27/5/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 7+8


7. Liên quan gì tới ngươi? (Thượng)

Giờ phút này có thể do bị mất máu, hoặc có thể vì biết Vũ Văn Ngạn đang ở bên cạnh nên Vũ Văn Tu chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ rất trầm. Ngay cả khi Vũ Văn Ngạn giúp hắn điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái hơn, hắn cũng không tỉnh lại.

Khi Vũ Văn Ngạn đang trên đường trở về Vũ Văn gia, Vũ Văn Thần đang ngồi trong phòng khách, mở trừng mắt nhìn vị khách không mời đang ung dung ngồi uống cà phê cùng với cô gái đứng sau lưng gã.

" Vũ Văn Đoan, thật ra người muốn làm gì?" Vũ Văn Thần không thể nhịn được nữa, phải lên tiếng đánh vỡ trò chơi im lặng này. Hắn có lý do để phải lên tiếng trước, đó là cô gái đi cùng với Vũ Văn Đoan, cô gái mà vì cô, mấy ngày nay hắn đã mất ăn mất ngủ vì lo lắng.

Mà khi Vũ Văn Thần đang trừng mắt nhìn Vũ Văn Đoan, Duẫn Yêu cũng đang nhìn Vũ Văn Thần, ánh mắt tha thiết trìu mến.

Vũ Văn Đoan kề môi lên miệng chén, dừng lại, thân thể ngả về phía sau, cười nói: “Không có gì, vô tình nhặt được một con mèo nhỏ, muốn đến hỏi một tiếng xem đây có phải là sủng vật nhà các ngươi đi lạc không?”

"Con mèo nhỏ?" Vũ Văn Thần trán mạo gân xanh. Là ai nghe thấy bạn gái mình bị người đàn ông khác gọi như vậy cũng không thể bình tĩnh.

"Đúng vậy. Ngươi xem, có phải của nhà các ngươi hay không?" Vũ Văn Đoan đặt tách cà phê xuống, thản nhiên mỉm cười.

“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Vũ Văn Thần lạnh lùng hỏi.

"A? Tất nhiên nếu đúng, ta liền trả lại cho ngươi, không đúng ta liền mang đi. Phải rồi," Vũ Văn Đoan đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn nhìn xung quanh, "Vũ Văn Ngạn cùng với nhi tử bảo bối của hắn đâu rồi?"

Vũ Văn Thần nhàn nhạt trả lời: "Hẳn là ngươi phải biết rõ."

Vũ Văn Đoan lạnh lùng cười, "Ta biết rõ?", gã nhìn Dạ Ức, "Ức, ngươi nói xem, chúng ta có biết chuyện này sao?"

Dạ Ức lãnh đạm nói: "Chúng ta không bám theo Vũ Văn gia chủ, tất nhiên sẽ không biết."

Vũ Văn Đoan cười cười, nhìn Vũ Văn Thần. Vũ Văn Thần cũng trầm mặc, không có vẻ gì muốn tiếp tục chơi trò tung hứng này với kẻ địch. Bỗng nhiên, Vũ Văn Đoan thốt lên một câu. “Đến rồi.”

" A?" Vũ Văn Thần còn chưa hiểu câu đó của gã có ý gì thì đột nhiên cửa đại sảnh mở ra, Vũ Văn Ngạn ôm Vũ Văn Tu xuất hiện, Dương Vân đi ngay phía sau họ. Lúc này, tuy Vũ Văn Tu đã được bọc kín nằm lọt thỏm trong lòng Vũ Văn Ngạn, nhưng khuôn mặt tái nhợt của hắn đủ để mọi người biết có chuyện đã xảy ra.

Vũ Văn Đoan mỉm cười: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”

Vũ Văn Ngạn dừng chân lại, nhìn lướt qua Vũ Văn Đoan, cũng chú ý tới Duẫn Yêu đứng sau lưng gã, còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa đã truyền đến một trận náo động.

"Vũ Văn Ngạn, thả La Tu ra, trả lại cho ta." Y Huân mang theo thủ hạ rất nhanh đuổi tới Vũ Văn gia, nháo lên với hộ vệ của Vũ Văn gia đòi người.

Vũ Văn Thần đứng dậy bước nhanh ra, cau mày lại, "Ngươi là ai? Nơi này không phải là chỗ cho ngươi la hét." Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Dương Vân, ý hỏi rốt cuộc sao lại thế này.

Dương Vân nhún vai, nghiêng đầu, ý bảo “Ngươi cũng thấy đấy”. Vũ Văn Đoan tất nhiên thích ý khoanh tay xem diễn, nhưng tiểu Yêu thì vội vã chạy đến bên Vũ Văn Ngạn, lo lắng hỏi: "Ngạn thúc thúc, tiểu Tu như thế nào rồi?" Vũ Văn Đoan cũng không có ý ngăn cản cô.

Khi Y Huân nhìn thấy Duẫn Yêu, vẻ mặt hắn thay đổi vài lượt, cuối cùng căm giận thốt lên: “Là ngươi, Duẫn Yêu!”

Duẫn Yêu thoáng ngẩn người, rồi như nhớ ra điều gì, cô cũng khá kinh ngạc," Ngươi, ngươi là Y gia......."

"Ha ha ha ha ha ha...." Y Huân đột nhiên cười to, "Thì ra ngươi cũng ở đây." Y Huân siết chặt nắm tay, hắn thực chán ghét thực chán ghét cô gái này, cho dù là trước đây hay là hiện tại, vì sao cô gái này cứ luôn bám chặt lấy La Tu? 5 năm trước đã vậy, 5 năm sau cũng vậy?

Dường như nhận ra thái độ thù địch của Y Huân đối với Duẫn Yêu, Vũ Văn Thần đi đến đứng chắn trước mặt cô, lạnh lùng: "Những lời này nên là ta nói với ngươi mới đúng, Y tam thiếu gia. Ngươi đến đây gây rối là có ý gì?"

" Hừ...... Ta đến để đòi Vũ Văn gia các ngươi trả người."

"Đòi người? Ai?"

Y Huân nâng tay lên," Hắn." Vũ Văn Thần nhìn theo hướng Y Huân chỉ, nhìn thấy lão ca nhà mình và cháu yêu.

" Tiểu Tu nhi?" Vũ Văn Thần chỉ nghĩ được có vậy, hắn không dám nghĩ thiếu niên này đến đòi....... lão ca nhà mình, hơn nữa vừa rồi trong tiếng hỗn loạn, dường như hắn loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến Vũ Văn Tu. "Ngươi không lầm chứ? Người ngươi muốn chúng ta trao cho ngươi là hắn?"

" Ta không có lầm." Y Huân rống to, "La Tu là người của ta. Các ngươi muốn động đến hắn phải hỏi ta trước!"

"Không có khả năng." Không đợi Vũ Văn Thần mở miệng, Duẫn Yêu đã lên tiếng ngắt lời Y Huân," Y tam thiếu gia, ta không hiểu vì sao ngươi lại nói như vậy, nhưng ngươi và tiểu Tu tuyệt đối không có loại quan hệ đó(1)."

Y Huân mím môi, ánh mắt đầy thù địch nhìn về phía Duẫn Yêu, "Ta và hắn không có? Ai nói ta và hắn không có? Nếu ta và hắn không có, vậy ngươi và hắn có sao? Bọn họ cùng hắn lại là quan hệ gì? Nếu ai cũng không có, vậy thì các ngươi lấy quyền gì ở đây lên tiếng? Lấy quyền gì ngăn cản ta đòi người?”

"Ngươi...... " Duẫn Yêu tức giận đến nghẹn lời. Tất nhiên cô và tiểu Tu không phải là tình nhân, nhưng lần đầu tiên có người dùng cách nói sỗ sàng như thế để hỏi về quan hệ của họ khiến cô cảm thấy vừa thẹn vừa tức giận.  

"Vậy Y tam thiếu gia lại lấy quyền gì để chất vấn người của Vũ Văn gia?"

Y Huân cười nhạt: “Tại sao ta phải trả lời ngươi? Ta đang nói chuyện với cô ta!”

"Bởi vì cô gái này là bạn gái của Vũ Văn Thần ta." Vũ Văn Thần trả lời chắc nịch.

Y Huân sững sờ một chút, sau đó cười phá lên, "Duẫn Yêu, xem ra ngươi bị người bao dưỡng rất tốt."  Nghe vậy, Vũ Văn Thần tất nhiên không thể đứng yên nữa. Hắn bước lên một bước, không nói tiếng nào vung quyền đánh thẳng vào mặt kẻ đã xúc phạm Duẫn Yêu. Không ai nghĩ hắn bỗng nhiên ra tay, vì thế không ai kịp cản. Khóe miệng Y Huân lập tức chảy ra máu.

"Y tam thiếu gia, ta khuyên ngươi giữ miệng sạch sẽ một chút." Dương Vân cũng xem không nổi nữa.

"Muốn ta giữ lễ?" Y Huân hét ầm lên: "Như vậy các ngươi xông vào nhà của ta, cướp đi người của ta, sao không thấy các ngươi nói đến giữ lễ? Các ngươi còn muốn hành hạ hắn đến mức nào? Đừng tưởng các ngươi có tiền có quyền là muốn bao dưỡng khinh nhờn ai cũng được, các ngươi là quân cầm thú...... "

"Ngươi......" Vũ Văn Thần tức không chỗ nói, muốn lao lên nhưng lại bị Dương Vân đứng một bên ngăn cản lại.

" Tiểu Tu là người của Y Huân ta, mặc kệ trước đây hắn có quan hệ gì với các ngươi, nay ta đã quyết tâm bảo vệ hắn, ta khuyên các ngươi nên lập tức trả người, bằng không ta không tha chuyện này!"

" A a..." Một giọng cười đột nhiên vang lên, Vũ Văn Đoan phe phẩy tay, " Thật có lỗi, thật có lỗi, các ngươi tiếp tục."

8. Liên quan gì đến ngươi? (Hạ)

"Đủ rồi." Lúc này một tiếng nói đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc cãi vã. Giọng nói tuy còn suy yếu nhưng khí thế vẫn không chút suy giảm.

Vũ Văn Ngạn nhìn lại trong lòng mình, ánh mắt thản nhiên như biết vốn sẽ là như vậy. Vũ Văn Tu lúc này đã mở mắt ra, nhìn đến y, vẻ lạnh lùng khó chịu đã biến thành cười khổ, hắn biết người này đang chờ hắn lên tiếng, hắn biết người này đang giận dữ, xem ra nếu hắn không ra mặt xử lý dứt khoát trò khôi hài ngoài ý muốn này, Vũ Văn Ngạn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hắn thở dài, mềm giọng khẽ nói: “Ngạn, thả ta xuống.”

Vũ Văn Ngạn làm theo lời hắn, giúp hắn sửa sang lại y phục. Lúc này Vũ Văn Tu đã được phủ thêm một chiếc áo khoác dài bao bên ngoài chiếc sơ mi, chỉ có đôi bàn chân là vẫn để trần, lộ ra dưới ánh đèn, trắng nõn, có vẻ yếu ớt mà đầy dụ hoặc.

Từ lúc Vũ Văn Ngạn ôm hắn xuống xe, hắn đã tỉnh nhưng không có ý định nhúc nhích. Sự hiểu lầm của Y Huân rõ ràng là một trò khôi hài mà lúc này hắn không muốn đi để ý, hắn chỉ muốn nằm trong lòng Vũ Văn Ngạn, hưởng thụ sự ấm áp mà hắn tưởng như đã xa cách một đời này. Nhưng có vẻ như nếu hắn tiếp tục không để ý, vị Y tam thiếu này còn tiếp tục quấy nhiễu bên tai hắn, dù sao chính hắn đã gây ra sự hiểu lầm buồn cười này, hắn đành phải đi giải quyết nó.

Vũ Văn Tu đi đến trước mặt Y Huân, nhìn thẳng vào “người bạn học cũ”, mọi người còn chưa nhìn thấy hắn xuất thủ như thế nào, đã nghe thấy âm thanh một cái tát vang dội, Vũ Văn Tu lạnh lùng nói: “Cái tát này ta đánh thay tiểu Yêu. Cô ấy không phải là người để bất cứ ai cũng có thể bôi nhọ lăng nhục như vậy. Xin lỗi tiểu Yêu đi!”

Y Huân ôm má, ngẩn người nhìn Vũ Văn Tu có mặt, ánh mắt đầy kinh ngạc và thương tâm. Duẫn Yêu, Duẫn Yêu, lại là vì Duẫn Yêu!

"Ta không làm." Y Huân đột nhiên kêu to, "Tại sao ta phải xin lỗi cô ta? Cô ta là một cái con hoang không cha không mẹ, rõ ràng bị người bao......."

" Ba~~" Lại là một cái tát, Vũ Văn Tu vẫn lạnh lùng trước sau như một, như thể người xuất thủ không phải là hắn. “Cái tát này ta thay mặt Vũ Văn gia đánh ngươi. Người của Vũ Văn gia không phải tùy tiện là có thể lăng nhục. Trên đất của Vũ Văn gia không thể tùy tiện là có thể làm loạn. Ngươi đã cứu ta, ta sẽ trả ơn ngươi, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục làm loạn ở đây và lăng nhục thân nhân của ta, đừng trách ta không nể tình. Vũ Văn gia để ngươi đứng ở đây từ nãy đến giờ không phải vì sợ Y thị ngươi, nếu không phải ngươi đã cứu ta, ngươi tưởng ngươi có thể vào được đến đây nói năng bậy bạ?”

Y Huân không tin nổi lui về phía sau vài bước, ngơ ngác nhìn Vũ Văn Tu, " Vì sao, vì sao, vì sao......"

Vũ Văn Tu xoay người, đi về phía Duẫn Yêu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôn nhu mỉm cười: “Tiểu Yêu, mấy ngày nay ngươi đã chịu khổ.”

"Tiểu Tu, ta không chịu khổ, ta không chịu khổ, là ngươi...... Là ta liên lụy ngươi......." Duẫn Yêu cầm lấy tay hắn, nước mắt ướt sũng rơi xuống, nức nở nói.

Vũ Văn Tu đưa tay lau nước mắt cho cô, ôn nhu nói: "Đừng khóc, ngươi là thân nhân của ta, vì thân nhân mà làm gì đó là trách nhiệm của ta." Hắn ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thần, “Thần thúc, ta giao Duẫn Yêu cho ngươi.”

Vũ Văn Thần bối rối gật đầu, khẽ siết lấy vai Duẫn Yêu tỏ vẻ an ủi.

Vũ Văn Tu chầm chậm đi về phía Vũ Văn Ngạn, ngước nhìn y, "Ngươi vẫn không chịu nói chuyện?”

"Nói cái gì?" Vũ Văn Ngạn lạnh lùng hỏi.

"Có người mắng Vũ Văn gia như vậy ngươi cũng không quản?" Vũ Văn Tu cười nói.

"Các ngươi, các ngươi...... " Y Huân kinh ngạc lắp bắp, đến nước này thì kẻ mù cũng phải nhìn ra Vũ Văn Tu không phải bị Vũ Văn Ngạn “hành hạ” đến nỗi “mang thương tích bỏ trốn”.

" Ha ha ha ha" Đột nhiên Y Huân lại cười to, "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, thì ra hết thảy đều là ta si tâm vọng tưởng, thì ra không chỉ có Duẫn Yêu bị bao dưỡng, ngươi cũng bị bao dưỡng, chẳng trách, chẳng trách....... Ta ngỏ lời với ngươi, ngươi không đáp lại, ta còn tưởng....... Hóa ra là vì ngươi đã tìm được một người so với ta còn nhiều tiền hơn, quyền thế hơn....... "

"Thực xin lỗi, cho ta có lời, Y thị tam thiếu đúng không?" Vũ Văn Đoan đột nhiên nhẹ giọng cười nói: "Ta thấy ngươi có chút hiểu lầm, thiếu niên này không phải là La Tu, hắn là Vũ Văn Tu, là con trai của Vũ Văn Ngạn."

Y Huân im bặt, ngẩn người. "Ngươi nói........ tiểu Tu là con trai của Vũ Văn Ngạn? Tiểu Tu...... Hắn nói......" Hắn nhìn về phía Vũ Văn Tu.

"Đúng vậy, ta là Vũ Văn Tu, Vũ Văn gia thiếu chủ." Vũ Văn Tu lạnh nhạt nhìn Y Huân, thuận tiện nhìn lướt qua Vũ Văn Đoan, chỉ thấy Vũ Văn Đoan ra vẻ vô tội nhún nhún vai.

Y Huân ngẩn người, bỗng chốc không biết phải xử lý tình huống này như thế nào. Nhưng không đợi hắn hoàn hồn lại, Vũ Văn Tu đã tiếp tục ném cho hắn một quả bom.

"Vũ Văn Ngạn phụ thân của ta, chẳng qua......" Vũ Văn Tu ngừng lời, nhón chân níu cổ Vũ Văn Ngạn, hôn lên môi y, cắn cắn, rồi mới quay lại nhìn Y Huân, “Hắn cũng là Thần của ta, Chúa tể của ta."

"Các ngươi...... Các ngươi......" Y Huân trợn to mắt, tuyệt vọng kêu to: "Các ngươi là loạn luân." Giờ thì hắn đã hiểu, sau khi La Tu mất tích, hắn không điều tra được thông tin gì về La Tu, thì ra là “La Tu” từ lâu vốn đã không còn tồn tại. Vũ Văn gia đã phong tỏa tin tức về “La Tu” cũng chính là “Vũ Văn thiếu chủ”. Nhưng hắn càng không thể ngờ được mối quan hệ giữa Vũ Văn Ngạn và La Tu lại là như vậy.

"Vậy thì có liên quan gì đến ngươi?" Vũ Văn Tu cười nhẹ. Vũ Văn Ngạn ôm lấy eo hắn, ghì sát vào mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Y Huân.

"Vũ Văn Ngạn, ngươi có biết ngươi đang làm gì không, ngươi đang hại tiểu Tu." Y Huân tuyệt vọng nhìn hai người ôm nhau.

"Ngươi không nghe hắn nói sao, liên quan gì đến ngươi?" Vũ Văn Ngạn lúc này mới đáp lời, "Đó là lựa chọn của hắn."

Y Huân cảm thấy không thở nổi, hắn không thể đứng nhìn thiên thần của hắn rơi xuống địa ngục, "Chẳng lẽ các ngươi không biết các ngươi sẽ bị người đời thóa mạ, đi đến bất cứ đâu cũng sẽ phải chịu ánh mắt khinh bỉ của người đời, Vũ Văn Ngạn, ngươi làm thế không thể mang đến cho hắn hạnh phúc."

Vũ Văn Ngạn lạnh lùng bỏ mặc ngoài tai. Cũng có thể y cảm thấy rằng y nói vậy với Y Huân đã là nhiều lắm.

"Người khác nhìn thế nào không ảnh hưởng gì." Vũ Văn Tu ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực ấm áp của người yêu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Huống chi, việc Vũ Văn Ngạn và ta muốn làm, để xem ai dám thóa mạ? Ngươi dám sao?” Hắn lạnh lùng nhìn Y Huân: “Y thị của ngươi dám sao?”

Y Huân vậy chỉ cảm thấy lạnh người. Hắn dĩ nhiên dám, nếu hắn không còn muốn sống nữa, nếu Y thị không còn muốn sống nữa. Tất nhiên cả hai chuyện này đều không xảy ra, vì thế hắn ....... không dám. Y Huân cười thảm, "Ta không dám, Y thị cũng không dám, ha ha ha, nhưng nếu mối quan hệ của các ngươi bị phanh phui cho tất cả mọi người đều biết, ta muốn xem các ngươi phải làm sao bây giờ."

Duẫn Yêu giật mình, lo lắng nhìn về phía Vũ Văn Tu, Vũ Văn Thần cau chặt mày, hắn cảm thấy tên điên này còn khiến hắn khó chịu hơn cả Vũ Văn Đoan, hắn chỉ muốn xông lên đấm cho tên này một trận cho câm miệng.

Vũ Văn Ngạn lạnh lùng tỏ thái độ “Tùy ngươi”, ôm Vũ Văn Tu chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại, Vũ Văn Ngạn ngươi đứng lại cho ta, đứng lại......"

"Thần, chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý, ta không muốn lại nhìn thấy những người không có phận sự xuất hiện ở đây."

"Dạ, ca."

Vũ Văn Đoan nhìn theo bóng dáng hai người, vỗ hai tay vào nhau, nói với Dạ Ức: "Xem ra chúng ta đã không còn việc ở đây, Ức, gia chủ hạ lệnh trục khách, chúng ta cũng nên đi thôi."

"Rõ." Dạ Ức đi theo Vũ Văn Đoan rời khỏi Vũ Văn gia phòng khách.

"Đúng rồi" Vũ Văn Đoan đột nhiên dừng lại, nhìn Y Huân tà mị cười: "Cảm ơn Y thiếu gia đã cho ta xem một hồi diễn."

"Cút!" Y Huân rít lên với Vũ Văn Đoan, hung hăng trừng mắt nhìn Duẫn Yêu rồi nhìn về phía thang lầu hét lớn: "Vũ Văn Ngạn, ngươi nhớ cho ta ngày hôm nay!"

Vũ Văn Đoan cong khóe miệng, ghé đến sát bên tai Y Huân thấp giọng du dương nói: "Muốn báo thù có thể tìm ta."

Chớp mắt, gã đã quay lại phất phất tay với Vũ Văn Thần, cười nói: "Ha ha ha, ta đi, Vũ Văn Thần, con mèo nhỏ nhà các ngươi ta đã đem trở lại. Hẹn gặp lại sau!"

Nhìn theo bóng Vũ Văn Đoan rời đi một lát, Vũ Văn Thần liếc nhìn lại đại sảnh, "Người tới, mời Y thị tam thiếu gia rời khỏi."

Cơn náo loạn nực cười này đã chấm dứt, nhưng hình như không ai chú ý đến một người đàn ông có mái tóc vàng thinh lặng quan sát tất cả......
* Chú thích: 
(1): "Hắn là người của ta" ý nói hai người đã có quan hệ về mặt thể xác, chỉ tình nhân, phần lớn là do công nói để khẳng định "chủ quyền" với thụ. Do đó Duẫn Yêu mới khẳng định giữa Y Huân và Vũ Văn Tu không có loại quan hệ thân mật này.


6 nhận xét:

  1. anh Huan o dau nhay vao dam gianh em Tu voi anh Ngan, anh Huan bi vay la dang doi a

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cũng không bít sau này Y Huân này đóng vai trò gì không nữa. ^^|||

      Xóa
  2. Sao mình cứ cảm thấy Y Huân này tự nhiên ở đâu nhảy ra hẳn ko phải chỉ góp một cảnh nhỏ thế này, có lẽ sau này sẽ hợp tác với Văn Đoan đi.

    Y Huân vì đã cứu Tu nhi, chứ nếu ko đứng đó la hét nãy giờ hẳn đã bị xử đẹp rồi, đứng ở địa bàn của người ta, lại còn mắng chửi ko biết sợ nữa chứ.

    Mình thích cách Tu nhi nói nha, Ngạn lần này ko phổng mũi cũng lạ đó, Tu nhi bảo Ngạn là "Thần của ta, Chúa tể của ta" mà.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phổng mũi là cái chắc, câu này của Tu nhi là để chấn an Ngạn ka mừ, cũng là để giúp Ngạn ka thị uy với "tình địch từ trên trời rơi xuống" ^0^ Chứ Tu nhi nhà ta thì ...... Thần cũng dám mắng, Chúa tể cũng dám .... cho cuốc bộ về nhà đấy còn gì! ^0^

      Xóa
  3. "Thần của ta, Chúa tể của ta" a Ngạn sướng nhé vừa được xem diễn vừa được bé Tu nói thế
    Y huân ơi bé nói...rất đáng 2 phát vả của e Tu nhg cũng do bé quá thích e Tu nên ..

    Trả lờiXóa
  4. sao vả có 2 cái à? ít nhất cũng phải cho nó rụng 2 cái răng đi chứ,dám sỉ nhục tiểu Yêu dễ thương của ta,tiểu Yêu có tội gì đâu chứ...

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment