3/6/11

Hào Môn Diễm - Chương 39


       Khi bọn họ quay lại bản doanh, nhận được những cái chào trịnh trọng theo nghi thức quân đội, cả hai đều có chút mỏi mệt quá độ. Vượt qua hết thảy khó khăn gian khổ, lúc này cảm nhận trong lòng họ thật khó có thể vài lời mà nói hết. Họ đã không ngừng dựa vào bản năng chiến đấu mà sinh tồn đến hiện tại, có những lúc tưởng chừng đã ngã quỵ nhưng lại vẫn có thể tự mình đứng lên, tiếp tục bước về phía trước, ý chí của con người đôi khi thực sự thần kỳ.

       Thành tích của JC tổ là 08h56’, xếp hạng còn phải chờ trận đấu kết thúc, nhưng vì Fiennes "bị thương", theo nguyên tắc phải khấu trừ một phần thời gian tương ứng. Kết quả cuối cùng cho thấy họ cũng không bứt phá khỏi con số 09h15’, so với kỷ lục vẫn còn kém một chút, nhưng hai người không hề thấy có gì thiếu thỏa mãn, bản thân họ tự biết chuyến đi này với họ mà nói có bao nhiêu thu hoạch.

       Khi trờ về bản doanh, Trần Cận cũng tự trách mình cư nhiên có thể thỏa mãn với kết quả ấy, mặc dù kết quả này đối với mình hay đối với Fiennes mà nói đều hợp lý. Ít nhất cứ theo trước mắt, Fei lão Đại phải dừng bước ở đây, lại càng không có cơ hội cùng hắn tiến lên đài lĩnh huân chương. Một trận này từ không thể hiểu người tiến đến ngay cả mình cũng không thể tự hiểu được, mọi thứ đã thông qua chuyến đi này mà đi chệch khỏi định hướng ban đầu, bản thân hắn cũng không sao nắm chắc được rồi nó sẽ đi đến đâu.

       Ngay từ trong những ngày cùng Fei lão Đại ở chung, hắn đã bắt đầu ẩn ẩn cảm giác được có gì đó đang bị di chuyển hoặc thay đổi. Vô luận tự đáy lòng hắn có thừa nhận hay không, có một số việc quả thật đã xảy ra, hơn nữa tuyệt đối không thể quay về. Trần Cận ghét nhất phải suy tư về những vấn đề phức tạp, bởi vì hắn vốn không cần thiết ... phải luôn luôn đem mình đặt trong một loại tình thế căng thẳng mà thử thách bản thân, từ lúc làm lão Đại, thời gian thoải mái vốn đã rất ít. Nhưng sự thật là, hắn cũng đã không thể cưỡng lại mà từng bước tới gần trung tâm của quyền lực, lại phát sinh thứ quan hệ không tầm thường với người mà hắn vốn ngưỡng mộ. Về điểm ấy, hắn không biết mình lên lùi bước thì tốt hay dũng cảm nghênh đón thì tốt, nói thật ra, bất cứ loại nào trong số đó cũng khiến thần kinh hắn không chịu nổi gánh nặng.

       Trận Tư khảo kỳ này quả thực là lợi - hại cùng có, cùng lúc có được thứ gì đó mình muốn, cũng là lúc mình mất đi vài thứ mình vốn có, giống như cuộc đời con người ta nhất định phải giữ vững cân bằng vậy, ông Trời một chút cũng không định cho ngươi nhiều hơn.

       Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Fiennes, gã ta đang dùng điện thoại liên lạc với ai đó. Trần Cận quay đầu lau mồ hôi trên trán, chờ xe đến đưa bọn họ về Tổng bộ, mấy ngày hôm nay quả thực đã quá sức.

       Khi Fiennes kết thúc liên lạc xoay người lại, có một người tóc bạc mũi khoằm rất có phong thái quân nhân hướng về phía bọn họ đi đến. Khi nhìn rõ huy chương cùng quân hàm của người này, Trần Cận không khỏi nghiêm túc khởi kính.

       Trần Cận hảo tâm nhắc nhở Fiennes: "Không có gì phiền toái đi?"

       "Chúng ta đã thoát hiểm, ngay cả tướng quân đều đến chúc mừng đâu." Nói là nói như vậy nhưng người nào đó vẫn không hề chủ động nghênh đón, còn rất thoải mái đứng tại chỗ chờ đối phương đi đến. Đương nhiên, Fiennes có tư cách này, còn Trần Cận thì có chút lưỡng lự, bất quá, cứ chiếu theo bản tính (tự kỷ cuồng) của hắn, hắn cũng chỉ băn khoăn có 2 giây liền quyết định làm giống Fiennes, án binh bất động. (Đương nhiên anh cũng có tư cách này, người mà Diệm không chủ động chào thì “Diệm phu nhân” cùng không cần phải chào! =v=)

       Ngoài miệng, hắn lại hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi tự cao tự đại a? Đối phương chính là tướng quân."

       "William không cần xu nịnh giả dối, ngươi không phải muốn mắng hắn sao? Hiện tại có thể bắt đầu rồi."

       "A? Ngươi xác định ta sẽ không bởi vậy mà bị cách chức?"

       "Hắn còn không quản được đến người của Hào Môn." Fiennes cười, cho kết luận. Đợi lão tướng quân đến gần, anh mới đưa tay chào theo nghi thức quân đội, sau đó hô: "Trung tướng muốn đến tiễn ta sao? "

       "Đối với những người anh hùng thắng trận trở về, ta rất vui mừng được nghênh đón." William không cho là đúng, nhưng một đôi ánh mắt lợi hại đã lặng lẽ quét mấy lần trên mặt Trần Cận, "Andre, dường như ngươi đã tìm được người hợp tác ưu tú nhất." Fiennes không có ý kiến gì với nhận xét này, tựa hồ là không muốn làm cho người khác chú ý tới Trần Cận.

       Trần Cận đã biết thân phận của Fei lão Đại bại lộ, bất quá đó là chuyện Fiennes phải quan tâm, bản thân hắn chỉ cần đứng yên theo dõi kỳ biến là được, hơn nữa giờ phút này hắn chỉ muốn trở về đánh một giấc, không muốn suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì, mấy ngày này trôi qua đãn quá đủ kích thích, nếu lại thêm vài chuyện như vậy nữa, sợ là hắn phải ngất xỉu.

       Fiennes bắt đầu sử dụng ngôn ngữ ngoại giao dẫn dắt William dời sự chú ý đối với Trần Cận sang chỗ khác: "Trung tướng, ngài bố trận quả thật ngày càng tinh diệu."

       "Ngay cả ngươi đều không thể phá kỷ lục, điều này làm cho ta thập phần đắc ý. Tốt lắm, nói cho ta biết đi, điều gì đã đem ngươi thỉnh đến đây cùng đám binh lính của ta chiến đấu?" Lòng hiếu kỳ của lão nhân không khỏi quá nặng  đi.

       "Ngẫu nhiên cũng cần tự mình cảm thụ xúc động mãnh liệt trong chiến đấu, đây là một ngày rất có ý nghĩa, cảm tạ ngài, tướng quân." Fiennes nhàn nhàn mà nói, sau đó ánh mắt đầu hướng về phía trước, "Tài xế của ta đến đây, ngày khác Hào Môn nghị sự, rất hân hạnh được đón tiếp tướng quân."

       William sang sảng cười to: "Andre, ngươi vẫn hường có hành động kinh người."

       Một chiếc xe quân dụng chống đạn uy vũ hướng về phía bọn họ chạy đến, dừng lại caachs đó một quãng đợi lệnh. Xuống xe tiếp đón cư nhiên lại là Michael, mí mắt Trần Cận rút gân, biết rằng cái gì cũng đều đã giấu không nổi.

       "Tướng quân, sau này còn gặp lại." Fiennes gật đầu rồi thản nhiên bươc đi, Trần Cận lập tức đuổi kịp, hắn phát hiện William vẫn dùng một loại ánh mắt tò mò bắn phá theo sau lưng mình, thật đúng là không quá thoải mái.

       "Hắc, cẩn thận ‘vết thương ’ của ngươi!" William quả nhiên là lão ngoan đồng, thế nhưng còn tại phút cuối cùng hướng Fiennes hô một câu như vậy, khiến Trần Cận cũng gợi lên khóe miệng, vẻ mặt nghẹn cười. Đừng xem thường a, được nhìn thấy Fiennes rơi xuống hạ phong đúng là đã nghiền khó tả, tuy biết rõ mang tâm tính này không thật lành mạnh nhưng hắn nhịn không được. Dù sao ở trước mặt Fei lão đại cũng có bao nhiêu người có gan khiêu chiến gã ta đâu? Liệu hắn có được tính là một trong số những kẻ không sợ chết đó không? c

       "Cá Gỗ, đã lâu không gặp, có rảnh cùng nhau uống trà." Trần Cận ngoéo ... một cái khoác tay lên bả vai Michael, đi lên xe.

       Chỉ biết nam nhân này vẫn đáng ghét như vậy, Michael trở mình mắt trợn trắng, cũng chui vào cửa xe.

       Lúc này đây, hắn quả thực đã kiệt sức, cho nên dưới ánh mắt vô cùng kinh dị của những nhân viên tùy tùng trong xe, hắn thoải mái gối đầu lên đùi Fiennes ngủ ngon lành, còn kém chảy nước miếng. Michael là người duy nhất có thể ngồi vào phía sau vị trí của họ, vừa nhìn thấy Trần Cận to gan lớn mật đè lên Fiennes, nghĩ thầm rằng: hắn ta thật đúng là...là... không câu nệ tiểu tiết a!

       Bất quá nhìn Diệm bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần mà dường như còn có vẻ hưởng thụ, Michael liền quyết định câm miệng không đáng bình luận. Cái gã Trần Cận này cá tính cùng miệng lưỡi đều thường thường làm cho người ta hận đến nghiến răng, nhưng lại thường xuyên khiến cấp trên nhìn với cặp mắt khác xưa, cho nên hắn cùng Fei lão Đại có chút tiếp xúc vốn cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy, Trần Cận cùng lão Đại xa xa không chỉ là bình thường giao tình mà thôi, bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì? Hai người bí mật tham gia Tư khảo kỳ còn không tính, còn thành công giấu diếm mọi người, ngay cả anh cũng mới nhận được tiếp ứng chỉ lệnh cách đây hai tiếng.

       Trở lại tổng bộ, Trần Cận mơ mơ màng màng ngã xuống giường ngủ cái hôn thiên ám địa, thành thật không khách khí địa hưởng thụ  một ngày một đêm, thẳng đến chuông cửa vang đến thiêu cháy, hắn mới rốt cục thức tỉnh, cái ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu chính là —— có người đưa ăn đến đây.

       Giãy dụa  đi mở cửa, thẳng đến khi người đợi bên ngoài thô lỗ túm lấy cổ áo hắn kéo vào phòng khách, Trần Cận mới hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ nghe thấy đối phương ghé vào lỗ tai  hắn quát: "Ngươi như thế nào hai ngày này hoàn toàn không có tin tức?"

       "Uy, ngươi nói ngược đi?" Trần Cận không phục, cãi trở về.

       "Ta làm sao có thể biết mình bị người lâm thời điều động đi chỗ khác? Nếu buổi sáng nay không nhìn bẳng xếp hạng Tư khảo kỳ, ta vẫn còn chẳng hay biết gì." Uy ca nổi nóng lên cũng không phải là dễ chọc, "Tiểu tử ngươi rõ ràng đã có người hợp tác, vì sao lại còn lôi ta đến làm đệm lưng luyện tập? Ngươi cho ta nhàn đến hoảng a? Khó trách mấy ngày trước liền phát giác ngươi lén lút, thì ra là chuẩn bị đến chiêu này, nói rõ thôi! Ta cho tới bây giờ vẫn không nghĩ muốn đi theo ngươi tham gia cái kia đồ bỏ Tư khảo kỳ! Vì nghĩa khí huynh đệ, ta có nói một chữ không sao? Con mẹ nó ngươi mới không nói nghĩa khí! Ngươi có biết lúc ấy ta còn cho là mình thả ngươi bồ câu*, có bao nhiêu buồn nản cùng lo lắng sao? Ta cơ hồ nghĩ đến ngươi sẽ giết ta! Ngươi là muốn đàu giỡn chỉnh ta?" (* = cho leo cây)

       Trần Cận nhất thời cũng thấy thật ủy khuất phiền táo, nhưng lại phá lệ không cãi cọ, còn suy sút ngồi xuống trên ghế salon, sợi tóc hỗn độn, đúng một bộ dáng mới vừa chịu mẹ kế ngược đãi.

       Giang Uy cảm thấy được không thích hợp, tuy rằng tức không chỗ đánh đến, nhưng nhìn hắn này quỷ bộ dáng cũng hiểu được tình huống khác thường, vì thế tỉnh táo lại: "A Cận, rốt cuộc sao lại thế này?" (A Cận có người huynh đệ như Uy ca đúng là phước đức 8 đời!)

       Trần Cận khó được dùng một loại điềm đạm đáng yêu ánh mắt nhìn lại Uy ca, sau đó nói một câu làm cho Giang Uy hộc máu: " Trước giúp ta gọi cái pizza, nếu không ta không có khí lực nói chuyện."

       "Khảo! Tiểu tử ngươi đừng có được một tấc tiến một thước!" Nói tới nói lui, cuối cùng Giang Uy vẫn gọi đến nhà ăn của Tổng bộ.

       Ghê tởm nhất chính là, Trần Cận còn tại bên cạnh vung tay múa chân: "Kêu bọn họ cho nhiều hơn chút sữa đặc, không cần cho ô-liu —— "

       Trần lão đại cố chấp đứng lên, cũng không có bao nhiêu người đỡ được, hắn đã muốn ăn xong đồ vật này nọ mới mở miệng, Giang Uy cũng chỉ có gắng nhẫn nại mà chờ.

       Bốn mươi phút sau, Trần Cận công đạo “sự thật tội lỗi", cho dù có bịa đặt cũng chỉ bịa đặt vài phần: "Uy ca, ngươi bị leo cây không phải do ta bày ra, cấp trên... muốn cùng ta bàn bạc đại sự, cho nên phái người giám thị ta. Cuối tuần ta phải đi chấp hành nhiệm vụ, sẽ đi khoảng nửa tháng. Sau lúc đó, ta có thể sẽ quay về Mỹ."

       "Ngươi là nói...Ngươi yêu cầu quay về New York?"

       "Đúng."

       Giang Uy lớn mật phỏng đoán: "Thượng cấp nhìn ngươi không vừa mắt nên khó dễ ngươi?"

       "Không sai biệt lắm."

       "Ta biết mà! Sớm nói qua tính tình ngươi không thay đổi, khẳng định sẽ xảy ra chuyện." Cơn tức vừa rồi của Giang Uy đột nhiên triệt tiêu  hơn phân nửa, "Thật sự không có gì phải lo nghĩ sao? Nếu trốn tránh không được, ta sẽ ra tay giúp ngươi."

       "Tạ ơn ngươi Uy ca." Trần Cận dường như muốn phát tiết, cắn một miếng pizza, "Việc này ta chỉ có thể tự mình giải quyết."

       Hai mươi bốn giờ sau, Trần Cận lại nhận được mật hàm mệnh lệnh, yêu cầu hắn hai ngày sau trực tiếp đến phòng huấn luyện quân lục chiến báo danh, lấy danh hiệu "First Series" Trần Cận tiếp nhận chức vụ Ủy viên chấp hành, chỉ huy Tổ hành động, nhiệm vụ đầu tiên chính là chấn chỉnh sĩ khí, đề ra một số phương án tác chiến, đề cáo sự đoàn kết ăn ý trong nội bộ, đối với quá trình hành động phải tiến thoái có sách lược, có chắc thắng, tuyệt đối không thể để xuất hiện sai lầm, cũng cần cam đoan có sự liên hệ kịp thời ăn ý với bộ phận lính đánh thuê, tiến hành vòng tấn công cuối cùng, toàn diện phá hủy căn cứ của Zola.

       Ban đêm, một cuộc gọi đánh đến, đang xem báo cáo thực nghiệm, Trần Cận tùy tay đón nghe.

       "Đang làm gì?" Một giọng nói trầm thấp ẩn ẩn vẻ thân thiết vô cùng hỏi.

       "Xem văn kiện."

       "Vì sao không liên lạc với ta?"

       Fei lão Đại quả nhiên yêu được người nể mặt mũi, nói sau, vì sao muốn ta chủ động liên lạc ngươi? Cho dù ta không liên lạc, chẳng phải ngươi chịu không nổi đã gọi tới đó thôi. "Không tất yếu đi... Ta lại không có việc cần gì tìm ngươi."

       Đầu kia tựa hồ than nhẹ: "Ngươi nghĩ tới chuyện giữa hai ta sao?"

       "Chuyện gì?" Trần Cận không khỏi dựng thẳng sống lưng ngồi ngay đơ.

       "Ngươi muốn tiếp tục giả ngu hay là muốn ta nhắc lại cho ngươi nghe?"

       "Lão Đại! Có thể khoan nói đến chuyện này hay không?" Trần Cận ngã vào ghế, tay tì lên cằm, vẻ mặt khổ đại cừu thâm, "Ta không có thời gian cùng ngươi chơi đoán mò, cũng không muốn đoán."

       Fiennes từng bước ép sát, hôm nay anh có vẻ dị thường cố chấp: "Trần Cận, ngươi biết rõ tình cảm của ta đối với ngươi, ngươi cũng không phải hoàn toàn không cảm giác, vì sao không chịu thừa nhận?"

       "Ngươi muốn ta thế nào? Quan hệ giữa ta với ngươi vốn không nên vượt qua giới hạn!"

       "Ngươi hối hận ?"

       "Đúng, ta hối hận, phi thường hối hận! Về sau nếu không phải công sự, ngươi hoàn toàn không cần trực tiếp liên lạc ta, để cho người khác đại lao là đến nơi." Trần Cận một hơi nói xong, "Đa tạ ngươi ở Tư khảo kỳ đã trợ giúp chỉ bảo, ta vẫn rất quý trọng cơ hội được hợp tác với ngươi, xin chào."

       Trên đời này, người dám ngắt điện thoại của Fiennes có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng sau khi từ ngắt còn khiến cho Fiennes đỉnh đầu bốc hơi, vẻ mặt thâm trầm vậy cũng chỉ có một mình người này, bất quá chuyện này về sau cũng không khiến Trần Cận chiếm được tiện nghi gì, cụ thể tình huống như sau:

       Khi thể trạng hoàn toàn khôi phục, vốn nên hưởng thụ hai ngày nhàn nhã cuối cùng Trần Cận lại phát hiện mình lâm vào một nguy cơ vô cùng trọng đại trong đời —— chẳng những tính tình đại biến, hơn nữa ngay cả hưng trí đi Club rong chơi đều không có . Kỳ thật từ sau khi trở về từ Tư khảo kỳ, hắn vẫn đều có cảm giác trống rỗng, sau khi nhận được cú điện thoại kia, cảm xúc lại càng xuống dốc không phanh. Ngay cả khi gặp lại Cá Gỗ trên hành lang, hắn cũng không có tâm tình trêu cợt, chính hắn cũng phải hoài nghi mình sắp hỏng mất rồi. (Tội nghiệp, lần đầu em nó “vị tình sở khốn” nên còn không tự giác!)

       Tóm lại, khái quát lên chính là dấu hiệu của thời kỳ tiền mãn kinh, cảm xúc hạ, hung hờn dỗi đoản, trong lòng bất ổn, không còn ung dung tiêu sái giống như trước, cụ thể do nguyên nhân gì thì chính hắn cũng không rõ, càng nghĩ càng phiền. Cho dù biết một tháng tiếp theo, hắn sẽ gặp nhiều khó khăn hiểm trở, nhưng hắn vẫn không bình tĩnh tập trung được, trong hắn xuất hiện một loại mờ mịt mất phương hướng, giống như lạc vào một cái mê cung, không biết phải đi lối nào mới đúng.

       Ngay cả Giang Uy cũng nhìn không được, khi Trần Cận sắp bị đưa vào "trại tập trung" đến an ủi hắn vài lần, nhưng Trần Cận mạnh miệng, chết không chịu nói nửa câu, cho nên Giang Uy cũng là một đầu mờ mịt.

       Đột nhiên có một ngày, Uy ca đột nhiên lóe lên một ý tưởng, đưa ra một phóng đoán vô cùng can đảm: " Có phải ngươi đang yêu?"

       "Hồ... Nói bậy!" Trần Cận sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lập tức mạnh mẽ bác bỏ, "Ở loại địa phương này, ta có thể nói yêu đương với ai?" (Lừa mình dối người, hừ!)

       "Điều này cũng đúng..." Giang Uy nhìn hắn, càng thêm hoài nghi, nhưng mặt ngoài vẫn áp dụng chiến lược trấn an vi chính, đả kích vi phụ, "Bất quá, nghe nói mấy ngày nay ngươi đều không đi thực nghiệm trung tâm, mấy mỹ nhân kia đều đang nhớ ngươi sao."

       "Vô tâm đi. Bắt đầu từ ngày mai, trên đời này ít có khó tìm mỹ nam tử ...ta đây liền phải đi vào thời kỳ cấm dục cực kỳ tàn ác, mỗi ngày ở trong cực hạn huấn luyện mà đánh rơi thanh xuân, toàn bộ khí lực đều đã tiêu xài, cam đoan nửa tháng sau ngươi tái kiến ta, không phải toàn bộ, cũng là nửa superman ."

       Giang Uy cười ha ha: "Với nữ nhân mà nói, đó là một tin tức tốt."

       Trần Cận đại thán một tiếng, đem mình ngã vào sô pha, không có hình tượng mà than thành một đoàn: "Ta bắt đầu nghĩ muốn lão bà ."

       "Thích thì bắt lấy một cái là được, làm ra một đống nữ nhân đến có phiền hay không!"

       Trần Cận trợn tròn mắt, lập tức dùng một loại ánh mắt kính nể chiêm ngưỡng tình thánh Uy ca: "Một cái? Thích cũng chỉ có một cái?"

       "Ngươi căn bản là chưa từng thích người nào đi? Trong mắt ngươi đàn bà người nào mà chẳng giống nhau? " Giang Uy khinh bỉ cười nhạo.

       "Uy!" Trần Cận lôi một cái đệm dựa trên sô pha quăng ra, đánh trúng đầu Uy ca, "Đừng nói ta giống như dã thú vậy, ta dù gì cũng là người gặp người thích."

       "Vậy ngươi muốn kết hôn với ai không?"

       "Kính nhờ, ta là lão Đại, sớm như vậy mang đứa nhỏ sẽ bị người chê cười."

       "Chỉ là nguyên nhân này?"

       "Lời khách sáo ngươi nói như vậy rất thiếu cao minh a."

       Xem mưu kế bị vạch trần, Giang Uy hơi sượng mặt: "A Cận, ai yêu thượng ngươi người đó chắc chắn bất hạnh, ngươi này vô tâm không phế, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ gì."

       "Thần bí chút không được a?"

       "Đúng, ta là nữ nhân ta liền chờ đợi ngươi thần bí biến mất."
 
       Trần Cận lại trầm mặc, hắn cảm thấy chính mình đích xác bắt đầu không bỏ xuống được một vài thứ, không biết bắt đầu từ lúc nào, có một loại cảm giác quái dị lắng đọng lại trong cơ thể hắn, không có cách nào loại bỏ, nguyên bản là hai đường thẳng song song đột nhiên bẻ gẫy nghiêng về phía đối phương, đây quả thực là xu thế nghịch chuyển đáng sợ.

       "Ta có thể hỏi một chuyện cuối cùng không?" Uy ca rốt cuộc nhịn không nổi, "Ngày đó đi theo ngươi tham gia Tư khảo kỳ là ai?"
_______________

11 nhận xét:

  1. nghe nàng nói 3 chữ Diệm phu nhân mà ta cười sặc sụa
    mừ Cận ca thiệt là cứ ko mún thừa nhận tình cảm của mình.tội nghiệp a Fi hiz hiz

    Trả lờiXóa
  2. @ Alex: Người ta đã có "da thịt chi thân", tất nhiên là "nhất dạ phu thê bách nhật ân" rồi còn gì! *Cười gian* A Cận còn đang giãy dụa, ầy, nghĩ lại cũng thấy khổ thân bé, người ta là made in straight 100% mừ... Đã bị ai hù dọa dồn ép thế này bao giờ đâu... Ài...

    Trả lờiXóa
  3. sao anh Cận lên chức nhanh thật nhỉ trở thành phu nhân luôn

    Trả lờiXóa
  4. Kể ra kế hoạch bẻ thẳng thành cong mà áp dụng lên anh Cận cũng quá khó khăn rùi. Ko hỉu sao tự dưng đọc chương này ta lại nhớ đến phim phóng viên vui nhộn, có 1 nhân vật đã hỏi : thế có như thế này ko (bạn ấy giơ thẳng ngón trỏ lên) hay là thế này(tự giác cong ngón trỏ xuống), làm đứa cùng phòng ta chả hỉu thế nào, ta hảo tâm giải thích là " thẳng hay cong ấy" thế mà nó vẫn ko hỉu làm ta chết cười

    Trả lờiXóa
  5. @ tiểu Dieu: Đúng ra ảnh phải được "danh chính ngôn thuận" từ sau cái vụ "trinh tiết bị bức tử vì một cái bồn tắm" kìa! ^^

    @ tiểu keke: Không bình luận gì về câu chuyện cười "phi đạo đức, đầu độc trẻ nhỏ" của nàng, nhưng mờ bái phục nàng về cái vụ "03:38 Ngày 04 tháng 6..." Chẳng lẽ 07h tối nàng đi ngủ đến lúc ấy mới thức dậy hả???

    Trả lờiXóa
  6. No,No,No. ta ngủ lúc 8h và dậy lúc 1h30.kekekeke

    Trả lờiXóa
  7. @ tiểu keke: =.= !!!

    Trả lờiXóa
  8. nàng ơi, ra chap 40 đi nàng hề hề
    ngàn lần cảm tạ nàng

    Trả lờiXóa
  9. @ Nặc danh: Ta sẽ ra chap 40, theo lịch là thứ 4.Ngày mai và thứ 3 là ngày của Thượng sàng bất thuyết ái. Nàng không đọc bộ nì thì thứ 4 quay lại nghen, mà tối muộn quay lại cho chắc ăn, thứ 4 ta đi cả ngày.

    Trả lờiXóa
  10. ta có thể hỏi từ đầu đến cuối bộ này có chút xôi chút thịt nào ko

    Trả lờiXóa
  11. @ Q chan: Có chứ nàng, có điều ta cài pass hầu hết tất cả các đoạn xôi, dù xôi chay hay xôi thịt, để đọc được các đoạn nì nàng phải mò pass a! ^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment