14/5/11

Huyết liên

Đệ thập tam chương: Con tàu chìm
    
     "Chủ nhân, Bộ trưởng Bộ quốc phòng Hoa Kỳ và Bộ trưởng Bộ quốc phòng Mexico yêu cầu cùng ngài đối thoại."

     "Tiếp." Vũ Văn Ngạn tạo một tư thế nằm thoải mái cho thiếu niên xinh đẹp trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên cái trán no đủ phấn nộn của hắn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn màn hình, ánh mắt sáng lạnh.

     Vũ Văn Tu nhìn chằm chằm hai bóng người vừa hiện lên trên màn hình. Người bên trái mặc quân phục, tóc màu nâu vàng, ước chừng ngoài 50 tuổi, vừa thấy đã biết là người Mỹ. Người phía bên phải, tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt lợi hại tuyệt đối không thua người trẻ tuổi, người này mặc Âu phục, da ngăm đen.

     "Đã lâu không thấy, Vũ Văn đương gia." Bộ trưởng Bộ quốc phòng Mexico lên tiếng trước, thuận tiện nhìn lướt qua Vũ Văn Tu đang nằm trong lòng Vũ Văn Ngạn.

     "Ân, các người có chuyện gì cần nói?" Vũ Văn Ngạn không thích đi vòng vèo, nếu có người đã yêu cầu gặp y, khẳng định là có điều muốn nhờ vả hay thương lượng.

     " Vũ Văn đương gia quả nhiên khoái nhân khoái ngữ." Bộ trưởng Bộ quốc phòng Hoa Kỳ cười to, sau đó nghiêm túc nhìn Vũ Văn Ngạn: "Chúng ta hi vọng ngài giúp chúng ta tìm về một vài món đồ, thứ đó đang ở cách đây 5000 hải lý, 20 độ về phía Tây Nam so với vị trí của ngài đang đậu."

      Vũ Văn Ngạn nhíu mày, Bộ trưởng Mexico thấy thế tiếp lời: "Đương gia, vừa rồi chúng ta đã khẳng khái ra tay hỗ trợ, giờ đây chúng ta hy vọng... "

     "Cho dù không có các ngươi, cũng không có ai có thể hao tổn chúng ta mảy may." Vũ Văn Ngạn nghe vào lời này, sắc mặt lạnh lùng, cả người tản ra hàn khí, trong mắt ẩn ẩn lửa giận.

     "Đúng, đúng, đúng, ta nói sai rồi." Bộ trưởng Mexico rịn mồ hôi lạnh, vội vã nói, "Có điều chúng ta thật sự hy vọng ngài có thể ra tay giúp chúng ta chuyện này."

      Vũ Văn Tu nhìn chằm chằm hai vị Bộ trưởng, gặp họ kẻ xướng người hoạ, không khỏi cong lên khóe miệng, đè lại bàn tay ôm trên người mình của Vũ Văn Ngạn, nhìn màn hình hỏi, "Các vị muốn chúng ta giúp tìm vật gì?"

     "Ngươi là?" Từ lúc xuất hiện đã luôn chú ý đến thiếu niên tựa trong ngực Vũ Văn Ngạn, Bộ trưởng Mexico rất lấy làm hiếu kỳ, chính là không biết thân phận của hắn, hơn nữa trong tư liệu không đề cập tới Vũ Văn gia từ bao giờ có một tiểu hài nhi như vậy. Bất quá, nếu hắn có thể ngồi trong lòng Vũ Văn Ngạn thì xem ra thân phận tuyệt không đơn giản.

     "Tình nhân của ta." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng trừng mắt với người đặt câu hỏi, dùng một câu hết sức đơn giản và cô đọng để trả lời.

     Nghe y nói, hai người trên màn hình tưởng như muốn há hốc miệng, không biết phải nói gì để biểu đạt ý tưởng chân thành và tha thiết trong lòng mình lúc này.

     "Ta là con của hắn, Vũ Văn Tu." Vũ Văn Tu ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nhìn về phía hai lão nhân đáng thương đang chịu kích thích kia.

     "Thì ra là Vũ Văn Thiếu chủ, thật có lỗi, thật có lỗi, Vũ Văn đương gia, ngươi thực sự rất hài hước." Bộ trưởng Mexico nhanh chóng phản ứng, lời tuy là xin lỗi nhưng Vũ Văn Tu xem ra, không biết bên trong có mấy phần là thật.

     "Ta không nói đùa." Ánh mắt Vũ Văn Ngạn sáng lạnh, liếc qua thiếu niên ngồi trong lòng mình, Vũ Văn Tu nhìn y, thở dài, nhéo nhéo cánh tay y, ý bảo y không được tiếp tục nói lung tung.

     Dương Vân cùng Đường Phong nghe phụ tử hai người ta nói qua ngươi nói lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ, quan hệ của hai người bọn họ thật sự là rắc rối phức tạp, Vũ Văn Thần cùng Ảnh cũng cho là như vậy nên chỉ có thể ở trong lòng thật sâu thở dài.

     "Ngắn gọn một chút, các người muốn chúng ta tìm thứ gì?" Vũ Văn Tu dời đi đề tài vô nghĩa này, nhắc lại câu hỏi lúc ban đầu.

     Bộ trưởng Bộ quốc phòng Hoa Kì vốn cũng không mấy quan tâm thiếu niên kia là gì của Vũ Văn Ngạn, tuy nhiên sau khi biết hắn là con trai của Vũ Văn đương gia, cảm thấy hắn cũng không phải là hạng tầm thường, tuổi còn nhỏ nhưng khí thế so với Vũ Văn Ngạn cũng không mấy thua thiệt, có chút cảm khái thời đại xoay chuyển quá nhanh, chớp mắt đã thấy một thế hệ trẻ bản lĩnh như vậy. "Gần đây chúng ta mới phát hiện, khi Magellan thám hiểm vòng quanh trái đất đã có một chiếc thuyền chở châu báu chìm tại đây."

     "Úc, phải không? Vậy vì sao các ngươi không tự mình trục vớt?" Vũ Văn Tu nhướng mày, thú vị, thời đại của Magellan.

     Bộ trưởng Mexico lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, lau lau lòng bàn tay, sau đó nghiêm mặt nói: "Không phải chúng ta không muốn, chính là, nếu chúng ta gióng trống khua chiêng trục vớt, tất châm ngòi một cuộc tranh cãi quốc tế, hơn nữa trong số chúng ta cũng có một số người đang phản đối."

     "Giúp các người, chúng ta được gì?" Vũ Văn Ngạn ôm chặt Vũ Văn Tu lại, thỉnh thoảng vuốt ve tóc hắn tựa như một thói quen.

     Hai vị Bộ trưởng như có ngầm đồng ý, sau đó Bộ trưởng Hoa Kỳ nói: "Chỉ cần đương gia nhận lời, vớt lên bất kể thứ gì cũng có của ngài một phần."

     "5:5." Vũ Văn Ngạn bình thản.

     "Không khỏi quá nhiều đi?" Bộ trưởng Hoa Kỳ trầm sắc mặt.

     "Ta thấy tuyệt đối không nhiều." Vũ Văn Tu cười cười, hướng về phía hai nhân vật đang trầm mặc trên màn hình nói: "Còn lại năm phần tự nhiên thuộc về các vị, về việc các vị phân chia như thế nào, chúng ta tuyệt không nhúng tay, hơn nữa, bên trực tiếp trục vớt là chúng ta, nếu ở dưới đáy biển xảy ra bất trắc gì thì tổn thất chính là chúng ta a."

     Thấy hai người trầm tư, Vũ Văn Tu thừa thắng xông lên, "Huống hồ ngẫm tình các vị từng ra tay trợ giúp Vũ Văn gia, lần sau khi giao dịch vũ khí chúng ta sẽ chỉ lấy các người giá gốc thêm 5% phí dụng."

     Nghe lời này của Vũ Văn Tu, Đường Phong, Vũ Văn Thần và mọi người, ngay cả Vũ Văn Ngạn, đều kinh ngạc không ngừng, giá gốc chỉ thêm 5% lợi nhuận, cái này cũng bằng không có lợi nhuận!

     "Đương gia, lời này thật sao?" Bộ trưởng Mexico mặt không đổi sắc đích nhìn Vũ Văn Ngạn lúc này không nói được một lời.

     "Lời hắn nói cũng là mệnh lệnh của ta." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng.

     "Ngạn, này không khỏi cũng... " Đường Phong vốn định ngăn cản Vũ Văn Ngạn, thế nhưng lại bị ánh mắt âm hàn của y cấp ế trở về, đành phải im lặng chờ lúc sau nghe lời giải thích.

     "Được, ta đồng ý." Bộ trưởng Hoa Kỳ dẫn đầu tỏ thái độ ưng thuận giao dịch. Tuy rằng phần bảo vật bị họ Vũ Văn chiếm năm phần, mình trở nên thua thiệt, nhưng còn phương diện làm ăn buôn bán... súng ống đạn dược của Vũ Văn gia tuyệt đối là thượng đẳng, thế nhưng giá cả luôn rất cao. Do đó nếu tính toán ra, phần lời họ có được còn có thể vượt qua năm phần bảo vật.

     "Ta cũng đồng ý." Bộ trưởng Mexico trầm tư một lúc, gật gật đầu.

     "Vớt lên rồi, chúng ta sẽ lại liên hệ." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nói, sau đó chấm dứt cuộc gặp.

     "TiểuTu nhi, ngươi sao có thể đem giá vũ khí giảm đến thấp như vậy, chúng ta hoàn toàn lỗ vốn a!" Vũ Văn Thần vội vã lên tiếng hỏi, tuy rằng biết Vũ Văn Ngạn sẽ không làm ra chuyện gì ngớ ngẩn như vậy, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng.

     "Đúng vậy, tiểu Tu nhi, chúng ta đúng là lỗ vốn a." Đường Phong cũng tán đồng.

     Vũ Văn Tu thở dài, cảm thấy bọn họ khó có được thời điểm trở nên “ngốc ngếch”, sau đó mỉm cười nói: "Chúng ta căn bản không hề lỗ vốn a, hơn nữa còn buôn bán lời." Vũ Văn Tu tạm dừng, trước tiên tìm một tư thế nằm thật thoải mái trong lòng Vũ Văn Ngạn, "Đầu tiên, chúng ta bán ra vốn cũng không phải giá gốc, có 5% lợi nhuận, sau đó có 5 phần bảo vật, đem mấy thứ này ra sàn giao dịch chợ đêm, lợi nhuận đạt được xa xa cao hơn giá thị trường. Hơn nữa bọn họ tìm được bảo vật phỏng chừng đại bộ phận sẽ nộp về quốc gia, chúng ta lại chiếm được danh dự, đối với bên ngoài mà nói, Vũ Văn gia chúng ta tuyệt đối là kẻ hữu ân tất báo, uy tín đem đến tài phú sẽ không ngừng chỉ có từng này. Chưa nói đến, vụ giao dịch này tạo cho chúng ta cơ hội bám trụ lấy một “khách sộp” là Hoa Kỳ, chỉ cần giữ chân được họ, sau đó chậm rãi nâng giá, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng chúng ta sẽ thiếu tiền hay sao?"

      Vũ Văn Tu nhìn mấy người vẫn còn ngẩn ngơ chưa kịp lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, nghĩ đến Vũ Văn Thần ở bên kia hẳn cũng chưa kịp gọi hồn về.

     "Lên đường, chúng ta tìm đến nơi bọn họ nói." Vũ Văn Ngạn không để ý đến Đường Phong, ra lệnh cho đội lái, sau đó đứng lên, ôm lấy Vũ Văn Tu đi vào trong khoang, hơn một câu cũng không nói.

     "Nga, thì ra là thế, tiểu Tu nhi thật sự thực thông minh, rất có... " Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là như vậy, hắn vỗ vỗ lên đầu mình, thật không hiểu là Vũ Văn Tu quá thông minh hay bản thân càng ngày càng ngốc đi, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ đến. Khi hắn thoát khỏi cảm thán thì trên ghế chỉ huy đã chẳng còn có bóng người.

     "Tiểu Tu nhi, ngươi thực sự có đầu óc kinh doanh a, về sau lớn lên khẳng định là thành gian thương." Vũ Văn Thần kích động kêu lên, có điều Vũ Văn Tu cùng Vũ Văn Ngạn căn bản đã không có ở đó để nghe thấy.

     "Người đã sớm đi rồi." Đường Phong bất đắc dĩ nói vào bộ đàm.

     "Cái gì, đi rồi, đi đâu vậy?" Vũ Văn Thần hoài nghi.

     "Khi các ngươi còn ngẩn người, bị Vũ Văn Ngạn ôm đi, các ngươi không phát hiện, vẻ mặt Ngạn lúc đó có bao nhiêu đáng sợ." Dương Vân hồi tưởng bộ dáng Vũ Văn Ngạn, đều cảm thấy lãnh a lãnh.

      Trong mắt ba người bọn họ, đoạn đối thoại “thảo luận” về “mối quan hệ” kia xem ra sẽ khiến tình cảnh của Vũ Văn Tu lúc này không mấy khả quan. Ba người đồng thời thật sâu thở dài, mong ước  tiểu Tu nhi
của bọn họ có thể bảo toàn sinh mạng trở ra.
     ......

      Vũ Văn Tu cảm giác được mùi vị hỏa dược đậm đặc trên người Vũ Văn Ngạn, không khỏi ở trên người y giãy giụa lên.  Vũ Văn Ngạn híp lại tinh mâu*, ngoan lệ trừng liếc hắn một cái, Vũ Văn Tu đành phải nhận mệnh, ngoan ngoãn trở lại. Vũ Văn Ngạn ôm hắn đi vào phòng, khóa cửa, đặt người ngồi ở trên giường, đem hắn trở mình ghé vào trên đùi mình, một con đại móng vuốt đè lấy gáy Vũ Văn Tu, động tác liền mạch lưu loát. Lúc này Vũ Văn Tu một cái hoảng hốt, liền cảm giác quần bị xả tới tận mắt cá chân, áo sơ mi cũng bị kéo lên, mông nhất thời lạnh lẽo... (... và có một số người đang bắt đầu tưởng tượng a tưởng tượng...) (* cặp mắt sáng)

      Ba một tiếng, bàn tay Vũ Văn Ngạn đã dừng trên đôi mông nhỏ phấn nộn nộn của Vũ Văn Tu. Vũ Văn Tu quát to một tiếng, nhất thời bừng tỉnh, đột nhiên ý thức được... mình bị đánh đòn ! Trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại đã sửng sốt đến quên giãy giụa. (Ka ka ka ka... và một số người vỡ mộng a...^o^)

     "Ngươi điên rồi, ta không làm gì sai, ngươi để làm chi đánh ta." Vũ Văn Tu dùng sức thoát khỏi ma trảo của Vũ Văn Ngạn, nhanh chóng kéo lại quần cùng áo, mặt mũi đỏ bừng nhìn y. Cái gì thôi, mình đã bao nhiêu cái tuổi đầu rồi, còn bị người đánh đòn!

     "Phụ thân giáo huấn đứa con còn phải có lý do? (Dạ đúng, thưa anh!=.=) Lại đây." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn
Vũ Văn Tu lúc này toàn thân còn đang cứng ngắc .

     Vũ Văn Tu đại não còn không có phản ứng, buột miệng: "Chẳng phải ngươi đã nói ta là tình nhân của ngươi sao?" Mà lúc này lửa giận trong mắt Vũ Văn Ngạn càng thêm thâm, y trực tiếp túm lấy tay Vũ Văn Tu, lôi hắn đến trước mặt mình, sau đó lấy sét đánh chi thế, đem môi áp đến môi Vũ Văn Tu, hung hăng xâm nhập khoang miệng ấm áp ngọt lịm của Vũ Văn Tu, sau đó nặng nề mà cắn một ngụm.

     "Vì sao cần hướng hai lão nhân kia giải thích chuyện ngươi là con ta?" Vũ Văn Ngạn rời khỏi môi hắn, nhìn cái miệng nhỏ nhắn bị mình cắn bị thương, lạnh lùng ép hỏi Vũ Văn Tu.

     Vũ Văn Tu nhìn bộ dáng tức giận của Vũ Văn Ngạn thì không khỏi cười cười, sờ sờ môi mình, thì ra người này là vì chuyện này mà sinh khí, trách không được lại đột nhiên đánh mình a.

     Vũ Văn Tu không khỏi lắc lắc đầu: "Không phải như ngươi suy nghĩ, ta nói cho bọn họ, là bởi vì Vũ Văn Tu ta nguyên bản sinh ra đã là con của Vũ Văn Ngạn ngươi, việc này là sự thật không thay đổi được." Vũ Văn Tu dừng một chút, nhìn thấy ánh mắt Vũ Văn Ngạn càng thêm thâm trầm, sau đó tiếp tục nói: "Thế nhưng một phần khác, ta chính là tình nhân của ngươi, thay lời khác nói, con ngươi là ta, tình nhân của ngươi cũng là ta."

     Vũ Văn Ngạn nghe lời này, cơn tức giận nguyên bản sắp bùng nổ nhất thời tiêu tán đi mất, chỉ lẳng lặng nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn lúc này đang cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.

     Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng đưa tay áp lên khuôn mặt đang nóng lên vì thẹn thùng của Vũ Văn Tu, Vũ Văn Tu theo ngón tay thon dài của y, chậm rãi ngẩng đầu, nghênh hướng ánh mắt y. Vũ Văn Ngạn híp mắt lại suy nghĩ, mâu trung* tản mác một làn sương mù, phía dưới vẻ u nhu thâm trầm là ngọn lửa cực nóng, giống như đang âm thầm đánh giá nhất kiện hi thế trân bảo, bất cứ một chỗ nhỏ nhặt gì cũng không bỏ qua. Chậm rãi, y hôn lên vầng trán hắn, Vũ Văn Tu theo bản năng nhắm mắt lại, cảm thụ xúc cảm ôn nhuận này, trong đầu có chút lâng lâng trống rỗng. (* trong mắt)

      Làn môi của Vũ Văn Ngạn lướt dần xuống đến làn mi, đôi mắt, chóp mũi, nhẹ nhàng phất qua cánh môi hồng nhuận ướt át của Vũ Văn Tu, tiếp tục đi xuống tìm kiếm, tìm được hia khỏa anh đào nho nhỏ trước ngực hắn, hàm nhập khẩu trung*, thỉnh thoảng khẽ liếm lại cắn, bàn tay vuốt ve khỏa bên kia, khi khinh khi trọng. (* trong miệng)

     "Ân..." Vũ Văn Tu đắm chìm trong dòng nước lũ của xúc cảm tình dục, ngâm khẽ, trong lòng có chút ngứa. Hôm nay Vũ Văn Ngạn tựa hồ đặc biệt ôn nhu, không bá đạo giống những lần trước .

     Vũ Văn Ngạn nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu lúc này của Vũ Văn Tu, không khỏi thở dài, dừng động tác, sau đó gắt gao ôm lấy hắn, hơi thở nóng hổi phả vào tai hắn: "5 năm sau."

     Vũ Văn Tu nghe lời nói, lại hồi tưởng lại những động tác của Vũ Văn Ngạn, thầm nghĩ nếu không phải trước mắt mình bị vây trong cái thân thể tiểu hài tử này, phỏng chừng đã sớm bị y cấp ăn.

     Đột nhiên, Vũ Văn Tu đẩy Vũ Văn Ngạn ra, hung tợn nhìn y: "Đúng rồi, còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi vừa rồi vì cái gì đánh ta?" Vũ Văn Ngạn nhìn tiểu nhân* hai tay khoanh lại, ra vẻ phẫn nộ hưng sư vấn tội, không trả lời, chỉ ôm lấy. Sự ôn nhu ấm áp ấy khiến Vũ Văn Tu thật sự tìm không ra lý do đi tiếp tục giận người này, chỉ phải thực không có cốt khí mà đáp lại vòng tay của y. (* = đứa trẻ)

     "Ta muốn là được." Vũ Văn Ngạn kiên định đáp lời Vũ Văn Tu bốn chữ ngắn gọn. Vũ Văn Tu nghe, bất đắc dĩ thở dài, kiếp nầy mình như thế nào vô dụng đến vậy, cư nhiên đi yêu nam nhân này đâu.

     "Ngạn, đã phát hiện thứ bọn họ nói." Đường Phong gõ cửa, nói thật, trong lúc này lại đây tìm Vũ Văn Ngạn, hắn đã phải do dự thật lâu, tất cả mọi người không dám, hắn đành phải đi.

     "Đã biết." Thanh âm lạnh lùng của Vũ Văn Ngạn từ trong bay ra, Đường Phong chỉ có thể lắc đầu.


    Ta thiệt xui xẻo, ta làm xong chap mới từ tối nhưng không đăng nhập được Blog vì Blogger xảy ra lỗi, vậy là phải đợi đến bây giờ mới up được, TT^TT Bùn ngủ ứa, đi ngủ đê.... TT^TT
____________

11 nhận xét:

  1. Hóa ra là blog bị lỗi, thảo nào chiều nay ta vào nó bảo ko cmt đc, dạo này ta hay có tem rùi nên hum nay nhường tem cho bạn khác nha'. hố hố hố, tranh thủ tự kỉ phát. Ta cũng ngủ đây, ngủ ngon. khò khè

    Trả lờiXóa
  2. cảm ơn nàng đã có chương mới .
    chúc nàng ngủ tốt ăn tốt nhé.

    Trả lờiXóa
  3. @ tiểu keke: thức khuya ế nàng,ít khi thấy hơn 1h sáng rùi mà còn có khách vô nhà! ^^

    @ tiểu Dieu: Thank nàng, quả thực dạo này ta ngủ vẫn tốt nhưng ăn chẳng thấy ngon gì cả, ài...

    Trả lờiXóa
  4. Uhm, tối qua ta cũng vào mà blogger báo lỗi. Giờ thì nàng đã có chương mới. Ta chờ lắm nhưng nàng cứ thong thả mà làm nhé, bấn việc gì thì cứ ưu tiên làm trước đi. Ta chờ được. Nàng không phải "ngồi trên bậu cửa hóng khách đâu" :))

    Trả lờiXóa
  5. ths nàng, chương này pink ghê nàng hơ... ta thix bạn Ngạn ôn nhu và bá đạo ^_^
    Yêu nàng nhiều *ôm* *ôm*

    Trả lờiXóa
  6. @ tiểu phudu: *Chấm chấm nước mắt* Lâu lắm mới nghe phudu nói một câu có tim có phổi nha, nhớ quá, ngày xưa phudu cũng là dịu dàng đáng yêu như thế này nghen!*Chấm chấm nước mắt*

    @ http: Ta cũng iu nàng!^^ *Tranh thủ cơ hội, ôm ôm*

    Trả lờiXóa
  7. Hi hi, Tu nhi đáng yêu quá, bị oánh đòn đỏ cả mặt vì giận, thế mà được ôm ôm một lát là dịu lại ngay.

    Hai cha con này là phần tử khủng bố mà, ngồi bảo đánh, phóng... thế mà mặt mày cứ như ko, ăn ý đến tuyệt vời, thêm khoản gian thương như nhau nữa. Đúng là con ai dám đụng đến nhà Vũ Văn nữa.

    Nghĩ cũng tội Thần, Phong và Vân nha, ko phải họ càng ngày càng thoái hóa đầu óc, mà vì Tu nhi đâu phải là đứa trẻ như cái thân xác của em đâu, nên ba người bọn họ cứ tự nghĩ là sao bản thân càng ngày càng lụt nghề. (mặc dù với người lớn đi nữa, suy nghĩ và tài năng của Tu nhi cũng quá ư là vượt trội rồi).

    Trả lờiXóa
  8. @ ixora: Hai cha con nhà nì là "xã hội đen, gangster nòi" mà nàng! Cha thì là đương nhiệm của một gia tộc mấy đời làm trùm buôn bán vũ khí,con thì là sát thủ No.1, ^O^ kakakaka... Được cái bé Tu hồn nhiên đáng yêu chứ không âm u lạnh lùng như papa(hờ) của pé...

    Trả lờiXóa
  9. Chậc, ta nghĩ đại ca Ngạn nếu thất nghiệp đi làm thầy bói chắc linh lắm á =.=, anh nói “5 năm sau” quả nhiên ngay chóc ~_~, bởi thế mới thấy sau này anh hết dám nói cái gì mấy năm a, khổ.... _”_))

    Trả lờiXóa
  10. @ nao-chan: Có câu "Nữ thập tam, nam thập lục" Năm nay ẻm mới 11, ảnh chờ 5 năm nữa ẻm 16, coi như trưởng thành mới ăn đó mà! ^^ Ai dè ẻm đi tuốt một hơi 5 năm lun... (Hay ẻm tính đủ 5 năm rùi mới mò về chăng???)

    Trả lờiXóa
  11. chài ui.đọc tới đoạn tiểu Tu nhi bị.. tụt quần ta mún rớt tim lun,ai dè là.... kakakaka

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment