19/5/11

Hào Môn Diễm - Chương 37


        Kỳ thật mọi thứ vốn hảo hảo, chẳng có vẻ gì là sẽ phát sinh việc khác thường... Ngoại trừ đống lửa thi thoảng phát ra âm thanh lách tách, trên cơ bản hắn không thấy thứ gì có thể khiến người ta xúc động mãnh liệt trong nháy mắt, dẫn đến hậu quả thê lương. Tuy rằng da thịt cùng thiếp đã là chuyện tình thế bắt buộc, nhưng nếu giữ vững ý chí và sự tỉnh táo thì cái tiết mục bi kịch kiểu như “rượu hậu loạn tính*” hoàn toàn có thể tránh, có điều, hai người vốn có những suy tư khác nhau, cho nên cũng bộc lộ sự căng thẳng ở những trình độ khác nhau, thậm chí nhịp tim đập cũng có xu hướng tăng nhanh... (* say rượu, không kìm chế được bản thân mà xxoo, ooxx...Ở đây ý nói không kìm chế được dục vọng do tác động của hoàn cảnh.)

       Kỳ thật chờ Trần Cận kịp phản ứng, đã qua một hai phút, khi “người nào đó” ở phía sau hắn bởi vì mỏi nhừ mà thoáng điều chỉnh một chút góc độ ôm, hắn mới giật mình giác ngộ xu thế bất lợi trước mắt. Khách quan phân tích hiện trạng bi thảm của mình —— hắn, đường đường Xích bộ lão Đại, Hào Môn “No.1 manly and handsome”, hiện tại lại cả người vô lực bị một nam nhân cường tráng từng “xuất thủ*” với mình ôm trong lòng, hơn nữa hắn còn phải chủ động nép sát đến hấp thu hơi ấm của người ta, lau mồ hôi của người ta, thuận tiện trong lòng còn muốn thật mang ơn, thật cảm động, điều này... thật sự là thất bại kiêm xấu hổ na. (* ý nói đến vụ A Cận bị A Fi đánh chén no nê lần trước.)

       Vốn đang có khuynh hướng hôn mê, vì môi Fiennes cố ý vô tình đụng vào cổ hắn mà cơn buồn ngủ của Trần Cận nhất thời toàn bộ tiêu biến, sau đó hắn lập tức gấp bội nhắc nhở chính mình bảo trì bình tĩnh. Dù sao, ở trong hoàn cảnh này phát sinh "Quá kích hành vi" gì gì đó đều là thực đáng sợ, hôm nay hắn cũng không có khí lực cùng Fei lão Đại đánh, dầu gì cũng là cái vừa mới suýt chết đuối, cao siêu đến mấy cũng chịu không nổi kích thích gì nữa, hắn còn muốn còn sống đi đến nham khu.

       Thanh âm của Fiennes lúc này dị thường mềm mại gợi cảm: "Ngươi nằm xuống ôm ta sẽ càng ấm hơn."

       "Cứ như vậy là được..." Trần Cận thực nhức đầu, cũng không biết trả lời như thế nào cho phải, "Không cần làm phiền ngươi."

       "Thế nhưng ngươi còn đang phát run, sao lại thế này?" Vừa nói, Fiennes vừa luồn một cánh tay qua dưới nách hắn, ôm quanh thắt lưng hắn.

       Khi Fei lão Đại dùng cái loại ngữ khí ôn nhu này để hỏi, thiếu chút nữa dọa Trần Cận kinh hồn táng đảm, trong lòng không khỏi nghĩ: lão Đại, ngươi vẫn là thô lỗ chút ta sẽ thoải mái hơn, cho dù muốn ra vẻ hòa ái với cấp dưới như thế nào cũng phải có mức độ đi! (A Cận đầu heo, =.= ai coi anh là cấp dưới, là LOVER, LOVER a! *Lườm* )

       Bất quá ngay lúc đó Trần Cận coi như không nghĩ kỹ, kỳ thật trên đời này không có một thủ trưởng "Bình thường" nào lại giúp thủ hạ làm hô hấp nhân tạo xong lại lấy thân mình vì thủ hạ  ủ ấm.

       "Ách... Thêm một lúc nữa là tốt rồi." Trần Cận âm thầm kêu khổ, hiện tại với tư thế này, cánh tay của bọn họ triền thành một thể, nếu hắn cố ý rút ra sẽ bị người nghĩ là nhỏ mọn, không được tự nhiên, không rút ra lại có vẻ quá mức... không phù hợp!

       Trần Cận không biết một điều là, Fei lão Đại giờ phút này đang tiến hành một trận nhân thần giao chiến* xưa nay chưa từng có —— Người thường xuyên dùng thái độ đối phó với trường hợp khẩn để duy trì khoảng cách với anh, người mỗi lần đều hồn nhiên rơi vào vòng ôm ấp của anh, người lúc nào cũng nghĩ đến việc chiến thắng anh, vượt qua anh, người luôn làm cho người khác động tâm cùng tư dục lại muốn rũ bỏ trách nhiệm... Thật khó có được thành thành thật thật yên lặng tựa vào trong ngực anh. Sự thật chứng minh, chỉ có bị thương cùng ngoài ý muốn mới có thể khiến lông mao trên người hắn thôi xù lên. Có điều bản thân anh lại đã sớm đối với loại truy đuổi như gần như xa, không thể nắm chắc trong tay này tương đương mê muội. (* Đấu tranh tư tưởng)

       Mỗi lần kìm lòng không được, muốn tiếp cận cùng giữ lấy hắn, thế nhưng mỗi lần đều đã kìm lòng không được buông tay ra, để cho hắn bay, bởi vì anh chưa từng nghĩ tới giam cầm hắn. Anh tinh tường biết mình có thể cho hắn cái gì, cũng như biết rõ hắn muốn cái gì, chính là vài thứ kia lại thường thường khiến anh phải trả một cái giá đắt là mất đi hắn. Thật đúng là có rất ít người khiến anh hao tâm tốn sức như vậy, thì ra đối tốt với một người so với phá hư một người khó hơn rất nhiều. (Chuyện!=.=)

       Như vậy lúc này anh coi như là... Ách, mới quen tư vị lo được lo mất của tình yêu? Bất quá, sinh vật dã tính vẫn vĩnh viễn thuộc về dã tính, vô luận về mặt tinh thần có gông xiềng ràng buộc nặng nề đến như thế nào đều không thể hoàn toàn thao túng hay xoay chuyển bản tính, một khi sự tình bị đẩy đến mức bùng nổ, bản năng vẫn sẽ nghe theo chính nó đánh thẳng vào điểm yếu của đối thủ.

       Fiennes là người đầu tiên buông lỏng tay ra, khi Trần Cận hết sức nghi hoặc quay đầu lại, Fiennes đã đè chặt lấy vai của hắn, có chút mệnh lệnh khẩu khí: "Nếu không nằm xuống, hơi lạnh sẽ khiến ngươi phải chịu khổ hơn ai hết."

       "Uy, lão Đại... Lão Đại!"

       Giãy dụa cùng la lối là vô ích, bởi vì nơi này đúng là "Núi rừng hoang vắng ", chỉ có thể tự bảo vệ mình, tốt nhất là biết rõ đạo lý, nhìn chung cục*, hợp tác, tranh thủ tìm đường sống, bình an rời đi nơi này. (* kết quả cuối cùng)

       "Ôm ta." Fiennes hoàn toàn không để phản ứng của Trần Cận hù lộng, anh tiếp tục kiên quyết ngầm thi lệnh, "Đến."

       Trần Cận đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, nói như thế nào cũng là người ta muốn cứu ngươi, đông lạnh thành như vậy  còn cậy mạnh, nếu làm cho người ta lưu lại ấn tượng "Không biết tốt xấu" sẽ không tốt lắm, dù sao loại người cảnh giác rất nặng như Diệm mà khẳng khái đem nhiệt độ cơ thể cho mình mượn thì mình cứ nhận, xem như nể mặt gã ta một chút đi. (Anh đang tự tìm cớ thì có.)

       Nói thực ra, nếu hiện giờ nằm bên cạnh hắn là một con gấu ngựa thì vì sưởi ấm, hắn cũng sẽ liều mạng mà lăn đến bên (A Fi đáng thương!TT^TT), dù sao chết như thế nào đi nữa đều đỡ mất mặt hơn chết rét! Cho nên hiện tại thân thể nóng hôi hổi bên cạnh hắn này, có sức hấp dẫn thật là lớn!

       Trần Cận hô to xả giận, hai tay dâng trái tim ra cho hoàn cảnh, cả người nhích lại gần phía Fiennes, dường như muốn phát tiết mà vươn tay ôm lấy Fiennes thật chặt. Ân, cảm giác quả thật không tồi, thân thể run rẩy chậm rãi bình phục, xúc cảm thật yên bình, hô hấp nóng hổi của cả hai cùng hòa tan, mùi vị nam tính nhẹ nhàng của đối phương phả vào khứu giác khiến tinh thần của hắn có chút hoảng hốt hẳn lên. Trần Cận không phủ nhận, hiện tại hắn cảm thấy dễ chịu hơn lúc nãy, thậm chí còn muốn ngủ một lát.

       Tâm tình Fiennes đột nhiên có chút kích động, bàn tay ôm sau lưng Trần Cận bắt đầu có chút trấn an qua lại vuốt ve. Cái trán của hắn đã đụng tới cằm anh, một cảm giác thân thiết vô cùng khó nói thành lời quấn quanh anh, mọi tri giác trở nên bén nhọn, xao động lan ra khắp toàn thân. Tình động, trong nháy mắt không khống chế được, lan khắp toàn thân, tựa như thác lũ không kìm nổi nữa lao thẳng ra ngoài.

       Khi Trần Cận nhắm lại, mí mắt cảm nhận được một trận ẩm ướt và ấm nóng khiêu khích, trí não trở nên thông minh, lập tức tỉnh táo trở lại, khi hắn giương mắt nhìn thẳng vào cặp mắt nâu nhiệt tình chuyên chú của nam nhân kia, đầu óc hắn như tạc nứt ra, chỉ có ba chữ nhảy ra: Không thể nào...

       Fiennes cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ tham nhập khuôn miệng vì kinh ngạc mà mở ra của Trần Cận, ở trên môi hắn thoáng phác thảo một chút đường cong liền lập tức tiến quân thần tốc, Trần Cận muốn tránh, nhưng cổ lại đặt trên cánh tay Fiennes, không thể nhúc nhích.  

       Từng bước từng bước xâm lấn có tiết tấu, lưỡi anh khinh tảo khoang miệng mẫn cảm của Trần Cận, cho đến khi hắn nguyện ý hoàn toàn tiếp nhận, mới lại một lần thật mạnh hút lấy chiếc lưỡi phấn hồng chạy xung quanh tránh né kia. Cảm nhận được một tiếng than nhẹ phát ra từ yết hầu Trần Cận, Fiennes say mê, tùy ý, cuồng nhiệt thổi quét. Giữa họ trong lúc đó chỉ có một khe hở rất nhỏ lưu thông hô hấp, nhè nhẹ nhiệt khí tán ra sau khi giao hòa. Mọi thứ xung quanh họ trở nên mơ hồ. Chiếc lưỡi hoạt nhập sâu trong miệng hắn cực kỳ kỹ xảo dẫn đến những xúc động không nên có...

       Công phu khắc chế của Fiennes lúc này cũng phát huy không tốt lắm. Trần Cận nhận thấy loại hôn sâu rất đậm hương vị tình dục này thực sự bất lợi cho hắn. Tiếp theo là một hồi giằng co không thể tránh khỏi, ai thua ai thắng đều không còn trọng yếu bởi kết quả cuối cùng đã phát triển theo chiều hướng không thể xấu hơn.

       Vốn là bầu không khí tràn ngập bấp bênh không ngừng thăng cấp, qua một nụ hôn lại càng trở nên mẫu thuẫn rối rắm. Fiennes đột nhiên không thể nhịn được nữa, nâng cằm hắn lên, hung hăng lại thiếp đến. Thứ quấn lấy hắn không chỉ là lưỡi, còn là cả thân thể, còn là cả cảm giác. Thanh âm ẩm ướt dâm mị càng lúc càng vang lên rõ ràng. Khi Fiennes lôi Trần Cận áp chặt vào mình, hai thân thể hoàn toàn thiếp hợp, bàn tay Trần Cận sử lực ấn lên mặt đất, lại trước sau vẫn không nắm lại thành nắm đấm.

       "Chết tiệt!" Fiennes khó được bật lên một tiếng nguyền rủa. Ở trong hoàn cảnh này, ý thức được phản ứng dưới hạ thân nhiều ít cũng là một chuyện khiến người ta uể oải.

       "Đã nói ngươi chớ chọc đến ta." Thở hồng hộc nói câu này, Trần Cận có điểm vui sướng khi người gặp họa, nhưng cũng không có mấy lực uy hiếp.

       "Vì sao ngươi không chịu thừa nhận ngươi cũng thích chúng ta hôn nhau?"

       Loại sự tình này, chỉ cần là nam nhân đều sẽ không thừa nhận đi! "Lão Đại, ngươi phúc hậu một chút." Tinh thần Trần Cận sắp hỏng mất, "Chúng ta còn đang trong quá trình thi đấu, chắc không phải là ngươi muốn ra tay với người hợp tác đã kiệt sức của ngươi đi?"

       "Ngươi thật sự ghét ta chạm vào ngươi?"

       Cũng phải nhìn trường hợp đã, được không? "Đừng nói giỡn, không phải đang sưởi ấm sao? Đừng phá vỡ quy tắc, ta không định trở mặt với ngươi."

       "Ngươi giáo huấn ta?" Fiennes chồm người lên phía trên, hai khuỷu tay tì trên mặt đất, ở hai bên đầu hắn.

       Trần Cận bĩu môi, không hé răng, Fei lão Đại ngươi lớn nhất, ai dám giáo huấn ngươi? Bất quá ta là ăn ngay nói thật.

       "Chưa từng có người mặt đối mặt như vậy giáo huấn ta."

       Khó trách ngươi nuôi dưỡng được cái loại bá đạo thối tính tình này, ngươi định đem rừng rậm làm phòng khách (phải là phòng ngủ chứ) nhà ngươi a? Trần Cận tiếp tục không nói gì. Đích xác, đây không phải là lần đầu tiên hắn giáp mặt chống đối Diệm, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng, cho nên hắn sớm nhận mệnh, làm "người thành thật" liền nhất định bị thủ trưởng cho ăn mệt, cứ tiếp tục như vậy, có nhiều hơn mấy cái mạng cũng không đủ dùng.

       "Vì sao không nói? Đang khảo nghiệm ta?"

       Ta nói thì ngươi vặn vẹo, ta không nói ngươi cũng vặn vẹo, có ý tứ gì a! "Ta không hiểu lối tư duy logic của ngươi, lão Đại."

       "Ngươi hiểu, ngươi sao có thể không hiểu?"

       Fiennes của hôm nay so với bất cứ lúc nào trước đây đều thích đùa giỡn trò vô lại, có lẽ là đoán chắc xung quanh không có ai, không sợ uy danh quét rác. Trần Cận nhìn sang đống lửa phía bên trái: "Ta muốn đi mặc quần áo ."

       "Còn chưa khô."

       "Vậy ngươi cũng đừng đỉnh ta có được không?" Lời này, hắn vòng vo trong đầu mười giây đồng hồ mới rốt cục nói ra khỏi miệng, có đỏ mặt một chút, thực ra là có nguyên nhân, thật sự là do Fiennes quá mức ác liệt, động dục không nhìn thời gian địa điểm.

       "Loại sự tình này làm sao có thể nói dừng là dừng?" Fiennes cố ý dùng thân thể cọ sát lên người Trần Cận một chút, đồng thời một lần nữa trêu chọc dục vọng trong cơ thể càng trở nên âm trầm. Một bàn tay anh bắt đầu du chuyển chơi đùa trên người hắn, ý tứ ám chỉ dày đặc. Cái loại áp lực này mạnh mẽ không thể kháng cự, bất cứ sự châm ngòi mỏng manh nào cũng có thể nổi lửa, những chấp niệm đã rất lung lay đột nhiên va phải đá ngầm, rung chuyển.

       Không có quần áo cách trở, thân thể hoàn toàn phối hợp, mang theo tư thái tối khiêu tình nóng lòng muốn thử, lưỡi Fiennes lại bò lên, lấy một loại chiều sâu chưa bao giờ có thật mạnh đảo điên cố hữu đích hết thảy quy tắc. Đôi môi vừa mới rời khỏi lại bắt đầu bồi hồi ở trên trán, chóp mũi, bên gáy, vành tai hắn. Fiennes muốn dùng thủ đoạn “tử triền lạn đánh*” để cho trận truy đuổi này càng trở nên hợp tình hợp lý. Trần Cận tựa như một nam châm có từ trường khiến anh không thể kháng cự, đưa anh hút chặt đến bên cạnh, tất cả sức mạnh giãy giụa còn sót lại cũng thường bị sự gợi cảm vô tư của hắn triệt tiêu. (* = tấn công theo kiểu “chai mặt”, đeo bám bằng được)

       Làm chuyện kịch liệt đối với một thân thể đã kiệt sức tuyệt đối không phải là điều anh muốn, nhất là khi bọn họ đang trên đường thực hiện cuộc truy lùng. Trận đấu chết tiệt! Mà nếu tiếp tục chịu mê hoặc, hai người bọn họ ai cũng đừng nghĩ thuận lợi đi đến nham khu.

       "Giúp ta."

       Sau khi chơi đùa hồi lâu, trở lại cổ, cảm nhận được động mạch của Trần Cận đang nhảy lên, anh khẽ cắn ở yết hầu duyên dáng, chảy xuống xương quai xanh quyến rũ, xuống chút nữa, là trái tim đang đập dồn dập. Trán hắn phảng phất có một lớp mồ hôi tinh mịn rịn ra. Mười ngón cùng triền, Fiennes chậm rãi đưa tay hắn dẫn tới trung tâm của nguồn nhiệt, để hắn chạm đến nơi đang kêu gào khao khát nhất của anh.

       "Ách?" Trần Cận về chuyện này... không có cách .

       "Xem, nói muốn ngươi!" Fiennes hoàn toàn vui lòng nói lời thực buồn nôn, tại thời khắc như thế này, ngôn ngữ gì cũng mơ hồ không rõ, như mê như sảng.

      "Ngươi không phải lại muốn..." Hắn không nói tiếp, bởi vì Fiennes đã liếm lên ngực hắn, dần dần trượt, Trần Cận khẽ nâng  nâng thắt lưng, lui về phía sau, muốn tránh né trận đại bạo động này. Có điều sự chăm sóc quá phận uyển chuyển của Fiennes làm hắn khẩn trương phát cuồng, khi lưỡi anh đi vào bụng dưới của hắn khẽ cắn lại duyện hôn, hô hấp của Trần Cận không khỏi dồn dập hẳn lên, thân thể đã ở trong lòng bàn tay đối phương bất an rung động lên.

       "Lão Đại, ngươi một vừa hai phải... Hiện tại ta gần như là thương bệnh binh a!"

       Fiennes như là mắt điếc tai ngơ, một tay rút ra từ dưới mông Trần Cận, nâng bắp đùi của hắn dậy,  rồi anh lại vùi đầu ở phần nội sườn mẫn cảm nhất của hắn.

       "A ——" Trần Cận nâng lên nửa người trên, nhìn chằm chằm động tác của Fiennes, nhịn không được một tiếng la hét. Chẳng lẽ Trời muốn tiêu diệt ta?! (Chuyện này không liên quan đến ông Trời! =.=) Ta đã không chịu nổi loại xâm nhập kích thích như vậy, vì sao còn muốn ta chịu loại khảo nghiệm này một lần nữa!

       Cơn tra tấn quá phận ngọt nị đang lan tràn, hơi thở mê hoặc kia sắp thiếp lên giải đất trung tâm, dục vọng khát khao tựa hồ đã sắp lộ nguyên hình, sự thiêu đốt hoàn toàn của Fiennes khiến tình thế không khống chế được.

       Cho dù chỉ là đầu lưỡi một lần nhẹ lướt, máu đã bắt đầu chạy chồm lên, ngón tay Trần Cận sáp nhập trong tóc Fiennes, cảm giác bị nhấn chìm lại một lần nữa nảy lên, nhưng lần này dưỡng khí không thiếu, chỉ có trong lồng ngực chân khí rối loạn.  Tri giác toàn thân đều tụ tập lại một chỗ ấy, khiến hắn cơ hồ bạo phát, khi thì duyện hôn, khi thì mềm mại lửa nóng bao vây, cảm giác tận thế chắc cũng chỉ đến vậy là cùng! Trần Cận biết hôm nay, toàn thân cao thấp nhược điểm đều bại lộ trước mặt Fiennes, sự kích thích không ngừng lặp đi lặp lại đến sôi trào kia, sự giao triền đã vượt qua cực hạn kia, tất cả khiến hắn vô cùng lo lắng và ảo não.

       Tại sao? Tại sao chỉ cần ở cùng Fiennes ở một chỗ là hắn sẽ chậm rãi chui đầu vào những “tai họa” chính mình cũng chưa từng biết? Bọn họ càng ngày càng thân mật ăn ý, đúng vậy, nhưng những thứ tối không nên có chính là thân thể cùng nhục dục, vốn là hai cánh đại bàng vốn ở những vùng trời khác nhau bay lượn, lại đột nhiên cứ như vậy mà xâm lấn lãnh địa của nhau, nếu không phải lưỡng bại câu thương, cũng sẽ không hoà thuận vui vẻ đi...

       "Ân ——" Trần Cận hít sau một hơi, quả thực muốn điên, loại kỹ xảo này nếu đổi lại là một cô bé làm cho hắn, hắn đại khái không thể chấm dứt quan hệ, thế nhưng cố tình đối tượng là Diệm, người hắn kiêng kị nhất cũng là nghĩ muốn tiếp cận nhất!

       Đột nhiên, Fiennes dừng động tác, ngước mắt nhìn hắn sâu lắng, biểu tình phức tạp, sau đó anh một lần nữa ôm lấy hắn, khiên ánh mắt đối phương càng thêm kinh ngạc.

       Lúc này, Fiennes dùng khẩu khí cực độ áp lực trần thuật một chuyện thực: "Ta không thể khiển ngươi càng tiêu hao thể lực."

       Trần Cận không biết mình đang lưỡng lự cái gì, cho dù không ngăn chặn được dục vọng đang cấp tốc ngẩng đầu, cũng không thể bị vây ở hoàn cảnh xấu: "Có điều ta nhìn ngươi cũng không có vẻ sẽ bỏ qua được."

       "Cho nên ——" nửa người dưới vẫn đàn thiếp hợp của họ rõ ràng bị Fiennes đè ép  một chút, "Nên xem ngươi biểu hiện thế nào."

       Hai nam nhân sớm không thể tiếp tục duy trì cân bằng, chỉ có thể nghe theo chỉ thị của thân thể mà làm việc, lấy giải quyết phương diện sinh lý làm vấn đề trọng đại. Đối với Trần Cận mà nói, cùng nam nhân làm, hắn căn bản không biết như thế nào tiến công mới tự nhiên, sự quẫn bách do kinh nghiệm non kém còn rõ ràng ở trước mắt.

       "Dùng tay." Fiennes tựa đầu vào bả vai Trần Cận, rất rõ ràng nêu ra. Trần Cận cũng vì phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn phát sinh, vẫn quyết định tạm thời phát triển tinh thần hỗ trợ một lần. Hắn do dự đưa tay về phía  cơ bụng khêu gợi của Fiennes, lần xuống phía dưới... Ta cảm thấy ta đang làm chuyện xấu —— đây là ý tưởng cuối cùng của Trần Cận.

       Ngón tay Fiennes đã đi trước một bước đặt lên của hắn, lung lạc an ủi, dùng phương thức ôn nhu nhất cũng là tàn khốc nhất. Trần Cận như bị điện giật, dưới tay nhất thời thất lực, khiến Fiennes nhíu mày gầm nhẹ. Nhanh hơn ma xát, tình cảm mãnh liệt, càng thiếp hợp càng dùng sức, dùng kỹ xảo không quá thuần thục tìm kiếm phần hồi ức cực nóng lúc ban đầu.  Trong lòng bàn tay dâng trào đích bừng bừng phấn chấn đã trở thành chinh phục, mỗi lần bên tai xẹt qua tiếng rên trầm thấp, Trần Cận đều không nhịn được mà vô ý tăng thêm một ít lực đạo, thẳng đến khi Fiennes khó nhịn cắn lên bả vai tròn trịa của hắn.

       Động tác càng ngày càng nhanh hơn, rốt cuộc dừng không được, bay tới giao cảnh triền miên, mồ hôi chảy ra đọng lại trên lớp lá khô, khiến cho bọn họ không thể lùi bước, không hề phân vân, chỉ  nghĩ không ngừng mà xâm lược, xâm lược, xâm lược. Thể nghiệm rõ ràng khác thường  như vậy Trần Cận tuyệt đối không thể cùng nữ nhân mà có, nhưng thực sự có một chút lý tính ở trong Trần Cận, trong lúc kích cuồng tán loạn, đã không còn tồn tại. Khi lên đến đỉnh núi một khắc kia, toàn thân run rẩy co rút, nhiệt liệt hôn, nhiệt liệt ngôn ngữ tứ chi, sau khi va chạm, hỏa hoa tận tình khuếch tán trong đất trời...
 
        Hỡi các tềnh iu của ta, tình hình là giai đoạn bấn của ta đã đến hồi nước rút, vì thế nếu trong vòng tuần tới bà con thấy ta "lặn" thì cứ bình tĩnh ngồi trên bờ chờ ta nghen! Ta giải quyết chông gai xong sẽ lập tức quay trở lại. 

P/s: Ai có sốt ruột cũng đừng chọt đá vô nước nghen, ngồi yên trên bờ chờ thôi nghen, có chọt đá nhớ đừng chọt đá tảng nghen... Mọi thư từ lời nhắn của bà con trong 1 tuần đó ta sẽ giải quyết sau khi trở về. Iu bà con tha thiết!*Hun tá lả*
_____________

10 nhận xét:

  1. thôi ta chờ nàng vậy , nhưng quá thời gian mà nàng chưa ngoi lên khỏi nước coi chừng ta cho nàng "ăn
    đá tảng " đấy .
    chúc nàng mau qua thời kì bấn của mình.

    Trả lờiXóa
  2. ế, sao ko ai bóc tem nhỉ, thui để ta bóc vậy, chương này dài dã man, nàng Yuki đã vất vả oy

    Trả lờiXóa
  3. Xôi thịt này là xôi thịt chay a nàng. Ta cảm giác giống kiểu ăn thịt gà chay ý. Hi hi
    Mà nàng lặn thì lặn, nhớ mang theo bình dưỡng khí nhá, không có A Fi ở đó để dẫn nàng lên đâu ^^

    Trả lờiXóa
  4. ui chaj đúng là Cận đầu heo
    éo tưởng xôi thịt chứ ai ngờ xôi chay a nàng
    cái màn đấu tranh tư tưởng của a Cận 3 chấm gê á

    Trả lờiXóa
  5. Fi đúng là vô cùng thương xót cho Cận nha, sợ Cận lao lực, nên đã đến y rồi mà vẫn cố gắng dừng lại, ko tới z :)

    Thế mà Cận đầu heo (super heo rừng đã bị giáng chức) vẫn ko biết được tình cảm của người ta, thiệt là, có cấp trên nào chiếu cố cấp dưới mà chiếu cố tới hô hấp nhân tạo, sưởi ấm bằng thân nhiệt kiểu này chứ. Bao giờ Cận mới khai thông đầu óc đây chứ? Thiệt khổ cho Fi mà.

    Trả lờiXóa
  6. @ tiểu alex, tiểu phudu: Ta nói xôi thịt hồi nào đâu, ngó lại coi, ta rõ ràng nói xôi chay mừ! *Lườm*

    @ ixora: A Fi cũng có chịu thiệt đâu nha, từ "xx giao", ảnh ép người ta chuyển thành "thủ giao" đó thui, tội nghiệp Cận Cận kìa, bị ăn đậu hủ trắng trợn trong khi ốm nha! Ta về phe tiểu thụ a, tiểu thụ muôn năm a!!! (Chỉ trừ những lúc tiểu thụ quá đầu heo là ta vẫn mắng như thường, hè hè hè...)

    Trả lờiXóa
  7. truyện này thịt toàn bay đến mép rồi rớt ko hà. Tội nghiệp anh Fei yêu phải kẻ đầu óc ngâm nước chẳng biết khi nào nghe đc 1 tiếng yêu đây. Nhưng mà thấy ảnh tối ngày nhẫn thế vừa tức vừa thương vừa buồn cười. Trùi ui mong chờ lúc nào đấy đ+2;ợc một màn h hoành tráng dài 3 chương a
    Black dragon
    P/s: nàng ko ngoi lên nhanh là ta ném đá tảng đó nha

    Trả lờiXóa
  8. @ Black dragon: Cái thông báo đó là từ tuần trước...trước ... à, ta đã quay lại từ CN vừa rồi, bi giờ vừa "dọn dẹp chiến trường" sau kỳ bấn vừa típ tục phục vụ bà con nè!^^

    Trả lờiXóa
  9. nàng ơi, nàng đi đâu rùi zị?
    Ta đứng ở trước cổng chờ nàng mãi, nàng nhanh nhanh quăng chap 38 lên đê nàng

    Trả lờiXóa
  10. @ Nặc danh: Ta vừa mí quăng lên rùi đó nàng! Hum ni ta quăng thế này là sớm đó nghen! ^^ Có hum nửa đêm hoặc gần sáng ta mí quăng, hè hè hè...^^
    P/s: Nick đâu nàng???

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment