Sean bật cười.
Nếu lần này chúng ta đều có thể sống sót, tôi cũng sẽ không bao giờ để anh phải chạy khắp thế giới tìm kiếm tôi như thế nữa.
Sẽ không lại khiến anh phải lo lắng, cũng sẽ không lại làm anh cảm thấy bất an.
Hawkins mở vỏ bọc bên ngoài quả bom, mạch điện của quả bom được nối liền với hệ thống điều khiển đóng mở cửa. Nếu không phải lúc này Sean còn đang bị nhốt bên trong, có lẽ y sẽ không khỏi tán thưởng khả năng của Montero.
Sean nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài của Hawkins đang lựa chọn từng đường dây như thế nào, ánh mắt y chuyên chú đến như thế nào, ngay cả độ cong của nét môi y dường như cũng hiển hiện trước mắt anh.
Sean bỗng nhiên hiểu được, bất kể người đàn ông này đã từng có một giấc mộng đẹp đẽ đến bao nhiêu, hoặc y đã từng cố chấp truy đuổi thứ ảo giác nào, thì ở trong lòng y, anh vẫn là điều đặc biệt nhất.
Có thể khiến Hawkins buông hết thảy không phải là bom của Montero, mà là Sean.
Anh từng nói với y, "Tôi sẽ trở thành người bảo vệ phía sau lưng anh. "
Những lời này đối với Hawkins mà nói, có lẽ cũng không chỉ cho thấy Sean là một người đồng đội vô cùng đáng tin cậy, hay là Sean rất giỏi về nghiệp vụ.
Hawkins từng nói, Sean cho y cảm giác được an toàn và bình tĩnh, cũng không phải bởi vì anh cùng White có bao nhiêu tương tự, mà là bởi Sean sẽ giữ chặt y lại khi Hawkins lao xuống vực sâu của sự chấp nhất với những nguy hiểm vô nghĩa.
Sean nghiêng đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Tôi nghĩ tôi yêu anh, Howard.
Đang chăm chú cắt đứt dây điện, Hawkins đột nhiên nhận ra y không nghe thấy động tĩnh của Sean, y bối rối hẳn lên, "Sean."
"Tôi đây." Sean gõ gõ lên cửa sắt, cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao Hawkins luôn thích gọi tên anh, hơn nữa gọi rồi lại không nói gì thêm. Bởi vì y cảm thấy bất an, y muốn xác định rằng anh vẫn luôn ở bên mình.
Khi Hawkins tháo dỡ được kíp nổ, y thở ra nhẹ nhõm.
"Sean, tôi mở cửa ."
Sean nghe thấy giọng y, mỉm cười: "Anh đang căng thẳng?"
Hawkins đưa tay kéo chốt mở, hô hấp trong khoảnh khắc đó ngừng hẳn lại.
"Đừng sợ, tôi khẳng định nếu còn có bom, trước khi chết nhất định chúng ta vẫn kịp ôm được nhau."
Những lời này khiến Hawkins dứt khoát kéo cửa lên.
Theo sự di động của cửa cuốn, cuối cùng Hawkins cũng nhìn thấy Sean, ánh chiều tà rơi trên bờ vai anh, khuôn mặt có chút tiều tụy, ánh mắt lại lấp lánh sáng, mềm mại như dòng nước chảy theo dây thần kinh căng thẳng của Hawkins rồi thấm vào sâu trong tâm trí y.
Không nói lời nào, họ gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Hawkins dùng sức vuốt ve lưng và vai Sean, tựa hồ còn đang xác nhận mình quả thật đang ôm Sean trong lòng.
Sean cũng hít sâu một hơi, "Howard, tôi nghĩ nơi này không phải là một nơi lý tưởng cho những cái ôm..........."
Hawkins vẫn không buông tay, y ôm Sean lui từng bước về phía sau, rời khỏi kho hàng.
Ở dưới ánh tịch dương bát ngát, Hawkins hôn môi Sean.
Nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng trước sau như một, nhưng dường như lại thêm vài phần sung sướng của cảm giác tìm lại được báu vật tưởng như đã mất. Sean bị y hôn đến không thể hô hấp, cộng thêm hai ngày không ăn không uống, đầu óc anh như muốn ngất đi!
Nhưng vào lúc này, giờ phút này, anh không đẩy y ra nữa. Anh cảm nhận được và sẵn sàng thừa nhận niềm sung sướng của Hawkins, đưa tay ôm lấy cổ y, nếu về sau, có một ngày nào đó, hai người họ phải nghênh đón giây phút cuối cùng của cuộc đời, Sean không muốn lúc đó phải hối hận vì ngày hôm nay đã không cùng Hawkins tận tình có được nhau.
Lúc này, di động của Hawkins lại vang lên, thế giới của anh và y bị phá rối.
Y lưu luyến rời khỏi đôi môi Sean, tiếp điện thoại, bởi vì y biết mọi chuyện nên làm kết thúc vào lúc này.
"Hawkins, đừng nói cho tao biết đến bây giờ mày còn không tìm được nơi Sean bị nhốt." Romon mỉm cười, sau lưng hắn là Eric, họ đã ra đến cửa nhà.
"Tao đã tìm được Sean, Montero. Cậu ấy đang ở ngay bên cạnh tao."
Sean đột nhiên hiểu ra, anh giữ chặt lấy Hawkins và nói: "Howard! Romon! Romon Kul chính là Montero James!"
Romon nghe thấy thanh âm của Sean trong điện thoại, hắn ngây người.
"Không thể nào! Bên trong cánh cửa cũng có bom!"
Hawkins nhìn về phía Sean, lúc này y mới chú ý tới bàn tay anh quấn đầy những mảnh vải thấm máu, lông mày y cau lại, "Đây là chuyện gì?"
Sean cầm lấy di động từ tay Hawkins, "Romon, anh cho rằng cái hòm sắt kia có thể nhốt được tôi? Nếu lần sau anh muốn người bị nhốt vào không ra được, tôi khuyên anh sử dụng đinh không có đường rãnh xoáy, và cũng đừng cho người đó quá nhiều không gian để hoạt động."
Ngón tay của Romon trở nên run rẩy, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ vặn vẹo, "Còn bom? Cậu đã dỡ bỏ quả bom kia?"
"Đúng vậy, tôi tự tay dỡ bỏ nó." Sean bình tĩnh nói, giống như hơn hai ngày bị giam nhốt với anh mà nói chẳng có gì lớn lao.
"Sao cậu có thể.......? Bộ phận chi viện của quân đặc chủng không thể nào dạy cậu kỹ thuật tháo dỡ bom điện tử.......... Hawkins dạy cậu?"
"Không, phải nói tôi vốn sẽ biết." Sean hơi cong khóe miệng, cảm tạ Thượng đế đã để lại cho anh trí nhớ của Vincent Mann, "Có lẽ Thượng đế khiến tôi sống lại, chính là để cho anh gặp được sự thất bại này—— Montero James. Anh cho là lúc này đây trò chơi sẽ chấm dứt, anh cho anh là kẻ chiến thắng cuối cùng, thực xin lỗi .......... Anh vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát trốn tránh trong bóng tối, mà Hawkins và tôi sẽ cũng nhau đi qua những nơi mà anh không bao giờ dám đi, sống cuộc sống mà anh ghen tị nhưng không thể có. Hiện tại thân phận của anh đã bại lộ, bộ an ninh nội địa cũng tốt, hình cảnh quốc tế cũng được, hoặc là tôi và Hawkins........ cho dù anh trốn ở nơi nào, chúng tôi đều sẽ lôi được anh ra, cho anh phơi dưới ánh nắng mặt trời, để cho tất cả mọi người nhìn xem bộ dáng của “Bom nghệ thuật gia”!
"Dừng lại! Không được nói nữa! Tôi bảo cậu dừng lại!" Romon hét to với chiếc điện thoại, đứng phía sau, Eric kinh ngạc ôm lấy hắn.
"Romon! Romon!"
"Cho tôi chuyển lời đến Eric, ở cùng một kẻ như anh thật sự là so với ở địa ngục còn bi thảm!" (Đây là trả thù, Sean rõ ràng đang trả thù! =.=)
Romon giống như một người bệnh tâm thần điên cuồng hét lên, vung tay ném điện thoại ra xa, chiếc điện thoại nện trên mặt đất.
Hắn nắm cứng lấy tay Eric, càng trở nên điên cuồng mà hỏi: "Eric! Ở cùng anh là thực bi thảm sao? Em cảm thấy thực bi thảm sao?"
Eric khẽ nhích môi cười, rút tay về, "Sao có thể, Romon.......... Em chỉ muốn cùng anh mà thôi. Chỉ cần có thể được ở bên anh, đó là hạnh phúc của em, em chỉ muốn.......... Nếu anh có thể đem sự chú ý của anh dành cho Hawkins chia sẻ một chút cho em thì tốt rồi.........."
"Chúng ta đi, chúng ta lập tức đi! Chúng ta đi đến nơi người khác không thể tìm thấy chúng ta!" Romon cầm lấy tay Eric, ngón tay bấu chặt đến nỗi cào xước da, nhưng Eric dường như không có cảm giác đau đớn, anh ta tựa đầu lên vai Romon.
Ngay giờ phút ấy, trên đường phía ngoài biệt thự có mấy chiếc xe màu đen dừng lại, các đặc vụ FBI xuống xe, dùng súng chỉ về phía họ.
"Romon Kul —— Từ giờ trở đi anh không thể đi đâu được nữa, chúng tôi bắt giữ anh với tội danh nguy hại đến an ninh quốc gia!" Ngón tay của Johnny đè lên cò súng, nếu không theo lời Hawkins tiến hành điều tra kỹ lưỡng, ai có thể nghĩ đến con trai cả của một đại gia tộc, từng đóng góp xương máu cho quốc gia thế nhưng lại là tên cuồng bom?
Romon ngồi yên ở nơi nào, nhẹ giọng nỉ non nói: "Eric.......... Làm sao bây giờ? Bọn họ không cho chúng ta đi.........."
"Nơi đến có ý nghĩa gì đâu? Chỉ cần chúng ta vẫn ở cùng nhau." Trên môi Eric vẫn là nụ cười mỉm tao nhã lịch sự, anh ta đưa tay ấn một cái nút trên xe lăn.
Chỉ nghe thấy oanh một tiếng, dòng khí bốn phía va chạm, các đặc vụ giơ tay che mặt, đầu bị tiếng nổ làm cho kêu ong ong.
Hai đặc vụ đứng gần nhất bị thương.
Johnny ngây ngẩn nhìn chiếc xe lăn lật nghiêng còn đang bốc cháy, một chiếc bánh xe lăn lăn ra xa, hai con người mới đây còn đứng cùng nhau ở nơi đó đã bị nổ thành mảnh nhỏ.
Hawkins và Sean nhận được tin này khi họ đang trên đường rời khỏi kho hàng.
Hawkins mặt không chút thay đổi tiếp tục lái xe, mà Sean thì cẩn thận nhìn vẻ mặt y.
Vài phút sau, Hawkins dừng xe lại ven đường, đầu ngả ra sau tựa vào trên ghế.
"Howard.........." Sean biết Hawkins đuổi bắt Montero thật lâu, thậm chí còn từng đối mặt trò chuyện với hắn ở biệt thự nhà Kul, có lẽ Hawkins rất muốn hỏi Montero về chuyện có liên quan đến White, hoặc là hỏi y vì sao phải chế tác những quả bom này, nhưng hiện tại Hawkins không thể biết được bất cứ một đáp án nào nữa.
"Sean.......... Tôi cảm thấy thật khó tin......... Tên kia thật sự đã tự nổ chết chính hắn sao?" Hawkins nhẹ giọng hỏi.
Cầm tay y, Sean nói: "Hắn còn có thể sử dụng trò gì để lừa gạt từng ấy đặc vụ?"
Vài giây sau, Hawkins lộ ra vẻ mặt mà Sean không tưởng được.
Đó là một loại thoải mái khó có thể nói bằng lời, y cười, nghiêng mặt hôn Sean, "Rốt cục không có gì để chúng ta phải lo lắng ! Chúng ta có thể lên máy bay đi du lịch! Sẽ không lại có người đến nói cho chúng ta biết máy bay có bom!"
"Howard.........." Sean cũng thực kinh ngạc, anh thật không ngờ Hawkins có thể có thái độ cởi mở như vậy đối với cái chết của Montero.
"Cậu biết không.......... Tôi vẫn luôn lo lắng.......... Lo lắng có một ngày trên xe của chúng ta, trong ngôi nhà mà chúng ta chung sống, thậm chí phía dưới chỗ chúng ta ngồi uống cà phê, đột nhiên xuất hiện lễ vật của Montero. Trước kia tôi hi vọng thấy được lễ vật của hắn, vì nó cho thấy tôi có được manh mối về hắn. Nhưng mà.......... Hiện tại tôi chỉ muốn tất cả mọi chuyện, mọi thứ có liên quan đến hắn đều biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Tôi không muốn tưởng tượng đến có bất cứ kẻ nào hoặc vật gì khiến tôi mất cậu.........."
Mắt Sean cay cay, trái tim anh đang rung lên nhè nhẹ, theo mỗi một nhịp hé động của đôi môi Hawkins, nó lại run lên, "Hiện tại anh đã muốn nói cảm ơn Thượng đế?"
"Đến khi tôi chết, nếu cậu vẫn còn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ tự mình đi cảm ơn ông ta!" Hawkins đạp chân ga, miệng khẽ hát lên ca khúc mà Sean yêu nhất.
Thanh âm của y trầm và vang, nhẹ nhàng quanh quẩn khắp trong xe, khiến cho những ý nghĩ trong đầu Sean cũng muốn tung bay........
***
Xe họ dùng lại trước cửa bệnh viện, Hawkins đưa Sean đi băng bó vết thương trên tay anh.
Cô y tá lột mảnh vải quấn vội ra liền ngây dại, cứ mãi hỏi Sean xem vết thương trên tay anh làm thế nào mà có, bởi vì miệng vết thương khoét sâu vào đến tận xương ngón tay.
Khi Hawkins đưa Sean rời khỏi bệnh viện, sắc mặt của y thật tối tăm.
"Làm sao vậy? Howard?" Sean tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn về phía sườn mặt Hawkins, "Vì vết thương trên tay tôi?"
"Đây là lần thứ hai cậu bị thương. Sau lần cậu bị thương vì bom nổ kia, tôi liền tự thề với mình sẽ không để cậu bị thương nữa."
"Nhưng lần này anh thật sự đã cứu tôi, khi tôi cần anh nhất. Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Vết thương nhỏ này sẽ có ngày lành hẳn, hơn nữa chúng ta đều từng là quân nhân, loại bị thương như thế này quả thực không đáng nhắc tới." Sean buồn cười vỗ vỗ vai Hawkins.
Khi họ đi đến trước cửa nhà Sean, họ phát hiện trong ga ra có một chiếc Limousine.
Sean có chút tò mò, "A, chiếc xe này thoạt nhìn.........." Nhà Elvis dường như không có bạn bè nào lái chiếc xe đắt tiền như vậy.
"Là Bội Lệ." Hawkins xuống xe, nắm chặt lấy tay Sean.
"Bội Lệ? Ai?"
"Mẹ tôi." Hawkins mở cửa, một người phụ nữ quý phái đang ngồi trên sô pha, hai người đàn ông mặc tây trang đứng phía sau lưng bà.
"Mẹ, dường như mẹ đã vào mà chưa hỏi ý kiến chủ nhà." Giọng y trầm thấp, nhưng cũng không có vẻ gì giận dữ.
Bội Lệ tao nhã quay mặt lại, ánh mắt nhìn về phía Sean: "Cậu ta chính là Sean?"
Đây là lần đầu tiên Sean nhìn thấy mẹ của Hawkins, nụ cười của bà nhu hòa thanh lịch, phần tao nhã ở con người Hawkins có lẽ được di truyền từ bà.
"Đúng vậy, phu nhân."
Bội Lệ đứng dậy, nắm lấy tay Sean kéo kéo, muốn anh ngồi xuống cạnh bà, lúc này mới phát hiện tay anh quấn đầy băng gạc: "Trời ơi, sao cậu lại bị thương?"
"Phu nhân, tôi không sao, cảm ơn bà đã quan tâm." Sean ngồi xuống, lúc này một người đàn ông từ trong bếp đi ra, đặt trước mặt Sean một bát súp hải sản, hương vị thơm ngào ngạt khiến Sean nuốt nước miếng.
"Howard, con thực sự là một đứa trẻ không hiểu chuyện, dường như Sean đã bị đói thật lâu, thế nhưng con lại không đưa cậu ta đi ăn chút gì." Bội Lệ buồn cười nhìn Hawkins, sau đó lại chuyển hướng sang phía Sean, "Hi vọng nó hợp khẩu vị của cậu."
"Mẹ." Hawkins gọi.
"Howard, con có thể đi ra ngoài mua cho mẹ một lọ sơn móng tay không? Mẹ muốn một mình trò chuyện với Sean."
Hawkins nhíu mày, nhìn về phía Sean, "Mẹ, con nghĩ Sean đã mệt mỏi."
"Không sao, Howard. Tôi được ăn một bát súp ngon tuyệt hảo, lại có một mỹ nhân ngồi bên, thật tuyệt, nếu không có ánh mắt lạnh lẽo của anh ở bên, tôi nghĩ tôi có thể tiêu hóa tốt hơn." Sean cười phất phất tay. Anh tin rằng Bội Lệ phu nhân đường xa tìm đến đây sẽ không có ác ý với anh.
Hawkins nhìn Sean hai giây, sau cùng vẫn lựa chọn xoay người rời đi: "Tôi sẽ không đi mua cái gì sơn móng tay, tôi sẽ ở ngay ngoài cửa chờ hai người nói xong."
Bội Lệ nhìn theo bóng lưng Hawkins, nở nụ cười: "Sean, thoạt nhìn thằng bé quản cậu thật chặt."
"Đúng vậy."
"Sean, Howard là con trai ta, cho dù nó không nói, ta vẫn biết nó nghĩ gì."
"Đây là khả năng siêu nhiên của người mẹ."
"Đúng vậy, khi nó còn ở Baghdad, nó từng gọi điện thoại cho ta. Nó nói, dường như nó đã yêu một người........ Cậu cũng biết, điều gì mà đứa nhỏ kia nói là “dường như”, vậy đó chính là “chắc chắn”. Khi cậu trở nên lạnh nhạt với nó, nó hỏi ta ‘Mẹ ơi, có phải con đã làm sai đều gì?’. Ta thật sự không nghĩ có một ngày Howard sẽ đi hoài nghi nó có làm gì đó là sai hay đúng, cậu cũng biết nó vẫn luôn cố chấp kiêu ngạo đến khiến người ta muốn nổi điên!"
Sean cúi đầu, anh nghĩ đến Hawkins thuộc mẫu người vẫn luôn cố chấp, không biết nghĩ lại bao giờ, những cảm xúc tinh tế ấy y cũng sẽ không bao giờ có, nhưng rõ ràng là Sean đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của mình đối với Hawkins.
"Khi cậu bị bom nổ gây thương tích, nó nói tất cả đều là lỗi của nó. Nếu cậu không tỉnh lại, nó sẽ chết." Bội Lệ đưa tay ôm nhẹ lấy khuôn mặt Sean. "Sau đó mỗi ngày ta đều đi cầu nguyện, hi vọng cậu có thể sống sót, như vậy con ta mới có thể đủ sức tiếp tục sống.........."
Giờ phút này, Sean nhìn vào ánh mắt của Bội Lệ phu nhân, đôi tròng mắt xanh lam như nước biển khiến người ta xúc động như khi nhìn vào đôi mắt Hawkins.
"Cho dù là khi nó về tới Miami, ở bên cạnh ta, ta biết rất rõ tâm tư của nó không hề ở nơi này. Mỗi ngày nó đều nắm thật chặt điện thoại trên tay, luôn luôn chú ý xem có ai gọi cho mình không. Nó sẽ vô ý thức đi đi lại lại bên cạnh bể bơi, giống như một tên nhóc con mới lớn lần đầu nếm thử mùi vị tình yêu. Nó sẽ nôn nóng mua vé máy bay rời khỏi Miami khi không gọi được cho cậu, thậm chí không kịp chào ta một câu." Bội lệ phu nhân tạm dừng một chút, "Ý ta là, Sean, ta hiểu con ta, thứ gì nó đã muốn, nó sẽ liều lĩnh đi tìm, có lẽ cậu chỉ là không thể thoát được sự truy đuổi của nó, hoặc là cảm thấy mủi lòng, nhưng nếu nó không thể có được từ cậu thứ nó muốn, nó sẽ nổi điên.........."
"Tôi yêu anh ấy, phu nhân." Sean cầm lấy tay Bội Lệ phu nhân, anh cảm thấy anh đã sống hai kiếp đều chưa từng có lúc nào nghiêm túc đến thế, "Tôi không biết liệu đây có phải là điều anh ấy muốn hay không, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng tôi yêu anh ấy.........."
Mi mắt Bội Lệ phu nhân khẽ run run, "Cảm ơn cậu.......... Sean.......... Cảm ơn."
"Đương nhiên, không được nhìn thấy anh ấy hành động giống như một thằng nhóc mới lớn, tôi cảm thấy thật đáng tiếc." Sean cười, Bội Lệ phu nhân cũng cười vui vẻ.
***
Đêm hôm ấy, khi Hawkins ôm Sean nằm ở trên giường, tựa hồ muốn hỏi cái gì lại không biết phải mở lời như thế nào.
"Muốn hỏi mẹ của anh nói gì với tôi?"
"Bà nói gì?"
".......... Bà nói anh là một đứa trẻ xấu tính, mong tôi bao dung anh." Sean xoay người lại ôm lấy Hawkins, "Hai ngày nữa cùng đi New York với tôi."
"Được."
Cuối tuần ấy, Sean cùng Hawkins đi tới khu nghĩa trang mai táng Vincent Mann tại New York.
Thời tiết cũng không tốt lắm, mưa phùn rơi triền miên.
Hawkins đứng bên cạnh Sean, trước mặt họ là mộ của Vincent.
"Tôi có một chuyện muốn nói với anh." Sean nhìn chằm chằm dòng tên Vincent khắc trên mặt bia, chậm rãi nói, "Vincent Mann là một nghiên cứu sinh mạch học của căn cứ không quân T25. Vì bị bạn gái bỏ rơi, hắn không gượng dậy nổi, một giáo sư thấy vậy bèn dùng lời nói kích thích hắn, vì thế hắn đã gia nhập EOD tại Baghdad, làm một gã kỹ thuật binh. Sau đó, khi hắn bảo vệ cho Sẹo gỡ bom, hắn đã bị đạn bắn trúng động mạch cổ, hắn đã chết.......... Nhưng hắn lại không đi gặp Thượng đế, chờ hắn tỉnh lại, hắn phát hiện chính mình biến thành Sean Elvis ."
Chiếc ô trên đầu họ khẽ rung lên.
Sean nghiêng mặt lại nhìn Hawkins, vẻ mặt y không thay đổi, mà đôi mắt vẫn thâm thúy như trước.
"Hắn cảm thấy rất nghi hoặc, hắn rốt cuộc là Sean hay là Vincent đây? Hắn phải tiếp tục sống như thế nào? Vì thế lần thứ hai hắn về lại Baghdad, gia nhập EOD, chẳng qua lúc này đây, hắn gặp Howard Hawkins."
Sean dừng lại, anh cũng đợi, đợi Hawkins cho anh câu trả lời.
Anh biết Hawkins sẽ không lộ ra vẻ kinh ngạc hoặc là xem anh như quái vật, anh chỉ không muốn giữa hai người có bí mật.
Cũng như Sean biết trong quá khứ của Hawkins có White, Sean cảm thấy mình hẳn phải cho đối phương cũng biết về sự tồn tại của Vincent.
"Tôi đã yêu một người......... Cậu ta không uống nước cam. Thứ cậu ta thích ăn nhất là pho mát. Ca khúc cậu ta thích nghe nhất là The end of the world. Cậu ta rất tinh thông tri thức về mạch học. Cậu ta chơi bóng rổ không tồi. Trước đây, đối tượng để cậu ta tự thỏa mãn là Angelina Jolie. Điểm này khiến tôi có chút căm tức. Tôi đã yêu một người như vậy, còn cậu ta tên là Sean hay Vincent không quá quan trọng. Ngoài ra, tôi bổ sung thêm một câu, loại thực vật cậu ta thích nhất là bạc hà."
Hawkins lấy từ trong chiếc túi bóng cầm trên tay ra một bồn cây nhỏ, đưa đến trước mặt Sean.
Chỉ một thoáng, hương bạc hà đã tràn ngập trong không gian nho nhỏ dưới chiếc ô, quanh quẩn, nhẹ nhàng lan tỏa........Vậy là đã hoàn thêm một bộ nữa! Sách đạn hoàn rầu!!!!!!!!!! @(^0^)@ Cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào còn lần mò edit những dòng đầu tiên về Sean ka và Hốp ka......
Sau đây ta sẽ dành thời gian để Beta lại......
Trong câu chuyện, Montero là một kẻ đáng sợ, đáng ghét nhưng cũng đáng thương. Trở thành một kẻ tàn tật, hắn khao khát được khẳng định, được thừa nhận, và hắn đã ký thác khát vọng của mình vào Hopkins. Hắn cho rằng một người như thế sẽ hiểu được hắn, xứng đáng để hắn đọ sức, và do đó, hắn đã làm mọi cách để "đối thủ" chú ý đến hắn, đó là lẽ sống của đời hắn........
Còn Eric, cuộc đời của anh ta luôn xoay quanh Montero, như anh ta nói, Montero điều khiển được cuộc đời anh ta, nhưng có lẽ, nếu không có sự dung túng của anh ta, Montero cũng không đi lên con đường này. Và cuối cùng, người quyết định nước cờ quyết định cho cuộc đời của Montero không phải chính hắn, mà là Eric, người luôn "lệ thuộc" vào hắn.
Cả Hopkins, Montero và Eric đều là những kẻ cố chấp, nhưng nếu Hopkins đã biết dừng lại, sửa sai, thì Montero và Eric lại cố chấp mù quáng, đến phút cuối cùng vẫn không quay lại, họ, đã nhảy xuống cái vực sâu mà Hopkins đã tránh được, nhờ có Sean.
Tình yêu, sự thẳng thắn và kiên cường của Sean đã cứu vớt Hopkins khỏi quá khứ và sự sai lầm trong lựa chọn hướng đi của cuộc đời. Thù hận, hơn thua ....... không đem lại cho ai hạnh phúc, hạnh phúc đến từ sự tự chủ của bản thân và không ngừng vươn lên trong khó khăn.
Ước gì ta cũng có một người yêu ta như Hốp ka yêu Sean ka, và ước gì ta cũng có thể làm gì đó cho người ta yêu như Sean ka đã làm cho Hốp ka....... TT^TT
Ước gì có PN aaaaaaaaaaaaa........@ >o<@
......
Ngồi gần 4 tiếng, chap này dài gấp đôi các chap trước....... Đau lưng ứa, TT^TT Mai beta chap này. Bà con thấy chỗ nào sai thì alo giúp bạn TT^TT.
Nghe giai điệu trầm buồn của The end of the word và lời bài hát lặp đi lặp lại "Chẳng lẽ chúng không biết rằng thế giới đã đến ngày tận thế/ Vì em đã không còn yêu anh nữa [...] Chẳng lẽ chúng không biết rằng thế giới đã đến ngày tận thế/ Tất cả chấm hết khi anh đánh mất tình yêu của em... " Ta lại nhớ tới hình ảnh Jill lặng lẽ ngồi trong chiếc xe với chiếc máy nghe nhạc chỉ có duy nhất một ca khúc ấy... Ca khúc mà Vincent từng thích......
Next >>>>>
buồn quá, vậy là phải chia tay với hốp ka và sean rồi, nhưng vui vì 2 anh đã có HE, Mong sớm gặp lại nàng ở những truyện sau. Iu nàng nhìu nhìu ^^
Trả lờiXóaUh, chắc chắn rồi! ^^ Có điều sẽ có ngày ta off để Beta lần 2. Chắc khoảng vài tuần là sẽ xong. ^^
Xóasao ta thích mẹ anh Ho quá , rất tâm lý
Trả lờiXóakhúc cuối anh Ho thật làm ta cảm động quá
ta cũng muốn có một người yêu như vậy a
chúc mừng nàng đã hoàn bộ nữa
Thank Quyên Quyên! *Ôm hun* Ta cũng thích Bội Lệ phu nhân, cái lúc bà cầm tay Sean ka ka dẫn anh đến ngồi cạnh mình, còn có cả súp cho anh ăn nữa, ta nghĩ ngay đến cảnh "mẹ chồng" gặp mặt "con dâu" ưng ý! ^0^
Xóavậy là hoàn rồi, truyện hay quá hi vọng bạn làm thêm các bộ khác của đông qua
Trả lờiXóaTự nhiên thấy tiếc nuối bạn Yu ơi, đi theo hai anh này sóng gió quá chừng, kết thúc lại thấy tiếc ko còn được gặp hai bạn này nữa.
Trả lờiXóaHopkins trong lời kể của mẹ thật là y như chú chó lớn, cứ sỗ sàng xông vào người chủ nhân, làm sai ko biết mình sai, cứ loạn xạ lên buồn rầu, lúc này ko còn ảnh hưởng của màn ngược tâm Sean nữa, nghe lại thì thật là đáng thương mà :)
Sean đã phần nào cảm nhận được sự bất an, lo lắng vì ko thể nhìn thấy mình, sao Hopkins cứ thích gọi tên mình, chỉ để nghe một câu trả lời mà an tâm mình vẫn còn bên cạnh.
Sean cũng đã hiểu, quá khứ có White ko còn là rào cản, đam mê phá bom, đuổi theo Montero cũng ko thể ngăn được Hopkins xem Sean là người quan trọng nhất, có thể vì Sean mà bỏ đi tất cả những điên cuồng chạy theo trái bom kia.
Ko có Hopkins, Montero cảm thấy cuộc sống như ko còn ý nghĩa, ko ai thấy được tài năng của hắn nữa, ko ai xứng đối đầu với hắn nữa. Thật ra, hắn chẳng hề yêu Eric tí nào. Và vì thế, hắn tưởng chừng như có thể xoay Eric theo hắn, chứ thật ra, đó là vì bản thân Eric cũng lệch lạc theo hắn, mới chiều theo sở thích của hắn mà thôi, chứ chọn lựa cuối cùng khi mất đi tất cả, hắn chưa chắc muốn chết, chưa chắc cam lòng chịu chết, hay cảm thấy chỉ cần có Eric là đủ, lựa chọn đó là của Eric, mà có lẽ cái nút hủy diệt đó, cũng chỉ mình Eric biết được mà thôi, nó được gắn trên xe lăn của hắn, có lẽ từ khi bắt đầu cùng với Montero tham gia trò chơi giết người này, Eric đã biết trước con đường cuối cùng hắn phải chọn rồi.
Hopkins đã từng xem việc đuổi theo bắt Montero và phá bom do hắn tạo ra là mục tiêu của đời mình, nhưng giờ đây, anh đã có Sean, là mục tiêu cao nhất, anh muốn ở bên Sean, cho dù cậu ko chịu, cho dù cậu giận và bỏ đi, anh nhất định tìm cho đến cùng. Và anh đã thành công. Xem cái mặt mốc lên khi thấy Sean bị thương kìa, thế mà mẹ anh mắng anh thật đúng, người ta bị nhốt mấy ngày, đói chết rồi, mà mang về cứ lo ôm ấp yêu thương, chẳng lo gì tới cái bụng của người ta cả.
Hopkins đúng là đứa trẻ lớn xác, cứ bảo sẽ đứng ngoài chờ, ko đi mua sơn móng tay đâu, thật ra ai chẳng biết mẹ của anh làm gì cần anh đi mua sơn móng tay, anh có đi ra ngoài đứng ở đâu cũng đâu ai cần biết, thế mà còn giận dỗi nói mát thế hà. Rồi sau đó là ôm Sean muốn hỏi han xem mẹ nói gì. Sean đúng là còn cần bao dung nhiều với đứa trẻ to xác này rồi.
Chúc mừng bạn đã hoàn thành bộ truyện này, cho dù có thế nào, mình vẫn ủng hộ bạn và những fic bạn đã, đang và sẽ edit. Mình thiệt là chờ đợi Hào môn diễm tục nha.
Lần nào ixora cũng dành rất nhiều thời gian và suy nghĩ để viết comt. ^^ Bạn vừa là người đọc truyện mình edit, vừa là người cùng đọc và yêu thích SDTA (và những truyện khác trong Blog) với mình, những dòng suy nghĩ kỹ lưỡng của bạn về tác phẩm không chỉ thể hiện sự ủng hộ của bạn với Editor mà còn chia sẻ cả cảm xúc về truyện với người cùng yêu mến truyện đó như mình.
XóaCảm ơn, ixora. ^^ Bạn và những người đọc như bạn luôn luôn là nguồn cổ vũ của editor và tác giả.
Hoàn rùi *tung bông* tuy có chút vẫn còn muốn níu kéo, nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn *vẫy khăn tạm biệt* chúc cho 2 anh tiếp tục con đường của mình.
Trả lờiXóa-----------
2 ngày, ta đọc xong 1 bộ nhưng nàng mất 6 tháng để edit. Cảm ơn vô cùng editor của ta *đè ra hun*
Jill sẽ như nào nhỉ, Jill Jill ...
Trả lờiXóaThx nàng đã edit *cúi đầu*
Trả lờiXóaNàng cho xin link bài The end of the world được ko? Cảm ơn nàng nhiều
Nàng vào ZingMp3 gõ tên bài đó là được mà. ^^
XóaMình có một chút góp ý nha (chút xíu thôi, vì bạn nói đang beta lại mà :">) Ở trong truyện bạn đều để tên địa danh bằng tiếng Anh ha, nhưng có chỗ Afganistan thì thi thoảng bạn lại Việt hóa (có dấu và gạch giữa) nó, nên chuyển hết lại cho nó đồng bộ ah. Cả tên của mẹ Hốp ka cũng thế ah, mình nghĩ nên để tên tiếng Anh nghe cho nó ... Tây :))
Trả lờiXóaAnw rất cảm ơn bạn đã làm bộ này rất mượt và có phong cách :x Đọc văn dịch của bạn rất đã nga. Chả mấy khi được đọc 1 bộ 1x1 của chị Bí ah =P~
bạn ơi!!!!!!!!!!!!!! bạn cho mình bản ebook hay bản word của truyện " SÁCH ĐẠN TINH ANH" được không??????????
Trả lờiXóamình tìm lâu lắm nhưng hình như không có!!!!!!!!!!!!!!!! giúp mình nhé, mình rất thích truyện này.... mình có dọc qua bản edit của bạn rồi. rất hay. nên bạn cho mình xin nhé.... cám ơn bạn nhiều trước nha..... mail cua mình : lyngananh@gmail.com
Thế là đọc xong rồi, hay quá đi mất
Trả lờiXóaMong sao có thêm phiên ngoại nữa
Đọc xong tuy có nuốt tiếc nhưng.....nói sao nhỉ, cảm thấy thật thanh thản
Thực ra ta thấy sự cố chấp của Eric và Rommon cũng ko có gì gọi là quá đáng cả
Nghĩ thử xem, trong hoàn cảnh của họ, anh em yêu nhau là đã áp lực rồi mà đằng này Rommon còn vấn đề tâm lí riêng của mình
Cộng thêm chất xúc tác từ "hào quang" của giả đình nữa, thành ra họ kiểu như bị "bế tắc" vậy
Ko hiểu sao cảm giác như anh em họ là thú non bị nhốt trong thùng ấy
Ko có lối thoát, riết rồi trở nên điên cuồng
Nhìn thấy Hốp ka nhà chúng ta, một người cũng có xuất thân "đình đám" như họ nhưng lại cao ngạo, tự tại, ko bị níu giữ bởi cái gì cả nên ta nghĩ Rommon đã ganh tị chăng?
Thực ra ngay từ ngày đầu tiên ta thấy Rommon đã quá ảo tưởng rồi, ko phải là Hốp ca theo ảnh mà chính xác là Rommon "kéo" Hốp ca theo.
Cũng may là sau này Sean kéo chồng ẻm lại, ko là bán thân cho giặc rồi !!!!
Mà thực sự là ko hiểu sao ta cảm giác như Hốp ca và Sean ca có thật ấy nhỉ
Chỉ là họ sống ở một vùng trời khác chúng ta thôi
Bây h mà ai nói ta vợ chồng nhà ấy đang dắt tay nhau đi dọc theo Quảng trường thời đại kiếm quán ăn, ta cũng sẽ tin là thật
Ta thích tình yêu kiểu này, ko hoàn mĩ nhưng "thật" :)
Chỉ tiếc một cái là trong kiếp sau này vợ chồng nhà này sẽ ra sao, sẽ làm gì, sẽ lại đụng độ thằng điên nào nữa hay ko
Nhưng nói vậy thôi, chớ ta nghĩ kết thúc như vầy là quá hoàn hảo rồi, đọc xong làm ta vẫn còn cảm thấy tiếc nuối, thòm thèm, rồi trí tưởng tưởng lại bay xa =)))
Mà nói cho cùng đúng là tội nghiệp hai anh công còn lại thiệt, nhưng ta lại ko nghỉ như nàng, cho 2 ảnh làm công của bé Sean luôn
Ta thương hai ảnh chỉ dừng lạ ở mức cầu chúc hai ảnh kiếm đc người tốt thôi
Lúc đọc mới nửa cuốn, ta công nhận kaf ta cũng có ý nghĩ như nàng
Nhưng đọc hết rồi, lại nghĩ :"Ah, tình yêu như thế này là đủ rồi, chỉ có Sean và Hốp"
Tuy thỉnh thoảng ta cũng sẽ vui lòng nhìn một vài nhân vật phụ tạt ngang qua thăm Hốp và Sean nhưng ta thấy tình yêu của 2 anh thì chỉ hai ngừoi thực sự là đủ rồi
Tuy cho Sean chấp nhận thêm công cũng đc đó, vừa làm mình đỡ cảm thấy tội nghiệp hai anh kia, bé Sean vừa có thêm ngừoi yêu chiều ẻm
Nhưng ta lại nghĩ, Sean cần người để yêu chiều ẻm ư? =))))
Tuy đúng là một số truyện khác có đa công + cường thụ rất hay nhưng vấn đề là thụ trong đó ko phải Sean và côgn trong đó ko phải là Hốp ca
Ta thừa nhận tuy côgn nào cũng bá đạo, canh người yêu rất kĩ nhưng ko hiểu sao ta lại cám thấy Hốp ca yêu Sean ca đến mức đem Sean trở thành cái gì đó còn hơn là máu thịt của mình
Có một chi tiết nhỏ này, tuy với một số người ko đáng là bao vì truyện nào côgn chả cưng thụ nhưng ta lại đặc biệt để tâm chính là lúc Hốp ca dắt Sean ca đi mua đồ
Tự nhiên ko hiểu sao câu nói "muốn cho Sean ca mặc đồ tốt nhất" làm ta cảm thấy Hốp ca nếu thực sự ko có vợ bên cạnh, nhất định sẽ tự tử
Ta thấy Sean ca đối với Hốp ca là yêu thôi nhưng Hốp ca đối với Sean cả đã đến mức cuồng luôn rồi
Còn câu cuối của nàng nữa chứ, tự nhiên nàng làm ta cảm thấy hình ảnh Jill nghe bài The end of the world ngay giữa trời oi bức làm ta tự nhiên có suy nghĩ: Có khi nào Jill sẽ chờ Sean cả đời hay ko? Ko hiểu sao ta day dứt hình ảnh đó mãi, nàng thật là ="=
XóaCòn anh Andrew nữa chớ, phải nói sao nhỉ,ban đầu tuy nhìn theo hướng fan của anh mà nói thì anh thật tội nghiệp nhưng nhìn theo hướng của ta thì anh thật chấp nhất. Nhưng sau này, khi đọc hết, tự nhiên ta nghĩ có lé nào, chỉ có lẽ thôi nhá, Sean "thật" cũng có rung động với anh ko?
Biểu hiện của anh rõ ràng như thế, mù mới ko nhận ra, nên ta thực sự nghĩ có khi nào ngày xưa Sean cũng từng bật đèn vàng cho anh để anh mới càng càng ngày càng một dấn sâu vào tình yêu của mình. Chớ làm đàn ông, chả ai điên đến mức cứ lẵn nhẵn bám theo một "cục đá" cả, bỏi thế ta nghĩ, chắc ngày xưa Sean vơi Andrew cũng bắn tim ầm ầm rồi
Mà nói cho cùng, tuy tội nghiệp hai anh thật, tuy hai anh làm đúng câu nói "Khi yêu ai, hãy để cho ngừoi đó tự do thật" nhưng......
"Nếu bạn thực sự yêu ai đó, bạn sẽ ko bao h để ngừoi ta ra đi cả" ^^
P/s 1: phiên bản tiếng ảnh của câu này hình như là "If you love someone, just let them go. But.......actually, if you really really love them, you never let them go" Ta nghe đc ở đâu đó thì quên mất rồi ^^! Trình tiếng anh của ta cũng tệ nên chỉ nhớ mang máng là vậy thôi hà :D
P/s 2: ta cũng kiếm đc đc bài The End of the world đó nhưng ko chăc là đúng ko vì ca sĩ là phụ nữ mà nghe lời bài hát...trời ạ.....rụng tim!!!!! Mà nghe hợp cực kì với khung cảnh chiều vàng, các anh giải quyết nhiệm vụ xong trở về lắm. Rồi ra cũng tưởng tượng cảnh Sean hát nữa, giọng trầm trầm, trời ơi, siêu hợp với bài ta tìm thấy luôn!!!!!
Đọc đến chương cuối thấy nàng có ghi cả lời bài hát thấy có vẻ giống giống nên nghxi có khi nào ta tìm đúng rồi ko? XD bài ta tìm đc là do Skeeter Davis hát oh ^^
P/s 3: thực sự vô cùng cảm ơn nàng, dù cho tác giả Tiêu Đường Đông Qua viết hay cỡ nào nhưng ko có nàng dịch thì ta cũng ko thể nào đọc đc một tác phẩm hay như thế này ^^
P/s 4: cm dài quá nên ta pảhi cắt ra làm 2 ^^!
Yêu :x:x:x
Chào bạn ^^, Lời đầu tiên là chân thành cám ơn bạn vì đã edit bộ này, thực sự là rất hay và rất mượt, tớ thức thâu đêm chỉ để đọc xong bộ này, ngoài hắc sắc đế quốc thì bộ này là bộ khiến tớ cảm thấy ấn tượng. Cám ơn bạn nhiều nha, tớ đọc qua QT thực sự thấy rất hack não, và cảm thấy ng edit quả thật rất khó khăn, và edit đc mượt ntn thì đúng là quá giỏi. Cám ơn b nhiều nhé <3, tìm đc ng edit bộ này đã thấy mừng lắm r, đọc bản của bạn nữa thì thực sự rất rất mừng luôn. Bạn có thể cho tớ bản word của bộ này đc k? để lúc nào còn đọc lại nữa, nếu bạn đồng y thì gửi qua lum.green.april@gmail.com cho mình với, còn nếu k đc thì cũng k sao ^^. Cám ơn b vì đã mang lại 1 bộ truyện hay ntn ^^
Trả lờiXóaBộ truyện rất hay văn phong lại mượt , cảm ơn bạn đã edit bộ truyện hay như vậy ^__^
Trả lờiXóalúc đầu vì một câu nói của Hopkins mà tui mon men đi kiếm xem Hopkins là ai rồi mò tới truyện này mà đọc. câu nói huyền thoại của 1 tên điên :v “Đừng để những người khác thay cậu lau mồ hôi, cũng không được say rồi ngã vào ngực người đàn ông khác, đừng khiến tôi càng trở nên khao khát giữ chặt lấy cậu.” quả thật là hay dã man. cuối truyện tóm lại một câu là anh Hopkins tại sao lại dễ thương tới vậy cái lúc Bồi Lệ kể anh ngồi canh đt rồi còn lúc gọi về nói với mẹ là mình thích 1 người .... ta nói bao ngốc luôn :v anh công bá đạo mặt dày xàm sở con người ta của tui đó hả :))))))) làm nhớ tới mấy cái lúc ghen cũng thấy hài nửa, lúc người ta giận mình làm cái điệu bộ tội dã man :) thích luôn cả bà mẹ chồng <3 Tình yêu cả 2 tên cũng không biết dieenjx tả làm sao luôn có cảm giác hòa hợp dã man. Sean cũng được mà vincent cũng chả sao người Hopkins ca yêu là người đãkéo hắn từ bờ vực lên <3 cuối cùng cho bổ sung thêm 1 câu có lẽ là câu thoại dài nhất trong truyện của kẻ điên kia :v cũng là câu thoại mà tui thích nhất < "Tôi đã yêu một người......... Cậu ta không uống nước cam. Thứ cậu ta thích ăn nhất là pho mát. Ca khúc cậu ta thích nghe nhất là The end of the world. Cậu ta rất tinh thông tri thức về mạch học. Cậu ta chơi bóng rổ không tồi. Trước đây, đối tượng để cậu ta tự thỏa mãn là Angelina Jolie. Điểm này khiến tôi có chút căm tức. Tôi đã yêu một người như vậy, còn cậu ta tên là Sean hay Vincent không quá quan trọng. Ngoài ra, tôi bổ sung thêm một câu, loại thực vật cậu ta thích nhất là bạc hà."
Trả lờiXóa