Đệ thập bát chương: Thùng đựng hàng
Thùng đựng hàng, trong tầng hầm của con tàu chứa một cái thùng đựng hàng thật lớn, nhìn thoáng qua cũng thấy nó kéo dài đến tận cuối khoang, hơn nữa ở đó rõ ràng có một cánh cửa, dường như có ai đã đem cái thùng khổng lồ này đặt vào đây, thứ này rõ ràng không thuộc thế kỷ XV, nó thuộc đương đại, dường như còn rất mới, như được bỏ vào đây không lâu. Là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?
Vũ Văn Tu khẽ cau mày, xem ra bên trong có thứ gì đó không thể cho ai biết. Hắn chậm rãi bơi quanh cái thùng hai vòng, cái hòm kỳ bí không cho thấy bất cứ một dấu hiệu nào để người ta đoán biết vật nó chứa bên trong.
Vũ Văn Tu kiếp trước là sát thủ chuyên nghiệp, vì thế dù lâm vào một hoàn cảnh hoàn toàn không có manh mối hắn vẫn có thể dò ra, đó là nhờ “cảm giác” đã được huấn luyện vô cùng mẫn tuệ. Cái thùng hàng này im lìm như một tảng đá, hắn nhắm hai mắt lại, tinh tế cảm nhận. Vẫn là im lìm. Cả tầng hầm im ắng đến dọa người. Hắn cau mày, sờ sờ quanh thùng hàng, cảm giác lạnh như băng, lạnh đến tận xương. Thùng đựng hàng không được niêm phong, hoặc là có người đã cố ý gỡ niêm phong, hoặc là nó vốn đựng thứ gì đó an toàn, không cần đến niêm phong.
Vũ Văn Tu hứng thú bơi bơi đến trước cái khóa cài mật mã. Kiếp trước hắn đã trải qua khóa huấn luyện mở khóa, đây cùng được coi là một sở trường của hắn. Đừng nhìn mật mã phức tạp mà e ngại, chỉ cần nắm được nguyên tắc thì ai cũng có thể giải mã.
Nhìn cánh cửa từ từ mở ra, hắn không tiếng động uốn mình bơi vào. Nhưng mới vào được một đoạn, hắn đã gầm nhẹ, phía sau, cửa tự động đóng lại. Hắn cười lạnh, xem ra còn có âm mưu khác.
Phía trong cái thùng đựng hàng khổng lồ này được trang bị rất tân tiến và nghiêm mật, ngoại trừ lúc vừa rồi cửa mở, nước có tràn vào một chút, còn lại nhìn chung là khô ráo. Xem ra hắn là người đầu tiên phá khóa chui vào đây. Vũ Văn Tu nhìn chằm chằm cánh cửa, rút sợi thép mỏng lách qua khe hở của các miếng ghép. Cắt không đứt! Vách sắt của cái “nhà kho mini” này dường như được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, không dễ công phá.
Vũ Văn Tu khẽ cau mày, xem ra bên trong có thứ gì đó không thể cho ai biết. Hắn chậm rãi bơi quanh cái thùng hai vòng, cái hòm kỳ bí không cho thấy bất cứ một dấu hiệu nào để người ta đoán biết vật nó chứa bên trong.
Vũ Văn Tu kiếp trước là sát thủ chuyên nghiệp, vì thế dù lâm vào một hoàn cảnh hoàn toàn không có manh mối hắn vẫn có thể dò ra, đó là nhờ “cảm giác” đã được huấn luyện vô cùng mẫn tuệ. Cái thùng hàng này im lìm như một tảng đá, hắn nhắm hai mắt lại, tinh tế cảm nhận. Vẫn là im lìm. Cả tầng hầm im ắng đến dọa người. Hắn cau mày, sờ sờ quanh thùng hàng, cảm giác lạnh như băng, lạnh đến tận xương. Thùng đựng hàng không được niêm phong, hoặc là có người đã cố ý gỡ niêm phong, hoặc là nó vốn đựng thứ gì đó an toàn, không cần đến niêm phong.
Vũ Văn Tu hứng thú bơi bơi đến trước cái khóa cài mật mã. Kiếp trước hắn đã trải qua khóa huấn luyện mở khóa, đây cùng được coi là một sở trường của hắn. Đừng nhìn mật mã phức tạp mà e ngại, chỉ cần nắm được nguyên tắc thì ai cũng có thể giải mã.
Nhìn cánh cửa từ từ mở ra, hắn không tiếng động uốn mình bơi vào. Nhưng mới vào được một đoạn, hắn đã gầm nhẹ, phía sau, cửa tự động đóng lại. Hắn cười lạnh, xem ra còn có âm mưu khác.
Phía trong cái thùng đựng hàng khổng lồ này được trang bị rất tân tiến và nghiêm mật, ngoại trừ lúc vừa rồi cửa mở, nước có tràn vào một chút, còn lại nhìn chung là khô ráo. Xem ra hắn là người đầu tiên phá khóa chui vào đây. Vũ Văn Tu nhìn chằm chằm cánh cửa, rút sợi thép mỏng lách qua khe hở của các miếng ghép. Cắt không đứt! Vách sắt của cái “nhà kho mini” này dường như được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, không dễ công phá.
Vũ Văn Tu quay đầu lại, định liên lạc với bên ngoài, lúc này mới phát hiện ra sóng điện không thể xuyên qua vách tường của cái “nhà kho”. Xem ra ai đã vào trong này thì chỉ có một con đường chết.
Hắn đi xem xét không gian bên trong, càng đi càng thấy kinh ngạc. Rõ ràng ở đây trống không! Một cái thùng hàng khổng lồ như vậy, đặc biệt như vậy, lại cái gì cũng không chứa. Vũ Văn Tu mở to mắt nhìn cái không gian rộng lớn này, đùa cái gì vậy, rốt cuộc đây là có chuyện gì?
Khi hắn đang định buông tha cho việc tìm kiếm, một vật gì đó giống như chiếc cúc áo đập vào mắt hắn.
Hắn đi xem xét không gian bên trong, càng đi càng thấy kinh ngạc. Rõ ràng ở đây trống không! Một cái thùng hàng khổng lồ như vậy, đặc biệt như vậy, lại cái gì cũng không chứa. Vũ Văn Tu mở to mắt nhìn cái không gian rộng lớn này, đùa cái gì vậy, rốt cuộc đây là có chuyện gì?
Khi hắn đang định buông tha cho việc tìm kiếm, một vật gì đó giống như chiếc cúc áo đập vào mắt hắn.
......
Lúc này Vũ Văn Ngạn hai tay giao nhau, vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía những người đang khuân vác kho tàng. 40 phút đã sớm trôi qua, chết tiệt, Vũ Văn Tu coi lời của hắn là cái gì, vào tai này ra tai kia! Y lệnh cho thủ hạ đem đàn cá mập “rửa” sạch sẽ, sau đó mang theo hai người rời khỏi mẫu hạm đi “bắt người”.
Thế nhưng khi đến nơi này, y chỉ thấy 10 thủ hạ đang chuyển đồ, hơn nữa không ai có thể liên lạc được với Vũ Văn Tu, chỉ biết chắc chắn đã có chuyện không ổn. Không biết tên nhóc con đó lại đến chỗ nào ngoạn nhi.
"Ca, không tìm thấy tiểu Tu nhi, tín hiệu sóng bộ đàm của hắn hoàn toàn tiêu thất." Thanh âm âu lo của Vũ Văn Thần truyền vào tai Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn tỏ vẻ đã biết.
Lúc này Vũ Văn Ngạn hai tay giao nhau, vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía những người đang khuân vác kho tàng. 40 phút đã sớm trôi qua, chết tiệt, Vũ Văn Tu coi lời của hắn là cái gì, vào tai này ra tai kia! Y lệnh cho thủ hạ đem đàn cá mập “rửa” sạch sẽ, sau đó mang theo hai người rời khỏi mẫu hạm đi “bắt người”.
Thế nhưng khi đến nơi này, y chỉ thấy 10 thủ hạ đang chuyển đồ, hơn nữa không ai có thể liên lạc được với Vũ Văn Tu, chỉ biết chắc chắn đã có chuyện không ổn. Không biết tên nhóc con đó lại đến chỗ nào ngoạn nhi.
"Ca, không tìm thấy tiểu Tu nhi, tín hiệu sóng bộ đàm của hắn hoàn toàn tiêu thất." Thanh âm âu lo của Vũ Văn Thần truyền vào tai Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn tỏ vẻ đã biết.
"Chủ nhân." Lúc này đã biết không tìm thấy Thiếu chủ, đội lặn cũng tỏ vẻ lo lắng. Vũ Văn Ngạn quét mắt nhìn bọn họ, cố kìm nén tức giận, nghe một trong số những thành viên của đội lặn báo cáo: "Vừa rồi Thiếu chủ còn ở nơi này, thuộc hạ rõ ràng nghe thấy Thiếu chủ nói: ‘ Ta ở đây đi dạo ’, theo thuộc hạ, Thiếu chủ hẳn là đi tầng hầm, hoặc là rời đi, cho nên... " nói chưa hết đã ngẩn người, chủ nhân không thấy!
Bọn họ nhìn nhau, thở dài, tiếp tục cùng những người khác quay lại với công việc.
Cùng lúc đó, hai con tàu lại bắt đầu nghênh chiến sự quay lại của kẻ địch, giao chiến ngày càng kịch liệt, ngay cả Vũ Văn Tu đang ở sâu trong con tàu chìm nghiên cứu cái “cúc áo” cũng phải nhíu mày, xem ra bên ngoài lại bắt đầu náo nhiệt .
Hắn đi dọc theo vách thùng hàng dò xét, không khỏi thấp chú một tiếng. Ở trong thùng hàng trống rỗng này, rải một khối lượng lớn bom mini để làm gì? Trời ạ, đây không phải là chuyện mất một vài mạng là xong.
Vũ Văn Tu nhất thời rùng mình, khinh thủ khinh cước buông thứ cầm trong tay ra, không dám để cho sợi kim loại bên trong gặp bất cứ sự rung động nào. Hít sâu, hắn hiểu được, hắn cái gì cũng đều đã hiểu được! Cái thùng hàng khổng lồ này, những viên bom siêu nhỏ rải khắp các khe các góc... Nơi đây được thiết kế chỉ dành cho người đi vào, giúp những quả bom được kích nổ... không có đường cho người đi ra!
Đầu óc hắn bắt đầu trở nên choáng váng, dưỡng khí đang dần rút đi. Hắn tiếp tục di chuyển ra phía sau, ở một góc khá rộng rãi, hắn phát hiện ra một cái hòm nhỏ, cầm gọn được trong lòng bàn tay, hắn cầm lên, khẽ ước lượng, lập tức cảm giác có gì đó không ổn!
Mở cái hòm nhỏ, hắn phát hiện đó là một thiết bị hẹn giờ, một giây lại một giây... chỉ còn 10 phút! Xung quanh mặt đồng hồ chằng chịt những dây... Nhưng vấn đề là, đồng hồ chỉ mới vừa đếm ngược không lâu. Là ai đã khởi động nó? Một luồng khí lạnh len lén tràn ra dọc sống lưng Vũ Văn Tu... Hắn đã biết ai khởi động thiết bị hẹn giờ này... Thiết bị được khởi động bằng thân nhiệt, chỉ cần không có người chạm vào nó, nó vĩnh viên không khởi động, cả kho tàng bom này cũng vĩnh viễn không nổ. Phải! Người khởi động nó chính là hắn!
Xem ra thật sự có người muốn hắn... hoặc là người của Vũ Văn gia phải mồ táng giữa biển. Đối tượng khả nghi lớn nhất chính là Zero. Thì ra ngay từ đầu, con tàu... kho báu... tất cả đều là mưu kế đã được sắp đặt sẵn để đưa người của Vũ Văn gia vào tử địa. Chỉ có điều hắn nghĩ không ra, Zero phải đi vòng vèo như vậy để làm gì?
Hắn tạp một quyền vào vách sắt, thấp giọng chửi. "Shit, hỗn đản." Hắn cảm giác trên trán mình đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt đều sắp mơ hồ. Hắn ôm lấy ngực, không ngừng tự nhủ bình tĩnh, bình tĩnh...
Bọn họ nhìn nhau, thở dài, tiếp tục cùng những người khác quay lại với công việc.
Cùng lúc đó, hai con tàu lại bắt đầu nghênh chiến sự quay lại của kẻ địch, giao chiến ngày càng kịch liệt, ngay cả Vũ Văn Tu đang ở sâu trong con tàu chìm nghiên cứu cái “cúc áo” cũng phải nhíu mày, xem ra bên ngoài lại bắt đầu náo nhiệt .
Hắn đi dọc theo vách thùng hàng dò xét, không khỏi thấp chú một tiếng. Ở trong thùng hàng trống rỗng này, rải một khối lượng lớn bom mini để làm gì? Trời ạ, đây không phải là chuyện mất một vài mạng là xong.
Vũ Văn Tu nhất thời rùng mình, khinh thủ khinh cước buông thứ cầm trong tay ra, không dám để cho sợi kim loại bên trong gặp bất cứ sự rung động nào. Hít sâu, hắn hiểu được, hắn cái gì cũng đều đã hiểu được! Cái thùng hàng khổng lồ này, những viên bom siêu nhỏ rải khắp các khe các góc... Nơi đây được thiết kế chỉ dành cho người đi vào, giúp những quả bom được kích nổ... không có đường cho người đi ra!
Đầu óc hắn bắt đầu trở nên choáng váng, dưỡng khí đang dần rút đi. Hắn tiếp tục di chuyển ra phía sau, ở một góc khá rộng rãi, hắn phát hiện ra một cái hòm nhỏ, cầm gọn được trong lòng bàn tay, hắn cầm lên, khẽ ước lượng, lập tức cảm giác có gì đó không ổn!
Mở cái hòm nhỏ, hắn phát hiện đó là một thiết bị hẹn giờ, một giây lại một giây... chỉ còn 10 phút! Xung quanh mặt đồng hồ chằng chịt những dây... Nhưng vấn đề là, đồng hồ chỉ mới vừa đếm ngược không lâu. Là ai đã khởi động nó? Một luồng khí lạnh len lén tràn ra dọc sống lưng Vũ Văn Tu... Hắn đã biết ai khởi động thiết bị hẹn giờ này... Thiết bị được khởi động bằng thân nhiệt, chỉ cần không có người chạm vào nó, nó vĩnh viên không khởi động, cả kho tàng bom này cũng vĩnh viễn không nổ. Phải! Người khởi động nó chính là hắn!
Xem ra thật sự có người muốn hắn... hoặc là người của Vũ Văn gia phải mồ táng giữa biển. Đối tượng khả nghi lớn nhất chính là Zero. Thì ra ngay từ đầu, con tàu... kho báu... tất cả đều là mưu kế đã được sắp đặt sẵn để đưa người của Vũ Văn gia vào tử địa. Chỉ có điều hắn nghĩ không ra, Zero phải đi vòng vèo như vậy để làm gì?
Hắn tạp một quyền vào vách sắt, thấp giọng chửi. "Shit, hỗn đản." Hắn cảm giác trên trán mình đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt đều sắp mơ hồ. Hắn ôm lấy ngực, không ngừng tự nhủ bình tĩnh, bình tĩnh...
Hắn đè bộ đàm bên tai, không ngừng gọi về mẫu hạm, nhưng không hề có tín hiệu trả lời. Hắn khí cực! Hắn đã biết nơi này được thiết kế chỉ dành cho người ta một cơ hội duy nhất để đi vào, không có đường để lui ra, nhưng hắn không thể buông tha cho hy vọng, cũng không dám buông tha... cho dù hắn tự mình tìm chết là đáng đời nhưng cũng không thể để cho mấy người Vũ Văn Ngạn có gì nguy hiểm. Nếu cái kho bom này nổ... Tất cả đều phải chết hết không nghi ngờ!
Thiết bị hẹn giờ bị hắn nắm chặt trong tay. Lúc này tình huống cấp bách vô cùng, nhưng đầu óc hắn cũng tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Thiết bị hẹn giờ bị hắn nắm chặt trong tay. Lúc này tình huống cấp bách vô cùng, nhưng đầu óc hắn cũng tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
........
Vũ Văn Ngạn bơi thẳng về phía tầng ngầm. Tuy y nghe thấy tiếng giao chiến ở bên ngoài, nhưng chiếc tàu chìm cũng không tránh khỏi bị lay động, nhưng chưa tìm được Vũ Văn Tu, y chưa nghĩ đến chuyện trở ra. Vũ Văn Thần và Đường Phong cũng không phải giá áo túi cơm. Lăng cũng đã hướng về phía này chạy tới.
Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn lướt qua cái thùng đựng hàng khổng lồ đứng lặng ở trước mặt mình. Con tàu chấn động nhè nhẹ nhưng nó thì đứng im lìm, không chút suy chuyển. Y đã quan sát khắp, nhưng không hề thấy bóng dáng Vũ Văn Tu, hắn có thể ở đâu cơ chứ? Sắc mặt y càng chuyển thâm trầm.
Nếu vậy, chỉ còn duy nhất một khả năng, hắn đang ở trong cái thùng đựng hàng kỳ quái này... Khóa đã bị phá, như vậy cánh cửa đã được mở, ít nhất một lần... Và cũng đã bị đóng lại, ít nhất một lần... Không ai trong tình huống này lại đóng cửa sau khi đi vào một nơi kỳ quái kín như bưng... cho nên chỉ có thể nói, người đi vào đã bị mắc kẹt, không thể trở ra được. Người đó vô cùng có khả năng là Vũ Văn Tu. Y lui một chút về phía sau, sau đó lao tới, dùng sức công kích mạnh mẽ vào cánh cửa.
Đang nghiên cứu thiết bị hẹn giờ, Vũ Văn Tu cảm nhận được sự chấn động của thùng đựng hàng, có âm thanh ông ông vọng lại, không khỏi cười cười, xem ra những người kia không liên hệ được với hắn, đã muốn tìm đến đây.
"Nghe ta nói,” Hắn chạy đến sát cánh cửa, cố hết sức hét lớn, “Trong này có thuốc nổ, đi thông tri cho Vũ Văn Ngạn, gọi hắn lập tức mở tàu chạy hết tốc lực, rời khỏi đây, nhanh đi, bằng không không còn kịp rồi."
Thuốc nổ? Vũ Văn Ngạn nghe nói, thần sắc lãnh trầm, hai mắt hiện lên sát khí. Có người dám chơi một vố lớn như vậy trên đầu y! Hai thủ hạ đi theo Vũ Văn Ngạn cũng nghe thấy, nhận ra tình hình nháo lớn, vội vã lấy vũ khí tấn công lớp vỏ thùng đựng hàng, muốn mở ra một lối vào.
Vũ Văn Ngạn ngăn bọn họ lại, ra hiệu cho bọn họ trở về mẫu hạm, thông tri Vũ Văn Thần và Đường Phng làm theo lời Vũ Văn Tu. Hai người nọ hiểu ý, bơi ngược trở ra. Vũ Văn Ngạn tiếp tục dùng vũ khí công kích lớp vỏ cứng rắn dị thường. Không lâu sau, " phanh" một tiếng thật lớn vang lên, Vũ Văn Ngạn cơ hồ bị chấn ngược về phía sau...
Vũ Văn Ngạn bơi thẳng về phía tầng ngầm. Tuy y nghe thấy tiếng giao chiến ở bên ngoài, nhưng chiếc tàu chìm cũng không tránh khỏi bị lay động, nhưng chưa tìm được Vũ Văn Tu, y chưa nghĩ đến chuyện trở ra. Vũ Văn Thần và Đường Phong cũng không phải giá áo túi cơm. Lăng cũng đã hướng về phía này chạy tới.
Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn lướt qua cái thùng đựng hàng khổng lồ đứng lặng ở trước mặt mình. Con tàu chấn động nhè nhẹ nhưng nó thì đứng im lìm, không chút suy chuyển. Y đã quan sát khắp, nhưng không hề thấy bóng dáng Vũ Văn Tu, hắn có thể ở đâu cơ chứ? Sắc mặt y càng chuyển thâm trầm.
Nếu vậy, chỉ còn duy nhất một khả năng, hắn đang ở trong cái thùng đựng hàng kỳ quái này... Khóa đã bị phá, như vậy cánh cửa đã được mở, ít nhất một lần... Và cũng đã bị đóng lại, ít nhất một lần... Không ai trong tình huống này lại đóng cửa sau khi đi vào một nơi kỳ quái kín như bưng... cho nên chỉ có thể nói, người đi vào đã bị mắc kẹt, không thể trở ra được. Người đó vô cùng có khả năng là Vũ Văn Tu. Y lui một chút về phía sau, sau đó lao tới, dùng sức công kích mạnh mẽ vào cánh cửa.
Đang nghiên cứu thiết bị hẹn giờ, Vũ Văn Tu cảm nhận được sự chấn động của thùng đựng hàng, có âm thanh ông ông vọng lại, không khỏi cười cười, xem ra những người kia không liên hệ được với hắn, đã muốn tìm đến đây.
"Nghe ta nói,” Hắn chạy đến sát cánh cửa, cố hết sức hét lớn, “Trong này có thuốc nổ, đi thông tri cho Vũ Văn Ngạn, gọi hắn lập tức mở tàu chạy hết tốc lực, rời khỏi đây, nhanh đi, bằng không không còn kịp rồi."
Thuốc nổ? Vũ Văn Ngạn nghe nói, thần sắc lãnh trầm, hai mắt hiện lên sát khí. Có người dám chơi một vố lớn như vậy trên đầu y! Hai thủ hạ đi theo Vũ Văn Ngạn cũng nghe thấy, nhận ra tình hình nháo lớn, vội vã lấy vũ khí tấn công lớp vỏ thùng đựng hàng, muốn mở ra một lối vào.
Vũ Văn Ngạn ngăn bọn họ lại, ra hiệu cho bọn họ trở về mẫu hạm, thông tri Vũ Văn Thần và Đường Phng làm theo lời Vũ Văn Tu. Hai người nọ hiểu ý, bơi ngược trở ra. Vũ Văn Ngạn tiếp tục dùng vũ khí công kích lớp vỏ cứng rắn dị thường. Không lâu sau, " phanh" một tiếng thật lớn vang lên, Vũ Văn Ngạn cơ hồ bị chấn ngược về phía sau...
___________
oa~, tem~, chết oa, có xao hok nàng, pé Tu dính bomm hử?~~~
Trả lờiXóaths nàng, mong chương tiếp ghê nơi :(
Hô, ta đang thi nhưng mờ nhớ Huyết liên quá nên ráng lết lên đây nè ^^ anh Ngạn đã đích thân đi đón tiểu Tu nhi, ta thật hớn hở ^^ nếu mà sau đó quay về có một màn trừng phạt với tiểu Tu nhi như là gì gì đó thì ta thật sung sướng ^^ nhưng mờ cứ nghĩ tới tương lai sắp tới của tiểu Tu nhi là ta hết hớn hở nổi _”_ sao đời ko như ta mơ a =.=
Trả lờiXóaP/S: ta hok thích chị Cà rốt chút nào cả, cả cái bộ manga đó luôn, haizzzzz....cái thời trẻ người non dạ trót lỡ mua cả 72 cuốn, giờ nghĩ lại ta thật muốn khóc quá đi, haizzzzzzzz.....
P/S 2: cái vụ ngoài đời mà nàng bỏ của chạy lấy người á, haizzzzz.... *ta thấy mình càng ngày càng giống bà già, hễ chút lại thở dài, haizzzzz*, nếu có, ta ko sốc , nhưng sẽ chả dám nhìn _”_, chắc cũng chả dám hó hé _”_, vì ta vô tình biết 1 trường hợp *là nam nữ a, ko phải boy boy đâu* trong 1 lần tình cờ, là có quan hệ huyết thống gần mà sống chung với nhau, haizzzzz...., người dân tộc ấy, lúc đó ta thật hết biết nói gì, nên có lẽ về mặt cảm tình ta hơi bị lạnh, haizzzzzz....
@ http & nao-chan: Ta vừa mí up chap mới, bi giờ đang lúc dầu sôi lửa bỏng nên anh tạm thời để em nó bình tĩnh chờ chết ở một bên đã, xong việc rùi anh mới xử!!!
Trả lờiXóaP/s: Nao-chan, người dân tộc à nàng? Có lẽ họ còn có tập tục lấy người trong dòng họ chăng???
Ajz!!!Gjo a djch than cuu em nhung laj faj xa 5nam nha!!!Hjx
Trả lờiXóa