4/5/11

Thượng sàng bất thuyết ái - Chương thứ năm (2)

2.
Nếu chỉ là đơn giản là hợp tác điều tra, hoàn toàn không cần phải ... trình lệnh bắt. Trừ phi đã xảy ra trọng án, lại thu được chứng cớ chắc chắn. La Đan chậm rãi đứng dậy, trong đầu nghĩ đến tất cả những vụ đã làm, không biết là cái nào trong số đó đã xảy ra vấn đề.
Lăn lộn trên chốn thương trường, không ai có thể sạch sẽ, rất nhiều việc không dùng thủ đoạn thì không thể nào đạt tới mục đích. Chỉ cần xử lý khéo léo tinh vi một chút, bình thường sẽ không để lại dấu vết, chỉ khi nào đụng đến lệnh bắt, sự tình nhất định là hỏng lớn!
Hai cảnh sát một phải một trái đi qua bàn làm việc của hắn, trong đó một người đã lấy ra còng tay. Trong lúc gấp rút, La Đan nhanh chóng suy tính xem nên làm gì bây giờ, thoáng ngẩng đầu, hắn thấy một khuôn mặt không chút biểu tình hé ra ngoài cửa phòng.  
Bành Phi.
Nội tâm La Đan lập tức đóng băng, hắn chợt hiểu mình đã gay go lớn. Là nhân viên số một của công ty, hết thảy những công tác không thể đưa ra ánh sáng, Bành Phi đều biết được rành mạch. Nếu như y là người cung cấp chứng cớ, thậm chí chủ động tố giác, thì cho dù mình có mời bất cứ luật sư danh tiếng nào tới biện hộ, chỉ sợ cũng vĩnh viễn không có hy vọng xoay chuyển tình thế. Huống chi, dùng địa vị của Bành Phi tại giới luật sư mà nói, liệu có ai dám lộ diện biện hộ giúp hắn, đều rất khó nói trước.
Chỉ vì mình chia tay với muội muội của y, Bành Phi liền làm chuyện điên cuồng như vậy? Thật sự khó có thể tưởng tượng, người bạn tốt đã nhiều năm hỗ trợ mình tại sao lại ra hạ sách này. Nhưng tình thế đã không để cho hắn thời gian suy nghĩ cặn kẽ, hai cảnh sát đã đến sát bên hắn.
La Đan cắn răng, hai tay ấn mạnh lên bàn công tác, người bật lên trên mặt bàn, quét chân đá bay các văn kiện, nhiễu loạn tầm nhìn của cảnh sát, phi thân phóng về phía cửa ra vào. Khi hắn cách Bành Phi chỉ có một bước thì lạnh lùng trừng mắt liếc y một cái, thấp giọng nói: “Xem như ngươi lợi hại”, một quyền đánh ra.
Bành Phi nghiêng người né tránh không đánh trả, hắn lao ra văn phòng. Chẳng quan tâm khắp công ty một mảnh hỗn loạn, hắn lấy tốc độ nhanh nhất, phóng tới thang máy. Vừa vặn thang máy từ phía trên xuống, bên trong không ai. Hắn vội vàng nhấn nút xuống ga-ra.
Vừa chờ thang máy chạy xuống, hắn vừa gọi điện thoại về nhà.
“Tuyền, ngươi lập tức rời khỏi đó, đến... Đến nơi chúng ta gặp mặt lần đầu tiên chờ ta. Sự tình khẩn cấp, điện thoại khả năng bị nghe lén, không nói nhiều , đi mau, chú ý bị theo dõi.”
Cúp điện thoại, thang máy vừa vặn xuống đến tầng hầm, La Đan ném điện thoại, gọi taxi, tùy tiện nói một địa chỉ, xuống xe, lại đổi một chiếc xe taxi, chạy một vòng luẩn quẩn, không phát hiện có người theo dõi, lúc này mới yên tâm lại thay một chiếc xe, đến Dạ Sử.
Lôi Tuyền đã sớm chờ ở hẻm nhỏ sau Dạ Sử, thấy hắn đến, chạy ra đón: “Xảy ra chuyện gì?”
La Đan cười khổ: “Ta bị người hãm hại , cảnh sát đến công ty bắt ta, ta chống lại lệnh bắt chạy mất.”
“Tại sao có thể như vậy,” Lôi Tuyền nhíu mày, “Đi đến chỗ ở cũ của ta trốn trước đã, nhìn xem phong thanh thế nào rồi nghĩ cách.”
“A Vĩ kia có thể tin được không?” La Đan do dự.
“Yên tâm, so với những kẻ có tiền các ngươi thì còn đáng tin cậy hơn.”
......
Ban ngày, A Vĩ đang ở trong nhà ngủ ngon, nghe thấy tiếng gõ cửa, ra xem thấy là Lôi Tuyền, cao hứng kéo anh vào nhà. “Tuyền ca, nhớ ngươi muốn chết.”
Lôi Tuyền vỗ vỗ hắn, kéo La Đan vào nhà, đóng cửa lại, thần sắc ngưng trọng nói: “A Vĩ, ông chủ La xảy ra chút chuyện, muốn trốn tạm vài ngày, khiến ngươi gặp thêm phiền toái.”
“Nhìn ngươi xem, mới vài ngày không gặp lại khách khí như vậy, huynh đệ chúng ta còn nói loại lời này, chuyện của Tuyền ca còn không phải là chuyện của ta hay sao.” A Vĩ nhìn nhìn La Đan, “Chỉ là nơi này điều kiện đơn sơ, muốn ủy khuất La tiên sinh .”
La Đan cười khổ: “Người gặp rủi ro còn nói cái gì ủy khuất.”
Ba người ngồi xuống, La Đan đem tiền căn hậu quả kể ra, A Vĩ tức giận đến trước nhảy dựng lên mắng to: “La tiên sinh, không phải ta nói, người này gọi thế nào được là “bằng hữu” a, còn vài chục năm giao tình! Vì loại chuyện nhỏ nhặt này, rõ ràng hại ngươi bị cảnh sát bắt!”
La Đan cười khổ, lắc đầu không nói.
Lôi Tuyền trầm mặc sau nửa ngày, mới nói: “Là vì ta sao? Bởi vì ta, ngươi cùng bạn gái của ngươi chia tay, mới bị ca ca của nàng hại đến loại tình trạng này?”
La Đan trầm mặc.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh. A Vĩ xem không khí không ổn, vội vàng hoà giải: “Tuyền ca, sự tình đều đến nước này , cũng đừng nghĩ bởi vì ai, dù sao cũng không cách nào quay đầu lại, hay là nghĩ xem có cách nào giúp La tiên sinh a.” Hắn nhìn về phía La Đan: “La tiên sinh, việc này thật sự rất nghiêm trọng ?”
La Đan gật đầu: “Ta không biết hắn tố giác ta sự kiện nào, nhưng cứ xem cảnh sát rõ ràng trình lệnh bắt mà nói, tuyệt đối không phải án nhỏ. Tội phạm kinh tế, ít nhất phải phán năm năm mười năm.”
A Vĩ tức giận bất bình mắng: “Thực mẹ nó ngoan độc !” Nhìn nhìn thần sắc hai người, A Vĩ nói: “Ta đi ra ngoài nghe nghe, nhìn xem bên ngoài hiện tại có tin tức gì không, các ngươi nghỉ ngơi trước thoáng cái a.”
A Vĩ rời đi, để lại một phòng tĩnh lặng. Nửa ngày, Lôi Tuyền mới nói: “Không có cách nào vãn hồi sao?” Anh đi đến trước mặt La Đan, đè lên hai vai hắn, nhẹ nói: “Nếu như có thể, tới tìm bạn gái ngươi a, ngươi không nhất định phải vì ta mà biến mình thành như vậy.”
Hai tay La Đan ôm eo của anh, vùi mặt thật sâu vào lòng anh, không nói được lời nào.
Mặt trời buổi sáng không quá gay gắt, xuyên qua cửa sổ nhỏ, bóng dáng hai người ôm nhau mơ mơ hồ hồ chiếu lên nền gạch gập ghềnh, biến hình kỳ quái.
Giữa trưa A Vĩ chưa về, Lôi Tuyền lấy ra hai gói mì tôm, mỗi người một gói ăn. Thẳng đến buổi chiều, A Vĩ mới sắc mặt kỳ quái trở về.
“Sao lại đi lâu như vậy?” Lôi Tuyền nhìn sắc mặt A Vĩ, biết sự tình không mấy tốt đẹp.
A Vĩ nhìn chằm chằm vào La Đan hồi lâu, lại nhìn sang Lôi Tuyền, biểu tình có một tia khó xử. Cậu len lén nháy mắt với Lôi Tuyền, ý bảo anh theo cậu đi ra ngoài nói chuyện. Lôi Tuyền lắc đầu, muốn cậu nói ngay trong này.  
A Vĩ rốt cục ấp a ấp úng mở miệng: “La tiên sinh, ngươi nói buổi sáng ngươi vượt qua hai cảnh sát, từ công ty chạy đến ?”
La Đan gật đầu.
“Lúc ngươi đi ra, hai người cảnh sát kia thế nào?”
“Bị ta bỏ lại đằng sau, không kịp đuổi theo ra khỏi văn phòng.” La Đan kỳ quái hỏi, “Làm sao vậy?”
A Vĩ khẽ cắn môi, rốt cục mở miệng: “Chuyện này đã huyên náo rất lớn, nghe nói buổi tối tin tức sẽ truyền ra, bọn họ nói, La tiên sinh chẳng những chống lại lệnh bắt đào tẩu, hơn nữa... Hơn nữa trước lúc đi, còn giết hai viên cảnh sát cùng với thư ký trong phòng làm việc của mình.”
“Cái gì?!” La Đan đứng bật dậy, lạnh toát từ đầu đến chân.
Lôi Tuyền cũng ngây người, túm được A Vĩ: “Ngươi nghe ai nói , tin tức có thể tin được không?”
“Tuyệt đối tin cậy. Ta đặc biệt chạy đến công ty của La tiên sinh nghe ngóng, ta nhìn thấy dưới lầu có hai chiếc xe cứu thương, còn có cả cảnh sát mặc quần áo trắng, người xem náo nhiệt nói, đó là pháp y, chuyên trông nom kiểm tra thi thể .”
“Tại sao có thể như vậy?” La Đan lẩm bẩm nói, “Ta không không hề chạm vào hai người cảnh sát kia, còn có thư ký, càng không thể nào, lúc ta đi ra ngoài, ba người ở trong phòng là--” Hắn đột nhiên mở to hai mắt, ba người ở trong phòng đều chết hết, mà khi đó, kẻ chặn ở cửa ra vào, là Bành Phi.
Âm mưu này thật đáng sợ, chẳng lẽ chỉ là vì muội muội mà trả thù?
Lôi Tuyền cùng A Vĩ hiển nhiên cũng minh bạch ý của hắn, A Vĩ kêu lên: “La tiên sinh, gã bằng hữu này của ngươi cũng quá biến thái đi, vì chút chuyện như vậy, sao có thể... Sao có thể....”
Lôi Tuyền khẽ cắn môi, vỗ vỗ A Vĩ: “Ta đi ra ngoài tìm chỗ ở, mau chóng chuyển đi, ngươi cùng hắn ngồi trong chốc lát.”
A Vĩ giữ chặt hắn: “Tuyền ca, sao ngươi có thể nói loại lời này, có còn xem ta đương là huynh đệ hay không!”
Lôi Tuyền lắc đầu: “Bây giờ là án giết người , cảnh sát chỉ cần cẩn thận điều tra, nhất định có thể tra được ta, tra được ta, có thể tra được ngươi. Đã là huynh đệ với nhau, ta không thể để cho ngươi vì ta mà rước lấy tội danh chứa chấp hung thủ giết người.”
A Vĩ dậm chân: “Vậy ngươi làm sao bây giờ!”
La Đan đột nhiên nói: “Ta đi. Sự tình là ta một người , ta đi, các ngươi đều không sao cả.” Hắn nói rồi liền muốn mở cửa đi ra ngoài.
Lôi Tuyền một phen lôi hắn trở về, đánh cho một quyền khiến hắn đứng không vững ngã lên ghế sa lon. “Ngươi cho ta thanh tỉnh một chút, hiện tại là lúc nào rồi, còn sính anh hùng! Ngươi cả ngày sống an nhàn sung sướng, một chút quy củ “trên đường*” cũng không hiểu, ngươi biết nơi nào chịu thu lưu kẻ phạm tội? Ngươi biết làm thế nào cải trang để khiến người khác không nhận ra? Chỉ bằng vào một mình ngươi, trốn không đến ba ngày là bị tóm!” (* ý nói quy củ giang hồ)
Nhìn La Đan cúi đầu ngồi trên ghế sa lon không nói một lời, anh thở dài, ngồi xuống ôm lấy hắn: “Ngươi vì ta mà trở thành cái dạng này, ta còn có thể rời bỏ ngươi? Đan!” (Câu nói ngọt ngào nhất Lôi Lôi từng nói!TT^TT )
A Vĩ đột nhiên nói: “Tuyền ca, ta nhớ ra rồi, A Kiệt “lên bờ” cách đây ba năm đã ra nước ngoài rồi, phòng ở của hắn ta giúp hắn trông coi, các ngươi có thể tạm thời đến đó. A Kiệt cùng người khác không mấy hợp ý, chuyện hắn có phòng ở, ngoại trừ ta không ai biết rõ.”
Lôi Tuyền gật đầu: “Hảo, khuya hôm nay chúng ta sẽ đi, nơi này có cái gì ăn uống dùng được, chuẩn bị một chút, ta mang theo, còn cần phải đi mua đồ, phỏng chừng hai ngày nữa sẽ có người tới tra hỏi ngươi.”
A Vĩ gật đầu, đi giúp bọn họ thu dọn đồ đạc.
Lôi Tuyền vỗ vỗ La Đan: “Tỉnh lại chút, trước tiên tìm được nơi ẩn nấp an toàn rồi nghĩ cách. Sự tình đã không phải ngươi làm, luôn luôn sẽ tìm ra lối thoát vào một ngày nào đó.”
.......
Tin tức buổi tối đích quả nhiên đem việc này trở thành đầu đề lan truyền ra. Nhà kinh doanh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, bởi vì phạm tội kinh tế chống lại lệnh bắt đánh lén cảnh sát, giết người lẩn trốn, cảnh sát đã đã khống chế nhà ga, sân bay, đại lộ toàn thành phố, treo giải thưởng truy nã. Đài truyền hình mời chuyện gia tâm lý tội phạm đến phân tích cái gì người thành thị áp lực quá lớn, dễ dàng sinh sôi tâm tính bạo lực, phải như thế nào điều tiết các loại. (Vớ vỉn, cắp tráp theo học mấy giờ lên lớp của tiểu Triển nhà ta đi!=.=)
Ba người yên lặng xem hết tin tức, tắt TV, thu dọn đồ đạc. Sau khi trời tối, A Vĩ vì không để người chú ý, cứ theo lệ thường đi làm, Lôi Tuyền cùng La Đan đợi cho đến hơn chín giờ bầu trời tối đen, rời khỏi căn phòng cho thuê, cầm chút ít đồ đạc đã chuẩn bị, chuyển đến căn hộ của A Kiệt.
Người đi nhà trống, trong phòng không có bất cứ đồ gia dụng gì, tràn đầy bụi đất, Lôi Tuyền thu thập qua loa một chút, đem đệm chăn đến trải trên mặt đất, cũng không dám bật đèn, trong bóng đêm lôi kéo La Đan ngồi xuống.
Ánh trăng hòa với ánh sáng đèn đường bên ngoài chiếu vào, trong phòng đại khái có thể thấy rõ hình dáng người. Nhìn La Đan cau mày, anh đưa cho hắn một điếu thuốc: “Có một hút không? Nâng cao tinh thần.” La Đan yên lặng nhận lấy, châm, hút một hơi, cảm giác vị thuốc khổ đến cau mày, nhưng vẫn một ngụm tiếp một ngụm tiếp tục hút.
“Căng thẳng suốt một ngày rồi, nghỉ ngơi một chút a.” Lôi Tuyền kéo hắn nằm xuống, giúp hắn thoát quần áo, đắp chăn. La Đan đột nhiên chăm chú ôm Lôi Tuyền, đầu chôn chặt trong ngực anh. Lôi Tuyền thở dài một tiếng, trở tay ôm lấy hắn: “Ngủ đi, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Một lúc thật lâu, Lôi Tuyền cảm giác được thân thể La Đan cứng ngắc , biết rõ hắn đột nhiên từ trên đám mây rớt xuống địa ngục, tâm lý bị đả kích quá lớn, nhất định không dễ chịu. Anh nhẹ nhàng xoa bóp thân thể hắn, một bên khuyên hắn: “Kinh nghiệm trắc trở cuộc đời ngươi cũng không thiếu, đầu tiên là cha mẹ bị giết, sau đó là chính mình bị đuổi giết, thêm một chuyện này nữa cũng chẳng nhiều hơn là mấy. Hai lần trước đây đều có thể xuất hiện sinh cơ, ngẩng đầu trở lại, lần này nhất định cũng thành. Buông lỏng chút, nghỉ ngơi tốt mới có thể chiến đấu.”
____________

10 nhận xét:

  1. tem của ta. Chúc mừng bước ngoặt mới trong quan hệ của 2 anh.kakaka
    Ta đã bay về bên các nàng đây

    Trả lờiXóa
  2. @ tiểu keke: Hum ni tiểu keke giựt tem nga! ^^ Chào mừng quay trở lại! *Hun hun*

    Trả lờiXóa
  3. cảm ơn nàng đã có chương mới a.

    Trả lờiXóa
  4. Hi nàng, lâu quá không vào nhà nàng. Ta bận cực kỳ, cả thời gian ngủ cũng phải tranh thủ nên bỏ bê ko ghé thăm nàng thường xuyên. Fic này ta thấy rồi, nhưng ta đợi nàng hòan rồi đọc 1 lèo luôn nhé.

    Trả lờiXóa
  5. Vậy là Tuyền ca cũng chính thức nói lời yêu với tiểu Đan rồi ha.

    Trả lờiXóa
  6. @ NguyenDieu: ^^ Có gì đâu nàng, khách sáo mà chi...^^ Người nhà cả mừ! ^^

    @ phudu: Ở đó mà ngẩn ngơ, *lườm iu* Người ta phải lòng nhau từ lúc nào rùi!

    @ chimcanhcut: ta với nàng giống nhau, ta hiểu mà! TT^TT. Ta nghĩ Bất thuyết ái sẽ Hoàn trước Hào Môn, vì Hào Môn còn mí cái phiên ngoại nữa. Cũng sắp rùi!^^

    @ Tâm Lãng: Về rồi đó nàng? Ảnh đâu? Quà đâu? *Xòe tay*

    Trả lờiXóa
  7. Shinobu:
    Tớ thik mẫu công như anh Tuyền,nói ít làm nhiều,vô cùng manly,xDD.Chẳng biết anh thik anh Đan từ khi nào,chỉ nhận ra là anh chính thức đổ xiêu đổ vẹo từ lúc anh vì anh Đan mà bỏ nghề.Lúc đầu 2 anh còn khó phân công thụ chứ từ lúc có biến cố là anh Tuyền hoàn toàn ra dáng 1 seme vô cùng bản lĩnh nhé.

    Trả lờiXóa
  8. @ Shinobu: Chào nàng! Chúng ta bắt tay cái nhỉ, ^^ ta cũng thích Lôi Lôi, tuy không có độc thoại nội tâm nhưng rõ ràng Lôi Lôi cũng đã chịu đau khổ và đấu tranh tư tưởng không ít! Ta đoán Lôi Lôi bắt đầu để ý Đan Đan từ lúc Đan Đan buột miệng yêu cầu anh đổi nghề, phải biết quý trọng lấy mình, mỗi lúc lại thêm yêu thích Đan Đan một chút... Và nhận ra mình yêu Đan Đan khi bị Đan Đan "bắt cóc". Sự nhân nhượng kỳ lạ của anh đối với Đan Đan đã chứng minh trái tim anh hướng về Đan Đan dù lý trí của anh luôn tìm mọi lý do để phủ nhận.

    Trả lờiXóa
  9. Cái nì đến cuối còn có mật khẩu ==!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment