"Thương thế đã bình phục tốt?" Thanh âm khách khí trầm ổn, vẻ mặt không thân cận cũng không xa cách, cũng có thể coi là cấp trên ân cần thăm hỏi cấp dưới một cách bình thường.
Đối mặt với sự ung dung của Fiennes, Trần Cận nhất thời cảm thấy bực mình khó chịu, giống như bị người cố ý cảnh tỉnh cho những ảo tưởng của mình bằng một thùng nước đá xối thẳng xuống đầu, nhiệt tình đầy ngập bị dập tắt một cách đáng thương, hắn phải cố gắng ức chế mãnh liệt cảm xúc trong lòng mới không làm ra điều gì thất thố, lần đầu tiên, hắn thật lòng muốn lảng tránh ánh mắt của một người. Bề ngoài trấn định tự nhiên, nhưng nói ra đã có chút uể oải: "Thác phúc của ngươi, không sao."
"Vậy là tốt rồi." Đối phương hơi hơi gật đầu, tựa hồ như không có lời nào hơn nữa để nói.
Cho dù bình thường Trần Cận là cái máy nói không ngớt, giờ phút này cũng chỉ đứng tại chỗ làm hũ nút*, thẳng đến khi người kia nói tiếng "Xin lỗi không tiếp được" rồi mang theo vệ sĩ sát bên người hắn mà qua, cũng không có một chút dấu vết gì như đã là người quen biết cũ, càng không nói là dừng lại một lát. Trần Cận lạnh lùng cười khổ một chút, bất quá chỉ là hai tháng, người kia ngay cả dối trá có lệ một chút đều không muốn , có thể thấy đối với gã ta, mình đã được đẩy về nguyên vị trí ban đầu, thậm chí so với lúc ban đầu lại càng không bằng, có lẽ giờ đây đối phương đã thực kiêng kị đoạn giao tình bí mật kia giữa hai người. (* Có câu im như hũ nút, hoặc cũng có người nói đen như hũ nút.)
Trần Cận thừa nhận, mối quan hệ của họ trải qua những giây phút không vui cũng không phải là ít, nhưng chỉ có lần này là tối tổn thương lòng tự trọng. Bản thân hắn giống như tên ngốc ôm lấy tâm tư đơn phương chẳng giống ai này, đối phương thấy hắn như thấy thứ gì kỳ lạ chưa nói, còn trốn hắn giống như trốn ôn dịch, cho dù là vì có người ngoài ở đây, nhưng ý tứ cự tuyệt cũng quá rõ ràng, trong ấn tượng của hắn, Fiennes chưa bao giờ xa lạ đến như thế này.
Cảm giác muốn thế nào uất ức có thế ấy uất ức, nắm tay Trần Cận dần dần nắm chặt, mi nhíu lại càng ngày càng sâu, toàn bộ tiểu vũ trụ đều tựa hồ bốc cháy lên*, Giang Uy đứng gần trong gang tấc đã thầm cảm thấy không ổn, tuy rằng không biết hắn tao ngộ cái gì, cũng đã có thể khẳng định cùng người nam nhân vừa rồi có liên quan. (* Có câu nói tâm hồn mỗi người là một tiểu vũ trụ.)
Thời gian Giang Uy quen biết Trần Cận không ngắn, nhưng sự ngay thẳng cùng hào sảng của Trần Cận là nổi danh, hắn không để tâm chuyện vụn vặt, ngay cả đại sự cũng chỉ lấy hi cười mà thoải mái che dấu những mảng tối, cũng không muốn người khác nhìn thấy lòng hắn thực sự cảm thấy thế nào, vì thế, việc bộc lộ cảm xúc trần trụi trực tiếp của hắn như hôm nay quả thực Giang Uy chưa thấy bao giờ.
Thẳng đến khi Trần Cận tự hít sâu, xoay người nắm lấy bả vai Giang Uy, siết chặt tay, làm như không có chuyện gì tha y ra khỏi nhà ăn, Giang Uy vẫn có cảm giác nguy cơ. Có ba chuyện khác thường: Một là, trên mặt A Cận không có ý cười; Hai là, vào nhà ăn chưa ăn được gì đã bị tha xuống dưới lầu xem chương trình nhạc jazz buổi chiều; Ba là, đem y quăng ở một bên, A Cận tự mình một ly lại một ly mà nốc rượu Tây, ngăn không được.
Chờ đến khi y nâng Trần Cận chuẩn bị tha hắn trở về phòng, hắn mới không tình nguyện mà mại khai tôn bước*, Uy ca bị một loạt phản ứng bất thường của hắn làm cho không hiểu ra sao cả, bất giác cũng bị lôi cuốn vào sự u buồn: "Ngươi tên huynh đệ phá sản này, một giờ đồng hồ đã uống rơi của ta mấy vạn đồng, nào có ai đem rượu Tây làm nước uống! Ngày mai ngươi còn phải làm nhân vật nổi bật nữa chi, hy vọng ngươi có thể thanh tỉnh chút, nếu không, ta cũng không thể nào cứu được ngươi." (* nhấc bước chân cao quý)
"Được rồi được rồi." Trần Cận dù thế nào cũng là một tên ngàn chén không ngã, hiện tại lời lẽ có điểm không rõ, cước bộ tập tễnh mà thôi, bên chỉ huy Uy ca vào thang máy, bên còn ra vẻ tiêu sái mà mạnh mẽ vỗ ngực người ta chấn an.
Giang Uy bị vỗ đến nội thương, nghĩ thầm rằng: Người này uống rượu vào thật đúng là đáng sợ, lực mạnh như vậy, đại khái là vừa rồi không đánh được người kia, hiện tại còn bức bối không chỗ phát tiết...
Uy ca số khổ đem Trần Cận tha đến trong phòng của khách sạn, thuận tiện xuống lầu phân phó người của hắn cho hắn tìm chút gì giải rượu, cũng xem chừng hắn, không cho hắn say khướt, dù sao cũng chưa có ai nhìn thấy Trần Cận say, không biết hắn còn có thể làm ra cái gì kinh người, sự tình liên quan đến vấn đề mặt mũi, không thể mất mặt trước các phân bộ lão Đại khác. (A Cận quen được Uy ca là phước đức 8 đời để lại! TT^TT Hiền thê a....)
Trong cái rủi có cái may, Trần Cận vừa ngủ liền ngủ thẳng giấc, cũng không đại náo khách sạn, có đứng lên ói ra một lần, sau nửa đêm bừng tỉnh lại không làm thế nào ngủ lại được, cánh tay đặt trên trán ngẩn người đến rạng sáng. Buổi sáng rời giường ngoại trừ sắc mặt có chút không tốt, các “bệnh trạng” khác đã biến mất, bình thường sức ăn không nhỏ, lại bị ói ra đến trống trơn dạ dày, chỉ ăn có hai quả trứng chiên thật sự là rất văn nhã. (A Cận “văn nhã”? Cho ta chết đi thôi!=”=)
Tùy tay lấy đến một tờ báo sáng do khách sạn cung cấp, xem xem vài cái tiêu đề, trong đầu hắn lại bỗng hồi tưởng rõ nét đến tình cảnh ngày ấy ở Hongkong, cùng Fiennes ở trong một căn phòng khách sạn, đối phương tao nhã điểm qua báo sớm... lập tức, hắn như vừa chạm đến cái vỉ sắt nung mà đem tờ báo ném đến một góc sô pha.
Phiền táo đi lại vài bước trong phòng, sau đó hắn mở máy tính xem xét lại một lần nữa những tư liệu đã tập hợp đầy đủ về Xích bộ, hết sức tập trung tinh thần nghĩ về cuộc họp sẽ diễn ra trong ba giờ tới.
Khi hắn chân chính ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế phía bên phải cái bàn họp siêu lớn, Giang Uy vừa mới bước vào liền tỏ vẻ ngoài ý muốn A lên một tiếng, tiếp theo cũng bất động thanh sắc ngồi xuống bên cạnh Trần Cận, thừa dịp nhân viên còn chưa tới đông đủ, y khuynh thân sang bên, nhẹ giọng hỏi: "A Cận, không có việc gì đi?" Nếu như nói cuộc đấu võ miệng với A Long ở trước cửa thang máy là tư thái bình thường của Trần Cận, vậy sự ẩn nhẫn quỷ dị trong nhà ăn chiều qua là hoàn toàn trái với bản tính của hắn, bất quá chuyện đó Giang Uy còn chưa dám hỏi thẳng, sợ lại dẫm đến cái đuôi của người nào đó.
Trần Cận nhẹ quét mắt liếc qua bên cạnh một cái: "Ta có thể có chuyện gì?"
"Thế nhưng ánh mắt ngươi ngày hôm qua nhìn giống như muốn giết người đâu."
"Uy ca, là ngươi lớn tuổi, hoa mắt ."
Lúc này, Thôi Minh Long đi đến, ngồi xuống ở đối diện, làm như không thấy hắn, Trần Cận cũng vui vẻ thanh tĩnh, vô tâm tư đi để ý đến y, Giang Uy thở phào một hơi, Trần Cận một chuyện an dưỡng đã đủ nhiều , không nghĩ trong vòng hai ngày liên tục xuất hiện oan gia tụ đầu giáp mặt chém giết.
Tuy rằng Fiennes không tham dự hội nghị phân bộ, nhưng Trần Cận biết, nhất định gã ta nắm rõ toàn bộ quá trình hội nghị như lòng bàn tay, hơn nữa cán bộ cấp cao của các tổ Trung Đông, Bắc Mĩ, Nam Á còn thông qua vệ tinh tham dự, hội nghị bắt đầu từ 10giờ sáng liên tục đến 4 giờ chiều, những vấn đề còn lại tạm gác đến ngày mai tái nghị.
Kỳ thật ở giờ thứ 4 của hội nghị (tức 2 giờ chiều), Trần Cận đã muốn ngồi không yên, xem các lão Đại thảo luận đến khí thế ngất trời, mí mắt của hắn đã bắt đầu nặng trĩu, chỉ có nghe đến những vấn đề có liên quan đến chức trách phạm vi của mình mới có thể ngồi thẳng, còn lại những vấn đề rối rắm khác đều bị hắn ném ra ngoài cõi thần tiên mơ màng, tuy rằng nam nhân khi ý thức đang ở trạng thái mông lung thoạt nhìn thật gợi cảm, nhưng vẻ gợi cảm này tất nhiên không thích hợp với tiến trình hội nghị khẩn trương căng thẳng, vì thế mỗi lần thân thể hắn mềm trượt, đều đã bị Giang Uy đạp cho thanh tỉnh. (^0^ Đúng phong cách A Cận, iu chết được! Ta cũng phải học chiêu này!)
Tan hội, Trần Cận cực kỳ nhanh chóng mà quay về phòng đi ngủ, cảm giác đi họp so với đánh giặc càng tiêu hao thể lực. (Không sai!=.=+)
Ngày hôm sau theo thường lệ phải quay về chỗ cũ ngồi chịu cực hình, bất quá lại ngoài ý muốn nhìn thấy Michael, Trần Cận rốt cục tìm được mục tiêu thú vị, khi Michael lên tiếng tự thuật về thành tích phối hợp của Ngắm bắn tổ trong quá trình chiến đấu, Trần Cận cắm vào vài vấn đề, có chút vấn đề có thể đáp, có chút vấn đề thập phần xảo quyệt, khả năng ăn nói vụng về của Michael vào lúc này mới nhất thời bộc lộ ra, bất quá Trần Cận có chuyển biến tốt, không tiếp tục khó xử Cá Gỗ trên trán đã muốn bạo gân xanh .
May mắn buổi tổng kết hôm nay không quá dài dòng, thẳng đến khi tan cuộc, Palio tuyên bố dạ yến được tổ chức vào đêm mai ở khách sạn, mọi người khó được một chuyến đến Sealte, cần giao lưu xây dựng một chút cảm tình, quan chức cấp cao của Trung Đông tổ cùng Bắc Mĩ tổ đều sẽ trình diện.
Sau khi gặp phải sự kiện Fiennes lạnh lùng, Trần Cận một khắc đều đợi không nổi nữa, cái an bài thừa thãi này hoàn toàn đánh nát dự định buổi chiều quay về của hắn, vốn nghĩ muốn nhấc tay nói "Ta phản đối!",thế nhưng đa số lão đại đều mặt lộ vẻ vui sướng, hắn không muốn làm kẻ xuất đầu phá đám, bèn sầu mi khổ kiểm mà nhìn về phía Giang Uy.
"Uy ca, ngày mai đi bên ngoài ngắm cảnh."
Giang Uy rất không nể tình: "Nơi này cũng không phải Hawaii, có cái gì hảo ngắm! Học hỏi những người khác, chuẩn bị đủ công phu để được thăng chức đi."
Cũng từng có cơ hội như vậy, là chính hắn không cần, bởi vì không nghĩ vì sự nghiệp mà đánh mất chính mình, cảm giác áp bách của Diệm đối với bất luận kẻ nào mà nói đều quá mạnh mẽ, hắn không bị tên đó đồng hóa, cũng sợ thời gian dài ở chung sẽ làm hắn dần dần mất đi lập trường ngang hàng nhau, nói đến nói đi, cũng là không đủ tự tin... Thiết, tại sao bỗng dưng lại nghĩ tới người này! Trần Cận ảo não vẫy vẫy đầu, người ta cũng đã không có kiên trì cùng hứng thú gì với hắn nữa, bản thân hắn còn ở chỗ này tự mình đa tình đoán mò cái gì a!
Trần Cận thế nhưng vẫn còn đem nguyện vọng phó chư hành động, quả thật đi ra ngoài vòng quanh vòng quanh, trên đường lại làm cho hai vị mỹ nhân tóc vàng đi nhờ xe, nhưng khi một vị trong đó chủ động yêu cầu cùng hắn chung hưởng một ban đêm tốt đẹp, hắn lại không thể không trở về thực hiện chức trách —— tham gia cái Hào Môn yến phí công kia, nghe tên đã biết chẳng có cái gì tốt, trên thực tế cũng quả thật như thế. (Hào Môn yến phát âm nghe gần giống với Hồng Môn yến!^0^ )
Một nữ nhân thâm ảo, Trần Cận sẽ dùng một tuần kiên nhẫn để lý giải, một nam nhân không thể lý giải, Trần Cận không biết dùng phương thức nào mới giải được câu đố, ở phương diện kia, hắn rất không có kinh nghiệm, không biết thế nào lại bị cuốn vào trận lốc xoáy này.
Đêm đó, hệ thống bảo an của khách sạn được tổ chức nghiêm mật nhất từ trước tới nay, người trong Hào Môn bí mật tụ hội vốn là một đại sự, tự nhiên đặc biệt oanh động. Trần Cận bị Giang Uy cưỡng bức mặc lễ phục màu đen, tuy rằng thực vừa vặn tôn dáng người, nhưng hắn không hề có chút hưởng thụ nào. Khi vị phu nhân thứ sáu đến mời hắn khiêu vũ, hắn mới biết mình xem như đã được đến tay một loại trải nghiệm mới mẻ, đặc biệt được nữ nhân ngoại quốc ưu ái.
Thần kinh Trần Cận vẫn đóng băng, hắn vô ý thức quan sát bốn phía, nghĩ muốn ở trong bầy đàn lão Đại áo mũ chỉnh tề tìm được thân ảnh Fiennes, hắn biết đối phương nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng vũ hội diễn ra được một nửa, vẫn không thấy tung tích của gã ta, có thể Michael đang phụ trách an toàn của vũ hội, cũng không hề lộ diện.
Trần Cận tựa hồ không nhận ra sự nôn nóng của chính mình, đã có người khác nhìn ra, cũng mỉm cười tới gần hắn: "Thế nào, có nhiều mỹ nữ làm bạn như vậy vẫn tịch mịch sao?"
Trần Cận cũng không quay đầu lại: "Ngươi thích, tặng cho ngươi cũng được."
"Nhiệm vụ nhất chấm dứt, quan hệ cứ như vậy lãnh đạm, thật sự là đáng tiếc a." A Long hơi có chút khiêu khích nói. (Thèng này ngứa người muốn ăn đòn à? =”=)
Trần Cận rốt cục chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén khiến đối phương sợ run một chút: "Ngươi thực nhàn a? Có rảnh trông nom người khác còn không bằng nghĩ như thế nào nhìn chính ngươi, miễn cho còn nói bị người hãm hại và vân vân, ta đang bề bộn nhiều việc." (Tìm nhục chưa cưng! A Cận chua ngoa no.1, còn hơn cả mấy chị hàng tôm hàng cá!=.=+)
Trần Cận nói ra cho sướng miệng, cũng không trông nom người ta giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước, hắn đặt chén rượu xuống, muốn đi ra ngoài, thế nhưng không đi được hai bước, trong lòng nổi lên một cảm giác quái dị, mạnh mẽ ngẩng đầu liền phát hiện ở lối vào phía trước, một mỹ nữ dáng người siêu chuẩn vịn lấy cánh tay Fiennes thân mật đi vào hội trường. Fiennes một thân lễ phục đạm màu, cả người anh tuấn cao ngất khiến người ta hoa mắt, nhưng vẻ mặt của bình tĩnh trầm ổn, cũng không có vẻ muốn dừng lại lâu, chỉ là làm theo phép lịch sự mà cùng nhân viên cấp cao của Trung Đông trao đổi vài câu.
Tuy rằng sớm có dự cảm, nhưng khi Andre Fiennes chân chính ra hiện trong tầm mắt, hắn vẫn run lên một phen. Đêm nay Fiennes khí phách bức người, giơ tay nhấc chân tao nhã, vẻ cao quý bễ nghễ của quý tộc hoài hòa với tác phong khiêm cung của quân nhân, khóe miệng hắn đạm cười vẫn có sức hấp dẫn như trước, nhưng không ai dám lỗ mãng. Cảm giác tồn tại của người nam nhân này thật mãnh liệt, gã ta chưa bao giờ lạnh như băng, nhưng khí thế luôn kinh người, nếu như nói, thế giới này còn có người nào có thể làm Trần Cận hướng tới, Diệm không thể nghi ngờ là một trong số, bản thân người đó tựa như một đoàn lam hỏa, lộ ra vẻ nguy hiểm thâm trầm không muốn người biết, cho dù đến thật gần vẫn không thể đoán được tâm ý của người đó.
Trong nhất thời, Trần Cận rõ ràng cảm giác được một cỗ dao động trong không khí, có những bước chân thoạt nhìn như vô ý bước về phía kia, xúm lại, dần dần hình thành một vòng vây ám chỉ điều gì đó. Là lãnh tụ tối cao của Hào Môn, mọi sự thi thố bảo vệ dành cho người ấy lúc này cũng không phải là dư thừa. Cho dù Fiennes cũng không tại những bữa tiệc tùng thế này hiển lộ thân phận, nhưng sự phô trương âm thầm của Diệm vẫn là không thể không có. Trần Cận đã có thể tưởng tượng, nếu có ai đi về phía Fiennes vào lúc này, đại khái sẽ có hơn mười cây súng lặng lẽ chăm sóc cái kẻ muốn bỏ mạng đó.
Có lẽ bình thường hắn cùng Fiennes ở chung quá mức tư mật nên hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình bị trục xuất ra ngoài bởi thế giới long trọng của Diệm. Bọn họ hiện tại gần như vậy lại xa như vậy, âu cũng là cuối cùng hắn có cơ hội thấy rõ cái hố sâu ngăn cách giữa bản thân và Fiennes ở nơi nào, bọn họ cùng là những nam nhân có tính chất đặc biệt, nhưng lại không cùng một thế giới...
Bọn họ không có cùng cuộc sống, có bất đồng phạm vi hoạt động, bất đồng về tầm nhìn, bất đồng... nữ nhân. Có lẽ đây không phải là phép so sánh đối lập hoàn chỉnh, nhưng ít nhất cũng cho thấy hai bên có thể miễn đi một số gút mắc không nên có, thế nhưng vì lẽ gì mà cuối cùng hắn không thể buông tay được?!
Cuối cùng Trần Cận vẫn dừng chân, ánh mắt tận lực nhẹ nhàng dõi theo đôi tình lữ chói mắt rất giống như là thật kia, trong lòng có chút chao đảo, cho nên vẻ mặt đầy trầm ngâm soi xét.
Fiennes đơn giản nói xong công việc, lại quay đầu lại lắng nghe mỹ nữ có thân hình tuyệt hảo vô cùng thân thiết thì thầm, đối phương si mê hôn lên chiếc cằm kiên nghị của gã ta. Cũng không lâu lắm gã ta liền ra hiệu cần phải đi về, xem ra mỹ nhân đối với sự khiêu khích của không lòng dạ nào ham chiến, đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, giống như Diệm cũng là công tử phong lưu không kiềm chế được*. (* Ý nói anh ấy không dừng chân lâu bên người đẹp nào, không để sự ái mộ của người đẹp nào trói buộc.)
Ngay tại khi Fiennes cùng với giai nhân im lặng đi về phía lối ra, đôi chân Trần Cận không nghe hắn sai khiến, cũng vội vã bước theo. Hắn có cảm giác càng ngày mình càng tiếp cận cái bóng dáng cao ngất kia, tâm cũng đó mà theo cuồng dã như trống trận. Ngay khi hắn cách Fiennes còn có 50 mét, cánh tay hắn bị ai đó hung hăng túm chặt, một âm thanh khẩn trương lại không có ý đè thấp ở phía sau vang lên, tựa hồ có ý trách cứ:
"A Cận, ngươi muốn làm gì?" Giang Uy mang vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn hắn.
Một phút trước đó Giang Uy tìm hắn xung quanh, mới vừa thấy bóng liền phát hiện hắn đang lăng đầu lăng não* mà đuổi theo cái kẻ đối đầu vô danh hắn gặp ở nhà ăn. Mà cái tên đó, vừa mới cùng nhân viên cấp cao của Trung Đông tổ c đối thoại, vừa nhìn đã biết chức vụ không hề nhỏ. Dựa vào sự mẫn cảm nghề nghiệp quan sát xung quanh, Giang Uy lập tức cảm thấy tình trạng đáng báo động, bèn vội vàng bước tới trước ngăn cản sự lỗ mãng của hảo hữu. tuy rằng y không biết dụng ý của Trần Cận là gì, nhưng đơn thương độc mã đi chặn lại một nam nhân nguy hiểm như vậy là một chuyện khá vô ý, ở trong cục diện khẩn trương tổng động viên của bữa tiệc tối nay, không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm. (* lăng: ngốc)
Trần Cận lúc này cũng bừng tỉnh, mới ý thức sự thất thố của mình, hệ thống phòng ngự cùng các tay bắn đại khái cũng đã bắt đầu đối với hắn có sự chặt chẽ quan sát, hắn đã lấy một loại tốc độ cực đủ tính uy hiếp để lao về phía thủ lĩnh của Hào Môn... Rõ ràng đầu óc không phải nghĩ như vậy, nhưng thân thể lại phản ứng trực tiếp như thế.
Trong khi tâm tư hắn đang giãy giụa, Fiennes cũng đã nhận ra ánh mắt đuổi theo phía sau mình, mà trước tiên quay đầu lại, ném về phía hắn một cái liếc nhìn sắc bén. Nhìn thấy Trần Cận bị Giang Uy giữ chặt, đứng ở nơi đó hơi hơi hạ thấp ánh mắt, anh buông tay mỹ nhân hướng về phía hắn đi tới, biến hóa này ra ngoài dự kiến của mọi người. Trường vũ hội mặc dù vẫn là ca múa tưng bừng, nhưng ở một góc này cũng đã nhấc lên ba đào mãnh liệt.
Giang Uy nhận thấy trong nháy mắt Trần Cận đã trở về bình tĩnh, tạm thời yên tâm, tự động thoái lui từng bước, khôn ngoan mà không xen vào.
Trong lúc sóng mắt họ lặng lẽ giao hòa dây dưa, hết thảy xung quanh đều trở nên im lặng. Trong ngực hắn giống như có một con thuyền nhỏ giữa dòng thác lũ, điên cuồng mà xóc nảy rung chuyển, không thể ức chế. Trong một nháy mắt nhìn thấy ánh sáng quen thuộc trong đôi mắt Fiennes, ánh mắt từng có mê luyến, theo đuổi, quấn quýt si mê... Hắn chợt nhớ lại giữa họ từng có rung động, ăn ý, ủng hộ, tình cảm mãnh liệt từng trải qua, chiến đấu, thắng lợi... Hắn tự hỏi nếu còn có thể trở về chỗ cũ, ngươi còn có thể cùng ai chia xẻ? Sự nghi ngờ chính mình và nghi ngờ cả đối phương ở trong một phút này dâng lên.
Ngay lúc đó Fiennes quả thực phải cười nhạo chính mình, sao có thể thiếu cẩn thận ngã vào trong một cái bẫy như vậy? Anh cơ hồ đã tìm một trăm loại lý do để mình chấm dứt tưởng niệm người nam nhân một chút cũng không hiểu gì về hồi đáp ái tình này, nhưng đồng thời cũng đủ loại vô thức dẫn anh chú ý đến hắn khiến anh không thể lừa dối được ai, càng không thể lừa dối chính mình. Anh chưa bao giờ biết trên đời còn có người Diệm không thể chinh phục, nhưng cưỡng cầu không phải là bản tính của anh, anh càng không muốn làm ra chuyện tổn hại đến lòng tự tôn của mình, hơn nữa cho dù anh có hạ mình mọi cách lấy lòng cũng chẳng thể nào đạt được trái tim của người này, anh biết vậy nên đã muốn chuẩn bị buông tay, cùng hắn chặt đứt tình cảm riêng tư, trở về quan hệ xa lạ như cũ, nhìn nhau từ xa, không cần khao khát không cần nhớ, thế mà, anh thật sự thành công sao?
Mỗi khi vào đêm sẽ điên cuồng nhớ lại sự ngay thẳng, lớn mật, nhiệt liệt, phóng đãng, cơ trí, quật cường của hắn; ái ân với bất luận kẻ nào đều không tìm lại được cảm giác mãnh liệt cùng đắm đuối của giây phút ấy khi ôm hắn, cái loại cảm giác như đem cả linh hồn mình ra mà đánh đổi...; lại vội vã trở về văn phòng từ Hội nghị EU để tiếp nhận báo cáo trị liệu của một bệnh viện xa xôi—— về một nam nhân luôn yêu làm chính mình bị thương, làm cho anh đau lòng đến bất đắc dĩ; vốn ở Phoenix xong việc nên trở về, lại chung quy không dằn được lòng mà chuyển cơ đi vào Seatle, nương danh nghĩa của Hội nghị các phân bộ mà liếc mắt nhìn hắn một cái, kết quả đối phương lại ở trước mặt anh, ngay tại nhà ăn biểu hiện sự phẫn nộ. Vẻ mặt Trần Cận lúc ấy khiến trái tim anh toàn bộ đảo lộn lên, nếu không cố ra vẻ lạnh lùng, anh thật sự sợ mình sẽ ở trước mặt mọi người hôn hắn.
Nhưng hiện tại, nhìn vào hai tròng mắt đen như mực lại thẳng thắn của hắn, anh quyết định đi đầu buông hạ vũ khí, bởi vì Trần Cận chắc là không biết hướng Diệm đầu hàng, tuyệt đối sẽ không. (Khổ thân anh, thân là big-boss mà bị thằng lính nó coi như rác! TT^TT)
Khoảng cách hiện tại giữa bọn họ chỉ có chỉ có nửa mét, gần thêm một chút, có lẽ họ có thể nghe rõ nhịp tim đập của nhau, Fiennes hơi cúi người, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Tối nay 10h ta tới tìm ngươi, chúng ta cần nói chuyện."
___________
Ta có dc bóc tem ko nhẩy
Trả lờiXóa@ Chimcanhcut: Cóa, nàng được còn ta mất. *Ngửa mặt đếm sao*
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: Bộ nhà nàng thủng mái hả??? *Mắt chớp chớp*
Trả lờiXóa@ phu du: haha, ta sướng. Tính ra cái vụ canh tem này vui ra phết.
Trả lờiXóa@ Yu: Nàng Yu dừng ngay cái khúc này, tớ là tớ ứ chịu nha
cuối cùng anh Fi đầu hàng trước nhỉ.h.i...h.i....
Trả lờiXóa@ chimcanhcut91: Nàng mà định canh tem nhà ta thì quả là... can đảm! ^0^ Bởi vì ai cũng bít ta quăng post cực lung tung, sáng trưa chiều tối đêm rạng sáng... bất cứ lúc nào ta cũng có thể quăng post! ^^ Rảnh là quăng, xong là quăng! ^^
Trả lờiXóaP/s: Khổ cơ, đã nói là tác giả dừng mờ... ta vô can! Chap sau lại xôi thịt mờ... TT^TT Ta ớn edit xôi thịt của Hiểu tỷ lém, dài ngoằng a... mãi không hết... TT^TT
Nàng mà quăng nửa đêm về sáng là ta có cơ hội. Còn ban ngày thì thua.
Trả lờiXóaXôi thịt, xôi thịt. Nàng mệt nhưng ta sướng (tàn nhẫn quá).
Oa, đọc chương này ta thực sự là chìm vào luôn nàng ạ. Thật là khó mà có thể tưởng tượng Cận Cận cũng có khi bị tương tư dày vò. Đọc rứt chi là khoái (dù ngực ta cũng cảm giác bị bóp nghẹt)
Trả lờiXóaĐúng khi ta bắt đầu cảm thấy trách móc Fi thì... hỡi ôi anh lại đầu hàng lần nữa. Haizz bộ này đúng là không có cửa "ngược thụ"
@ chimcanhcut91: Dạo trước ta chuyên quăng post lúc 22h-2h, nhưng mờ dạo nì ta mệt quá rùi, thức khuya hổng nổi! TT^TT Ta cũng chưa bít mai có up kịp không, nói trước để nàng đỡ ngóng. ^^
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: Ôi, ta lại thấy thương em nó! Cảm giác như đứa trẻ con bắt đầu hiểu chuyện thì lại bị người lớn quăng bỏ ấy... TT^TT Được cái A Fi nhà ta là ôn nhu công, ngược thụ thế nào được! ^^ Có điều anh chẳng ghen bao giờ (Anh ghen nhưng mờ nhạt nhòa lắm) mà ta lại khoái xem màn ghen tuông mí chết, có vợ đào hoa như Cận Cận mà không ghen gà bay chó sủa, có uổng không cơ chứ! TT^TT *Đấm tay vô gối*
Cuối cùng 2 anh cũng lên đài. Chết rồi ! 10pm gặp nhau làm gì ? Diễn màn tiểu biệt thắng tân hôn ah ! Boss tội quá ! Nhưng mà cuối cùng cũng có kết quả ! Cận có động tâm !
Trả lờiXóaSkye
Kakaka, ta đã trở lại, nàng vẫn làm việc năng suất chứ, dạo này nàng thế nào? Từ h ta lại chăm cmt cho nàng nha. hun hun hun
Trả lờiXóa@ Skye: 10h gặp nhau thì còn làm gì nữa! ^^ Chẳng lẽ rủ nhawu uống rượu ngắm trăng, ai chứ đôi này đầu óc vô cùng thực tế, khả năng đó là không thể xảy ra a... ^^ Trong chap sau nàng còn thấy boss tội hơn... Ka ka ka ka ka...
Trả lờiXóa@ tiểu keke: ="= tiểu keke là ai? Lạ hoắc, ta không quen!
@ tiểu Dieu: hãy thông cảm cho A Cận nhà ta, ảnh là đồ ngốc + super tự kỷ!^^
Trả lờiXóa