14/5/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 1+2


1.Cuộc chiến đấu để chấm dứt quá khứ (1)

Khi gió nhẹ thổi chiếc lá trên cây lay động, khi con chim nhỏ cất lên tiếng hót vang dội, mùa hè nóng bức oi ả đã đến, một mùa hè bất thường, mùa hè của máu chảy thành sông.

Gió phe phẩy, mây lãng đãng, không gian tràn ngập vẻ nhàn tản, nhàn đến cô tịch.

Những tia nắng mặt trời chậm rãi tản ra, Vũ Văn Tu nâng tay che mắt, nhìn về phía mặt trời. Lúc còn nhỏ, hắn từng tự hỏi vì sao mặt trời lại có màu đỏ? Khi ở Zero, hắn đã tự trả lời mình rằng, đó là do thế giới nhuộm đầy những máu!

Con đường im ắng, người đi lại thưa thớt, vội vàng đi lướt qua bên hắn, không ai chú ý tới sự cô độc của một thiếu niên, một ngày mới bận rộn chiếm cứ toàn bộ tâm trí họ.

Hắn cho tay vào túi, lấy ra một chiếc nhẫn giơ lên cao, chiếc nhẫn có khắc tên Vũ Văn Ngạn. Dưới ánh sáng mặt trời, chiếc nhẫn ánh lên một vầng sáng dìu dịu.

"Ta đã bắt đầu nhớ ngươi." Vũ Văn Tu đeo nhẫn lên ngón vô danh, nhắm mắt lại, tựa hồ đang cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trên ngón tay vào tận trong lòng.

Ở một nơi khác của thành phố, trong một căn phòng buông rèm kín mít, Lý Lăng thong thả khoác lên mình bộ y phục màu trắng. Y tháo cặp kính mắt xuống, thay bằng kính sát tròng. Y không vén màn, y không thích ánh sáng mặt trời, sự tăm tối chỉ có thể sống trong bóng đêm.

"Trò chơi đã bắt đầu....."

Lúc ấy, ở trong biệt thự của Vũ Văn gia, Vũ Văn Ngạn nâng một tách cà phê thơm ngào ngạt, trên mình khoác một bộ hắc y, thong thả ngồi thưởng thức, đối diện y là Matsumoto.

Ánh mắt Matsumoto vẫn một mực hướng về phía người nam nhân mà y mê luyến, Vũ Văn Thần đứng phía sau Vũ Văn Ngạn, cẩn thận quan sát Matsumoto. Nghe danh đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên mới gặp. Người này là kẻ cực có thanh thế trong hắc bạch lưỡng đạo Nhật Bản. Bạch đạo, hắn lũng đoạn ngành giải trí, hắc đạo, bằng thủ đoạn tinh minh, hắn cũng không mất nhiều thời gian để ngoi lên đỉnh cao, hơn thế nữa, nghe nói hắn cũng có rất nhiều mối quan hệ thâm sâu với giới chính khách. Quan trọng nhất là, người nam nhân này một lòng mê luyến Vũ Văn Ngạn.

"Ngươi là Vũ Văn Thần." Matsumoto mỉm cười vô hại nhìn Vũ Văn Thần, nhưng vẻ vô hại này rõ ràng là một loại bẫy rập.

"Đúng vậy, nghe danh đã lâu, Matsumoto tiên sinh, sau này mong được ngài quan tâm nhiều."

Matsumoto tiếp tục mỉm cười. Từ lúc nhìn thấy Vũ Văn Thần xuất hiện trong phòng, hắn đã biết Vũ Văn Ngạn không tìm hắn để ôn chuyện cũ. Hắn biết, nếu không phải có việc quan trọng, Vũ Văn Ngạn sẽ không muốn gặp gỡ hắn.

"Ngạn, đệ đệ của ngươi rất lễ độ."

Vũ Văn Ngạn đặt tách cà phê lên bàn, “Giúp ta làm một chuyện."

"Vì sao ta phải giúp ngươi?" Matsumoto lười biếng dựa vào lưng ghế.

"Ngươi không có lựa chọn khác." Vũ Văn Ngạn bình tĩnh trả lời.

" A?" Matsumoto bật cười, loại trả lời này chỉ có Vũ Văn Ngạn mới có thể thốt ra được.

"Matsumoto tiên sinh, ca ca và ta đều rất tin tưởng vào năng lực của ngài, việc này, ngoài ngài ra khó ai thực hiện được."

"Nếu ta nói không?" Matsumoto mỉm cười nhìn Vũ Văn Ngạn.

"Thần, tiễn khách." Vũ Văn Ngạn vẫn lạnh lùng, một chút giao động cũng không có, như thể được giúp y là quyền lợi của Matsumoto, không làm việc này, người phải hối hận cũng là Matsumoto chứ không phải là y.

"Ngươi!! ......." Matsumoto kêu lên, rồi lại không biết phải nói gì tiếp.

Vũ Văn Ngạn ngước mắt Matsumoto, nhàn nhạt nói: "Ngươi không có lựa chọn. Nếu ngươi không giúp, như vậy kể từ lúc ngươi bước chân ra khỏi đây, ngươi chính là kẻ địch của ta." Trong tình thế lúc này, khoanh tay đứng nhìn cũng chính là hành vi phản bội.

Matsumoto cảm thấy thực bất đắc dĩ, không phải hắn thực sự không muốn giúp, mà hắn chỉ ....... hắn chỉ mong Vũ Văn Ngạn vì nhờ hắn mà cho hắn chút ôn nhu, nhưng rõ ràng là hắn đã ngây thơ quá rồi. Vũ Văn Ngạn nếu có thể khuất thân cầu người, vậy còn có thể là Vũ Văn Ngạn hay sao? "Được, ta giúp."

Matsumoto vừa nhận lời, Vũ Văn Thần cảm thấy tim mình lúc này mới lại nhảy lên được, các lão đại giao phong không phải là điều mà trái tim nhỏ bé của hắn chịu được a~~  TT^TT

Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chói chang. Vũ Văn Tu chầm chậm đi vào một khu công trình xây dựng bỏ hoang, tìm xuống đường cống ngầm, mùi vị ẩm mốc hôi hám không hề thay đổi.

Nơi này là một cơ sở ngầm của Zero, khi làm nhiệm vụ tại Nhật Bản, hắn từng nghỉ chân ở đây. Trên đường vào, nước chầm chậm chảy, trên mặt nước nổi lềnh bềnh những thứ rác rưởi và xác động vật nhỏ. Mạng nhện chăng kín trên đầu. Đây cũng là một trong những nơi Lý Lăng từng dùng để tra tấn hắn........

"Ngươi đã đến." Thanh âm của Lý Lăng vang lên.

"Ngươi biết không? Ta thực ghê tởm nơi này." Vũ Văn Tu không đáp lại lời y, bàn tay hắn nhè nhẹ vuốt lên vách tường nham nhở ẩm ướt.

" Nga?" Lý Lăng ngồi trên một cái thùng gỗ, vắt chéo chân, bình tĩnh và chăm chú nhìn Vũ Văn Tu. Đối với những kẻ sinh sống trong bóng tối như họ, bóng đêm chính là mặt trời, ánh mắt họ đặc biệt nhìn rõ trong bóng tối. "Ngươi ghét? Nhưng ta lại thực thích."

"Ngươi không muốn biết lý do?" Lý Lăng tựa hồ rất ghét sự trầm mặc này, y không thích cái cảm giác không nhìn thấy được người thiếu niên trước mắt.

Vũ Văn Tu trầm mặc nhìn và vuốt ve những vết cắt hằn sâu vào trong tường, đây là những vết hắn từng vạch để tính thời gian khi hắn ở trong này.

"Ngươi đã từng đến đây." Lý Lăng khẳng định.

"Phải." Vũ Văn Tu rốt cục thốt ra một tiếng.

"Ngươi và La Tu có quan hệ gì?" Lý Lăng bóp nát điếu thuốc trong tay.......

2. Cuộc chiến đấu để chấm dứt quá khứ (2)

"Quan hệ gì?" Vũ Văn Tu di chuyển tầm mắt khỏi những nét vạch, lấy đèn pin đặt lên khe hở của vách tường nham nhở. “Có thời gian rảnh ta sẽ suy ngẫm lại xem.” Ánh đèn ảm đạm chiếu sáng một khoảng bóng tối.

"Ngươi......" Lý Lăng nghẹn lời. Rồi chợt, y đứng dậy, đi đến gần Vũ Văn Tu. Hắn ngước mắt nhìn y, khóe miệng khẽ cong lên trào phúng.

"Ta cần phải nói với ngươi một chuyện.......” Tay y đột nhiên vung lên trước mặt hắn. Giọng y trầm lại: “Mi mắt ngươi bắt đầu trở nên mỏi mệt....... Đầu ngươi cũng trầm trầm....... Ngươi không suy nghĩ gì nữa....... Bên tai ngươi chỉ có một giọng nói, giọng nói đó sẽ dần đường cho ngươi, nói cho ngươi biết điều ngươi phải làm, ta sẽ đếm đến 3, và ngươi sẽ làm theo tất cả những gì ta nói.......”

Y đếm đến “3”, và sau đó hỏi: “Hiện tại nói cho ta biết, ngươi và La Tu có quan hệ gì."

" Ta là......" Vũ Văn Tu chậm rãi hé môi, và rồi nắm tay hắn mạnh mẽ hướng về phía bụng Lý Lăng thốc tới.

Nhưng Lý Lăng cũng không phải kẻ dễ chọc, y nhanh chóng gập người tránh thoát, sau đó lùi nhanh lại, tung một cú đá ngăn cản Vũ Văn Tu tiếp tục công kích.

Lý Lăng kinh ngạc nhìn người thiếu niên 17 tuổi trước mặt, "Không thể nào, không thể nào, sao ngươi lại không ......"

"Không bị ngươi thôi miên?" Vũ Văn Tu phủi phủi tay, thản nhiên: “Trước tiên ngươi thả mê huyễn dược, khiến cho con mồi mất khả năng chống cự, sau đó tiến hành thôi miên phải không? Lý Lăng, ngươi hoàn toàn không có chút sáng tạo nào cả!”

"Ngươi quả nhiên không đơn giản." Lý Lăng cười nhạt, “Trước khi chết, có trăng trối gì không?”

Vũ Văn Tu rất phối hợp đáp: “Ta muốn biết, 6 năm trước, có phải chính Zero đã đặt bẫy dẫn Vũ Văn Ngạn đến Amazon?”

Lý Lăng châm một điếu thuốc mới, phun một luồng khói, “Phải.”

"Có nghĩa là lão già kia cũng là người của các ngươi?"

Lý Lăng nhìn điếu thuốc trên tay, nhếch môi cười, “Ngươi rất thông minh, nhưng ngươi không có chứng cớ tra đến trên đầu Zero.”

“A?” Vũ Văn Tu cười cười “Chứng cớ chỉ dành cho những cuộc chơi công khai, mà chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới nghĩ đến chơi công khai với Zero.”

Vũ Văn Tu lấy ra một ngọn tiểu đao, mân mê trên tay. “Hơn nữa, chỉ cần Zero biến mất, ai còn cần chứng cớ làm gì?”

"Muốn Zero biến mất?" Lý Lăng tà mị cười, “Chỉ bằng ngươi và Vũ Văn Ngạn? Vậy hãy đợi mấy trăm năm nữa hãy nói!”

Hơi lạnh của kim loại vuốt qua bên mặt y, ngọn tiểu đao cắm phập vào trên tường, để lại một vệt máu.

Lý Lăng hơi kinh ngạc, y quả thật không nhìn thấy động tác của thiếu niên. Người y khẽ run lên. Bắt đầu từ ngày La Tu chết, chưa từng có người khiến y run rẩy vì phấn khích đến như vậy! Y vuốt tay lên mặt, vết máu sẫm màu đọng lại trên ngón tay y, ánh mắt y lại dán chặt lên người Vũ Văn Tu.

"Ngươi phải trả giá đắt." Lý Lăng lạnh lùng nói, ánh mắt trung hiện lên nồng đậm sát ý.

Vũ Văn Tu mỉm cười, "Thử xem."

Hắn vừa dứt lời, Lý Lăng đã vọt đến trước mặt hắn, tiếng dao xé gió hướng về phía cổ hắn. Vũ Văn Tu xoay người đạp lên vách tường, xoay người trong không trung định đáp xuống phía sau lưng y. Nhưng ngay khi hắn còn lơ lửng, Lý Lăng đã xoay người một cước hướng về phía bụng hắn, mắt thấy không thể tránh, Vũ Văn Tu giơ tay mượn sức từ chính cái chân đang đá tới, tiếp tục bật người ra xa.

Lý Lăng nhanh chóng vọt người lao theo, rút dao chém tới. Lúc này Vũ Văn Tu không trốn, xoay người đá. Hai người nhanh chóng tách ra, gườm gườm nhìn nhau.

.........

Sau khi Matsumoto rời khỏi, Vũ Văn Ngạn ngồi trong thư phòng, trước máy vi tính, tai đeo tai nghe điện thoại.

"Đường Phong, ngươi còn hai tiếng để thu về 10% cổ phần công ti từ tay Vũ Văn Nghị. Ta không có nhiều thời gian để đợi nhìn thấy Ngạo Thiên tập đoàn rơi xuống vực thẳm!"

“...... Ta đang cố gắng hết sức, nhưng Ngạn, ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao phải làm vậy?”

Vũ Văn Ngạn nhắm mắt lại, "Đó là hắn nợ ta."

Đường Phong biết một số chuyện năm đó Vũ Văn Nghị đã làm với Vũ Văn Ngạn, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến Ngạo Thiên? Nghe hắn hỏi, Vũ Văn Ngạn đáp: “Người đứng phía sau nó là Vũ Văn Ngạo.”

Đường Phong giật mình, không hỏi thêm gì nữa.

Cùng lúc đó, Matsumoto cũng đang tiến hành thu về cổ phần của Ngạo Thiên tại Nhật Bản.

Trong lúc đó, trong ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin, hai người vẫn đang gườm gườm nhìn nhau. Ánh mắt đã đầy vẻ đề phòng.

"Vũ Văn Tu, thân thủ của ngươi không tồi, nhưng vẫn còn non lắm." Xét về mặt dùng đao, Lý Lăng quả thật là một cao thủ, tuy La Tu có tố chất, nhưng hắn có thể trở thành sát thủ số 1 công lao của Lý Lăng cũng không thể không tính đến.

Vũ Văn Tu cười nhạt. Ánh đao lại lóe lên, trong chớp mắt đã có vài đạo ánh sáng lạnh lướt qua không trung, cuối cùng trên cánh tay hắn cũng lóe một vệt đỏ thẫm.

"Thế nào, còn không tin?" Lý Lăng nhìn chăm chú vào từng giọt máu nhỏ qua đầu ngón tay Vũ Văn Tu, lên tiếng hỏi.

Vũ Văn Tu lạnh lùng cười.

"Ngươi...... Ách......" Lý Lăng còn muốn nói tiếp, nhưng trên đùi độn đau khiến y phải cúi xuống nhìn, “Sao có thể?” Y kinh ngạc.

"Không phải chỉ có mình ngươi biết sử dụng đao."

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lý Lăng trợn trừng mắt, nhìn về phía hắn.

Vũ Văn Tu nhàn nhạt nhìn Lý Lăng, nói: "Tu La."

11 nhận xét:

  1. lần này Tu nhi tách khỏi Ngạn ca.hy vọng đừng lâu như cái lần 5 năm đó là được.Thịt anh Lăng đi Tu ^O^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 5 năm đó là để bé đủ tuổi... bị ăn thôi! ^^ Bi giờ bé..... bị ăn rồi thì còn 5 năm làm giề nữa, ka ka ka~~...

      Xóa
    2. Hố hố hố, chí lí, sao mà nàng nghĩ giống ta thế, ý tưởng nhớn gặp nhau ah
      Mà em mèo đen chỗ my baby ấy xinh thế, nàng còn em nào nữa hem, mà to hơn hem, cho ta với

      Xóa
    3. Xinh, phải hông? Còn mí con nữa cơ, cùng là mèo cả, để ta đi mò xem ta để ở đâu rùi ta cho nàng! ^^

      Xóa
    4. uhm *iu nàng thế* chọn con nào mà có cả hình động nữa thì càng tốt, kekeke

      Xóa
    5. Uh, tất cả là hình động mừ! ^^

      Xóa
  2. nàng , ta thix huyết liên lắm , edit xong nàng cho phép ta mang nó đi in dc ko , ta chỉ giữ cho ta thoi . mong nàng tl sớm ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người ơi, người đọc giùm ta cái Lời ngỏ với! ^^||| Do in ấn đã thuộc về phạm vi hoạt động thương mại nên ... ta không thể (chứ không phải không muốn) đồng ý. (Ta cũng là fan, cũng muốn ôm truyện trên tay lắm chứ, nhưng đến truyện mình tự edit ta còn không đem in nữa là! ^^|||)

      Xóa
  3. anh Tu chắc chắn đánh thắng anh lăng rồi, mong 2 anh sớm gặp lại

    Trả lờiXóa
  4. Lần này Tu nhi có lẽ sẽ có thể chấm dứt hoàn toàn với quá khứ, lần trước đột nhập Zero cũng muốn dứt khoát một trận với Lý Lăng, cơ mà lần đó đánh giá sai lực lượng của Zero, nên phải quay về.

    Có kinh nghiệm lần đó, Tu nhi cũng thận trọng hơn, lần này hi vọng là đơn độc đối đầu, hai người so chiêu chứ ko có sự xen vào của ai khác, Tu nhi sẽ ko thua Lý Lăng đâu. Ko hẳn là Lý Lăng dở hơn, vì thật ra, Lý Lăng ko phải chỉ có tiếng ko có miếng. Mà bởi vì, Tu nhi biết rõ khả năng, sở trường của Lý Lăng, còn Lý Lăng thì khinh địch hơn nhiều.

    Nhiều lúc cũng tội tội Matsu, một lòng đơn phương cho Ngạn, dù bị sai biểu thế nào, bị hắt hủi ra sao cũng giúp Ngạn cả.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tất nhiên rùi, tiểu Tu làm sao thua tên Lý lăng biến thái đó được! Lại nói về biến thái, đọc Trọng sinh Tô gia cái tên Trần Uyên cũng yêu và biến thái không kém, ban đầu cũng thấy tội, nhưng về sau... *run cầm cập* Nếu nàng đọc được QT/CCP thì đọc thử bộ đó xem. ^^

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment