29/5/11

Huyết liên

Đệ thập ngũ chương: Nhân sa đại chiến
(Cuộc đại chiến với cá mập)
       
     Vũ Văn Tu cười cười, bây giờ chắc hẳn Vũ Văn Ngạn đã biết chuyện hắn xuống nước, ai bảo y nếu biết chắc chắn sẽ không đồng ý, ai bảo cái kho báu Magellan kia hấp dẫn hắn đâu, cái này không thể trách hắn a! Muốn trách thì trách Vũ Văn Ngạn chuyên chế! Mà nếu Vũ Văn Ngạn phát hỏa, chắc chắn mấy người Đường Phong Vũ Văn Thần ...sẽ không có ngày lành, nghĩ vậy hắn càng thêm vui vẻ! (Tiểu Tu đáng bị đét mông nha!)

     Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi, làm người a, chính là tránh không khỏi phải ăn khổ. "...Ngươi biết chuyện rồi." Vũ Văn Tu dùng ngón chân mà nghĩ cũng có thể biết người đang trò chuyện với mình lúc này là ai.

    "Ai, ta biết ngươi chắc chắn đang tức giận, đừng tức giận a, được không?" Vũ Văn Tu thấy trong thiết bị liên lạc Vũ Văn Ngạn không rên một tiếng, bất đắc dĩ thở dài, Vũ Văn Ngạn này chính là tham gì không tham chỉ tham tức giận. Hắn xoay người, hướng về phía tàu của Vũ Văn Ngạn làm một cái cung người thật sâu, sau đó vừa làm nũng vừa thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, lần sau ta tuyệt đối không lén chạy đi nữa." Sau đó hướng về phía tàu vẫy vẫy tay.

      Vũ Văn Thần nhìn thấy thầm nghĩ tiểu điệt* của mình đúng là đáng yêu! (* cháu)

      Hắn nhìn bộ dáng của cháu yêu, lại nhìn sắc mặt lúc này đã dịu đi của Vũ Văn Ngạn, không khỏi bội phục tiểu Tu nhi. Người có thể thao túng tâm tình của Vũ Văn đại đương gia, trên đời này hẳn chỉ có một mình tiểu Tu nhi.

     Trên một chiến tàu khác, Đường Phong ôm mỹ nhân ngủ trong lòng, ngồi trên ghế chỉ huy cũng đang nhìn đến thân ảnh nhỏ nhắn kia, không cần nghĩ cũng biết chính là Vũ Văn Tu, bất quá lúc này hắn đang cảm thấy được mình may mắn. Hắn đoán mười phần hết chín là tiểu Tu nhi lén Vũ Văn Ngạn chạy ra ngoài, mà lúc này chắc chắn bên kia đang khói lửa ngập trời, may là mình đã kịp chạy nhanh, chuyện gì xảy ra thì đã có Vũ Văn Thần “sơn dương” chịu tội ở bên kia.

     "Uy, ngươi còn không nói chuyện sao? Ta đều đã nhận lỗi." Vũ Văn Tu thấy Vũ Văn Ngạn còn không nói chuyện, thấy mềm không được bèn chơi cứng,"Nếu ngươi không nói chuyện, ta đóng liên lạc a, cho ngươi tìm không thấy ta quên đi!"

     "Ngươi dám!" Vũ Văn Ngạn lập tức lên tiếng, thanh âm tràn ngập nộ khí tấn công màng nhĩ của hắn.

     "OK, nói chuyện với ngươi, ta nói , ta không có việc gì a, về chuyện không hỏi ý ngươi đã rời khỏi tàu là lỗi của ta, ta thực sự xin lỗi, nhưng đi cũng đã đi rồi, hơn nữa con tàu đã ở ngay trước mặt, chẳng lẽ ngươi còn bắt ta về vào lúc này hay sao? Chỉ hơn một giờ đồng hồ mà thôi!" Vũ Văn Tu thấy Vũ Văn Ngạn nói chuyện, hơn nữa quả thực tức giận như hắn sở liệu, trong nội tâm không khỏi ấm áp lên. Bất quá hiện tại lòng hiếu kỳ vi đại, cho dù là khiến Vũ Văn Ngạn tức giận, cho dù là biết y quan tâm mình, cũng phải chờ hắn tìm được đồ rồi nói sau! (* Làm ba khó lắm, đâu phải chuyện đùa, nếu con bướng bỉnh, phải *ba chấm* cơ! Ài...)

     Trầm mặc, trầm mặc, Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu đều trầm mặc, một người ở trong nước, một người ở trên tàu, bất quá ánh mắt hai người giống như trực tiếp giao nhau, căng thẳng nhìn xem lần này ai trước thỏa hiệp thôi.

     Vũ Văn Ngạn thấy Vũ Văn Tu kiên định như vậy, không khỏi thở dài một hơi, nói: "40 phút, không cò kè mặc cả, bằng không, ta trực tiếp đem ngươi bắt trở về, hơn nữa thiết bị liên lạc phải luôn luôn mở, ta sẽ ở trong khoang thuyền nhìn ngươi nhất cử nhất động, một khi có nguy hiểm, cho dù phải cho nổ tung nơi đó, ta cũng sẽ đem ngươi mang về đến." Vũ Văn Ngạn trầm giọng nói một hơi, bất quá nghe cũng có thể thấy được y thực sự rất quan tâm Vũ Văn Tu.

     Vũ Văn Thần thấy lão ca nhà mình phá lệ nói nhiều chữ như vậy, tính ra không dưới 63 con chữ, không khỏi ngốc lăng, trời ạ, thái dương thật sự phải mọc từ phía Tây a. (Quái, mình đếm có 60 thôi nhẩy?????)

     "Ân, 40 phút thì 40 phút, ta đi đây." Vũ Văn Tu được Vũ Văn Ngạn thỏa hiệp, bèn lập tức hướng tới con tàu chìm bơi đi, bắt đầu cái hắn gọi là trò chơi truy tìm kho báu.

      Gỗ đã mục, thân tàu rệu rã, cột cờ gãy đổ... Vũ Văn Tu nhìn mà tò mò muốn biết lúc trước con tàu này đã trải qua những gì. Một con tàu lớn như vậy lại bỗng nhiên biến mất, có thực là không để lại tư liệu gì hay không? Hơn nữa nếu con tàu này chở đầy vàng bạc châu báu, vậy Bồ Đào Nha và Tây ban Nhan lúc ấy thật sự dễ dàng bỏ qua như vậy hay sao?

      Vũ Văn Tu giơ tay chạm đến thân tàu, lớp gỗ đã sớm bị năm tháng và nước biển làm biến dạng, có điều hắn thấy lạ là thân thuyền thực quá mức sạch sẽ, cho dù là ở trong nước, nhưng đúng ra phải có rêu rong, sinh vật phù du bám vào, thế nhưng đây lại một chút cũng không có, trừ khi...

      Vũ Văn Tu đứng ở boong thuyền, sờ nhẹ lên cằm, nheo mắt trầm tư.
      " Thiếu chủ, chúng ta tìm được một lộ khẩu nghi là thông được vào trong khoang tàu." Trong thiết bị liên lạc truyền đến thanh âm của thuộc hạ.

      "Ân, ta lập tức đến." Vũ Văn Tu lắc đầu, chuyện này thật sự nghĩ không ra, vẫn là trước mắt đặt sang một bên, Vũ Văn Tu tin rằng manh mối chắc chắn sẽ xuất hiện đúng lúc.

      " Thiếu chủ, nơi này." Tất cả nhóm người được phái xuống nước đều tập trung quanh khu vực này, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia lướt tới liền tự động nhường đường, sau đó một người chỉ chỉ tấm ván gỗ.

       Vũ Văn Tu quan sát tỉ mỉ, trên tấm ván gỗ dính đầy rêu xanh, rất rậm rạp, không biết có bao nhiêu tầng, có điều nơi này rõ ràng so với xung quanh cao hơn, hơn nữa phía dưới lớp rêu lại loáng thoáng có thể nhìn thấy rỉ sắt... Vũ Văn Tu không nghĩ nhiều nữa, lệnh thuộc hạ bạt rêu, quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, phía dưới lộ ra một cái vòng sắt.

       Vũ Văn Tu ra hiệu cho họ mở ra, hai người trong số họ tiến đến, tay cầm thiết hoàn, dùng sức kéo lên phía trên, có lẽ là thời gian đã quá lâu, tấm ván đã bị kẹt lại với bùn đất rong rêu nên mở ra có chút chật vật. Vũ Văn Tu lấy ra một ngọn tiểu đao đưa cho người bên cạnh, ý bảo người này dùng nó để cạo bớt rong tảo, nạy khe ván lên.

      "Thiếu chủ, Thiếu chủ." Thanh âm một trong số những người còn lại vang lên, nghe ra có chút khẩn cấp, một người huých nhẹ vào lưng hắn, khiến hắn quay lại. Vũ Văn Tu nhìn ra phía sau, thấy gì đó, thấp giọng mắng: "Đáng chết." sau đó hắn phân phó: "Để lại 4 người lại đây, mau chóng giải quyết cánh cửa này, những người khác đi theo ta."

      Trong lòng đại dương, ngoại trừ một ít cá nhỏ dịu ngoan đáng yêu, còn lại là một ít hung mãnh, xưng bá, trong đó phải kể đến cá mập!

     Hai con cá mập trắng lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía bọn họ lao đến. Hai người trong số chắn lấy Vũ Văn Tu, ý định bảo vệ hắn, những người còn lại chia làm 2 nhóm, chuẩn bị lâm chiến.

     Vũ Văn Tu nhìn về thủ hạ đang khẩn trương bảo vệ mình, ánh mắt thoáng lóe rực lên. Trong lúc đó, một con cá mập thân hình dài nhỏ lao đến, cái đuôi vung mạnh, quét qua trúng sau lưng một người, quật hắn bay về phía một người khác.

     Mà bên kia, một con khác đang bị kẹp giữa hai người, vùng vẫy dữ dội, há rộng hàm răng lởm chởm dọa người lao đến táp vào đối thủ. Một trong số hai người giơ tay lên, túm chặt lấy hai hàm của con vật, không cho nó khéo miệng lại. Thế nhưng cá mập trắng vốn không lấy hàm răng ra để đùa, hung hãn vung đầu muốn đem bàn tay của đối thủ đánh văng ra.  Có điều trời không chiều lòng nó, cho dù nó cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không hất được đối thủ đi. Vũ Văn Tu thấy con cá này bị hai người kia quấn lấy bèn quay sang phía bên cạnh, nói qua bộ đàm: "Hai người đến giúp bọn họ, con còn lại, ta đi."

     "Thiếu chủ, nhưng..." Thiếu chủ chính là bảo vật trong lòng của chủ nhân, nếu Thiếu chủ xảy ra chuyện gì, thuộc hạ bọn họ cũng đừng muốn giữ lại mệnh .

     Vũ Văn Tu tự nhiên biết họ suy nghĩ gì, lạnh lùng nói: "Ta đã là Vũ Văn gia Thiếu chủ, chẳng lẽ một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có hay sao?"

     Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, gật gật đầu, năng lực của Thiếu chủ bọn họ tự nhiên không thể nghi ngờ, sau đó liền theo phân phó mà đi.

     Vũ Văn Tu nhìn lại con cá mập trắng thon dài, xem ra tuy rằng hình dáng của nó không lớn, nhưng lại rất khôn khéo linh hoạt. Vũ Văn Tu biết loại cá mập trắng có thân hình rất lớn, khả năng linh hoạt tuy không bằng những loại cá mập khác nhưng khả năng săn mồi của chúng thì không ai có thể phủ nhận. Màu sắc của chúng chia làm hai phần, nửa thân trên sẫm hơn nửa thân dưới, chúng có thể dựa vào đó để lặng lẽ tiến đến gần con mồi. Khi nó đột kích từ phía dưới, con mồi rất khó phát hiện. Cá mập trắng rất ít khi tấn công từ phía trên, nhưng khi nó từ phía trên xông tới, màu nước và màu sắc phía thân dưới lại rất ăn nhập, giúp nó khó có thể bị bại lộ trước đối thủ.

      Vì thế Vũ Văn Tu quyết định bơi lên phía trên con cá mập, hắn rút một ngọn tiểu đao, canh chừng thời cơ, sau đó lấy tốc độ như chớp ôm chặt lấy phần đuôi của con cá, khiến nó quẫy lên dữ dội.

      Trên tàu, Vũ Văn Ngạn nhìn thấy cuộc chiến đầy hung hiểm nàu, nắm tay đã sớm siết chặt. Vũ Văn Thần lẳng lặng đứng một bên, nhìn thấy cháu yêu ôm cứng lấy con cá dữ, kinh hãi đảm chiến không cần phải nói, Nếu không phải người và cá ở gần nhau như vậy, hắn đã sớm phóng ngư lôi thanh toán sạch lũ quái vật hung hãn này!

      Trên một chiến tàu khác, Đường Phong nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng hắn, Dương Vân đã tỉnh, đang căng thảng nắm chặt lấy góc áo hắn, âm thầm cầu nguyện.

      Vũ Văn Tu bị con cá này giãy giụa quăng quật đến choáng váng. Hắn cố hết sức giữ tỉnh táo, giơ đao lên, dùng sức đâm mạnh xuống. Máu chậm rãi theo miệng vết thương trên thân con vật chậm rãi chảy ra. Nước nhanh chóng long lổ màu máu. Vũ Văn Tu lỏng tay, chân đạp thật mạnh vào bụng con vật, bật người rời khỏi vị trí. Sau đó hắn rút ra một thanh tiểu đao khác, vung lên, chém xuống vây con vật, quả nhiên con vật bắt đầu ngừng giãy giụa, thân thể chìm dần...

     "Thiếu chủ, cửa đã mở ra ." Bên tai hắn vang lên thông báo. Vũ Văn Tu nhìn về phía thuộc hạ, thấy họ chưa gặp thương tổn bèn gật đầu ra hiệu, thấp giọng nói: "Đi thôi."

      Sau đó 7 người nhanh chóng bơi về chỗ cũ. Trong thiết bị liên lạc lại bỗng truyền đến thanh âm hối hả của Vũ Văn Thần: "Tiểu Tu nhi, chạy mau." Vũ Văn Tu ngoái nhìn lại, một đàn cá mập trắng từ đâu lao tới, là máu! Máu của đồng loại đã thu hút chúng đến!

      "Đi mau!" Vũ Văn Tu ra lệnh, khẩn trương rời khỏi trước khi đàn cá mập đến gần họ. 
___________ 

9 nhận xét:

  1. Mừng nàng đã trở về. Chúng ta chờ đợi nàng lâu lém rùi áh. Trở về rùi thì năng nổ hơn xưa nha. hun hun hun

    Trả lờiXóa
  2. AAAAAAA.... Tiểu keke!!! *Nhào vô ôm* Vậy là hầu như gặp lại đủ mặt mọi người rùi! ^^
    *Lườm* Chưa gì đã định vắt sức lao động của con người ta, bắt con người ta làm thêm ca a... *Lườm* Ta vẫn còn một đống công việc phải "dọn dẹp" sau "chinh chiến" kìa, nhớ cả nhà quá nên phải dành thời gian ra để mở cửa nhà sớm đó!!!

    Trả lờiXóa
  3. na na ~~~ i'm come back *ta ta tá tà...*
    nhâu nay bựn quá, hêm sang chơi với YuYu đc na ~~ *nhào vô ăn đậu hũ*
    mí nữa (7/6 - 26/6) ta thi nên hêm có làm ăn gì hít ấy, thi xong ta sẽ về... nàng phải nhớ tới ta đó nghen.... hêm nhớ ... ta sang khóc lụt nhà nàng lun ~
    cái favicon ý mừ, nàng vô đây http://www.iconj.com/ up ảnh lên rùi vô chỉnh sửa html ý,chọn mở rộng, ẹp nó vô đầu trang, trước thẻ <![CDATA[/*
    là ok ^^

    Trả lờiXóa
  4. vào đây http://www.bloggerism.tk/2010/11/tao-favicon-cho-blog.html tham khảo thêm

    Trả lờiXóa
  5. a~ chỉ có mỗi TU nhi là trị được Ngan ka ~ Ngạn Ka bá đạo quá đi, gì mà 40' phải bò lên ... ^O^
    Ths nàng , ta mong chương mới quá mất, đang hay ghê

    Trả lờiXóa
  6. @ http: Có thể nói bắt đầu từ phần này trở đi truyện mới thực sự hay đó nàng!^^

    Trả lờiXóa
  7. Bọn cá mập chết tiệt này, dám tạp tiểu Tu nhi của ta *ách, của Ngạn ca =.=* , đúng là mập mà còn ham hố, thảo nào bị người gọi là cá mập _”_ *ta thật chả hỉu ta đang than thở cái giề nữa.... _”_*

    Trả lờiXóa
  8. @ nao-chan: nàng cứ yên tâm, vì ta... cũng không hiểu nàng đang than thở cái gì!^^ Mỗi người có 15' "không hiểu nổi mình" trong ngày mà!^^

    Trả lờiXóa
  9. Ta nghi doan ca map trang tan cong chac chan la Li Lang lam ak

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment