa nha ^^!
    Truyện thật là hay, Tu nhi trở về nhẹ nhàng như chưa từng ra đi vậy ó, nhẹ nhàng mở cửa như vừa đi học về, bắt gian tại ... ghế papa đang hú hí ...
    hehehe, cuối cùng, cũng trỡ lại rầu xao, Tu nhi bé bỏng, bị xốc lên vai vại ớ hử, Ngạn kaka, không cần xúc động, cứ từ từ nghiêm phạt nhá
    Ths nàng, mong chương mới của nàng mấy hôm nay, lâu như ngày bé Tu đi vậy ó....

    Trả lờiXóa
  8. @ ha nguyen: Chứ không lấy thì khi reply comt của nàng ta bít @ ai bi giờ, không lẽ cứ @ nặc danh hoài sao??? TT^TT

    @ http: Ớ! Ta cũng định viết cái câu "Bắt gian tại trận" mà quên mứt rùi! ka ka ka ka ka...^^

    Trả lờiXóa
  9. Cái gì???? ta chờ đợi một màn oanh liệt mà sao Ngạn lão đại chỉ đạp cho mụ kia có 1 cước vậy????

    Ta ức chế, ta lên cơn a.

    Hừ, thôi ta tự làm vậy *tưởng tượng* *nắm tóc, táng cho 2 bên mặt mỗi bên 2 cái, lên gối, giựt chỏ, trói nghiến lại, quăng xuống hồ nước*

    hừ hừ hừ.....

    Trả lờiXóa
  10. Ta cho chuong sau co xoi thjt ko day?

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment