10/5/12

Huyết liên - Quyển 3 - Chương 47

Đã update danh sách tặng pass tại trang Lịch làm việc ^^. Các nàng gửi email cho ta nhé. Yukinari21@gmail.com. Ta sẽ gửi pass đến các nàng vào ngày up chương 2.
47.Duẫn Yêu mất tích (Hạ)

"Ta chỉ làm theo lời của chủ nhân." Ánh mắt Duẫn Phong nhìn về phía cô gái không có tình cảm phụ tử, chỉ có vẻ lạnh lùng khi nhìn kẻ địch.

"A?" Vũ Văn Đoan nhướng mày, đi đến bên cạnh Duẫn Yêu, cúi người xuống xem xét: “Không thể tin được ngươi lại đối đãi với thân nhân duy nhất của mình như vậy, xem ra Duẫn Phong ngươi tuyệt tình hơn ta tưởng!”

Duẫn Phong lạnh lùng cười: "Thân nhân? Đối với ta đó chỉ là hòn đá kê chân." Lúc trước, nếu không phải còn vấn vương cái gọi là “thân nhân”, hắn cũng đã không bị Vũ Văn Ngạn làm cho trắng tay như bây giờ. “Người làm đại sự vốn không thể có nhược điểm.”

"Vậy sao?" Vũ Văn Đoan nhàn nhạt mỉm cười, "Ta cứ nghĩ ngươi không muốn nhìn con gái duy nhất của ngươi bị lôi kéo vào trận chiến lần này nên mới đưa cô ta đến chỗ của ta?"

Duẫn Phong nhìn về phía Vũ Văn Đoan, trong không gian ảm đạm tranh tối tranh sáng, thân hình gã thẳng thắn yên tĩnh, ngón tay hắn siết chặt lại, khuôn mặt trước sau lạnh lùng như một: “Huyết thống...... thứ đó đáng tiền sao?"

"Một khi đã như vậy......" Vũ Văn Đoan nhếch môi cười, "Ta thích chơi đùa cô ta như thế nào, hẳn là ngươi cũng sẽ không phản đối a."

"Tùy ngươi." Duẫn Phong ném lại một câu liền quay đầu bước đi, ngay cả một cái liếc dành cho cô gái đang nằm trên mặt đất cũng không có.

" Dạ Ức, ngươi nói phải xử lý thiên thần nhỏ này như thế nào?" Vũ Văn Đoan ngồi xuống bên Duẫn Yêu, ngón tay vuốt nhẹ qua gò má non mịn của thiếu nữ, ánh mắt lập lòe.

"Tùy ngươi." Dạ Ức lạnh nhạt nhìn Vũ Văn Đoan, cô ta biết hiện giờ ác tính của Vũ Văn Đoan đã bắt đầu rục rịch, giống “người kia” như đúc, không hổ là .......

"A~~" Vũ Văn Đoan thu tay về, đứng dậy, "Lại là mấy chữ này, ta chợt phát hiện ngươi và Duẫn Phong thật giống nhau. Dạ Ức, ngươi cần phải thay đổi tính cách lạnh lùng của ngươi, bằng không sẽ không có ai muốn lấy ngươi làm vợ."

" Không cần ngươi quản." Dạ Ức xoay người rời đi, lưu lại Vũ Văn Đoan đứng một mình dưới ánh trăng. Gã biết cô ta nghĩ gì, gã biết rõ vì sao Dạ Ức cam tâm tình nguyện ở lại bên gã, chỉ vì một chữ “tình”.

Mây đen chậm rãi lướt qua bầu trời đêm, che khuất ánh trăng, một vài tiếng côn trùng lẻ loi kêu trong đêm.

"Mặc dù nằm trên đất rất thoải mái, nhưng ban đêm mặt đất rất ẩm ướt." Vũ Văn Đoan nhìn ánh trăng trên cao, những đám mây đen không ngăn cản được vầng sáng dịu nhẹ lan tỏa.

Duẫn Yêu chậm rãi mở mắt, khi bị Duẫn Phong mang đến đây, cô đã tỉnh, nhưng lúc nào nên mở mắt, lúc nào không, cô vẫn có cân nhắc. Ít nhiều cô cũng đã từng chịu Vũ Văn gia huấn luyện.

Duẫn Yêu chậm rãi ngồi dậy. "Sao ngươi biết ta không hôn mê?"

"Nhíu mày." Vũ Văn Đoan không nhìn Duẫn Yêu, ánh mắt gã vẫn chăm chú hướng về vầng trăng xa xôi.

"Gì kia?" Duẫn Yêu khó hiểu.

"Khi tay ta đụng vào mặt ngươi, ngươi đã nhíu mày." Vũ Văn Đoan thu hồi ánh mắt, ôn hòa nhìn về phía Duẫn Yêu.

"A~" Duẫn Yêu cười một cái, quay đầu nhìn xung quanh, "Chỗ ở của ngươi rất thích hợp với ngươi."

Vũ Văn Đoan thoáng ngẩn người, gã bị sự bình tĩnh của cô gái khiến cho ngạc nhiên.

"Ngươi không sợ ta giết ngươi?"

"Ngươi sẽ giết con tin sao?”

Trong mắt Vũ Văn Đoan hiện lên vẻ tán thưởng, "Ngươi rất thông minh, ta nghĩ ta biết vì sao Vũ Văn Thần lại thích ngươi."

Duẫn Yêu cười nhạt, "Ta nghĩ ta cũng đã biết vì sao tiểu Tu lại chú ý đến ngươi."

"Hắn chú ý ta?" Trong giọng nói của Vũ Văn Đoan bao hàm vẻ ngạc nhiên, còn có vẻ vui sướng nhàn nhạt, "Ta nghĩ ta chỉ là một kẻ bị người khác lãng quên."

Duẫn Yêu quay đầu lại, cẩn thận quan sát Vũ Văn Đoan. Tuy khuôn mặt gã có vài phần tương tự Vũ Văn Ngạn, nhưng ánh mắt lại ôn nhu hơn nhiều, có lẽ đó là lý do khiến cô gái tên Dạ Ức kia chìm đắm.

"Ngươi không cô đơn." Duẫn Yêu cười nói, sau đó không đợi Vũ Văn Đoan lên tiếng, lại nói tiếp, "Ta muốn ngủ."

"Đi thẳng, rẽ phải, ngươi có thể ở trong gian phòng thứ hai."

"Không sợ ta chạy?"

"Ngươi sẽ không." Vũ Văn Đoan nhếch môi cười, trong đầu gã lúc này đang nghĩ đến lúc Vũ Văn Thần phát hiện ra người tình nhỏ của hắn mất tích........  

Duẫn Yêu im lặng bước đi. Cô sẽ không trốn, người nhà của cô sẽ không bỏ rơi cô, họ sẽ đến cứu cô. Lúc này, việc cô cần làm là không gây thêm rắc rối cho họ.

........

Trời dần sáng, một ngày mới đã đến. Tuy vậy, trong biệt thự của Vũ Văn gia đã sơm không yên tĩnh. Khi Vũ Văn Thần đến phòng của Duẫn Yêu để gọi cô dậy, hắn phát hiện ra Duẫn Yêu không có trên giường. Trên chiếc giường trống rỗng, một tờ giấy nằm chơ vơ đầy khiêu khích.

Vũ Văn Thần xiết chặt tờ giấy trong tay, hung hăng đấm lên vách tường. Đây là biệt thự của Vũ Văn gia, làm cách nào để Duẫn Phong thản nhiên xâm nhập, bắt người mà không ai phát hiện?

"Tiểu Yêu đã xảy ra chuyện." Giọng nói lạnh lùng của Vũ Văn Tu rơi vào tai hắn cho thấy Vũ Văn Tu đang tức giận.

Vũ Văn Ngạn cũng bước vào phòng, lông mày khẽ chau lại. “Giấy viết gì?”

"Ca, Duẫn Phong đã bắt tiểu Yêu, hắn muốn tiểu Tu nhi phải một mình phó ước." Vũ Văn Thần tận lực bình tĩnh đáp.

"A?" Vũ Văn Tu nhìn Vũ Văn Thần, khóe miệng cong lên, lại có người muốn cùng hắn chơi?

Vũ Văn Ngạn tựa hồ nhìn ra Vũ Văn Tu có hứng thú, nhanh chóng nắm chặt lấy thắt lưng của hắn, "Không cho phép ngươi đi."

"Ca...." Vũ Văn Thần day day trán, tỏ vẻ đầy nhẫn nhịn lẫn mỏi mệt, "Chúng ta đang bị động. Nếu tiểu Tu nhi không đi phó ước, tiểu Yêu khó có thể an toàn."

"Không được." Vũ Văn Ngạn cau mày nhìn Vũ Văn Thần, "Ngươi! Tỉnh táo lại một chút."

"Đó là tiểu Yêu!" Vũ Văn Thần bất ngờ sẵng giọng: “Ngươi bảo ta làm thế nào để bình tĩnh? Tiểu Tu là báu vật của ngươi, chẳng lẽ tiểu Yêu không phải là báu vật của ta? Ca, ngươi làm ơn nghĩ đến cảm thụ của ta một chút được không?”

"Ách......" Vũ Văn Thần chưa dứt lời, thân thể hắn đã bắn ngược về phía sau, va lên vách tường, khóe miệng rớm máu. Vũ Văn Ngạn buông tay khỏi thắt lưng Vũ Văn Tu, chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt càng tỏ ra lạnh lẽo: “Tỉnh lại chưa?”

Vũ Văn Thần ngồi bệt trên đất, lau khóe miệng, muốn nói lại thôi.

"Duẫn Yêu là bạn gái của ngươi, ta sẽ không mặc kệ không cứu. Nhưng như ngươi nói, Vũ Văn Tu là nam nhân của ta, là báu vật của ta, không có bất cứ ai, bất cứ chuyện gì có thể khiến ta hi sinh hắn. Ta cũng không tha thứ cho bất cứ kẻ nào có toan tính với hắn." Y lạnh lẽo quét ánh nhìn khắp mọi người đứng trong phòng, bị ánh mắt lãnh khốc của y quét đến, mọi người đều không tự chủ được mà ngừng thở.

"Ca........ Ta chỉ muốn tiểu Yêu bình yên trở về." Vũ Văn Thần chống tường đứng dậy, ánh mắt ảm đạm.

"Uy!" Vũ Văn Tu đột ngột lên tiếng đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc giữa hai người, “Hình như trong chuyện này ta mới là người quyết định đi hay không?”

"Không cho phép!" Vũ Văn Ngạn nheo mắt lại, ánh mắt đầy nguy hiểm. Cả phòng lại nín thở, xem ra chỉ có Vũ Văn Tu mới dám ra mặt chống đối Vũ Văn Ngạn như vậy

Vũ Văn Tu đi đến trước mặt y, giơ tay vuốt nhẹ đầu lông mày cau lại của y, nhẹ nhàng mà quả quyết nói: "Ta sẽ an toàn trở về, mang theo tiểu Yêu."

"Ta không muốn lặp lại." Vũ Văn Ngạn hung hăng bắt lấy bàn tay hắn, “Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta.” Vũ Văn Ngạn biết Vũ Văn Tu có năng lực, nhưng bây giờ bọn họ đang ở trên đất khách, kẻ thù ở trong bóng tối, không ai dám nói chắc sẽ xảy ra chuyện gì. Y không thể để Vũ Văn Tu đi mạo hiểm. Đặc biệt, trong số những kẻ đang rình rập có Lý Lăng .......

Vũ Văn Tu tự nhiên biết Vũ Văn Ngạn lo lắng điều gì, nhưng hắn đã không còn là La Tu nữa, đời này, hắn là Vũ Văn Tu. "Ngạn, ta là Vũ Văn Tu, Vũ Văn Tu của ngươi." Hắn bỗng thốt ra một câu mà ngoài Vũ Văn Ngạn, không ai nghe hiểu ý tứ hắn ra sao.

"Bọn chúng đã nhằm vào ta, chúng ta sẽ không có cách nào khác ngoài việc tiếp nhận sự khiêu chiến của chúng. Ngươi yên tâm đi, trước khi hoàn thành mục đích, chúng sẽ không làm gì ta. Mà ta cũng muốn biết chúng định chơi trò gì." Ánh mắt ôn nhu dần trở nên âm lãnh.

Vũ Văn Tu kiễng chân, chậm rãi tiến tới hôn lên môi Vũ Văn Ngạn. Hơi thở quen thuộc của thiếu niên bao trùm quanh y, khiến nội tâm y dần bình tĩnh lại.

Vũ Văn Thần đứng nhìn họ, lại nhớ đến Duẫn Yêu. Hắn đối với cô cũng có kém gì Vũ Văn Ngạn đối với Vũ Văn Tu đâu, cô, cũng là người mà hắn nguyện dùng tính mạng để bảo vệ ........

9 nhận xét:

  1. Duẫn Yêu cười nhạt, "Ta nghĩ ta cũng đã biết vì sao tiểu Tu lại chú ý đến ngươi."

    "Hắn chú ý ta?" Trong giọng nói của Vũ Văn Đoan bao hàm vẻ ngạc nhiên, còn có vẻ vui sướng nhàn nhạt
    Tư đây ta nghĩ người Đoan iu là Tu.chứ nếu là Ngạn thì Tu sẽ là tình địch->nên không thể tỏ ra vui sướng được.AAAA TA khoái nhất vừa đọc vừa đoán mà.hehe ^O^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hờ hờ hờ, vậy chúc nàng đoán vui vẻ, vì tác giả vẫn chưa nói người thường xuyên liên lạc với Vũ Văn Đoan là ai. ^^

      Xóa
    2. hix nàng nói zay là ta đoán ko phải rùi.tiếc quá >"<

      Xóa
  2. mong anh Tu có thể mau cứu chị Yêu về

    Trả lờiXóa
  3. Mình bắt đầu có chút hoang mang trong suy đoán Đoan yêu ai rồi đây, hồi đầu tới giờ thì nhất quyết đó là Ngạn, nhưng sau khi Duẫn Yêu bảo Tu nhi chú ý tới hắn thì hắn cũng có vẻ vui một chút, nếu là tình địch chú ý mình, thì sao lại vui nhỉ. Mà biết đâu hắn là người thích đối đầu, phải có chiến đấu mới vui thì sao.

    Tu nhi muốn đi, phải thuyết phục Ngạn rồi. Mặc dù biết khả năng của Tu nhi, Ngạn vẫn lo lắng ko yên mà. Nhưng Tu nhi là ai chứ, việc đã muốn làm thường nhất định phải làm cho bằng được, nhất là lần này lại liên quan tới Duẫn Yêu nữa.

    Duẫn Yêu đúng là đã trưởng thành, đã có bản lĩnh, thật xứng đôi làm dâu nhà Vũ Văn nha, bị bắt cóc mà bình tĩnh đương đầu, còn đối thoại với Đoan rất sắc bén nữa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đến chap 48 thì tác giả đã nói rõ đó là một "thiếu niên", hẳn là Vũ Văn Ngạn đã được loại ra khỏi danh sách, chỉ không rõ thiếu niên này có phải là tiểu Tu không thôi. ^^

      Xóa
  4. chắc là bé Dpan iu Tu rồi
    số hoa đào
    chương này ngọt ngào ghê
    thích cái cảnh cuối ghê hehe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói đến ngọt thì Huyết Liên đúng là bộ nhiều kẹo đường nhất trong số các bộ ở nhà ta. Tim hồng động bất động lai bay phấp phới! ^^

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment