2/5/11

Huyết liên

Đệ thập nhất chương: Hiểm ngộ "hải tặc"
     
     Vũ Văn Tu tay chống cằm, chăm chú nhìn vào màn hình ra-đa, từ lúc trò chuyện với Lý Lăng xong, lòng hắn càng ngày càng bất an, chính là nói không rõ vì đâu mà bất an, có chỗ nào không ổn...

     "Đường Phong, bọn họ cất giữ hàng hóa ở nơi nào?" Vũ Văn Tu nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên cứ bắt đầu từ địa điểm hàng hóa được cất giữ, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.

     "An, nghe nói là ở khu vực hải phận quốc tế gần Sydney." Đường Phong suy tư trong chốc lát, dựa vào nguồn tin của Lăng cung cấp, thẳng thắn trả lời, "Ngươi hỏi việc này làm gì?"

     "Không có gì." Vũ Văn Tu nhìn Vũ Văn Ngạn yên lặng nhắm hai mắt, trên mặt không hiển lộ vẻ lo lắng, càng thêm cảm thấy dường như lập tức phải phát sinh chuyện gì...

     "Ca, phía Đông Nam ba mươi độ, có hai quân hạm đang đi về phía chúng ta, còn có thêm ba tàu chiến ngầm." Vũ  Văn Thần ở tàu chiến ngầm bên kia liên lạc đến.

     Vũ Văn Ngạn gật đầu: "Đường Phong." Vũ Văn Tu cũng hiểu trò chơi bắt đầu rồi, hắn nhảy xuống khỏi người Vũ Văn Ngạn.

     "Hai chiến quân hạm phía trước được lai tạo từ thành quả của kỹ thuật Nhật Bản và kết quả nghiên cứu cải tạo vũ khí chiến đấu của Bộ quốc phòng Hoa Kỳ, hỏa lực của chúng từng được Mafia Italia khai phá, ba chiếc tàu chiến ngầm cũng không phải loại chỉ để phô trương thanh thế." Vũ Văn Ngạn lắng nghe thông tin báo cáo của Vũ Văn Thần, lạnh nhạt thốt: "Lai lịch?"

     "Ngạn, theo báo cáo từ Bộ phận quản lý khu vực biển của Liên Hợp Quốc, do cục diện chiến tranh khu vực mà có một vài phần tử khủng bố lai vãng, bọn họ tự hình thành quân đoàn, chuyện cướp bóc tàu thuyền các nước đi qua khu vực này, thủ đoạn tàn độc, Hội đồng Bảo an đã kêu gọi hải quân các nước tiêu diệt tập đoàn hải tặc này, có điều không ai biết là trang bị của bọn họ lại tốt đến như vậy." Đường Phong ngồi trên ghế phó lái, quay đầu lại nói.

     "Hạ vốn gốc, không tồi, đều họ tự tìm đến, ta không nghĩ nhìn thấy có bất cứ một con cá nào lọt lưới." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng ra lệnh.

     "Thế nhưng, bọn họ không phải... " Đường Phong cảm thấy khó hiểu, nhìn Vũ Văn Ngạn. Trên thực tế, bọn họ có thể tránh không xung đột với đám hải tặc này, họ không phải lệ thuộc bất cứ thế lực quốc gia nào, cho nên căn bản không cần thiết phải nghe lời hiệu triệu mà xuất đầu tiêu diệt hải tặc lúc này, chỉ cần đàm phán là được.

     "Bọn chúng không thực sự chỉ là hải tặc." Vũ Văn Tu nhìn ra nỗi băn khoăn của Đường Phong, chỉ về phía hình ảnh được đưa lên trên màn hình lớn, "Bọn chúng cố ý đối địch với chúng ta, tuy bề ngoài là hải tặc, nhưng ta nhớ kỹ trong báo cáo của Liên Hợp quốc có nói rõ, hiện nay hải tặc tập trung hoành hành ở khu vực bán đảo Somalia, như vậy ở đây khó có thể xuất hiện một bộ phận hải tặc có trang bị tối tân hỏa lực mạnh đến như vậy, trừ khi có người cố ý..." Vũ Văn Tu siết chặt nắm tay, xem ra hắn đã xem nhẹ thế lực của Zero, thời gian qua tổ chức đã nắm giữ được những kỹ thuật tân tiến, hơn nữa mạng lưới đã bắt chặt vào các quốc gia.

     "Ta hiểu." Đường Phong hiểu ý Vũ Văn Tu, cũng không thể không cảm thấy khâm phục Vũ Văn Ngạn, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy y đã lập tức nhìn ra có trá*, Vũ Văn Ngạn không hổ là Vũ Văn Ngạn! Hiểu được rồi, hắn bắt tay vào phân công nhiệm vụ xuống dưới. (* cạm bẫy)

     Hai chiếc chiến hạm tàu ngầm của họ nhanh chóng song song hướng về một phía, chuẩn bị chiến đấu trực diện.

    Vũ Văn Tu quan sát trận thế, thầm nhận ra Vũ Văn Ngạn cũng có ít nhiều nghiên cứu với hải chiến. Khoảng cách giữa hai chiến hạm này bảo đảm tương hỗ chiến đấu, không vướng chân nhau, linh hoạt hành động, hơn nữa, trong trường hợp một trong hai gặp nạn, phát nổ, cũng sẽ không liên lụy đến đến chiếc còn lại. Thoạt nhìn thì đơn giản, không có gì đáng lưu ý, nhưng ngẫm kỹ lại mới thấy tất cả đã nằm trong một tính toán nghiêm mật, cũng đồng thời cho thấy phản ứng vô cùng mau lẹ.

      Vũ Văn Tu không định tiếp tục ẩn núp trong vòng tay của Vũ Văn Ngạn, nếu tổ chức đã muốn hướng về phía hắn mà bắt đầu công kích, như vậy hắn sao có thể buông tha cho cơ hội này, để xem cuối cùng bọn chúng muốn đùa giỡn những gì.

     "Ảnh, ngươi liên lạc với Bộ quốc phòng của Mexico và Australia, nói bọn họ tốt nhất phía người đến dọn dẹp mấy thứ gì đó trên hải phận của họ, đối nghịch với Vũ Văn gia ta không có kết quả gì tốt đẹp." Vũ Văn Tu nghe vậy chợt cười, thì ra Vũ Văn Ngạn trấn định như vậy là đã có định trước.

     "Rõ." Ảnh cung kính trả lời.

     Dương Vân đứng ở một bên, nói: "Ta cần làm gì?" Hiện tại sự việc có nặng có nhẹ, không phải là lúc hắn đùa giỡn say tàu.

     Vũ Văn Tu đáp: "Ngồi yên, hảo hảo quan sát là được." Vô nghĩa, Vũ Văn Tu hắn không phải là đồ ngu ngốc, hắn tuyệt đối không thể để một kẻ say tàu đi hỗ trợ, kiểu đó chỉ biết càng giúp càng loạn.

     Dương Vân khẽ nhíu mày, còn chưa nói gì, Đường Phong đã lên tiếng: "Vân, trở về chỗ ngồi, ngươi không có kinh nghiệm tham chiến loại này, hơn nữa ngươi đứng ở đây sẽ khiến ta phân tâm."

     Dương Vân lắc đầu nói: "Kinh nghiệm chiến đấu ở đất liền hay trên biển chẳng phải cũng cùng một đạo lý sao, giúp được đến đâu, ta làm đến đó, tuyệt không vướng bận ngươi." Dương Vân tuy rằng thân phận là bác sĩ của Vũ Văn gia, thế nhưng thân thủ cũng cùng Vũ Văn Ngạn một nơi luyện đến.

     "Ngồi xuống đi." Vũ Văn Ngạn đột ngột lại lên tiếng, có chút như không kiên nhẫn.

     Dương Vân nhìn nhìn Đường Phong đang ngầm thúc giục hắn, lại nhìn dáng vẻ không thương lượng thêm của Vũ Văn Ngạn, buộc phải gật đầu: "Ta ngồi thì được rồi." Hắn cúi đầu, kéo thân thể trở lại ghế phía sau lưng Đường Phong, bất quá ánh mắt không  rời đi chút
nào.

     "Ca, xuất hiện tín hiệu quấy nhiễu." Giọng nói của Vũ Văn Thần truyền đến.

     Vũ Văn Ngạn cũng thấy ra-đa xuất hiện hiện tượng bị nhiễu sóng, lạnh lùng hừ một tiếng, xem ra có người quả thực quyết tâm đối với bọn họ không đấu không xong.

     "Ca, chúng ta bị các tàu ngầm vây quanh , hơn nữa các quân hạm cũng hướng phía này chạy tới." Vũ Văn Thần truyền đến hình ảnh phía bên ngoài, ba chiếc tàu ngầm xếp thành hình tam giác vây bọn họ ở giữa.

     "Chủ nhân, không thể loại bỏ tín hiệu quấy nhiễu." Một kỹ thuật viên quay đầu lại thông báo với Vũ Văn Ngạn, vào lúc này y vẫn bình tĩnh một cách dọa người. Dương Vân ngồi ở phía sau lại lo lắng nhấp nhổm.

     "Ta đến." Vũ Văn Tu tiến đến, người nhân viên rời khỏi chỗ, nhường lại vị trí cho hắn. Vũ Văn Tu ngồi vào ghế, thoáng quan sát bàn điều khiển, rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của thuộc hạ, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng thao tác một cách thuần thục.

     Vũ Văn Ngạn lại nổi giận một cách khó hiểu. Bầu không khí lập tức trở nên âm trầm khó thở khiến tất cả thuộc hạ hoảng sợ lục tục đứng dậy. Dương Vân đi đến bên cạnh Đường Phong.

     Đường Phong nhìn thoáng qua Dương Vân, giơ tay ôm lấy hắn, miệng nói: "Nằm sấp xuống, chiến hạm sẽ rung lắc mạnh."

     Người say tàu sợ nhất rung lắc, Dương Vân nghe thấy liền bất động, túm chặt lấy y phục của Đường Phong, trước mũi phảng phất mùi vị nam tính của hắn.

     "Còn bao lâu nữa bọn họ sẽ tiến vào tầm ngắm?" Vũ Văn Tu vừa thao tác không ngừng tay, vừa hỏi người đứng bên cạnh. 

     "Thiếu chủ, còn 2 phút." Người trả lời thầm ướt mồ hôi lạnh, Thiếu chủ cùng chủ nhân rất giống nhau, không giận mà uy, khiến người xung quanh hít thở không thông, cũng may tim mình khỏe, không bị dọa hôn mê...

     "Vậy đủ rồi." Vũ Văn Tu mỉm cười, loại chương trình quấy nhiễu này chưa làm khó được hắn, có điều hắn không ngờ kỹ thuật viên của Vũ Văn gia trình độ chỉ có bấy nhiêu. (Không phải người ta bất tài, mà là em quá khủng, rõ oan uổng!)

     "Thần, bên đó thế nào?" Vũ Văn Ngạn đặt tay trong lòng, lẳng lẳng quan sát tình thế bên ngoài.

     "Ca, chỉ cần bọn chúng tiến vào tầm bắn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể khai hỏa." Vũ Văn Thần đáp, tay hắn sốm đã đặt lên phím khai hỏa, chỉ còn chờ mệnh lệnh từ Vũ Văn Ngạn.

     "Tu?" Vũ Văn Ngạn nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn mà tràn ngập hấp dẫn ánh nhìn ở phía trước, trong thanh âm muôn thuở lạnh lẽo ẩn ước một vẻ ôn nhu.

     "Còn 1 phút." Vũ Văn Tu hiểu ý Vũ Văn Ngạn, không quay đầu lại, chỉ trả lời ngắn gọn.

     "Nghe rồi? 1 phút nữa, cuộc chơi bắt đầu." Vũ Văn Ngạn gật đầu, đùa nghịch chiếc nhẫn phát ra ánh sáng bạc trên ngón tay, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý âm trầm, y đã muốn kiến quỷ sát quỷ, ngộ phật sát phật, cản đường y chỉ có một chữ: Chết.

     "Rõ." Đường Phong cùng Vũ Văn Thần đồng thời lên tiếng nhận lệnh. Đại đương gia đã cho phép, không có lý gì không dốc toàn lực đạp thiên hạ dưới chân.

____________
Chương 10

8 nhận xét:

  1. Nếu mở ra mà vẫn nguyên xi --> ta chưa xé tem ta sẽ đọc không vào nên --> ta phải lấy tem trước. Mà chưa đọc thì --> chưa còm tử tế được. Mà đọc xong rồi thì --> hị hị ta lại ngại còm lần 2. Đừng ném dép ta ahhhhh. *Chạy*

    Trả lờiXóa
  2. @ tiểu phudu: *Nhìn chằm chằm, giơ chân, rút dép* Chạy a... Còn muốn chạy a... Argggggg...*Vèo*

    Trả lờiXóa
  3. 2 nàng chơi trốn tìm sao cho ta tham gia với ..h.i.h.i.................

    Trả lờiXóa
  4. oa, chương này 2 bạn Tu Ngạn tha hồ mà oai phong lẫm liệt, 2 ngôi sao này có mặt ở đâu là nơi ấy chẳng còn bóng dáng ai nữa a~~~, ta vẫn thix bạn Thần, bạn ấy cute quá xá, thương yêu 2 bố con Ngạn và Tu ghê luôn
    Ths nàng nhiều nha Yu~ *ôm* mong chương mới của nàng ~

    Trả lờiXóa
  5. @ Tiểu Dieu: *Lườm* Nỉ a... Ta đang truy đuổi ...vương bát đản, ai trốn tìm a!!!

    @ http: Uk, có nàng động viên, bộ này ta bon bon chắc rồi! ^^

    Trả lờiXóa
  6. haizzz....Nói thật là tên Lí Lăng cứ như là ma ấy, cứ ám bé Tu hoài, ta ghét tên này, ghét lun lão già đứng đầu…=”=

    Trả lờiXóa
  7. @ nao-chan: Tên nì si bé Tu mà, La Tu ấy, sau đó lại thấy Vũ Văn Tu giống La Tu wa nên bám đuôi như oan hồn bất tán, cũng chưa bít đến cuối cùng thế nào! ^^

    Trả lờiXóa
  8. y đã muốn kiến quỷ sát quỷ, ngộ phật sát phật, cản đường y chỉ có một chữ: Chết. => ta rét khi nghe câu này....

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment