Xem ra Diệm kiên trì dùng phương pháp qua sông để tiết kiệm thời gian là đánh giá cao kỹ năng bơi của hắn. Nếu vì thế này mà hắn anh dũng hy sinh giữa đường, liệu hắn có nên yêu cầu Fiennes chịu trách nhiệm hay không a? Tốt xấu cũng phải lấy được thêm một mảnh huân chương liệt sĩ đi... Bất quá tiết mục xui xẻo “xuất sư chưa tiệp thân chết trước*” thật sự là vài năm không gặp, hắn vốn nghĩ rốt cuộc đã có thể cùng Fiennes sóng vai chiến đấu, không thể tưởng được còn đang trên đường liền gãy cánh, chỉ có thể nói trời đất đố kị anh tài, lam nhan bạc mệnh! (* ý nói vừa mới bắt đầu sự nghiệp, chưa có thành tựu gì đã ...tử!)
Cho tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ tới có một ngày mình lại dùng phương thức khó coi như vậy chấm dứt đời phong lưu, thậm chí còn không kịp nói cho Trần Thạc, hiện tại hắn đã có thể nhẫn nhịn mà chấp nhận cái tên họ Trịnh kia, bọn họ cũng đã có thể bắt đầu giảng hòa; còn có Diệm, người này quả thật là khắc tinh của ta a; ở New York xa xôi, A Địch cùng Tiểu Lệ*, nếu ta không thể trở về chiếu cố các ngươi, muốn ăn thịt bò liền hỏi Lý thúc thúc của các ngươi a... (* tên hai con siêu cẩu của ảnh, Lý thúc thúc chính là Lý Thăng, phó tướng của ảnh.)
Tứ chi đã bắt đầu không còn nghe sự điều khiển của trí não, đã bắt đầu trì trệ, hắn chỉ còn nương vào bản năng để hướng mình về trước, động tác không còn gì đáng nói. Khi hắn ý thức được dây thừng bên hông khẽ siết chặt lại, một cỗ an tâm không hiểu nổi khiến cho trái tim đã sắp chìm theo vào đáy nước lại một lần nữa mạnh mẽ đập trở lại, một tia ánh sáng hy vọng lóe lên, cho dù dùng để đối kháng lại hoàn cảnh lúc này có vẻ như không đáng kể nhưng vẫn khiến Trần Cận đạt được sức mạnh phấn chấn, hắn cắn răng kiên trì, thực cố gắng mà phối hợp lộ tuyến với người đia trước, không có đường lui, nhất định phải chống đỡ, không thể liên lụy người... Hợp tác của hắn.
Fiennes rõ ràng cảm giác được sức nặng ở phía sau càng ngày càng trầm xuống, khẩn trương quay đầu nhìn lại vài lần, lại đem hết toàn lực bơi về phía trước, thế nước tựa hồ càng cuồng mãnh. Anh tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với dòng nước xiết, cố gắng duy trì khả năng bình tĩnh phán đoán, tuyệt đối không cho phép mình miên man suy nghĩ trong thời khắc này, thế nhưng đáy lòng lại vẫn không nhịn được thầm kêu: Trần Cận ngươi chịu đựng! Ta chưa từng nhìn người sai lầm, ngươi đừng làm cho ta thất vọng, nhất định không để cho ta thất vọng! Trần Cận, Trần Cận...
Khi tiếp cận bờ sông ở phạm vi ngoài tầm theo dõi, Fiennes mạnh mẽ nhô lên khỏi mặt nước hấp một hơi dưỡng khí, lập tức lần theo sợi dây, lôi Trần Cận đến sát bên người, đẩy đầu của hắn nổi lên trên mặt nước. May mắn Trần Cận thực hợp tác, hoàn toàn không giãy dụa, hai người đồng thời vạt nước lên bờ. Vừa chạm mặt đất, Trần Cận liền ngã quỵ, hắn quả nhiên chỉ thích hợp bồn tắm lớn mà không phải sông hồ chết tiệt gì!
Nước đục lại nhiều dị vật, sợ hắn bị nghẹt thở, Fiennes nhanh chóng, thuần thục giúp hắn thông hô hấp, sau đó tống nước khỏi dạ dày. Nhìn Trần Cận phun ra mấy ngụm nước, Fiennes yên lòng, lại đưa hắn đặt nằm thẳng trên mặt đất, cởi bỏ cúc áo và dây lưng. Mạch đập của Trần Cận dần dần trở lại bình thường, thần kinh căng thẳng đến cực độ của Fiennes rốt cuộc cũng thả lỏng. Anh quỳ xuống làm hô hấp nhân tạo và mát xa cho hắn. Kỳ thật Trần Cận đã tỉnh lại, cho nên hô hấp nhân tạo kia có chút dư thừa, cũng dần dần thành hôn...
Fiennes hiểu được mình đang cứu người, nhưng chiếc lưỡi hồng nhạt cùng làn môi mềm kia giống như xua tan lệ khí* cùng sự lãnh đạm của người này, khiến hắn thoạt nhìn thật vô hại lại tràn ngập dụ hoặc, khiến người muốn phạm tội. Nụ hôn của anh chưa bao giờ dừng trên môi bất cứ người nào thương tiếc mà trân ái đến vậy, ngoại trừ người tên Trần Cận luôn làm cho anh phiền não không thôi này đây. (* Khí thế dữ dội, ngoan tuyệt)
Trần Cận tiêu tốn mất mười giây đồng hồ để phân biệt xúc cảm mềm dẻo ấm áp trên môi kia là từ người nào. Ánh mắt của hắn cùng Fiennes rốt cục chạm vào nhau cách chóp mũi của hai người vài cm, hơi thở ấm nóng phả ra từ đôi môi của đối phương đang vỗ về chơi đùa mặt hắn. Fiennes vừa thấy hắn mở to mắt, động tác lập tức ngừng trệ, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận, ngại ngùng nghiêng đầu đi chỗ khác, lại giống như làm một việc mặc dù đã được “chấp nhận” nhưng chưa “hợp pháp” nên mỗi lần làm đều phải nhìn xem hoàn cảnh cùng ý tứ đối phương. Hôn trộm, điều này dường như... không giống việc mà Fiennes anh có thể làm, nhưng trên thực tế, anh đã làm, hơn nữa còn không ngừng lại được.
Hoàn hảo trí não của người nào đó đã sớm bị nước trộn lẫn (ngày thường não ảnh cũng vẫn bị nước xông =.=), chưa kịp truy cứu, bất quá cơ hồ cũng là phản xạ có điều kiện mà đẩy ra Fiennes, loạng choạng ngồi dậy, ho khan vài cái, mơ hồ lắc mạnh đầu, vì vãn hồi chút thể diện, dùng thanh âm thực khốc nói: "Ta không sao."
Fiennes đứng lên, không nói gì, đi đến bên cạnh lấy ra một chai nước, đưa cho hắn. Trần Cận nhận lấy, uống một hớp, cảm giác tốt hơn nhiều.
"Không thể tiếp tục đi rồi, chúng ta đến phía trước nghỉ ngơi một chút." Fiennes lấy bao quân nhu của Trần Cận quăng lên vai, sau đó vươn một bàn tay về phía hắn, "Đi thôi."
Trần Cận không nhận hảo ý của Fei lão Đại, tự mình đứng dậy, vuốt một chút mái tóc sũng nước. Cổ áo mở rộng, dây lưng nơi lỏng, nước không ngừng lăn dài trên mặt và cổ, tất cả khiến hắn có một loại yếu đuối gợi cảm nói không nên lời, ngực anh cứng lại, đưa ánh mắt tránh đi nơi khác. Trần Cận cố gắng tỉnh táo, lên tiếng: "Ta không suy yếu như vậy." May mắn hắn còn có tính tình cường ngạnh chống đỡ, nếu không, thật không biết ở trước mặt Diệm thất thố đến mức nào. Suýt chút nữa chết đuối đã đủ xấu hổ, nếu còn tiếp tục biểu hiện bất thường, liệu hắn còn có thể tiếp tục chường mặt ra nhìn huynh đệ thuộc hạ nữa hay không a!
Đi khoảng một dặm, thể lực hai người đều có chút không thể chống đỡ nổi nữa, Trần Cận ồn ào: "Lão Đại, ngươi nói ‘ phía trước ’ là chỗ nào a?"
"Là ngay nơi này." Nói xong, anh quả nhiên ngừng lại.
Trần Cận trước mắt đều nhanh biến thành màu đen , lập tức đứng nghiêm, dùng sức trâu tha hắn hắn cũng không chịu đi rồi.
Fiennes quay đầu lại nhìn hắn: “Đúng vậy, là do ta qua loa, không nên ép ngươi qua sông, biết rõ ngươi không có kinh nghiệm thuỷ chiến bế khí..., kỳ thật có rất ít người có thể khôi phục nhanh như vậy, ngươi đã làm rất khá."
Trần Cận không tiếp lời, trong lòng nghĩ thầm: Không thấy ta đều chân đạp trên bông sao? Không cần sớm như vậy đã khen ngợi ta, trong chốc lát tự động thăng cấp là "trói buộc ", cho ngươi này “hảo hợp tác” gắng mà chịu!
Cúi đầu xem thời gian, bất tri bất giác đã là chính ngọ*. Fiennes thuần thục kiếm nhánh cây nhóm lửa, sau đó xoay người nói với hắn: "Cởi quần áo ra." (* Giữa trưa)
"A?"
Fiennes đã bắt đầu cởi khuy áo: "Nếu ngươi muốn mặc một thân y phục ướt sũng này kiên trì đến nham khu, ta không có ý kiến, nhưng nếu trên đường ngã xuống, mất nhiều hơn được."
Một thân ẩm ướt khiến cho bọn họ vô cùng khó chịu, Trần Cận lại rùng mình suốt dọc đường đi. Nước lạnh buốt hung hãn xộc vào mũi vào miệng, đất đá cứa qua cơ thể đầy đau đớn, hắn nghĩ lại mà còn sợ hãi. Đá giày ra, hắn cũng bắt đầu cởi áo khoác, tháo dây lưng, khó được là hắn đang tự nguyện ở trước mặt một nam nhân mà mình muốn đến gần nhưng lại không thể không giữ khoảng cách mà hiển lộ thân thể của chính mình.
Fiennes cởi quần áo, đi nhóm lửa, dựng cọc làm giá áo, lấy lá cây làm bát, đổ vào một chút nước, hơ trên lửa làm ấm lên một chút rồi quay đầu lại ra hiệu cho Trần Cận đến gần: "Ngươi phải uống chút làm ấm dạ dày."
Trần Cận chậm rãi đi đến, cũng không biết sắc mặt mình có bao nhiêu không tốt, tiếp nhận lá cây, không khỏi vì sự chu đáo của Fei lão Đại mà cảm động, bất quá khi nghĩ đến thảm trạng của mình là ai gián tiếp tạo thành, lòng lại trở nên buồn bực.
Xem Trần Cận bình thường vốn nói rất nhiều, hiện tại lại không nói được một lời, dịu ngoan dị thường, Fiennes cũng cảm giác được khác thường, anh thử đề nghị: "Ngươi tựa hồ không thoải mái, nằm một chút đi."
"Không cần, ngồi một chút lập tức hảo." Uống xong nước ấm, hắn vẫn thấy cả người rét run, nhưng yếu thế luôn luôn không phải phong cách của hắn.
Trần Cận lùi đến vị trí cách xa Fiennes năm mét (bình thường người ta chỉ cần cách xa 3m thôi anh, =.=), tiếp tục đem tất cả y phục ướt lạnh trên người đều cởi xuống, cũng bất chấp cái gì, những thứ quần áo lạnh như băng này đối với hắn mà nói là họa vô đơn chí, cho nên mau chóng thoát khỏi chúng là một chủ ý không tồi.
Ngồi ở phía đối diện vẫn chú ý hắn, trong lòng Fiennes có thứ xúc động nào đó thật không tầm thường, thầm nghĩ người này thật đúng là yêu cậy mạnh a, rõ ràng có bệnh nhưng vẫn là một bộ "Không cần để ý ta, ta rất hảo " biểu tình.
Trần Cận ngồi ở trên mặt đất được dọn dẹp sạch sẽ kia, tà dựa vào một thân cây nhắm mắt dưỡng thần, thân hình cân xứng xinh đẹp kia ngẫu nhiên bị gió lạnh thổi qua mà hơi hơi rung động, cũng gián đoạn ho khan.
Mới vừa đem quần áo hơ trên lửa, Fiennes rốt cuộc không kiềm chế được lo lắng, hướng về phía hắn đi sang, dường như không muốn kinh động hắn, thanh âm của anh ôn nhu đến chính anh cũng không tự nhận ra: "Ngươi đang run."
Qua vài giây đồng hồ, Trần Cận mới miễn cưỡng mở mắt ra, cổ họng khàn khàn : "Cởi quần áo đương nhiên sẽ lạnh."
Fiennes dù có sầu lo đến mấy cũng không thể không bật cười, do dự sờ lên trán hắn, biểu tình lại trầm xuống: "Tình huống của ngươi không tốt chút nào."
"Ta có thể chịu đựng được, uống một chút nước sông không có gì to chuyện, những thứ còn đáng sợ hơn thế này ta còn đã chịu qua. " Hắn lại nhắm mắt lại, "Ta chỉ cần...chỉ cần ngồi thêm một chút, lập tức có thể đi." (Ài, thương A Cận...)
Fiennes không hối hận, nhưng có chút tự trách, vì tiết kiệm mấy giờ đồng hồ mà đi qua đoạn hiểm lộ này, hơn nữa tha Trần Cận không hề có chút kinh nghiệm thủy chiến xuống nước. Kỳ thật anh chỉ muốn cùng Trần Cận thực hiện mục tiêu cuối cùng của Tư khảo kỳ, không tính đến chuyện mình đã không cân nhắc khả năng thích ứng của Trần Cận mà phán định bước đi, đây vốn không phải là “hảo ý” mà Trần Cận vui lòng nhận, nhưng hắn cũng giống anh, cho tới bây giờ cũng không phải là kẻ yếu.
Mạo hiểm là hành động mà Fiennes muốn tìm kiếm trong Tư khảo kỳ. Anh nghĩ nếu muốn cả hai cùng vừa lòng, vậy chỉ có cách phát huy hết cực hạn của bản thân họ mới không có tiếc nuối. Năm đó, khi anh một mình tham gia Tư khảo kỳ, đã lựa chọn sách lược hành động hoàn toàn khác biệt với những người khác hoặc là một ít phương án không ai dám dùng đến, kết quả anh thành công . Hôm nay, anh muốn người nam nhân ôm lý tưởng giống mình cùng anh hoàn thành sứ mệnh của họ, cùng nhau đi thực hiện mục tiêu bước đầu, cho dù cuối cùng không có thắng lợi, nhưng trong lòng họ nhất định sẽ có những đánh giá mới về bản thân và về đối phương.
Nơi này không có thiết bị cấp cứu, mà giữa đường rời khỏi cuộc chơi cũng không phải là điều hai người muốn. Việc cấp bách là phải cho Trần Cận giữ ấm, xua hàn khí, đây là thường thức, cũng là phương pháp sơ cứu tốt nhất sau khi ngấm nước, không thể để cảm lạnh thành viêm phổi và vân vân, cho nên Fiennes cũng không do dự.
Anh trải một ít lá cây khô ráo thành một “tấm thảm” ở bên cạnh đống lửa, sau đó đi đến bên cạnh Trần Cận, ôm ngang thắt lưng hắn, kéo về phía ấy, lúc này Trần Cận không thể không lên tiếng kháng nghị : "Hắc, lão Đại! Làm gì cường ngạnh vậy, phát huy một chút tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo thôi."
"Còn mạnh miệng, ngày mai đều đừng nghĩ đến về đích."
"OK, ta phối hợp còn không được sao?" Thoát khỏi vòng tay của Fiennes, hắn tự mình đi đến bên đống lửa, "Nơi này không tồi, rất thích hợp ẩn cư."
"Đúng, ta trèo cây và ngươi ăn trái cây." Fiennes hợp thời quăng lại một câu như vậy.
Trần Cận ngồi xuống rồi lại quay về nhìn nhìn tình trạng lỏa thân của hai người, đối chiếu với tình cảnh sống của dã nhân, quả thật là... có một chút tiếp cận, bất quá, ở phạm vi vài trăm dặm, bọn họ nên được xem là những dã nhân anh tuấn nhất đi. (Đầu óc anh đúng là bị nước vào! =.=)
Thuận tiện, hắn ngồi nghiên cứu một chút thân thể của Fiennes, quả thực có thể dùng cao lớn cường tráng để hình dung. Làn da màu nâu đồng mượt mà, cơ ngực hoàn mỹ, cặp chân cùng cái mông săn chắc cường kiện thật sự là sẽ làm vô số nữ nhân lâm vào điên cuồng, hoàn toàn chính là loại cấp bậc người mẫu trần truồng trên mặt bìa tạp chí số lượng lớn bán hết vèo vèo, còn có cái kia ... nơi mà hễ là nam nhân thì ai nấy cũng đều để ý, gã này khá là uy mãnh... Dừng! Rốt cuộc ta đang làm thôi a ta! Đầu óc vừa mới nước vào quả nhiên sẽ phát sinh những tổn thương không giống bình thường, nghĩ vậy ánh mắt hắn tự giác phiêu đến nơi khác. (*liếc cái xem thường* Hừ, lừa mình dối người!)
Trần Cận vốn muốn tự mình điều chỉnh trạng thái, thế nhưng từng trận rét lạnh trong cơ thể mãnh liệt xông lên, làm hắn sắp không thể chống đỡ. Thực ra hắn cũng không phải không biết gì, cơ thể mình ra sao chính mình biết rõ hơn ai hết, hắn có phản ứng giống như tất cả những kẻ cảm lạnh trên đời! Hiện tại, thứ duy nhất hắn cần là giữ ấm và nghỉ ngơi mà không phải là tiếp tục chạy đi giết địch. Khi hắn chạm vào ánh mắt thân thiết nhưng bình tĩnh của Fiennes, hắn chỉ biết đối phương cũng có suy nghĩ như mình, chẳng qua gã ta muốn hắn tự quyết định.
"Nếu 6h00 P.M có thể đến nham khu, ta còn chịu đựng được." Mặc dù cách mục tiêu phá kỷ lục càng ngày càng xa, nhưng hắn không thể không đi đến đích.
"Hảo." Này xem như Diệm đồng ý.
Trực giác của hắn cho rằng, hắn phải nói chút gì đó để phân tán lực chú ý mới có thể xua tan hơi lạnh buốt khắp trong cơ thể này: "Nói gì với ta đi."
"Không phải chúng ta vẫn đang nói không ngừng sao?" Fiennes ngồi ở chỗ hắn đã ngồi lúc đầu, nhìn về phía hắn.
"Người sẽ không cảm thấy ta thực vô dụng đi?"
"Khả năng thích ứng của ngươi rất mạnh."
"Ngươi nói như vậy là muốn cho ta dũng khí sống sót sao?" Trần Cận thói quen suy diễn không thay đổi, hỏi.
Fiennes cười nhạt: "Ngươi muốn hiểu như thế cũng được."
"Thiết." Hắn có chút cảm khái, "Ta vốn nghĩ đến đối tượng là ngươi, có lẽ chúng ta có thể phá kỷ lục."
"Ngươi thật đúng là cố chấp." Một lát sau mà, Fiennes mới tiếp lời, "Kỳ thật —— không phá kỷ lục cũng không hẳn tất thảy đều vô ích."
Trần Cận hiểu được ý tứ của hắn, cho nên cười cười, sau đó thiên mã hành không hẳn lên*: "Nói cho ta biết, ngươi vì cái gì có thể trở thành Diệm?" (* Ý nói sảng khoái, khí thế bừng bừng)
Câu trả lời dành cho hắn cũng thực đủ kịch tính: "Bởi vì tổ phụ ta là năm sao thượng tướng Fenardo Graville, một thế hệ anh hùng uy chấn tứ phương, rời khỏi quân đội, tổ phụ hồi hương là nông phu hoặc là —— "
"Dân cờ bạc." Trần Cận đón thượng, "Tóm lại cảm ơn, tâm lý của ta rốt cục có thể cân bằng."
"A, vậy là tốt rồi." (Nhảy vô chút: Ý tứ của hai ảnh là: Thân thế của Fiennes chẳng có gì đáng kể đối với việc ảnh trở thành Diệm.)
Một lần nữa nhắm mắt lại, tay ôm quanh bả vai, đem đầu óc nặng trịch vùi vào đầu gối, hắn run rẩy đích xác có chút mạnh mẽ, thật không biết trận tra tấn chết tiệt này muốn kéo dài tới khi nào. Tư thế này cũng không thoải mái, nhưng so với tư thế khác có cảm giác an toàn. Hắn rất ít lấy tay ôm lấy mình, động tác này thường thường chỉ khi nào hắn thực nản lòng, chìm vào thế giới của riêng mình mới có thể làm, thậm chí ở trước mặt Trần Thạc, hắn cũng chưa từng thể hiện ra như vậy, hắn hiện tại không thể bại lộ thân thể run rẩy cùng yếu ớt, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này che dấu. Hiện tại vị trí lão Đại không phải tùy tùy tiện tiện cũng có thể đảm đương, hơi chút bất lực đều lập tức bị thay, không có năng lực, lập tức sẽ bị lôi ra để cấp trên làm kẻ chết thay, hắn không nghĩ trở thành một trong số đó, cho nên luôn luôn che giấu bản thân rất kỹ.
Đều nói bề ngoài Trần Cận là một kẻ bất cần đời, kì thực thông minh kiên nghị có trách nhiệm, nhưng chỉ có chính hắn hiểu mình, hắn bất quá nhiều hơn so với người khác vài phần ảo tưởng, giống như một tên lớn đầu cao 1m90 còn thích ăn kem, tình lý bên trong không ai tưởng được.
Cũng không rõ lắm hắn như vậy ngồi bao lâu, cho đến khi một cơ thể nóng bỏng ngoài ý liệu thiếp lên, ấm áp lập tức từ sau lưng hắn cuồn cuộn không ngừng mà truyền lại đây, tiện đà bao vây toàn bộ thể xác và tinh thần hắn, kiên quyết mà lại âm thầm thỉnh cầu, thành ý mà lại chân thật đáng tin... Chỉ có gã ta! Chỉ có gã ta mới có thể khiến hắn lặp đi lặp lại nhiều lần cho gã ta thân mật vượt giới hạn, thừa nhận cái loại tình tự bão táp cuồn cuộn nổi lên trong lồng ngực, ý chí cùng lý trí vốn kiên định cũng bị sự “đột kích” thường xuyên của gã ta cọ rửa sạch sẽ.
Trần Cận cảm giác máu trong cơ thể đang từ từ ấm lên, cái rét lạnh thế nhưng kỳ tích bị người phía sau xua tan một nửa, cách làn da, hắn thậm chí có thể mơ hồ cảm thụ nhịp tim đập của người ấy, trầm mà vững chắc, kia thân thể cùng thiếp chặt không kẽ hở, kia cánh tay thon dài hữu lực chặt chẽ vây quanh thân thể hắn, thật sự cùng tên của người ấy giống nhau —— Diệm, quả thực có thể ở nháy mắt thiêu đốt hết thảy!
"Cảm giác đỡ hơn không?" Fiennes càng thu chặt vòng tay, đem môi áp lên sau gáy Trần Cận, hỏi.
"Vì sao ngươi phải tham gia Tư khảokỳ?" Hắn ngẩng đầu, đáp phi sở vấn*. (*Câu trả lời không khớp với câu hỏi)
"Ngươi không muốn ta đến?"
"Ta không nói như vậy."
"Vậy ngươi nói cho ta biết, không nắm chắc, vừa rồi vì sao lại đáp ứng ta qua sông?"
"Ngươi không phát hiện sau đó ta hối hận sao?" Cho nên nói, lời của thủ trưởng là trăm triệu không nên tin.
Fiennes kìm lòng không đậu đem môi chuyển qua bên tai hắn: "Ấm áp chút nào không?"
"Lò sưởi đều không có hiệu quả như thế này." Hắn trầm mặc một lát sau mới nói, "Cảm ơn."
"Đừng cảm ơn."
Chap sau mới có xôi chay, ài, phudu nàng đừng có ném dép ta, ta trúng dép vào lúc này là hết dậy nổi lun đấy, dính đất lun đấy! *Lê thân tàn trở về*
____________
tem
Trả lờiXóacuối cùng cũng giành đc tem của nàng a, mong chờ xôi chay của nàng a.
Trả lờiXóamắt sáng như sao, mong chờ mong chờ ah. Có ta ở đây, ai dám ném dép nàng, đừng ném, ném vào ng ta mà bị bật lại ráng chịu nha
Trả lờiXóa*Phóng vào* ..... *like một cái*.... *dọt ra*..... *quay trở lại* *comm một phát*.....
Trả lờiXóaDạo này bù đầu, ko online thường xuyên được, may mà nàng đã mở pass đọc bằng điện thoại được. Ai.... ăn chơi rồi thì phải làm việc thôi. Mọi hứa hẹn gì tạm gác lại hết, chỉ dô comm cho nàng biết là ta ko có quên nàng thôi.
Lại byby nữa nhé.
Ấm quá, ấm quá, ta cũng muốn được ... ôm.
Trả lờiXóaVì chap này thật tuyệt nên ta quên vụ xôi thịt. Dép ta ném mấy lần rồi, giờ đi chân đất nè, chưa có tiền mua dép mới, hihi
Cơ mà... ta vẫn đợi chap sau ah, ăn chay mãi cũng thèm... thịt *đỏ mặt*
chaj ạ giờ phút này mà a Cận còn để ý cấi "ấy" của a Fi,đúng làđầu óc ko trong sáng mừ
Trả lờiXóahehehe dc ng ta sưởi ấm mà ko cám ơn 1 tiếng
càng ngày càng thik a Fi
"Dã nhân anh tuấn nhất", phải công nhận một điều là đầu óc của Cận ko phải vì ngâm nước mới vậy, mà rõ là từ đầu đã vốn bất bình thường rồi :)
Trả lờiXóasao càng lúc càng ghét cái bản tính ôn nhu của anh Fi vậy. Cơ hội ngon lành như thế phải nhảy vào mà đè em Cận ra chứ. Chỉ có xôi chay thôi à? Hix hix...
Trả lờiXóa@ tiểu alex: Ài... A Cận heo rừng lun lun tự hào ảnh là điển hình "đàn ông thời nay" mừ, nên thấy ai ... mấp mé đẳng cấp mình là phải so đo ngay! Mí lị ai bảo ảnh từng bị "cái gì đó" của "ai đó" "gây sức ép" choáng váng một lần rồi chi, hè hè hè...
Trả lờiXóa@ ixora: Có những lúc cách "khinh bỉ" khôn ngoan nhất dành cho A Cận chính là... im lặng! Chúng ta còn nói gì được với cái tự kỷ đến hoang tưởng của ảnh nữa!=.=
@ Nặc danh: Ài... iu nó là thế mà, ài...
P/s: Nick, cho ta nick a!!!
đọc lại vẫn thấy tức. Cắm đầu vô bộ này ăn thịt hụt mấy lần =.=. Tập ăn chay tập ăn chay.... Ta cực đồng ý vs nàng là đầu anh ý bị nước vào.
Trả lờiXóaP/s: black dragon
@ Black dragon: Hiểu tỷ nuôi...fan theo kiểu "no dồn đói góp" TT^TT, bình thường toàn cho fan đớp hụt xôi thịt, gặm tạm xôi chay, đến khi cho xôi thịt thì ...TT^TT ... lần trước một màn xôi thịt dài trên dưới 30 trang word đó! TT^TT!
Trả lờiXóa