1/6/11

Hào Môn Diễm - Chương 38


      Thời gian giống đã trải qua vài thế kỷ, thân thể họ không thể tránh khỏi phản ứng mãnh liệt trước cái loại “thử thách” nóng bỏng thiên toàn địa chuyển này.

       Đợi cho cảm xúc bình ổn trở lại, Fiennes nằm trên người Trần Cận, nhẹ vỗ về lồng ngực xinh đẹp của hắn, thỏa mãn mà thở hổn hển, sau đó dùng một loại giọng điệu cảm khái bất khả tư nghị, anh hỏi: "Kỹ xảo của ngươi cũng thật kém cỏi, ngươi vẫn cho mình “tự hưởng thụ”  như thế này sao?"

       "Sau hai mươi tuổi, ta sẽ không cần thẩm du*." Trần Cận có chút muốn đuổi tận giết tuyệt “ngạo khí” của người nào đó, hơn nữa loại chuyện như thế này... hắn có thể tìm nam nhân để luyện tập hay sao? (* Từ nguyên văn theo QT, mời cả nhà đọc ngược lại. =.=)

       Fiennes cười nhạt, bộ dáng không hề muốn tin tưởng: "Thấy gì không? Nhiệt độ cơ thể ngươi đã tăng trở lại."

       "Đã là người sống thì sao có thể không có nhiệt độ cơ thể!" Nằm yên nhìn xuống thứ ...gì đó nóng ẩm sền sệt trong tay, máu nóng bất tri bất giác ùn ùn đổ lên mặt hắn, Trần Cận thở dài tuyệt vọng, "Chúng ta rốt cuộc đang làm gì a..." Trước khi xảy ra chuyện hoang đường này, đánh chết hắn cũng không tin mình có thể cùng Fiennes ở bên ngoài “đánh dã chiến*”, hơn nữa còn trong khi tham dự Tư khảo kỳ, thật sự là gặp quỷ . (* xxoo outdoor)

       Trần Cận nhìn chằm chằm vào kẻ đã dụ dỗ hắn ...phạm tội. Quẫn bách, khốn đốn, buồn rầu... đã không đủ để hình dung tâm tình của hắn giờ phút này. Từ khi nào thì Trần Cận phong lưu tiêu sái đã trở thành một kẻ thiếu quả quyết như vậy? Hắn thật có chút uể oải: "Uy, hiện tại có đi hay không?"

       "Chúng ta vẫn còn thời gian, ngươi nghỉ ngơi, một giờ sau ta sẽ đánh thức ngươi."

       Kỳ thật không cần bắt buộc, người nào đó cũng đã chống đỡ không được. Nửa bình nước uống còn sót lại cũng bị Fiennes kiên quyết dùng để tẩy trừ dấu vết của tình cảm mãnh liệt trên thân thể hai người. Trước lúc ngủ say, Trần Cận nghĩ đến chính là —— thật đúng là đủ loạn thất bát tao a.

       Trong 45’ Trần Cận không phát ra thêm một tiếng động nào nữa, người vẫn lấy tay cánh tay ôm lấy hắn tâm tình lại không bình tĩnh. Cho tới bây giờ, anh vẫn không thể ngờ rằng mình có thể vì một ai đó mà kích động cùng phấn chấn như thế, điều này liệu có tính là một sai lầm lớn trong đời Andre Fiennes hay không? Anh chỉ đơn giản là không muốn mất đi độ ấm đặc thù ấp trên cánh tay mình lúc này. Người nam nhân không ai có thể kiềm chế này sẽ có ảnh hưởng trọng đại gì đến con đường anh đi, anh quả thật không thể dự đoán được. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh mờ mịt trước một việc nhưng lại vẫn đang liều lĩnh lao đầu vào —— bằng sự quả quyết luôn luôn tồn tại trong tác phong của Diệm.

       Tuy rằng Fiennes là người luôn phân biệt rạch ròi giữa công và tư, thế nhưng mỗi khi đụng đến chuyện có liên quan đến Trần Cận, anh không thể nào đi phân biệt rõ ràng cái giới tuyến ấy nữa. Người như Trần Cận, một nam nhân rõ ràng có bề ngoài thành thục ổn trọng như vậy, lại có đôi khi biểu hiện ra quật cường cùng khí phách khác thường, thế nhưng không ai có thể phản bác hắn, bởi vì phán đoán của hắn thường xuất phát từ một nguyên nhân đặc biệt nào đó, hơn nữa nguyên nhân này xem ra đều rất thẳng thắn minh bạch, Fiennes cảm thấy mình không thể tìm được lý do để cự tuyệt Trần Cận... bất kể là về tư tưởng hay thân thể!  Loại cảm giác này thực... vi diệu, mang theo chút mong ngóng tha thiết cùng phấn chấn, khiến cảm xúc của anh dao động không ngừng.

       Fiennes cúi đầu dùng môi hôn hắn một chút, rồi lại cảm thấy được hành vi của mình có chút buồn cười, vì thế ngẩn ngơ tại chỗ. Tại Hào Môn nơi luôn luôn chỉ cần kỷ luật cùng chế độ, cho tới bây giờ nó là thứ tồn tại để cung cấp vinh quang cùng quyền lực cho Fiennes, “chân tình” với anh mà nói là hoa trong gương, trăng trong nước, hiện tại, thứ cảm tình đó có phải nên toàn bộ chuyển đến người này hay không? Hắn sẽ tiếp nhận nó sao? Theo tình huống hiện tại mà nói hình như là —— đối phương còn thực miễn cưỡng. Trời ạ, đáp án này đối với Fiennes mà nói thật đúng là trước nay chưa từng có.

       Thân thể Trần Cận khẽ giật, đầu toàn bộ hướng sang người bên cạnh cọ cọ, sau một giây đồng hồ mắt lại khẩn trương mở ra, dường như đã nhận rõ tình thế trước mắt, lập tức ngẩng đầu lên hỏi: "Đã vượt qua một giờ đồng hồ rồi sao? "

       "Còn mười phút nữa, nhưng chúng ta cũng nên xuất phát." Fiennes tựa như cổ vũ mà vỗ nhẹ một chút lên mông hắn, "Cảm thấy thế nàorồi?"

       Lúc này Trần Cận mới ý thức đến tư thế của họ có bao nhiêu tối, động tác vô cùng thân thiệt của  đối phương cũng làm hắn có chút đông cứng lại, rồi tựa như bị kim đâm đến nhanh chóng thối lui, trở mình giơ tay đi lấy quần áo. Fiennes cũng ngồi xuống, một cánh tay đặt ở trên đầu gối, nhìn bộ dáng lơ ngơ của Trần Cận, anh âm thầm thán cười một tiếng, sau đó mắt thấy một cái áo hướng về phía đỉnh đầu anh mà bay đến, hơn nữa chuẩn xác mà dừng lại trên đầu anh.

       Bất đắc dĩ mà đem “vật thể bay” từ trên đầu lôi xuống dưới, toàn bộ thế giới đại khái chỉ có mình Trần Cận dám dùng thái độ như vậy đối xử với Fei lão Đại. Anh cũng coi như hợp tác, không nói gì lẳng lặng đứng dậy mặc quần áo, quay đầu lại, thấy Trần Cận đứng đó với vẻ mặt  "Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh" khiến anh cảm thấy vui vẻ dị thường, nhịn không được lại lên tiếng nhắc nhở người nào đó: "Đóng cúc áo lệch rồi a."

       "Ta biết!" Ảo não nối đuôi nhau mà đến, trong lòng hắn đang oán giận bản thân vì sao không thể ở trước mặt Fiennes biểu hiện "bình thường " chút, làm trò cười cho thiên hạ bao nhiêu đó còn chưa đủ sao?

       Quần áo mặc trên thân đích xác thoải mái không ít, Fiennes lại chăm chú quan sát bản đồ một chút: "Vẫn đi theo hướng Tây Nam có thể đến nham khu, nhưng trên đường có khả năng gặp phải chút phiền toái, chuẩn bị tốt  sao?"

       "Ân." Hắn ngượng ngùng ứng thanh, tinh thần một lần nữa chấn hưng, đeo vũ khí lên liền đi trước.

       Đoạn đường kế tiếp này phi thường dài, phải có đủ mười phần chịu đựng cùng kiên trì, còn phải luôn luôn đề caocảnh giác. Fiennes yên lặng nhìn bóng lưng Trần Cận trong chốc lát, anh đã biết tính tình người này, một khi ương ngạnh lên thật sự là không hề để cho chính mình một lối thoát, hắn chính là vẫn như vậy... Thẳng thắn mà sinh tồn , vô luận ở trong chiến đấu ác liệt hay là trong bầu không khí khó được bình tĩnh, hắn đều dùng phương thức và lý do hết sức đặc biệt để chinh phục người khác.

       Dựa vào thể chất động vật, phát huy toàn bộ tiềm năng, Trần Cận đã khôi phục lại sau rủi ro. Cho dù thời gian dài làm lão Đại của Xích bộ khiến hắn có hai năm không tham gia hệ đặc huấn dành cho lính đặc chủng, nhưng do có kiên trì luyện tập trường kỳ, căn bản của hắn vẫn rất vững vàng. Hắn dùng hành động chứng minh mình vẫn có thể bình thản ung dung đối mặt nghịch cảnh như trước.

       Ven đường bọn họ tránh thoát  được khu vực phục kích cùng hồng ngoại tuyến, hơn nữa phá huỷ  được khu vực bố trí súng máy tự động. Cảm giác phương hướng của Fiennes cùng Trần Cận vẫn chính xác, cho nên vào lúc 5h30’ chiều, bọn họ rốt cục đi vào khu vực mục tiêu—— nham khu R chiến địa.

       Nơi này được bao bọc bởi núi đá, phải xuyên qua phàn nham mới có thể lướt qua khu vực được chỉ định tiến vào chiến trường chính tiến hành gải cứu con tin. Sau khi thăm dò kỹ lưỡng nhiều lần, bọn họ chon ra hai điểm quan trọng, khí giới chuẩn bị thỏa đáng, Trần Cận hướng về phía Fiennes giơ tay lên: "Xuất phát."

       Trèo lên vách đá, Trần Cận đem trọng tâm hướng về phía sườn núi đối diện di chuyển, khi dời đi theo chiều ngang, hắn đã đem trọng tâm trầm xuống phía dưới, hắn cần hảo hảo bảo trì thể lực, ngăn chặn sự cạn kiệt, tình huống trước mắt chỉ có tiến không có lùi, cho nên lúc này đây bọn họ không bao giờ ... nữa có thể làm ra chuyện gây cản trở lẫn nhau.

       Fiennes hiển nhiên là cao thủ, điểm đặt tay chân, cân bằng thân thể cùng kỹ thuật động tác đều thực lưu loát, thân thể cùng vách núi luôn bảo trì một khoảng cách không đổi, chỉ có khi bật người lên một khắc kia, thân hình mới thiếp hướng mặt vách đá, khi làm những di động mạnh bạo, tứ chi triển khai những hành động cực kỳ đẹp mắt nhưng rõ ràng tốc độ luôn được khống chế ổn định.

       "Ngươi ổn chứ?" Fiennes hướng sang phía Trần Cận hô một tiếng.

       "Trông nom  chính ngươi đi!" Hắn thốt.

       Fiennes bỗng thản nhiên nở nụ cười, đối với một con nhím đáng yêu người ta phải biết có lòng thông cảm, Trần Cận trong mắt anh có khi quả thực giống như động vật quý hiếm cần được Hào Môn bảo hộ nghiêm ngặt.

       Hai mươi phút sau, Fiennes lại bắt đầu lo lắng tình huống ở phía bên Trần Cận, dù sao hắn vừa mới tiêu hao không ít thể lực, mà việc leo trèo này hoàn toàn được quyết định bởi sức khỏe cùng ý chí , anh biết Trần Cận có kiến thức cơ bản vững chắc, nhưng hiện tại trở ngại lớn nhất của hắn đến từ thể lực.

       Mà khi Fiennes lên đến đỉnh núi, lại thấy Trần Cận ngã người nằm ngửa trên một tảng đá thở hổn hển. Fiennes đột nhiên cảm giác được một cỗ đau lòng bỏng rát theo ngực khuếch trương lan tràn, người này luôn ngoài dự đoán, nhưng anh chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà tán thưởng hắn một câu: "Làm được không tồi."

       Trần Cận ngồi lên, lau mồ hôi che giấu sự mỏi mệt: "Đường lên có điểm thuận lợi mà thôi. "

       Hai người nhìn nhau trong chốc lát, khóe miệng đều lộ ý cười thâm thúy, không biết là ai trước tiên phát hiện không khí khác thường, có một loại tình tố âm thầm bắt đầu khởi động lưu chuyển, vì thế bọn họ không thể không di chuyển ánh mắt.

       Fiennes cũng muốn nói chính đề: "Ách, từ bên này đi qua có một nhóm con tin bị giam giữ, nhân số cụ thể còn chưa rõ."

       "Có ba lối xâm nhập, bắt đầu từ bên kia."

       "Ngươi cho rằng lối nào có thể?" Fiennes quyết định đem quyền chủ đạo trả lại choTrần Cận.

       "Phía Nam."

       "Hảo." Fiennes rõ ràng ứng thanh, sau đó bắt đầu chờ xuất phát.

       "Ngươi sẽ không hỏi ta vì sao lại chọn phía Nam?"

       "Bởi vì ta biết lý do của ngươi nhất định giống của ta." Fiennes am hiểu ý người, đưa tay thủ thế, "Vẫn quy tắc cũ, ngươi đột nhập, ta bọc hậu và đánh lạc hướng, cẩn thận một chút, bên này có mai phục."

       "Hiểu được."

       Trần Cận đi trước, phủ phục tiến vào vùng cấm, Fiennes vòng ra bên ngoài đi tìm tuyến phòng vệ. Bên này cơ quan bố trí dày đặc, để giải quyết hết toàn bộ sẽ tốn không ít thời gian. Bất quá mới qua có năm phút đồng hồ, tiếng súng cũng đã vang lên ở đầu bên kia. Fiennes trấn định lại, đại khái đoán được có bao nhiêu mai phục ở bên trong. Có điều có người ẩn thân bắn tỉa, anh muốn trước tiên đi vào viện thủ, Trần Cận chỉ có một người quá mạo hiểm, thế nhưng hiện tại đã không có đường lui.

       Lão William thật đúng là biết cách bố trí, ý đồ lần này phi thường rõ ràng, anh tin rằng ở bên trong Trần Cận cũng đã có cảnh giác. Tổng chỉ huy vốn muốn cho phần lớn trong số mười phân tổ đi trước bị knock-out, lúc này sẽ khiến cho người xâm nhập có cảm giác đạt được thành tự mà lơ là.

       Trong trường hợp hỏa lực chênh lệch lớn như thế này, chỉ có hai người sẵn sàng hy sinh che giấu lẫn nhau mới có thể đạt được một đường sinh cơ. Chiêu này cũng không mới mẻ, nhưng là lối thoát duy nhất. Cái thông minh nho nhỏ của trung tướng William ở loại địa phương này thể hiện không bỏ sót. Ông ta là một cố vấn quân sự không có hảo tâm, không có đồng tình, không thích cho các chiến sĩ lưu nửa điểm hy vọng. Ông ta cảm thấy nếu ôm lấy những hy vọng khờ dại mới là tàn khốc, cho nên rất chú ý đến quá trình "Sự hồi sinh của phượng hoàng*". Ai không hiểu được dụng ý  của ông ta sẽ dễ dàng bại trận, mặc dù là thân kinh bách chiến Fiennes cũng là lần đầu cam tâm làm con rối trong tay William, để cùng với Trần Cận thuận lợi hoàn thành hứa hẹn, đương nhiên, cái giá lớn cần phải trả, hoặc nhiều hoặc ít mà thôi. (* Tương truyền phượng hoàng hồi sinh từ trong cửa tử.)

       Cuối cùng Fiennes vẫn lựa chọn xông thẳng, chỉ cần "tử" một "Con tin ", bao nhiêu nỗ lực của bọn họ sẽ uổng phí, cho nên, tuyệt đối không thể thất bại. Việc Diệm bộc lộ thực sự nghiêm túc cũng không phải là chuyện có thể thường thấy. Ít nhất trước mặt người khác anh không mấy khi bộc lộ cảm xúc chân thật của mình. Nhưng lúc này đây, anh phi thường tập trung tinh thần, anh chưa từng dùng sự nghiêm túc như vậy để tham gia một trò chơi, nhưng vì một người, anh sẽ kiên định bồi hắn đi đến thắng lợi cuối cùng.

       Trong kho hàng cửu khúc mười tám loan* này tổng cộng có mười mấy phần tử nguy hiểm muốn cùng họ vây bắt, truy đuổi, chặn đường. Trần Cận không có cách nào để phân thân, chỉ có thể đứng vững phá vây, Fiennes cũng bị khí thế của hắn kích động đến, một đường đuổi theo đi. (* ý nói rộng rãi và lắt léo)

       "Sao ngươi lại theo vào đây?" Ở phía sau tấm mộc, Trần Cận lớn tiếng trách mắng.

       "Địch rất đông, một mình ngươi không đối phó được tất cả bọn họ."

       "Góc phía Tây Nam có tình huống, ngươi qua đó trước đi!"

       Fiennes thấp giọng nguyền rủa một tiếng, hướng bên kia dời đi. Anh cần phải tập trung toàn bộ tinh thần đạt đến hiệu suất cao nhất để nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ giải cứu. Trên đường di chuyển, anh đánh hạ ba kẻ tập kích, đều ở chỗ trí mạng, kỹ thuật bắn làm tổ tập kích này chấn động, “người trúng đạn” nhanh chóng ngã xuống, rút khỏi chiến khu. Khi Fiennes công tiến cửa ải cuối cùng, anh phát hiện bên trong có bốn con tin. Sau khi phát ra tín hiệu giải cứu, cơ hồ không có nửa giây do dự, Fiennes ý đồ một lần nữa tiếp cận Trần Cận, nhưng vào lúc này đối phương đã không còn ở khu vực cũ.

       Trần Cận thay anh đánh lạc hướng những người khác, quả nhiên, hắn thật đúng là biết gánh vác a, có điều Fiennes cũng không vì thế mà cảm kích hắn. Trải qua một phen tìm kiếm, anh rốt cục tiếp cận bên trong chiến khu, đợt thứ hai càn quét bắt đầu.

       Khi viên đạn xám trắng bay lại đây, bầu không khí bắt đầu kịch liệt hẳn lên. Bắn ra chắc chắn là quân đánh bộ chuyên nghiệp, bắn trượt mục tiêu trong tầm ngắm đạn vẫn còn tiếp tục lao thẳng ra phía sau cho đến khi gặp vật ngăn cản chặn lại, phi thường kinh tâm, có điều trong lúc hỗn loạn, Fiennes vẫn không có có thể tìm tới hợp tác.

       Lúc sau, đại khái có năm lính phòng thủ đã bại lộ, Fiennes lại xử lý thêm vài người, thế nhưng vẫn không thể tiếp cận vào sâu hơn. Anh chỉ có thể tạm thời tựa vào phía sau thùng đựng hàng chờ thời cơ, chờ những kẻ mai phục cuối cùng xuất hiện. Có đôi khi đạn theo bên tai sát quá, phảng phất sự tàn nhẫn trên chiến trường chân thật.

       Khi đến gần góc phía Đông Bắc, Fiennes mới lại xác định được vị trí của Trần Cận. Hỏa lực chính diện tấn công như vậy, Trần Cận nhất định sẽ bị bao vây, hiện tại trong số bọn họ chỉ có một người có thể chấp hành nhiệm vụ, mà một người còn lại phụ trách đánh lạc hướng địch thủ. Và vì vậy, lần đầu tiên trong đời Fiennes làm ra một quyết định “Hy sinh mù quáng”. Anh tự bại lộ di chuyển, khiến cho kẻ địch chú ý, người lập tức bèn hướng về phía anh chạy theo. Anh chỉ có thể tạo ra hai phút thời cơ... dài hơn nữa anh không thể nắm chắc, chỉ mong Trần Cận hiểu được ý đồ của anh.

       Một phút đồng hồ sau, Fiennes biết đạn sắp dùng hết, cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ, ngoại trừ nghe theo mệnh lệnh của bản năng, anh phải cho Trần Cận đủ thời gian thực thi cứu viện, bản thân mang trên vai gánh nặng kéo dài thời gian một cách phiêu lưu.

       Khi tín hiệu giải cứu thành công được phát ra, hành động của Trần Cận rốt cuộc cũng kinh động đến những người vây bắt Fiennes. Biết Trần Cận không có khả năng nhất kích đánh trúng toàn bộ, vì thế Fiennes ra đòn hiểm —— lấy thân làm mồi.

       Kỳ thật hết thảy cũng chỉ phát sinh trong nháy mắt, thành công hấp dẫn hai tên địch quay đầu lại, Fiennes bắn ra một phát cuối cùng, xử lý một tên, nhưng người còn lại cũng đã nổ súng. Tiếng súng đồng thời vang lên tạo thành trận thế quỷ dị hình tam giác. Fiennes dù sao cũng không phải là siêu nhân, khi anh bị bắn trúng, đèn báo hiệu bên hông sáng lên. Nếu người của tổ dự thi bị trúng đạn thì thành tích của tổ sẽ bị khấu trừ, nếu trúng đạn vào chỗ hiểm thì sẽ lập tức phải rời khỏi chiến trường.

       Không tính là vết thương nặng, đạn vôi đánh trúng vai trái, nếu mặc áo chống đạn thì có thể chống đỡ được, nhưng khoảng cách quá gần, nếu như là đạn thật, nhất định sẽ bị thương. Trần Cận ở sau lưng anh giải quyết kẻ tập kích, thần sắc kinh hãi nhìn chằm chằm vào người “bị thương” cách đó không xa. Giờ phút này toàn thân anh tỏa ra một luồng sát khí sắc bén, dễ nhận ra được rất dám liều mạng, ra tay cực nhanh hơn nữa bảo vệ được những nơi yếu hại trên cơ thể. Bên cạnh đó lại cũng giống như đang đợi hắn đi giải quyết kẻ địch giúp mình, thật đúng là khớp thời gian a...

       "Nếu ta không thể đi ra đúng lúc ngươi sẽ bị bắn thêm vài phát." Trán đầy mồ hôi, Trần Cận vừa cầm máy bộ đàm vừa hướng Fiennes đi tới, cơ thể nóng bừng bừng, miệng tuyên bố chiến tích: "Thượng cấp, JC tổ ở nham khu hoàn thành nhiệm vụ giải cứu, trước mắt mười một con tin đã được thả. Đồng đội bị thương trên bả vai, chờ đợi doanh địa xét duyệt, over!" Đóng bộ đàm, hắn đột nhiên có điểm căm tức, "Ngươi liền như vậy tin tưởng ta sẽ xuất hiện?"

       "Ngươi thật sự xuất hiện, không phải sao?" Như là thực tùy tính nhìn quanh một vòng hiện trường hỗn loạn, biểu tình của Fiennes khôi phục trấn định, "Hơn nữa ngươi bắn trúng  hắn, rất tuyệt."

       Trần Cận bỗng dưng im tiếng, sau đó nhướng mày, bộ dáng thực nhức đầu: "Lão Đại, ngươi không nên giúp ta tham gia Tư khảo kỳ, lại càng không nên bị thương."

       "Đi với ngươi thì cũng đã sớm đi rồi, Tư khảo kỳ cũng đã xong, kết cục này không tốt?"

       "Ngươi gặp nguy hiểm, hành động đột kích cũng có sự lỗ mãng, đây không nên làlựa chọn của ngươi."

       "Lời này thực không giống như lời ngươi sẽ nói." Fiennes có vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn.

       Trần Cận đáy lòng cũng thừa nhận mấy lời này không giống lời mình có thể nói. Hắn cũng chán ghét mình dùng ngữ khí như vậy giảng đạo lý, nghe lên giống như mọt sách. Nhưng đối tượng lại là Fiennes, hắn không có cách nào bình tĩnh được, hắn không gánh vác nổi trọng trách này.

       "Ngươi rõ ràng cần cảm tạ ta đã đúng lúc cứu viện."

       "Ta không cần cảm tạ ngươi, bởi vì ngươi là hợp tác của ta, vì thế người nên trúng một phát phải là ta. Nhiệm vụ của ngươi là cứu con tin, không phải là cứu đồng đội."

       Fiennes nâng tay phải xem thời gian: "Khi ngươi nói mấy lời nhảm nhí này, chúng ta lại lãng phí mất 12 giây. Có thể đi lĩnh thưởng sao? Hợp tác?"

       "Chúng ta không chiếm được hạng nhất."

       "Ta rất đồng cảm." Fiennes cười cười, "Cũng không tính là thất bại, đúng không?"

       "Chiến đấu không riêng gì vì đã nghiền." Trần Cận nhìn vào cặp mắt xám đang chiếu thẳng vào hắn, trái tim đột nhiên thắt lại, nhói lên như bị một vật nhọn găm vào. Sao hắn lại gặp phải một nhân vật khó giải quyết như vậy a...

       "Nên đi thăm các thượng cấp đi, đừng để bọn họ đợi lâu." Fiennes khó được lộ ra loại biểu tình nghiền ngẫm này, sau đó một tay ôm lấy bả vai Trần Cận, cố ý đem trọng tâm tựa vào trên người hắn, một bên cũng chuyển được bộ đàm, "JC tổ hoàn thành nhiệm vụ, mười lăm phút đồng hồ sau quay về doanh, over!"

       "Hắc, ngươi cũng đủ nặng ai." Trần Cận cắn răng trừng mắt nhìn thứ “dị vật” to lớn bên cạnh.

       "Không thấy sao? Ta hiện tại chính là người bệnh." Fiennes ăn miếng trả miếng, "hồn nhiên" mà nhìn đồng đội, hi vọng đạt được săn sóc đãi ngộ.

       Trần Cận gân xanh bạo khiêu, sau đó thật sâu mà cảm nhận được sự dây dưa không rõ giữa mình và Fiennes, hơn nữa đối phương còn ăn trộm một tuyệt chiêu của hắn —— mặt dày!

       Hai người cùng nhau thu thập hiện trường, cũng nhanh chóng trở về bản doanh, không còn bị thời gian áp bách, tâm tình đột nhiên thả lỏng.

       "Ta vừa rồi còn thực sợ ngươi bị ‘ bắn chết  ’, hại ta lo trắng một hồi." Cho dù biết Fiennes phấn đấu quên mình là bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình như bị thiếu người ta một cái ân tình, hắn tình nguyện chính mình gánh vác nguy hiểm.

       "Ta có đề nghị, ngươi nếu muốn cảm ơn ta cứ việc nói thẳng, hoặc là còn có phương pháp khác để biểu đạt, ví dụ như ——" Fiennes đột nhiên dừng chân, một phen kéo lấy Trần Cận vẫn đang nhắm thẳng về phía trước mà đi. Bị lôi kéo bất ngờ mà ngã thẳng về phía sau, Trần Cận kinh ngạc quay đầu lại, cũng chỉ là trong nháy mắt, hắn bị người ôm đầy cõi lòng, miệng lưỡi bị hơi thở nam tính mãnh liệt chiếm lĩnh quấy nhiễu, là quyến cuồng bão táp thổi quét, cọ rửa  hết thảy mơ hồ bất an. Hai người bị tình cảm cấm kỵ mãnh liệt gắn kết vững chắc, sự thân mật khác thường như vậy hình như có chút chật vật, có chút ngây ngô, đầu óc Trần Cận cũng chỉ có thể lặp lại một cái chủ đề: Cái này, sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.

*Ôn nhu* *Ôn nhu* ... Cho ta hỏi, bà con có ai thấy cái chap 38 này ... dài quá mức cần thiết không? ...
______________

8 nhận xét:

  1. jjjjjjjj,sao hum nay nàng post sớm thế, may mà ta vào sớm, tem nha tem nha. hun hun hun

    Trả lờiXóa
  2. Post sớm ta mí yên tâm đi xử lý "gánh nặng của cuộc đời"! TT^TT

    Trả lờiXóa
  3. haizz chương này dài wá,nàng edit ghiền lun
    iu iu nàng

    Trả lờiXóa
  4. @ alex: Hum ni mí thấy nàng đến thăm ta nè! TT^TT nàng có thi cử gì đợt này không?

    Trả lờiXóa
  5. hok nàng ơi năm sau ta mới thi lận
    mà bây giờ đã thấy run tay run chân òy
    ko bik số fận sao đây

    Trả lờiXóa
  6. cảm ơn nàng chương dài coi rất đã a.

    Trả lờiXóa
  7. @ alex: Đó là một công việc mà hết 2/3 nhân loại khi học hết phổ thông đều phải làm, lo cái gì nàng! Ta cũng từng lo bằng chết, mà cuối cùng thì hôm nay vẫn ngồi ở đây đó thôi!^^

    @ tiểu Dieu: Chap của Hào Môn vốn đã dài nhất trong 4 bộ, giờ lại càng ngày càng dài hơn ...TT^TT. Tiểu Dieu và các nàng thông cảm, hôm nay ta không post, chạy như điên cả ngày mệt quá, mọi người lại đều thi cử hết...Vừa mệt vừa bùn, hông có hứng post a... TT^TT...Mai vậy...

    Trả lờiXóa
  8. chap càng dài vì tác giả biết Yu càng ngày càng giỏi nên thử thách Yu đó, và tác giả đúng. không phải sao???? (^.^) cảm ơn Yu nhiều nhiều nha. *ôm, ôm*

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment