7/5/11

Hào Môn Diễm - Chương 34


        Ánh mắt của hai người ma sát lẫn nhau trong không khí, trong ngực bỗng dưng gợn sóng. Ngoại trừ những lúc đối mặt với Fiennes, Trần Cận đúng là rất ít trải qua cái loại cảm giác trái tim chỉ muốn vọt ra khỏi cửa miệng này, mặc cho hắn cố gắng kìm nén hay vờ như không biết, cái loại cảm giác đầy phiêu lưu mạo hiểm này vẫn thường xuyên hiện hữu, hoàn toàn là tự phát, hắn không thể khống chế được. Kỳ thực, có nó hay không hắn cũng không quá để ý, đáng lo nhất chính là Fiennes có thói quen làm ra những hành vi cử chỉ vô cùng thân thiết đối với hắn, mỗi lần họ "Luận bàn giằng co" đều làm cho hắn khẩn trương đến nỗi đỉnh đầu bốc hơi nước được.

       Sau đó, qua một hồi có thể nói là hai người cùng nhau đi dạo lòng vòng từ núi lửa qua sông băng, mang đủ loại tâm tư, cục diện ở chung bắt đầu xuất hiện tình thế phức tạp hỗn loạn khẩn cấp. Chẳng hạn như Fiennes đột nhiên từ phía sau lưng Trần Cận đỡ lấu cánh tau hắn, muốn “dạy” hắn cách thức bắn “mới”, kết quả khiến cho người được “dạy” bị dọa chấn kinh, viên đạn lệch khỏi quỹ đạo hàng tỷ năm ánh sáng, đạt đến kết quả sỉ nhục kỷ lục trong cuộc đời cầm súng của Trần Cận.  Lại chẳng hạn như vài lần hắn sử dụng súng trường trong tư thế nằm sấp để ngắm bắn, Trần Cận bỗng nhiên bị một thứ “vật thể không rõ” đè lên, tay cứ như vậy mà run lên, kho vũ khí của Hào Môn cứ như vậy mà ghi tên thêm một viên đạn bị lãng phí, ghê tởm nhất là thứ “vật thể không rõ” kia còn cãi cố, động tác “nằm đè” kia chính là thực hiện diễn tập “che giấu” (che giấu bản tính sắc lang của anh thì có! =.=) . Thế nhưng dù người có đần đến mức nào cũng có thể “hiềm nghi” mình bị “cố ý quấy rối” . Tóm lại, kho dự trữ vũ khí của Hào Môn có sung túc đến cỡ nào cũng không đỡ nổi bị người tiêu xài theo kiểu như vậy!

       Bất quá đích xác lời nói và hành động của Fei lão Đại đều mẫu mực không thể nghi ngờ, liền cũng chỉ như vậy vài lần, sau khi Trần Cận bị bầu không khí “tối” một cách mạc minh kỳ diệu làm cho muốn chạy trối chết, lại qua vô số lần tự mình điều chỉnh mới có thể chậm rãi tiến vào trạng thái tự nhiên. Sau bảy ngày, hắn đích xác bắt đầu thích ứng với sự tồn tại của người nam nhân này. Ở phương diện chiến lược phòng ngự, những kiến giải sâu sắc của gã ta làm người khác phải giật mình, hơn nữa kinh nghiệm của gã ta cũng rất phong phú, làm chuyện gì cũng đều hiển lộ bản sắc của một lãnh tụ, đây đối với Trần Cận mà nói là thực lý tưởng, bởi vì trên cơ bản Fiennes là một “đồng đội” không có gì phiền toái, so với tất cả những người mà hắn từng hợp tác.

       Nhưng quan hệ của bọn họ nhưng vẫn thực vi diệu, mặc dù thưởng thức và trợ giúp lẫn nhau, nhưng khi bốn mắt tương giao, hai người vẫn ít nhiều có chút lơ đãng trốn tránh, bất quá cũng không đến nỗi nặng nề khó chịu, dù sao thời gian được ở cùng với Diệm là thật quý giá. Đây là một phần rất nhỏ trong số những nhận thức mà Trần Cận thu được.

       Nói thật, trong lúc này, xét ở phương diện tinh thần, Trần Cận khá là hưởng thụ, Fiennes ngoại trừ ngẫu nhiên "tiểu đánh tiểu nháo" đến cái kiss, ôm và vân vân, cơ bản không có hành động gì quá mức vượt rào, thời gian ở chung của hai người vượt qua xa lắc cái dự định “mỗi ngày một giờ” lúc ban đầu, Fiennes thậm chí có vô số "ám chỉ", tuy rằng cũng chỉ là đơn thuần nói chuyện phiếm hoặc tĩnh tọa. Tóm lại, không nói đến động cơ cùng bản chất của cuộc “hẹn hò” này có bao nhiêu tai họa ngầm, bề ngoài xem ra chưa có gì sóng gió.

       Đáng khen nhất là Fiennes chủ động chỉ dẫn, giới thiệu cho Trần Cận những tri thức mới, chuyên nghiệp phi thường về vũ khí, thiết giáp, vô tuyến điện tử, vi mạch, trang phục phòng hộ cùng những hệ thống hẹn giờ... khiến hắn liên tiếp trở thành ngoại lệ. Có khi hắn thưởng thức Fiennes đến gần như kính nể, nhưng hình thức ở chung của hai người lại hoàn toàn không liên quan gì đến kính nể, trạng thái thả lỏng giữa họ khiến Trần Cận có khi sinh ra một loại ảo giác, chẳng hạn như hai người bọn họ đã phát triển lên một tầng quan hệ khác, ngọa trừ cái danh từ ...nào đó mà hắn trốn không kịp, tất cả các quan hệ mật thiết khác tựa hồ đều có khía cạnh phù hợp với bọn họ.

       Một ngày kia, ở bên ngoài sân bắn, Fiennes cho hắn một kinh hỉ. Hắn cùng với đội đột kích no.7  tham gia phương thức “tập kích chiến” tân sáng tạo. Những người kia đều là dân chuyên nghiệp, Trần Cận cùng ba người khác lập thành một tổ cùng với tổ bốn người còn lại đối kháng, Fiennes ở bên ngoài quan sát tình hình chiến đấu. Mười phút sau, Trần lão đại đánh trúng mục tiêu thứ 11, khi sắp thành công rút lui, hắn gặp bắn lén, kỳ thực trước đó một phút đội của hắn đã có dấu hiệu nơi lỏng cảnh giác, đồng đội không kịp tới trợ giúp, sau lưng hắn trúng một viên đạn vôi, xem như “vết thương quang vinh”.

       Trần Cận kết thúc cuộc tập chiến, cởi trang phục phòng hộ, cười dài với người giúp mình mở cởi: "Trang phục này thật đúng là dùng được."

       "Ngươi vừa mới phạm vào hai sai lầm: Ngươi không nên để trống phía sau lưng, hơn nữa ở vị trí còn cách bức tường che dấu ba thước liền bắn, điều này thực dễ dàng tạo thành lỗ hổng phòng ngự." Fiennes nhíu mày nhắc nhở hắn, "Nếu về sau ngươi lại trúng đạn, ta sẽ yêu cầu tổng bộ giảm bớt chi tiêu của Xích bộ."

       "Hắc hắc!" Lần này hắn phản ứng rất lớn, còn đuổi theo người ta kháng nghị, "Lão Đại, ngươi sao có thể bá đạo như vậy! Ta trúng đạn hẳn là được chi kinh phí an dưỡng hay sao? Như thế nào còn có thể giảm chi?! Lấy được phần cơm ăn đã không dễ dàng, về công về tư ta đây công thần tương lai của Hào Môn (chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng! =.=) cho dù là xin tăng lương cũng không tính quá phận đi? Ta là công dân gương mẫu thích nhất được nộp thuế nhiều *, lão Đại ngươi nhất định phải cho ta cơ hội này. Còn có, cũng không phải ta nguyện ý bị bắn trúng, cái kẻ bắn trúng ta mới là đáng giận đi?" Nghe được giảm chi, Trần Cận đau đầu kiêm đau đầu. (* thuế thu nhập, thu nhập càng cao, thuế phải đóng càng nhiều, có điều lần đầu tiên ta biết gangster cũng phải đóng thuế thu nhập!)

       Có điều lẽo đẽo theo từng bước cũng vô dụng, giờ phút này sắc mặt Fiennes đạt đến mức âm trầm nhất trong suốt mấy ngày qua. Khi ấy, nhìn thấy Trần Cận bị trúng đạn, anh cảm giác thần kinh như đứt phựt, một loại cảm nhận lạ lẫm đánh thẳng vào ngực. Lúc trước, nghe nói Trần Cận bí giam cầm, anh cũng có cảm nhận như vậy, thế nên mới liều lĩnh một mình dẫn quân đi cứu viện. Anh nhớ tới Trần Cận khi đó ngã vào lòng mình, ánh mắt trong suốt lại quật cường, anh phải thừa nhận, trong một nháy mắt đó, anh hoàn toàn bị Trần Cận mê hoặc, giống như đã gặp được một báu vật trân quý, cái thế giới quanh thân  chỉ có băng giá này bỗng như mới được rót vào một nguồn năng lượng thần kỳ, khiến anh phấn chấn không thôi, đột nhiên có cảm giác người này từ nay về sau sẽ cùng mình có một mối liên hệ khác thường. 

       "Nếu ngươi ngay cả bản thân mình đều không bảo hộ được, vậy ngươi có tham gia chiến dịch hay không đều không sao cả." Anh phải cho hắn chút cảnh cáo.

       Trần Cận suy nghĩ một chút, cảm thấy được giữa "Chết cũng không thừa nhận sai lầm liền bị giảm lương" cùng "Dũng cảm thừa nhận sai lầm tranh thủ được cơ hội xử lý khoan hồng", sự lựa chọn sáng suốt chính là phương án sau, vì thế nhấc tay ý bảo: "Được rồi, ta vừa rồi là có một chút thất thần, đương nhiên, chính là một chút mà thôi, huống hồ ta có mặc chống đạn y, lý luận thượng không có việc gì, cũng có thể là do chiến trường chưa đủ cảm giác chân thật đi, về sau ta sẽ chú ý." Vậy cũng là ... đã thừa nhận sai lầm?

       "Loại mô phỏng chiến sự như Tư khảo kỳ mới có thể khiến ngươi nhập vai? Nếu mục tiêu đối phương bắn chính là đầu ngươi, ngươi liền xong rồi."

       Fei lão Đại thật đúng là một kẻ không đủ lạc quan a: "Ta chưa bao giờ thích giả thiết quá nhiều thứ, ta cảm thấy mình có thể đảm nhiệm chuyện gì thì sẽ không đi nghĩ ngợi quá nhiều."

       "Ngươi tốt nhất đừng có lại tự đưa mình vào khốn cảnh trong những trường hợp không cần thiết."

       Trần Cận nghĩ thầm: Không có loại khốn cảnh nào là “cần thiết” đi? Lão Đại! Ta đây lúc đó chẳng phải vì cố ý "mở đường máu" thôi. Bất quá có đôi khi Fiennes nghiêm túc lên, thực khí thế, đúng là có thể dọa người, chính hắn nhiều lần có lời muốn nói đều vô tình bị trấn áp thôi, bất quá loại tình huống này hơn phân nửa là do hắn còn chưa chuẩn bị đủ lý luận.

       ......

       Giang Uy cuối cùng mạc minh kỳ diệu "Bị đá" rất nhiều lần, hơn nữa qua nhiều lần nhận huấn luyện sức bền, Trần Cận thế nhưng đưa ra lý do: "Ta còn có việc muốn làm, ngươi đi trước." Tiếp theo liền hướng sân bắn đi, có khi là cố ý chần chừ không đi, thần bí hề hề không hiểu đang làm cái trò gì! Rõ ràng là hắn tha mình xuống nước, sao lại giống như là hắn có gì đó còn băn khoăn? Nếu không nắm chắc vì sao còn muốn tham gia Tư khảo kỳ? A Cận thật đúng là càng ngày càng làm người ta khó hiểu , tuy rằng hắn từ trước cho tới nay vẫn làm người ta rất khó hiểu, nhưng gần đây đặc biệt nghiêm trọng... Có điều mới nhìn trạng thái của hắn lại tựa hồ không có vấn đề gì, hy vọng là mình đa tâm.

       Một tuần này, công sự cũng nối đuôi nhau mà đến.

       Ngay tại sáng sớm của một tuần sau, Trần Cận nhận được văn kiện mã hóa, cũng ở ngày thứ hai nghị sự bị nhâm mệnh trở thành Tổ trưởng Tổ Hành động đặc biệt, chỉ huy quân đội của mình tiến vào khu vực chủ chiến tiến hành đột kích. Theo kế hoạch thì 36 giờ sau sẽ có thêm viện trợ từ bộ phận lính đánh thuê. Ngày 20 cùng tháng tạm lấy làm ngày đầu tiên đặc huấn, cho đến khi toàn đội tác chiến ăn ý, đến ngày 15 tháng sau chính thức từ biên giới Ai Cập tiến vào Sudan. Hào Môn đã cùng chính phủ đạt thành Hiệp định, qua đó có thể thấy chính phủ cùng với “khối u ác tính” ngoại lai kia đã căm thù đến tận xương tủy. Tiến vào khu vực chủ chiến bước đầu tiên là đưa dân tị nạn hoàn toàn rút khỏi đây, Hào Môn có người phụ trách cung cấp vật tư cho việc di dân tị nạn. 

       Điều này cũng khiến Trần Cận xác định Tu khảo kỳ cùng nhiệm vụ đột kích không hề xung đột, hắn có chút vui sướng. Tuy rằng từ ngày đó bắt đầu, hắn không có thời gian dư thừa để cùng Fiennes tiến hành "trao đổi một chọi một " , nhưng hiện tại hắn lại có một chút khí thế làm lão Đại. Hội nghị thảo luận chiến lược tác chiến sáng sớm mỗi ngày khiến tinh thần hắn tập trung cao độ, tuy rằng hắn thường xuyên phát biểu một ít đề nghị lớn mật khiến cao tầng nhân sĩ ho khan nhíu mày, nhưng vẫn là đã đưa ra được thật là tốt sách lược, Fusa nhìn Calvary nhiều lần mặt xanh lại trắng, không khỏi cũng vì “lực ảnh hưởng của nhiệt huyết tuổi trẻ” này mà âm thầm bật cười.

       Hiện tại thời gian buổi chiều của hắn lại cùng Giang Uy phối hợp luyện tập, dù sao thời gian không nhiều lắm, từ Fiennes học được một ít khai phá trong thực chiến quả thật đã cho thấy tác dụng. Mắt thấy Tư khảo kỳ tới gần, thần kinh Trần Cận càng ngày càng căng thẳng, buổi tối cuối cùng trước ngày “ra quân”, hắn đột nhiên có chút nhụt chí. Hắn cùng Giang Uy thật đúng là như là đi đến giúp vui, bọn họ hợp tác tổng hợp thành tích khiến hắn không hề ôm bất cứ hy vọng nào với thắng lợi. Fiennes phân tích tuyệt không sai, hắn cùng Giang Uy giống như hai thanh kiếm, ở phương diện công kích thì rất mạnh, nhưng những phương diện khác lại yếu thế. Nghĩ đến những chờ mong mình từng dành cho kỳ Tư khảo này, hắn đột nhiên cảm thấy chấp niệm của mình thực buồn cười.

       Đột nhiên hắn lại nhớ Trần Thạc, từ lúc ở Hongkong mượn sức Trụ Phong hợp lực cùng Hào Môn đến bây giờ, bọn họ chỉ có đúng một lần liên lạc, hai anh em vốn không câu nệ thân mật về mặt hình thức dường như lập tức cách nhau còn xa hơn. Trước đây địch ý của hắn đối với Trịnh Diệu Dương chủ yếu nhất xuất phát từ  sự độc chiếm đối với huynh đệ, cảm giác Trần Thạc hoàn toàn bị nam nhân kia cải tạo, tâm linh tinh khiết tinh khiết của người làm ca ca hắn đây cũng đã bị thương tổn không nhỏ. Cũng có chút nhớ nhung huynh đệ ở Xích bộ, hắn hiện tại giống như một mình chiến đấu, chính mình đều không biết mình được thăng cấp hay bị giáng chức, tóm lại, hắn giống như trở thành một khẩu súng tự động, cần thế nào bắn thế ấy, thực hoài niệm cuộc sống phong lưu tự tại đã qua đi.

       ....

       Khi Trần Cận tỉnh lại, Tư khảo kỳ ba năm tổ chức một lần, thanh thế vô cùng lớn, đã chính thức khởi động. Tinh anh đến từ các tổ của Hào Môn tề tụ đông đủ, cơ hồ vũ trang không thiếu món nào, xuất hiện tại các khu đã định.

       Còn nửa giờ nữa là tiến vào chiến khu, Trần Cận phát hiện Giang Uy không tới báo danh đúng giờ liền lâm vào trạng thái núi lửa. Tất cả mọi người xung quanh tự động thối lui mấy thước bàng quan, tránh bị lửa tạc đến, khi giám sát quan đưa ra lời nhắc nhở cuối cùng với hắn, hắn cơ hồ có xúc động quay đầu chạy lấy người.

       "Tên kia ở làm cái gì không bắt máy a?!" Hắn thử gọi điện cho Giang Uy, lại không người đón nghe. Trần Cận đi qua đi lại, nơi này cách tổng bộ hơn mười km, nếu chạy về tìm sẽ không đủ thời gian. Trần Cận biết Giang Uy còn không đến mức bỏ chạy không lời từ biệt, nhất định là có trục trặc, có lẽ hắn ta gặp phiền toái không thể thoát thân, mà nếu quả thật là như vậy...Hắn cũng không tránh khỏi quá bất hạnh đi, sớm không thất tung* muộn không thất tung, đến nước này rồi ta thật muốn bị ngươi hại chết a Uy ca! (* mất tích)

       "JC tổ có định dự thi nữa hay không?" Giám sát viên lại thúc giục hắn tiến vào khu vực chủ chiến.

       "Ta nghĩ ta hẳn là phải hỏi qua người hợp tác của ta mới được." Trần Cận cò kè mặc cả, "Lại cho ta thêm mười lăm phút đồng hồ, úc, có lẽ thập phút thôi, ta đoán hợp tác của ta buổi sáng bị tiêu chảy, ngươi có biết, người có đôi khi xảy ra như vậy một chút việc nho nhỏ ngoài ý muốn. Đúng rồi quan trên, ngài có xem điện ảnh sao?"

       " Hollywood gì đó?" Giám sát viên giống như xem quái vật mà nhìn nam nhân cao lớn, trang bị đầy đủ ở trước mắt, "Nếu ngươi muốn nói đến Bố già." (Thành thật mà nói, Bố già lên film chỉ còn 30% cái hay của truyện!=.=)

       "Vậy thì tốt quá, điều này cho thấy ngài là người thiện lương tin tưởng có kỳ tích." Hắn chỉ chỉ thời gian biểu, "Hắn sẽ ở cuối cùng một phút đồng hồ xuất hiện, điện ảnh đều như vậy diễn, thỉnh lại cho ta chút thời gian." (Đôi khi em cũng không phân biệt được anh ngu thiệt hay giả ngu, lý do vậy mà cũng nghĩ ra được!=.=)

       "Không." Hiển nhiên là một giám sát viên khó chơi, "Không được, ngươi chỉ còn ba phút đồng hồ, nếu người hợp tác của ngươi không thể đến, vậy mời ba năm sau lại đến, đây là quy củ."

       "A, chết tiệt!" Trần Cận xoay người cởi bỏ mũ giáp cực nặng nhưng tính năng trác tuyệt cùng kính mắt phòng hộ, vừa đi về phía khu vực trang bị, hắn cần lãnh tĩnh một chút. Giang Uy gặp chuyện gì ? Vì sao không đến đúng hẹn? Khiến hắn giống như một thằng ngốc bị lẳng ở chỗ này!

       Khi hắn đến nói chuyện lần cuối cùng với giám sát viên, đối phương hiển nhiên chuẩn bị gọi nhân viên vũ trang đem hắn oanh đi ra ngoài, này tiểu tổ chẳng những vô tổ chức vô kỷ luật, còn coi rẻ đề nghị hảo tâm của thượng cấp.

       "Ngươi này lão già Đức bảo thủ chết tiệt!" Trần Cận cuối cùng dùng tiếng Trung lớn tiếng oán giận.

       "Cho dù người Đức chọc tức ngươi, ngươi cũng không nên kỳ thị bọn họ." Một thanh âm trầm thấp dễ nghe mang theo hương vị chế nhạo, lại có tác dụng trấn định lòng người ở sau lưng hắn vang lên.

       Trần Cận không khỏi nhảy lùi lại nửa bước, quay đầu lại trừng trừng nhìn người mới tới, cho dù võ trang khiến khuôn mặt bị che hơn phân nửa, nhưng cũng không giấu được toàn thân tản mác ra lẫm lẫm khí phách cùng oai hùng tráng kiện, kia một thân quân phục mặc trên người gã ta thật sự là super cool, tản ra sức chiến đấu thần thánh không thể xâm phạm, đó mới là cảm giác về quân nhân.

       Giám sát viên cao thấp đánh giá  Fiennes một chút, anh đưa ra giấy chứng nhận dự thi: "JC tổ báo danh."

       "Tiểu tử ngươi thời gian bị tiêu chảy cũng quá lâu, một thêm phút đồng hồ, hợp tác của ngươi hẳn là dùng súng giải quyết ngươi." Thượng cấp có chút châm chọc nói, "Vào đi." (Fiennes tiêu chảy, Fiennes tiêu chảy, Fiennes... =x=” *Té xỉu*)

       Fiennes dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết vừa rồi Trần Cận ở trước mặt giám sát viên ngụy tạo lý do gì. Mà lúc này Trần Cận cũng đã quên kinh ngạc, trong lòng kia vô danh hỏa cũng nhanh chóng kìm nén lại, hoàn toàn bị câu "Tiêu chảy" vui đùa làm cho vui vẻ, cư nhiên Diệm cũng có một ngày sẽ bị người gọi là "Tiểu tử ", thật đúng là đã nghiền a, ha ha. (Còn chẳng thác phúc của anh!=.=)

       "Tuy rằng ta không thể khẳng định ngươi cóhoan nghênh ta hay không, nhưng ít nhất ngươi nên thân mật với người hợp tác của ngươi một chút." Nhìn Trần Cận sớm cười lệch cả khóe miệng, Fiennes bất đắc dĩ nói.

       "Chẳng lẽ còn muốn thưởng? Cũng bởi vì ngươi ở phút cuối cùng chạy tới?" Lúc này hắn đổi lại ngoài cười nhưng trong không cười, "Ngươi đem Giang Uy quăng tới nơi nào vậy?"

       "Nam Á tổ có nhiệm vụ, hắn lâm thời bị điều động." (Không phải lần đầu tiên A Fi lấy công làm tư, nhưng vẫn thấy lần này anh thiệt...hồ ly, mặt dày!)

       "Ha, lâm thời điều động? Từ này thật đúng là ý vị sâu xa a, ta thích." Trần Cận một chút cũng không tin, "Ta như thế nào không nhận được lâm thời điều động?" Hiện tại người tối đáng giá đồng tình phải là Giang Uy đi, hắn ở tình huống hoàn toàn không hiểu ra sao đã bị người đá rụng, hiện tại nhất định đang khóc thét tận đáy lòng —— A Cận sẽ giết ta.

       Fiennes thản nhiên, không hề giải thích, trầm mặc cùng Trần Cận tiến vào khu vực chuẩn bị tác chiến. Thẳng đến khi nhấc lên bao vũ khí, Fiennes quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Ngươi tin tưởng ta sao?"

       Trần Cận khẽ bĩu môi, đi về phía trước , cuối cùng quăng một câu: "Lão Đại, ngươi có thể đừng nói lời vô nghĩa hay không?"

       Cuối cùng cũng up được một chương, ta lết thân tàn về ngủ đây! TT^TT
_____________

9 nhận xét:

  1. oa, chúc mừng nàng đã xong 1 chương nữa, dạo này nàng có vẻ mệt, làm việc kém năng suất hẳn đi nhở. chẹp chẹp, khổ thân nàng. Ta lại vác coca đến cho nàng, nàng mún thêm j nữa ko?

    Trả lờiXóa
  2. @ tiểu keke: TT^TT Thật tàn ác mà, nàng đá trúng nỗi đau của ta! Ta biết ta up chap không thường xuyên rồi, *lườm* cứ chờ đấy, đợi qua cái đợt bấn loạn này, ta lại up chap đều đều rồi xử nàng! *Lườm*
    P/s: Chỉ cần nàng qua chơi với ta là đủ rồi, à quên... *Chộp vội lon coca*

    Trả lờiXóa
  3. nàng bình luận còn hay hơn truyện á!

    Anh Cận, cùng tác chiến với Uy ca mà toàn thấy anh lén lút đi "hẹn hò" thôi, không luyện cùng nhau làm sao mà ăn ý với nhau được? May mà anh Fi mê giai, có kế hoạch đánh tráo vào phút cuối, không thì ....ha..ha....

    Rồi...rồi...sẽ có mà, chờ....

    Trả lờiXóa
  4. Công tư vẹn cả đôi đường. Em phục anh quá Fi à ^^

    Trả lờiXóa
  5. 2 anh đi tác chiến mà lãng mạn quá ..hi.hi........

    Trả lờiXóa
  6. oài, nàng Yuki lại im thin thít và lặn mất tăm oy nhưng mà ko sao, khi nào có thời gian nàng lại làm việc chăm chỉ đúng hem? ta cmt này chủ yếu là để nhắc nàng sao chương này nàng ko đề số chương zậy?
    PS: nàng học ở Hà Nội hay ở đâu vậy?

    Trả lờiXóa
  7. @ Tâm Lãng, tiểu phudu & tiểu Dieu: A Fi là tên cáo già! Uổng công ta lúc đầu cứ nghĩ ảnh là Chính nhân quân tử... TT^TT Ài, mà ngẫm lại, đến một người điển hình là chính nhân quân tử như Sở Phi Dương ca ca mà sau khi gặp vợ cũng biến thành... Phi Dê, từ đại hiệp "thoái hóa biến chất" thành...lưu manh, huống chi là A Fi,(1/2) là trùm xã hội đen!TT^TT Cũng không trách được, ai bảo A Cận bức ảnh phải "công tư nan phân" ...

    @ tiểu keke: *Giựt mình* Óe, cảm ơn nàng! Đúng là ta quên! TT^TT *Ôm ôm hun hun*
    Người ta mới lặn có một ngày đã kêu lặn mất tăm *lườm* Thời gian lặn tối đa của ta là 3 ngày, sau ba ngày chỉ cần...còn sống ta sẽ lại nổi lên, vì thế nàng cứ yên tâm!^^

    Trả lờiXóa
  8. @ tiểu keke: *Xấu hổ* *Đỏ mặt* Ta nhầm... ta đã lặn được hai ngày... *Xấu hổ* Bận quá, quên khái niệm về thời gian! TT^TT

    Trả lờiXóa
  9. rừng sâu nước độc muỗi luợn hàng đàn ko biết hai anh có làm ăn được gì hay ko đây. Anh Fi cố lên. Ăn thêm lần nữa
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment