6/7/11

Vô Tình - Đệ nhất chương (2)


           Lướt qua hồ Thu Thủy, bay về phía sườn núi phía đông nam, mất thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Dịch Thần đi vào Đông Hổ khâu, phía sau Vân Nham tự.

            Đây là tòa cổ tự trăm năm tuổi, phía sau núi cây xanh thành rừng - có câu “sống già thành đại ca”, cổ mộc che trời, gió lạnh phơ phất, là một chỗ tu hành luyện thân tuyệt hảo.

            Ngắt một nhánh lá cỏ ngậm ở trong miệng, Dịch Thần chán đến chết mà nằm trên bãi cỏ giữa hai cây cổ thụ, ngửa đầu nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, tính tính thời gian.

            Như thế nào còn chưa tới? Lần nào cũng tới trễ! Cũng không phải nữ nhân, lại luôn như vậy ma cọ xát cọ*. (*dùng dằng, chậm chạp)

            Bất quá hắn có cũng đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chờ đợi ngày này, hắn đã đợi một năm , không so đo nhiều thêm mấy canh giờ.

            Từ trong miệng truyền đến mùi cỏ xanh cùng bùn đất ngai ngái, Dịch Thần dang rộng chân tay, đại lạt lạt mà nằm ở trên cỏ, lơ đãng hồi tưởng hoàn cảnh lần đầu tiên cùng người nọ gặp mặt …

            Trời xanh trong, có điều mặt trời nóng rát một chút… Rốt cuộc là vào thời điểm nào gặp gỡ cái tên lạnh như băng kia đâu?

            Một chút một chút nhai đầu cọng cỏ bắt trong miệng, Dịch Thần thầm nghĩ: hẳn là là ba năm trước kia …

            Cũng là một ngày mùa hè như thế này, cũng là một ngày mặt trời chói chang oi bức như thế này, cũng là một ngày chán đến chết như thế này…

            Giang hồ vẫn vậy, rộn ràng nhốn nháo diễn xuất ân oán tình cừu.

            Nhưng ngay tại trong chốn giang hồ này, hắn, gặp y.

            Chính là một lần xảo ngộ mà thôi.

            Một kiếp sống, một đời người ngắn ngủi mấy mươi năm nhưng không ai có thể đoán trước được, đã xảy ra một chuyện xuất kỳ bất ý* như vậy. (* chuyện ngoài ý muốn)

            Lúc hắn nhìn đến nam nhân kia lần đầu, trong đầu liền hiện lên hai chữ: lãnh, ngạnh.

            Lãnh đắc tượng* sông băng Thiên Sơn, ngạnh đắc tượng nham thạch đáy biển. (*đến mức giống như)

            Một nam nhân kỳ lạ phi thường, lại độc đáo phi thường.

            Một nam nhân mà kẻ khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chú ý tới!

            Cứ việc y chọn một chỗ ngồi ít được chú ý nhất trong khắp toà "Trạng Nguyên lâu", nhưng Dịch Thần vẫn liếc mắt một cái liền thấy được y!

            Y lạnh lùng ngồi ở trong góc âm u ấy, cách ly cùng mọi người.

            Thần tình của y lạnh lùng mà đờ đẫn, trên gương mặt anh tuấn, ngay cả những đường cong đều có độ cứng như điêu như khắc, vì thế khiến hình dáng khuôn mặt càng thêm rõ ràng, thâm thuý.

            Kiếm chưa ra khỏi vỏ, hàn khí đã bốn phía.

            Người của y, giống như một thanh lợi kiếm hàn khí bốn phía!

            Dịch Thần không khỏi nhìn nhiều nam nhân kia một cái.

            Người nọ đang từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn, thắt lưng thẳng tắp, cả người cương đắc tượng một khối đá tảng, biểu tình thực nghiêm túc, động tác rất chậm, thực chuyên tâm, phảng phất trên đời này đã không có chuyện gì so với đem đồ ăn trước mắt đều ăn sạch còn trọng yếu hơn.

            Cước bộ* vừa chuyển, như ma xui quỷ khiến, Dịch Thần đột nhiên buông tha ý định đến chỗ ngồi quen thuộc cạnh lan can lầu hai nhìn ra Lâm giang, ngồi xuống ngay phía đối diện nam tử ấy. (* bước chân)

            Người nam nhân xa lạ ấy hiển nhiên đã gây cho hắn lòng hiếu kỳ thật lớn, mà hắn lại cố tình là là một kẻ rất hiếu kỳ, thực thích vô giúp vui*. Vì thế hắn ngồi ở  trước mặt y, mặc cho khuôn mặt đối phương tản ra hàn khí "Sinh ra chớ gần" thập phần rõ ràng, mặc cho những người khác đều tránh cỗ hàn khí này xa thật xa. (* Cái kiểu e sợ thiên hạ bất loạn ấy mà! ^^)

            Nhưng cố tình Dịch Thần lại thích làm chuyện gây hoạ như vậy, hắn cố tình đến ngồi ở trước mặt y, hắn mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hắn chỉ dựa vào cảm giác mà đi làm chuyện mình muốn làm.

Nam nhân này, cho hắn cảm giác rất tốt!

            Chỉ tiếc, từ đầu đến cuối, sau khi hắn ngồi xuống, nam nhân kia vẫn từng ngụm từng ngụm mà ăn đồ ăn, ngay cả đầu cũng không từng nâng lên một chút —— hoàn toàn thờ ơ.

            Dịch Thần lại phát hiện, so với một bàn tràn đầy đồ ăn cùng Nữ nhi hồng thượng đẳng mà hắn gọi lên, những đồ ăn mà người kia gọi quả thực có thể dùng hai chữ "keo kiệt" để hình dung.

            Một chén lớn cơm trắng, đồ ăn chỉ có giống nhau —— ma bà đậu hủ.

            Y gắp một miếng đậu hủ, lại thêm một miếng cơm, nhàn nhã.

            Dịch Thần lại thật sự nghĩ không ra vì sao y có thể ăn ma bà đậu hủ ăn đắc* nghiêm túc đến như vậy, dường như món ngon trên đời cũng chỉ có ma bà đậu hủ. (* được)

            Dịch Thần tuy rằng không có nghiên cứu về y phục, nhưng đối với ẩm thực lại cực kỳ chú ý. Hắn cho rằng một người nếu không hiểu ăn, quả thực tựa như kẻ mù không biết xem mỹ nhân. Mà một người nam nhân khi ăn cơm không dùng rượu, quả thực đáng giận tựa như một đầu trâu hoang cài hoa mẫu đơn!

            Hai loại người này đều khiến hắn không thể chịu đựng được.

            Hắn bắt đầu cảm thấy thật đáng tiếc.

            "Uy, huynh đài." Dịch Thần rốt cục nhịn không được mở miệng. "Giang hồ hữu duyên, bình thủy tương phùng, khả nguyện tại hạ mời ngươi uống một chén?"

            Trên mặt hắn còn lộ vẻ tươi cười vạn nhân mê, một loại tươi cười mà hắn tin tưởng bất luận kẻ nào, cho dù nam nhân hay nữ nhân, đều không thể cự tuyệt.

            Sau đó, hắn tràn ngập tự tin mà đem chén rượu đựng Nữ nhi hồng đặt xuống trước mặt nam tử kia.

            Nam tử kia thong thả đem ngum cơm ở trong nuốt xuống, đầu vẫn chưa nâng. (ká ká ká ká… ^0^)

            Dịch Thần chỉ có thể nhìn thấy vầng trán rộng cùng chiếc mũi cao thẳng của y.

            Hắn kìm lòng không được mà sờ sờ cái mũi của mình, đột nhiên cảm thấy được cái mũi từng khiến mình kiêu ngạo kia kỳ thật cũng không thấy được cao thẳng chỗ nào.

            Cuối cùng, người nọ không hề để ý đến hắn.

            Dịch Thần thấy y đã ăn sạch tất cả khối đậu hủ lớn, còn lại những miếng đậu hủ vụn nhỏ đến ngay cả chiếc đũa đều gắp không nổi, nhưng y cũng không chịu lãng phí. Y cầm lấy thìa, đem tất cả đậu hủ đều đổ lên bát cơm, sau đó lại từng ngụm từng ngụm mà đem cơm ăn sạch sẽ, một hạt cũng không thừa.

            Dịch Thần đột nhiên nuốt nước miếng. Hắn tin tưởng, hơn nữa là phi thường tin tưởng, nam nhân này không phải đã ba ngày không ăn cơm, thì cũng là đã bị đói đến sáu bữa. (Có gì khác ?=.=)

            "Đại hiệp! Anh hùng!"

            Dịch Thần lại hô.

            "Uy, ngươi có nghe ta nói hay không? Ta đang nói chuyện với ngươi!"

            Người nọ bảo trì nguyên dạng.

            "Chẳng lẽ là một kẻ điếc?"

            Dịch Thần vươn dài cổ, suýt chút nữa mặt đụng vào chóp mũi nam tử.

            "Huynh đài làm gì cự nhân vu ngàn dặm* như thế đâu?" (* né tránh giao tiếp cùng người khác)

            Dịch Thần biết da mặt mình luôn luôn đủ dày, nhưng đây là trong những chuyện liên quan đến nữ nhân, hắn không nghĩ tới đối với một nam nhân lần đầu tiên gặp mặt mình cũng sẽ bắt đầu tử triền lạn đánh*. (* = bám dai, thà chết không buông )

            Nam nhân kia ăn miếng cơm cuối cùng trong chén xong, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên.

            Chợt tiếp xúc đến con ngươi đen của y, Dịch Thần cả kinh.

            Đôi mắt dưới mái tóc đen, lãnh triệt tận xương, giống như hai cọc băng nhọn, cơ hồ có thể làm người ta tổn thương do giá rét.

            Hảo lạnh lùng ánh mắt!

            "Ngươi thực phiền! Giống như ruồi bọ!"

            Gì? Người này nói chuyện hảo độc!

            Vẻ mặt ý cười sáng lạn cùng tự tin tràn đầy bị những lời này của y xoá sạch.

            Dịch Thần quả thực không thể tin tưởng vào tai của chính mình, ý định của hắn chính là đến giao bằng hữu đâu! Đối với một mỹ nam tử thiên hạ vô song, gầm trời ít có, ngọc thụ lâm phong thiên hạ đệ nhất như hắn, có nụ cười mê người như vậy, có thái độ thân thiết hiền lành như vậy, y cư nhiên nói hắn là một con —— ruồi bọ!

            Quả thực là … Rất, rất, rất quá đáng! Thiên hạ có ruồi bọ anh tuấn giống như hắn vậy sao?

            Nhưng ở dưới ánh mắt lãnh huyết vô tình kia, Dịch Thần đột nhiên cảm thấy mình giống như bị đông lạnh đến một câu cũng không nói nên lời.

            Trời thực nóng, thật sự rất nóng!

            Có thể ở trong nhà mọi người đều tận lực ở nhà tránh nắng, vào buổi trưa "Trạng Nguyên lâu" chỉ có thưa thớt vài vị khách, sinh ý* cũng không tốt lắm. (* việc làm ăn buôn bán)

            Tất cả mọi người đều có chút cảm giác buồn ngủ, điếm tiểu nhị buồn bã ỉu xìu lau bàn, chưởng quầy lại ghé vào quầy tiền ngủ gà ngủ gật.

            Trên đường nhóm bán hàng rong cố chịu đựng cái nóng, chưa từ bỏ ý định thu hút  khách nhân."Trà lạnh … Nước đường phèn ..." Thanh âm khản cổ hữu khí vô lực ẩn ẩn truyền đến.

            Đột nhiên, bên ngoài Trạng Nguyên lâu truyền đến một trận huyên náo. "Đại gia, tha mạng a, ta không dám ... nữa !" Tiếng khóc mảnh mai của nữ tử vang lên ở ngoài cửa.

            "Hừ! Nào có chuyện gì tiện nghi như vậy, không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi còn tưởng rằng lão tử đều ngồi không!"

            Một nam nhân vạm vỡ cầm trong tay cương đao sáng chói, hùng hùng hổ hổ trước một nữ tử, chỉ thấy nàng này tóc mây tán loạn, trên người quần áo hoa lệ lại mỏng manh khiến kẻ khác vừa thấy liền biết là thanh lâu nữ tử.

            "Cầu ngài buông tha ta đi! Ta lần sau cũng không dám bỏ trốn ... nữa!" Nàng kia anh anh khóc, vì nhịn không được nỗi đau nhức từ cổ tay truyền đến mà cầu xin không thôi.

            "Mẹ nó! Nếu đã bị cha ngươi bán, liền thức thời chút, ngoan ngoãn tiếp khách cho đại nương, lần sau nếu ngươi còn dám trộm đi nửa bước, lão tử đánh gãy chân ngươi!"

            Nàng kia bị đẩy ngã lên cánh cửa "Trạng Nguyên lâu", thở gấp  ra sức đứng lên, dưới lớp lụa xanh, bộ ngực đẫy đà như ẩn như hiện.

            "Mau đứng lên, đừng giả chết!" Người nam nhân vạm vỡ không chút nào thương tiếc mà hung hăng đá nàng kia một cước.

            Không ai đi ra xen vào việc của người khác, đầu năm nay, người hành hiệp trượng nghĩa đã càng ngày càng ít .

            "Công tử, cứu ta!" Nàng kia loạng choạng đứng dậy, lại xuất kỳ bất ý chạy vào trong "Trạng Nguyên lâu".

            Dưới bạo lực lăng nhục, nàng thầm nghĩ bắt lấy một “cành cây” gần nhất để bấu víu.

            Rất không may, nam tử ngồi phía đối diện với Dịch Thần liền trở thành “cành cây” này, bởi vì hắn ngồi gần cửa nhất.

            "Công tử, cầu ngài cứu ta! Nếu ngài không cứu ta, sau khi trở về ta nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết!" Nàng nắm chặt bàn tay nam tử kia, một tiếng thánh thót cầu xin.

            Nàng thật đúng là cái mỹ nhân na!

            Dịch Thần không khỏi thầm nghĩ, một đầu tóc dài đen nhánh, mặt trái xoan thanh tú, màu da như ngọc, nhất là một đôi mắt to sở động lòng người, trong suốt như nước, nước mắt còn tại trong đó không ngừng đảo quanh.

            Là một nữ tử mềm mại có thể kích khởi ý muốn bảo hộ của bất cứ một nam nhân nào.

            Nếu không phải hắn thật sự quá mức tò mò, muốn nhìn một chút phản ứng của nam tử trước mắt, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ động thân mà xuất đầu.

            Tuy rằng đầu năm nay người hành hiệp trượng nghĩa đã không còn nhiều lắm, nhưng chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vẫn là chuyện phải làm. (Thần Thần 35!)

            Vì thế, hắn không chớp mắt mà theo dõi y, nhìn xem y sẽ làm như thế nào.

            Sau đó…

            Chỉ thấy người nọ chậm rãi nâng tay lên, đưa ra phía trước…

            Y cầm lấy ấm trà đặt ở trước mặt mình, ngã một chén nước chè xanh, sau đó, tay phải cầm lấy chậm rãi uống. Bởi vì cả cánh tay trái của y đều bị nàng kia nắm chặt , căn bản không động đậy .

            Hắn vừa không tránh khai, cũng không hưởng ứng, vừa vô biểu tình, lại không nói lời nào.

            Chính là chậm rãi, chậm rãi, uống trà.

            "Công tử! Thỉnh công tử cứu cứu Tiểu Thúy. Chỉ cần công tử chịu ra tay, Tiểu Thúy nguyện làm trâu làm ngựa, chịu mệt nhọc..."

            Mỹ nhân khóc càng lợi hại hơn , toàn thân đều run lên, cả người đều vì hoảng sợ mà cơ hồ tê liệt ngã xuống trên người nam tử, Dịch Thần liếc mắt một cái liền nhìn đến nàng cơ hồ đem cả bộ ngực đều dựa vào ngực nam tử kia.

            Ân… Ngực rất lớn, tần suất rung động rất cao… Dịch Thần thầm nghĩ.

            Nhưng người nọ dường như không có phản ứng gì… Trên mặt y, căn bản không có nửa điểm biểu tình.

            Vẻ mặt không có biểu tình, càng hiển lãnh khốc.

            "Mẹ nó, ngươi chán sống!"

            Đại hán chạy đuổi theo vào "Trạng Nguyên lâu" giật lấy nàng kia, nàng kia nhất thời bị đẩy về phía trên bàn Dịch Thần bọn họ, chén bát bay đi, nước vẩy khắp đất.

            "Công tử!"

            Trên mặt nàng kia hiện lên năm đạo vết máu, môi anh đào cũng bị đánh vỡ, thống khổ đáng thương nói không nên lời, một đôi mắt to trong suốt cũng không hết hy vọng mà nhìn thấy y, không tiếng động mà cầu xin , mong y có thể ra tay tương trợ.

            Nam tử kia nắm chén trà trong tay, lại hớp một ngụm, chậm rãi đem nó uống cạn.

            Đôi mắt y, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm chén trà này, vẻ mặt của y, từ đầu đến cuối đều không thay đổi dù chỉ một chút.

            Dịch Thần rốt cục không kiềm chế được, bật người đứng dậy. "Uy, lão huynh, ngươi cũng quá đáng quá đi! Mắt thấy một thiếu nữ chịu khi dễ.. ."

            Đang nói líu lo bỗng im bặt!

            Bởi vì hắn đã thấy một tia hàn quang!

            Hàn quang không phát ra từ đôi mắt nam tử kia! Cũng không phải đến từ cương đao trong tay đại hán!

            Hàn quang đúng là đến từ bàn tay nhỏ nhắn của nàng kia!

            Ngọc thông tú thủ*, mười ngón nhỏ dài. Không biết từ khi nào, trong móng tay lại bay ra ngân châm dài chừng một tấc! (*Ý nói bàn tay thanh tú, đẹp như hoa như ngọc)

            Ngân châm chợt lóe, hàn quang đột bạo! Hướng về đôi mắt nam tử kia đâm tới!

            Phong vân nổi lên, hoành biến chợt sinh*! (* ý nói đột biến phát sinh)
____________

10 nhận xét:

  1. ko biết cô nàng này là ai nhỉ?

    Trả lờiXóa
  2. chẹp chẹp, truyện càng lúc càng hay ah, chẹp, mà nàng gọi ta là gì cũng được hết. Bi h ta edit mới thấu hết nỗi khổ của người edit, ta gõ chữ chậm như rùa ah, làm mãi mà ko xong 1 chương, ta mún die quá

    Trả lờiXóa
  3. hức, sao ta toàn bị tống vào hòm spam là sao? Hay là tại ta cm nhìu quá, ta phải ít cm đi mới đc

    Trả lờiXóa
  4. oa, lại thế nữ rùi, ta phải làm gì đây, sao ta cứ bị cho vào thùng spam hoài vậy, ta khóc chết mất thui, mà cái blog iu quý của ta tự dưng bị xóa oy, ta đang kì cạch làm lại

    Trả lờiXóa
  5. hì hì, nàng thử vào đây xem nhá : http://thaothaomocmoc.wordpress.com/2011/07/07/ti%E1%BB%81m-long-t%E1%BA%A1i-uyen-ch%C6%B0%C6%A1ng-1-2/

    Trả lờiXóa
  6. eo mở đầu hấp dẫn wá
    hảo mong chờ nhá
    bộ này văn phong là lạ nhỉ>>>>>>>>>>>>

    Trả lờiXóa
  7. @ tiểu keke: Ta lôi comt của nàng ra rùi đó! ^^ Lúc đầu làm thì cũng bấn, nhưng làm dần đi rùi quen nàng à! Chỉ sợ không có thời gian mà làm thôi! TT^TT
    P/s: mà cái blog của nàng bị xoá là sao???

    @ tiểu Dieu: hè hè... Nhân vật phụ, nhân vật phụ thui mờ!!!

    @ alex: Có lẽ nàng ít đọc cổ phong, mà càng ít đọc truyện kiếm hiệp a? Cái loại văn phong này trong truyện kiếm hiệp gặp miết à! ^^ Mờ ta thích!

    Trả lờiXóa
  8. Hôm nay ngày lành ta mới mò đến bộ này để đọc :D
    Bắt đầu thấy hút :)

    Trả lờiXóa
  9. @ tiểu phudu: *Lườm* ờ, nàng có bít lúc chưa đến ngày lành nàng kêu nàng ứ thích bộ này làm người ta buồn suốt không hả? *Lườm*

    Trả lờiXóa
  10. OAO, màn ăn đậu hủ mới tinh tế làm sao..Đậu hủ a, không hề tầm thường này là món ngon vạn người mê ah...Mà ta muốn trả lời bằng địa chỉ wordpress vì gì toàn kêu URL không hợp lệ thế này TT TT

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment