5/6/11

Huyết liên

Đệ thập thất chương: Thăm dò ( hạ )


"Thiếu chủ, tìm được bốn lối vào.” Quả nhiên là có cửa ngầm. Thông tin mới mẻ này khiến cho đội tìm kiếm vui mừng hẳn. Vốn là khó khăn lắm mới tìm được đường vào, đi mãi mới thấy một cánh cửa thì cánh cửa duy nhất này lại bị bịt kín, họ không khỏi cảm thấy nản lòng. Khi Thiếu chủ lệnh cho họ đục vách tường, họ chiếu theo mà làm, cũng chưa từng nghĩ đi thăm dò ý tứ của hắn, nhưng khi tìm được mật thất thì khó có thể không thầm bội phục Thiếu chủ. 

    "Ân." Vũ Văn tu gật đầu, lướt đến từng lối vào ngó ngó, sau đó chọn một cái tối om không thấy ngón tay, mang theo hai người bơi vào trong. Ba nhập khẩu khác thì những người còn lại chia nhau thăm dò.

    "Thiếu chủ, thuộc hạ có một chuyện không rõ." Trong bộ đàm truyền đến một giọng nam trầm trầm.

    "Ngươi tò mò muốn biết bằng cách nào ta tìm được cửa ngầm hay sao? " Vũ Văn Tu ung dung hỏi lại.

    "... Là âm thanh?"

     Vũ Văn Tu nghe vậy, trong lòng thầm tán thưởng, những người này cũng không ngốc thôi! Hắn cười:"Là gió."

    "Gió?"

    "Nếu ngươi đặt tay lên vách tường, ngươi có thể cảm nhận dòng khí lưu thông qua khe hở tiếp giáp. Con tàu này đã cũ, phần tiếp giáp sẽ càng dễ nhận ra. Nói cho cùng thì ở đây chẳng thể nào không có lối đi, chúng ta lại không có khả năng đang ở tầng hai, nên ‘cửa’ chỉ có thể ở trên vách tường, phép loại suy thôi."

    "Thì ra là vậy." Người nọ khẽ lẩm nhẩm, có điều tuy nói nghe nhẹ nhàng vậy, nhưng để thực hiện được hẳn không đơn giản như thế. Có lúc Thiếu chủ khiến bọn họ quên đi mất sự thực người này mới chỉ là một thiếu niên... Không, Thiếu chủ hẳn cũng giống như chủ nhân, là nhân trung chi long, không thể lấy cách nghĩ của người thường mà áp dụng được.
.....

     Lớn, thật sự là lớn, bơi xuyên qua vài khoang thuyền, cảm giác rõ rệt nhất đối với họ là nơi đây thực sự rất rộng lớn. Vũ Văn Tu cùng hai thủ hạ bơi vòng vèo, mang theo kinh ngạc mà dò xét.

     Không hề có một bóng người. Vũ Văn Tu cau mày, một con tàu lớn như vậy bị chìm giữa biển, tại sao không có lấy một bộ hài cốt?

    "Chờ một chút." Vũ Văn Tu đột ngột lên tiếng. Hiện giờ họ đã ở tầng hai, hắn bỗng có một loại cảm giác kỳ lạ.

     Lẳng lặng nghe ngóng âm thanh, hắn nhận ra một ít tiếng vang mờ ảo vọng lại. Là cá? Không giống. Chẳng lẽ lại là oan hồn? Hắn vui cười, nhưng vẫn không thể phân biệt được âm thanh này là gì, mờ ảo nhưng chói tai.

    "Các người có nghe thấy thanh âm đó không?" Hắn hỏi. (Hỏi kiểu này là dễ hù chết người lắm nghen!)

     Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.

     Là hắn nghe lầm hay sao? Vũ Văn Tu ngừng lại, quan sát khắp khoang tàu. Đúng lúc đó, trong bộ đàm vang lên tiếng nói: "Tiểu Tu nhi, ta là Đường Phong, kết cấu của con tàu đã được phân tích xong. Trên kính lặn của ngươi sẽ hiển thị."

    "Ân, cảm ơn Đường thúc." Vũ Văn Tu nói lời khách sáo, sờ sờ thấy một một cái nút, nhấn xuống, quả nhiên có một loạt hình vẽ hiện ra xanh ngắt.

     Vũ Văn Tu quan sát kết quả phân tích thì không khỏi cau mày, giữa tầng hai và tầng ba có một phần tiếp giáp, nhưng phần tiếp giáp này cực kỳ vặn vẹo khác thường, nhưng lại chính là vị trí mà họ đang đứng.

     Vũ Văn Tu hạ thấp người xuống, thân hình hầu như duỗi song song với mặt sàn, một tay rút ra một thanh tiểu đao, một tay sờ sờ lên ván sàn, sờ thấy cái gì đó, bèn lách lưỡi tiểu đao vào, dùng sức nạy lên, quả nhiên thấy một cái khoen lộ ra.

     Hắn càng nhìn càng thấy khó hiểu, họ đang ở tầng giữa, cửa ngầm này có thể thông xuống khoang đáy, vốn cũng không có gì lạ, nhưng chính vì càng nhìn càng không có gì khác thường nên hắn mới phân vân. Ở một địa điểm có cấu trúc vặn vẹo khác thường như nơi này, xuất hiện một thứ thực bình thường như cái nhập khẩu này lại có vẻ trở nên lạ lùng. Hai người đi theo hắn dùng sức kéo cái khoen sắt lên. Vũ Văn Tu thở dài, cái con tàu cổ lỗ sĩ này để làm chi lộng nhiều cửa ngầm như vậy.

     Hắn lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều nữa, mang thủ hạ bơi vào trong, ai ngờ một bước tiến vào mới phát hiện ra, trong này không hề có bảo vật mà chỉ có ... hài cốt! Cả phòng đều rải mãn hài cốt!

     Vũ Văn Tu nhích môi, rốt cuộc đã có câu trả lời cho việc bọn hắn không hề tìm thấy một bộ hài cốt nào suốt dọc đường đi. Xem ra lúc trước vì tị nạn, hoặc vì bị lùa vào đây, mà tất cả những người có mặt trên tàu đầu tập trung trong căn phòng này, ai biết, cuối cùng đây lại trở thành nấm mồ chung cho họ.

     Những bộ hài cốt ở đây đều dính đây sinh vật phù du, y phục mục nát. Hắn lựa lấy một cái đầu lâu sát bên chân, trầm ngầm quan sát. Người này trước khi chết đã bị thương, xương bên hốc mắt có vết nứt, có lẽ mắt không bị thương nặng thì cũng mù. Một người đứng gần đó đưa tay huých hán, chỉ chỉ ra phía xa. Một bộ hài cốt đứng thẳng. Cả phòng hài cốt không ngồi thì nằm, chỉ có một mình nó đứng, không khỏi rất nổi bật, thành công khơi gợi lên tính hiếu kỳ của hắn. Trao cái đầu lâu trên tay cho người bên cạnh, hắn lướt đi.

     Người nọ tiếp được cái đầu lâu từ tay Vũ Văn Tu, đầy đầu hắc tuyến!

     Vũ Văn Tu cười cười, dựa vào y phục, có thể nhận ra đây là hài cốt của vị thuyền trưởng. Bất quá hắn không quan tâm đến danh tính của vị thuyền trưởng này bằng thanh đao bên hông ông ta, tuy rằng thanh đao này chỉ là đoản đao nhưng sắc bén vô cùng, hơn nữa trải qua hàng trăm năm bị ngâm trong nước biển nhưng vẫn không hề rỉ sét, thực là một bảo đao! Bên ngoài vỏ đao khảm 5 viên ngọc bích to nhỏ, xem ra giá trị cũng rất xa xỉ.

    "Thiếu chủ, bên này chúng ta không phát hiện được gì, phía ngài thì sao? " Trong bộ đàm lại vang lên tiếng thông báo.

     Vũ Văn Tu thu lấy bảo đao, cài lên đùi, "Phát hiện khá lớn." Hắn cười lạnh, một đống bạch cốt, phát hiện này chẳng lẽ không lớn hay sao?

    "Ân, ta đã biết, chúng ta lập tức đến đó."

     Tối đen, càng đi lại càng là một khoảng không tối đen, ánh sáng của đèn pin cũng như bị bóng tối đậm đặc nuốt chửng mất, yếu ớt chiếu sáng một vùng nhỏ hẹp. Cũng may Vũ Văn Tu chịu huấn luyện ở trong bóng đêm, ánh sáng tuy ảm đạm cũng có thể xem rất rõ ràng. Lần đi mấy vòng, hắn có cảm giác mình đi đúng rồi. Ước chừng hơn nửa giờ đồng hồ, trước mặt họ hiện ra một cánh cửa có khóa sắt. Hắn cong môi cười. Khóa? Đừng nói với hắn chuyện nực cười ấy!

     Hắn sờ sờ chiếc nhân đeo trên tay, từ trong một nếp gấp lôi ra một sợi dây thép sắc bén mảnh như tơ, đừng nhìn qua nó đơn giản như vậy, đây chính là lễ vật mà Đường Phong tặng cho hắn để giúp Dương Vân xin lỗi nga!

     Sợi dây thép vòng qua khóa sắt, lập tức thít chặt lại như một sinh vật sống, Vũ Văn Tu dùng lực, không ngừng chà sát, chỉ một lúc sau, cái khóa sắt đã bị cứa đứt rời ra như một miếng đậu hủ! Lợi hại nga! Hắn nắm lấy một bên cánh cửa, co người lại, một chân tung ra đạp mạnh vào cánh cửa bên kia, bọt nước nổi lên ùng ục.

     Trước mắt hắn hiện ra chồng chất những thùng gỗ. Hắn thấp chú, khó khăn như vậy mới mò được đến đây, còn tưởng sẽ tìm thấy thứ gì hay ho! (TT^TT Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy quái vật hồ Lockness bị nhốt ở trong này sao?)

     Họ mở ra một thùng, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, trong thùng tỏa ra ánh sáng lập lánh của vàng bạc châu báu.

     "Uy, hai người canh giữ tại đây, chờ những người kia đến khuân vác mấy thứ này về mẫu hạm, ta đi xung quanh nhìn một chút." (Anh vẫn chưa chết tâm đi tìm quái vật!) Vũ Văn Tu phất tay, tỏ vẻ hiện tại bản thân đang bị đả kích hụt hẫng dữ dội. Hiện tại đã biết trong mấy cái thùng này đựng gì, những cái còn lại hẳn cũng chẳng khác là bao, chờ chuyển lên mẫu hạm rồi nhìn cũng không muộn. Bây giờ thì, đương nhiên là... Hắn lén nở nụ cười.

     Hai người kia gật đầu, ra hiệu đã rõ.

     Vũ Văn Tu làm xong nhiệm vụ, mang tâm lý ngao du đi khắp tàu lượn lờ thăm thú. Chui vào tầng thứ ba, không thấy có cửa, không có vật cản, hắn cũng đã chán chơi “dò mìn”, lơ đãng lượn qua lượn lại vài vòng, lòng càng thêm ủy khuất.

     Nhưng, trò hay lập tức sẽ trình diễn ...
____________

14 nhận xét:

  1. nhìn, nhìn, nhìn, ko ai cướp tem thì ta cướp

    Trả lờiXóa
  2. @ tiểu keke: *Liếc cái coi thường* Giờ này nàng mới mò vào mà còn có mặt mũi kêu cướp tem!!!*Liếc cái coi thường*

    Trả lờiXóa
  3. *lăn lăn vào*
    nàng!!! *nước mắt le lói* cái com của ta com cho nàng ở chương 16 đâu??? *cực kỳ ủy khuất*, ta rõ ràng đã com a *nước mắt ngắn dài*, thế mà nó đã đi đâu rồi??? *khịt khịt, nhào vào lòng nàng Yukinari*, ta hok biết đâu, oaoaoa, *dụi dụi, chùi chùi nước mũi + nước mắt vào cái áo nàng Yu....*, đền ta cái com a *oa oa oa, tiếp tục chùi = áo nàng Yu....*
    Trước khi nàng Yu phát hỏa....
    *lăn lăn lăn ra....*

    Trả lờiXóa
  4. @ nao-chan: Ngoan, ngoan *Ôm ôm* *hun hun* ta lôi được có 1 cái ra thui, vì trong hòm spam cũng có mỗi một cái à! ^^ Áo ta vải thô, chùi xong nhớ mua thuốc mỡ về bôi chóp mũi cho đỡ sưng tấy lên nhé, hé hé hé hé...^^

    Trả lờiXóa
  5. *phạch phạch bay vào*
    Nàng Yu, nàng nói mua thuốc mỡ làm ta liên tưởng quá a hắc hắc, áo nàng vải thô???? Vậy lần sau ta rút kinh nghiệm, xài khăn giấy, xong quăng vô góc nhà nàng Yu....
    Nàng đã có đủ bộ chưa? Ta mới có tới đoạn đại chiến bên Nhật á, cái đoạn mà tiểu Tu nhi và Ngạn đại ca ca trốn đi nước ngoài đó, gặp cái tên minh tinh hay ngôi sao gì thích Ngạn ca đó, cái tên ý dám đòi thi với tiểu Tu nhi đó, mới thi hát xong ấy, thì hết. Ta cực kỳ bất mãn tên đó, thật muốn nhảy vào đá hắn 1 phát....
    Nàng có tới đoạn này chưa????

    Trả lờiXóa
  6. @ *phạch phạch bay vào* => Bộ nàng là ruồi sao? Hô hô hô hô...^^ Nói thuốc mỡ là "liên tưởng" được ngay...="=... Đạt tiêu chuẩn hủ nữ rồi đó! ^0^ Há há há há...
    Bộ nì ta đọc lâu rồi nên cũng không nhớ đoạn cuối thế nào, nhưng mờ ta mới có đến chap 26 (Quyển 4). Nàng xem lại xem cái đoạn nàng nói là ở chap nào? Nếu vượt qua chap 26 (Quyển 4) thì ...hô hô hô hô... áo lành đùm áo rách cái đê, để áo rách còn edit a ^^! *Huých huých*

    Trả lờiXóa
  7. *đạp cửa xông vào*
    Nàng Yu, dám bảo ta là ruồi hử????
    Còn cười nữa chứ
    *quăng cái hộp chứa bom vào*
    *tức tốc xông ra*
    *ầm*

    *lượn lượn bay vào*
    *thảnh thơi ngồi ăn dưa hấu xem*
    *khều khều người nào đó mặt đen thui*
    Uy, ta cũng chỉ có tới quyển 4 chap 26 hà.
    Bộ này tác giả đã hoàn lâu rồi. Để ta đi kiếm hoặc làm cái bang đi xin giang hồ coi có ai có hok rùi quăng cho nàng.
    Nàng có coi được nhất công đa thụ hok? Ta đang hợp tác với 1 nàng cùng làm 1 bộ nè. Thương hoàn thất cung đó. Muốn coi thì ta quăng cho nàng cái link.

    *nhìn nhìn cái nhà, ách, trốn lẹ he he he*

    Trả lờiXóa
  8. @ nao-chan: Hơ hơ hơ hơ...Nếu là người thì lấy đâu ra cánh mà "phành phạch bay vào", hơ hơ hơ hơ...^o^ Nàng phá nhà ta đi, phá nhà ta đi, ta hết chỗ post bài, ta drop, hơ hơ hơ hơ...*Cười kiêu ngạo*

    Rất sẵn lòng ghé vô tàn phá nhà nàng, nhưng mờ mặc dù con bạn ta đang ngọt ngào khuyên nhủ ta đọc thử một bộ, hình như là "Tam thê tứ thiếp", nó bảo mới nhảy vô đa đa thì đọc bộ này cho... khẩu vị nhẹ, nhưng mờ ta vẫn chưa dám đọc! TT^TT

    Ta spoil trước với nàng một đoạn trong chap 42 của Hào Môn, có một đoạn thế nì:
    "Vì sao ngươi luôn cự nhân vu ngàn dặm?"
    "A? Ngươi nói ta? Ta cự ai ?!"
    "Ai cũng không cự mới là toàn bộ phủ định."
    Thế đó! TT^TT
    Đợi khi ta có "công lực thâm hậu" hơn, ta sẽ nhảy vô đa đa a!!!

    Trả lờiXóa
  9. P/s: Ý quên nữa, tìm được Huyết liên nhớ quăng cho ta một bộ với nghen! *Hun hun*

    Trả lờiXóa
  10. Ta đang kiếm mấy bộ phụ tử hoàn nhưng bị VIP, trong đó có Huyết liên. Nhưng ta đang phải tạm thời tạm dừng tìm kiếm vì tuần sau ta thi. Thi xong ta sẽ kiếm típ. Kiếm được ta sẽ quăng cho nàng 1 bộ luôn.
    Tam thê tứ thiếp đọc cũng hay đó, mà nàng chuyên phụ tử đúng hok, ta cũng thích phụ tử, cả huynh đệ, thúc chất luôn. Tóm lại ta muốn xem huyết thống ràng buộc, chủ yếu là muốn xem coi khi cùng huyết thống yêu nhau thì sự tình sẽ được xử lý như thế nào. Mà nhiều người ko chịu được phụ tử văn nha. Ta thì chắc do hồi xưa “lúc còn bé thơ khờ dại non nớt yếu đuối mơ mộng....bla bla bla....tỉnh lược n từ....) đọc chị Cà rốt (manga Nữ hoàng Ai Cập á, nàng có xem ko???), nói ngày xưa ở Ai Cập cổ đại huyết thống lấy nhau là chuyện thường nên bị nhiễm luôn, cuối cùng cái đầu của ta bi giờ chả bao giờ bị mấy dzụ này làm cho ghét hết á, tuy ta ngoài đời chưa tiếp xúc trực tiếp với mấy dzụ này (nếu có), nhưng mà ta nghĩ nếu mà mình gặp phải mấy trường hợp này thì cam đoan ta cũng sẽ chả sốc gì cả.
    Mà, *trừng mắt đe dọa* nàng dám drop!!!!!
    Nàng mà drop thì ko chỉ mình ta “hỏi han” nàng đâu. Ha ha ha ha ha *tới phiên ta cười ngạo nghễ*

    Trả lờiXóa
  11. ồ ồ, trò hay lập tức trình diễn kìa Yu ơi, mau mau nào~ ths nàng so much, mong chương mới của nàng nga~ yêu nàng ^^

    Trả lờiXóa
  12. @ nao-chan: Lúc đầu mới đọc ta còn thấy hấp dẫn, đó là bộ "xuyên không" đầu tiên ta đọc mừ, nhưng càng về sau càng thấy ...điên! Bà Cà Rốt suốt ngày ngày chẳng có việc gì làm ngoài chạy trốn, trốn hết anh này trốn đến anh kia, mà lại suốt ngày đâm đầu vô bẫy, vô lưới hồn nhiên như cô tiên...(Sorry nếu nàng thích bộ này, nhưng ta đỡ hổng nổi ngây thơ kiểu Cà Rốt tỷ tỷ ="=)

    "tuy ta ngoài đời chưa tiếp xúc trực tiếp với mấy dzụ này (nếu có), nhưng mà ta nghĩ nếu mà mình gặp phải mấy trường hợp này thì cam đoan ta cũng sẽ chả sốc gì cả." => Bái phục Nao tỷ! Đọc để mộng mơ em còn đỡ được chứ mà ngoài đời... Em ... *Bỏ của chạy lấy người*

    @ http: Ta up chap mới rùi nàng! ^^

    Trả lờiXóa
  13. hồi hộp ghê 8-> chương sau khéo có quái vật thật ý nhỉ :">

    Trả lờiXóa
  14. Hoi hop qua...Co khj nao vj caj tjnh to mo nj ma pe xa anh ko ta?

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment