Tựa vào ngực Vũ Văn Ngạn, cảm giác bất an vừa rồi lắng dịu xuống trong lòng Vũ Văn Tu. Hắn nhớ Vũ Văn Thần từng nói hắn có khả năng khiến Vũ Văn Ngạn đang phẫn nộ cũng phải bình tĩnh lại, nhưng bây giờ thì hắn thấy ngược lại, Vũ Văn Ngạn có loại hơi thở khiến hắn bình tĩnh, yên tâm.
Lòng an tĩnh lại, Vũ Văn Tu nhẹ nhàng thả lỏng, tựa vào Vũ Văn Ngạn, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực trong lồng ngực y, cảm nhận được vòng tay ấm áp của y, một đôi tay khiến cho hắn có cảm giác muốn toàn tâm toàn ý đi tin tưởng. Hắn tự hỏi, chẳng lẽ chính mình đã thực sự thích Vũ Văn Ngạn rồi sao? Đã từng một lần, hắn cho rằng khí thế cường giả của y là nguyên nhân khiến hắn bị hấp dẫn. Bây giờ hồi tưởng lại, lúc ở sòng bạc, chẳng qua là mình thích đùa dai nên mới giả làm tình nhân của y, nhưng khi ở Pháp, lúc hắn bị thương, nhìn thấy ánh mắt đầy đau lòng lẫn tức giận của Vũ Văn Ngạn, hắn lại cảm thấy mình thực có lỗi; khi họ ở trong rừng Amazon, gặp Vũ Văn Ngạn thúc thủ vô sách, bao nhiêu lo lắng cùng đau lòng tràn ra trong hắn đều là vì Vũ Văn Ngạn; ngẫu nhiên khi gặp khó khăn, khi muốn có một người ở bên để dựa vào, người xuất hiện ở trong mộng của hắn, khiến hắn an tâm vẫn là Vũ Văn Ngạn... Chẳng lẽ hắn đã ở trong bất tri bất giác thích y tự lúc nào, sau đó chậm rãi biến thành một loại thói quen, thói quen có y, cần y... Nếu vậy thói quen quả thực là một thứ đáng sợ, khiến người ta vạn kiếp bất phục*. (* vạn kiếp khó trở về như lúc ban đầu)
Vũ Văn Tu nhìn vào trong mắt Vũ Văn Ngạn, đôi mắt ấy vẫn luôn lạnh như băng, như lúc ban đầu họ mới gặp nhau, không có nửa điểm thay đổi, Vũ Văn Tu không khỏi nhíu mày: "Vì sao ngươi không cười nhiều hơn một chút?"
Vũ Văn Ngạn khẽ cau mày, gặp Vũ Văn Tu nghiêm túc nhìn mình, y lạnh lùng nói: "Trong thế giới của ta không có chữ “cười”, đó là biểu hiện của kẻ yếu." (No no, anh chủ quan duy ý chí quá nghen!) Vừa nói y vừa đi về phía ghế ngồi trong khoang thuyền trưởng.
Vũ Văn Tu thấy y ngay cả một chút cảm xúc dao động đều không có, không khỏi nghiêng đầu, sau đó ngây ngốc cười, phỏng chừng hắn suy nghĩ nhiều, hắn sao có thể thích một kẻ không hiểu tình cảm, huống chi lại là phụ thân của thân thể này, vậy sự ỷ lại của hắn đối với Vũ Văn Ngạn, có lẽ chính là chút quyến luyến còn sót lại của đứa con y đối với lão ba đi.
Vũ Văn Tu bị Vũ Văn Ngạn ôm vào lòng, ngồi vào ghế thuyền trưởng, sau đó hắn lui thành con mèo nhỏ tựa vào ngực Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn siết chặt vòng tay quanh Vũ Văn Tu, trầm giọng nói: "Vị trí."
"Chủ nhân, chúng ta đã rời xa Hawaii 50 km, hiện ở vào vùng biển phía Tây Nam cách Mexico 1000 hải lý, hơn nữa có điện tín từ đất liền truyền tới, họ nói muốn nói chuyện với ngài." Một kỹ thuật viên ngồi trước hệ thống bàn điều khiến báo cáo chi tiết.
Vũ Văn Ngạn nghe vậy, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua một tia thị huyết tiếu dung: "Gọi Đường Phong bọn họ lại đây."
Nhận được lệnh gọi của Vũ Văn Ngạn, Đường Phong, Dương vân không dám chậm trễ, cho dù Dương Vân đang bị say tàu cũng vội vàng tiến đến. Một chút say tàu không làm hắn chết được, nhưng cãi lệnh Vũ Văn Ngạn phỏng chừng cái mệnh nhỏ đi lúc nào cũng không biết.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy hai người, không nói gì thêm, ra hiệu bảo bọn họ ngồi vào vị trí, sau đó lạnh lùng nói: "Tiếp điện đàm."
Vũ Văn Tu nghe lời này không khỏi khẽ nhướng mày nhìn lên Vũ Văn Ngạn, đập vào mắt hắn chiếc cằm cương nghị mang theo tuyệt đối khí phách cùng lãnh khốc, sau đó hắn lại nhìn chăm chú vào hình ảnh xuất hiện trên màn hình.
Một bóng người hiện ra, chỉ thấy đó là một nam tử bề ngoài rất dụ hoặc, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ yêu mị, gã ngồi trên sô pha, giữa những ngón tay là một ly hồng rượu sóng sánh, trên đùi gã là một con mèo Ba Tư đang say ngủ. Khuôn mặt gã nở một nụ cười tà, nhìn vào vẻ mặt ngạc nhiên của Vũ Văn Tu: "Đã lâu không gặp."
Vũ Văn Tu liếc mắt nhìn lên, không khỏi nhướng mày, "Đúng vậy, đã lâu không gặp, lão sư, không, hẳn là phải gọi thế này: Zero!" Vũ Văn Tu tận lực giữ cho âm điệu bình tĩnh, hắn sợ để cho người đó cảm thấy mình đang khác thường.
Vũ Văn Ngạn ôm lấy hắn, tựa vào ghế thuyền trưởng, lạnh lùng nhìn nam nhân trên màn hình, lại cúi đầu nhìn Vũ Văn Tu đang cố trấn định trong lòng mình, trầm giọng hỏi: "Ngươi chính là Lý Lăng của Zero?"
Lý Lăng nhích miệng cười, tức khắc bày ra nam nhân mị lực, nhấp một ngụm hồng rượu, thong thả vuốt ve lớp lông mượt mà của con mèo Ba Tư nằm trong lòng, tà cười, tay lay động làn rượu sóng sánh trong ly: “Vũ Văn đương gia, hảo nhãn lực, đúng, ta chính là Lý Lăng, sát thủ của Zero."
Vũ Văn Ngạn nghe Lý Lăng thừa nhận, dường như một chút cũng không để tâm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Vũ Văn Tu, sắc mặt bình thản, trong vẻ lạnh như băng mang theo uy nghiêm cùng khí phách, chỉ là cặp mắt càng thêm thâm thúy : "Hàng hóa của ta ở trong tay các ngươi, mục đích?"
"Vũ Văn đương gia, quả nhiên khoái nhân khoái ngữ*." Lý Lăng vừa nói vừa cười càng thêm vui thích, ánh mắt tà ác nhìn chăm chú vào người thiếu niên đang nằm trong lòng Vũ Văn Ngạn, lúc này rất yên tĩnh không lên tiếng. (* Người hào sảng lời cũng hào sảng, ý khen thẳng thắn, không vòng vo.)
"Nếu yêu cầu của ta chính là muốn đứa con của ngươi đâu?" Vẻ mặt Lý Lăng đột nhiên lướt qua một tia lợi hại, bất quá chỉ trong nháy mắt, vẻ cười tà mị đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng chờ câu trả lời của Vũ Văn Ngạn.
Đường Phong lúc này đang ôm Dương Vân ngồi ở một bên, nhìn chăm chú về phía Vũ Văn Ngạn, hắn có thể cảm giác rõ ràng Vũ Văn Ngạn đang tức giận, hơn nữa một bàn tay ôm Vũ Văn Tu đã sớm siết chặt lại thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch.
Vũ Văn Tu nghe Lý Lăng nói, thân thể lại hiển nhiên cảm giác được sự cứng đờ của Vũ Văn Ngạn, hắn vươn tay ôm nhẹ lấy bàn tay siết chặt của y, cho y một nụ cười an ủi, sau đó ánh mắt lập tức trở nên âm ngoan nhìn về phía nam nhân mình sớm căm hận đã lâu trên màn hình: "Ngươi muốn ta? Cũng không hỏi ý ta thế nào? Bất quá cho dù ngươi hỏi, câu trả lời của ta cũng là: Ta Vũ Văn Tu kiếp này tuyệt đối lưu lại bên người một người ta yêu. Hơn nữa những món đồ chơi bên cạnh ngươi, không, nói đúng ra là, “cấm duệ” của ngươi phỏng chừng cũng không thiếu ta này một người đi." Vũ Văn Tu nhướng nhướng mắt, giọng điệu châm chọc nói ra ý nguyện.
Nghe Vũ Văn Tu trào phúng với Lý Lăng, Dương Vân khẽ cười, quả nhiên, vị Thiếu chủ này của Vũ Văn gia thực đáng yêu, rất thú vị.
"Ngươi nghe thấy rồi." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng lên tiếng, có điều ánh mắt không rời khỏi người thiếu niên nằm trong lòng.
Chén rượu trong tay bị Lý Lăng bóp nát, chất lỏng đỏ tươi chảy theo bàn tay chậm rãi đi xuống, vẻ độc ác chợt lóe mà qua, Lý Lăng bật cười ha ha, "Vũ Văn Tu, ngươi thật sự rất thú vị."
Vũ Văn Tu nhìn được một tia âm lãnh cùng tà khí trong mắt Lý Lăng, hắn thở dài. Ta sao có thể không hiểu ngươi, trước kia ngươi là giáo luyện của ta, sau lại tự xưng là chủ nhân của ta, hiểu biết của ta về ngươi muốn nói cũng không hết.
Vũ Văn Ngạn nhận ra sự trầm mặc của Vũ Văn Tu, bàn tay y trở lại nắm chặt lấy tay hắn, tựa như muốn truyền sang hắn sự kiên cường, sau đó y nhìn về phía Lý Lăng: "Ta không rảnh đùa giỡn với ngươi, có chuyện nhanh nói, không có chuyện liền cút cho ta."
Lý Lăng dừng tiếng cười, thay đổi tư thế ngồi, tà mị cười nhìn Vũ Văn Ngạn, thản nhiên nói: "Vũ Văn đương gia, ta xem ngươi chẳng phải đã đem lòng yêu đứa con do chính ngươi thân sinh đâu? Theo ta điều tra, đường đường Đương gia của Vũ Văn gia tộc lại đã có mối quan tâm yêu thương vượt quá giới hạn tình yêu cha con với con trai mình đi."
Lời vừa thốt ra, ngoại trừ Vũ Văn Ngạn, Đường Phong, còn lại tất cả đều kinh ngạc nhìn Vũ Văn Ngạn, chờ y trả lời. Vũ Văn Tu rõ ràng ngây ra một lúc, sau đó định thần lại, nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Ngạn, thế nhưng, hắn thực sự cảm thấy thân thể Vũ Văn Ngạn cứng đờ.
Dương Vân giật mình, nhìn thoáng qua Đường Phong đang ôm hắn, Đường Phong chỉ cười cười, hướng hắn gật gật đầu.
Khóe miệng Vũ Văn Tu khẽ cong lên, như vậy rất tốt, hắn bèn trực tiếp ôm lấy cổ Vũ Văn Ngạn, thừa dịp ánh mắt của tất cả mọi người đều chú ý về phía này, hắn đưa môi mình khẽ áp lên môi Vũ Văn Ngạn. Vũ văn Ngạn trừng lớn hai mắt, tràn ngập kinh ngạc cùng khó hiểu, có điều y không ngăn cản động tác của hắn, cho đến khi Vũ Văn Tu tự ly khai. (Ài, cách tỏ tình của em cũng sốc thiệt!)
Thế nhưng vào lúc Vũ Văn Tu rời đi, bàn tay Vũ Văn Ngạn bỗng đè lấy gáy hắn, tiếp tục kéo dài nụ hôn, đầu lưỡi y khẩn cấp xuyên vào trong miệng hắn, đổi lại Vũ Văn Tu cũng không cam lòng yếu thế, thầm nghĩ rõ ràng vốn là chính mình chủ động, nay lại bị Vũ Văn Ngạn “làm phản”, không công bằng! Răng nanh hắn cắn lên môi y, sau đó hắn trừng mắt liếc y một cái. (Giai nhân trừng mắt liếc, có người mất hồn a!)
"Đáp án như vậy ngươi vừa lòng đi?" Vũ Văn Tu tản mác hàn khí nhìn về phía nam nhân cũng đang kinh ngạc ngẩn người trên màn hình, "Ngay từ đầu, thân phận của ta chính là ‘ nam sủng ’ của Vũ Văn Ngạn."
"Ha ha ha ha..." Đường Phong thật sự không nhịn được, xem ra ngay từ khi Vũ Văn Ngạn tuyên bố thân phận Vũ Văn Tu là tình nhân của y, hắn đã sớm làm tốt hết thảy công tác chuẩn bị tư tưởng, "Uy, việc nhà của người ta, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, thích chính là thích, ngươi có tư cách gì lên tiếng, trước tự quản hảo chính ngươi đi." Đường Phong nhìn thoáng qua người ở trong vòng tay mình, rồi lại khinh miệt nhìn về phía màn hình.
Ánh mắt Vũ Văn Ngạn không khỏi trầm lại, sắc lạnh nhìn Lý Lăng: "Hắn đời này kiếp này đều là người của Vũ Văn Ngạn ta, ai cũng đừng nghĩ đem hắn đi, hắn có chết cũng chỉ có thể cùng ta xuống địa ngục." (Ngay cả khi anh tỏ tình cũng không quên bá đạo a!=.=)
Vũ Văn Tu vui vẻ cười, Vũ Văn Ngạn này thật đúng là không được tự nhiên, thẳng thắn nói một câu thích hắn có khó đến thế không? Bất quá đạo lý đều như nhau, Vũ Văn Tu trong lòng hiểu được, xem ra, Lý Lăng thật sự chọ giận Vũ Văn Ngạn rồi, có điều, Zero, Vũ Văn Tu ta bây giờ cũng không phải là La Tu của trước kia, ngươi muốn chơi thì chơi, ta tuyệt đối phụng bồi đến phút cuối.
"Ta không biết các ngươi có mục đích gì, bất quá ta muốn nhìn một chút, đến cuối cùng ai là kẻ “làm vua” trong thế giới này*." Vũ Văn ngạn khí phách mười phần, lạnh lùng nhìn về phía Lý Lăng. (* Thắng làm vua, thua làm giặc. Ý ảnh nói trong thế giới “ngầm” này của ảnh, ảnh muốn xem ai mới là kẻ mạnh nhất, là kẻ chiến thắng sau cùng.)
"Nga? Phải không? Thú vị, bất quá, còn phải xem ngươi có thể rời khỏi vùng biển tử thần này hay không rồi nói tiếp." Khóe miệng Lý Lăng nhếch lên, "Vũ Văn Tu, nếu ngươi còn sống sót rời khỏi đây, như vậy ta chắc chắn sẽ chuẩn ngươi trở thành đồ chơi của ta....Vũ Văn Ngạn, ngươi quả thực không giống người thường."
"Đồ chơi? Bằng ngươi? Ngươi còn không đủ tư cách, ta xem ngươi chỉ có thể ngoạn ngoạn đám người dưới mặt đất tại nước Mĩ của ngươi." Vũ Văn Tu nhìn thẳng vào Lý Lăng, giọng nói không giấu sự căm hận, cũng mang theo sự trào phúng, nhưng đồng thời cũng khiến người khác cảm nhận được khí thế vương giả từ hắn tỏa ra.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lý Lăng ngạc nhiên nhìn thiếu niên không hề có một chút sợ hãi ở trước mắt gã.
"Người tiễn ngươi xuống địa ngục a!" Vũ Văn Tu liếm liếm khóe miệng, ánh mắt lợi hại nhìn thẳng về phía vị trí trái tim của Lý Lăng.
"Vậy chờ xem ngươi có được cơ hội này hay không." Màn hình chợt lóe lên rồi phụt tắt, Lý Lăng cắt đứt liên lạc. Vũ Văn Ngạn vẫn lãnh tĩnh không nói gì, hắn cũng chỉ lẳng lặng ghé vào ngực y, hít thở mùi vị duy chỉ y mới có.
Những người trong khoang thấy chủ nhân không nói gì, bản thân họ cũng không dám nhiều lời, từ trong cơn sửng sốt dần bình tĩnh trở lại.
"Ca, tín hiệu đến từ Washington D.C." Màn hình tối đen bỗng lại hiện ra hình ảnh của Vũ Văn Thần. Từ lúc bắt đầu đến giờ, Vũ Văn Thần đều nghe rõ cuộc trò chuyện, nói thật, sự kinh ngạc của hắn không thua gì bất cứ ai, thế nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại, nhận ra từ khi cháu yêu của mình xuất hiện bên cạnh ca ca, ca ca hắn liền bắt đầu thay đổi, trong khí thế băng lãnh luôn mang theo một chút ôn nhu. Hơn nữa, ánh mắt Vũ Văn Ngạn nhìn Vũ Văn Tu căn bản là ánh mắt nhìn tình nhân, còn có cả khát vọng độc chiếm kinh người của y đối với đứa trẻ đó... Tất cả đều chứng minh rằng ca ca đã yêu mến thân tử. Có điều, Vũ Văn Tu đã không để ý, hắn còn có tư cách gì phản đối, yêu thì yêu, có gì không thể, huống hồ người ca ca hắn yêu là tiểu chất nhi* người gặp người thích, hoa gặp hoa nở? (* Cháu nhỏ)
"Ân, tiếp tục truy tìm vị trí phát ra tín hiệu. Mọi thiết bị trên chiến hạm kiểm tra thế nào rồi?" Vũ Văn Ngạn khép mắt lại, chậm rãi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Vũ Văn Tu.
"Hết thảy bình thường, hơn nữa không phát hiện tín hiệu quấy nhiễu." Vũ Văn Thần bình tĩnh trả lời, sau đó nhìn thoáng qua Đường Phong, có chút ẩn ý cười cười, thì ra tên này đã sớm nhìn ra tâm tư của ca ca.
"Cách chúng ta bao nhiêu hải lý?" Vũ Văn Ngạn hỏi.
"5000 hải lý."
"Dùng tốc độ lớn nhất tới đó." Y hạ lệnh. Y biết Lý Lăng đột nhiên liên lạc với y, chắc chắn không chỉ để nói chuyện phiếm, phía sau chắc chắn còn có âm mưu. Trước mắt chưa phát hiện được cũng không cần nôn nóng, có điều để tránh xảy ra thêm rắc rối thì phải tốc chiến tốc thắng.
Bình tĩnh, thực bình tĩnh, trên mặt biển sóng nước dập dềnh, nhìn thật thư giãn, thế nhưng liếc mắt ra xa lại không nhìn thấy bờ...
___________
oa~, tem phải hem?
Trả lờiXóaThs nàng đã có HUyết Liên nha~, ta iu truyện này lắm, chờ chương mới của nàng
He he, đáng chit tên Lý Lăng. Lần này thì cho nổ đom đóm mắt rùi nhé.
Trả lờiXóaMà tiểu Tu nhi cũng thật ... shock quá cơ ^^
@ http: Có chap mới rùi nàng, bóc tem hông?^^ Lâu lâu mới thấy có người nói thích Huyết liên TT^TT Bộ nì hay mờ sao...
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: Có một phiên ngoại về Lý Lăng, nhưng có lẽ đến quyển 3 ta mới "đính" phiên ngoài này vô. Bây giờ còn sớm quá! ^^
sao ta đánh pass ko dc ta tức wa à
Trả lờiXóaghét gê á ,nhập pass ko dc?????????? hiz hiz
Ly lang xuat hien lan ni bi fu tu 2ng da kich con nc sock vay dc chu...haha...
Trả lờiXóa