24/6/11

Huyết liên

Đệ nhị thập  chương: Sống hay chết
     
    Ánh sáng mặt trời chậm rãi lộ ra vẻ rực sáng, loá mắt mà xinh đẹp, tựa hồ đang muốn khoe vẻ quyến rũ hoàn mỹ của mình với những sinh vật trên mặt biển, quả thực ánh sáng lóa mắt ấy đối với đáy biển sâu mà nói, chính là biểu tượng của hy vọng.
      
     ......

     Ba giây, hai giây, một giây... Oanh, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Nhìn từ trong tàu ngầm, chỉ thấy trong nháy mắt, nước biển kịch liệt quay cuồng như dã thú đang không ngừng tê rống, lại càng không ngừng từ bốn phương tám hướng ồ ạt hiện ra, không gian yên tĩnh trong lòng biển chớp mắt bị phá vỡ, vô số vật thể bị đập vụn, những đang cá nhỏ vô tư nhởn nhơ, trong nháy mắt hóa thành hư ảo, chỉ còn áp lực cuồn cuộn đánh úp lại.

     Áp lực nước cường đại chưa từng thấy, bọt nước trắng xóa, quay cuồng, không ngừng lan tràn đuổi theo phía sau tàu ngầm như bom bắn phá, ngàn tấn? Vạn tấn? Thủy áp không thể tính toán được tập kích về phía bọn họ, khủng bố không gì có thể ngăn cản.

     Con tàu đã vọt đi với tốc độ cực hạn, máy móc đã nóng rực, bên ngoài, sự va đập khiến con tàu không ngừng rung lắc, hai cửa sổ thủy tinh chịu áp đã nứt, sau đó nhanh chóng vỡ ta, nước như vòi rồng cuồn cuộn chui vào trong khoang tàu.

     "Nước biển từ bên hông tiến vào khoang tàu..."

     "Còi báo động đang vang......"

     "Nước biển rất nhanh sẽ tràn vào khoang máy..."

     "Nhiệt độ đang giảm..."

     Thông báo từ các nơi liên truyền về, sắc mặt Vũ Văn Ngạn âm trầm như thiên niên băng tuyết.

     "Đóng cửa khoang máy, khởi động ba tầng ngăn cách." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng lên tiếng. "Vứt bớt vũ khí và trang bị, giảm thiểu trọng lượng trên tàu."

     "Không thể." Vũ Văn Thần lên tiếng phản đối, "Ca, hiện tại là thời khắc khẩn cấp, nếu lúc này địch nhân đến gần, chúng ta sẽ thành cá trong chậu."

     "Làm đi." Vũ Văn Ngạn không để ý đến sự kinh ngạc trên mặt Vũ Văn Thần, phản đối vô hiệu.

     "Thần thúc, làm theo lời hắn đi." Vũ Văn Tu lại cất tiếng, nếu muốn tránh thoát khỏi luồng thủy áp họ cần nhanh chóng nổi lên, ở độ sâu này căn bản là không thể.

     "Tại sao? Tiểu Tu nhi..." Với Vũ Văn Thần, đang ở trên mặt trận mà vứt bỏ vũ khí chẳng khác gì tự sát.

     Vũ Văn Tu thở dài, "Thần thúc, cho dù chúng ta không có vũ khí, địch nhân cũng sẽ không dám tập kích chúng ta ở phía sau, hiện tại thủy áp đang ở thời điểm chính mãnh, trừ khi bọn họ không muốn sống, mà cơ hội sống duy nhất cho chúng ta cũng chỉ là bằng mọi giá phải nhanh chóng nổi lên mặt nước."

     "Nếu địch nhân ở trên mặt nước chờ chúng ta? "

     "Thần thúc, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng Đường Phong bọn họ hay sao? Có lẽ Lăng cũng sẽ lập tức tới đây, cho dù có địch nhân, chẳng lẽ bọn họ sẽ thấy không cứu?" Vũ Văn Tu nhắc nhở Vũ Văn Thần, hiện tại bọn họ không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể đánh bạc một trận.

     Áp lực của nước rất lớn, càng sâu áp lực càng lớn, nước một khi có lối vào sẽ càng tràn vào điên cuồng, bởi vậy Vũ Văn Ngạn mới lựa chọn được ăn cả ngã về không, đánh cược với số phận một phen, đây là một ván bài họ chỉ có thể thắng, không được phép thua.

     Vũ Văn Tu nắm chặt tay, nhìn vào biểu đồ đo mực nước, thân thuyền đã bị tổn thương nghiêm trọng, xem ra cũng không cầm cự được lâu, hắn vọt tới chỗ thủng trên thân thuyền, cố tìm cách ngăn nước vào, miệng hét lớn: "Người không có việc gì làm lập tức tìm cách ngăn nước tràn vào."

     Nước biển mạnh mẽ đập vào người hắn, Vũ Văn Tu cắn răng, bắt lấy bất cứ thứ gì có thể nắm bắt trong tầm tay, có thể chặn bớt chút nào hay chút đó, đây là điều duy nhất hắn có thể làm.

     Những thủy thủ trên tàu không có cách ngăn nước bèn lấy chính thân mình đè lên lỗ hổng, tuy Vũ Văn Tu biết đó cũng không phải là cách, lại tổn hại thân thể, nhưng lúc này chỉ cần kéo dài thêm một vài giây có lẽ cũng tốt thêm vài giây. 

       ......

     Tàu của Đường phong theo lệnh rời đi, lúc này đã sớm lui mấy chục hải lý, nổi lên mặt biển, nằm chờ phi cơ.

     Một trận kịch liệt dao động nổi lên, cột nước bị kích khởi cao hàng trăm mét, ba đào tầng tầng lan ra, mãnh liệt mênh mông kích về bốn phía.

     Nước biển vốn có màu xanh thẫm lúc này vẩn đục, ẩn ẩn thứ mùi khiến người buồn nôn, Đường Phong nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt không khỏi âm trầm, tâm tư đảm chiến, "Vũ Văn Ngạn, các ngươi nhất định phải bình an." Hắn thấp giọng nói, tâm tình của Đường Phong lúc này lo lắng, bất an đủ loại, giống như có tảng đá đè nặng trong lồng ngực, căng thẳng không thở nổi.

     Dương Vân nhìn thấy Đường Phong như thế, lại nghĩ đến Vũ Văn Ngạn tin tức vẫn bặt tăm, bèn nắm chặt lấy bàn tay người yêu, tựa hồ họ rất cần phải nương nhờ vào sức mạnh của nhau.

     "Vẫn chưa tìm được vị trí của họ hay sao?" Nhìn từng cuộn sóng ồ ạt lan tràn mở rộng ra, khuôn mặt âm trầm của Đường Phong đột nhiên chau lại, con tàu của Vũ Văn Ngạn tuy rằng tốc độ kì mau, nhưng theo tính toán cũng không nhanh hơn được sự dao động cường đại này, còn có sức tàn phá mãnh liệt như vậy.

     Đường Phong nắm chặt bàn tay Dương Vân, không lên tiếng trả lời, âm tần từ tàu của Vũ văn Ngạn truyền lại chỉ toàn là tạp âm, Dương Vân nhất thời rùng mình, Đường Phong càng thêm âm trầm, thấy Dương Vân thần sắc căng thẳng, trấn an mà nói: "Hắn là Vũ Văn Ngạn, chẳng phải sao? Hắn đã có thể đến, cũng có thể quay về."

     Đôi khi những lời nói đơn giản lại có sức mạnh thần kỳ, nó có thể vuốt phẳng nội tâm bất an, Dương Vân nhìn chăm chú khuôn mặt của người yêu, không khỏi gật gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Đường Phong, bình tĩnh chờ đợi. Nói rất đúng, Vũ Văn Ngạn nếu lựa chọn đi tìm Vũ Văn Tu, như vậy cho dù gặp nguy hiểm, y cũng sẽ tìm mọi cách bình yên trở về, không phải vì y, cũng là vì Vũ Văn Tu. 

       ......

     Lúc này dưới nước, tàu ngầm rung lắc càng thêm kịch liệt, các thông tin không tốt đều ồ ạt truyền về, hết thảy các bộ phận trên tàu đều gặp sự cố, không ít thì nhiều, trong hoàn cảnh này, thêm một vấn đề là thêm một bước đến gần tử vong.

     "Động lực khởi động, toàn bộ gia tốc." Thanh âm ngắn gọn mà vững vàng vang lên, trong tình thế này, không thể nghi ngờ mà nói, thanh âm của Vũ Văn Ngạn dị thường trấn định.

     Trong khoang tàu, các vết rạn vẫn không ngừng khuyếch trương, bởi vìVũ Văn Ngạn đã ra lệnh tập trung toàn bộ nguồn năng lượng cho khoang máy, các thiết bị khác toàn bộ ngắt, cái nóng trong khoang thuyền làm cho người ta cơ hồ không thể hô hấp, nước vẫn ồ ạt tuôn vào, từ bắp chân lên đến eo, rất nhanh sẽ lên đến ngực, Vũ Văn Tu nhìn về phía Vũ Văn Ngạn ở phía xa xa, tử thần cho dù ở phía trước chờ đợi, nhưng hắn tin tưởng, tin tưởng Vũ Văn Ngạn có thể đảo ngược hết thảy, vận mệnh là thứ do chính mình nắm giữ.

     Tàu ngầm chỉ còn động lực, trong nháy mắt tốc độ tăng lên tới cực hạn, Vũ Văn Ngạn nhìn chăm chú về phía trước, trầm giọng nói: "Liên hệ Đường Phong, chuẩn bị tiếp ứng."

     Vũ Văn Thần gật đầu, còn mấy hải lý, bọn họ lập tức có thể lao ra mặt nước .

     "Thế nào, vẫn không liên lạc được với Vũ Văn Ngạn bọn họ sao?" Dương Vân lo lắng hỏi, Đường Phong vẫn tiếp tục phát tín hiệu liên lạc không ngừng nghỉ...

     "Phong." Một thanh âm quen thuộc cuối cùng truyền vào tai Đường Phong.

     " 6 độ vĩ Bắc, 178 độ kinh Tây, khoảng 3 phút sau chúng ta lên tới mặt biển, cần ngươi tiếp ứng, nhanh lên, tàu của chúng ta tổn hại nghiêm trọng, quan trọng nhất là không có vũ khí, nhanh lên."

     Đường Phong nghe, lập tức cất tiếng hỏi thuộc hạ, "Chúng ta cách 6 độ vĩ Bắc, 178 độ kinh Tây bao lâu?"

     "Ít nhất 5 phút." Một người lên tiếng đáp.

     "Không được, 3 phút, trong vòng 3 phút phải đến nơi." Đường Phong gõ mặt bàn, trầm tư : "Đem nguồn điện dành cho giữ ấm, theo dõi, cùng tất cả thiết bị chiếu sáng đóng lại, tập trung cho động cơ hẳn là có thể."

     "Rõ."

     "Lăng, Lăng, nghe rõ trả lời, ta là Đường Phong, Lăng."

     "Ta là Lăng, mời nói." Hiện tại Lăng mang theo 4 trực thăng, hy vọng có thể kịp đến tiếp người.

     "6 độ vĩ Bắc, 178 độ kinh Tây, nhanh đi, bọn họ nhiều nhất có thể kiên trì 2 phút." Nếu tàu ngầm không kịp đến, hiện tại đắc lực nhất chính là trực thăng, không trung cứu viện, nhiều thêm một tia hy vọng, nhiều thêm một phần bảo đảm.

     "Đã rõ, ta lập tức đi." Lăng hồi đáp, sau đó thông tri cho 3 chiêc trực thăng còn lại: "Tất cả hướng đến 6 độ vĩ Bắc, 178 độ kinh Tây." Rồi tăng hết tốc lực lao đi trước. 

       ......

     "Ca, còn còn lại 30 giây cùng Đường Phong hội hợp, có điều phía sau sóng lớn đánh hướng chúng ta chỉ cần 5 giây."

      Vũ Văn Ngạn cái gì cũng chưa nói, nghe thân thuyền phát ra thanh âm, cảm giác thân thuyền kịch liệt lay động, trầm giọng nói: "Chuẩn bị."

      Không ai trả lời, chỉ có tiếng hít thở hết sức trầm tĩnh, Vũ Văn Tu ý bảo thủ hạ đến thay hắn tiếp tục chắn nước vào, đi về phía Vũ Văn Ngạn. Hắn biết Vũ Văn Ngạn muốn làm gì, hắn không có quyền ngăn cản y, hắn cần tin tưởng y, chỉ có như vậy, chỉ có như vậy, thế nhưng, hắn hiện tại, điều duy nhất muốn làm chính là đứng bên cạnh Vũ Văn Ngạn, cho dù là thua cuộc, hắn cũng muốn đứng bên cạnh Vũ Văn Ngạn, phải chết cùng chết.

      Vũ Văn Tu lẳng lặng dựa lưng bên ghế Vũ Văn Ngạn, nhắm mắt lại, mọi người yên lặng đếm ngược... 3, 2, 1... Tất cả các nút điều khiển trong nháy mắt đồng bộ được ấn xuống, ngay khi sóng lớn tiếp cận một giây này, năng lượng được dự trữ toàn bộ bùng nổ, chỉ nghe thấy một tiếng, con tàu tưởng như đã tiến vào vòng vây tử thần bỗng hóa thân thành một cự lòng kiên cường không khuất phục, giãy khỏi bàn tay tử thần, dùng sức lực cuối cùng của mình như mũi tên nhọn hướng tới ánh sáng trên mặt nước, hướng về phía hy vọng...
____________

8 nhận xét:

  1. Tem ah
    (lát rùi ta phát biểu sau) hè hè

    Trả lờiXóa
  2. *cúi cúi, vân vê áo* hic, chả biết nói sao nữa, chờ đợi, vẫn là chờ đợi ah. Đừng giận ta nhá, ta nói thật lòng nhá, ta muốn cái đoạn này nó qua nhanh nhanh đi, nghe các nàng spoil từ đầu đến giờ ta mong nhanh đến 5 năm sau quá đi mất thôi.

    Trả lờiXóa
  3. ta cũng muốn thời gian qua nhanh đi a....chờ đợi lâu quá sốt ruột.

    Trả lờiXóa
  4. Nàng Yu a, cái tựa, là đệ nhị thập chương mới phải a ^^
    Cái tàu ngầm, thê thảm quá, giá cả đắt đỏ mà phải bỏ cả mớ lại, ta tiếc tiền a _”_

    Trả lờiXóa
  5. @ tiểu phudu: *Lườm* Hừ, bây giờ mới tính giận nàng thì cũng muộn rùi *Lườm* Còn 3 chap nữa là hết quyển 2, sang quyển 3 là 5 năm sau rồi, yên tâm đi! ^^ Mà ta cũng nói lun, bộ này thanh đạm nha, ai mờ chờ đợi đồ mặn đến khát nước thì... cứ bình tĩnh mà buồn!^^

    @ tiểu Dieu: Nàng chờ... cái gì sốt ruột mới được? Chờ bé... bị ăn á? ^0^ Ka ka ka... Nếu nàng "mún tìm bất mãn" thì ghé tạm các bộ khác đọc trước để giải tỏa bất mãn đi đã, hai cha con nhà này ... "đần" lắm!^0^

    @ Nao-chan: Cứ luôn được nàng chỉ dẫn sai sót, thật cảm ơn nàng nhìu lém! *Hun hun* Hầu hết các nàng đến thăm đều ngại hông nói, mà hông nói thì ta hông bít mà sửa a... TT^TT

    Trả lờiXóa
  6. 555555555 đến Q3 là ko còn cái gì mà coi hết rùi , trên Icr nó VIP sạch , mà hình như pà Tg cũng trốn mất tiêu rùi 5555555 , chỉ có những readers là khổ thâu >"< , ta đi chết đây

    Trả lờiXóa
  7. @ longphivan: *An ủi* Vẫn còn vớt được 26 chap của Q4 mí lị một đống phiên ngoại nữa, nàng yên tâm, hi vọng đến khi ta xử lý hết vài trăm trang đó thì phần cuối cũng được gỡ VIP.

    Trả lờiXóa
  8. Trui ui!!!Vay q3 5nam sau la luc 2ng gap laj do hu?

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment