23/6/11

Hào Môn Diễm - Chương 43


       Lại qua một tuần, Trần Cận rũ sạch băng vải trên người, coi như thoát thai hoán cốt, trên lưng có thêm những vết thương còn đang kết vảy, vết thương đã được bác sĩ chỉnh hình ưu tú nhất xử lý, sau một thời gian nữa khi vết thương lành hắn, vết sẹo sẽ tuyệt đối không dữ tợn như vốn có. Kỳ thật hắn cũng không nóng lòng, khuôn mặt không sao đã là nên lấy làm may mắn, trên thân thể nam nhân nhiều thêm vài cái sẹo mị lực hẳn là chỉ tăng chứ không giảm.

       Cấp trên lại khẳng khái  cho Xích bộ lão đại hắn hơn một tháng nghỉ phép, tạm thời sẽ không phân công nhiệm vụ cho hắn, có điều hắn cũng không định tiêu xài sự thanh nhàn hiếm có này, trong lòng hắn vốn đang không được thoải mái chưa nói, trên cơ bản không có việc gì để làm đối với Trần Cận còn quá bằng giam lỏng hắn!

       Miệng vết thương không chấp nhận cho hắn ngâm nước quá lâu, cho nên bể bơi của hắn tiếp tục hoang phế, gần đây phần lớn thời gian của hắn đều dùng để —— trầm tư. Ngay hôm sau của ngày tháo băng, Trần Cận lại nháo mất tích, chỉ để lại lời nhắn trong điện thoại tiêu sái nhắn cho đại Lý: "Ta ra ngoài vài ngày, bàn bạc việc riêng, sẽ trở về trước cuối tuần thứ ba của tháng."

       Trong thời gian này, ai cũng không biết Trần lão đại đi nơi nào, cũng không biết hắn đi làm gì. (Sau này sẽ có phiên ngoại Nhật kí về cuộc mất tích của Trần Cận) Đợi cho hắn một lần nữa xuất hiện tại Xích bộ, vừa lúc là tuần thứ ba, thời gian canh thật sự chuẩn.

       Bắt đầu từ ngày ấy trở đi, Trần lão đại bắt đầu buồn bực không vui, trừ bỏ tìm người làm bao cát luyện quyền ngay cả khi còn mơ màng, vài gã bồi luyện tại sàn đấu đều lần lượt xin nghỉ, đại Lý chỉ phải tự mình ra trận, may mắn sau vài ngày, lão Đại hạ thủ lưu tình, mạng nhỏ tạm thời có thể bảo tồn.

       Vì thế đại Lý bắt đầu thay các huynh đệ phân tích tình trạng bệnh tật của lão Đại, cuối cùng cho ra một kết luận kinh người —— lão Đại đang trong thời kỳ túng dục! Phỏng đoán của đại Lý cũng không phải là vô căn cứ, bởi vì thật sự đã có một thời gian dài trong biệt thự không thấy có oanh oanh yến yến ra vào , vì thế hắn nghĩ lão đại có thể đã bị thương ở một cái “bộ vị mấu chốt”, cho nên mới có thể buồn rầu như vậy... Càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề này thực nghiêm trọng, lão Đại thuộc loại chết vì sĩ diện, khẳng định không chịu thừa nhận mình đã mất đi nam tính hùng phong, cho nên, làm huynh đệ đích nhất định phải vì hắn làm chút chuyện, không thể nhìn lão Đại cứ như vậy suy sút đi xuống.

       Xế chiều, Trần Cận một người tựa vào ghế nằm phơi nắng ngoài sân, đại Lý lẳng lặng đến bên cạnh hắn, thần bí hề hề từ trong túi lấy ra một bao gì đó nhét vào trong ngực hắn.

       Trần Cận nhướng mi nghi hoặc quét mắt nhìn đại Lý một cái: "Cái gì a?"

       "Được xưng là‘ uy mãnh kỵ sĩ ’ của Âu Mĩ, chỉ một có thể kiên trì một giờ, tuyệt đối hữu hiệu, lão Đại ngươi có thể thử xem..."

       Không đợi đại Lý giới thiệu tên thuốc, Trần Cận đã muốn ngồi lên rít gào: "Khảo! Ngươi cho ta không ngẩng a? Ta không uống thuốc cũng có thể được mấy giờ!"

       Đại Lý có điểm ủy khuất, chỉ biết lão Đại sẽ không cảm kích, cảm giác mình là hảo tâm không được hảo báo: "Ta xem lão Đại ngươi gần đây ngay cả nói cũng không có lực, lại cự tuyệt các hồng nhan tri kỷ tới chơi, cho nên..."

       "Khảo!" Không kiên nhẫn mà một lần nữa nằm xuống, tiếp theo hắn mạnh mẽ thán một hơi, "Ít tự cho là  ngươi thông minh, buổi chiều theo giúp ta luyện quyền đi."

       Lý Thăng khóc thét: "Còn đánh a?"

       "Trong thời gian ta không ở Mĩ, các ngươi là chẳng phải là nhàn hạ cả tập thể? Như thế nào càng ngày càng kém cỏi?" Trần Cận có chút bất mãn, tiếp tục phơi nắng với mặt trời của hắn, thuận tay đem "Uy mãnh kỵ sĩ" ném trả lại cho đại Lý, "Lưu trữ chính mình dùng đi! Mấy ngày nay có liên lạc Hạt bộ hay không?"

       "Uy ca tựa hồ còn đang đi làm, liên lạc không được, A Toàn dưới tay ảnh nói mười lăm ngày sau phân bộ họp hội ý, Uy ca sẽ đến dự."

       "Ân. Một tháng nghỉ ngơi của ta còn lại bao nhiêu ngày?"

       "Mười hai ngày."

       "Sao trôi chậm như vậy..." Hắn nhướng mi bắt đầu tính toán, "Ân —— hiện tại theo ta đi sân tập bắn."

       "A?!" Đại Lý há hốc mồm, lão Đại lần này một chuyến đánh xong trở về, chẳng những mình đầy thương tích, tính tình cũng đại biến, hứng thú lại có xu hướng đột biến, ngay cả việc tập bắn bình thường hắn tối không có hứng thú nay cũng nhớ tới, các hoạt động giải trí trước kia đều cũng phế đi hết thảy, cả ngày cũng không biết đang suy nghĩ gì. (Ài, tại anh không bít người ta đã có kỷ niệm đẹp như thế nào ở sân bắn tại tổng bộ thôi...Cái này gọi là đi tìm hồi ức, hồi ức a...=.=+)

       Đại Lý mơ hồ đi theo Trần Cận vào bên trong sân bắn, kết quả Trần lão đại bắn hai phát bàn đã thu súng, nói không có cảm giác, dẹp đường hồi phủ. Đại Lý trong lòng cân nhắc: bắn giết này muốn cái gì cảm giác a... Hắn làm sao hiểu được, hắn Lý Thăng khi đem ra so sánh cùng Diệm thì  cảm giác đích xác là—— không phải chỉ kém có một chút mà thôi!

       "Hôm nay Vượng phố của Tiền gia khai trương, chúng ta có cần đi giúp cổ động hay không?" Đại Lý cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở lão đại một chút, dù sao người của Tiền Hoa vẫn đều là đầu mối chính giúp Xích bộ thu thập tình báo ở ám khu, bình thường hai bên vẫn đi lại, giao tình rất tốt.

       "Lễ mừng đã đưa sang bên đó chưa?" Trần Cận không có bộ dáng động tâm, chỉ là thản nhiên hỏi.

       "Đã làm thỏa đáng, sáng sớm đã kêu A Kiến đưa đi ."

       "Ta ghét tiệc tùng, không đi." Đi hai bước hắn lại nghĩ đến cái gì, quay đầu lại lười biếng phân phó, "Ta đứng ở trụ sở của Alpha, bảo David đưa xe lại đây, ta muốn đi hít thở một chút."

       Đại Lý trong lòng thẳng lắc đầu, bệnh này chưa trừ diệt, lão Đại nhất định sẽ không lòng dạ nào ăn chơi, suốt ngày hết ngủ lại lượn đường kia còn thể thống gì, xem ra cái khoản tán gái này nhất định không thể xem nhẹ a, nếu không tinh thần sẽ dễ dàng không phấn chấn, đặc biệt đối với một mĩ nam tử không chê vào đâu được như lão Đại mà nói, thật sự là có xu thế không vui.

       Các huynh đệ khác trong Xích bộ cũng đều thực khó hiểu lão Đại trong suốt một tháng này sao có thể "Thanh tâm quả dục, tâm trong sáng" như thế, tóm lại, hiện tại không tiếp xúc phong nguyệt chỉ tiếp xúc vũ lực, trừ bỏ mỗi ngày thẩm duyệt tư liệu từ các khu đưa lên, thời gian khác hắn một mực đại môn không ra cổng trong không bước, nghiễm nhiên bày ra tư thế nghiêm chỉnh kiềm chế, cùng Trần lão đại phong lưu thành tính trong dĩ vãng giống như hai người.

       Thẳng đến một ngày, giờ Ngọ, vừa nhận được một cuộc gọi lạ Trần lão đại đã từ chỗ ngồi vội đứng lên, giống như trong nháy mắt được nạp điện, thanh âm phóng đại mấy lần, muốn phá vỡ  màng tai của tiểu đệ bên cạnh: "Cá Gỗ?!"

       Người nghe điện ở đầu kia đối với một tiếng rống này khá là bất mãn, nếu không phụng mệnh "ân cần thăm hỏi ", hắn mới lười lại chủ động liên lạc người này: "Hội nghị các phân bộ lần này họp ở Seatle, ta đặc biệt đến thông báo với ngươi một tiếng."

       "Từ lúc nào ngươi đã thành thư ký tổng bộ rồi? Có tiền đồ úc." Trần Cận vừa nói vừa vuốt vuốt tóc, ngồi thêm vài giờ máy bay đối với hắn mà nói thực là một chuyện buồn khổ: "Sao lại sửa thành Seatle? Không phải luôn luôn ở Philadelphia sao? Xa nhất cũng là Atlanta."

       "Có mấy người ở các phân bộ còn đang chấp hành nhiệm vụ, lần này sẽ đi ngang qua Philadelphia cùng Chicago, cuối cùng gặp nhau ở Seatle."

       "Tổng bộ thật đúng là biết cách sai phái người, tiền lộ phí lại phải cao lên mấy lần."

       Michael trào phúng: "Chẳng lẽ tài vụ của Xích bộ có thâm hụt? Ngay cả lộ phí đều cắt xén của ngươi."

       Kỳ thật lần này hắn lập công, Hào Môn ban thưởng cho Xích bộ rất lớn, số tài sản trước mắt của Trần Cận sớm đã giúp hắn nửa đời sau vô tư, có điều trêu chọc Michael vẫn là một trong những lạc thú nhân sinh của hắn, không nỡ buông tha: “Đúng vậy a, hiện tại tiền thuốc men đắt đỏ như vậy, ta cũng không phải là công dân Canada, một vài lời nhắc nhở có thể khiến cấp trên tăng thêm phụ cấp, nhưng ta khổ thì người nhẹ nhàng, chẳng ai buồn để ý. Cá Gỗ, ngươi luôn luôn quyền cao chức trọng, phiền ngươi lúc nào thuận tiện thì nói giúp ta vài lời với cấp trên."

       Michael mắt trợn trắng: "Chẳng phải tháng trước ngươi vừa mới lập công lớn sao?"

       "Anh hùng mau già, lương hưu chưa đến a. Ta cũng không thể nào lấy huân chương nuôi anh em Xích bộ đi?" Trần Cận nghĩ, gần đây Cá Gỗ đã học được phản bác, người không trở nên dễ chọc như trước, thật mất vui, quên đi quên đi, tha hắn một lần, "Không trông cậy vào ngươi giúp ta. Tin của ngươi ta đã nhận được, có rảnh đến New York thăm ta."

       "Chẳng phải ngươi không muốn nhìn đến ta sao?"

       "Thiết, người ta nói chơi ngươi cũng tin? Tốt xấu cũng là huynh đệ một hồi thôi." Hơn nữa, ngươi tới ta có thứ để tiêu khiển, ta đây đã nhiều ngày khổ sở a.

       Buông điện thoại, Trần Cận lại tiếc, vừa rồi vì sao mình không thuận tiện hỏi một chút tình hình gần đây của Fiennes? Tuy rằng Cá Gỗ không nhất định sẽ nói, nhưng ít ra cũng sẽ có chút manh mối cho hắn, dù sao trước kia mọi người cũng thân quen như vậy... Cho dù không nói, ít nhất có thể cho hắn biết Fiennes có thể xuất hiện ở Seatle hay không? Hay là vẫn như xưa ngồi trước màn hình nhìn chằm chằm các phân bộ lão đại, điều khiển Hội nghị từ xa? Trước đây hắn vốn không biết sẽ có con mắt thứ ba quan sát bọn họ, có điều hiện tại chỉ cần nghĩ Fiennes sẽ ngồi trước màn hình quan sát mình, hắn liền khẩn trương bất an vô cùng, chỉ e đối phương sẽ nhìn ra chỗ nào đó không được thích hợp ở hắn.

       Người nam nhân kia thật đúng là nói được thì làm được, suốt hai tháng này bặt vô âm tín, những thân mật khăng khít trước kia giống như một giấc mộng, toàn bộ hóa thành bọt biển, thậm chí có đôi khi Trần Cận đều hoài nghi mình có thật đã từng cùng Diễm có một đoạn “lịch sử” kinh người hay không. Tâm lý hắn có sự chênh lệch lớn so với trước kia là thật, giống như ngày hôm qua còn cùng Diệm kề vai sát cánh, nhận được sự tôn trọng cùng che chở, giờ đây đã hoàn toàn quay về như cái gì cũng chưa từng có, cũng bị phán không hẹn gặp lại, cuộc sống sau này, vĩnh viễn chỉ có thể từ phía xa xa xuyên qua miệng ai ai đó biết được một ít quá khứ bị thần thánh hóa của người ấy, Diệm trong cảm nhận của Trần Cận, đã trở thành một viễn ảnh.

       Không phải hắn không thể chấp nhận sự thật, đây vốn là quyết định của hắn, không trách được ai cả, nhưng rõ ràng từng có được hết thảy, bỗng một giây này sự còn người mất, hắn không khỏi có cảm giác mất mát thẫn thờ.  Trần Cận tự nhận thần kinh mình còn không thô ráp đến ngay cả chút biến hóa ấy đều không có cảm giác. Lý do Trần Cận tự nói cho mình là —— nhất thời không thích ứng, thời gian lâu sẽ hảo.

       Thế nhưng cự tuyệt nghĩ đến không có nghĩa là sẽ quên, nếu như có thể đem trí nhớ về người kia hoàn toàn trục xuất khỏi đại não, như vậy hắn sẽ phi thường thoải mái, có điều trên thực tế, quá trình này thật rất... khó khăn.

       Trần Cận bỏ ra khỏi đầu những suy nghĩ lung tung, vọt tới hoa viên, vài cái tiểu đệ vội vàng theo sau, hắn quay đầu lại chỉ huy: "Đi đến nơi mới khai trương của Tiền Hoa thăm thú một chút."

       Ngày đó cho dù có đại Lý hỗ trợ chống đỡ, Trần Cận vẫn bị chuốc say không còn biết gì, kỳ thật hắn rất ít khi uống nhiều, người khác cũng không dám chuốc rượu hắn, nhưng lúc đórõ ràng là Trần Cận cố ý làm cho mình say. Kết quả hắn bị an bài ở trong một căn phòng xa hoa của Tiền Hoa qua đêm.

       Rạng sáng... khi tỉnh lại phát hiện trên giường còn có hai mỹ nữ khỏa thân dáng người nóng bỏng, Trần Cận ngồi xuống xao xao đầu thấp rủa một tiếng, bò đi tắm vòi sen, tối hôm qua ngủ như chết, căn bản không chạm nữ nhân, nhưng có thể các nàng bị áp lực, cũng không dám tự tiện rời đi. Hắn gọi một cú điện thoại cùng Tiền Hoa đánh tiếng chào hỏi, liền mặc quần áo đi rồi.

       Ngày hôm sau, Trần Cận đều bắt đầu đem trọng tâm phóng tới thương vụ hợp tác IT với Bắc Mĩ, sáu tháng cuối năm muốn thuyết phục bọn họ phái hacker đến cùng Hào Môn hợp tác, đánh vào hệ thống IT của các tập đoàn ở chợ đêm tiến hành internet thanh bài*. (* “Gột rửa” trên IT)

       Rất ít khi gặp lão Đại ra sức như vậy, một lòng một dạ đầu nhập công tác, mọi người đều có điểm kinh ngạc, đại Lý cũng cùng Trần Cận lăn lộn qua hai tuần, chờ toàn bộ huynh đệ tâm phúc của Xích bộ đều nhận thấy lão Đại khác thường, cũng bắt đầu kết luận hắn có "Bệnh mà nam nhân không tiện nói ra" không tiện tố khổ, toàn thể nhân viên nhất trí quyết định đối ngoại thủ khẩu như bình. (Tâm tư trượng nghĩa này mà để Cận Cận biết, ảnh không đem các anh ra mà làm bao cát nện tơi bời mới lạ!=.=)

       Trần Cận đáng thương ngay tại bất tri bất giác ăn hoàng liên* còn không biết, căn cứ vào bản thân hắn đối với một số sự việc dị thường trì độn, cho nên còn đang đùa giỡn lạnh lùng tự đắc này nhạc**, còn tự nhận là đã khẳng định được "Tân hình tượng" và sẽ được các huynh đệ Xích bộ càng thêm kính nể cùng tán thành. (* ăn đắng, ý nói bị người hiểu lầm theo chiều hướng tiêu cực; ** tự đắc với trò vui của mình)

       Lúc này những gì Lý Thăng nghĩ là —— nếu lão Đại có thể nhờ công tác mà phấn chấn, có lẽ cũng là một chuyện tốt đâu? Phân tán chút lực chú ý, sẽ không quá để ý đến sự thiếu hụt sinh lý của chính. Không biết sau khi Trần Cận biết được ý tưởng này của thủ hạ có thể hộc máu hay không.

       Rốt cục sống qua hai tuần lễ, Trần Cận chỉ dẫn theo ba người khởi hành đi Seatle.

       Ngày đầu tiên, ở trong khách sạn tình cờ chạm trán với Giang Uy, ngày đó Uy ca tây trang giày da, có vẻ khí phái hẳn lên, cùng với Trần Cận y phục màu đỏ hình thành sự đối lập rõ ràng, hai nam nhân thoạt nhìn không hợp nhau này vừa thấy mặt liền thật mạnh ôm  một chút, ôm bả vai nhau đi về hướng thang máy.

       Trần Cận nhìn hắn phơi nắng đen không ít, cười nói: "Chậc chậc, Uy ca gần đây có đi Amazon xem đại mãng* a?" (* Con trăn)

       Giang Uy dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, không nói gì lập tức túm cổ áo hắn: "Nghe nói ngươi bị thương, thậm chí không nhẹ, để cho ta xem miệng vết thương."

       "Uy..." Trần Cận oa oa kêu, "Uy ca ngươi đừng ở nơi công cộng đùa giỡn lưu manh được không?" Nói tới nói lui, chính mình ngoan ngoãn cởi bỏ khuy áo trước ngực, cho đối phương chiêm ngưỡng "Chiến tích" của mình .

       Giang Uy cũng không khách khí, tùy tay kéo y phục của hắn xuống nhìn phía sau lưng hắn: "Mẹ nó, ai dám hạ thủ được như vậy! Lão tử tìm bọn họ tính sổ..."
       Đang muốn đem đầy bụng mắng nhiếc tống ra khỏi miệng, cửa thang máy lại vào đúng lúc này mở ra, Giang Uy chỉ có im miệng, Trần Cận y phục không chỉnh giương mắt nhìn thấy nam nhân vừa ra khỏi thang máy,  nhất thời sửng sốt.

       Cũng chưa kịp kéo quần áo, cứ nửa thân bán lõa thể mà đi lên: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

       "Hiện tại Săn cánh đội trực tiếp lệ thuộc tổng bộ, bây giờ ta là thành viên ban chấp hành, chẳng lẽ ngay cả tư cách tham gia Hội nghị phân bộ đều không có sao?" Thôi Minh Long phóng thấp giọng vừa nói vừa lạnh lùng mà cười cười, cao thấp đánh giá người nam nhân đa dạng trước mắt, "Xem ra sau khi thoát khỏi vòng vây, cuộc sống của ngươi cũng không tịch mịch a."

       Nghe ra ý tứ công kích của A Long, Trần Cận cười: "Hoan nghênh cấp trên giám sát hoạt động làm việc cùng sinh hoạt cá nhân của chúng ta."

       A Long lại cúi đầu bên tai Trần Cận nhẹ giọng bật hơi: "Nhiệm vụ lần trước thiếu chút nữa liên lụy ta bị phạt, lần này, hắn sẽ tự mình kiểm soát mọi việc, sẽ không để cho ngươi lại có cơ hội gặp rắc rối."

       Lồng ngực hung hăng chấn động, ra vẻ trấn định, Trần Cận cũng cắn răng hỏi lại: "Fiennes cũng tới ?" (Chuyện, các anh bị lôi tới đây là để A Fi được gặp mặt người nào đó mừ lị... =.=+)

       "Mời dùng tôn xưng, ngươi còn chưa chạm tới cấp bậc được gọi thẳng tên riêng của hắn."

       "Ta không tin ngươi!" Trần Cận thẳng lưng, sửa sang lại một chút quần áo, ý bảo Giang Uy phía sau cùng hắn tiến vào thang máy, "Ta không phải là bộ hạ của ngươi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi muốn phản bội hay là tìm nơi nương tựa, cũng không liên quan tới ta."

       Biết Trần Cận muốn châm chọc lập trường trong quá khứ của mình, khuôn mặt A Long lạnh cứng, quay đầu mang theo hai cái bảo tiêu đi rồi.

       Cửa thang máy đóng lại, Giang Uy có chút hoang mang truy vấn: "Ngươi cùng Săn cánh đội từng có ân oán?"

       "Ngươi cũng cùng họ Thôi từng quen biết?" Thật sự là bất ngờ.

       "Lần trước cùng Nam Á tổ hợp tác, lúc ấy bọn họ người của đội đột kích, ta đối với vị đội trưởng lãnh khốc này thật ra rất có ấn tượng."

       "Oan gia ngõ hẹp."

       "Hắn vì sao phải làm khó dễ ngươi?"

       Cũng không thể nói là bởi vì Diệm đi? "Đại khái là bởi vì ta ở trước mặt người nào đó nhiều quá, cho nên nhìn ta không vừa mắt."

       "A Cận, không thể tưởng được kẻ thù của ngươi gia tăng không ít."

       "Uy ca, ngươi hẳn là không thể ít hơn so với ta đi?" Ra khỏi thang máy đi trên lối đi nhỏ, đến nhà ăn tầng 8, Trần Cận tùy tay tháo ra hai khuy áo nút thắt, bờ ngực kiện mỹ khêu gợi nửa lộ trong không khí, dẫn tới nữ phục vụ đi trên hành lang nhà ăn vô ý thức quay đầu lại xem vị phương Đông nam nhân khí chất có chút cuồng dã kiêu ngạo này lại tưởng người mẫu trú tại khách sạn.

       "Thoải mái chút đi, có người hận ngươi không có gì không tốt." Trần Cận cười đi vào nhà ăn, tựa hồ có một loại phản ứng bản năng, trong lòng đột nhiên ẩn ẩn cảm giác không yên, ánh mắt thoáng hướng phía bên phải đảo qua, chân không dừng, nửa người trên lại hóa đá  ——

       Băng một tiếng vang lên, Trần Cận cùng một người phục vụ đang chuẩn bị né hắn đụng phải vừa vặn, ngay cả Giang Uy ở phía sau cũng không kịp cứu giá, rượu trên khay tung tóe khắp sàn, cơ hồ toàn bộ nhà ăn đều hướng bên này nhìn qua , Trần Cận rốt cục biết cái gì gọi là "Cái đích cho mọi người chỉ trích" .

       Xem vẻ mặt trắng bệch của người phục vụ, Trần Cận chủ động thừa nhận lỗi: "Phòng 1812, rượu cùng chi phí tẩy thảm trừ vào tài khoản của ta." Nói xong, hắn đã cau mày nhanh chóng đi về phía một cái bàn gần cửa sổ phía bên tay phải.

       Người nam nhân đang tao nhã dùng cơm kia tất nhiên cũng đã phát hiện ra hắn, vẻ mặt bất động thanh sắc, tiếp tục màn biểu diễn thâm tàng bất lộ.

       Ánh mắt hai người giao nhau so với trong tưởng tượng còn phải kịch liệt gấp mấy lần, một loại cảm nhận sâu sắc giống như bị bắn trúng lồng ngực, bao nhiêu xúc cảm, bao nhiêu ý nghĩ... nhất thời tất cả đều cuồn cuộn trào dâng, bao phủ  ý thức. Ngốc nhất cũng không ai hơn Trần lão đại, trong lúc tiến đến, vỏ đại não dần dần thức tỉnh, lúc này mới nhớ tới mình căn bản không biết vì lý do gì phải đi sang phía đó, càng không biết phải nói cái gì mới tốt. Loại hành động nhanh hơn suy nghĩ, sinh vật đơn bào như hắn lúc này thật dễ dàng trở thành đối tượng của bảo tiêu, cho nên khi hắn còn cách cái bàn khoảng 5m, xung quanh bàn chợt có vài nam nhân cao lớn đứng dậy, nháy mắt xông ra ngăn cản hắn, hai người canh xung quanh cái bàn, hai người khác âm thầm túm lấy cánh tay Trần Cận.

       "Hắc!" Trần Cận đang định kháng nghị, Giang Uy đã muốn xông lên giải nguy, "Các ngươi là ai? !"

       Cơ hồ cùng lúc, Trần Cận ngăn trở Uy ca, Fiennes ngăn trở bảo tiêu, một hồi tranh cãi được ngăn chặn hữu hiệu, những người khách ở xung quanh có chút nghi hoặc, nhưng vẫn chưa chưa bị kinh hách, mà người quản lý đang từ xa xa quan sát nhà ăn biết rõ bên này có chút sự việc, lại lau mồ hôi không dám tiến lên, từ hai ngày trước anh ta đã được người phụ trách khách sạn ba lần bốn lượt nhắc nhở —— không thể để cho Mr. Fiennes cảm thấy chút gì "không được tự nhiên" .

       Fiennes lúc này đã thong dong đứng dậy, vẫy lui bảo tiêu có mặt khắp nơi, đi đến trước mặt Trần Cận, người này đang nắn nắn cánh tay, có chút không phục nhìn anh. Trời mới biết quả tim của Trần Cận lúc này đang đập thật sự nhanh, thảm hại hơn là không hề có dấu hiệu sẽ bình tĩnh lại, đầu óc toàn bộ loạn thành một đoàn.

       Rốt cục, bọn họ ở trước mắt mọi người cứ thế giằng co ...
 ____________

9 nhận xét:

  1. tem là của mình

    Trả lờiXóa
  2. Chương này thật là hồi hộp, thật là nhiều cảm xúc. Ta biết, cái cảm giác vừa thân thiết hôm trước giờ đây như người xa lạ, tìm kiếm thông tin lung tung chỉ để biết người đó hiện giờ ra sao...
    Trần Cận à, không biết phải chịu đựng cảm giác đó là hạnh phúc hay là khổ sở của anh đây. Dù sao thì, chương sau sẽ hay ho lắm đây, hè hè.
    p/s: *trỏ trỏ lên trên* nàng ưi nàng, cái, cái... phiên ngoại kia, hồi lâu lâu là nàng định dành cho ta đúng hem? *cọ cọ, đỏ mặt*

    Trả lờiXóa
  3. hix, sao lai dung o cho nay
    hoi hop qua

    Trả lờiXóa
  4. chương sau chắc chắn có màn hay để coi a.h.i...h.i.........

    Trả lờiXóa
  5. @ Nặc danh Ất: Cung hỉ a!^^ Vấn đề "mình" là ai mới được a? TT^TT

    @ tiểu phudu: Hè hè hè... Đúng là nó a. Hum qua định ba hoa một ít về chuyện tặng nàng vô đó, nhưng mờ có cái mở ngoặc ()của tác giả rùi nên lại thui.
    Trong cái phiên ngoại đó có Dương Dương với Thạc Thạc, zui lắm!^^

    @ Nặc danh: Tác giả dừng đó chứ, ta biết làm sao?TT^TT

    @ tiểu Dieu: Hờ hờ hờ... Cứ bình tĩnh mà đợi đê nàng...Đã đến lúc A Cận "lên thớt" ^^

    Trả lờiXóa
  6. Gay cấn còn hơn tham gia Tư khảo kỳ.

    Cận Cận, còn nói gì được Thạc Thạc nữa đây?

    Trả lờiXóa
  7. @ tiểu Lãng: Hờ hờ, không những không nói gì được đệ đệ mà còn bị đệ đệ cho một bài giảng miễn phí nữa... Chuyện xảy ra trong hai tuần A Cận mất tích đó nàng, sau rồi ta sẽ up...^^

    Trả lờiXóa
  8. ko biết quá khứ có vấn đề gì mà A.Cận bài xích tình yêu vậy? Ta tưởng vs cái bản tính tưng tửng hâm hâm của ảnh thì dễ yêu lắm cơ. Ko nghĩ cố chấp như vậy. A.Fi buông tay thật sao? Chẳng thấy có động tĩnh gì cả
    Black dragon

    Trả lờiXóa
  9. @ Black Dragon: Ờ thì quá khứ cũng không có việc zầy, nhưng bé này hoa tâm mà chưa gặp chân tình, hơn nữa lại là thẳng, nên mới bài xích A Fi, thử nghĩ A Fi là nữ (*khóc thét*)thì chắc ảnh hóa thân thành lang sói lâu rồi, không đến nỗi khổ mình khổ người như vầy! ^^ Kể cũng tội bé!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment