4/6/11

Huyết liên

Đệ thập lục chương: Thăm dò ( thượng )
     
      "Thần, phóng ngư lôi." Vũ Văn Ngạn chăm chú nhìn vào màn hình, mười ngón tay giao khít vào nhau, ra lệnh.

      Vũ Văn Thần tự mình ngồi vào vị trí chiến đấu, nhắm về phía đàn cá mập trắng, phóng ngư lôi. Quả ngư lôi rẽ nước vun vút lao ra, cuốn theo một đàn bọt nước trắng xóa. Đường Phong cũng dõi theo đường đạn, không hiểu là đàn cá mập quá tinh khôn hay do Vũ Văn Thần quá kích động, nhưng quả ngư lôi không hề trúng bất cứ con cá nào trong đàn.

     "Đáng chết, ta đến." Đường Phong nhìn thấy một đàn cá mập lao nhanh theo sau Vũ Văn Tu bọn họ, lo lắng trào lên, nóng lòng muốn làm gì đó .

     "Từ từ, Phong, ngươi xem." Dương Vân thấy Đường Phong cũng vội vã muốn công kích, lập tức đè lại tay hắn, chỉ chỉ lên màn hình, chỉ thấy khỏa ngư lôi đánh thẳng vào vách đá ngầm cao ngất, vách đá ầm ầm rung chuyển, sụp đổ, đàn cá mập thoắt cái biến mất trong đám đất đá và bụi nước mù mịt.

     Đường Phong thở hắt ra, thả người ngồi xuống ghế, không khỏi cười cười. Lại nhìn mỹ nhân trong lòng, vui mừng hôn nhẹ cái trán mịn màng của Dương Vân, nhạ Dương Vân đỏ mặt.

     Nói trở về, Vũ Văn Thần vốn phóng ngư lôi theo lệnh, cũng không tính toán được nhiều như vậy. Nhưng Vũ Văn Ngạn lệnh cho hắn phóng là có dụng ý. Đàn cá mập trắng cũng không phải là cái bia gỗ, đương nhiên biết tránh né, do đó y muốn Vũ Văn Thần bắn, vốn không phải là bọn chúng, nhưng chuyện phải ngăn chặn bọn chúng để giúp mấy người Vũ Văn Tu trở về “con tàu chìm” cũng là thật. Do đó, y đã nhìn trúng vách đá nơi bọn chúng lượn qua. Đàn cá mập có thể né tránh được một quả ngư lôi, nhưng né tránh cả một vách đá sập xuống thì không đơn giản như vậy.

     Nghe thanh âm rung tâm động phách phía sau lưng, Vũ Văn Tu cũng không dùng lại, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua. Tuy vách đá sập xuống giúp họ không ít, nhưng khả năng vẫn có một hay vài con sống sót, vượt qua đám đất đá đuổi theo bọn họ. Hắn gấp gáp nói: "Tất cả nhanh hơn một chút nữa!"

      Mọi người đầu hiểu sự lo lắng của Vũ Văn Tu, có điều dù sao biển cả cũng không phải là nơi con người diễu võ giương oai, họ có bơi nhanh đến thế nào đi nữa cũng không nhanh hơn được cá bơi.

      "Thiếu chủ, nhanh tới đây." Những người đang lưu thủ ở trên con tàu chìm, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang lao nhanh về phía mình thì không khỏi mừng rỡ, thế nhưng khi họ trông thấy đàn cá mập đang kéo theo phía sau đó không xa thì bắt đầu khẩn trương hẳn lên.

       Vũ Văn Tu thấy đàn cá đã vượt qua khỏi đống đất đá thì không khỏi cau mày. Mọi người đã bắt đầu chui vào thuyền qua nhập khẩu, nhưng cửa vào cũng chỉ đủ cho hai người một lúc, Vũ Văn Tu lại là người thân thể nhỏ nhất, vì thế đã ở lại sau cùng.

      "Thiếu chủ, còn có một chút, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút." Tại lối vào, một người vươn tay về phía hắn, nôn nóng chờ đợi và giục giã.

      Vũ Văn Tu cảm giác đàn cá mập đã đến rất gần, thấp chú một tiếng, nhanh nhẹn gỡ bình dưỡng khi quăng về phía sau. Oxi trong bình tuôn ra ngoài, tạo thành tầng tầng lớp lớp bọt khí dày đặc một vùng. Trong khoảnh khắc đàn cá mập bối rối, hắn duỗi mình lao vọt về phía nhập khẩu. Đàn cá mập vẫn dai dẳng bám theo không tha, chúng xuyên qua màn bọt khí, hung hãn lao về phía con mồi. Vũ Văn Tu cũng không chậm trễ, nhoài người vươn tay về phía người đang chờ mình tại cửa vào. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Người nọ tì tay lên cạnh cửa, lôi tuột Vũ Văn Tu vào trong, sau đó sập cửa lại. Đàn cá mập chỉ có thể táp vào khoảng không.  

      Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu thuận lợi bơi vào trong tàu, không khỏi giãn mày trầm tĩnh lại, bất quá y cũng âm thầm ra một quyết định, rằng tốc độ bơi của Vũ Văn Tu quá chậm, về sau phải thiết lập một chế độ ma quỷ huấn luyện hắn! (Em nó người nhỏ, chân ngắn, mới có 11 tuổi, anh còn yêu cầu gì!=.=)

      Tiến vào khoang thuyền, Vũ Văn Tu không khỏi run lên một chút, có lẽ là do nước lạnh đi, hắn không nghĩ nhiều, nhận lấy một ống thở từ thuộc hạ, vội vã hô hấp. Lúc này mới phát hiện dưỡng khí là quý báu biết bao nhiêu, đó cũng là lý do vì sao trong nhóm của họ luôn trang bị thêm bình dưỡng khí dự phòng. Ở dưới đáy biển, không có dưỡng khí cũng không khác gì đi trên sa mạc mà không có nước, có khi còn táng mạng nhanh hơn thế.

     Vũ Văn Tu không khỏi cảm thán một chút, thấy thuộc hạ còn đang cầm đèn pin không thấm nước chờ đợi mình, hắn bình phục tâm tình, phác tay ra hiệu, mang theo người bơi về phía trước.

     "Vừa rồi, thật cảm ơn ngươi." Vũ VănTu mở nối lại liên lạc với tàu mẹ, hướng về phía Vũ Văn Ngạn nói. Hắn biết quả ngư lôi được phóng ra từ mẫu hạm đã níu kéo thời gian, cứu cả đội lặn một mạng.

      Vũ Văn Ngạn không trả lời, nhưng khóe miệng khẽ cong lên, như có như không.
      .....

      Anh quốc.

      Lúc này là ban ngày, một nữ nhân yêu kiều đi giày cao gót cung kính dừng lại bên một nam nhân deo mặt nạ, khẽ đẩy gọng kính, nói: "Chủ nhân, hiện tại bọn họ ở khoảng160 kinh độ Đông, 5 vĩ độ Bắc, đúng như ngài sở liệu, bọn họ thật sự bắt đầu hành động ."

      Người nọ ngồi trên sô pha, cầm điều khiển từ xa, xem tin tức TV, khóe miệng cong lên: "Ngươi biết nên làm gì rồi đấy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

      "Rõ." Nữ nhân khẽ cúi người rồi quay đầu rời đi.

      Người nam nhân vẫn nhìn chằm chằm TV, tay bất giác áp lên nửa bên khuôn mặt bị che dưới lớp mặt nạ, tròng mắt hiện lên sát ý, chiếc điều khiển từ xa bị bóp chặt lại, tựa hồ như hắn muốn đem chiếc điều khiển này tưởng tượng thành một người nào đó mà bóp chết! 

       ......

      "Thiếu chủ, ngài xem." Một người trong nhóm lặn chỉ về cánh cửa phía trước, phá tan nỗi bực bội của Vũ Văn Tu.  Từ lúc vào trong tàu, đi mãi cũng chỉ thấy hành lang đã làm hắn không vui. Có điều, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, một chiếc tàu lớn như vậy, lại được đóng từ thời Trung cổ, theo ghi chép, tàu thời này thường được chia làm 3 tầng, hiện hắn đang ở tầng thứ nhấy, vậy hẳn phải có khách phòng, phòng thuyền viên, nếu không có, thì hẳn là hắn đang ở tầng thứ ba, chuyên chở hàng hóa. Bây giờ cái gì cũng không thấy, chẳng lẽ con tàu này có gì đó khác thường?

      Vũ Văn Tu ra hiệu cho thuộc hạ mở cánh cửa trước mặt. Ai ngờ cửa mở, lại thấy phía sau là một bức tường, một khối tấm ván gỗ chặt chẽ mà đem nhập khẩu che lại. Vũ Văn Tu chậm rãi bơi tới cửa, sờ sờ tấm ván gỗ, sau đó cố gắng gõ xao, nghe thanh âm, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Là thật." Ý là phía sau bức tường này đã không có đường đi.

      "Thiếu chủ, ý ngài làm sao bây giờ? Hay chúng ta cho nổ cánh cửa này?"

      "Hoảng cái gì." Vũ Văn Tu trầm thấp nói.

       Hắn đặt tay trên vách tàu, chậm rãi lần lần về phía sau, sau đó đột nhiên dừng lại ở khoảng giữa hành lang, khẽ lên tiếng cười.

      "Mở cho ta một cái lỗ hổng ở đây!" Hắn lên tiếng, vẫn không ngừng dò dẫm, một lát sau lại lên tiếng, "Nơi này cũng vậy."

       Như vậy tới tới lui lui, Vũ Văn Tu tìm được tổng cộng bốn chỗ khả nghi, hắn đều yêu cầu phá mở. Trong khi đó, hắn tựa vào tấm ván gỗ cuối hành lang, nâng cằm, trầm tư.

      "Nghĩ cách tra tư liệu về cấu tạo con tàu này cho ta, ta hoài nghi bên trong này có cất giấu một bí mật không thể cho ai biết." Vũ Văn Tu trầm giọng liên lạc với mẫu hạm.

      "Ân, ta sẽ cho người thăm dò." Vũ Văn Ngạn trả lời hắn, sau đó chuyển máy qua Đường Phong.

      "Đường Phong, ngươi nhanh một chút phân tích cấu tạo của con tàu chìm, chuyển kết quả lại đây."

      "Ân, ta đã biết." Đường Phong đáp.

      Vũ Văn Ngạn tiếp tục phân phó: "Ảnh, ngươi điều tra những con tàu đã đào tẩu lúc trước, ta muốn biết vị trí chính xác của chúng." Bên kia ứng thanh, y ngồi dựa vào ghế, xoa xoa mi tâm, trong lòng càng ngày càng phiền, tổng cảm thấy được trận công kích vừa rồi có vẻ thực đơn giản, đơn giản khiến kẻ khác khó chịu.

      "Thần, thông tri Lăng, ta muốn biết gần nhất hai vị Bộ trưởng kia đã tiếp xúc với những ai?"

       Vũ Văn Thần kinh ngạc nói: "Ca, ngươi chẳng lẽ hoài nghi bọn họ... " Hắn không nói hết câu, nhưng ý hắn thế nào Vũ Văn Ngạn không phải là không biết.

       "Hy vọng là ta đa tâm." Vũ Văn Ngạn thong thả, nhưng ánh mắt lại lãnh đạm đến rùng mình.

       Vũ Văn Thần tạm dằn lại nỗi lo lắng dành cho cháu yêu, thực hiện mệnh lệnh của ca ca hắn. Nếu Vũ Văn Ngạn không phải chỉ là “đa tâm” mà thôi, vậy chuyện này Vũ Văn gia tuyệt không thể dễ dàng cho qua với bọn họ. Vũ Văn gia đã có thể cho hai người đó ngồi lên vị trí hiện tại, vậy cũng sẽ không thiếu cách lôi bọn họ xuống dưới.

       "Còn nữa, đem mấy thứ bên ngoài kia xử lý sạch sẽ." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn về phía đàn cá mập trắng háu đói vẫn lởn vởn trên màn hình, cảm thấy không kiên nhẫn. 
______________

7 nhận xét:

  1. tem, tem, tem. hức hức hức, tiếc là lần này em nó đi 1 phát 5 năm, anh mún dạy em nó tập bơi thì phải chờ ah

    Trả lờiXóa
  2. @ tiểu keke: Mà khi em nó trở về anh cũng chẳng có cơ hội thi hành chế độ tập bơi "ma quỷ" của mình, hờ hờ, ^^ thế gọi là "trời không thương kẻ bất lương", ^^

    Trả lờiXóa
  3. Trời ơi, lại thêm 1 nhân vật xuất hiện và muốn cái mạng “kim cương” của đại ca Ngạn và tiểu Tu nhi của ta a. Khổ quá đi, tứ bề thọ địch, thật là, cứ lâu lâu lòi thêm ra 1 tên địch như vậy ta đau tim quá đi, ở đâu thì chui ra 1 lượt luôn đi cho rồi, để cho Ngạn đại ca với tiểu Tu xử lý 1 lần cho nó hoành tráng a. Cứ 1 hồi lại chạy vào 1 tên địch làm ta lên ruột a =.=

    Trả lờiXóa
  4. @ nao-chan: Hết quyển 2, sang đầu quyển 3 là tất cả các nhân vật đều lên sàn hết mừ!^^ Từ từ khoai có mới nhừ a nàng!^^
    Hum ni ngày 7/6 ta hông post bài nghen, ta mắc cái tiểu luận!TT^TT

    Trả lờiXóa
  5. Ầy , nhà này không biết giữ gìn môi trường gì cả , hết đốt rừng lại đến giết cá mập, cá mập trắng không có nhiều để giết vậy đâu nha ;_;

    Trả lờiXóa
  6. Ajz! Fa hoaj sinh vat bjen la ko tot dau nha

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment