9/6/11

Hào môn Diễm - Chương 40


       Trần Cận gãi gãi đầu lập lờ: "Thượng cấp phái xuống cho ta, bọn họ muốn giám thị ta..."

       "Giám thị ngươi để làm chi mặc kệ cho ngươi đi tham gia Tư khảo kỳ, ngươi cho ta là ngu ngốc a?" Uy ca hỏa lớn, tiểu tử này luôn luôn là loại nhường nhịn hắn vài phần hắn liền trèo lên đầu ngươi mà ngồi, do đó lúc cần thực sự phải quất cho hắn mấy roi (TT^TT Uy ca, anh thật hiểu A Cận nhà em!!!), "Có phải là Michael Swank của tổ bắn tỉa? "

       "Kính nhờ, ta làm sao có thể cùng Cá Gỗ đi..." Vừa nói đã nói lộ hết, Trần Cận vẫy vẫy tay buông tha cho cố gắng che dấu, "Ta quen hắn, nhưng không cùng hắn đi."

       "Vậy là ai? Chắc không phải là người qua đường đi? Các ngươi đạt vị trí thứ nhất, thứ nhất a! Ngươi hiểu hay không đây là khái niệm gì?! Thân thủ của đối phương sẽ không kém hơn ngươi!"

       Thiết, cũng không phải là phá kỷ lục, để làm chi kích động như vậy a? Trần Cận bưng mặt tỏ vẻ thần bí, biểu tình quái dị: "Kỳ thật —— đối phương là gián điệp, từng diễn 007."

       Giang Uy bạo khiêu: "Ta chỉ muốn biết bọn họ làm thế nào treo đầu dê bán thịt chó! Trình tự nghiêm mật cùng quy chế hà khắc của Tư khảo kỳ không ai không biết, đương nhiệm bộ đội đặc chủng và nhân viên tình báo đều bị cấm dự thi, hơn nữa chỉ phụ trách giúp đỡ giám sát, mà các ngươi lần này có thể làm đắc thần không biết quỷ không hay, bất cứ ai đều đã cảm thấy khó hiểu đi?"

       Nếu đối phương là Diệm, vậy cái gì cũng đều có thể trở nên dễ hiểu được không, lão Đại! "Uy ca, lòng hiếu kỳ quá nặng sẽ chết người đó."

       "Ngươi có giỏi liền giết ta diệt khẩu, dù sao hôm nay ngươi cũng phải trả lời rõ ràng cho ta! Nếu không tương lai ngày nào đó nếu ngươi lại tùy tiện đem ta bán như vậy, ta còn ngốc hồ hồ giúp ngươi trả tiền!"

       "Uy, khó được cho ngươi leo cây một lần, đã trách ta không nói nghĩa khí, ta cũng là bất đắc dĩ a!" Trần Cận chuẩn bị đổi một loại phương thức dàn xếp ổn thoả, "Được rồi được rồi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, đối phương có thân phận rất lớn."

       "Ngươi nói vô nghĩa! Thân phận không lớn lại có thể khiến cho chuyện này bị ỉm đi như vậy? Cho nên ta muốn biết ngươi rốt cuộc chọc phải ai? Người ta muốn chỉnh ngươi như vậy! Có phải ngươi vì Tư khảo kỳ mà đặt cược thảo luận giao dịch  hay không? Một tháng nay ngươi khẩn trương đặc huấn trong bí mật có phải cùng việc này có quan hệ hay không? Ngươi rốt cuộc nhạn  cái nhiệm vụ không muốn sống gì đây?" Giang Uy càng nói càng cảm thấy đáng sợ, sắc mặt trầm xuống đến, khiến cho Trần Cận loạn cảm động một phen, không thể tưởng được Uy ca đối với hắn cảm tình sâu như vậy a, về sau ít lừa hắn hai lần. (Anh đi chết đi, Cận đầu heo!=”=)

       "Ngươi nhiều vấn đề như vậy, muốn ta đáp cái nào a?"

       "Tất cả đều đáp." Tuyên bố thẩm vấn bắt đầu.

       "Không phải ta không nghĩ nói, Uy ca, việc này ta không muốn đem bất luận kẻ nào liên lụy vào, kỳ thật... Ai, cũng không phải chuyện gì không thể nói ——" chính là cùng Diệm dây dưa không rõ tiến thoái lưỡng nan, sắp thần kinh phân liệt, tinh thần hỏng mất... mà thôi, "Ta chỉ là đang lo lắng vấn đề đi hay ở."

       Giang Uy bừng tỉnh đại ngộ: "Phía trên có người cho ngươi tạo áp lực, ấn thành bại của nhiệm vụ mà quyết định ngươi đi hay ở, mà ngươi có năng lực hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không muốn ở lại tổng bộ."

       Uy ca, cho tới hôm nay ta mới bội phục ngươi! Như vậy đều... Tưởng tượng được hoàn hảo vậy! "Ách —— đúng đúng, Uy ca quả nhiên liệu sự như thần."

       Tiếp theo hắn cảm giác sau lưng bị đánh một quyền, Giang Uy nói to: "A Cận, có chí khí! Không thể tưởng được ngươi khinh thường danh lợi như vậy." (Uy ca, dễ vậy đã bị đánh lạc hướng, quên mục đích ban đầu rồi sao??? TT^TT)

       Khinh thường mới là lạ, người ta là bị bức bách bất đắc dĩ ai..."Đúng vậy đúng vậy, con người ta a, vinh nhục không sợ hãi, cười xem phong vân ——" Trần Cận say mê hừ nhẹ vài cái, phi thường đầu nhập vai diễn.

       Giang Uy rốt cục ghê tởm: "Được rồi, ta biết ngươi có chừng mực, ta liền không hỏi nhiều , kế tiếp có đoạn thời gian chúng ta sẽ không gặp mắt, khi ngươi xong việc ta có thể cũng đã trở lại phân bộ."

       "Uy ca, ngươi bảo trọng, ta sẽ liên lạc với ngươi sau." Hai người vỗ tay vào nhau.

       "Hảo, nhớ rõ đến lúc đó đừng thiếu tay thiếu chân mà tới gặp ta."

       "Ngươi cũng quá coi thường ta ."

       Giang Uy đi, Trần Cận một người vò đầu bứt tai ngã xuống đất thảm, nhìn đèn treo, một nguyên nhân là đến ngày mai hắn sẽ bắt đầu cuộc huấn luyện không có thiên lý, một nguyên nhân khác là đột nhiên có tâm sự, a a các ngươi đừng nghi ngờ, Trần Cận Trần lão đại cũng sẽ có tâm sự riêng a! Ví dụ như hiện tại, hắn đang nghĩ, sau này làm thế nào thoát thân, làm thế nào vừa không để Fiennes cảm thấy được mình đang chạy trối chết, vừa muốn mình an toàn rời khỏi khu vực nguy hiểm của tình cảm, bảo trì kỷ lục tự thân bất bại.

       Trần Cận không biết vì sao hiện tại hắn nghĩ đều là về chuyện của nam nhân kia. Có thể là do gã ta có sự uy hiếp quá lớn đối với tương lai của mình, muốn bỏ qua đều không được. Cái gã Fiennes kia dường như đã ếm bùa vào đầu hắn, tất cả đều mơ hồ, cho nên Trần Cận đặt quyết tâm, không thể để cho gã ta sắp đặt, quyết định con đường mình sẽ đi trong tương lai.

       Vì sao sau từng ấy năm cố gắng nỗ lực và khát vọng, cuối cùng khi có cơ hội tiến vào tổng bộ hắn lại phải rời đi? Thật sự là thiên ý trêu người a, Trời mới biết tại sao hắn lại cùng Diệm đi đến cái loại quan hệ này, nếu đổi lại trước kia có ai đó nói cho hắn biết, đánh chết hắn cũng không tin. Hắn rất rõ ràng rằng  mình đối với nam nhân cao lớn thô kệch không có nửa điểm hảo cảm, càng không nói muốn... dây dưa lung tung như bây giờ, ách, tuy rằng Fiennes cũng không tính là cao lớn thô kệch, có điều dù gì cũng là một đại nam nhân, hơn nữa uy mãnh vô địch, bản thân hắn nếu ngại mạng nhỏ không đủ dùng, vẫn là sớm bứt ra mới là sáng suốt.

       Trước khi ngủ, Trần Cận lại cảm thấy mình nghĩ ngợi nhiều quá. Tính ra sẽ có khoảng trên dưới hai tháng sẽ không gặp Fiennes, đến lúc đónếu đối phương “quý nhân hay quên sự”, đem hắn hoàn toàn vứt đến sau đầu, chẳng phải là càng khỏe? Có điều cuộc gọi kia càng hồi tưởng hắn càng bực mình, vẫn là ngủ hôn đầu đi có điều tốt hơn.

       ........

       Những tháng ngày huấn luyện thống khổ kế tiếp đó, hẳn sẽ không cần phải nhất nhất thuật lại. Trần Cận đáng thương chính thức từ đa dạng đại soái ca thăng cấp đến siêu cấp khốc ca, cả ngày hít thở bầu không khí "mưa bom bão đạn" mà qua, mang theo nhất bang nam nhi nhiệt huyết đầu nhập cuộc tập huấn giống như một chiến dịch tối gian khổ của thế kỷ này. Mồ hôi như mưa khí thế ngất trời, may mắn toàn đội kỷ luật nghiêm minh, không ai đối với vị thượng cấp lâm thời là hắn tỏ thái độ không phục.

       Suốt hai tuần lễ huấn luyện theo kiểu địa ngục thiếu chút nữa làm cho Trần Cận vất vả mà sinh bệnh, vì thể hiện còn có một từ là "Chủ nghĩa nhân đạo" tồn tại trên đời, một tuần hắn cấp toàn đội một ngày nghỉ, toàn bộ anh em đều dùng để ngủ, hoàn toàn không có ý định tỉnh lại.

       Có khi ngay cả ăn một bữa cơm đều bị cấp trên kiểm tra thí điểm, thật sự là khổ không thể tả. Giữa trưa một ngày cuối tháng,  Trần Cận gặp phải một trận xấu hổ như vậy. Sáng sớm tập huấn phục kích, cơ hồ tay phải gãy rụng, cho nên vì tiết kiệm thể lực, hắn đổi lại dùng tay trái cầm thìa, không thuần thục lắm mà lang thôn hổ yết bổ sung năng lượng, nơi này có thể cho người ta an ủi chỉ là thức ăn và không có thời gian dư thừa miên man suy nghĩ.

       Lúc này, một trong số những vị Tổng chỉ huy một tiếng hét to đánh gãy phút “tự tìm an ủi” của Trần Cận: "Leslie, William tướng quân ở sân thể dục yêu cầu thẩm duyệt binh lính!" Khảo, một khối thức ăn mới đưa vào miệng chặn ngang trong cổ họng...

       Vừa rồi khi Trần Cận nghe được "William tướng quân", dự cảm đã không thế nào hảo, vội vàng chuẩn bị ra sân tập hợp, ánh mắt thoáng nhìn ra phía trước, giật mình kêu, nguy! Năm mươi thước ngoại trừ bỏ lão tướng quân còn có một người nam nhân khác, không phải Andre Fiennes thì còn ai vào đây!

       Một thân quân trang uy vũ, tài trí hơn người cao ngất thân hình dưới ánh mặt trời có vẻ phá lệ bắt mắt. William tướng quân đang ở cùng hai vị quan chỉ huy trò chuyện, Fiennes im lặng đứng ở một bên, không đặt câu hỏi, nhưng vẻ mặt cho thấy gã ta đang nghe. Đôi mắt màu nâu kia che dấu  thứ hào quang sắc bén luôn được bắn ra dưới hình thức nhu hòa trấn định, chỉ có đối thủ cùng giao chiến qua mới biết được lực sát thương sâu không đáy của nó, cử chỉ tao nhã lưu loát, khóe miệng bình tĩnh thong dong đều ẩn ẩn tản ra một loại khí thế bức người.

       Thật giống như bị một phát đâm sau lưng, tứ chi Trần Cận lập tức cứng ngắc, ánh mắt lại có thể phun ra lửa, quả nhiên là gã ta! Ngẫm lại, cũng đã nhiều ngày như vậy hắn cố nhịn không nhớ tới người nam nhân có chứng bệnh ưa bắt buộc người khác này, vậy mà gã ta liền cố tình không chào hỏi đột nhiên xuất hiện, rõ ràng lại muốn lấy việc công làm việc tư, làm cho hắn Trần Cận tái phá công một lần. Cho nên lúc này, nói cái gì cũng không thể lại lộ ra sơ hở .

       William là cố vấn quân sự của Tổ hành động đặc biệt, xuất hiện ở đây cũng không có gì bất hợp lý, nhưng Andre Fiennes cho dù thế nào cũng không nên lấy thân phận phó tướng để hợp tác thẩm duyệt, này rõ ràng là lừa gạt! Đương nhiên, gã ta là Diệm, thân phận của gã muốn như thế nào bí mật liền như thế nào bí mật, nhưng chiêu này dùng để lường gạt người không biết còn có thể miễn cưỡng gạt được một hồi, dùng với Trần Cận hắn chính là mười phần sai !

       Nhanh chóng ra lệnh cho toàn đội, trận địa sẵn sàng đón quân địch chuẩn bị gặp chiêu sách chiêu. Thế nhưng khi thẩm binh, ánh mắt Fiennes nhẹ nhàng đảo qua hắn, cũng không cố ý dừng lại, đó là thái độ làm theo phép lịch sự. Trần Cận cố ý dùng ánh mắt trừng gã ta, muốn cảnh cáo gã ta đừng xằng bậy, kết quả người ta liếc đều lười liếc hắn, Trần lão đại rốt cục cũng thưởng thức tới tư vị "Tự mình đa tình", lúc ấy trong lòng miễn bàn có bao nhiêu hỏa đại, quả muốn xông lên túm cổ áo người nọ mà mắng: "Để làm chi! Vờ không biết, lừa ai a!" Sau lại tưởng tượng, chẳng phải mình hy vọng nhất đối phương có thể quên đi mối quan hệ ngoài ý muốn của bọn họ hay sao? Như bây giờ chẳng phải là vô tư sạch sẽ! Quả thực là đại khoái nhân tâm mới đúng.

       Lôi tầm mắt của mình quay về, ngẩng ngẩng cổ nghiêm trang, hắn nghĩ thầm:  phải ra vẻ, ngươi tuyệt đối ra vẻ không hơn ta!

       Tiếp theo hắn mang đội quân của mình liều mạng cổn đánh một thân mồ hôi nhễ nhại, giống như phải phát tiết một hồi, ngẫu nhiên ánh mắt đảo qua đài duyệt binh, cặp mắt màu nâu kia vẫn là một mảnh lặng im. Tiểu tử này không phải đang giận ta ngày đó trong điện thoại không để cho hắn mặt mũi đi? Trần Cận mặt ngoài tận lực dường như không có việc gì, đầu óc lại đang vô ý thức xoay xoay chuyển chuyển, hơn nữa có xu thế càng ngày càng không bứt ra được.

       Màn cuối cùng là bắn, khi viên đạn thứ sáu bắn ra, Trần Cận đột nhiên liên tưởng đến đoạn thời gian ở sân bắn trước đây, cùng Fiennes lần đầu tiên như thế ngang hàng mà đứng chung một chỗ, chuyện trò vui vẻ ăn ý mười phần, bản thân hắn không phải là không chờ mong mỗi ngày ở chung như vậy.

       Kỳ phùng địch thủ lại tỉnh táo cùng chung sống là sự xoay chiều cực nhanh của nhân sinh. Thế nhưng bắt đầu tự lúc nào mà cuộc sống khoái hoạt ấy thay đổi theo chiều hướng cực đoan như vậy? Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của người kia nhìn mình bắt đầu thay đổi? Lại là bắt đầu từ khi nào mà mình vừa so đo tính toán lại vừa thoải mái hưởng thụ đủ loại tiện nghi mà đối phương cung cấp? Cứ vờ như không biết gì hết chẳng phải có thể bình an vô sự từ nay về sau, vì cái gì mà Fiennes lại bắt đầu kiên trì muốn đâm toạc tầng mông lung này trong mối quan hệ của họ?

       Viên đạn bay ra ——

       Ngay cả viên phó tổ trưởng bên cạnh cũng thực kinh ngạc nhìn Trần Cận một cái, loại sai lầm cấp thấp này không giống như là sai lầm hắn có thể phạm, vì thế tiến lên hỏi: "Leslie, không có việc gì đi?"

       Trần Cận nhìn nhìn anh ta, phất tay tỏ vẻ không ngại, trong lòng cũng đã nổ tung  oa, a, muốn cho người xem trò cười rồi đó!

       Cuộc thẩm duyệt dài lê thê chấm dứt, ý chí bừng bừng, làn da sớm rám nắng đỏ rực, Trần Cận lúc này thoạt nhìn càng thêm có lực uy hiếp, giống như một con sư tử hoang dã lao ra thảo nguyên.

       Trung tướng William lúc này thong thả từ xa bước tới, đặc biệt đi đến trước mặt Trần Cận, đưa cánh tay phải về phía hắn: "Lính của anh đã thể hiện được dũng khí và thực lực phi phàm, tin rằng bọn họ nhất định sẽ phát huy tài ba trong quá trình chiến đấu anh dũng, thậm chí có thể làm tốt hơn cả hôm nay. "

       Trần Cận chào theo nghi thức quân đôi, hô khẩu lệnh, dùng thanh âm hơi khàn khàn trả lời: "Cảm ơn Tướng quân!"

       "Cũng không chỉ có mình ta chờ mong biểu hiện của anh." Một câu nói được rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng khuôn mặt lão nhân lại nổi lên một tia cười ý vị sâu xa, Trần Cận lập tức xem hiểu, có chút chột dạ giống như bị đối phương xuyên thấu, vội vàng không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đáp, “Đúng vậy, nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng!" Trong lòng đã có chút không yên, lão nhân này rắp tâm ở đâu  a? Cùng Fiennes “tư thông” đến chỉnh hắn còn chưa đủ, còn thốt ra một câu không đầu không đuôi mạc minh kỳ diệu như vậy.

       Sau khi trên loa vang lên lời tuyên bố giải tán, Trần Cận người thứ nhất hướng quay về phòng tắm doanh trại, ưu đãi duy nhất của tổ trưởng là có phòng ngủ độc lập và phòng tắm, điều kiện mặc dù đơn giản, nhưng so với ngủ giường chung tắm công cộng tốt hơn nhiều, cũng không có tổ viên oán giận.

       Trong phòng không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi sen, dùng ba ngày Trần Cận mới quen với việc này. Mệt đến gục xuống, người bình thường đều sẽ nghĩ tới phải ngâm mình ở hương huân mát xa bồn tắm lớn hưởng thụ khoảnh khắc riêng tư đi (suy bụng ta ra bụng người), nhưng ở đây cố tình không có, chỉ riêng một chuyện này liền đủ để chứng minh hắn hạ quyết tâm quay về New York là chính xác.

       Nhưng khi nước lạnh lao xuống, đầu óc hắn lại càng loạn lên, Fiennes cư nhiên ngay cả một cái bắt chuyện cũng chưa cùng hắn giao hảo, thật sự so với người xa lạ còn không bằng. Một quyền nện ở trên tường, hắn trắng trợn ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, đến trên giường nằm xuống, nghĩ muốn sửa sang lại tâm tình cho rõ ràng chút, thế nhưng nhất thời một chút khả năng phân tích đều không có.

       Chuông cửa vang lên, Trần Cận sợ là quân lệnh, lại không thể không bay nhanh đứng dậy lấy khăn tắm vây quanh hông đi mở cửa. Cửa mở đến góc bốn mươi độ, hắn liền ngây ngẩn cả người.

       "Vì sao ngươi luôn làm cho ta nhìn thấy những cảnh tượng hấp dẫn như vậy? Là là ám chỉ điều gì sao?" (Cái này oan A Cận a!) Một thanh âm du dương trầm ổn, một khuôn mặt anh tuấn tới cực điểm cũng đáng giận tới cực điểm.

       Trần Cận dùng chút thời gian mới hiểu ý anh, cúi đầu nhìn “trang phục đơn sơ” của mình, đại quẫn, không nói hai lời liền huy nắm tay đánh về phía Fiennes, hoàn toàn không biết mình làm sao phát hỏa lớn đến như vậy.

       Fiennes thế nhưng không trốn, cằm dưới liền như vậy trúng hắn một quyền, quyền tiếp theo của Trần Cận đã muốn dừng, vẻ mặt của hắn giống như xem một kẻ ngốc, người này không phải thịnh truyền thiên hạ vô địch sao? Sao đầu óc phá hư như vậy, phản ứng chậm như vậy? Ngay cả một quyền đều tránh không khỏi?

       "Ra tay quá độc ác đi?" Fiennes sờ sờ cằm, một chân dẫm lên sàn phòng tiến vào, nhưng không tức giận.

       Ngươi tự tìm! Người ta đang bế quan , ngươi còn trộn lẫn đến làm cái gì? (Không trộn lẫn lại có người oán thầm! *vê cằm*)

       Thấy Trần Cận giữ yên lặng, Fiennes nở nụ cười: "Cho ngươi đến đây không phải để đối phó ta, là để ngươi đối phó Zola a."

       "Ta thích ở trên người ngươi luyện quyền, ai biết ngươi vô dụng như vậy." Trần Cận châm chọc khiêu khích, đến ghế ngồi xuống, ôm lấy cánh tay đánh giá Fiennes, "Thủ trưởng đặc biệt đến kiểm tra, có gì chỉ giáo?"

       "Chưa nói tới chỉ giáo, chỉ là muốn xác nhận lại đáp án một chút mà thôi."

       "Một quyền kia chính là đáp án."

       Fiennes đi tới trước mặt hắn, biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Trần Cận, đây là ta hỏi ngươi một lần cuối cùng—— ngươi rốt cuộc có cần ta hay không?"

       Hẳn là hắn phải lập tức cười lớn đáp không cần, không cần, không cần, không cần... Thật tốt, quả thực phù hợp tiêu chuẩn quốc tế. Nhưng là nói đến bên miệng đã biết cân nhắc, có chút chuyện bản thân mình nói ra là phải chịu trách nhiệm, Trần Cận có khi ngả ngớn nhưng cũng không khinh suất, hắn không muốn lấy một loại phương thức cực đoan đoạn tuyệt liên hệ giữa hắn với Fiennes, bởi vì hắn không nghĩ một câu phủ định hết thảy.

       "Ngươi là người lãnh đạo trực tiếp của ta thôi, sao có thể không cần." Thế nhưng hiển nhiên, tránh nặng tìm nhẹ không mấy hữu hiệu.

       "Ngươi xác định điều ngươi đang nói cùng vấn đề ta muốn hỏi là cùng một khái niệm?"

       Trần Cận không quá quen Fiennes dùng loại ánh mắt đặc biệt nghiêm phán lãnh khốc phân tích hắn, vì thế đột nhiên hữu cảm nhi phát*: "Ta vẫn hướng tới cùng ngươi kề vai chiến đấu và —— ăn ý ở chung, nhưng điều này giới hạn trong mối quan hệ tín nhiệm lẫn nhau của bằng hữu, ta không muốn tình huống trở nên càng phức tạp." (* bộc phát dưới sự thôi thúc của cảm xúc)

       "Đây có thể tính làtuyên ngôn độc lập của ngươi sao?"

       "Vì cái gì ngươi cố ý phải phá hư hữu nghị của chúng ta! Ngươi cho rằng ta ích kỷ? Ngươi còn không phải so với ta càng ích kỷ!" Ta con mẹ nó căn bản không nghĩ phá hư cái trụ cột mối quan hệ mà chúng ta thật vất vả kiến tạo nên.

       "Ta không muốn làm bằng hữu của ngươi." Vừa dứt lời, cánh tay anh duỗi ra, dùng sức ôm Trần Cận, cũng cúi đầu hung hăng áp lên  bờ môi của hắn, dùng sức mút vào. Thế tấn công mạnh mẽ, không thể vãn hồi, kịch liệt nóng bỏng cơ hồ phá tan cả thần kinh của Trần Cận. Hai bên dồn dập thở, hai thân thể gắt gao cùng thiếp, hương vị nồng nàn quen thuộc, ngay cả tiếng tim đập đều dần dần chung một tần suất. Vừa hôn qua đi, Trần Cận nặng nề thở, không nhìn đối phương, mà Fiennes lại tự thuật một sự thật:  "Ngươi cảm thấy đây là chuyện bằng hữu có thể làm?"

       "Cho nên ta nói đủ rồi! Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ xin quay về Xích bộ, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể cho ta đi." Tốt lắm, có thể không hề lưỡng nan, chuyện giữa hắn và Fiennes vốn sẽ không thể lưỡng toàn. Hoặc là làm người hầu bên cạnh gã, đi theo như cái bóng, chuyện này hắn không làm được; hoặc là hoàn toàn mất đi, hắn bay trở về tổ cũ, hết thảy khôi phục đến trạng thái tối giản dị đơn thuần.

       Fiennes nhìn hắn, vẫn nhìn hắn, nhìn con người liên tiếp cự tuyệt lại liên tiếp lệnh chính mình không dứt bỏ được, anh cho tới bây giờ mới biết sự chấp nhất của mình một khi nổi lên thì sẽ mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng lần này, anh cúi đầu , không muốn tiếp tục miễn cưỡng, cũng không có tinh lực hết lần này đến lần khác nhận thất bại, Diệm cho tới bây giờ luôn là người cầm được thì cũng buông được, vì sao phải bị người vốn tưởng rằng rất thích hợp cùng mình đứng chung một chỗ cả đời hết lần này đến lần khác đâm bị thương.

       "Ta chưa từng tính toán giam nhốt ngươi, cũng không nghĩ muốn ngăn cản ngươi bay, nếu ngày nào đó ngươi còn muốn trở về giúp đỡ ta, ta vẫn sẽ chờ ngươi."

       Vốn anh không nghĩ kết cục là thế này, mình động chân tình nhưng lại không thể đoạt được người đến tay. Yêu một người sẽ không muốn thử thay đổi hắn, bởi vì có thể sẽ đổi lấy một kết quả hoàn toàn tương phản. Băn khoăn của Trần Cận còn nhiều lắm, hắn cũng không dễ dàng ra quyết định, cũng sẽ không phụ thuộc vào người nào đó, hắn chính là hắn. Coi như mình không muốn khống chế hắn, chỉ là độc chiếm dục, cũng đã làm cho hắn không kịp đợi phải bỏ chạy . Có đôi khi cố gắng cũng không hẳn có được hiệu quả, ước nguyện của song phương luôn có như vậy một chút không khớp nhau, cho nên vẫn là chỉ gặp thoáng qua mà thôi.

       Tâm tình của Trần Cận toàn bộ rối tung lên, thật giống như phải giơ tay chém xuống, chặt đứt hy vọng của chính mình. Diệm từng là hy vọng của hắn, làm cho hắn không ngừng phấn đấu cùng hưng phấn mà sống, mà hiện tại, hết thảy đều xong rồi, hắn tự tay chém đứt mối liên hệ của bọn họ, đây là lựa chọn của hắn cho nên không thể nói khổ sở. Nhưng trong mắt Fiennes có một tia trong suốt lóe lên, Trần Cận lại hoàn toàn ngây dại, thậm chí giống như gặp được kinh đào hãi lãng chân tay luống cuống, mà ngay sau đó, Fiennes đã thu liễm cảm xúc nhanh chóng nhìn hắn một lần cuối cùng, xoay người rời đi.

       Đã xong sao... Hết thảy quan hệ của bọn họ, đều đã xong sao? Trong lòng hắn mờ mịt nghĩ: Mẹ nó, ngươi như vậy mà đi, ta sẽ thực không quen a!

       Buổi tối hôm ấy, sân quyền anh đèn vẫn sáng, có Trần lão đại chăm chỉ làm gương, độc thủ bao cát đến ba giờ sáng, sau đó nằm vật xuống trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở phì phò, giống như với ai có cừu oán.
__________

7 nhận xét:

  1. Aiiiiiiii, vẫn là anh Cận lun có vấn đề với nước, anh có phải mệnh hỏa ko vậy? Mỗi lần đụng tới nc là có vấn đề. Anh Fie phải chơi chiến thuật đẹp trai ko bằng trai mặt thui

    Trả lờiXóa
  2. thế là kết thúc sao? A Cận đầu heo TT.TT sau hối hận thì đừng khóc nhá
    Black dragon

    Trả lờiXóa
  3. Fi phải đi nước này thôi, càng ép buộc thì Cận vốn là nhím, sẽ càng xù lông mà chạy thôi, nhưng cho Cận thời gian, thư thái suy nghĩ kỹ, mặc dù Cận ko phải là dạng người thích suy nghĩ, thích nhức đầu nhức óc vì việc gì, nhưng ít ra suy nghĩ về tình cảm phải được thận trọng để ko bỏ lỡ cơ hội nắm được hạnh phúc bản thân chứ.

    Mình ủng hộ Fi lần này nhé, Cận phải mau mau nhận ra mình cũng có nhiều tình cảm với Fi nha, cho dù ko bằng được với Fi thì cũng ko nên phũ phàng phủi phủi mỗi khi gặp Fi như thế chứ. Ko thể cứ ích kỷ muốn sự thân thiết, vui vẻ mà ko nhận phần tình cảm của Fi, khiến Fi đau khổ vì ở gần mà cứ bị làm mặt lạnh xa cách mỗi khi nhắc đến chuyện tình cảm nghiêm túc chứ.

    Trả lờiXóa
  4. trời ơi,sao lại dừng vào lúc này nàng ơi
    ta iu nàng lắm lắm, nàng cho ta xin chap nữa đi mờ

    Trả lờiXóa
  5. @ tiểu keke: Ta cũng nghi ảnh mệnh Hỏa lắm à, còn A Fi mệnh thủy, hè hè...

    @ Black dragon: A Cận bắt đầu hối hận rùi đó thui, nhưng mờ bé mới iu, chưa nhận ra tình cảm của mình, chưa bít mình "thất tình" với "tương tư" a!^^

    @ ixora: nàng hỉu A Cận ghê nha! ^^

    @ nặc danh: Ta up chap mới rùi,lúc 19h đó. Nhưng mờ các nàng hông ai comt cho ta cả!!! TT^TT

    Trả lờiXóa
  6. cái môn phái này thật giống như quân đôi, lại giống như trường đào tạo cảnh sát, có cái hắc đạo nào như vậy không ta? ta thấy chóng mặt @-@

    Trả lờiXóa
  7. @ sen: Hào Môn cũng không hẳn là hắc đạo, nói thế nào nhỉ... Nó là một tổ chức độc lập nằm giữa ranh giới hắc bạch,làm việc cho cả hai bên, lấy tiêu chí lợi nhuận làm mục đích hoạt động. Vì thế Hào Môn mới "bắt tay" với chính phủ các nước truy tìm và triệt hạ thành phần phản loạn chứ.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment