Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng Fiennes, Trần Cận trở nên đăm chiêu. Tên kia tựa như không khác gì với những người đàn ông độc thân khác, đến thăm một tình nhân, lên giường làm xong là đi. Nhưng hắn biết ở trong lòng Fiennes, mối quan hệ của họ không nông cạn như vậy, không biết có phải hắn tự lừa mình dối người hay không? Trần Cận cũng cho rằng loại quan hệ nửa sống nửa chín khó phân định này sẽ có lúc được rạch ròi.
Cuộc sống của hắn vốn muôn màu muôn vẻ ung dung tự tại biết bao nhiêu, cho đến một ngày Fiennes xuất hiện và càn quét qua cuộc đời hắn như một cơn sóng thần, một cơn động đất, rung chuyển tất cả những gì vốn có. Mà dường như cảm xúc của hắn cũng rất dễ bị Fiennes lay chuyển. Mấy tháng không gặp, hắn vừa mới bình tĩnh lại không lâu tối nay lại đã bị người này đến khuấy đảo.
Nghe thấy tiếng bước chân chạy đến vội vàng, Trần Cận bèn nhấc tay chậm rãi vịn lấy mép giường, đứng lên ngồi lên trên giường. Giờ phút này hắn mới phát hiện không chỉ có tay chân bủn rủn, ngay cả đầu hắn đều nhức như búa bổ.
Vì thế khi Đại Lý cùng A Kiến đi trước vọt vào phòng, trước mắt bọn họ là một cảnh tượng kinh người:
Lão đại nửa thân trần xinh đẹp khêu gợi đang ngả người trên gối, ánh mắt thoáng vẻ mỏi mệt, sợi tóc hỗn độn. Càng hỗn độn là chiếc chăn đơn bị kéo hơn phân nửa xuống khỏi giường, quét lê trên thảm trải sàn, thiếu chút nữa liền làm mồi cho ngọn nến. Trong không khí thoang thoảng phiêu đãng một thứ hương vị tình dục mà ở đây ai cũng rõ mười mươi là cái - gì - đấy, còn có cả những dấu vết màu đỏ rời rạc rất khả nghi trên người lão đại.......
Bình thường họ cũng đã nhìn Trần Cận ở trần nhiều rồi, nhưng tình trạng nửa kín nửa hở như vậy lại khiến người ta nảy sinh ra những ý tưởng kỳ dị, huống chi giờ phút này thoạt nhìn, Trần lão đại thậm chí còn mê hoặc phiến tình hơn cả mấy vũ nam gợi cảm ở trong quán bar bên phố đối diện, cả người hắn đều đang phát tán ra xung quanh một lời mời gọi thầm kín mà bản thân hắn cũng không tự biết ...... (*Nước miếng* Bộp!...)
Bình thường quen gặp vẻ cường ngạnh tràn đầy khí thế của Trần Cận, nay bỗng nhiên đối mặt với tình thế đầy mị hoặc này, Đại Lý là người đầu tiên tỉnh táo, anh ta chầm chậm quay đầu nhìn thoáng qua A Kiến, người này so với anh ta càng nhục mặt, hai mắt đã sớm đăm đăm dán chặt lên người lão đại, mặt đần ra như con gà gỗ.
Đại Lý thầm làm dấu chữ thập ở trong lòng. May mắn anh ta dự kiến trước tình hình này, chỉ dẫn A Kiến vào phòng, nếu để các huynh đệ khác nhìn thấy lão đại ở trong tình trạng này, muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà để thanh minh cũng không dễ.
“Ai cho các ngươi vào!” Bị đánh gãy phút trầm ngâm suy tưởng, Trần Cận có chút bực bội, bèn nã ánh mắt cực kỳ bất mãn về phía thủ hạ.
Hắn biết rõ bọn họ vì rất lo lắng cho mình nên Fiennes vừa mới đi liền lập tức tiến vào hỏi han, nhưng thấy bọn họ cứ như vậy xồng xộc đi vào, Trần Cận cũng có chút căm tức. Tuy hắn không phải mẫu “lão đại” lúc nào cũng phải chăm chút cho hình tượng uy nghi trước mặt cấp dưới, nhưng chưa kịp “giải quyết hậu quả” đã bị người khác như si như ngốc vây xem, cho dù dây thần kinh của hắn có thô đến cỡ nào cũng không thể không xấu hổ.
Nếu là trước đây, hắn đại khái tùy tiện cười ha ha liền che giấu, nhưng hiện giờ vấn đề là, ngay cả một chút thủ đoạn tùy tiện che mắt quần chúng hắn cũng không có tâm tình đi làm. Fiennes như cơn lốc xoáy vừa đến lại đi, hắn cũng không biết mấy ngày kế tiếp lại cần tìm thứ gì đến giúp hắn phân tán tư tưởng.
Một câu hét to vang lên, lại lâu lắc không thấy có người đáp lại, Trần Cận coi như cũng chịu thua bọn họ, suy sút kêu lên: “Các người xem đủ hay chưa a? Muốn xem đàn ông ở trần không biết về mở AV mà xem hay sao~~” (Là GV, GV a đàn anh!)
“A a...... Lão đại --” A Kiến rốt cục lấy lại tinh thần, “Chúng tôi không ngăn cản được những người đó, anh không sao chứ?! Còn cái kia.... cái kia......”
“Cậu là heo sao? Hả? Tôi có việc bây giờ còn có thể ở đây nghe cậu lắp bắp?” Trần Cận kéo lại áo khoác tắm lửng lơ trên người, dùng ánh mắt ý bảo Đại Lý mang A Kiến đi ra ngoài, “Tôi muốn đi ngâm tắm, từ giờ trở đi, ai cũng không được lại đi vào làm phiền tôi.” Sau đó hắn liền đứng dậy, nhưng ai biết chân vừa bước ra nửa bước, hắn đã bị chiếc thảm vướng lấy thoáng lảo đảo.
Được thấy lão đại luôn luôn thân thủ mạnh mẽ lưu loát vấp ngã là một chuyện rất mới mẻ thú vị, có điều nếu sau đó bị đối phương dùng ánh mắt ăn thịt người bắn phá, đó lại trở thành chuyện khác.
“Chúng tôi...... Chúng tôi đi ra ngoài ! Có việc ngài cứ gọi một tiếng, chúng tôi lập tức có mặt.” Đại Lý cúi người dập tắt những ngọn nến sát mặt đất để đề phòng hỏa hoạn, sau đó túm lấy A Kiến tha ra bên ngoài. Khi sắp đi đến chỗ rẽ, anh ta bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, vì thế vội vàng nhẹ giọng báo cáo: “Lão đại, Thanh bộ Tony đại ca vừa cho người nhắn lại, nói là sáng mai sẽ đi khỏi Madrid, muốn mời lão đại ăn điểm tâm.”
“A. Cái tên bất âm bất dương kia cũng học được phải ăn điểm tâm, buồn cười!” Vừa nghe là Tony Lưu có hẹn, gương mặt căng thẳng của Trần Cận có chút thả lỏng, hắn không nghĩ tới Thanh bộ hành động cũng nhanh nhẹn như vậy, không biết vụ ở Peru bọn họ dẫn đầu trở về hay là điếm hậu.
Trần Cận nghĩ đến tầng quan hệ này, lại thay đổi chủ ý: “Coi như nể mặt thành ý của hắn, nói hắn sau 3h chiều tôi rảnh, thời gian khác tôi muốn ngủ.” Kỳ thật Trần lão đại đã bắt đầu âm thầm tính mưu đặt kế với Tony. Bởi vì ở trên đất Nam Mĩ, kho vũ khí của Thanh bộ rõ ràng dồi dào hơn so với Lam bộ của Giang Uy, đương nhiên, động cơ tà ác này hắn tạm thời sẽ không để đối phương phát hiện.
Sáng mai chắc chắn hắn phải ngủ đủ mới rời giường, suốt thời gian qua hắn chưa từng có một giấc ngủ yên ổn, lại bị Fiennes hành hạ như vậy, bây giờ đến đi đường hắn còn có chút sợ ngã.
Giờ phút này, Fiennes đang quay lại cơ sở ngầm, tắm rửa nghỉ ngơi chưa đến 3 tiếng đồng hồ, lại ngồi máy bay trở về địa điểm xuất phát.
Nhìn xuống những khu nhà cách mình càng ngày càng xa, trong ngực anh dâng nên cảm giác nghèn nghẹn. Lần sau gặp lại người kia, không biết là mấy ngày hay là ..... mấy tháng?
Nếu người làm cho anh ra đến nông nỗi này không phải là con ngựa bất kham Trần Cận, anh thật sự rất có thể không thể ức chế nổi tâm tình mà cưỡng ép giam cầm hắn lại một chỗ, thậm chí trói chặt hắn vào bên mình. Bên cạnh anh có không biết bao nhiêu nhu thuận tri kỷ chờ anh lựa chọn, anh lại cố tình chỉ ưng ý mỗi con ngựa hoang khó trị này.
“ Sir, cà phê của ngài đây.” Là trợ lý riêng của Fiennes, không ai biết rõ hành trình của anh hơn Norman.
Quá khứ của Norman cũng có chút...... truyền kỳ. Sau khi anh ta tốt nghiệp trường West Point(1), lúc chấp hành nhiệm vụ ở bắc Carolina, được Tổ trưởng Tổ bảo an của Hào Môn tại Âu Châu lúc đó nhìn trúng. Thân làm một sĩ quan tham mưu, trong một lần phát sinh sự cố, anh ta không xin lệnh của Tổng bộ liền tự mình vượt cấp ra lệnh, nhưng nhờ vậy mà kịp thời giải cứu được hai nhân viên cao tầng của Tổng bộ.
Sau đó, 38 tuổi, anh ta bị xử phạt, lại được Fusa đặc biệt nâng đỡ. Trong quá trình xử lý thường vụ anh ta tỏ ra hết sức xuất sắc, do đó được tiến cử đến bên cạnh Fiennes, trở thành sĩ quan phụ tá có địa vị đặc biệt quyền lực ở Hào Môn.
Bình thường, vì không để thân phận của Fiennes bại lộ, Norman đều gọi anh là “Sir.”
“Farrel, Thượng tá FBI thay mặt trung tâm cấp cao muốn trò chuyện với ngài qua vệ tinh.”
Fiennes khẽ day day hai mắt. Norman thay anh khởi động màn hình.
Gần đây Hào Môn bị Chính phủ và các bên liên quan theo dõi thật sự chặt, trước khi Lệnh triệu tập Đỏ, Hào Môn đã điều động không ít người đi Nam Mỹ hiệp trợ, đau đầu nhất là trong đó có cả Xích bộ.
Cho dù anh đã đưa Michael đến bên Trần Cận, nhưng anh vẫn không yên lòng, dù sao nếu gặp phải trường hợp cận chiến, tính cách của Trần Cận sẽ khiến hắn rất dễ dàng gặp nguy hiểm.
Khu ổ chuột của Brazil không phải là địa bàn của Hào Môn, cho nên anh không thể chắc chắn rằng mình có thể vươn tay ra trợ giúp hắn khi hắn cần như những lần trước đó. Khi Farrel xuất hiện trên màn hình, Fiennes khẽ gật đầu: “Thượng tá, nghe nói ngài có việc rất cấp bách cần tìm tôi.”
Fiennes nói nhẹ nhàng, tư thế thả lỏng có vẻ thanh thản, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng qua màn hình, người tiếp xúc vẫn cảm nhận được uy thế đầy cường hãn của anh.
Bởi vì dù về quyền thế hay quân hàm, Fiennes đều vô cùng hiển hách, vì thế mặc dù lớn tuổi hơn nhiều so với anh, nhưng Thượng tá Farell vẫn phải tỏ vẻ kính trọng: “Rất xin lỗi, Mr. Fiennes. Tôi cũng rất mong chuyện này sớm có kết quả, bởi vì thời gian không còn nhiều nữa.”
“Ngài đã thay mặt FBI và Hình cảnh quốc tế đàm phán với Hào Môn, điều đó cho thấy rằng chúng ta đều đã là người đi chung trên một chiếc thuyền. Không phải tôi không lo nghĩ về chuyện này, mà tôi cần có thêm thời gian để làm các bước đánh giá chuẩn xác về tính an toàn của hành động. Tôi cũng không có ý định đưa thủ hạ của mình một đi không trở lại. Hào Môn không thể lúc nào cũng đẩy người ra thay các vị đổ vỏ.” Fiennes ngữ khí bằng phẳng, nhưng từng câu đều mang tính uy hiếp, không có thương lượng.
“Vậy theo ý ngài là -- Muốn chúng tôi tăng chuyên gia?”
“Trước đây khi trinh sát các vị dùng tới Bộ phận lính đánh thuê của Hào Môn, Hào Môn xem như ra sức để giúp đỡ các vị mà thôi, nhưng hiện giờ là liên hiệp điều tra, phương diện này cũng không phải chỉ phái người ra sức là đủ, chẳng lẽ hiện tại Chính phủ Brazil và Liên minh Âu Châu bắt tay lại cũng chỉ đủ xin được Quốc tế hình cảnh thôi sao?”
“Hiện tại Lệnh triệu tập Xanh đã được phát ra lần đầu tiên, FBI cũng đã tiếp nhận.”
Ngón trở của Fiennes khẽ gõ lên lớp da mềm mại trên tay vịn, anh trầm ngâm nói: “Tìm Danny Herman đến cho tôi.”
“Danny Herman? Cái gã người Đức cứng mềm không ăn kia ư, tôi còn sợ không mời nổi anh ta.” Ngay cả Farrel cũng từng nghe nói người này và Hào Môn có thù hận thâm sâu, mà lúc này Fiennes lại cố tình nhắc đến anh ta, không biết anh có dụng ý gì.
“Chẳng phải hiện tại anh ta đang phải sống bằng tiền dành dụm sao? Chẳng lẽ còn dám tự cao tự đại?”
Thượng tá tỏ vẻ mệt mỏi: “Bằng kinh nghiệm của anh ta trước đây khi còn ở FBI, anh ta khá là nổi tiếng, nhưng có thể là vì còn trẻ nên sau khi được điều đến Hình cảnh quốc tế, anh ta vẫn không được giao nhiệm vụ gì quan trọng, tôi không thể cam đoan anh ta là người ngài muốn. Chúng tôi có thể gửi đến cho ngài chuyên gia tốt nhất.”
Thượng tá tỏ vẻ mệt mỏi: “Bằng kinh nghiệm của anh ta trước đây khi còn ở FBI, anh ta khá là nổi tiếng, nhưng có thể là vì còn trẻ nên sau khi được điều đến Hình cảnh quốc tế, anh ta vẫn không được giao nhiệm vụ gì quan trọng, tôi không thể cam đoan anh ta là người ngài muốn. Chúng tôi có thể gửi đến cho ngài chuyên gia tốt nhất.”
“Thượng tá! Chuyện này tôi có thể khẳng định. Sau khi xác định hành trình, tôi sẽ cần Herman tự mình bay một chuyến đến Nam Mĩ.”
“Chuyện này...... Có phải là quá vội vã?”
“Vội vã? Vừa mới người đã nói sự tình cấp bách là ai? Chẳng qua tôi chỉ muốn một chuyên gia đã hết thời của các ngài, chẳng lẽ yêu cầu này là quá nhiều? Hay là, gần đây anh ta lại xâm nhập vào hệ thống cơ mật của đối tác làm ăn của các vị, khiến các vị đau đầu?”
“Không không, tôi không có ý đó. Tôi sẽ lập tức báo cáo lên trên, nhanh chóng cho ngài câu trả lời.” Rõ ràng Thượng tá buồn bực vì Fiennes tại sao đột nhiên nhớ tới Herman, nhưng vẫn cứ làm theo.
“Được, vậy làm phiền Thượng tá. Tuy nhiên tôi cũng sẽ cho anh ta 1 tuần để suy xét, nếu bản thân anh ta không muốn tôi cũng không ép buộc, dù sao cũng không nhất định phải là anh ta mới được.” Fiennes ôn hoà nói xong câu này, liền ra hiệu cho trợ lý chấm dứt đối thoại.
Sau đó suốt 15’, Fiennes đều duy trì một tư thế ngồi im, nắm tay tì lên trán.
Thấy cấp trên đăm chiêu suy nghĩ, sĩ quan trợ lý cũng không dám lên tiền quấy rầy. Bằng hiểu biết của Norman đối với Fiennes, anh ta đoán rằng anh còn đang suy nghĩ về người đàn ông trẻ anh vừa gặp ơ Madrid. Ngay cả Norman cũng không thể không để ý việc này, dần dần anh cũng cảm thấy được sự trọng yếu của Xích bộ Leslie Chan* đối với ông chủ của mình. Trước đây tam phiên tứ bận anh ta bị Fiennes “cưỡng chế” đi tìm hiểu hành tung của Xích bộ, cơ hồ mỗi ngày đều phải có báo cáo, anh ta muốn làm như không biết cũng không được. (* tên tiếng Anh của A Cận)
Đặc biệt có một vài lần, Fiennes đã liên tiếp vận dụng quyền riêng bất kể hậu quả, cố ý chi viện cho Xích bộ, ngày hôm qua chỉ là xác nhận người nọ đã từ biên giới trở về, nhịn không được liền lập tức muốn đến gặp, trong đầu Norman không khỏi nhảy ra tiếng thở dài “quả nhiên là như vậy”.
Vì để gặp được đối phương, sếp của anh ta đã không tiếc từ chối lời mời của Bộ trưởng, gạt bỏ một đống công việc ngập đầu, từ xa xôi chạy đến Madrid, sáng hôm sau sẽ phải tham dự Hội nghị Thương mại Âu Châu, vì thế nghỉ ngơi chưa được 2 tiếng, trời còn chưa sáng liền phải lên máy bay trở về.
Norman nghĩ không ra tên nhóc thô lỗ người Châu Á kia rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt mà hấp dẫn được một người vẫn luôn được tuyệt sắc vây quanh cao cao tại thượng như “Diệm”. Mà xét về phương diện tính hướng, mặc dù Fiennes là Bi, nhưng đối với đồng tính dường như cũng chỉ dừng lại ở mức độ mới mẻ, có chút hảo cảm, cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy sếp để tâm vào một mỹ thiếu niên nào, càng không nói đến muốn kéo dài quan hệ, riêng đối với đàn ông thì tất nhiên không cần nói đến. (2)
Người đàn ông trẻ tuổi tên Leslie Chan đã phá vỡ tất cả lệ thường, cứ cho là hắn quả thật có gương mặt anh tuấn dáng người tiêu chuẩn, nhưng tính ra trong vô số tuấn nam mỹ nữ từng xuất hiện bên cạnh Fiennes, hắn cũng chỉ là một trong số mà thôi, cũng không phải là người xuất sắc nhất. Đó là chưa nói đến các mỹ nhân tranh đoạt vị trí tình nhân của Fiennes nhiều như cá trên sông, nhưng không một ai có thể giống như Leslie Chan, ra tay một lần liền thành công, trực tiếp kéo Fiennes xuống ngựa thất hồn lạc phách vì mình. (3)
Thân là đầu lĩnh của Xích bộ, người này hoàn toàn không có chút nữ khí, hơn nữa hắn còn có hẳn một bản tội trạng cùng công trạng vĩ đại lưu trữ trong hồ sơ của Hào Môn, nghe qua liền biết là một kẻ thô bạo, có lẽ Fiennes tùy tay chọn ai trong số những người ái mộ anh cũng đều tốt hơn chọn hắn......
Norman cũng thường thầm khó hiểu: Cái người gọi là Leslie Chan kia rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể khiến Hào Môn thủ lĩnh trước nay thủ đoạn lôi đình quyết đoán tỉnh táo không ai bằng...... đối với hắn mê luyến như vậy? Có thể thấy được vì để bảo vệ hắn, Fiennes đã tự rước lấy không ít mâu thuẫn trong các mối quan hệ vào người. Quan hệ của hai người người ngoài nhìn mà không hiểu nổi, không riêng gì trợ lý riêng như anh ta không minh bạch được, mà cho dù có thể làm minh bạch e rằng cũng khó có thể hiểu tại sao lại như vậy.
Nói đến người tên Danny Herman kia, tay này là một trong những đối thủ một mất một còn của Fiennes với lý do.... không ai hiểu nổi. Tính cách người này âm lãnh, nhưng kỹ thuật IT lại hạng nhất. Hắn từng tự mình xâm nhập vào mạng IT nội bộ của Chính phủ, từng bị liệt vào danh sách đối tượng trọng điểm cần theo dõi, sau đó được trưng dụng vào FBI làm một chức vụ nho nhỏ vô hại.
Người này cùng các hacker khác bất đồng, hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, dám liều mạng dám đối kháng cường quyền, hắn kiên trì cho rằng trong quá trình Hào Môn cùng chính phủ giao dịch có hành vi làm rối loạn kỷ cương, cũng trực tiếp tham dự buôn lậu phi pháp và buôn bán súng ống, hắn hoài nghi Fiennes là nhân vật vô cùng quan trọng của Hào Môn cũng không phải một ngày hai ngày, cũng bởi vậy ăn không ít đau khổ.
Bởi vì lòng hiếu kỳ của Danny Herman quá nặng, lại không biết vì sao chuyên cắn Hào Môn không chịu nhả ra, thậm chí lớn mật tiếp cận Fiennes, Fiennes liền đơn giản ngay mặt giao phong một hồi trên mạng với Herman.
Ai thua ai thắng người ngoài không biết, cũng có thể là cấp trên của Herman cảm thấy phiền hết chịu nổi, không chịu nổi áp lực từ cấp trên, nên đột nhiên đưa hắn theo FBI trực tiếp điều nhiệm đến Hình cảnh quốc tế làm nhân viên kỹ thuật, lại thi hành kỷ luật, rốt cục mới chấn áp được hắn, yên tĩnh hơn nửa năm.
Ra chuyện lớn như vậy, lại chịu áp lực của Hào Môn, rốt cuộc không có ai dám mời tôn đại Phật này ra làm việc, không ngờ nay chính Fiennes lại tự mình đề xuất, muốn dùng lại người này, thậm chí với chức danh trợ giúp Hào Môn đi Nam Mĩ. Hành động này bề ngoài có vẻ là gạt bỏ mâu thuẫn quá khứ, nhưng trên thực tế lại là đặt một quả bom hẹn giờ trong lòng.
6 giờ sau Norman đi vào văn phòng của Fiennes.
“Sir, đây là danh sách nhân viên dự bị mà ngài cần.” Khi đưa văn kiện ra, Norman có chút lo lắng, vì thế lén quan sát phản ứng của anh.
Quả nhiên, hai đầu lông mày Fiennes khẽ chau lại, một chút không vui chợt lóe qua trong mắt anh.
“Có cả Hỏa bộ và Xích bộ ?”
“Phải, bọn họ đã nhận được mật lệnh, hoãn lại thời gian tới Pêru, tạm thời ở lại St. Paul đợi lệnh.”
“Đợi lệnh” là một cụm từ hàm súc, nói thẳng ra là sẽ bị trả về chiến trường. Fiennes đương nhiên là người biết rõ chuyện này, vì thế mới đặc biệt tiết lộ tin tức cho Trần Cận, tư tâm là muốn ngăn cản Trần Cận đi Rio chấp hành phần sau chót của nhiệm vụ lần này. Mà chờ tại St. Paul cũng không phải là điềm lành. Anh biết rõ một khi Trần Cận đã bị lôi vào, Xích bộ muốn bứt ra khỏi vụ Rio là hầu như không thể.
Mặc dù toàn bộ hành động đều do anh và tổng bộ cao tầng sắp đặt và chỉ huy, nhưng huy động nhân lực ở bộ phận nào vốn là việc nhỏ, không bao giờ đến tay anh, trước đây vẫn do Fusa của Trung Đông tổ và Woody của Bộ phận chiến lược phụ trách, bọn họ luôn đưa những người có năng lực thích hợp vào danh sách, Fiennes rất ít khi can thiệp hay hoài nghi kế hoạch dùng người của bọn họ, nhưng gần đây Trần Cận bắt đầu thường xuyên nhận lệnh khiến Fiennes có chút nóng nảy.
Tuy rằng bây giờ còn chưa công bố hành động chi tiết, nhưng bị xếp vào danh sách thì khó thoát khỏi bị cuốn vào trọng tâm của hành động lần này.
Đến lúc đó, một khi mật lệnh được phát ra thì không thể thu hồi lại được. Hiển nhiên bỏ qua một bên tư tình không nói, cái kiểu lý do “Tôi lo lắng cậu ta sẽ bị thương” hoàn toàn sẽ bị Ban chỉ huy chiến lược coi là trò trẻ con gạt phăng đi không cần suy nghĩ.
Được rồi, tuy rằng bản thân anh rất ít khi hối hận, nhưng chuyện liên quan đến Trần Cận, Fiennes lại cảm thấy hối hận: Không nên dễ dàng gật đầu cho hắn tùy ý làm bừa, loại công việc này của bọn họ vốn không phân biệt tiền tuyến hay hậu phương, kẻ địch vĩnh viễn tồn tại.
Xem ra khi cần thiết, anh cũng không thể không có chút hành động ngăn cản tình thế chuyển biến xấu, tuy rằng Trần Cận không muốn có người nhũng tay vào công việc của hắn, nhưng họ đã sớm cùng chung một nhịp thở, rất nhiều lúc, anh đã không có cách nào ngồi xem mặc kệ.
Có lẽ trước đây anh rất tự phụ, chỉ cảm thấy mình là người lãnh đạo Hào Môn, có gì không thể che chở hắn? Nhưng sự thật là, chỉ cần Trần Cận còn ở Hào Môn, hắn liền không thể có cái gọi là “an toàn”. Nhưng nếu phải để Trần Cận rời khỏi Hào Môn, anh lại mất đi sợi dây duy nhất để gắn bó linh hồn họ với nhau.
Sức hấp dẫn của Trần Cận thường ở tại sự cường ngạnh không thể bị lay chuyển bởi bất cứ ai của hắn. Tôn trọng sự lựa chọn của hắn có lẽ là những gì anh thực có thể làm để trợ giúp hắn, nhưng đôi khi vận dụng một chút thủ đoạn đến đảm bảo hành động được suôn sẻ cũng không phải là chuyện gì đáng lên án.
Tại một nơi khác của địa cầu, vừa nhận được mật lệnh không lâu, Trần Cận một mình im lặng chờ đợi, hai cái chân dài ngang nhiên duỗi trên bàn trà, duy trì tư thế thanh thản thoải mái ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ, vuốt cằm nghiêm túc cân nhắc chuyện mà hắn còn chưa cân nhắc xong.
Thấy Đại Lý đi vào, hắn hữu khí vô lực nói: “Có khả năng chúng ta phải ở chỗ này nghỉ ngơi bảy tám ngày, nhàm chán đến muốn mọc nấm mốc, chỗ Tony chỗ có một đơn hàng, tôi muốn nhận.”
Đại Lý dám khẳng định lại là lão đại lừa “này nọ” của người ta, nay phải trả món nợ ân tình, anh ta lo lắng hỏi: “Lão đại, ý anh là vụ Fabino? Hắn là kẻ cầm đầu ở St. Paul, vụ này quá mạo hiểm.”
“Anh sợ tôi không có trình độ đàm phán, bị người ta lấy làm bia ngắm bắn? Yên tâm đi, tôi chỉ là trung gian đàm phán, giúp hai bên lấy chút %, hai nhà giàu này tiền thuê rất cao, coi như cho huynh đệ Xích bộ một món phúc lợi.”
Đại Lý thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng: “Lão đại......”
“Được rồi, đi ra ngoài đi dạo đi, vùng đất hoang dã này kỳ thật còn rất có phong vị.” Trần Cận đứng dậy phủi phủi quần áo, uốn éo cái thắt lưng, “ Gọi A Kiến bọn họ cùng đi.”
Trần Cận đến Brazil mới biết được nơi đây có bao nhiêu thích hợp hắn..... Bất kể là trên đường cái hay là bãi biển, nơi nơi đều là dòng người y phục màu sắc rực rỡ. Đại Lý vui mừng cảm thán: Lão đại rốt cục không cần cảm thấy bị lạc lõng giữa đám đông! (Tuy rằng người nào đó cũng không tự biết, vẫn cho rằng khiếu thẩm mĩ với trang phục của người khác có vấn đề - lời tác giả).
Cho đến người đàn ông thứ 5 mặc trang phục sặc sỡ như biển quảng cáo di động đi qua bên cạnh hắn, Trần Cận rốt cục nhịn không được hỏi: “Đại Lý, anh có cho là tôi ăn mặc quá giản dị?” Quả nhiên...... “Lão đại, việc của anh là đi xử lý chuyện phiền toái, ăn mặc quá nổi bật cũng không tốt.”
“Cũng đúng, ở chỗ này muốn nổi bật thì chỉ có không mặc gì.” Trần Cận đùa khan, sau đó bĩu môi đi phía trước.
Trần Cận đắc lực tài tướng Minh Hào(4) gọi điện thoại tới: “Lão đại, người của chúng ta hai ngày sau đến đông đủ, sẵn sàng chờ lệnh.”
“Ok, ở tại chỗ đợi lệnh, có điều lệnh thì đi theo điều lệnh đi, không cần lo cho tôi.”
Một bên Đại Lý còn có chút băn khoăn: “Brazil quỷ quái này loạn như vậy, ngày mai đi đàm phán, liệu có cần cho vài huynh đệ đi theo?”
“Đi theo? Như thế nào theo? Mang thêm vài cái cái đuôi đi vào còn muốn tôi làm việc được nữa sao! Anh không biết ở nơi này bọn ranh con chưa đủ tuổi thành niên thì đã đeo AK 47 đi trên đường mua vui đâu.”
“Lão đại anh minh! Chỉ là lâu rồi chúng tôi không thấy anh chơi trò đơn thương độc mã ra trận, có chút không quen.”
“Ở bên ngoại chờ tin tức của tôi, vạn nhất tôi gặp xui, anh gọi cho Tony, hắn sẽ nghĩ cách.”
“ Được.”
Trần Cận tuy là nhàn đến mốc lên, nhưng ở vùng đất xa lạ, hắn cũng là không muốn nhận tư nhân ủy thác, có điều hai đại khách hàng kia đều là các tập đoàn tài chính đỡ lưng Tony, hiện tại Tony vì đi công tác, không thể xuất hiện trên bàn đàm phán, vì thế anh ta không thể không tìm một người mình tín nhiệm lại gan lớn đi thay mình, mà giờ phút này đang dừng chân đợi lệnh tại St. Paul, Trần Cận liền thành sự lựa chọn tốt nhất.
Trần Cận trời sinh gan lớn, cũng khá là tinh tế cẩn trọng, có điều hắn đã xem nhẹ một chuyện, rằng bản thân hắn chính là một hình thức tồn tại của những “sự cố”.
* Chú thích:
(1) Trường quân sự West Point. http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%8Dc_vi%E1%BB%87n_Qu%C3%A2n_s%E1%BB%B1_West_Point_Hoa_K%E1%BB%B3
(2) Ở đây Norman có sự phân biệt giữa thiếu niên và người trưởng thành - tuy cùng là nam tính.
(3) Ý nói có thể "hạ gục" Fiennes trong tình cảm.
(4) Người này từng được xuất hiện trong chap 1 của Hào Môn Diễm, người thay mặt Trần Cận đàm phán điều động người giúp Trần Thạc.
Fi bận rộn thế vẫn cố gắng chạy tới chỗ Cận, thế mà bắt gặp ngay cảnh suýt nữa Cận "nổ súng", làm sao ko giận lên mà hành Cận cả đêm chứ. Chỉ tội cho Cận, đâu phải đèo bồng gì, người ta chỉ muốn mát xa thôi mà :)
Trả lờiXóaTiếu lâm hai thuộc hạ của Cận quá, lâu lâu mới có dịp nhìn lão đại nhà mình phong tình, quyến rũ như thế, A Kiến còn thiếu điều chảy nước miếng luôn.
Cận ơi là Cận, muốn nhìn thanh niên ở trần mà mị hoặc như Cận thì phải mở GV ngắm tiểu thụ chứ nhỉ, mở AV thì còn thấy được cái quái gì.
Đúng là Fi đến tìm Cận, chỉ quan hệ rồi đi liền, rất giống mấy đại gia bao dưỡng tình nhân, nhưng thái độ của anh lại khiến cho Cận đầu gỗ thế mà vẫn biết ko phải thế, là anh đã tận dụng cả thời gian nghỉ ngơi của mình, mới đến thăm cậu được.
Sắp tới hai người chắc xa nhau thời gian dài rồi đây.
Zà hú, 2 anh lại sắp cùng nhau chiến đấu đây, ta mong đến màn 2 anh liên thủ đánh bại kẻ thù quá đi mất.
Trả lờiXóa2 tuần/ chương là dự định của nàng hử?
Kí rì mừ 2 tuần một chương, người ta vẫn đều đều 1 tuần 1 chương đấy chứ, thậm chí chương dài người ta còn chẳng cắt ra nữa là, ghét ghê! >o<
Trả lờiXóaÁh, ta nhầm, ý ta là 2 chương/tuần, khụ, già rùi nên đầu óc đãng trí lắm.
XóaChẹp, nàng chăm dã man con ngan, dạo nì đang có mấy bộ ta thích đã edit hoàn, nên ta ngồi ôm mấy đọc, lười edit áh
*ta ko chịu nổi cám dỗ ahhhhhhhhhh*
Sau khi làm xong số chap còn lại trong kho của Huyết Liên, ta sẽ tăng bộ này lên 2 chap/ tuần.
XóaTa thì vẫn kết hợp vừa edit vừa xem truyện mới đấy chứ. ^^
Ầy, edit càng ngày càng hay + mạch truyện hấp dẫn thế này làm ta "lại phải" thò cổ vào comment nah.
Trả lờiXóaÀ, mà "vưỡn" còn 1 chỗ hơi thiếu dấu chút nha Yuki, "Cho dù anh đã đưa Michael đến bên Trần Cận, [nhung] anh vẫn không yên lòng..." => nhưng.
Iu nàng, ta fall asleep đây. *moah*
Ok, "nhưng". ^^
Xóaanh Can lan nay suong a, dc anh Fiennes bao ve chu dao khoi lo bi thuong
Trả lờiXóaCó cảm giác Hào Môn tục đi theo lộ tuyến công sủng thụ. ^^
Xóaoạch a Cận ơi đề nghị a che thì a che cho nó kín để a Fi mà biết a hấp dẫn người khác là a lại được bủn rủn chân tay giống hôm nay bây giờ hố hố
Trả lờiXóasuốt thời gian qua hắn chưa từng có một giấc ngủ yên ổn hêhê nhớ a Fi quá nên trằn trọc ko ngủ được a Fi mà biết thỳ a phởn phải biết
a Fi sủng a Cận quá
uốn éo cái thắt lưng đúng là tư chất của thụ a đừng hòng mơ áp được a Fi hehe
cái khiếu thẩm mĩ của a.........rất ....ngàn trấm
Ta rất tâm đắc với cái gu công đực của A Cận, ha ha ha~~ Nhưng nàng nào ngồi mò Pass (cũ) hẳn là hận cái gu của ảnh chết luôn! ^0^
Xóa8-| hôm qua ta đọc mấy chap mới của viewfinder và 3 chap của Hào Môn tục. Hai bộ vô cùng yêu quái của ta <3 Hai đồng chí thụ của hai bộ này giống nhau kỳ lạ (theo ý của ta), kiên trì, quật cường nhưng cũng rất dễ xương 8-> vì muốn không thua kém, có thể ngẩng cao đầu đứng ngang hàng với người mình yêu mà không ngừng lao vào nguy hiểm.
Trả lờiXóap/s: các chap của Hào Môn thật là dài, cố lên nha nàng *chấm chấm, lau mồ hôi cho nè*
Ta bỏ ViewFinder từ hồi anh Thanh long xuất hiện. TT^TT Anh ấy mới là mẫu thụ lý tưởng của lòng ta, vì thế khi biết anh ấy không được chọn, ta mất hứng...
XóaÝ nàng là Fei Long hửm :-?
XóaUh, chính anh ấy đấy. Mà ... Fei Long nghe giống "Phi Long" nhỉ? Cơ mà hồi trước ta đọc thì dịch là Thanh Long? Ui, nàng lên IT mà search hình của anh xem, mỹ nam!!! Cường thụ, ôn nhu thanh cao thâm tình cường thụ!!! TT^TT
XóaBởi vì ở trên đất Nam Mĩ, kho vũ khí của Thanh bộ rõ ràng dồi dào hơn so với Lam bộ của Giang Uy, đương nhiên, động cơ tà ác này hắn tạm thời sẽ không để đối phương phát hiện.
Trả lờiXóaGiang Uy là Hạt bộ chứ nàng?