21/6/11

Hào Môn Diễm - Chương 42


       Nếu kho vũ khí này có thể giống cái lối đi nhỏ vừa rồi, oanh một tiếng nổ tung thì cũng đủ kích thích, bất quá chính hắn cũng đừng nghĩ còn sống sót đi ra ngoài. Thượng cấp đã chỉ thị phải bắt sống Zola, khống chế và cái kho vũ khí có thể có lợi đối với hành động lần này.

       Không do dự, đôi chân hắn nhằm thẳng đến mục đích mà đi, đèn tín hiệu trên thiết bị liên lạc đang lóe sáng, người của Săn cánh đội đang tiếp cận hắn, không biết là tốt hay xấu, nhưng cứ chiếu tình hình bây giờ mà xem, hắn quả thực đang cần có một vài người đầu óc thông minh đến hợp tác, nhanh chóng đem chuyện phiền toái trước mắt giải quyết, phải đảm bảo trận địa trong thời gian ngắn nhất sẽ nhận được sự trợ giúp phòng ngự cần thiết.

       Trực thăng có vũ trang đã đến, phân đội A, C của bộ phận đặc chủng đã lướt vùng giáp biên hai nước, trong đó có một tổ trinh sát thuộc Tổ tiên phong phụ trách liên lạc với bên ngoài. Căn cứ, địa thế, phòng thủ của địch nhân ở nơi Trần Cận đang dò xét tương đối yếu, cũng ở góc độ dễ dàng bị bại lộ cho nên là mục tiêu để tập trung công kích.

       Từ chỗ này về phía tây 10 km chính là nơi tập kết của bộ phận đặc chủng, có công sự phòng ngự ngầm kiên cố, địa lôi cùng hầm xăng, khi cần thiết có thể phát huy tác dụng lớn. May mắn quân bọc hậu cũng đủ mạnh, các tổ viên của hắn cũng đủ hăng hái, thương vong của hai bên cũng đều ở trong vòng khống chế, hiểu biết của Thôi Minh Long đối với nơi này cũng vượt ra ngoài tầm dự liệu của Trần Cận, bọn họ đã nhanh chóng tìm được hắn, phối hợp ban đầu xem như thuận lợi, hành động đang suôn sẻ diễn tiến.

       Duy nhất không ngờ là kho quân dụng dự trữ của Zola có thể sung túc như vậy, nếu dùng loại đạn có lực sát thương nhỏ cũng có thể tạo thành những tổn thất không cần thiết. Sau khi đợt đầu tiến công có được hiệu quả, vòng ngoài của Tổ tiên phong bắt đầu rút lui, chiến quả của ngày hôm nay là phá hủy được hai trung tâm thí nghiệm và một phòng điều khiển, sau đó vài ngày toàn lực tìm kiếm nơi ẩn thân của Zola, cũng cần đề phòng y sử dụng chiêu ngọc thạch câu phần, lưỡng bại câu thương.

       Cục diện cú như vậy mà giằng co trong một thời gian ngắn, thẳng đến ngày thứ sáu, tình thế mới rốt cục có đại nghịch chuyển, Trần Cận dẫn đội ngũ tác chiến tìm được dấu vết rời đi của Zola, cũng bắt sống được một số thành viên quan trọng của tập đoàn phản loạn này, vì thế xuất hiện cơ hội xoay chuyển chiến dịch. Thương vong của phe đối phương rất lớn, nhưng sau mỗi lần tiến công, bọn họ đều lui về chỗ tránh nạn, nghỉ ngơi hồi phục lại ngóc đầu trở lại, cho nên các bộ không thể không khẩn trương thừa thắng xông lên truy quét đến cùng.

       Mắt thấy sẽ thẳng đảo phủ hoàng long*, lúc chạng vạng tối lại truyền tin đến có người bị lộ, đây là chiêu mới của quân Zola. Phản ứng đầu tiên xuất hiện ở Trần Cận chính là nghĩ cách cứu viện con tin, hắn quyết định tự mình đi can thiệp, kết quả bị người của Săn cánh đội ngăn trở, có hai đội viên chủ động yêu cầu lấy mình trao đổi con tin, tuy nhiên đối thủ không chấp nhận chuyện này, chúng nhất định đòi phải có cấp bậc sĩ quan chỉ huy trở lên mới tiến hành trao đổi. (* thuận lợi tiến thẳng vào cơ quan đầu não của địch, tiến gần đến thành công)

       Yêu cầu này lại khiến cho ý tưởng của Trần Cận càng thêm được củng cố: "Ta đi, các ngươi tranh thủ thời gian củng cố lại tiền tuyến, đừng để cho mục tiêu trọng yếu tìm được cơ hội chuồn mất, khi thế cục còn chưa nghiêng về một bên, bọn họ tạm thời còn không dám giết người."

       Săn cánh đội xem vô kế khả thi, chỉ phải thông báo Thôi Minh Long, chờ A Long hổn hển đuổi tới phòng chỉ huy, Trần Cận đã chẳng biết đi đâu mất.

       "Hắn muốn hại chết ta?!" A Long lúc này chính thức trở thành rồng phun lửa, gần như điên rồi mà mang người lần theo manh mối đuổi theo, đi theo còn có thành viên được điều tới từ bộ phận đặc chủng.

       Trần Cận quả nhiên dùng chính mình trao đổi  lấy an toàn của ba gã tổ viên bị bắt, hắn bị đưa vào mật thất tiến hành khảo vấn, vây cánh của Zola lúc này quả thật không lưu tình, roi da hình cụ đều mang lên, xem ra cũng là dự đoán được cấp bậc sĩ quan của  Hào Môn đều là những nhân vật cực đoan ngoan cố.

       Trần Cận lúc ấy liền biết nếu mình còn có thể giữ được mạng quay về New York, cũng thật phải cảm kích trời xanh ân uy cũng thi, không thể tưởng được anh tuấn một đời, đến cùng cũng bị roi quất, cái gì thế đạo a! Vì cái gì mình luôn bị ngược đãi? Sẽ không có lối giải quyết nào càng suất một chút thích hợp với hắn? Hiện tại hắn chuyện gì cũng không suy nghĩ, chỉ cần cắn răng kiên trì, thẳng đến khi có người tìm được hắn mới thôi.

       Fiennes hẳn là sẽ hiểu cho hắn đi? Trước đây luôn có thói quen cô phụ hảo ý của tên đó, khư khư cố chấp, chính là một cái mệnh đổi ba cái, như thế nào tính đều có lời, hắn hẳn là hiểu được, làm cấp trên, loại này hy sinh cũng là trách nhiệm.

       Hắn đại khái phán đoán, xung quanh có hơn mười người, bọn họ bịt kín mắt của hắn, hỏi không ra tin tức gì, lập tức còn có nhất roi đánh xuống, hỏa lạt lạt tư vị, giống như có lửa ở trên người đốt, thủ pháp tra tấn này không biết có hơi cũ kỹ một chút không, nhưng bọn hắn vẫn là chiếu dùng không lầm. Đại khái cũng là bị buộc nóng nảy, không dư thừa thời gian cùng hắn tiêu phí, cho nên xuống tay triệt để độc ác.

       Trần Cận bản thân cũng có điểm bội phục mình, đến giờ phút này, còn có thể bình tĩnh tính toán thời gian, chỉ mong trước khi mình bị đánh đến da tróc thịt bong, các tổ viên của hắn có thể  đem thủ lĩnh của đám người kia thu phục, đỡ cho một thân cơ thể xinh đẹp này của hắn bị tư hình tàn phá. Có lẽ hắn còn có thể có lựa chọn khác, có điều hắn lại là Trần Cận, có chút lựa chọn không phải hắn không thể tuyển, mà là không muốn tuyển, tính cách không cho phép.

       Cùng lúc đó, bộ phận chỉ huy tác chiến tại địa phương cùng bộ phận tham mưu của Hào Môn đã phái nhân viên quan trọng của Trung Đông tổ đến tiến hành thương nghị, quyết định hạ mệnh lệnh tổng công kích, bộ phận đặc chủng nhanh chóng chia ra tiếp cận các kho hàng, các kho dự trữ tiếp tế, tùy thời chuẩn bị không kích, hiệu quả oanh tạc dự tính có thể đạt tới 80%.

       Trung Đông tổ tới chiến địa, bắt đầu hướng địch nhân thúc giục đầu hàng, quân đặc chủng tập kích khu vực phụ cận, đả kích các loại chống cự có tổ chức. Trận doanh của Zola rối loạn, bản thân Zola rốt cuộc bị bức rời khởi nơi ẩn thân trốn ra biên cảnh, một cuộc truy bắt mới do Bắc Mĩ tổ tiếp nhận.

       Sự ương ngạnh của Trần Cận giờ phút này khiến cho những kẻ vốn đang hoảng sợ càng không kiên nhẫn, khi một quả bom phát nổ ở phía ngoài 300m, những người đó bắt đầu bỏ trốn mất dạng, có tên chết tiệt dùng Đông Âu khẩu âm kiên trì muốn giết Trần Cận cho hả giận, những kẻ khác cũng không phản đối.

       Cũng không thể nói Trần Cận hoàn toàn không có vận khí*, một phát súng của người nọ còn chưa bắn ra, đã có lính của ngắm bắn tổ đến cứu giá, đưa hắn sống sót đoạt khỏi lòng bàn tay tử thần, cho nên khi Thôi Minh Long đuổi tới hiện trường, chỉ có thể dùng "trong lòng run sợ" bốn chữ để hình dung. (* may mắn)

       Trần Cận không biết mình được lôi ra ngoài như thế nào, dù sao ý thức cuối cùng hắn còn sót lại là ——mình bị một chiếc trực thăng mang đi . Hai ngày sau, Zola bị bắt, chính phủ đưa ra cán bộ cao cấp cùng luật sư tiến hành lên án về mặt quân sự, cũng vạch trần tội buôn bán phi pháp và khủng bố của tập đoàn này.

       Fiennes luôn thường trực tại Tổng bộ chỉ huy chiến dịch, nghe được tin cứu viện thành công, không khỏi che mặt an ủi, bất động ngồi trên ghế thật lâu không đứng dậy. Ánh mắt của anh khiến Fusa và Calvary vẫn luôn kèm sát hai bên chú ý thượng cấp đều lắp bắp kinh hãi. Họ chưa từng gặp Diệm thả lỏng như thế bao giờ,  giống như có một món đồ âu yếm bị mất mà tìm về được, có chút kích động nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên nỗi vui sướng kia là phi thường ấm áp, lại có chút sầu lo cùng phiền muộn. Kỳ thật ai cũng không biết giờ phút này Fiennes có bao nhiêu quan tâm người nam nhân lại gặp nạn kia, tuy nói đã muốn buông tay, nhưng trong thời gian ngắn lại không sao thực hiện được.

       Trần Cận mấy ngày nay trên cơ bản đều nằm không muốn tỉnh lại, trên da toàn thân đều đau, hắn cảm thấy mình đại khái cứ như vậy mà mốc meo. Hào Môn đối với người bệnh phi thường chú ý, hắn rõ ràng được đưa vào phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Đợi cho mở to mắt, mới phát hiện mình cũng không tàn phế hoặc bị hủy dung, hơn nữa bên cạnh có hai nữ hộ sĩ xinh đẹp, một người đang giúp hắn thay băng, một người đang cho hắn đo thân nhiệt, cho nên, tình huống không tính là tệ.

       Không thể tưởng được người thứ nhất hiện ra trước mặt Trần Cận chính là Michael, hắn gương mặt âm trầm, thoạt nhìn lai giả bất thiện*. Trần Cận nghĩ: ‘này Cá Gỗ cư nhiên thối sắc mặt cho người bệnh xem, thật sự là ác liệt đâu!(* người đến không có ý tốt)

       "Hi, rảnh vậy đến thăm ta?" Bởi vì tay chân không thể tùy tiện nhúc nhích, cho nên chỉ có thể dùng thái độ.

       "Ngươi một khi phát huy toàn lực, kết quả cuối cùng đạt được là ngũ lao thất thương* cực kỳ thảm thiết, thật sự là không dám khen tặng." (* ra năm phần sức mang bảy phần thương tích, ý nói mất nhiều hơn được)

       Chỉ biết Cá Gỗ nói không có lời hay! "Đúng là không có tinh thần trọng nghĩa a, ta dù gì cũng là nhân công bị thương đi?"

       "Ngươi chỉ có thể lĩnh giấy khen ‘bệnh nhân tối ương ngạnh’của Hiệp hội Chữ thập đỏ." Michael đã không còn khờ khạo để mặc cho tên này xâm lược.

       "Cám ơn, tuy rằng hiện tại hình tượng của ta không được tốt, nhưng còn không đến mức bị cướp đoạt quyền lên tiếng cùng quyền kháng nghị đi?" Xoay người đi gọi xinh đẹp hộ sĩ, "Muội muội, phiền ngươi đem vị đại thúc này thỉnh đi ra ngoài, ta muốn ngủ."

       Michael hai mắt bốc hỏa, dỗi mà dùng thanh âm phóng đại gấp đôi quát: "Tuần sau, ta hộ tống ngươi quay về New York, hy vọng sau lúc đó, ngươi có thể không bao giờ ... nữa nhìn thấy ta!"

       "A?" Trần Cận liều mạng ngẩng đầu trừng mắt hắn.

       Tâm lý Michael rốt cục cân bằng, xem tiểu tử này vẻ mặt khiếp sợ si ngốc, trong lòng có một tia thống khoái: "Như thế nào? Không chịu trở về? Còn muốn tiếp tục ở lại di hại Hào Môn?"

       Trần Cận cố gắng trấn định, ngăn lại cảm giác đột nhiên dâng trào khiến hắn hít thở không thông, khẩu khí trở nên vô lực: "Cá gỗ, miệng của ngươi biến thành xấu, cứ tiếp tục như vậy sẽ càng không có nữ nhân yêu thích ngươi."

       Michael bị chọc đến chỗ đau, không thể không trả thù: "Đem ngươi đặt ở phòng chăm sóc đặc biệt là lãng phí tài nguyên, hẳn là phải cho ngươi ngủ hành lang!"

       "Hộ sĩ tiểu thư sẽ luyến tiếc."

       Thì ra người kia thật sự nguyện ý hắn cho đi, lúc trước chợt nghe thì nghĩ rằng không phải thật sự, mà hiện tại cái gọi là "Hộ tống" của Michael rõ ràng phải nhận được mệnh lệnh,  hiện giờ gã đó chân chính thành toàn  nguyện vọng của mình, vì sao mình ngược lại không có một tia vui mừng? Đại khái là bị mấy roi kia đánh cho choáng váng. (Oan cái roi! *Bĩu môi*)

       Thế rồi một tuần sau, trừ bỏ một ít tin tức linh tinh bên ngoài, Trần Cận không có cơ hội tiếp xúc với những người khác. Hắn muốn nghe về hướng đi của Fiennes, có điều đối phương không tuyên bố bất cứ lời nào về hành động lần này, mà đối với những nhân viên lập công trong chiến dịch vừa rồi tất cả đều được luận công phân thưởng, Trần Cận chiếm được huân chương dũng sĩ bằng vàng.

       Chờ hắn có thể dưới tự do đi lại hơn nữa không cần “gói ghém” như xác ướp, Michael liền đúng giờ tới đón người, thực khí phái địa mà dùng máy bay hành khách đặc biệt cỡ trung đưa hắn trở lại New York,  dọc theo đường đi, Trần Cận phá lệ không có trêu chọc đến bất luận kẻ nào, khiến cho Michael đều có chút buồn bực, thỉnh thoảng cố ý vô tình mà quay đầu xem hắn. (Ài, đời là thế, có thì thấy thừa mà không có lại thấy thiếu vắng, hai tên ngốc...=.=)

       Đại Lý* mang theo mười mấy huynh đệ tự mình đến sân bay nghênh đón Trần lão đại, Michael đi cùng Trần Cận ra ngoài, lập tức bị rất nhiều hắc y nam vây quanh, đại Lý vừa thấy Trần Cận trên người quấn đầy băng vải thần sắc mệt mỏi, khẩn trương hỏi han, kết quả bị Trần Cận đưa tay ngăn cản. (* Anh này là Lý Thăng, phó của A Cận, nickname đại Lý a.)

       "Ta nói ngươi đại Lý, ta cũng chỉ không ở bản bộ một thời gian ngắn, thẩm mĩ của ngươi sao lại trở nên kém như vậy? Một đám nam nhân hắc đến như quạ đen vừa thấy liền biết là cái gì ‘ xã hội đen ’, cũng quá khó coi  đi." Tiếp theo, mặt nhăn nhó tiến vào trong xe, hướng Michael khoát tay, "Cá Gỗ, vất vả rồi, lần sau ta nhất định sẽ mời ngươi uống trà, còn có, kỳ thật ta cũng không phải như vậy chán ghét nhìn thấy ngươi. Trừ bỏ không có bạn gái, những phương diện khác ngươi cũng không phải không có ưu điểm, cho nên phải tự tin lên a, bye."

       "Ngươi ——" Khuôn mặt Michael ‘ba’ một cái đỏ bừng, bất quá còn không kịp phản bác, đoàn xe kia đã muốn nghênh ngang mà đi. (Mi Mi đáng thương! =.=+)

       Trần Cận tựa đầu vào chỗ ngồi, nhắm mắt lại, làm một lần hít sâu, trong lòng trống rỗng, giống như đã vứt bỏ rất nhiều nhiều đó. Đại Lý đang đắm chìm trong nỗi vui sướng nghênh đón được lão Đại về đơn vị, căn bản không phát hiện dị thường, kỳ thật trừ bỏ chính bản thân Trần Cận, lại có ai biết được sự mất mát của hắn trong hiện tại duyên có tự nơi nào?

       Trở lại biệt thự, Trần Cận nhìn thấy A Địch cùng Tiểu Lệ* của hắn, hai đại gia hỏa vừa nhìn thấy chính chủ quay về doanh, mừng rỡ mãnh phác đi lên, hai cỗ lực đạo đem hắn này hơn một mét tám đại nam nhân phác ngã xuống đất, xa xa các bảo tiêu sợ tới mức mặt không còn chút máu, thẳng đến khi nhìn thấy Trần Cận vỗ vỗ mông dường như không có việc gì đứng lên vỗ vỗ đầu chúng, mọi người mới tùng  một hơi. (* đây là hai con chó săn cỡ bự của ảnh nuôi a, đã gặp ở chap 1.)

       "Cũng là các ngươi có lương tâm, gầy nhiều như vậy, nhất định là rất nhớ ta." Trần Cận thực tự mình đa tình mà nói.

       Cẩu không ai ngược đãi đương nhiên thon thả, trường kỳ mất đi số lượng thịt bò quá tải do tên chủ nhân vô lương nào đó thưởng cho, thể trọng của A Địch, Tiểu Lệ bắt đầu khôi phục bình thường.

       Trần Cận hưng trí không cao mà trở lại phòng ngủ quen thuộc nằm, ngày đầu tiên, người nào cũng không gặp. Ngày hôm sau đông như trẩy hội, các hồng nhan tri kỷ nghe tin lập tức hành động, đều tới thăm, phần lớn là vì tái tục tiền duyên. Trần Cận từ chối cho ý kiến, tiếp tục giả bệnh, thẳng đến khi Tần Khanh, nữ nhân trước kia cùng hắn quan hệ tối thân mật đến xem hắn, hắn mới phá lệ tiếp khách.

       " Tinh thần anh không tốt." Con mắt của nữ nhân có khi giống tia X quang.

       “Vậy sao?"

       "Anh không vui khi nhìn thấy em?"

       "Sao có thể!" Trần Cận đem cái gối tựa nhét vào sau lưng, nghĩ muốn mở miệng nhờ đối phương gọt quả táo, còn chưa mở miệng nói chợt nghe thấy nàng chất vấn.

       "Vì sao anh luôn cự tuyệt người khác thân cận?"

       "A? Em nói anh? Anh cự tuyệt ai ?!"

       "Ai cũng không cự tuyệt mới là cự tuyệt tất cả."

       "Từ khi nào thì em bỗng biến thành nhà triết học?" Trần Cận đột nhiên cười không nổi , kéo kéo khóe miệng thản nhiên nói.

       "Anh yêu em sao?"

       "Yêu a." Thực dễ nói.

       “Anh sẽ lấy em sao?"

       "Chúng ta còn trẻ."

       "Anh đi ra ngoài lâu như vậy, có nhớ em không?"

       "Em là vợ cả tương lai của anh, như thế nào lại không nhớ?"

       "Nhớ đến mức nào?" Một khi nữ nhân đặt ra vấn đề là phi thường khó chống đỡ.

       "Môn số học của anh không tốt."

       "Anh có thể nhớ em nhớ đến mất ngủ sao? Có thể sẽ muốn đoán xem em đang làm gì, gặp gỡ những ai sao? Có thể lo lắng cho em hiện tại sống có tốt hay không sao? Có thể giống như em nhớ về anh như vậy mà nhớ em sao? Có thể nghĩ đến lúc trở về vẫn cùng em chung sống sao? Thậm chí khi gặp nguy hiểm, bị thương, lúc mệt mỏi... anh sẽ nhớ tới em sao?" Ánh mắt Tần Khanh còn phi thường nghiêm túc nhìn hắn, "Anh có nghĩ tới ai sao? A Cận, lòng của anh ở nơi nào? Vì sao em không nghe thấy tiếng?"

       "Tần Khanh, em làm sao vậy? Cứ như đã biến thành người khác vậy."

       "Em không muốn cả đời làm tình nhân của anh."

       "Anh lại không kết hôn, em sao có thể là ‘ tình nhân ’!" (* Thiệt mún quăng dép vô mặt anh!=”=)

       "Không có gì khác cả, A Cận, nếu anh chỉ muốn tìm chút an ủi, ôm ai cũng giống nhau cả." Tần Khanh đứng lên cáo từ, biểu tình lãnh đạm xưa nay chưa từng có, "A Cận, anh thủy chung không thuộc về em, rời đi lâu như vậy mới quay về Mĩ, nhưng cuộc gọi đầu tiên đều không phải là gọi đến cho em, em thấy chúng ta vẫn là chia tay đi."

       "Cuộc gọi đầu tiên rất trọng yếu?"

       "Trong mắt của em, thực, trọng, yếu!" Tần Khanh giống con mèo bị giẫm đến cái đuôi, thở phì phì mà đi ra ngoài.

       Trần Cận một đầu mờ mịt màồi ở đằng kia, nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Một chuyến này trở về dường như mọi thứ đều thay đổi, mới nghỉ ngơi có một ngày đã bị người ta đá. Lấy cái đệm tựa ra, nằm xuống, hắn nhắm mắt lại bắt buộc mình ngủ trưa, hắn cần sửa sang suy nghĩ lại một chút cho rõ ràng, rồi một lần nữa bắt đầu.

       Ngủ ở trong căn phòng quen thuộc, lại không có cảm giác an tâm. Trong lúc ngủ mơ, có đôi bàn tay ấm áp khẽ vuốt qua những điểm mẫn cảm trên người, thứ nhu cầu...nào đó của nam nhân trỗi lên, khiến Trần Cận không cách nào nhân nại được, khát khao như thủy triều cuồn cuộn mà đến, ngón tay của người nọ chậm rãi trường lên, bắt lấy hạ thể đang rối loạn của hắn, kia xúc cảm độc đáo không trùng lặp... mang theo vài phần thô ráp đầy khiêu khích... kia dục niệm điên cuồng dấy lên càng ngày càng nghiêm trọng... trong đầu hắn, tất cả đều là thân hình cường kiện khêu gợi kia... nhiệt độ nóng rực đến làm hắn bị thương, cặp mắt nâu thâm thúy phức tạp nhưng cũng đầy khoan dung nhu tình chặt chẽ quan sát hắn... Dục vọng đến cực điểm phát ra trong cơn cuồng loạn, tẩm ướt ga trải gường sẫm màu... Tất cả những cảm xúc mãnh liệt của hắn bỗng biến thành kinh hoàng, ký ức cuồn cuộn tràn về, tất cả những thú nhận cùng những bác bỏ mong manh trước đó đều được thẩm định lại một lần nữa, hắn trở nên giống như một đứa trẻ mất đi chỗ dựa, như một con chim ưng mất đi nơi trở về, chỉ biết xoay quanh xoay quanh trên trời cao tịch mịch...

       Trần Cận giật mình tỉnh lại, cúi đầu nhìn về phía chiếc chăn đơn nhàu nhĩ, đem đầu mình vùi vào trong đó, ruột rối như tơ vò, thấp giọng hô lên cái tên trước đây hắn vẫn không thốt được ra khỏi miệng: "Diệm —— " (Ài, thế là iu rồi nhé! =.=+)

       Không có chuyện tâm linh cảm ứng, cục diện lạnh nhạt giữa hai người bây giờ chẳng phải là điều hắn muốn hay sao? Vì sao đột nhiên hắn không buông tay được? Tại sao hắn sẽ vì chuyện này mà thất hồn lạc phách? Hắn là Trần Cận, vốn cũng không thiếu cái gì, mọi người đều biết, yêu là ràng buộc, cho nên hắn chưa bao giờ cần. Nhưng mặt khác đâu? Ánh mắt tín nhiệm dành cho nhau, nâng đỡ nhau cùng đi tới, vì đối phương mà bị thương, lúc xúc cảm nóng bỏng tùy thời đều có thể dùng nụ hôn thiêu đốt lẫn nhau, vòng tay ôm siết... tất cả những thứ đó có phải đều cần phủ định không?

       Lời nói của Tần Khanh đột nhiên hiện lên trong óc hắn —— ‘anh sẽ nhớ em nhớ đến mất ngủ sao? Sẽ muốn đoán xem em đang làm gì, gặp gỡ những ai sao? Sẽ nhớ em giống như em nhớ anh sao?’

       Khi gặp nguy hiểm, lúc bị thương, lúc mệt mỏi, ta nghĩ đến ai?

       Cuộc gọi đầu tiên rất trọng yếu sao? Cái dãy số máy riêng như khắc sâu vào trong lòng kia... Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, hết thảy đều đã thay đổi, vì sao không thể kiên trì thêm một chút nữa? Có lẽ rồi hắn có thể buông. Quên đi quên đi, nhất định phải nhịn xuống, vô luận như thế nào cũng không thể tiếp tục sai lầm nữa. (Muốn gọi thì gọi đi, nhịn cái gì, anh có sở thích tự ngược à? =”=)

       Sự tra tấn khủng khiếp nhất trong mấy tuần gần đây là không thể tắm rửa, Trần Cận chỉ có thể vào phòng tắm lau người, do dự một chút, vẫn cầm điện thoại trong phòng tắm lên, hắn cần phải làm chút chuyện gì để mình phân tâm đi. Lần thứ nhất gọi vào số cầm tay, không gọi được, đối phương có thể đã đổi số. Trần Cận bất mãn, trong lòng nói thầm: cũng không phải đặc công, để làm gì phải đổi số máy?! Sẽ không phải là lại xuất ngoại  đi?

       Hắn đành phải chuyển sang gọi số trong nhà: "Uy, ta tìm Trần Thạc."
____________

16 nhận xét:

  1. Aiiiiiii, chúc mừng anh đã chính thức nhận ra mình đã vướng vào lưới tình. Ta sắp về quê rùi, nhà ta ko có mạng nên ta sắp tạm biệt nàng một thời gian oy. có j nhắn nhủ với ta thí cứ tựu nhiên nhá

    Trả lờiXóa
  2. Oa oa oa. Hao Môn kụa ta. Hức. Xúc động quá *lăn ra giả chết*

    Trả lờiXóa
  3. @ tiểu keke: Nhà nàng không có mạng thì nhắn nhủ vào đâu? ="=? Mà nhà không có mạng thì đọc trên di động, comt trên di động hông được sao?

    @ tiểu phudu: Giả gì không giả, đi giả chết thì còn đọc làm sao được nữa mà bày đặt úc động quá??? Ngốc phudu!

    Trả lờiXóa
  4. hờ hờ, di động của ta ko có chức năng đấy, thông cảm nhá

    Trả lờiXóa
  5. @ tiểu keke: Đoán ngay câu trả lời đó của nàng mừ! Hừ! *Giận* *Giận*

    Trả lờiXóa
  6. kaka, thui, coca đây, coca lạnh nhá, uống đê, thật ra là máy của ta có vào đc mạng nhưng mừ máy đời cũ, chạy chậm như rùa bò, trang nào nặng là ko vào đc, ta cũng căm tức lắm chứ, hức hức

    Trả lờiXóa
  7. ha.ha... cuối cùng anh Cận đã nhận ra rối sao , ta còn tưởng lâu lắm anh mới đỗ vì anh FI.

    Trả lờiXóa
  8. Đã tương tư rùi!

    Ta mới đi làm, đang tập sự nên "bận" và chả dám ho he gì.

    Trả lờiXóa
  9. Nói thật ta được mọi người giới thiệu về bộ này rất nhiều. nhưng khi đọc ta khá hụt. ạch không biết có phải cùng tác giả viết về xung động hay không nhưng ta thấy cái thần, cái hay, cái tình cảm của xung động không rơi rớt được bao nhiêu trong bộ này. ta không có ý chê gì tác giả nhưng trong xung động ta luôn cảm thấy tình cảm của a thạc và a dương luôn tràn đầy. lúc tương tư đến lạnh người,lúc tránh né tuân theo lý trí đến xé ruột nhưng vẫn không xa rời được nhau. lúc rượt đuổi đầy dằng xé, lúc bên nhau măn nồng nhưng mãnh liệt. tất cả hòa vào nhau. tạo nên cái thần rất riêng của xung động, nó làm người đọc ấn tượng sâu xắc đến kích thích khi đọc về 2 anh. nhưng chẳng hiểu sao khi ddeenss hào môn thì cái rất riêngđó ta cảm thấy mất rồi . gần như không còn nữa.
    ta chỉ ấn tượng trong hào môn bởi chi tiết tuy trong lòng tình nhân, giữa quyền lực tuyệt đối, 2 anh a cận và F vvaanx cảm thấy thật tĩnh mịnh thật cô đơn vẫn luôn muốn có 1 tình yêu mà mình có thể dốc hết lòng vì nó.chẳng phải tuy có 1 tá các cô vợ nhưng tình yêu thật sự của a cận ở đâu. anh không có. anh không cảm nhận được hơi ấm của tình yêu khi ở bên người khác. và F đã cho anh cảm giác đó.hì ta chỉ bị ấn tượng bởi vậy.
    à còn tính cách của a cận cũng hấp dẫn ts. đọc về 1 người như vậy thì hay nhưng nếu gặp một người ngoài đời như vậy dám chắc ta không dám lại gần vì ta biết ta không đủ để giữ trái tim người ấy.
    nói thật. nàng đừn ghét ta. ta thích lộ nhân hơn, cực thích. còn hào môn tựa chỉ như giải trí. không đọng lại nhiều trong tâm ta.
    nhưng vẫn cảm ơn nàng. à nàng edit bộ này ngọt hơn lộ nhân nhiều đấy. tiền bộ vượt bực nha.
    yêu nàng nhiều vì đã đem đến nhiều bộ hay cho ta

    Trả lờiXóa
  10. @ Huyen Thuong: Ta không phủ nhận rằng Xung động gây cho người đọc cảm giác "đậm đà" hơn bộ này ^^ Ta cũng có cảm nhận giống nàng khi đọc từ Xung động sang Hào Môn. Nhưng cho đến lúc này, khi đã đọc đi đọc lại không bít bao nhiêu lần và edit sắp xong, ta lại cảm thấy có một bộ nhẹ nhàng, thanh thản hơn Xung động cũng không phải là không ổn. ^^ Có thể vì gần gũi lâu mà sinh tình cảm, nhưng đến bây giờ Hào Môn đã có một chỗ đứng riêng vững chắc trong lòng ta, đến nỗi ta cũng chẳng còn so sánh nó với Xung động nữa. ^^
    Mà Hào Môn là Hào Môn, Hào Môn không phải là "phần đuôi" của Xung động, nên không khí của Hào Môn cũng có nét riền của nó, nếu không muốn nói là hoàn toàn khác so với Xung động, nhiều người sẽ bị "hẫng" khi chuyển từ Xung động qua đây nếu không xác định trước điều đó.
    Cảm ơn nàng đã theo dõi! ^^

    Trả lờiXóa
  11. @ Tâm Lãng: Ra zịa!!! Thôi, mới đi làm phải cố gắng chăm chỉ, "chứng tỏ" chút a, sau này mới dễ làm việc. Cố lên nhé nàng! ^^

    Trả lờiXóa
  12. @ tiểu keke: Hừ! Chỉ giỏi đem coca ra dụ người ta thôi! Nàng đi đi! Các nàng cứ nối đuôi nhau mà mặc kệ ta đi! Hừ...

    @ tiểu Dieu: TT^TT Nhiêu đó chưa đủ lâu sao nàng???

    Trả lờiXóa
  13. Uhm, trông thấy cái còm của bạn Huyenthuong ta lại tức cảnh sinh tình :D. Ta không muốn lại đi so sánh giữa Hào Môn và Xung động đâu vì ta đọc cả hai. Ta đọc Xung động trước Hào môn rồi từ đó mới mò sang nhà nàng. Nói gì thì các nàng đều nói cả rồi. Xung động, đúng như tên của tác phẩm, rất tinh tế, luôn khiến ta lặng đi theo dõi từng biến động trong tâm tư tình cảm của nhân vật. Như là bão như là giông lại như là phẳng lặng...
    Hào Môn, ta cũng không biết tại sao ta thích nữa. Từ từ ta cảm thấy thích đến nỗi điều đó với ta thật tự nhiên, ta không cần phải tìm nguyên nhân, không cần phải phân tích. Và ta cảm giác tình cảm của hai nhân vật chính cũng vậy, họ cứ thế mà hút nhau, như là nước, như là lửa vậy mà lại cùng sục sôi.
    Haizzz, hôm nay ta lại lảm nhảm nhiều lời rồi :D

    Trả lờiXóa
  14. @ tiểu phudu: *Vỗ vai* Yên tâm đi nàng, bình thường thì nàng cũng vẫn lảm nhảm mà, ta nghe quen rồi! =.=

    Trả lờiXóa
  15. Thiệt khổ cho Fi, yêu phải đầu gỗ, nên giờ đây người ta đồng ý cho đi lại thấy mất mát, trở về nhà thì đêm đến mơ thấy Fi mà tận hứng, rồi bật thốt lên tên "Diệm", thế mà cứ mãi ko chấp nhận sự thật ko hà.

    Nhưng nhận ra rồi, con đường tới chỗ hai anh trở lại bên nhau cũng dài lâu à nha, phải chờ tới khi Fi buồn quá, ko chịu nổi mò qua thăm nom Cận thôi, chứ Cận dù cho có nhận ra cũng ko chịu sang chỗ người ta đâu.

    Trả lờiXóa
  16. @ ixora: Nàng đoán thế mà trúng nhỉ! ^^ À, pass thì nàng chịu khó xem ở link, và bonus gợi ý thì chịu khó xem ở phần comt của các chương có pass nhé, ta có nhắc rất nhiều lần rồi! ^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment