29/5/11

Huyết liên

Hỡi các tềnh iu của ta, ta đã trở về!!!!!!! o(^0^)o  Các tềnh iu đâu rùi, mau nhào vô ôm hun chủ nhà đi nào... Ô hô hô hô... A ha ha ha... E he he he .... *Cười điên cuồng*
(Ta post trước đã, comt thì đợi ta đọc đã rùi từ từ trả lời nghen bà con! ^o^) 

Đệ thập tứ chương: Kho tàng báu vật của Magellan 
     
    Trời chiều chậm rãi vén mở tấm màn nhung của buổi đêm, biển rì rầm khúc ca muôn thuở, những cánh hải âu ríu tít bay lượn trên không trung, những tiếng kêu vang nghe tựa như ồn ào náo nhiệt, lại tựa như quạnh quẽ giữa không gian mênh mông của biển lớn, chúng tựa như muốn tuyên bố vùng biển này là địa bàn của chúng, không ai có thể chiếm đoạt, dù là Thượng Đế.

     Những năm 1519 -1522, cuộc phát kiến vĩ đại của Magellan vương quốc Bồ Đào Nha bắt đầu. Ông chỉ huy đoàn tàu của mình hoàn thành chuyến đi xuyên qua Đại Tây Dương, Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương, rồi trở lại châu Âu. Chuyến đi đó được truyền lưu từ đời này sang đời khác, cũng kèm theo rất nhiều những truyền thuyết. Nghe nói, khi ông quay trở về châu Âu, đã mang theo rất nhiều bảo vật được tặng từ những nơi ông ghé chân, thế nhưng khi Magellan về đến, không ai được nhìn thấy kho báu, do đó không ai biết kho báu này là thực không tồn tại hay là Magellan đã cất giấu ở đâu đó, hoặc là đã chìm xuống đáy biển... Tất cả đều chỉ là phỏng đoán. 

      Dưới đáy biển sâu thẳm, một con thuyền trải qua sự ăn mòn của hàng trăm năm đang lẳng lặng nằm, bề ngoài rách nát tàn phá.  Thân tàu sớm đã mục trong nước biển, không ít sinh vật đáy biển coi nó trở thành “nhà”, đáy biển tối tăm, khó có thể nhìn rõ tỉ mỉ tình huống.

     Vũ Văn Ngạn vẫn ngồi trong khoang thuyền trưởng, ngón tay gõ nhẹ đều đặn lên bàn điều khiển, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía màn ảnh. Mọi thứ nhìn qua dường như hết sức yên ả, nhưng ai biết sau sự yên ả đó sắp xảy đến phong ba bão táp gì. Y nhíu mày: "Kẻ địch còn tại chỗ tối."

     Vũ Văn Thần đã lên tàu, Đường Phong được đổi về bên kia, tất nhiên Dương Vân cũng theo đi. Lý do đương nhiên là để “thuận tiện cho công tác”, nhưng chỉ có Vũ Văn Thần mới biết lý do thực sự hắn muốn đổi người là vì hắn... lưu luyến cháu yêu, đương nhiên lý do này không thể nói, hắn còn chưa muốn mình được bay lượn trong lòng đại dương làm bữa tối cho cá mập! Tuy nhiên vụ trao đổi này diễn ra cũng rất thuận lợi, Đường Phong cũng không nói cho ai biết rằng hắn sắp bị đông chết trên tàu, muốn giữ tính mạng chỉ phải khăn gói sang tàu khác!

     Vũ Văn Thần nghe ca ca mình nói, ừ một tiếng sắc mặt âm trầm nói: "Ta biết, bất quá, đây là yêu cầu của hai lão già kia, cho dù trong lòng họ muốn gì đi nữa nhưng lượng bọn họ cũng không dám động đến trên đầu chúng ta lúc này. Hơn nữa, nếu chúng ta đáp ứng với bọn họ mà không làm, như vậy Vũ Văn gia chúng ta tuyệt không gánh nổi mất danh dự."

     Vũ Văn Ngạn nghe vậy sắc mặt càng trầm, y lại nhìn lên màn hình, trầm mặc một giây gật gật đầu: "Phái người đi lên tra xét."

     Vũ Văn Thần truyền lệnh, không lâu sau một nhóm trang bị đồ lặn từ bụng tàu ngầm nhẹ nhàng bơi vào trong nước. Những người này vốn là lính đặc chủng trong quân đội chính quy đến từ nhiều quốc gia khác nhau, được Vũ Văn gia thu nhận và bồi dưỡng. Trải qua một khóa huấn luyện đặc thù của Vũ Văn gia tộc, trở thành những người tuyệt đối trung thành và hữu dụng với Vũ Văn gia.

     Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn thần ngồi trong khoang thuyền trưởng, chăm chú quan sát chuyển động của họ. Qua sự chăm chú ấy, mọi người đều cảm nhận được sự ngưng trọng khác thường.

     "Chủ nhân, thuộc hạ Lăng, đã tra xét được nơi tín hiệu phát tới, từ Washington D.C, vị trí cụ thể không thể tra được do có cản trở." Thanh âm muôn thuở nghiêm túc của Lăng truyền đến qua thiết bị liên lạc. Bắt đầu từ khi nhận được mệnh lệnh tra xét nơi tín hiệu phát ra đối với cuộc trò chuyện với Zero, anh đã khẩn trương triệu tập người tìm hiểu, tuy rằng kết quả không cho ra như ý, nhưng ít nhất cũng không phải là trắng tay.

     "Ân." Vũ Văn Ngạn gật đầu, bầu không khí lạnh xuống thêm vài độ. Vũ Văn Thần liếc nhìn qua ca ca, quả nhiên tiểu Tu không ở cạnh, hàn khí của Vũ Văn Ngạn lại không có ai khống chế, tăng giảm thất thường. Hắn len lén lui ra sau vài bước, sợ bị ca ca mình đông lạnh, trong lòng không ngừng lôi tổ tông họ Đường ra ân cần hỏi thăm một lượt! Thì ra hắn cùng mình đổi tàu cũng không phải là tốt bụng gì, đã biết mà, đúng là đồ tiểu nhân!

     "Lăng, tiếp tục điều tra, còn có, ta muốn nhanh chóng biết vị trí của Lý Lăng." Vũ Văn Ngạn khẽ siết chặt nắm tay. Quả nhiên, sự xuất hiện của Lý Lăng đã trở thành cái gai trong mắt y!
       .....

      Washington D.C.

     "Thế nào?" Thanh âm trầm ổn màn theo sát khí, trong sát khí lại mang theo uy nghiêm, nam nhân trầm tư nhắm mắt ngồi trên ghế lên tiếng hỏi.

     "Chủ nhân, kế hoạch tiến hành thuận lợi. Chúng ta chỉ cần ngồi chờ tin tức tốt." Lý Lăng đùa bỡn con mèo Ba Tư trong lòng, nhìn nam nhân ngồi phía đối diện, cười lạnh, không biết là gã cười người đó hay là cười chính mình.

     "Cười cái gì?" Nam nhân lại lên tiếng.

     "Không có, ta chỉ đang nghĩ đến kết cục của bọn người Vũ Văn Ngạn." Con mèo Ba Tư trong tay y đột nhiên kêu ré lên đau đớn.

     "Tốt nhất là vậy..." Nam nhân mở mắt, từ từ nâng mình ngồi thẳng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm con chó " trung thành" trước mặt, lòng thầm nghĩ, bằng không... mạng người ở trong mắt y, nếu không có giới trị lợi dụng thì cũng không đáng một đồng, cho dù là thủ hạ do chính mình thân thủ bồi dưỡng, hết giá trị thì vẫn chỉ có tử vong.

      Lý Lăng vẫn lẳng lặng nhìn người nam nhân toàn thân sát khí ngồi phía đối diện, tuy nhiên thân hình không khỏi run lên một chút. Bản thân y luôn đứng trên đỉnh cao của giới sát thủ, thế nhưng nam nhân này, cho dù tuổi tác trải qua năm tháng đã thay đổi, nhưng khí thế không hề suy chuyển, vẫn có một cỗ sát khí bừng bừng như chực nuốt chửng sinh mệnh của người khác vây quanh. Y không chấp nhận dù chỉ một hạt cát trong mắt mình, La Tu, kẻ từng bài danh sát thủ số 1 cũng không ngoại lệ. Phản bội y chỉ có một kết cục duy nhất...
       ......

     "Thần, tìm Tu nhi đến đây." Vũ Văn Ngạn nặng nề nói, Vũ Văn Tu không ở bên y, khi y phát hiện ra thân ảnh nhỏ nhắn đó không ở bên mình, nhất thời vẫn thấy không quen.

     Vũ Văn Thần vừa nhìn lên màn hình vừa cười nói: "Ca, ngươi để tiểu Tu nhi ở trong khoang thuyền ngủ tiếp một chút đi, trẻ con ngủ không đủ sẽ chậm lớn."

     Thần sắc Vũ Văn Ngạn lại lạnh xuống vài phần, thanh âm đề cao: "Ngươi không đi, ta đi."

     "Được rồi được rồi được rồi, ta đi, ta đi còn không được!" Vũ Văn Thần tuy rằng đã sớm quen tác phong bá đạo của Vũ Văn Ngạn, lại vẫn từ chối một hồi lâu, từ chối rồi lại vẫn chạy đi tìm người. (Vì cái số anh là cái số thích ăn khổ!=.= Rượu mời không uống thích chọc tổ ong vò vẽ để uống rượu phạt!)

      Đi chưa được bao lâu, Vũ Văn Thần đã nhanh chóng trở lại: "Ca, không thấy tiểu Tu nhi, trong khoang thuyền không có ai, khắp tàu cũng không tìm thấy người."

      Vũ Văn Ngạn nghe vậy sắc mặt lãnh đến dọa người, Vũ Văn Thần cũng cảm giác không ổn, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn gọi đến người phụ trách khoang sau: "Tất cả những người được yêu cầu đi tra xét đã rời tàu sao?"

      Người phụ trách khoang sau là thủ hạ trực thuộc dưới tay Vũ Văn Thần, thấy cả hai vị chủ nhân đều giận đến tái mặt, tuy không biết tại sao nhưng nhất thời cũng cảm giác không ổn, run rẩy nói: "Ân, tất cả đều xuống nước, hơn nữa, thuộc hạ... "

     "Shit, ca, mau nhìn." Không đợi người này báo cáo xong, Vũ Văn Thần đột nhiên thấp giọng mắng.

     Cùng lúc đó, tàu bên kia, Đường Phong cũng hỏi sang: "Ngạn, chẳng phải đã nói chỉ có 10 người thôi, sao hiện tại lại nhiều ra một người?"

     Vũ Văn Ngạn rất nhanh xoay người nhìn lại màn hình, thấy trong làn nước xanh thẫm một thân ảnh tuy được trang bị đầy đủ không khác mọi người nhưng thân hình lại nhỏ hơn rất nhiều, thuần thục chuyển động trong nước, dường như không phải đang chấp hành nhiệm vụ mà là đi du lịch ngắm đáy biển, lại còn đang cùng cá nhỏ dưới đáy biển chơi đùa nữa nhi!

     Trong thoáng chốc lửa giận bốc lên tận đầu, Vũ Văn Ngạn toàn thân tức giận bão táp bắn ra, chiếc ly trong tay nện lên sàn tàu, choang một tiếng vỡ nát, y cũng không nhìn lại Vũ Văn Thần, xoay người bước đi, "Nơi này giao cho ngươi." Y hướng về phía sau khoang thuyền đi đến, thân hình kia y thật sự quen thuộc đến không thể tái quen thuộc, ngoài Vũ Văn Tu còn có ai.

     "Chủ nhân, đây là... " Một thuộc hạ nơm nớp lo sợ nhưng lại không thể không tiến ra ngăn lại Vũ Văn Ngạn,  nhìn thấy bộ dáng y tràn ngập lửa giận muốn giết người, chân run, nói còn chưa nói hết, liền thẳng tắp bị gạt bay sang bên.

     "Ngươi a, thật sự là ngu ngốc." Vũ Văn Thần nhìn về phía ác ma đại ca, lắc đầu nói với người kia: "Hắn hiện tại là lửa giận tận trời, ngươi không phải muốn chết thôi, để làm chi ngăn hắn lại."

     "Nhưng mà, nhưng mà, Thiếu chủ, muốn ta... " Người nọ lần thứ hai chưa nói xong lại bị “bạo ngược”, sắc mặt tái nhợt nhìn thấy Vũ Văn Ngạn đã đi mà bay về tự lúc nào.

     "Thiếu chủ nói gì?" Vũ Văn Ngạn lên tiếng, mồ hôi lạnh tươm tướp ra trên trán người thuộc hạ trước mặt y.

     Người nọ nuốt khẩu nước miếng, sau đó từ từ nhắm hai mắt, lấy hết can đảm không màng sống chết nói: " Thiếu chủ, Thiếu chủ nói: ‘Ta rất tò mò muốn tìm hiểu cái gọi là kho báu của Magellan kia, cho nên tự mình xuống nước đi tra xét, nếu, nếu...’"

     "Nếu cái gì?" Vũ Văn Ngạn vốn ghét nhất là cái cái lối nói ấp a ấp úng, cả ngày không được một câu, nôn nóng lại làm lửa giận bốc cao mấy phần, vung tay súy tay thuộc hạ đáng thương lên vách tàu. Vũ Văn Thần đứng một bên, lúc này căn bản không dám bước đến gần ca ca mình, hiện tại hắn đang hết sức hối hận đã đồng ý đổi tàu với Đường Phong. Cái tên tiểu nhân ấy bây giờ hẳn là đang một mình một vương quốc, cùng ái nhân khanh khanh ta ta, đã thân thiết càng thêm thân thiết...

     "Thiếu chủ nói, nếu chủ nhân phát hiện, kêu, kêu ngài không cần xuống nước, Thiếu chủ không có việc gì, hơn nữa, hơn nữa, Thiếu chủ nói, ngài ấy có đeo bộ đàm, kêu ngài dùng thiết bị liên lạc trên tàu liên hệ, còn có, còn có, Thiếu chủ dự đoán được ngài sẽ tức giận phi thường, cho nên, ngài ấy nói, nói ngài không cần tức giận, hơn một giờ đồng hồ sau, cho dù không phát hiện được gì, Thiếu chủ cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt ngài, tuyệt đối bình an, sau đó trở về, tùy tiện ngài trừng phạt." Người nọ dựa vào vách tàu, chân đã sớm nhũn, run rẩy nói xong.

     Vũ Văn Ngạn cũng không nói gì thêm, trực tiếp xoay người trở lại khoang hạm trưởng, Vũ Văn Thần nhìn thấy ca ca dường như chỉ còn lãnh khí, nộ khí đã giảm bớt, sờ sờ mồ hôi trên trán mình, quay sang thuộc hạ lúc này sắp đứng không vững nói: "Ngươi sao không nói sớm, làm ta sợ muốn chết."

     Người nọ hiện tại ngay cả thở đều còn chưa thở ổn, thực hối hận  đã nhận lời giúp Thiếu chủ truyền lời, chủ nhân thật sự hảo dọa người. 

     Mà “thủ phạm” của cuộc “bạo loạn” trên tàu lúc nay lưng đang đeo bình dưỡng khí, tiêu sái nơi nơi bơi lặn, tâm thần đều bị cảnh trí dưới đáy biển hấp dẫn không thôi. Mặc dù trước kia hắn cũng đã lặn xuống đáy biển, nhưng đó là do nhiệm vụ yêu cầu, đi về đều vội vàng, căn bản không có thời gian thưởng thức. Mà hiện tại, tuy rằng cũng là nhiệm vụ nhưng tâm tình đã không giống với lúc trước, cho nên mọi thứ nhìn thấy cũng khác nhau, làm hắn thật sâu bị hấp dẫn... 
_______________

12 nhận xét:

  1. hahaha.la ah nha.gio nay van ko thay ai com,like.may nhi.(quay lai).om ban cai nao.thom 1 cai ma trai,1 cai ma phai.chao mung nang da ve.(ah,ma ta thom chu ko phai honn ah nha.chuon chuon luot nuoc thoi.)le te chay nhanh .

    Trả lờiXóa
  2. Hú hú hú. Ta đây. Chào mừng nàng quay lại. Hè hè, lần này ta không được tem nhưng vẫn vui ghê. Chào lần nữa bạn hiền ^^

    Trả lờiXóa
  3. sao mà nàng lặn lâu quá đi, mừng nàng đã trở về ..ha...ha...

    Trả lờiXóa
  4. @ ningca: Lâu quá không gặp ningca cơ!*Ôm ôm* TT^TT Thơm hay hun đều được mà... Iu iu nàng nghen! ^^

    @ tiểu phudu: *nhào vô ôm* *Toe toét* Ta về rồi nàng! ^^ Ta định hôm nay up 2 chap, nhưng mờ buổi tối lại bị lôi ra ngoài đàn đúm, giờ bùn ngủ óa! TT^TT Nếu ta không đủ sức "trụ" thì sáng mai ta up vậy nhé! TT^TT Ôm cái nữa nào! *Dụi dụi*

    @ tiểu Dieu: Mà ta nè... hun đi, hun đi...Hun chào mừng đón ta trở về cái coi nàng!^^

    Trả lờiXóa
  5. ôô, nàng đã chở lại... ta vào nhà nàng hóng hớt mấy hôm, ngạc nhiên nàng đã ngụp lặn đâu mất ^^, ta chưa đọc comm sau nha~ yêu nàng

    Trả lờiXóa
  6. @ http: Tuần trước ta có gửi lời nhắn nhủ các nàng là ta sẽ nghỉ một tuần rùi mừ, ở bên chap gần nhất của Hào Môn ý, nhưng nếu nàng nào không đọc Hào Môn thì chắc không bít đâu! lần sau ta sẽ post riêng nghen! ^^ Túm lại là ta sẽ không drop! ^^ Nàng yên tâm ủng hộ ta nghen! *Ôm ôm*

    Trả lờiXóa
  7. HUHUHU chờ lâu quớ bi h mới thấy nàng đã quay trở lại aaaaaaaaaaaaaa *khóc như mưa* tưởng nàng bỏ mặt hủ nữ bọn ta mà theo chồng rùi chứ *vật vả*
    pi et : mừng nàng comeback *um hun quằn quại*

    Trả lờiXóa
  8. @ longphivan: Hờ hờ, bọn con trai ngoài đời mà được một phần như mí anh trong này thì ta nguyện bỏ các nàng theo chồng một cách không thương tiếc... Có điều mơ vẫn chỉ là mơ... TT^TT...

    Trả lờiXóa
  9. hắc hắc, TU nhi thật đáng iu, Thần ka thật là ... đáng thương ^^, suốt ngày bị anh Ngạn doạ sợ chết khiếp~ Ta iu nhứt là Thần kakakaka
    Ths nàng ^^ *ôm* *ôm*

    Trả lờiXóa
  10. @ http: Số của Thần Thần là số con bọ rệp, số con rùa, bị người người lừa đảo chà đạp, hờ hờ hờ... Nhưng mờ ta thấy Thần Thần vẫn thiệt đáng iu cơ! ^^

    Trả lờiXóa
  11. Tu nhi ơi là Tu nhi, em thì thoải mái dạo chơi dưới đáy biển, tung tăng chơi đùa với cá, còn Thần với bọn đàn em thì khổ sở bị phụ thân em đông lạnh trên bờ, đã vậy em còn đoán trước sự tình mà gởi lại lời nhắn khiến phụ thân muốn xuống nước mang em về cũng ko thể nữa, bảo sao Thần chịu đựng nổi núi băng cho đến khi em trở về đây?

    Trả lờiXóa
  12. Tu nhi that nghich ngom nha!!!Em tu vui choi lam moi ng doa mun chjt lun uj ak

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment