8/6/11

Thượng sàng bất thuyết ái - Chương thứ tám (2)

2.

Tâm tình trầm trọng đóng cửa phòng bệnh, La Đan gặp Lôi Tuyền đi đến đón mình, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào?” Hắn mệt mỏi tựa đầu trên vai anh, thở dài nói: “Ta thật ngu ngốc, những năm này còn tự cho là bản thân đã có năng lực tự bảo vệ được mình, thì ra những cạm bẫy ngấm ngầm hay công khai kia ta chưa bao giờ có thể vượt qua.” Hắn bất chấp ánh mắt của người bên ngoài, mở ra hai tay ôm chặt lấy Lôi Tuyền, muốn từ thân thể người này hấp thụ được sự an tâm và tín nhiệm cuối cùng.
Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, Lôi Tuyền vẫn an ủi vỗ vỗ lưng hắn, “Rời khỏi nơi này trước a, ở đây quá nguy hiểm.” Ôn hòa cùng năng lượng sống xuyên thấu qua lưng lan tỏa khắp cơ thể La Đan, kéo hắn từ vực sâu tăm tối và lạnh lẽo trở về hiện thực.
La Đan tỉnh táo lại, gật gật đầu, vừa thoát áo blouse vừa đi ra ngoài, nhưng đi được hơn mười bước, hắn dừng lại, ngơ ngẩn. Trên hành lang có hai người đang đứng đợi. Người trẻ tuổi trẻ mang vẻ mặt tiếc hận nhìn bọn họ, người lớn tuổi hơn, mỉm cười, tay đặt trong túi áo khoác, mà trong túi áo có cái gì thô sáp hằn rõ góc cạnh. Không cần hỏi, là súng.
Y tỏ vẻ quan tâm, hỏi: “Cùng bạn gái cáo biệt xong rồi? Có thể đi được chưa?” Chỉ chỉ thang máy, y làm động tác “xin mời” . La Đan có cảm giác bàn tay của Lôi Tuyền vươn tới, cùng hắn mười ngón giao triền. Hắn dùng lực nắm chặt, cùng nhau vào thang máy.
Rốt cục, hành vi ngớ ngẩn của hắn vẫn liên lụy đến người ấy. Đứng trong thang máy không ngừng chạy lên cao, La Đan hồi tưởng hết thảy của đêm qua. Quay đầu nhìn về phía Lôi Tuyền, hắn nhìn thấy vẻ mặt người ấy thật thản nhiên, phảng phất như chỉ đang cùng mình đi ăn bữa cơm. Đêm qua, Lôi Tuyền hẳn cũng đã làm ra quyết định xấu nhất a?
Là hắn trêu chọc đến người ấy, mê say cảm giác được cùng nhau trên giường, lại cưỡng cầu tình cảm của người ấy, sau cùng kéo người ấy vào mối quan hệ luẩn quẩn của cá nhân mình, vào kế hoạch điên cuồng của Bành Phi. Đóa hoa này tại Dạ Sử cuồng dã nổi bật, rực rỡ biết bao nhiêu, nhưng bắt đầu từ giây phút đầu tiên gặp gỡ hắn, đã định là phải héo rũ trong thế giới chỉ biết coi trọng vật chất của hắn? Hiện tại nếu hắn buông tay, liệu vẫn còn kịp ?
Thang máy dừng lại ở lầu trên cùng, người đàn ông lớn tuổi hơn lại làm động tác “mời”. Bốn người cùng nhau ra khỏi thang máy, đi qua cầu thang bộ, lên trên sân thượng của bệnh viện.
“Tốt lắm, chuyến lữ hành chấm dứt, nhị vị là nên về nhà .” Người lớn tuổi nọ cười cười, từ trong túi áo lấy ra khẩu súng, quang minh chính đại chỉ vào bọn họ.
La Đan tiến lên một bước, ngăn tại trước mặt Lôi Tuyền, “Liệu ta có thể gọi cho Bành Phi một cuộc?”
Người lớn tuổi nọ cười cười: “Hắn biết rõ ngươi nhất định sẽ đến bệnh viện, vì tị hiềm nên hắn sẽ không đến. Người cẩn thận như vậy liệu có thể khiến mình trở thành người cuối cùng tiếp điện thoại của ngươi trước khi ngươi chết hay không?”
“Sau khi ta gọi cho hắn, ngươi có thể lấy đi điện thoại của ta, hoặc là cũng có thể cho ta sử dụng điện thoại của ngươi.” La Đan nói. Người trẻ tuổi ở một bên khuyên: “Đinh ca, nên đáp ứng hắn a, dù sao ở trong tay ngươi, hắn cũng không thể giở trò gì được nữa, coi như là tặng hắn một nguyện vọng trước lúc lâm chung.” (Tiểu Nhiên, so cute! ^^)
Người lớn tuổi nọ nghĩ nghĩ, gật đầu:“Ok, cho ngươi mười phút.” La Đan vội vàng lấy điện thoại di động, gọi đến số máy cá nhân của Bành Phi. Chuông vang lên đã lâu Bành Phi mới bắt máy điện thoại.
“Ai?” Thanh âm trầm thấp lộ ra vẻ cẩn thận.
“Ta, La Đan.”
“...... Gặp Linh Linh rồi?” Bành Phi ngừng một hồi mới mở miệng.
“Gặp rồi .”
“Biết rõ hết thảy ?”
“Biết rõ.”
“Còn có gì muốn nói ? Ta đã cho ngươi cơ hội quay đầu lại, hiện tại đã không có.”
“Ta chỉ muốn biết, ngươi mưu tính sâu xa bày ra tất cả chuyện này, thực sự chỉ vì tiền ?”
“Ngươi có thể cho rằng như vậy.” Bành Phi nhàn nhạt thuyết.
“Hảo, vậy ta nói cho ngươi biết, năm đó khi ta từ Mỹ trở về, vì đề phòng vạn nhất, đã đem 1/3 tài sản được thừa kế bán đi đổi thành tiền mặt, gửi trong ngân hàng tại Thụy Sĩ, chỉ cần có ấn triện thì bất kỳ kẻ nào cũng có thể lĩnh.”
“... Ngươi có ý tứ gì?” Cảm xúc của Bành Phi hiếm thấy có chút phập phồng. Rất hiển nhiên, y cho là y đã khống chế hết thảy của La Đan, y cho là y hiểu biết về La Đan so với chính La Đan còn rõ ràng. Y không nghĩ đến La Đan vẫn có chuyện còn giấu y, y không nghĩ đến hơn mười năm bày mưu tính kế của y vẫn còn để sót chuyện gì đó.
“Ấn triện ở nơi nào, nếu ta không nói, ngươi vĩnh viễn cũng không tìm được. Hôm nay ta dùng số tiền kia để đổi một mạng.” Ngữ khí của La Đan trở nên chắc chắn. Nghe được kẻ trấn định trước sau như một như Bành Phi có biến hóa, trong lòng hắn ẩn ẩn có khoái cảm trả được thù.
“Ngươi cho rằng tài sản trên danh nghĩa của ngươi hiện tại cùng số tiền ngươi đã nói, cái nào nhiều hơn?” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười lạnh, cười hắn tính toán không rõ.
“Ta biết rõ số tiền kia không đổi được mạng của ta,” La Đan bình tĩnh thừa nhận, “Ta chỉ nghĩ đổi lấy Lôi Tuyền. Ngươi nói cho sát thủ mà ngươi đã thuê, lần này buông tha hắn, ta sẽ nói cho ngươi biết ấn triện hiện đang ở đâu. Nếu Lôi Tuyền chết, ngươi không được gì, hắn còn sống, cũng không tạo thành uy hiếp gì cho ngươi, ngươi còn có thể tìm được một món tiền. Ngươi nghĩ xem cuộc giao dịch này ngươi có lời hay không?” Đang khi nói chuyện, La Đan cảm giác người đang nắm tay hắn đã run lên, hắn dùng lực nắm chặt bàn tay người ấy lại, đem cảm giác ấm áp ôn hòa trong lòng bàn tay mình hiện tại khắc sâu vào linh hồn của nhau.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc đã lâu, Bành Phi mới mở miệng: “Làm thế nào ta có thể chứng minh việc này là thật ? Chuyện ngươi có tiền, chuyện cái ấn triện ngươi nói cho ta không phải là giả?”
La Đan thản nhiên nói: “Cái này cần nhờ ngươi đánh cuộc một keo. Ngươi cảm thấy mạng của Lôi Tuyền trọng yếu, hay là một khoản tiền lớn rất có khả năng tồn tại trọng yếu? Dù sao ta cho ngươi biết chuyện này, vô luận thật giả, ta đều không cứu được mạng của mình.”
Sau nửa ngày, Bành Phi gằn giộng nói từng chữ: “Ta còn là xem thường ngươi, hơn mười năm rõ ràng còn có thể giấu một chiêu thức ấy. Hảo, xem như ngươi lợi hại! Lần này ta sẽ buông tha hắn, bất quá ngươi tốt nhất nói cho biết hắn vĩnh viễn đừng xuất hiện trong phạm vi thế lực của ta, bằng không hắn không có lần thứ hai may mắn!”
“Hảo, ngươi nói với sát thủ ngươi thuê chuyện này.” La Đan mở chức năng loa ngoài, thanh âm đủ để cho mỗi người có mặt ở đây đều  nghe được. Thanh âm của Bành Phi truyền tới: “Đinh tiên sinh, ta thu hồi lời mời ngươi xử lý hai người, chỉ cần một mình La Đan là tốt rồi, thù lao ta sẽ theo giá gốc mà trả.”
Người lớn tuổi hơn mỉm cười: “Tốt. Đại khái khoảng nửa giờ sau ngươi có thể nghe được tin tức, chứng kiến kết quả rồi, hy vọng khoản tiền còn lại cũng đã chảy vào tài khoản của ta.”
“Không có vấn đề.” Bành Phi bình tĩnh nói, “La đan, hiện tại ngươi thực hiện lời hứa của ngươi a.”
“Trong phòng ngủ của ta ở nhà riêng có một món bài trí nho nhỏ, ở trong đó ngươi sẽ tìm thấy một tiểu kim ấn hình rồng, chính là nó.”
“Hảo,” Bành Phi nói: “Hy vọng đây là thật , nếu như ta không thể lấy được tiền, chân trời góc biển hắn cũng chạy không thoát.” Y hung hăng cúp điện thoại.
La Đan cúi đầu nhìn nhìn điện thoại, dương tay vứt cho sát thủ lớn tuổi hơn, xoay người ôm Lôi Tuyền, đem mặt mình vùi trong cổ anh, ngăn trở ánh mắt người khác, nhẹ nói: “Khoản tiền ta nói cho Bành Phi chỉ là một phần nhỏ, con dấu để lấy khoản tiền lớn thực sự của ta là một bức tượng gỗ nho nhỏ điêu khắc hình thú một sừng, nó được cất trong căn hộ mà lần trước chúng ta nghỉ lại sau khi giao chiến với băng đua xe. Bành Phi vì để hủy diệt hết mọi chứng cớ sẽ không buông tha ngươi. Ngươi qua được hôm nay, nhất định phải mau chóng tìm ra con dấu của ta, đem tiền lấy đi, đổi lại một thân phận mới, hảo hảo mà sống.”
Lôi Tuyền không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, mặc hắn ôm lấy, mặc hắn nói, chỉ lẳng lặng nhìn qua hắn.
La Đan rốt cục buông ra bàn tay một mực nắm chặt, thở dài một hơi, hướng về phía hai sát thủ: “Động thủ đi.”
Người lớn tuổi nọ cười cười:“Đã nói xong di ngôn ?” Thấy La Đan không nói, y tiếp: “Viên đạn xuyên qua thân thể sẽ rất đau, bất quá đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không nổ súng. Ngươi có thể lựa chọn từ trên này nhảy xuống, chỉ cần vài giây đồng hồ sẽ chấm dứt. Ngươi sẽ có cảm giác được bay lượn, không hề thống khổ mà rời đi thế giới này.”
La Đan cười lạnh: “Muốn cho ta nhảy lầu, chỉ sợ là vì như vậy càng giống như tự sát a?” Hắn cũng không nhiều nói, xoay người đi đến sát mép sân thượng, nhìn xuống phía dưới. Tòa nhà có hai mươi bảy, hai mươi tám tầng, từ nơi này rơi xuống có khoảng trăm mét gì đó. Dưới lầu là khu hậu viện của bệnh viện, nền xi măng , lưa thưa đậu vài cỗ xe cứu thương. Không có cây cối, không có mặt cỏ, không có mái nghiêng, tóm lại, không có bất cứ phương tiện gì giúp diễn viên sống sót như trong TV.
La Đan tự giễu cười cười, tưởng tượng lại thấy đau quặn bụng dưới trong nháy mắt, những thứ trên mặt đất đột nhiên phóng đại. Như vậy nhảy xuống đi, có tính là đã thất bại thảm hại hay không? Thật sự muốn nhận thua sao? Hắn quay đầu lại, nhìn họng súng đang hướng về phía hắn, cùng nụ cười mỉm lãnh khốc không có lấy một chút lưu tình, nghĩ không ra mình còn có cơ hội gì.
Ngày hôm qua, vì không phụ lương tâm của mình, hắn lựa chọn tới nơi này gặp Linh Linh, vậy hôm nay, coi như là vì không phụ lương tâm của mình, nhảy xuống đi thôi. Dù sao trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, trải qua những chuyện khiến người cửa mất nhà tan không có một thì cũng có vài đi.
Quay đầu nhìn về phía Lôi Tuyền, người ấy chính đang theo dõi hắn, trong ánh mắt có gì đó sáng sáng hiện lên. La Đan cười cười, xoay người không hề nhìn anh nữa, nhấc chân vượt qua lan can phòng hộ, đứng ở mép gờ không đến 20cm.
Người lớn tuổi nọ nhẹ nhàng vỗ tay: “Dũng khí đáng khen, tiếp tục, tiến thêm một bước sẽ tốt hơn.”
“Chờ một chút!” Lôi Tuyền đột nhiên mở miệng. Anh đi qua, cách lan can phòng hộ cao khoảng nửa mét, từ sau lưng ôm chặt lấy La Đan. “Ta cùng ngươi.” Anh nói.
Một câu làm cho tất cả mọi người ngơ ngẩn. Người trẻ tuổi trẻ mở to hai mắt nhìn, người lớn tuổi cũng đã ngừng lại động tác vỗ tay, phảng phất như đang nghiên cứu động vật quý hiếm mà nhìn bọn họ.
“Ngươi điên rồi.” La Đan liều mạng khắc chế chính mình, không quay đầu lại, “Ta vắt hết óc mới nghĩ ra cách bảo trụ mạng của ngươi, ngươi không chịu để cho ta yên tâm mà đi?”
“Ngươi đã quên ?” Lôi Tuyền nói rõ từng chữ: “Ngươi chính miệng nói, You jump, I jump*.”  (Cái hồi hai người đi khu vui chơi cảm giác mạnh hẹn hò, rồi La Đan uống bia say bí tỉ ấy.)
Cơn run rẩy không sao khống chế được lặng lẽ dâng lên từ sâu trong cơ thể hắn, một màn ôm chặt lấy nhau nhảy xuống vách đá hôm nào hiển hiện trước mắt hắn, cảm giác từ trên cao rơi thẳng xuống không ngừng đánh úp lại trong hắn. Thật là đùa giỡn ngữ thành sấm*? Cái gì ngươi nhảy, ta nhảy, nói đùa gì vậy! Đây không phải là thế giới cổ tích, chỉ có kẻ điên mới ném đi một đường sinh cơ để viết thành một câu chuyện cổ lưu danh muôn thuở! (* lời tiên đoán)
“Tuyền,” La Đan thở dài, lấy hai tay của mình trùm lên hai bàn tay Lôi Tuyền, “Ngươi là ngươi và ta là ta, trên đời này không có ai phải vì ai mà vứt bỏ tính mạng. Ta thật cao hứng nghe được một kết cục cổ tích ấy, nhưng chuyện xưa hãy để cho nó là chuyện xưa a.” Hắn mạnh mẽ giật ra đôi tay Lôi Tuyền ôm hắn, động tác kịch liệt ấy khiến thân thể mất trọng tâm, phiêu phiêu ngã ra.
Trong nháy mắt đó, hắn thấy được trời xanh mây trắng tuyệt mỹ, trong nháy mắt đó, hắn cảm giác mình gần với bầu trời đến như vậy, trong nháy mắt đó, hắn cho là mình tại bay lượn.
Chính là sau khoảnh khắc trong nháy mắt đó, hắn chứng kiến một bóng đen bổ nhào về phía mình, cảm giác có được nhau khiến hắn không tự chủ được vươn tay ôm chặt lấy.
Nước mắt tràn mi. Điên rồi! Người này điên rồi! Chính là, hắn ái cái kẻ điên rồ này!
......
Có lẽ qua một hai giây a, nhưng La Đan cho rằng họ đã ôm nhau lâu như một thế kỷ. Hắn cảm giác thân thể rung mạnh, tốc độ rơi đột nhiên chậm lại, trái tim phảng phất nhảy lên giống như hồi cùng nhau nhảy thử cảm giác mạnh, sau nửa ngày, La Đan mới từ tốc độ rơi từ từ chậm lại, nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một sợi dây hợp kim đen nhánh, một đầu hợp với vách tường building, một đầu hợp với cánh tay Lôi Tuyền, đây chính là nguyên nhân khiến hai người đang rơi tự do biến thành an toàn trượt theo sợi dây.
Tuy tốc độ chậm lại, nhưng hơn mười giây sau, hai người vẫn hung hăng ngã ở trên mặt xi măng. La Đan nghe được tiếng kêu của Lôi Tuyền phía dưới thân mình, động tác rơi triệt để chấm dứt ở đó.
Sinh tử thoáng qua. Hai mươi mấy tầng lầu, trong hơn mười giây, từ liều mình nhảy xuống biến thành như nhảy vực thử cảm giác mạnh, tìm kích thích một phen, giống như nằm mộng. La Đan hít sâu mấy lần, ngăn cản tiếng tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, chịu đựng toàn thân ngã đau nhức, đứng lên xem Lôi Tuyền.
“Ngươi như thế nào...” Hắn không biết là nên trách người này tự chủ trương mà nhảy xuống, hay là nên tạ ơn người này đã cứu mình một mạng.
“Ngươi không thể chết được, một kẻ nghèo nàn như ta liền như thế nào xuất ngoại cũng không biết, càng đừng nói để cho ta theo cái gì ngân hàng Thụy Sĩ lấy tiền ra.” Lôi Tuyền cường tiếu, sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi từng giọt, từng giọt lăn xuống.
Anh cắn răng kéo ống tay áo bên phải, một loại trang bị giống như bao cổ tay màu đen nhánh xuất hiện trước mắt La Đan. Anh khẽ vuốt ve nó, lập tức sợi dây căng cứng kia liền chùng xuống, vài giây sau, đầu bên kia, một loại gì đó giống như giác hút từ trên cao rơi xuống, tại bên người bọn họ lăn mấy vòng, dừng lại. Lôi Tuyền lại vuốt một vị trí khác trên cái “bao cổ tay”, sợi dây đen nhánh chậm rãi bị hút vào trong, cuối cùng ngay cả cái giác hút kia cũng không thấy.
“Đây là...” La Đan nghẹn họng nhìn trân trối thứ đạo cụ chỉ có tại Hollywood mới có thể xuất hiện, cảm giác suy nghĩ của mình hoàn toàn không có cách nào đuổi kịp tốc độ phát triển của sự việc.
“Rời đi trước nói sau.” Lôi Tuyền buông ống tay áo che khuất cái bọc... đen nhánh kia, dùng tay trái chống đỡ thân thể, định đứng lên, lại kêu rên một tiếng, ngã ngồi xuống.
“Ngươi làm sao vậy?” La Đan đứng ở phía bên phải, thân thủ dìu cánh tay anh, lại chứng kiến anh mạnh hấp khí, mới phát hiện cánh tay phải của Lôi Tuyền hoàn toàn bất động.
“Khả năng vừa rồi rơi xuống thì một cái cánh tay đỡ lấy sức nặng hai người, trật khớp.” Lôi Tuyền cắn răng, mồ hôi lạnh cuồn cuộn, “Đây chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là chân, ta hiện tại hoàn toàn không dùng được khí lực, ngươi vịn ta đứng dậy.”
Tim La Đan lộp bộp thoáng cái, vội vã luồn tay sang bên trái vây quanh người anh, nâng anh dậy. Lôi Tuyền cảm giác chân trái không ngừng đau buốt, vẻn vẹn chỉ có thể dựa vào chân phải chèo chống sức nặng cơ thể, nghiêng dựa vào trên người La Đan nói: “Nhanh rời đi khỏi đây. Bọn họ đi thang máy, rất nhanh sẽ truy xuống.”
“Vừa rồi té xuống, chân của ngươi có khả năng gãy xương.” La Đan trầm giọng nói, “Nếu như không lập tức đi khám, vạn nhất nối xương không tốt liền phiền toái.”
“Bây giờ còn nói nhảm, như thế nào cũng phải chạy thoát trước rồi nói sau!” Lôi Tuyền táo bạo mắng hắn, “Đừng mẹ nó lại lề mề , đi mau!”
Bệnh viện ở ngay trước mắt, thật sự có thể không chú ý đến thương thế của Lôi Tuyền mà rời khỏi ? Gãy xương sau sợ nhất là chạy loạn tăng thêm biến hình, La Đan lúc còn rất nhỏ có một bạn chơi, bởi vì theo lên cây rơi xuống té gãy chân không kịp thời trị, về sau đi đường một mực chân thấp chân cao. Lúc ấy người nhà hắn liền lấy đứa bé kia làm điển hình giáo dục hắn không thể leo cây, bởi vậy hắn khắc sâu ấn tượng cực kỳ. Hắn không cách nào tưởng tượng Lôi Tuyền biến thành như vậy.
Rời khỏi? Đông trốn tây trốn, không có cách nào trị liệu dưỡng thương?
Lưu lại? Có lẽ nhất mạng của mình?
La Đan cắn răng một cái: “Ta đi, ngươi ở lại vào bệnh viện.” Lôi Tuyền giật mình, cũng lập tức hiểu rõ, gật đầu nói: “Vậy ngươi buông ta xuống, đi mau.”
La Đan cẩn thận vịn Lôi Tuyền ngồi trở lại trên mặt đất, vừa định nâng eo, chợt nghe đến sau lưng có một thanh âm vỗ tay thoáng cái, lập tức cảm giác toàn thân lạnh buốt.
Tới thật nhanh! Lần này thật sự chạy không thoát . Hắn chậm rãi xoay người, nhìn hai sát thủ tới gần, đứng lại. Người lớn tuổi hơn mang ánh mắt dò xét bọn họ bắt đầu trở nên phức tạp, không còn giống như trước,  đơn thuần là nhìn con mồi.
Người trẻ tuổi tựa hồ rốt cục nhịn không được, lách mình ngăn tại trước mặt La Đan: “Đinh ca, buông tha bọn họ a! Một đôi tình nhân sinh tử tùy hướng* như họ, trên đời còn có thể tìm được mấy người? Buông tha bọn họ a, tiền thật sự trọng yếu như vậy ?” (*= đồng sinh cộng tử)
_______________

3 nhận xét:

  1. Oa, hảo cảm động nha, 2 anh làm ta cảm động đến rớt nc miếng rùi nè ( vì ta đang uống sữa chua chanh muối, xúc động quá nuốt ko kịp đó mà). Nàng ui, ta xong rùi, ta chết môn thi hum qua rùi, ta khóc, ta khóc, ta khóc, và ta chuẩn bị chết môn típ theo đây

    Trả lờiXóa
  2. chương này cảm động wá
    khá khen cho 2 bạn

    Trả lờiXóa
  3. @ tiểu keke: Cái phương pháp biểu lộ nỗi xúc động của nàng thực khiến cho người ta kinh tâm hãi đảm vì... mất vệ sinh, ka ka ka ka...^0^ Đời còn dài, chết có một hai môn đã ăn nhằm gì nàng, thi xong rồi là cho qua luôn đi, để tinh thần thoải mái!

    @ Alex: Nghe giọng sặc mùi cổ trang!!! ^^ Kiểu như "khá khen cho nhị vị thiếu hiệp..." ^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment