27/6/11

Thượng sàng bất thuyết ái - Chương thứ mười (2)

2.
“La tiên sinh, ngươi thực giỏi a! Ngươi chỉ ngây ngốc ngồi trong bệnh viện chờ cảnh sát đến bắt ngươi, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của ta!” Vi Huỳnh Nguyệt nổi giận đùng đùng ngồi trước mặt La Đan quở trách hắn. Cô ghét nhất những kẻ không nghe theo sự an bài thỏa đáng của mình.  
“Thực xin lỗi, lúc ấy nếu ta không thể biết chắc an nguy của hắn, hết thảy tự do, trong sạch đối với ta mà nói đều không có ý nghĩa .” La Đan uể oải nói xin lỗi.
“Vậy bây giờ ? Hắn được cứu, ngươi cũng được phán vô tội, ta bất quá là đến yêu cầu ngươi thực hiện lời hứa hẹn quyên tiền cùng luật sư phí của ta, ngươi làm cái gì tỏ vẻ khó chịu? Nghĩ xù nợ? Ngươi có biết vì để vãn hồi cái bại cục do ngươi tạo nên ta đã mất bao nhiều tâm lực? Không thu ngươi gấp bội đã là nể tình ngươi đáng thương! Ngươi có thể đi nghe ngóng xem, đã có người nào thành công xù nợ với ta hay chưa?” Vi Huỳnh Nguyệt muốn thanh toán nợ nần đến, liền lập tức thay đổi hình tượng hoặc nhu nhược hoặc khôn khéo ngày xưa, mạnh mẽ đến làm cho người ta trố mắt. (Đại tỷ! Cấp bậc đại tỷ xã hội đen đòi nợ rồi!=[]=”)
La Đan tuy đang ảo não, cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ta không nghĩ quỵt nợ a, chỉ là mức tiền cần quyên quá lớn, trong nhất thời ta gom góp không đủ, cần chuẩn bị vài ngày.”
Vi Huỳnh Nguyệt gõ lên mặt bàn công tác của La Đan: “Cách lần trước ngươi nói cần chuẩn bị đã một tuần, đừng có nói với ta ngươi không chuẩn bị nổi. Ngươi lại không phá sản, mấy ngàn vạn có thể làm khó ngươi đến như vậy?”
“Thực xin lỗi, đầu tuần tâm tình ta không được tốt, cái gì cũng chưa làm.” La Đan cúi thấp đầu đạo. (Đan Đan, vị đại tẩu... à không, sư mẫu này anh phải nhận chắc rồi! =x=)
Vi Huỳnh Nguyệt cười lạnh: “Sao ta lại cảm thấy tuần này ngươi cũng sẽ không có tâm tình đi chuyển khoản cho ta?”
La Đan không nói gì. Hắn thật sự không biết mình phải làm thế nào mới có thể giữ vững tinh thần để thích ứng khoảng thời gian không có Lôi Tuyền. Những tháng ngày mưa gió, hắn đã thói quen mỗi buổi tối cùng người ấy ôm nhau mà ngủ, mỗi buổi sáng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tràn ngập sức sống của người ấy. Hai tháng trước, bởi vì vụ kiện tụng loay hoay rối tinh rối mù cuối cùng đã thắng lợi, hiện tại quan tòa đã đánh xong, chỗ trống trong nội tâm lại không thể áp chế cứ lớn dần.
“Chưa thấy qua ai như ngươi vậy, ngu ngốc tự cho là đúng! Người ta vì cứu ngươi thiếu chút nữa bồi luôn tính mạng, hiện tại đều xuất viện nửa tháng, ngươi nhìn cũng không nhìn thoáng cái, lại một mình ngồi trong này lo sống lo chết.” Bàn tay vốn là gõ mặt bàn của Vi Huỳnh Nguyệt cơ hồ lại muốn gõ lên đầu La Đan. Sóng mắt lưu chuyển, hiển thị rõ bản sắc bát quái của nữ nhân, “Uy, hẳn là ngươi không muốn làm tên hỗn đản bội tình bạc nghĩa a, một thân thị phi thì quấn quít lấy người ta không tha, hiện tại thiên hạ thái bình, lại đem người ta mặc kệ, chẳng lẽ ngươi muốn hắn không chỗ để đi, trọng thao nghiệp cũ mới vui vẻ?”
La Đan cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Có lẽ, ở nơi đó mới càng thích hợp với hắn.”
“Uy, ngươi là người sao, dám nói loại lời này!” Vi Huỳnh Nguyệt nhịn không được, gõ đầu La Đan một cái, tỏ ra phẫn nộ: “Vô sỉ! Cầm thú! Biến thái!”
Biến thái? La Đan im lặng, từ biến thái mà bắt đầu, vậy dùng biến thái mà chấm dứt a. Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, từ đầu đến cuối, Lôi Tuyền đều không yêu hắn, người ấu cùng hắn một chỗ, chỉ là xuất phát từ sự kích thích của thân thể cùng nghĩa khí với bằng hữu. Mà đồng thời, lại bị hắn liên lụy vào những tai nạn khủng khiếp, có những kinh nghiệm tồi tệ.
Mỗi lần người ấy đều là vì bảo vệ hắn mà bị thương, hơn nữa lần sau lại nghiêm trọng hơn lần trước. Cánh tay người ấy bị thương, hắn cảm động; người ấy cùng hắn nhảy lầu, trong cảm kích hắn đã bắt đầu bất an; mà khi người ấy trúng độc, hắn đã áy náy cộng thêm sợ hãi vô cùng! Hiện tại chỉ cần nghĩ đến cái tên Cyanide hắn đều đã cảm thấy hoảng hốt bủn rủn.
Nếu như không phải hắn còn có một chút tri thức giải độc, nếu như không phải vào lúc đó vừa vặn có sodium thiosulfate, nếu như xe cứu thương lại đến chậm vài phút... Bất luận cái nếu như nào đều làm cho hắn không chịu nổi kết quả -- mất đi Lôi Tuyền. Hắn vĩnh viễn không cách nào quên mình được tâm tình của mình lúc ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, khi bác sĩ đẩy cửa đi ra nói cho hắn biết người bệnh đã được cứu sống, nỗi vui sướng tuyệt xứ phùng sinh ấy vượt qua bất cứ cảm giác mãnh liệt nào hắn từng có trong đời. Hắn rõ ràng hỉ cực nhi khóc ôm lấy mấy viên cảnh sát tới bắt hắn, khiến cho một phòng không hiểu ra sao.
Vẫn chưa bắt được Bành Phi, không biết khi nào thì y lại xuất hiện, không biết y còn có thể sử xuất thủ đoạn âm độc nào. Hắn sợ, thật sự sợ. Từ nay về sau, hết thảy mọi thứ xảy ra, hãy để cho hắn một mình đón nhận a. Tuy hắn đem Lôi Tuyền trân hơn tính mạng, nhưng Lôi Tuyền vẻn vẹn chỉ xem hắn như bằng hữu bình thường, do đó, người ấy hoàn toàn không có nghĩa vụ vì một người bằng hữu mà mạo hiểm, hy sinh đến loại trình độ này. Không thể vì tham luyến nhiệt tình cùng nghĩa khí của người ấy mà ích kỷ, một bên tình nguyện, cuốn lấy không tha. Nếu như Lôi Tuyền lại vì hắn mà bị thương, nếu quả thật bị thương nặng không thể trị... Hắn hoàn toàn không dám nghĩ.
Cho nên vô luận nhiều ít trống vắng, hắn đều muốn học được cuộc sống chỉ có một mình, thả Lôi Tuyền trở lại thế giới của anh, ở đó mới có thổ nhưỡng cùng ánh mặt trời thích hợp Lôi Tuyền. Cho nên, hắn phải giữ vững tinh thần để một mình ứng phó tình huống rối loạn lúc này a.
La Đan vẫy vẫy đầu, cố trấn tĩnh lại, hướng về phía Vi Huỳnh Nguyệt cam đoan: “Cho ta thêm ba ngày, nếu như vẫn chưa chuẩn bị đủ số tiền để quyên, ta đem công ty cầm cố cho ngươi!”
Nhìn thấy hắn không cách nào phá kén mà ra, Vi Huỳnh Nguyệt lắc đầu, không có cách giúp hắn. Cái tên biến thái này thật sự là không thể dùng thủ đoạn thông thường thu phục a. Có lẽ phải có chút càng kích thích mới có thể khiến hắn tỉnh táo lại. Đáng tiếc, đây không phải là phạm vi năng lực của cô, nếu cô có tinh lực, không bằng suy nghĩ như thế nào đá văng ra cái tên tiểu tử chuyên cầm chân người bên cạnh mình kia. (Tức Uther ca ca, Hàn Vô Xá nổi danh sát thủ!=.=)
Bất đắc dĩ cô đành phải uy hiếp nói: “Đừng có lại gạt ta a, lại nuốt lời ta thật sự sẽ lấy đi công ty của ngươi, cho ngươi ra đường xin cơm đi!” Mặc kệ thế nào, làm hắn tỉnh lại trước đi rồi tính.
Vi Huỳnh Nguyệt mang theo ánh mắt hoài nghi rời đi, La Đan miễn cưỡng ngưng thần lo lắng. Mấy ngàn vạn không phải con số nhỏ, trong vòng 3 ngày chuẩn bị đủ đích xác là khó. Dứt khoát bán đi một khu nhà xưởng tốt lắm. Dù sao ở đó vốn là Bành Phi an bài người đứng ra quản lý, nếu hắn muốn tiếp nhận lại, còn muốn tốn rất nhiều tinh lực đi chải vuốt mạng lưới nhân sự, không bằng bán đi bớt lo.
Nghĩ vậy, hắn xuống lầu lấy xe, chuẩn bị đi nhà xưởng nhìn xem.
Trong ga ra tầng ngầm trống trải yên tĩnh, mới đi đến bên cạnh xe chuẩn bị mở cửa, La Đan chợt thấy sau lưng tiếng gió bất thiện. Hắn nghiêng người muốn tránh, thế nhưng gần đây tinh thần thể lực đều uể oải khiến hắn phản ứng chậm nửa nhịp, bị người một chưởng hung ác phang vào gáy, mất đi ý thức.
       .......
Mở mắt ra, hắn thấy căn phòng này dường như đã từng biết đến, cả cái giường cũng quen. Tay chân mất tự do, bị khóa sắt khóa trên giường, miệng cũng bị băng dính bịt kín.
Hết thảy đều gợi lên trong hắn cảm giác giống như đã từng biết đến, La Đan vặn vẹo cái cổ còn đang đau nhức, nhìn quanh một lượt, đột nhiên ngơ ngẩn. Nơi này là...
“Cảm thấy thế nào?” Thanh âm vẫn mong nhớ ngày đêm xuất hiện ở bên tai, người mình vẫn mong nhớ ngày đêm xuất hiện ở trước mắt. Người ấy cười hì hì cầm cốc rượu đỏ, đi đến bên cạnh La Đan, nhắm ngay ngực hắn, tinh tế rót xuống, làm cho y phục tuyết trắng thấm vào màu sắc đỏ tươi. Không khí chậm rãi trở nên quỷ bí mà mập mờ theo dòng rượu nồng đậm chảy xuôi.
Người đang ở trước mắt, hắn nghĩ lên tiếng gọi, lại không mở miệng được, hắn nghĩ giơ tay ôm, lại không nhúc nhích được, chỉ có thể như con cá nằm trên thớt gỗ mặc cho Lôi Tuyền bài bố.
Dốc ngược cốc rượu trống rỗng không còn giọt nào, bỏ qua một bên, lôi Tuyền nắm lấy cằm La Đan, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi lại: “Cảm thấy thế nào?... Đây là món nợ ngươi còn thiếu của ta, hôm nay trả lại cho ngươi.”
Ánh mắt của lôi Tuyền trở nên hung ác, bàn tay nắm lấy La Đan cũng bắt đầu dùng sức: “Ngươi cái tên biến thái này, thực mẹ nó không phải người! Lão tử vì cứu ngươi, thiếu chút nữa bồi luôn cả tính mạng, con mẹ nó ngươi ổn rồi, liền lập tức vỗ vỗ cái mông bước đi, rõ ràng trốn lão tử!”
Một quyền của anh đánh vào má trái La Đan, “Lão tử một không cần ngươi bỏ tiền, hai không cần ngươi thường mạng, con mẹ nó ngươi trốn cái gì trốn!” Lại một quyền đánh lên gò má phải, “Vốn tưởng rằng trên đời này trong số những kẻ có tiền, liền có ngươi xem như là người, kết quả đều mẹ nó giống nhau không phải! Dùng được liền liều mạng nịnh nọt, không cần đến nữa liền chạy tới chân trời đi!”
Anh cởi y phục của La Đan, lồng ngực mê người trải đầy rượu đỏ hiện ra sáng bóng, để lộ màu sắc rám nắng của da thịt, hệt như một bữa tiệc lớn đầy phong phú. Yết hầu của Lôi Tuyền cao thấp trượt đi một chút, trong cơn giận dữ lại tống lên bụng hắn một quyền. “Muốn chia tay cũng được, thiếu nợ trả hết nói sau!” Vừa động thủ kéo xuống quần tây của La Đan, vừa mắng: “Lão tử đã nói sau khi thương thế tốt lên muốn hung hăng làm ngươi một hồi, dù như thế nào lão tử cũng là vì ngươi mà bị thương, không nên tính toán? Rõ ràng còn dám trốn ta!”
La Đan không thể nói chuyện, không thể động, chỉ có thể dùng ánh mắt đi dây dưa Lôi Tuyền. Hắn biết rõ, hắn đã làm Lôi Tuyền bực bội, hắn đã làm vẩn đục linh hồn sạch sẽ đến không có một tia tạp chất, nhiệt tình đến không có nửa điểm do dự này.
Trải qua nhiều lần tính toán, so đo, cân nhắc, lo lắng mà làm ra kết quả nên chia tay này, tuy đủ lý trí, nhưng đối với Lôi Tuyền mà nói, lại triệt để vũ nhục cái đoạn cảm tình cùng chung hoạn nạn mà hai người họ đã có với nhau những ngày qua. Một chút gì đó trong thế giới này, không phải là thứ mà một kẻ đã triệt để ô nhiễm như hắn có thể khống chế được trong tay. La Đan nhắm mắt lại, cảm giác bất lực lan tràn, đè nặng khắp tâm tưởng. Làm như thế nào cũng không đúng, hắn phải làm như thế nào mới có thể sánh bước với Lôi Tuyền, thậm chí vượt qua người này? Thân thể bởi vì sự xông vào thô lỗ mà có một loại đau nhức phảng phất như bị xé rách, cũng đau giống như lòng của hắn.
Lôi Tuyền cố gắng sau nửa ngày, không chiếm lấy được phản ứng, bản thân mình cũng cảm thấy không thú vị, anh dừng lại, cúi người một chút, liếm đi rượu đỏ trên người La Đan, thuận tiện kích thích lồng ngực mẫn cảm của hắn, thề phải kích khởi khoái cảm của hắn. Thế nhưng mặc cho anh cố gắng như thế nào, La Đan chỉ khư khư ôm lấy một trái tim lo được lo mất, lại đang ở trong cuộc đấu tranh kịch liệt của lý trí cùng tình cảm, không có nửa điểm tâm tư phân tán được cho dục vọng.
Lôi Tuyền chậm rãi dừng lại, nhìn hắn sau nửa ngày, trong ánh mắt lưu động một ít thất lạc, lửa giận dần dần diệt, nhiệt độ đồng thời lui bước, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hẳn lên. Anh rời khỏi thân thể của hắn, kéo ra lớp băng dính dán chặt trên miệng hắn, mở còng, đứng dậy yên lặng sửa sang lại quần áo.
Người này hiểu lầm! Hiểu lầm hắn đối với mình đã không có cảm giác! Người ấy không tức giận, nhưng lại không hề chú ý hắn nữa. Người ấy mở khóa, mãi mãi đóng lại liên lạc hai người. Nhận thức này nổ vang trong đầu La Đan, hắn cắn răng buộc mình không mở miệng, không giải thích, không giữ lại, thuyết phục chính mình đây là kết quả mình mong muốn, nhưng khi hắn trông thấy Lôi Tuyền sửa lại quần áo, cũng không quay đầu lại, sắp ly khai, không còn nhiệt tình, từ nay về sau buông tay, biến mất khỏi cuộc đời hắn, nỗi chua xót cùng khủng hoảng đột nhiên xông tới áp đảo hết thảy tâm tình nào khác.
Đi con mẹ nó lý trí a, ích kỷ liền ích kỷ a, hắn chính là không muốn mất đi người nam nhân này, người nam nhân độc nhất vô nhị mà hắn có sống thêm mấy kiếp cũng chưa chắc có thể gặp lại được...
Hắn lảo đảo đứng lên, lao đến, từ phía sau ôm lấy Lôi Tuyền.
“Đừng buông tay, đừng rời khỏi ta!” Hắn lớn tiếng nói, “Ta lại sai rồi! Ngươi đã đối đãi với ta như vậy, ta vốn không nên lại sợ liên lụy ngươi. Ta con mẹ nó đóng giả cái gì quân tử! Rõ ràng chính là ích kỷ tiểu nhân, rõ ràng đã nghĩ dây dưa ngươi cả đời, cùng ngươi đối mặt với mưa gió. Đừng buông tay, theo giúp ta cùng nhau đi!”
Thân thể vốn đang cứng còng của Lôi Tuyền mềm mại xuống, sau nửa ngày, đột nhiên khó được ôn nhu thở dài, “Ngươi thực con mẹ nó khiến ta không hiểu! Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì. Ta chỉ nói một câu, nhớ kỹ: Ta sẽ ở lại.” Anh cầm lấy hai bàn tay La Đan ôm ở trước ngực anh, “Không ai có thể bức ta sống cùng ngươi, là ta tự mình thích như vậy. Đã quyết định, ta sẽ nguyện ý thừa nhận tất cả những gì ngươi mang đến. Ngươi chỉ cần thầm nghĩ xem như thế nào vui vẻ thì tốt rồi, lại nói đi nói lại những lời nói nhảm vô nghĩa kia, lão tử cũng không có tâm tình cùng ngươi chơi!”
La Đan không nói gì, có lẽ, đạo lý để cùng Lôi Tuyền ở chung được tốt nhất chính là cái gì cũng không nghĩ, chỉ truy cầu khoái cảm trong khi sống a. Hắn sẽ chậm rãi học, để có thể đi vào cái thế giới đơn giản mà hoàn toàn lạ lẫm kia.
Hắn xoay người chuyển tới trước mặt Lôi Tuyền, kéo xuống quần áo còn sót lại trên người mình, rồi chậm rãi cởi bỏ quần áo của Lôi Tuyền, cùng anh xích lõa ôm nhau.
“Ta nhớ kỹ.” Hắn nói từng chữ từng chữ, phảng phất như một lời thề.
.......
Lôi Tuyền không kiên nhẫn trả lời: “Câm miệng, lão tử biết rồi!”
.......
Với câu nói sát phong cảnh* nhất trên đời, câu chuyện tình yêu bất kể hậu quả của hai nam nhân đã bắt đầu. (* = thiếu lãng mạn)
Toàn văn Hoàn

Alo! Alo! Cả nhà vỗ tay khen bé đi nào!!! /(^0^)/  Bé đã hoàn thành xong bộ thứ hai! Cục cưng thứ 2 đã ra đời aaaaaaa.... Ka ka ka ka ka... ^0^ Đáng ăn mừng, ăn mừng aaaaa....
________________
Chương 10.1

41 nhận xét:

  1. Ui chao. Ta xin một chân đỡ đầu, đi mừ đi mừ! (dù chả có công rì, chỉ toàn ăn sẵn :P)

    Trả lờiXóa
  2. chúc mừng nàng đã hoàn thêm 1 bộ nữa a, lúc kết thúc 2 anh còn làm 1 màn quá phục 2 anh a.

    Trả lờiXóa
  3. Bạn ah! Pass sao ? <(T~T)> mình xem bằng di động nên có thể ko nhìn được chỗ gợi ý ! Chỉ mình với !Bạn ah! Pass sao ? <(T~T)> mình xem bằng di động nên có thể ko nhìn được chỗ gợi ý ! Chỉ mình với !Bạn ah! Pass sao ? <(T~T)> mình xem bằng di động nên có thể ko nhìn được chỗ gợi ý ! Chỉ mình với !Bạn ah! Pass sao ? <(T~T)> mình xem bằng di động nên có thể ko nhìn được chỗ gợi ý ! Chỉ mình với !

    Trả lờiXóa
  4. @ tiểu phudu: Nàng tưởng là ta chưa nghĩ đến nàng sao? Nói thực là ta còn định đem cả Hào Môn Diễm tặng cho nàng, chứ Thượng sàng bất thuyết ái có gì đâu... Nhưng mờ ta sợ a... TT^TT Ta tặng Jing Lộ Nhân xong là nàng ấy biến mất, ta sợ ta tặng cho nàng xong rồi nàng cũng... bye bye mất tiêu, nên ta nói trắng ra là ta sẽ không tặng nàng nguyên bộ nào hết, >x<, nhưng toàn bộ phần phiên ngoại của Hào Môn ta sẽ làm tặng nàng. Nàng muốn share bản word phần đó cũng ok luôn!

    @ tiểu Dieu: Hai anh nì tính về khoản nóng bỏng thì... thui rùi! ^^

    @ Nặc danh Ất: ^^ nàng thả bom ta sao? Cả cái comt dài ngoằng có cùng một ý! ^^ Pass là MÀU MÀ TRẦN CẬN THÍCH NHẤT? Gợi ý: Có liên quan đến quần áo, viết CHỮ THƯỜNG bằng TIẾNG ANH. Bonus: ảnh ghét nhất là màu đen. Chúc nàng nhanh chóng tìm được pass!^^

    Trả lờiXóa
  5. @ nặc danh Ất: Ta đoán ra nàng nghĩ cái gì rồi, nàng nghĩ không sai, nhưng mờ... Hờ hờ hờ... Sorry nàng, ta gài bẫy. Bonus 2: Từ Hán Việt và từ thuần Việt?
    P/s: Ta lại phải xóa cái comt của nàng rùi! ^^

    Trả lờiXóa
  6. Hết rồi sao, hết thật rồi sao ToT
    Đại diện đọc giả tớ muốn hét to 1 câu "Phiên ngoại a~ Phong Viêm tỷ, phiên ngoại của em a~". Tiếc hận thay không người trả lời. Hic hic TT^TT

    Yêu bạn Yukinari đã làm bộ này :x. 2 bộ hoàn của bạn bộ nào tớ cũng đeo bám, hun bạn n cái xxx.

    Đan Đan và Lôi Lôi đã bắt đầu con đường tình yêu chẳng đầu chẳng đuôi của mình, Vi đại tỷ với Hàn vô sỉ ca ca cũng đang tiến triển. Dù Vi đại tỷ xuất hiện khá muộn nhưng tớ cũng thích tỷ ấy lắm cơ, có được Hàn vô sỉ ca làm lão công của tỷ tớ thấy cũng thật xứng (ko thể để nam nhân tư chất tầm thường làm lão công của tỷ ấy được ="=~).

    Dù câu chuyện còn nhiều điểm chưa giải quyết nhưng chuyện tình cảm đến đây có lẽ đủ hợp lý rồi. Còn nhiều luyến tiếc nhưng đành chia tay Lôi Đan ở đây.

    Yêu bạn Yuki nhiều nhiều, tiếp tục phát huy trong các proj tiếp theo nhé.x

    Trả lờiXóa
  7. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  8. Mình tìm ra past rồi. Bạn thâm quá. May mà tình yêu của mình biết tiếng Trung biết tiếng Trung

    Trả lờiXóa
  9. @ Nặc danh Bính: Chúc mừng nàng! ^^
    P/s: Ta đã nói rùi, ta đặt tên các nàng Nặc danh theo thứ tự Ất, Giáp, Bính, Đinh để mà trả lời, chứ có vài nàng nặc danh cùng lúc thì ta bít @ ai bi giờ? Và tất nhiên là ta bít cái "at" đó khác với cái Ất ta đặt cho các nàng! ^^
    Nàng có thể ghi nick ở cuối phần comt khi chọn chế độ Nặc danh. Thanks! ^^

    Trả lờiXóa
  10. @ tiểu Hồng: Ta cũng muốn gào lên Phiên ngoại a... như nàng! TT^TT. Giá mà có cái phiên ngoài về cuộc sống sau này của hai anh, rồi thèng Bành Phi về trả thù... Hoặc cái phiên ngoại về Đinh Tàng Phong mí lị Tiểu Nhiên nhở... Hờ hờ hờ... Chị Vi chị ấy "khác người" như thế thì phải có anh sát thủ làm chồng để mà bảo vệ, chứ đắc tội vài thèng kỉu như Bành Phi thì chị ấy cũng chẳng sống lâu được! *vê cằm*
    Anyway, ta khoái cái "Hàn Vô Sỉ" của nàng! Nghe đúng quá xá! ^^

    Trả lờiXóa
  11. Dù gì ta rất là thấy cái pass thú vị. Còn ta ko biết vụ gọi tên ấy (=.=) sorry. Ta com trên phone nên nó cứ bị lặp lại với sai loạn lên nên nàng thông cảm nhé. Dù gì cũng tiếp tục cố gắng nhé. Mong chờ ở nàng!

    Trả lờiXóa
  12. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  13. @ Nặc danh Bính: Có gì đâu nàng, ^^ Cảm ơn nàng đã ủng hộ, ta cũng mong chờ nàng! ^^

    Trả lờiXóa
  14. nàng ko làm bản word bộ này hả ? *khóc* đây là một trong 3 bộ đm hiện đại sâu sắc nhất mà ta từng đọc đó ヾ(@⌒ー⌒@)ノ Từ nay về sau cắm lều ở nhà nàng lun a . Ta cũng mún phiên ngoại a , Đan Đan lãng mạn vậy mà Tuyền ca thiệt " ba chấm " hết sức (。-_-。)

    Trả lờiXóa
  15. Bộ này có vẻ là hỗ công thì đúng hơn nàng ạ. Rất được đấy (dù ta ko thích kiểu công thụ đảo chuyển này). Đa tạ nàng đã edit bộ này! ^^

    Trả lờiXóa
  16. @ nana209: AAAAAAAAAA, ta iu mí cái hình nàng làm. Ta là copy về... ta là ta copy về...

    @ ph0ngljnh: ừa, nhưng đến chương cuối họ mí lộ ra là họ seke, còn ngoại trừ cái lần r*** không thành ra, suốt truyện vẫn là Lôi Lôi công, Đan Đan thụ, nên sau một hồi cân nhắc ta quyết định để công vs thụ. ^^

    Trả lờiXóa
  17. Pass không phải white sao bạn? Sao mình gõ vô màu nào cũng ko được?

    Giúp mình với đi...~~ ọ___ọ

    Trả lờiXóa
  18. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  19. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  20. @ Nặc danh Ất: Chúc mừng nàng tìm được pass, nhưng mà... TT^TT *Nước mắt đầy mặt* Trong đời ta đã gặp spam nhiều rồi, nhưng spam lộ liễu đến mức độ như nàng thế này... mới có lần thứ hai (may không phải lần đầu TT^TT)Vì thế, ta sẽ phải delete comt của nàng, nếu không thì phải thay pass mất! Mà nếu ta thay pass bây giờ không chỉ nàng khóc mà ta cũng khóc, vì các nàng khác sẽ chụp tử ta trong bể ...dép a!!!!! TT0TT

    Trả lờiXóa
  21. Yukinari nàng ơi, ta muốn đọc truyện của Phong ca với Tiểu Nhiên quá, không biết Phong Viêm đại nhơn có viết về 2 người đó k?
    Mà nàng còn biết bộ nào của Phong Viêm đại nhơn không? Hôm qua đọc xong Thượng sàng liền điên cuồng đi tìm truyện của đại nhơn, nhưng tiếc là ta tìm hoài mà k có. Nàng biết bộ nào k thì share cho ta nga~

    Trả lờiXóa
  22. @ kitsuneyuukaze: Ta cũng mún như nàng vậy! TT^TT Cơ mà không thấy có. Khi nào có truyện của Phong Viêm (mà hay)đừng nói share nàng, ta... edit lun! ^0^

    Trả lờiXóa
  23. Đọc xong bộ này lại thấy tiếc tiếc, phải chi nó dài dài hơn một tí, cho mình được coi về hai người thêm một tí :)

    Đan và Tuyền có cảnh gặp gỡ vô cùng thú vị, nhất là lúc ban đầu, mình bị lầm lẫn, cứ ngỡ Tuyền là MB thì dĩ nhiên là ko ngại Đan mua rồi, ai dè Tuyền bán mặt trước, ko bán mặt sau :), kéo theo một hồi những âm mưu, cố gắng và dằn vặt lẫn nhau.

    Đan hồ đồ thật, yêu người ta sâu như thế, lại cứ ngỡ bản thân bị thứ mới lạ quyến rũ, ko đạt được nên mới thấy khao khát, lại đi nhờ Uther bắt Tuyền để cưỡng bức, ngốc ko thể tả. Sự tình chẳng nên cơm cháo gì, cắt đứt luôn cả tình cảm vất vả tạo dựng nên.

    Thế giới hai người vốn khác nhau quá nhiều, lại còn bị cưỡng bức, Tuyền chọn cách cư xử lạnh lùng, vờ như ko quen nhau thế là đã tốt lắm rồi. Cái người xã hội đen kia, chỉ chọc vào Tuyền có một chút, đã khiến Tuyền vác dao đi hỏi tội, đằng này Đan cưỡng bức Tuyền mà Tuyền chỉ ko thèm nhìn mặt, rõ là được đối xử đặc biệt còn ko hay.

    Mỗi ngày đến canh cửa Tuyền, rồi đau lòng, rồi ghen tuông, đúng là Đan thật con nít. May mà có A Vĩ đến tìm, cũng tăng thêm quyết tâm muốn đến gặp và xin tha thứ của Đan, chứ ko thì ko biết hai người này chơi trò tự hành xác và tổn thương đối phương tới bao giờ.

    Thì ra việc Đan là số 0 bắt nguồn từ việc muốn xin tha thứ, muốn đền bù, mang thân ra dụ dỗ Tuyền :), cũng thành công lắm nhé, Tuyền hết giận rồi kìa.

    Đúng là từ khi quen Đan, Tuyền luôn gặp chuyện ko đâu, xui xẻo. Mới bắt đầu chính thức quen nhau, thì đụng ngay chuyện Đan bị buộc tội, lại còn bị đổ oan giết người.

    Lúc đầu mình cũng thấy lạ rồi, Bành Phi kia sao có thể chỉ vì em gái mình bị bỏ rơi mà làm đến nông nổi đó, thì ra ko phải muốn Đan trở lại vì thương em gái, mà là muốn đoạt được tất cả tài sản của Đan, để hai người cưới nhau mà sau đó Đan chết dĩ nhiên tài sản thuộc về người vợ rồi. Cha của Đan làm chuyện xấu, ông ấy đã trả giá rồi, còn Đan có dính dáng gì đến đâu, cuối cùng lại trở thành quân cờ trong tay Bành Phi, mà nhân vật này đúng là thứ dữ, từ nhỏ được mang về làm bạn với Đan, bao nhiêu năm trời thân thiết bên nhau mà cuối cùng cũng ko sót lại chút tình cảm nào có thể bắt gặp được để khiến hắn nương tay.

    Tội nhất là Linh Linh mà thôi, yêu lắm, đến khi bị bỏ rơi vẫn còn chúc phúc, lại nhờ Linh Linh mà Đan sáng tỏ mọi thứ nhanh chóng, biết rằng thật ra Tuyền đang nói dối khi rời bỏ mình, thật ra để Đan bình tâm lại, thì vẫn nhận ra thôi, nhưng thời gian sẽ lâu hơn, Tuyền bên đó đau khổ thời gian cũng dài hơn, thương lắm.

    Mình bó tay với cái ngốc nghếch của Đan rồi, rõ là Tuyền yêu Đan đến thế, hi sinh nhiều như thế, cả cái mạng cũng suýt mất, thế mà Đan lại tự kỉ, bảo người ta chỉ coi mình như bằng hữu mà thôi, nên tự động rời đi. Ngay cả lúc Tuyền bắt về, cũng cứ tự đóng cửa trái tim, may mà cuối cùng còn suy nghĩ thông suốt mà giữ Tuyền ở lại, chứ ko một mối tình đẹp như thế lại đánh mất vì nguyên nhân ko đâu thì thiệt khổ.

    Cặp đôi sát thủ thật là tếu, tiểu Nhiên lại có thể vì ái một Phong mà từ bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng lại đi làm sát thủ thực tập, bó tay mất thôi. Nhưng nhờ làm ơn với Đan và Tuyền mà hai người chính thức thành một đôi nha, mà Đan thành dụ thụ thôi còn dạy hư tiểu Nhiên nữa à?

    Cặp đôi Đan_Tuyền này đúng là đến cuối cùng cũng khiến mình chết cười, đang lãng mạn thế mà Tuyền cứ mở miệng là toàn nói mấy câu sát phong cảnh ko hà, nhưng miệng cứng lòng mềm, cứ thấy Đan có chuyện gì là lo sốt vó cho coi.

    Cám ơn bạn đã edit fic này nhé.

    Trả lờiXóa
  24. @ ixora: Yu cũng phải cảm ơn nàng vì đã đọc và comt cẩn thận đến như vậy. Đọc bài comt của ixora Yu rất vui, thank reader! ^^ *hun hun*

    Trả lờiXóa
  25. chào nàng, ta la 1 reader thầm lặng ^^. T dã theo dõi ở nhà nàng mấy bộ òi. Xin lỗi tới giờ mới com cho nàng " cúi đầu" Tại ta toàn đọc bằng dt, chỉ có những chương có pass t mới phải căng mắt ngồi trên máy đọc. Ta thix nhất Lộ nhân nha. Anh Thập Lục kute vô đối ^o^. Ta cũng iu cả Lôi Lôi và Đan Đan nữa. Lời cuối cùng ta vô cùng cảm tạ nàng đã dịch nhiều bộ hay như thế " cúi cúi"
    p/s: rất vui được làm quen với nàng nha. thông cảm cho ta giờ mới bắt chuyện với nàng. hix

    Trả lờiXóa
  26. @ alice: ^^ Rất hoan nghênh chào đón nàng đến nhà ta, chân thành cảm ơn nàng bấy lâu nay đã ủng hộ trong thâm lặng, thỉnh thoảng có hứng thì qua buôn với ta nghen! ^^

    Trả lờiXóa
  27. Hô hô hô, vừa mới coi xong bộ thượng sàng bất thuyết ái. Hay cực, đúng là cường cường mờ. Thanks nàng edit nha. Heheheh,bít thế nào cũng là hỗ công mờ, tại cường cường we a.
    Mới mò được cách com,lâu lâu ta vô đây nhìu chiện 1 chút được hem. Chứ một mình tự kỷ coi truyện 1 mình bùn lém TT^TT

    Trả lờiXóa
  28. chao nang, thong cam may nha ta bi hu che do tieng viet oj
    day la lan thu n ta vao nha nang
    hok biet la ta qua ... hay sao ma mo hok duoc cai pass
    lan nao cung doc may chuong oj nghi
    hzzzz, nan a nan
    du sao cung va chao nang mot tieng thui, nha cua nang that khien nguoi khac ham mo a
    hehehe, tiep tuc su nghiep mo pass thui
    hixxx, hok biet nam nao moi ra nua

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Pass là một con ruồi vô tình bay vào miệng reader khi đang đọc ngon trớn *cười khả ố*, mò pass là một việc gian khổ đôi khi khó chịu với reader. Cảm giác đó ta hiểu, vì ta cũng từng là người cặm cụi đi mò pass, cái được cái không, đôi khi phải bỏ dở giữa chừng vì không mò được pass.

      Tuy nhiên, là một editor, ta không thể không đặt pass. Và giờ ta mới hiểu vì sao trước kia có những nhà đặt pass khó đến trời ơi! TT^TT

      Ta sẵn lòng gợi ý pass cho các nàng, nhưng gợi ý mãi mãi chỉ là gợi ý, ^^, ta không thể làm gì hơn. ^^

      Xóa
  29. Nàng a, ta xem muộn a nhưng mà thik ghê. Lôi Lôi thật rất sâu sắc a! ta không biết phải nói sao nữa nhưng mà rất rất thik a!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cũng thích nữa, thế nên ta mới chọn để giới thiệu cả nhà cùng đọc a! ^^

      Xóa
  30. Truyện hay thật đấy, cảm ơn Yuki nhiều lắm lắm ^_^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì hì, mọi người cũng thấy thích là ta vui òi! ^^

      Xóa
  31. Mon cũng muốn chị Vi là nam a~ *ủy khuất*
    Chị ý thật là cường mà, nữ cường nhân tiêu biểu của thời hiện đại *tung hoa* vừa làm luật sư có danh tiếng vừa trói được anh sát thủ nổi danh. Có điều Mon không tưởng tượng được sau khi anh Hàn bị chị Vi phát hiện là sát thủ thì sẽ thành cái dạng gì =))
    *ghé tai Yu nói nho nhỏ* thực tế là Mon tưởng tượng chị Vi là nam rồi yy nha *hì hì*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị ấy mà là nam thì sẽ là ngạo kiều nữ vương thụ, hay biết mấy! TT^TT

      Xóa
  32. Biết pass mà ko vào đc mới khổ ý =3=. Nàng chuyển sang wp cho đỡ nàng ơi ;-;.

    Trả lờiXóa
  33. Hihi mình người mới coi cũng thú vị lắm

    Trả lờiXóa
  34. Không xem được. Tức chết ta. Truyện hay. Thanks !

    Trả lờiXóa
  35. Không xem được. Tức chết ta. Truyện hay. Thanks !

    Trả lờiXóa
  36. Yêm chỉ muốn nói là yêm đã đọc truyện này từ 10 năm trc rồi. 10 năm đấy ToT

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment