Nghe tiếng vang, Vũ Văn Tu nhanh chóng bổ nhào lên mặt đất, cùng lúc đó, từ trên vách thùng đựng hàng truyền đến một phá thanh tuy không lớn những hiển nhiên uy lực kinh người. Ngay lập tức, từ trên lỗ hổng nước ầm ầm tràn vào, mang theo mảnh vỡ kim loại dữ dội bắn ra tứ phía.
Nghe được phá thanh, khóe miệng Vũ Văn Tu cong lên, thầm nghĩ tay thuộc hạ này hiệu suất làm việc không tồi (Chuyện, sức mạnh của tình iu mừ! *Cười*), sau khi trở về phải kêu Vũ Văn Ngạn khen ngợi khen ngợi. Bất quá hiển nhiên Vũ Văn Tu cao hứng quá sớm .
Thiết bị hẹn giờ trên tay Vũ Văn Tu đột nhiên xuất hiện dị động, thời gian vốn còn lại bảy phút đã nhảy thành ba phút, thật lớn ngắn đi bốn phút, xem ra chỉ cần có người cố gắng phá hư thùng hàng để chạy, thiết bị hẹn giờ cũng sẽ lập tức thu ngắn thời gian lại. Thật ngoan độc!
Hơn nữa khi Vũ Văn Tu còn đang kinh ngạc, một chuyện khác lại xảy ra khiến hắn trở tay không kịp. Vì Vũ Văn Ngạn phá hủy vách thùng hàng, nước biển ồ ạt lao vào, mà Vũ Văn Tu lúc này không kịp trang bị trở lại bình dưỡng khí, chỉ có thể nín thở, vội vã lao ra.
Vũ Văn Tu cũng không luyến tiếc mang theo chiếc hòm, hắn phải nghĩ cách rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Những viên thuốc nổ kia hình dạng tuy nhỏ nhưng uy lực kinh người, hơn nữa trong này có đến trăm viên, nghĩ đến điều đó sắc mặt hắn cũng không cấm tái đi, hối hả bơi về phía trước, có điều hắn sắp nín thở hết nổi, mà vẫn chưa sờ đến ống dưỡng khí. Hắn thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, theo bản năng chỉ muốn hé miệng ra hô hấp, hắn cần phải hô hấp!
Nghe được phá thanh, khóe miệng Vũ Văn Tu cong lên, thầm nghĩ tay thuộc hạ này hiệu suất làm việc không tồi (Chuyện, sức mạnh của tình iu mừ! *Cười*), sau khi trở về phải kêu Vũ Văn Ngạn khen ngợi khen ngợi. Bất quá hiển nhiên Vũ Văn Tu cao hứng quá sớm .
Thiết bị hẹn giờ trên tay Vũ Văn Tu đột nhiên xuất hiện dị động, thời gian vốn còn lại bảy phút đã nhảy thành ba phút, thật lớn ngắn đi bốn phút, xem ra chỉ cần có người cố gắng phá hư thùng hàng để chạy, thiết bị hẹn giờ cũng sẽ lập tức thu ngắn thời gian lại. Thật ngoan độc!
Hơn nữa khi Vũ Văn Tu còn đang kinh ngạc, một chuyện khác lại xảy ra khiến hắn trở tay không kịp. Vì Vũ Văn Ngạn phá hủy vách thùng hàng, nước biển ồ ạt lao vào, mà Vũ Văn Tu lúc này không kịp trang bị trở lại bình dưỡng khí, chỉ có thể nín thở, vội vã lao ra.
Vũ Văn Tu cũng không luyến tiếc mang theo chiếc hòm, hắn phải nghĩ cách rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Những viên thuốc nổ kia hình dạng tuy nhỏ nhưng uy lực kinh người, hơn nữa trong này có đến trăm viên, nghĩ đến điều đó sắc mặt hắn cũng không cấm tái đi, hối hả bơi về phía trước, có điều hắn sắp nín thở hết nổi, mà vẫn chưa sờ đến ống dưỡng khí. Hắn thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, theo bản năng chỉ muốn hé miệng ra hô hấp, hắn cần phải hô hấp!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, khi Vũ Văn Tu chuẩn bị hé miệng, hắn liền cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm áp lên môi, giúp mình trao đổi dưỡng khí, và còn có người ôm lấy thắt lưng hắn. Vũ Văn Tu mở to hai mắt, một khuôn mặt được phóng đại trước mặt mình, ánh mắt thanh minh lợi hại, tràn ngập khí phách, ngoài Vũ Văn Ngạn còn ai?
Vũ Văn Tu nhìn thấy gương mặt tràn ngập tức giận, không khỏi giật mình, tự hỏi sao y có thể ở đây? Chẳng lẽ người vừa cứu hắn cũng là... 40 phút, nguy rồi, Vũ Văn Tu bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã quên cái chuyện rất trọng yếu này, trách không được “người này” sẽ xuất hiện.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy khuôn mặt vừa hoảng sợ lại vừa cao hứng của thiếu niên, không khỏi tản ra từng trận hàn khí, lập tức đầu lưỡi y ôm lấy Vũ Văn Tu đầu lưỡi, cao thấp quấn quanh, hút lấy vị ngọt mê người của hắn, bất quá công tác trên tay y cũng không ngừng, với về phía sau lưng Vũ Văn Tu, bắt lấy cái ống dưỡng khí, sau đó chỉ trong chớp mắt liền dời đầu ra, nhét ống dưỡng khí vào miệng hắn, cuối cùng giúp hắn mở van dưỡng khí.
Vuốt vuốt cái ống, Vũ Văn Tu chỉ biết cười gượng một chút, bất quá nhìn thấy Vũ Văn Ngạn trừng mắt mình lại có điểm chột dạ .
Nguy rồi, thuốc nổ, thời gian không còn bao nhiêu, hiện tại Vũ Văn Tu căn bản không thể nói gì, trực tiếp cầm lấy tay Vũ Văn Ngạn, chỉ chỉ mặt sau, sau đó làm một động tác tỏ vẻ có thứ gì sắp nổ mạnh, ý bảo y nhanh lên rời đi nơi này.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy động tác của Vũ Văn Tu, tuy rằng buồn cười nhưng ý tứ y đương nhiên hiểu được, trở bàn tay nắm ngược lại tay Vũ Văn Tu, y thật sự không dám khen tặng tốc độ bơi lội của hắn, bèn lôi hắn theo cái nhập khẩu ở tầng thứ ba đi ra ngoài.
Oanh, trên mặt biển đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh vang dội, ánh lửa phóng lên cao, hừng hực bốc cháy lên, một chiếc tàu chiến trồi lềnh bềnh lên mặt biển, biến thành một mảnh biển lửa, sóng cũng trở nên cực nóng, cơ hồ có thể thấy không khí cũng bị nung nóng lên.
"Tiên sinh, con tàu chìm kia có thuốc nổ, chủ nhân yêu cầu ngài lập tức rời khỏi." Một thuộc hạ trong đội lặn thuận lợi trở về, ngay cả quần áo cũng không đổi, vội vã vọt tới phòng hạm trưởng, thở hồng hộc mà nói.
"Rời đi?" Vũ Văn Thần nghe lời này, tâm tình rõ ràng thấp tới cực điểm, đùa gì vậy, ca cùng tiểu Tu nhi đều không trở về, mình sao có thể đi trước.
Vũ Văn Thần nhìn thấy những con tàu địch đang quay đầu rút chạy, không có tâm tình đuổi theo giết, trầm tư trong chốc lát, sau đó ra một quyết định, "Phong, ngươi nghe được không, nơi này thuốc nổ, ngươi rời đi trước, ta chờ ca bọn họ."
"Cái gì? Ta rời đi trước?" Đường Phong bên kia cũng rống to, "Không muốn."
"Ngươi đi trước, nơi này nguy hiểm, nhanh lên." Vũ Văn Thần lo lắng lặp lại, trước bảo trụ Đường Phong rồi tính sau, nếu Vũ Văn Ngạn ở trong này cũng sẽ làm như vậy.
"Có đi cùng nhau đi, ta không cần chạy trốn trước." Đường Phong cực kỳ bất mãn nói, hắn đường đường là một phương bá chủ, cho dù có nguy hiểm, cũng không thể bỏ rơi đồng bạn đi trước, đây là bất nhân bất nghĩa.
"Hiện tại, ca không có mặt, ta là lớn nhất, đây là mệnh lệnh, ngươi lấy tốc độ cao nhất lập tức rời khỏi nơi này." Vũ Văn Thần thấy mềm không được, bèn ngoan hạ quyết tâm, lạnh lùng ra lệnh .
"Ta... " Nghe Vũ Văn Thần nói như vậy, Đường Phong nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, vẫn là Dương Vân trước hết phản ứng lại đây, hắn lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ: "Khởi động, quay đầu, tốc độ cao nhất lập tức rời khỏi."
Những người khác nghe Dương Vân nói, lại nhìn Đường Phong, thấy hắn không có phản ứng gì bèn bắt đầu rời đi công tác. Đường Phong lấy lại tinh thần, tức giận nhìn Dương Vân, hắn có biết hay không hiện tại hắn đang làm cái gì? Hắn muốn họ bỏ lại chiến hữu mà đi!?
Dương Vân nhìn ra sự phẫn nộ của Đường Phong, hắn cười khổ, bây giờ là tình thế nào rồi, Đường Phong tên ngốc này sao vẫn không hiểu được nỗi khổ tâm của Vũ Văn Thần? "Phong, ngươi hãy nghe ta nói."
"Ta không nghe." Đường Phong ngắt ngang lời Dương Vân, nổi giận đùng đùng với thuộc hạ: "Ai cho các người cả gan như vậy, đem tàu quay lại cho ta!"
Vũ Văn Tu nhìn thấy gương mặt tràn ngập tức giận, không khỏi giật mình, tự hỏi sao y có thể ở đây? Chẳng lẽ người vừa cứu hắn cũng là... 40 phút, nguy rồi, Vũ Văn Tu bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã quên cái chuyện rất trọng yếu này, trách không được “người này” sẽ xuất hiện.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy khuôn mặt vừa hoảng sợ lại vừa cao hứng của thiếu niên, không khỏi tản ra từng trận hàn khí, lập tức đầu lưỡi y ôm lấy Vũ Văn Tu đầu lưỡi, cao thấp quấn quanh, hút lấy vị ngọt mê người của hắn, bất quá công tác trên tay y cũng không ngừng, với về phía sau lưng Vũ Văn Tu, bắt lấy cái ống dưỡng khí, sau đó chỉ trong chớp mắt liền dời đầu ra, nhét ống dưỡng khí vào miệng hắn, cuối cùng giúp hắn mở van dưỡng khí.
Vuốt vuốt cái ống, Vũ Văn Tu chỉ biết cười gượng một chút, bất quá nhìn thấy Vũ Văn Ngạn trừng mắt mình lại có điểm chột dạ .
Nguy rồi, thuốc nổ, thời gian không còn bao nhiêu, hiện tại Vũ Văn Tu căn bản không thể nói gì, trực tiếp cầm lấy tay Vũ Văn Ngạn, chỉ chỉ mặt sau, sau đó làm một động tác tỏ vẻ có thứ gì sắp nổ mạnh, ý bảo y nhanh lên rời đi nơi này.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy động tác của Vũ Văn Tu, tuy rằng buồn cười nhưng ý tứ y đương nhiên hiểu được, trở bàn tay nắm ngược lại tay Vũ Văn Tu, y thật sự không dám khen tặng tốc độ bơi lội của hắn, bèn lôi hắn theo cái nhập khẩu ở tầng thứ ba đi ra ngoài.
Oanh, trên mặt biển đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh vang dội, ánh lửa phóng lên cao, hừng hực bốc cháy lên, một chiếc tàu chiến trồi lềnh bềnh lên mặt biển, biến thành một mảnh biển lửa, sóng cũng trở nên cực nóng, cơ hồ có thể thấy không khí cũng bị nung nóng lên.
"Tiên sinh, con tàu chìm kia có thuốc nổ, chủ nhân yêu cầu ngài lập tức rời khỏi." Một thuộc hạ trong đội lặn thuận lợi trở về, ngay cả quần áo cũng không đổi, vội vã vọt tới phòng hạm trưởng, thở hồng hộc mà nói.
"Rời đi?" Vũ Văn Thần nghe lời này, tâm tình rõ ràng thấp tới cực điểm, đùa gì vậy, ca cùng tiểu Tu nhi đều không trở về, mình sao có thể đi trước.
Vũ Văn Thần nhìn thấy những con tàu địch đang quay đầu rút chạy, không có tâm tình đuổi theo giết, trầm tư trong chốc lát, sau đó ra một quyết định, "Phong, ngươi nghe được không, nơi này thuốc nổ, ngươi rời đi trước, ta chờ ca bọn họ."
"Cái gì? Ta rời đi trước?" Đường Phong bên kia cũng rống to, "Không muốn."
"Ngươi đi trước, nơi này nguy hiểm, nhanh lên." Vũ Văn Thần lo lắng lặp lại, trước bảo trụ Đường Phong rồi tính sau, nếu Vũ Văn Ngạn ở trong này cũng sẽ làm như vậy.
"Có đi cùng nhau đi, ta không cần chạy trốn trước." Đường Phong cực kỳ bất mãn nói, hắn đường đường là một phương bá chủ, cho dù có nguy hiểm, cũng không thể bỏ rơi đồng bạn đi trước, đây là bất nhân bất nghĩa.
"Hiện tại, ca không có mặt, ta là lớn nhất, đây là mệnh lệnh, ngươi lấy tốc độ cao nhất lập tức rời khỏi nơi này." Vũ Văn Thần thấy mềm không được, bèn ngoan hạ quyết tâm, lạnh lùng ra lệnh .
"Ta... " Nghe Vũ Văn Thần nói như vậy, Đường Phong nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, vẫn là Dương Vân trước hết phản ứng lại đây, hắn lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ: "Khởi động, quay đầu, tốc độ cao nhất lập tức rời khỏi."
Những người khác nghe Dương Vân nói, lại nhìn Đường Phong, thấy hắn không có phản ứng gì bèn bắt đầu rời đi công tác. Đường Phong lấy lại tinh thần, tức giận nhìn Dương Vân, hắn có biết hay không hiện tại hắn đang làm cái gì? Hắn muốn họ bỏ lại chiến hữu mà đi!?
Dương Vân nhìn ra sự phẫn nộ của Đường Phong, hắn cười khổ, bây giờ là tình thế nào rồi, Đường Phong tên ngốc này sao vẫn không hiểu được nỗi khổ tâm của Vũ Văn Thần? "Phong, ngươi hãy nghe ta nói."
"Ta không nghe." Đường Phong ngắt ngang lời Dương Vân, nổi giận đùng đùng với thuộc hạ: "Ai cho các người cả gan như vậy, đem tàu quay lại cho ta!"
"Ba!" một tiếng giòn vang chen vào giữa cơn phẫn nộ của Đường Phong, hắn ngạc nhiên quay lại nhìn Dương Vân lúc này đã trở nên lạnh lùng ra lệnh: "Tiếp tục rời đi." Nhìn lại Đường Phong, Dương Vân thở dài, nhẹ nhàng áp lấy khuôn mặt hắn trong hai bàn tay mình: "Phong, nghe Thần nói đi, chúng ta rời đi trước."
"Rời đi? Ngươi căn bản cái gì cũng không biết, đây là hành động bội bạc." Đường Phong đẩy tay Dương vân ra, rống giận .
Dương Vân vẫn chăm chú nhìn Đường Phong đầy vẻ gây sự của lúc này, hắn tất nhiên hiểu trong lòng Đường Phong đang cảm thấy những gì, thế nhưng trong tình thế hiện tại, nghe lời Vũ Văn Thần mới là sáng suốt, "Phong, ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại không phải thời điểm hành động theo tình cảm. Ta biết ngươi lo lắng Ngạn bọn họ, ta cũng lo lắng, chính là, hiện tại chúng ta căn bản không biết địch nhân đang sắp đặt mưu kế gì đợi chúng ta rơi vào, bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, cho nên, trước bảo tồn thực lực mới là thượng sách. Huống hồ, hiện tại chúng ta có ở lại thì cũng không làm được gì hơn, trừ bỏ chờ, còn có cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn vướng bận thêm cho bọn họ hay sao? Hơn nữa, Ngạn còn có Thần, ngươi yên tâm đi, Vũ Văn Ngạn là ai a, hắn chính là đại đương gia tối hứa hẹn của Vũ Văn gia tộc."
Dương Vân lạnh lùng rồi lại ngọt ngào, lời lời rành mạch hữu lý, Đường Phong nghe được rõ ràng, tay phải đỡ lấy cái đầu đang đang nặng trình trịch, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại. Đúng vậy, Vũ Văn Thần tự biết cân nhắc lợi hại, hắn kêu mình đi hẳn là có kế hoạch.
Vũ Văn Ngạn là đương gia của Vũ Văn gia tộc, nếu Vũ Văn Thần có thể hạ mệnh lệnh như vậy, kia hắn phải có chuẩn bị vạn toàn, không cần lo lắng, không cần lo lắng, Vũ Văn Ngạn, chỉ cần ba chữ này cũng đủ đại biểu hết thảy, cho dù trời có sập xuống dưới.
"Cảm ơn ngươi, thực xin lỗi." Một câu ngắn gọn, thanh âm trầm thấp, biểu đạt hết thảy tâm tình của Đường Phong lúc này. Dương Vân nhìn hắn, mỉm cười, lẳng lặng ôm lấy hắn, tựa hồ muốn âm thầm truyền đến cho hắn sức mạnh.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Thần cũng đang hết sức khẩn trương lo lắng: "Ca, nhanh lên rời đi... "
Vũ Văn Thần đã cho tàu chạy lại gần chiếc tàu chìm, thân hình căng thẳng ngồi trên vị trí, nhìn chăm chăm lên màn hình.
Trong lòng đại dương, Vũ Văn Ngạn lôi Vũ Văn Tu bơi như bay về phía tàu ngầm. Cũng không biết y lấy đâu ra sức mạnh, không biết họ đã vượt qua những vật cản gì, cả hai chỉ biết lao về phía trước cho đến khi nhìn thấy mẫu hạm.
Thấy hai người xuất hiện trong tầm nhìn, Vũ Văn Thần lập tức hạ mệnh lệnh mở cửa khoang thuyền, Vũ Văn Ngạn thấy cửa khoang thuyền mở ra, lập tức vươn tay bắt lấy mép cửa, vọt mình lao vào, sau đó tay còn lại dùng sức lôi, nhanh chóng kéo Vũ Văn Tu vào đến, đồng thời giơ tay kéo nắp cửa sập lại. Vũ Văn Thần ra lệnh lập tức mở hết tốc lực, nhanh chóng rời đi.
Vũ Văn Tu tháo ống dưỡng khí, thân thể ngã vào trong lòng Vũ Văn Ngạn, hai người đều ngã ra sàn, hổn hển hô hấp và liếc nhìn nhau, trong ánh mắt bao hàm hết thảy, tính sổ để nói sau.
Trong khoang hạm trưởng Vũ Văn Thần sớm đã sớm chỉ huy tàu chạy như bay rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
"Còn có 30 giây, nhanh lên một chút." Vũ Văn Tu lấy sức xong lập tức vọt tới, hắn tính toán uy lực của thuốc nổ và khoảng cách của bọn họ, chỉ còn có chừng ấy thời gian.
"Không được, đây đã là tốc độ nhanh nhất." Vũ Văn Thần đáp.
"Nghe, trừ bỏ phòng chỉ huy tàu, tất cả nguồn điện đều toàn bộ đình chỉ vận tác." Vũ Văn Ngạn ra lệnh .
"Ca, như vậy không khí sẽ loãng, sẽ mất mạng a." Vũ Văn Thần thốt lên.
"Ta cần phải nhắc lại sao?" Vũ Văn Ngạn cau mày, y biết những điều đó, nhưng lúc này không ai có thể lo nhiều như vậy, nếu chạy không thoát thì dưỡng khí giữ lại có ích gì.
"Nghe theo hắn đi." Vũ Văn Tu ở một bên lên tiếng.
Mọi người nghe nói, nhìn thấy chủ nhân cùng Thiếu chủ vẻ mặt kiên định, bèn chiếu lệnh mà làm. Vũ Văn Tu đi qua vỗ vỗ vai Vũ Văn Thần, cười cười, đối hắn lắc lắc đầu, ý bảo hắn không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.
Vũ Văn Thần nhìn thấy bộ dáng Vũ Văn Tu, cười khổ một phen, hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm là tin tưởng Vũ Văn Ngạn.
"Rời đi? Ngươi căn bản cái gì cũng không biết, đây là hành động bội bạc." Đường Phong đẩy tay Dương vân ra, rống giận .
Dương Vân vẫn chăm chú nhìn Đường Phong đầy vẻ gây sự của lúc này, hắn tất nhiên hiểu trong lòng Đường Phong đang cảm thấy những gì, thế nhưng trong tình thế hiện tại, nghe lời Vũ Văn Thần mới là sáng suốt, "Phong, ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại không phải thời điểm hành động theo tình cảm. Ta biết ngươi lo lắng Ngạn bọn họ, ta cũng lo lắng, chính là, hiện tại chúng ta căn bản không biết địch nhân đang sắp đặt mưu kế gì đợi chúng ta rơi vào, bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, cho nên, trước bảo tồn thực lực mới là thượng sách. Huống hồ, hiện tại chúng ta có ở lại thì cũng không làm được gì hơn, trừ bỏ chờ, còn có cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn vướng bận thêm cho bọn họ hay sao? Hơn nữa, Ngạn còn có Thần, ngươi yên tâm đi, Vũ Văn Ngạn là ai a, hắn chính là đại đương gia tối hứa hẹn của Vũ Văn gia tộc."
Dương Vân lạnh lùng rồi lại ngọt ngào, lời lời rành mạch hữu lý, Đường Phong nghe được rõ ràng, tay phải đỡ lấy cái đầu đang đang nặng trình trịch, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại. Đúng vậy, Vũ Văn Thần tự biết cân nhắc lợi hại, hắn kêu mình đi hẳn là có kế hoạch.
Vũ Văn Ngạn là đương gia của Vũ Văn gia tộc, nếu Vũ Văn Thần có thể hạ mệnh lệnh như vậy, kia hắn phải có chuẩn bị vạn toàn, không cần lo lắng, không cần lo lắng, Vũ Văn Ngạn, chỉ cần ba chữ này cũng đủ đại biểu hết thảy, cho dù trời có sập xuống dưới.
"Cảm ơn ngươi, thực xin lỗi." Một câu ngắn gọn, thanh âm trầm thấp, biểu đạt hết thảy tâm tình của Đường Phong lúc này. Dương Vân nhìn hắn, mỉm cười, lẳng lặng ôm lấy hắn, tựa hồ muốn âm thầm truyền đến cho hắn sức mạnh.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Thần cũng đang hết sức khẩn trương lo lắng: "Ca, nhanh lên rời đi... "
Vũ Văn Thần đã cho tàu chạy lại gần chiếc tàu chìm, thân hình căng thẳng ngồi trên vị trí, nhìn chăm chăm lên màn hình.
Trong lòng đại dương, Vũ Văn Ngạn lôi Vũ Văn Tu bơi như bay về phía tàu ngầm. Cũng không biết y lấy đâu ra sức mạnh, không biết họ đã vượt qua những vật cản gì, cả hai chỉ biết lao về phía trước cho đến khi nhìn thấy mẫu hạm.
Thấy hai người xuất hiện trong tầm nhìn, Vũ Văn Thần lập tức hạ mệnh lệnh mở cửa khoang thuyền, Vũ Văn Ngạn thấy cửa khoang thuyền mở ra, lập tức vươn tay bắt lấy mép cửa, vọt mình lao vào, sau đó tay còn lại dùng sức lôi, nhanh chóng kéo Vũ Văn Tu vào đến, đồng thời giơ tay kéo nắp cửa sập lại. Vũ Văn Thần ra lệnh lập tức mở hết tốc lực, nhanh chóng rời đi.
Vũ Văn Tu tháo ống dưỡng khí, thân thể ngã vào trong lòng Vũ Văn Ngạn, hai người đều ngã ra sàn, hổn hển hô hấp và liếc nhìn nhau, trong ánh mắt bao hàm hết thảy, tính sổ để nói sau.
Trong khoang hạm trưởng Vũ Văn Thần sớm đã sớm chỉ huy tàu chạy như bay rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
"Còn có 30 giây, nhanh lên một chút." Vũ Văn Tu lấy sức xong lập tức vọt tới, hắn tính toán uy lực của thuốc nổ và khoảng cách của bọn họ, chỉ còn có chừng ấy thời gian.
"Không được, đây đã là tốc độ nhanh nhất." Vũ Văn Thần đáp.
"Nghe, trừ bỏ phòng chỉ huy tàu, tất cả nguồn điện đều toàn bộ đình chỉ vận tác." Vũ Văn Ngạn ra lệnh .
"Ca, như vậy không khí sẽ loãng, sẽ mất mạng a." Vũ Văn Thần thốt lên.
"Ta cần phải nhắc lại sao?" Vũ Văn Ngạn cau mày, y biết những điều đó, nhưng lúc này không ai có thể lo nhiều như vậy, nếu chạy không thoát thì dưỡng khí giữ lại có ích gì.
"Nghe theo hắn đi." Vũ Văn Tu ở một bên lên tiếng.
Mọi người nghe nói, nhìn thấy chủ nhân cùng Thiếu chủ vẻ mặt kiên định, bèn chiếu lệnh mà làm. Vũ Văn Tu đi qua vỗ vỗ vai Vũ Văn Thần, cười cười, đối hắn lắc lắc đầu, ý bảo hắn không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.
Vũ Văn Thần nhìn thấy bộ dáng Vũ Văn Tu, cười khổ một phen, hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm là tin tưởng Vũ Văn Ngạn.
______________
jjjjjjjjjjjj, nàng post giờ này làm anh em trở tay ko kịp nha. Dạo này nhà nhà mất hút, người người mất hút, ta tưởng nàng cũng thế chứ
Trả lờiXóa^^ tung bay là tung bay..............
Trả lờiXóa@ tiểu keke: Ta đi thi mừ, hè hè hè... Hum ni vừa thi xong là về up ngay còn rì!^^ Nhớ tiểu keke quá, hun cái! *Hun hun*
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: bay đi, hừ, bay lên vướng vô cành cây, lên không được mà xuống không xong, hừ... *Vẫn còn ấm ức,lý do không hiểu vì sao* *Cũng nhớ nhưng không thèm nói*
P/s phudu: Ta reply cái comt hôm trước của nàng rùi. Nàng mò xem, hoặc là về mở mail ra nha, hồi trước ta có gửi cho nàng một cái mail, và cho đến giờ ta bít chắc là nàng chưa phát hiện sự tồn tại của nó!
Trả lờiXóaTa lục mail tứ tung rồi mà không thấy thiệt mà. Ta có mò lại email của nàng trong blog và gửi một mail để check thử đó, nếu nàng nhận được thì hú ta một câu nha
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: Ok, để ta đi check!
Trả lờiXóa*phi thân vào chớp nhoáng*
Trả lờiXóaTội nghịp các tiểu thụ đại công “bé nhỏ” của ta
*mắt rơm rớm*
Phải chạy trối chết a
*sụt sùi sụt sịt*
Không chạy nhanh là táng thân nơi đáy biển a
*chấm chấm nước mắt chùi chùi nước mũi*
*khụ khụ*
*chỉnh trang lại nhan sắc, phi ra*
P/S: *quay lại*
*mắt chớp chớp ngây thơ* Nàng Yu chuyên sử dụng chiêu hôn hít dụ dỗ người lành....
*phi ra cực lẹ*
@ nao-chan: Đứng lại aaaaaaa... *Gào rú* Ai chuyên sử dụng chiêu hôn hít dụ dỗ aaaaaaa... Người ta là chính nhân quân tử aaaaaaaaaaaa....
Trả lờiXóaNàng ui , ta cú chờ mãi truyện này trên VNS mong cho nó Hoàn , cơ mà nó vẫn còn VIP aaaaaaaaaaaaaaaaaaa>"< , làm seo bi hhhhhhh huhuuhu
Trả lờiXóa@ longphivan: *Than thở* *Than thở* Ta cũng vậy, mà nhà ta QT cài cứ bị lỗi nên cũng chỉ đành chờ VnS hoặc nàng nào hảo tâm để ý giùm bộ này (Raw) rồi QT cho ta xin thui! TT^TT
Trả lờiXóaAh!!!Suyt thi tim ta cung nhay ra ngoai..Ma ta thac mac cai ng deo mat na co faj vu van ngao ko ta?
Trả lờiXóa