25/6/11

Huyết liên

Đệ nhị thập nhất chương: Thì ra là thế!
     
     Con tàu lao lên mặt nước, trong nháy mắt ấy bọt nước vung lên trắng xóa, lấp lánh ánh nắng mặt trời như dát vàng, những âm thanh vui mừng òa lên, kỳ tích!

     Đã nhìn thấy mặt biển mênh mông bát ngát, cảm giác được thân tàu đã vững vàng, những rung động trong khoang nháy mắt dừng lại, Vũ Văn Tu khẽ khàng thở ra, quay đầu lại, nhẹ nhàng ôm lấy Vũ Văn Ngạn từ phía sau lưng, tuy rằng chỉ thân thiết có một chút như vậy, nhưng lần này bao hàm cả niềm vui sướng sống sót của Vũ Văn Tu, Vũ Văn Ngạn đã tạo nên kỳ tích, y đã làm được, y đã thật sự làm được!

     "Thông tri Đường Phong, chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lên trực thăng." Vũ Văn Ngạn sắc mặt vẫn lãnh trầm như cũ phân phó thủ hạ, con tàu này đã hoàn toàn báo hỏng , Đường Phong hẳn đã thông tri cho Lăng vị trí của họ, vì thế bây giờ họ chỉ cần phải chờ lên trực thăng, rời khỏi vùng biển khiến cho người ta chán ghét này.

     "Phải, ca." Vũ Văn Thần gật đầu, vừa mới thoát khỏi một tràng kinh tâm động phách, hiện tại hắn chỉ muốn mĩ mĩ ngủ một giấc, tắm rửa một cái, thật sự mệt chết đi, thể xác và tinh thần đều mệt.

     Thân tàu nâng lên, bắt đầu di động, tàu ngầm tà tà hướng lên trên mặt nước, ánh sáng chan hòa, bọn họ rất nhanh sẽ nổi toàn bộ.

     Lúc này, Đường Phong cũng đang mở hết tốc lực đưa tàu về phía này. Khi con tàu của Vũ Văn Ngạn ngóc lên một góc 30 độ, đã thấy con tàu của Đường Phong vững vàng đứng phía trước, sau đó một nụ cười vui mừng hiện ra trên đỉnh chóp của con tàu.

     "Bọn họ đã trở lại, bọn họ đã trở lại!" Dương Vân kích động ôm lấy Đường Phong, lúc này sắc mặt cũng tràn đầy nhu hòa, "Bọn họ an toàn trở lại, đã an toàn!"

     Đường Phong nhẹ nhàng hôn Dương Vân một chút, bày tỏ tâm tình lúc này của hắn, "Ân, bọn họ là kẻ chiến thắng trong trận đánh này. "

     Trong tàu, nguồn năng lượng đã cạn kiệt, mọi thiết bị đều ngừng hoạt động, Vũ Văn Ngạn hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ dựa theo thời gian và tọa độ đề phán đoán. Đã 3 phút, Vũ Văn Ngạn nắm cần lái gạt về phía sau, đóng lại động lực, tàu ngầm vững vàng nổi trên mặt biển.

     "Thần, mở cửa khoang tàu, Đường Phong bọn họ đến." Không nhiều lời, không đợi phản hồi, y nắm lấy thân ảnh nhỏ nhắn ở phía sau mình, biến mất khỏi phòng hạm trưởng.

     "Tốt lắm, mọi người đi ra ngoài đi, hô hấp không khí thoáng đãng, ta cũng không muốn ở trong này lâu hơn nữa." Vũ Văn Thần nhìn theo bóng dáng Vũ Văn Ngạn cùng cháu yêu biến mất dần, không khỏi cười cười, bọn họ bây giờ còn có chuyện trọng yếu phải làm, chính là thay áo lặn nào giờ vẫn còn nguyên trên người họ! "Đúng rồi, đem những bảo vật quý giá mà chúng ta dùng sinh mệnh đổi lấy cũng mang lên, ngàn vạn lần đừng quên."

     Mọi người bật cười. Hiện tại cái gì cũng không cầu, có thể cười là tốt nhất.
        
       ......

     "Ngươi làm sao vậy?" Vũ Văn Tu dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi bộ đồ lặn khó chịu trên người, mặc vào quần áo khô ráo, sau đó tựa vào vách tàu, khó hiểu nhìn về phía Vũ Văn Ngạn cũng đang thay y phục. Từ lúc về đến phòng, y cái gì cũng không nói, ngay cả mắng cũng không mắng, lần này ra đại họa, nếu không phải do hắn tùy hứng mọi việc cũng không đến nỗi chật vật như thế này.

     "Ngươi muốn mắng thì mắng đi, đừng có không nói lời nào, ngươi không nói lời nào bộ dáng thực đáng sợ." Vũ Văn Tu thật sự không muốn thấy thái độ dọa người như vậy của Vũ Văn Ngạn, hiện tại hắn chỉ hi vọng Vũ Văn Ngạn mở lời nói chuyện.

     Vũ Văn Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn người đứng trước mặt mình, vẫn không nói gì, đem y phục mới mặc vào, sau đó bước đến gần Vũ Văn Tu, "Phanh." Hai nắm tay mạnh mẽ của Vũ Văn Ngạn dữ dội đập lên vách tàu, đem Vũ Văn Tu khóa lại ở trung gian, cùng y mặt đối mặt.

     "Uy, ngươi làm sao vậy, ngươi hiện tại giống như rất muốn đem ta ăn a." Vũ Văn Tu cười gượng, ánh mắt lại liếc sang một bên.

     "Nhìn ta." Ngữ khí của Vũ Văn Ngạn lãnh khốc, hơi thở lại ấm áp phun bên tai Vũ Văn Tu.

      Vũ Văn Tu không biết Vũ Văn Ngạn làm sao vậy, từ lúc kéo mình đi thay đồ tới giờ, suốt 20 phút không nói lời nào, trừ bỏ những lúc tức giận, cho tới bây giờ y cũng không kỳ quặc như vậy. 

     "Ta biết ngươi đang giận, bất quá ngươi phải nói cho ta biết lý do ngươi tức giận a." Vũ Văn Tu nhìn lên khuôn mặt tuấn mĩ của Vũ Văn Ngạn, khuôn mặt kia chỉ cách mình có vài cm.

      Vũ Văn Ngạn sau câu vừa rồi thì cái gì cũng không nói nữa, trực tiếp đưa môi ép lên chiếc miệng đỏ bừng nhỏ nhắn của Vũ Văn Tu. Vũ Văn Tu trợn tròn cặp mắt to, cái gì thôi, mỗi lần tức giận lại như vậy...như vậy mà khi dễ hắn a, thật đáng giận, thật sự đáng giận!

      Vũ Văn Ngạn thấy người nọ đang hôn mà tư tưởng không biết chạy đi đâu, bèn lấy đầu lưỡi luồn vào trong miệng Vũ Văn Tu. Chiếc miệng nhỏ nhắn một tấc một tấc đã bị nụ hôn cường mãnh mà bá đạo của Vũ Văn Ngạn khám xét hết trong ngoài. Động tác tuy rằng âu yếm nhưng lại mang theo cảm giác áp bách đến hít thở không thông... Khi Vũ Văn Ngạn buông tha cho vật nhỏ ngọt ngào ấy, ở giữa hai đôi môi kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài, óng ánh...

     "Tốt lắm, hôn cũng hôn rồi, ngươi có thể nói gì đó đi." Vũ Văn Tu mặt đỏ như quả táo chín, hai tay giao nhau, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Văn Ngạn.

      Vũ Văn Ngạn nghe Vũ Văn Tu nói, bèn ôm ngang lấy thắt lưng nhỏ nhắn của hắn, tay ấn lấy đầu hắn lên ngực mình, ý muốn cho hắn nghe thấy tiếng tim đập đầy kích động của mình lúc này, sau đó y trở mình, áp lưng vào vách tường, trong lòng vẫn ôm chặt lấy Vũ Văn Tu.

     "Ngươi đang lo lắng?" Vũ Văn Tu lẩm bẩm, thầm nghĩ dựa vào lòng Vũ Văn Ngạn luôn luôn là loại cảm giác này.

     "Đúng." Vũ Văn Ngạn toát ra một tiếng không giống với lời y vẫn nói, đường đường Vũ Văn đại đương gia oai phong một cõi, cư nhiên cũng sẽ có tâm trạng lo lắng, nói ra có lẽ cũng chẳng mấy người tin.

     "Ta ở đây, ngươi không có gì phải lo lắng." Vũ Văn Tu cũng ôm lấy thắt lưng Vũ Văn Ngạn, "Ta biết ta tùy hứng, không để ý đến ý kiến của của ngươi, tự mình đi xuống nước nhưng lại thiếu chút nữa hại các ngươi, hơn nữa khi đó ta ở trong thùng đựng hàng, ta thật sự sợ, sợ sẽ không được gặp lại ngươi."

      Vũ Văn Ngạn nghe hắn nói, ôm tay hắn siết thật chặt, "Đừng nói ngốc nghếch, chúng ta đều hảo hảo còn sống, không phải sao?"

     Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Ngạn quang minh chính đại nói ra những lời ôn nhu như vậy, có lẽ đây là nhu tình của con người sắt đá đi.

     "Ngươi không trách ta vì hiếu kỳ mà thiếu chút nữa hại chết của ngươi thuộc hạ của ngươi, huynh đệ của ngươi?" Vũ Văn Tu đè tay lên ngực Vũ Văn Ngạn, rớt ra giữa họ  một khoảng cách, gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn, khát vọng có được một đáp án.

     "Ta trách ngươi." Vũ Văn Ngạn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô lực, nắm tay khẽ run rẩy của Vũ Văn Tu, không khỏi lại đem hắn ghì vào lòng một lần nữa, khẽ nói: "Trách ngươi bỏ lại ta, một người xuống nước. Trách ngươi ý đồ một mình đối mặt với bom, chuẩn bị một mình thừa nhận thống khổ... "

       Vũ Văn Tu nghe Vũ Văn Ngạn nói, kinh ngạc, y thật sự không trách hắn thiếu chút nữa hại chết y, hủy cả uy tín danh dự của y, chỉ trách hắn có khó khăn không tìm y chia sẻ, tình cảm như vậy hắn có tài đức gì mà nhận được? Ôm thật chặt, hắn vùi mình vào lòng Vũ Văn Ngạn, ôm thật chặt thắt lưng y, hắn không muốn buông! Hắn không muốn buông tay khỏi sự ấm áp này, khỏi con người sẽ vì mình mà tức giận, lại vì mình mà dung túng này...

     "Ngươi biết con tàu chìm kia có bẫy?"Yên lặng trong chốc lát, Vũ Văn Tu tựa hồ nghĩ tới điểm mấu chốt, dựa vào bộ ngực rắn chắc của Vũ Văn Ngạn, tò mò hỏi.

     "Ân." Vũ Văn Ngạn tự nhiên trả lời.

     "Bằng cách nào ngươi biết? Ta đều là lên tàu rồi mới biết được." Vũ Văn Tu ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn y.

     "Ta gọi Lăng điều tra một chút những người gần đây có tiếp xúc đặc biệt với Bộ trưởng Bộ quốc phòng Hoa Kỳ và Mexico, phát hiện một ít manh mối." Vũ Văn Ngạn ôn nhu đáp lại ánh mắt của Vũ Văn Tu.

     "Manh mối? Chẳng lẽ... " Ánh mắt của Vũ Văn Tu hiện lên một tia dị sắc, "Bọn họ gặp Lý Lăng!"

     "Ân, bất quá, không phải bọn họ, mà chỉ có một người, vậy ngươi đoán đoán xem là ai?" Vũ Văn Ngạn trêu tức nhìn về phía Vũ Văn Tu.

     "Là lão Bộ trưởng Mexico." Vũ Văn Tu đương nhiên không cô phụ kỳ vọng của Vũ Văn Ngạn, nhanh chóng cho ra đáp án.

     "Nga? Vậy sao? Ngươi khẳng định?" Vũ Văn Ngạn nhướng mi, nhìn thiếu niên trong lòng lúc này thần thái bay lên.

     "Bởi vì... " Vũ Văn Tu cố ý nhẩn nha, sau đó cười cười, "... bởi vì, người Mĩ kia thực tự đại, tự nhiên sẽ không vì chút việc này mà giao tiếp với Zero, hơn nữa, dựa vào thái độ lúc đàm phán buôn bán, ông ta cũng không có vẻ gì hư tình giả ý, tự nhiên sẽ không muốn chúng ta chết ở đây. Nhưng phía bên Mexico thì khác, theo thế cục hiện nay, bọn họ muốn vượt lên nhất định phải nắm giữ tiên cơ, vì vậy khi bọn họ phát hiện con tàu chìm, Lý Lăng chọn đúng người, đúng lúc mà xuất hiện, con người đó mưu mô đầy mình, hẳn có thể đưa ra điều kiện thập phần hấp dẫn, do đó họ tự nhiên sẽ giúp Lý Lăng đưa chúng ta vào bẫy."

      Vũ Văn Ngạn nhìn thấy bé đắc ý đến toàn thân tỏa sáng, không khỏi ôm chặt lấy, y may mắn, thực may mắn người này là thuộc về y."Ân, chính là hắn, hơn nữa Lăng còn tra được, bọn họ từng vận chuyển một cái thùng đựng hàng, sau lại kỳ diệu là, cái thùng hàng đó biến mất trên vùng biển này, cho nên ta bắt đầu hoài nghi, đã nghĩ hết thảy chính là một âm mưu, ta lo lắng ngươi có nguy hiểm, vì thế..."

     "Vì thế ngươi đến tìm ta." Vũ Văn Tu nở nụ cười, cười thực vui vẻ, sau đó nhẹ nhàng hôn trụ đôi môi Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Ngạn nhanh chóng đưa nụ hôn này đến say đắm, đến khi Vũ Văn Tu hô hấp không được.

     "Ca, phải đi rồi, cho dù ngươi muốn cùng tiểu Tu nhi thân thiết, cũng nên đợi đến về nhà rồi nói sau." Vũ Văn Thần không kiềm chế được thanh âm, thốt lên từ phía sau cánh cửa rơi vào trong tai hai người.

     Đối với sự xen ngang của Vũ Văn Thần, Vũ Văn Tu cùng Vũ Văn Ngạn không hẹn mà cùng cho rằng là ma âm, về sau tìm thời gian, nhất định hảo hảo sửa trị Vũ Văn Thần. (Ài, kiếp anh là kiếp con bọ rệp...)

     Lúc này đang đứng ngoài cửa chờ đợi, Vũ Văn Thần không khỏi lạnh run một chút, hắn nghĩ ở dưới nước lâu, dù không chính thức chạm nước cũng sẽ bị lạnh a! Nhưng đứa nhỏ lớn xác mà tâm tư đơn thuần này không ngờ ở phía sau cánh cửa có hai người thân tối gần gũi với hắn đang nghĩ cách chỉnh hắn a!

     "Ai ~~~~~, ca ca, phải đi rồi, Lăng đã đến đây." Vũ Văn Thần biết tình cảm của lão ca mình dành cho tiểu Tu nhi, cũng thấy được tiểu Tu đối với lão ca có cảm tình, hai người bọn họ ở cùng nhau có lẽ kêu được là hạnh phúc đi.

     "Đi." Vũ Văn Ngạn mở cửa, lạnh lùng nhìn lướt qua Vũ Văn Thần, sau đó nắm tayVũ Văn Tu đi ra ngoài, nếu chậm trễ hơn nữa, không chừng họ sẽ lại phải xuống nước vì tàu chìm.

     "Ai ~~~" Vũ Văn Thần nhìn thấy hai người nắm tay đi phía trước, trong lòng miễn bàn là tư vị gì, hắn cảm thấy mình đúng là cái bóng đèn, thật không biết một nửa kia của mình ở nơi nào.

     Vũ Văn Thần ngửa mặt lên trời thở dài a, hắn hảo muốn, hảo muốn đàm luyến ái a.

     "Các ngươi rốt cục đi ra." Đường Phong ôm Dương Vân, cợt nhả nhìn bọn họ.

     "Ân." Vũ Văn Ngạn như trước lạnh lùng ít lời, trên mặt không có một tia nhu hòa.

     "Ngạn, ngươi lạnh lùng như vậy, về sau đừng làm hư tiểu Tu nhi, hắn không thể cũng giống ngươi lạnh băng băng, bằng không, có lẽ không có người nào chịu được các ngươi." Đường Phong nhìn nhìn thiếu niên đứng bên cạnh Vũ Văn Ngạn, cười càng sung sướng.

     Không sai, không sai, Vũ Văn Thần nghe lời này, không ngăn được mà gật đầu, tiểu Tu nhi nhà bọn họ thật sự không thể giống lão ca mặt than như vậy.

     "Đường thúc, yên tâm, ta sẽ không như vậy." Vũ Văn Tu cho Đường Phong cùng Dương Vân một nụ cười mê người.

     "Các ngươi tự mình mở thuyền mà về." Vũ Văn Ngạn nhìn thấy thang dây lủng lẳng trước mặt, bỏ lại một câu, liền tự trèo lên, Vũ Văn Tu đi theo phía sau.

      Vũ Văn Thần nghe lời này, không khỏi nhanh chân hơn, bắt lấy thang dây, hắn cũng không muốn lại đi ngồi tàu ngầm, cái kia đã để lại cho hắn một ấn tượng không tốt.

     Lăng nhìn thấy chủ nhân, Thiếu chủ bắt lấy thang dây, hạ lệnh lái phi cơ rời đi, chuẩn bị trở về.

     Dương Vân nhìn thấy chiếc phi cơ quẩy đuôi thản nhiên bay đi, kéo góc áo Đường Phong, lúc này Đường Phong mới từ trong ngẩn người bừng tỉnh, nhớ đến ánh mắt của Vũ Văn Ngạn mà âm thầm lau mồ hôi, tự nhủ mình về sau không bao giờ ... nữa đem y ra vui đùa .

     "Di!" Đường Phong thấy ba người biến mất, sau đó nhìn theo trực thăng đã bay xa, "Vũ Văn Ngạn, ngươi đi chết đi." Lúc này hắn mới nhớ tới mình lại phải ngồi tàu trở về, Vũ Văn Ngạn cư nhiên bỏ lại mình, tức chết đi được.

     Trong lúc đó, mọi người đều thả lỏng, không ai biết đến phía sau vẫn ẩn giấu một cặp mắt tà ác nhìn chăm chú vào ba người trên thang dây...
_____________

10 nhận xét:

  1. Oài, lâu lâu mới có một màn mùi mẫn này. Hai cha còn nhà này chả... ngại gì dư luận nhỉ, cứ giữa thanh thiên bạch nhật mà...
    Thần Thần à, anh đúng là số khổ, nợ cũ nợ mới sau này họ sẽ tính hết lên đầu anh cho coi ^^

    Trả lờiXóa
  2. 2 anh quá lãng mạn a....h.i....h.i....nhưng anh nhớ phải trả nợ đó.

    Trả lờiXóa
  3. Trời đất ơi, đã leo lên thang dây rồi sao ko leo lên lẹ lẹ dùm tui cái các đại ca ơi >_< đứng trên thang dây đung đưa đúng là sướng thiệt *chắc có mình ta nghĩ vậy quá =.=* nhưng mờ phải cấp tốc leo lên chớ, cứ xớ rớ cho nên mới có chuyện a >_< *khóc thét*
    *nàng Yu đâu òi, cho ta mượn vạt áo chút coi oa oa oa*

    Trả lờiXóa
  4. oa. thich qua...lau lau moi thay dc mot canh mui man. keke.

    Trả lờiXóa
  5. @ tiểu phudu + tiểu Dieu + nặc danh giáp: hai anh này cảnh đậu hủ thì lan tràn, không sợ cha con nhà nào...^^ nhưng xôi thịt thì... hờ hờ hờ... Có vẻ tác giả không thích hoặc là không thuận tay về khoản này lắm! ^^ Có điều bộ này chẳng hấp dẫn ở khoản xôi thịt, ta thích là thích tình tiết diễn biến và tính cách nhân vật thui... A Thần kiếp trước nợ cả 2 cha con nhà này!!!

    @ nao-chan: Hờ hờ hờ... leo lẹ thì làm sao còn vụ 5 năm sau... hờ hờ hờ...

    Trả lờiXóa
  6. chap này vui ha nàng ha~ xau xóng gió ròi, đến hồi đau khổ thôi ^^
    Ths nàng nhiều, nàng chăm chỉ, ta cũng chăm chỉ theo nàng ~~~

    Trả lờiXóa
  7. @ http: Ràu, sắp đến phút sinh ly tử biệt ràu... =.=

    Trả lờiXóa
  8. Phù, coi tới đây mới yên lòng đây nè. Tu nhi ơi là Tu nhi, sao mà bé kì này tò mò quá, suýt tí nữa thành hoàng tử thủy tề luôn mất rồi, còn kéo theo cha và cả đám thuộc hạ nữa.

    Nhưng thật ra nếu ko có tính đó thì chắc đám thuộc hạ của Ngạn gia còn mất thời gian lâu lâu nữa mới kiếm được mấy rương vàng kia mà. Cái tính luôn tò mò và tìm kiếm cho ra đâu phải lúc nào cũng có hại.

    Mình thích cách Ngạn nói lắm, giận, trách, mà là trách Tu nhi đã ko cho Ngạn cùng chia sẻ nguy hiểm, lại bảo mọi người chạy trước, định có chết thì chết một mình.

    Tu nhi mà còn quậy giống vầy mấy lần nữa thì coi bộ cái thời hạn 5 năm của Ngạn sẽ rút ngắn nha, chờ đợi mà trong tâm trạng thấp thỏm, ko biết lúc nào tên nhóc nghịch ngợm này xảy ra chuyện thì coi chừng phụ thân nóng lòng ăn bé sớm nha.

    Trả lờiXóa
  9. @ ixora: =.= Nhiểu lúc ta giả tưởng, nếu ngày đó Ngạn Ngạn không thốt ra hạn định 5 năm (mới ăn em) mà chỉ khoảng 3 năm thui thì có phải tác giả đã cho hai người ly biệt có 3 năm thôi không? =.=
    *Cười*

    Trả lờiXóa
  10. Ta doc dong cuoj cam thay hjnh nhu la co noi gian nhoa!!! Ko bjet la ng nao day?

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment