5. Thổ lộ (Thượng)
"Ngạn, giá cổ phiếu của tập đoàn Ngạo Thiên tại Trung Quốc vừa đại ngã, nhưng Vũ Văn Nghị vẫn chưa chịu nhả ra cổ phần trên tay lão.” Đường Phong báo cáo qua điện thoại.
Vũ Văn Ngạn lạnh lùng cười, " Lão ngoan cố."
"Tiếp theo ngươi định làm gì?" Đường Phong hỏi.
Vũ Văn Ngạn chưa trả lời. Y đứng lên nhìn thoáng qua cửa sổ, lúc này, hoàng hôn mông lung phủ chụp xuống thành phố. Xa xa đường nhỏ liên miên chạy dài.
Hết thảy trước mắt không khỏi làm cho người ta suy nghĩ ngàn vạn. Năm tháng tựa như dòng nước chảy xuôi, một đi không trở lại, đời người cũng thế.
"Ta muốn cho Ngạo Thiên tập đoàn biến mất." Vũ Văn Ngạn nhàn nhạt nói, ánh mắt bao hàm kiên định cùng âm lãnh. Việc này, lẽ ra y đã phải làm từ rất lâu rồi.
Đường Phong yên lặng trong chốc lát, "Ta hiểu, ta sẽ giúp ngươi." Cho dù trong quá khứ hay hiện tại, cho dù bao nhiêu năm tháng đã đi qua, Đường Phong hắn vẫn sẽ là bằng hữu của Vũ Văn Ngạn. Chỉ cần Vũ Văn Ngạn muốn, hắn sẽ tận lực duy trì.
Vũ Văn Ngạn ôn nhu cười, "Cảm ơn."
Khi Matsumoto nhận được tin có người đang âm thầm ngăn cản hắn thu mua cổ phần của Ngạo Thiên tại Nhật Bản bèn giận dữ quăng báo cáo lên mặt bàn. Tại Nhật Bản hiếm có ai dám ra mặt đối đầu với hắn như vậy, hành động này rõ ràng là khiêu khích hắn.
"Điều tra xem ai đứng sau chỉ huy việc này, đồng thời điều tra cả các chính khách đỡ lưng cho Ngạo Thiên."
Matsumoto hạ lệnh. Thủ hạ lập tức đi làm việc. Còn lại một mình, Matsumoto lẳng lặng nghĩ đến Vũ Văn Ngạn. Hắn thực muốn biết ai đã gây ra cho Vũ Văn Ngạn cừu hận lớn như vậy. Có lẽ, sau khi việc này chấm dứt, hắn sẽ tìm ra con đường để bước vào trong trái tim của y. Matsumoto nhắm mắt lại, ánh hoàng hôn hắt lên mái tóc vàng mượt mà của hắn, lóe ra nhiều điểm lấp lánh sáng. Có lẽ trong tình yêu, ai động tình trước, người ấy đã là kẻ bại trận.......
Khi Matsumoto đang thu mua cổ phần của Ngạo Thiên, Vũ Văn Nghị đang ngồi trong biệt thự của mình tại Mỹ. Nhìn báo cáo trong tay, lão run lên, không biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm xúc của mình lúc này như thế nào, không biết là giận dữ hay bi ai.
Vũ Văn Nghị biết hiện tại người lãnh đạo Vũ Văn tập đoàn là Vũ Văn Ngạn. Dù vậy, Vũ Văn tập đoàn là do lão sáng lập, lão là ông nội của Vũ Văn Ngạn, nhưng Vũ Văn Ngạn vẫn động thủ, hơn nữa còn động thủ không lưu tình. Nếu không phải một ít bộ hạ cũ ở trong công ti ngầm thông báo cho lão biết, lão cũng đã buông ra 10% cổ phần của mình.
Trên khuôn mặt già nua của Vũ Văn Nghị hiện lên nụ cười ác độc," Được, được, được lắm. Người tới, thông tri Vũ Văn Ngạn, nói ta có việc muốn gặp hắn."
" Là" Ngoài cửa có tiếng cung kính trả lời.
Vũ Văn Nghị siết chặt nắm tay, phải, lão đã già, nhưng còn chưa đến nỗi bị một tên tiểu bối viên tròn niết dẹp, lão muốn xem xem Vũ Văn Ngạn còn có thể làm gì lão.
Lúc này, Vũ Văn Đoan đã nghe tin một đường ống cống ngầm của Tokyo bị nổ sụp bất ngờ, có một người chết, không có ai bị thương, chưa rõ thân phận của người chết. Các nguồn thông tin tình báo thu thập lại cùng một chỗ khiến gã không khó đoán ra cái xác được tìm thấy trong đường cống ngầm là người đã bị Zero gạch tên - Lý Lăng.
Vũ Văn Đoan lắc đầu, thở dài, nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên khóe miệng cong lên, gã nói," Dạ Ức, mang theo Duẫn Yêu, chúng ta đến Vũ Văn gia một chuyến."
Mà lúc đó, trong biệt thự của Y thị tại Nhật, Y Huân đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn thiếu niên đang nằm thiêm thiếp, tuy khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn còn y nguyên nét thanh lệ quen thuộc mà Y Huân vĩnh viễn không bao giờ quên được. Cảm giác mất mà tìm lại được khiến Y thiếu gia hầu như phát điên lên vì vui mừng!
Hắn nghe theo sự sắp xếp của phụ thân, đến làm việc tại công ti của gia tộc tại Nhật Bản, cũng may mà nhờ thế, hắn đã được gặp lại người mà hắn ngày đêm tưởng nhớ suốt bao nhiêu năm nay.
Mới trước đây, lần đầu tiên gặp lại La Tu*, hắn đã bị sự thay đổi của thiếu niên này khiến cho hâm mộ, không chỉ có bề ngoài thanh lệ, mà còn có cả trí tuệ, khí thế, thần thái...... hết thảy đều khiến hắn ghi khắc trong tâm khảm. Sự hâm mộ đó cuồng nhiệt đến nỗi hắn không muốn thiếu niên này gần gũi với bất cứ ai, họ không xứng! Nhưng hắn lại khao khát thiếu niên để ý đến mình, khao khát được ở gần thiếu niên, và rồi sau này khi lớn lên, hắn chợt hiểu ra đó không chỉ là sự hâm mộ, đó là tình yêu! Đúng, đó chính là tình yêu! Suốt 5 năm La Tu mất tích, hắn đã từng năn nỉ gia đình giúp hắn đi tìm, nhưng nếu có người mà Vũ Văn gia tộc còn không tìm được thì làm sao Y thị có thể tìm được? Huống chi đối với Y thị, Vũ Văn Tu chẳng qua chỉ là một kẻ xa lạ. Thế rồi Y Huân tưởng chừng đời này hắn sẽ không bao giờ gặp lại thiếu niên được nữa, nhưng ngờ đâu, sau 5 năm, ở vùng đất xa xôi này, trời lại ban cho hắn một cơ hội........ (*Trước Vũ Văn Tu theo họ mẹ - La Thiến - nên có tên giống kiếp trước là La Tu.)
Mặc kệ La Tu đã xảy ra chuyện gì, hắn, Y Huân cũng sẽ không bao giờ buông tay lần nữa, hắn sẽ dùng chính sức lực của mình để bảo vệ thiên sứ của lòng hắn. (Còn non lắm em ạ.)
"Ngươi tỉnh." Y Huân nhìn thấy Vũ Văn Tu chậm chạp hé mở mi mắt thì vui mừng hoan hỉ kêu lên.
Vũ Văn Tu chậm rãi thanh tỉnh lại, ánh vào mắt hắn là màu xanh của căn phòng. “Nước....” Hắn thì thào.
Nghe thấy thanh âm khàn khàn của thiếu niên, Y Huân vội vã đi lấy nước, sau đó nâng Vũ Văn Tu dậy, chậm rãi cho hắn uống.
Vũ Văn Tu uống vài ngụm thì tỉnh táo hẳn, hắn giật mình đẩy Y Huân ra, nhưng chính mình lại ngã trở về giường. Hắn quên, hắn còn đang bị thương không nhẹ.
Y Huân bị phản ứng của Vũ Văn Tu làm cho sững sờ, rồi sau đó hiểu ra lại không khỏi có chút bi ai.
"Tiểu Tu, ngươi không sao chứ, ta......" Y Huân thấy Vũ Văn Tu có vẻ đau đớn bèn vội vã buông chén nước, muốn đến đỡ lấy hắn, nhưng tay còn chưa chạm đến đã nghe giọng lạnh lùng hỏi: " Ngươi là ai? Đây là đâu?" Vũ Văn Tu ôm lấy vết thương, nghiêng mình đi nhìn người trước mặt.
" Ta...... Ta......Ta là Y Huân, đây là nhà của ta."
"Y Huân?" Vũ Văn Tu nhắc lại.
" Đúng vậy, tiểu Tu, ngươi còn nhớ ta không?" Y Huân lập tức tỏ vẻ vui mừng chờ đợi.
Vũ Văn Tu cố gắng suy nghĩ lại, không khó khăn lắm hắn đã nhớ ra Y Huân là ai. Sau khi sống lại trong cái xác này, bạn bè của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay, và Y Huân là một trong số đó, dù cho nên nói là “người quen” thì chính xác hơn. Hắn hỏi: “Sao ta lại ở đây?”
"Ta thấy người ngất đi trên đường nên đã mang ngươi về đây.
"
"Chỉ có vậy?" Vũ Văn Tu nghi ngờ.
"Tiểu Tu...... Ngươi phải tin ta, tuy ta không biết ai đã làm hại ngươi ra nông nỗi này, nhưng ta không hề có ý xấu với ngươi!"
Y Huân không có sát khí, ánh mắt cũng có vẻ thành khẩn, Vũ Văn Tu tạm thời không đi tìm hiểu việc này. Y Huân lại thử hỏi: “Tiểu Tu, ngươi còn nhớ ta không?”
Vũ Văn Tu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Y Huân, đáp:" Ta nhớ rõ ngươi."
Bốn chữ đơn giản này khiến Y Huân nhất thời vui sướng vô hạn, hắn cười nhìn Vũ Văn Tu, "Ta biết ngươi sẽ không quên ta, ta biết!"
Vũ Văn Tu hờ hững nhìn Y Huân cao hứng, hắn vốn không có quá nhiều tinh lực đi quan tâm những kẻ mà hắn gặp qua đường.
"Tiểu Tu, ngươi biết không, ta đã tìm ngươi suốt 5 năm." Y Huân cười nói, kích động cầm lấy tay Vũ Văn Tu.
"Tìm ta?" Vũ Văn Tu muốn giãy ra khỏi tay Y Huân, nhưng lúc này có vẻ khí lực của hắn chưa hồi phục, mà Y Huân thì nắm chặt một cách kỳ lạ.
"Đúng vậy." Y Huân hít sâu một hơi, chăm chú nhìn vào mắt hắn, sau đó lấy hết dũng khí nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ muốn biết vì sao ta lại làm vậy.” Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Ta thích ngươi. Không, phải nói là...... ta yêu ngươi.”
6. Thổ lộ (Hạ)
Vũ Văn Tu nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng ngoài mặt hắn vẫn bất động thanh sắc: "Yêu ta?"
Thấy Vũ Văn Tu không có phản ứng, Y Huân cho rằng tiểu Tu của hắn không lời tin hắn, vội vàng nói:
"Ta nói nghiêm túc. Trước đây khi ngươi đột nhiên thay đổi, trở nên mạnh mẽ, ta chỉ tò mò điều gì đã khiến ngươi thay đổi lớn như vậy, nhưng sau đó khi chậm rãi tiếp xúc ngươi, ta phát hiện phía dưới bề ngoài đáng yêu của ngươi là một loại khí chất khiến ta rung động. Ta phải nói thế nào đây...... hẳn là từ khi đó, ánh mắt của ta không thể rời khỏi ngươi được nữa. Ta quyết tâm phải tiếp cận ngươi, nhưng ngươi không hề để tâm đến ta, sự ôn nhu của ngươi chỉ dành cho cô gái tên là Duẫn Yêu đó. Lúc ấy, lòng ta thực đau. Sau đó ngươi mất tích, ta hoảng hốt, ta giống như phát điên lên tìm kiếm ngươi nhưng vẫn bặt vô âm tín, thế giới của ta trở nên trống rỗng, ánh mắt của ta không biết phải đuổi theo ai....... "
Y Huân nói xong, mắt đã đỏ lên, hắn cúi đầu, trán tì lên tay Vũ Văn Tu,"Ta rất sợ ta không bao giờ gặp lại ngươi nữa, ngươi là ánh sáng của ta, là người mà ta yêu......"
Vũ Văn Tu nhìn thấy Y Huân đang thổn thức vì hắn, hắn không biết phải biểu đạt tâm tình lúc này của mình như thế nào, nhưng có một điều hắn khẳng định là hắn đối với Y Huân ngay cả bạn bè còn chưa tính là, cảm tình lại càng không có, vì thế, hắn im lặng.
"Tiểu Tu, hôm nay ta nhìn thấy ngươi ở trên phố, ta thầm cảm ơn Thượng đế đã nghe được lời cầu nguyện của ta, đã đem ngươi trở lại với ta. Từ trước tới bây giờ ta chưa từng hạnh phúc đến thế...... Ngươi ngất đi thật lâu không tỉnh, ta rất lo sợ, ta sợ sẽ mất đi ngươi lần nữa......." Y Huân ngước khuôn mặt đầy xúc động lên nhìn hắn, "Cho nên, từ nay về sau ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi, hảo hảo chăm sóc ngươi, không cho ngươi chịu bất cứ đau khổ gì nữa!"
Vũ Văn Tu nâng tay lên, lại bị Y Huân nắm chặt lấy, ánh mắt trông mong nhìn hắn: "Cho nên ngươi hãy đồng ý ở lại bên cạnh ta, để ta bảo vệ ngươi."
" Ta......" Vũ Văn Tu vừa hé miệng," Phanh" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đá bật ra, Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn về phía bàn tay Y Huân nắm lấy Vũ Văn Tu.
Bị cắt ngang, tất nhiên Y Huân vô cùng bực bội, hắn buông Vũ Văn Tu ra, tức giận quát: "Người đâu? Bảo tiêu, các ngươi chết ở đâu rồi? Ngươi là ai? Ai cho phép các ngươi vào?"
"Vũ Văn Ngạn." Vũ Văn Ngạn trả lời. Dương Vân thì không lên tiếng, đúng hơn là lúc này hàn khí trùng thiên khiến hắn không dám hé răng. Lúc vừa đến cửa, họ đã nghe được một ít lời trong phòng, rồi mở cửa ra lại nhìn thấy Vũ Văn Tu nằm trên giường của người ta, bị người ta nắm tay tha thiết tâm tình, họ có thể khẳng định kẻ nào lên tiếng lúc này kẻ ấy sẽ thực thảm.
Khi nhìn thấy Vũ Văn Ngạn xuất hiện tại cửa, ánh mắt Vũ Văn Tu liền gắt gao tập trung trên người y. Thì ra mới chỉ xa nhau một ngày, trải qua một lần sinh tử, hắn lại muốn nhìn thấy người này đến thế.
"Vũ Văn Ngạn?" Y Huân lặp lại, rồi chợt mở to mắt sửng sốt: "Ngươi...... Ngươi sẽ không là Chủ tịch của Vũ Văn tập đoàn, Vũ Văn Ngạn a?!"
Dương Vân nhìn thấy sự biến đổi thần sắc thập phần phấn khích của Y Huân thì rất muốn cười, thấy Vũ Văn Ngạn không có ý định trả lời, hắn nói: " Chính là Vũ Văn Ngạn ấy đấy."
Tuy Y Huân còn chưa phải tiếp xúc với nhiều trường hợp lớn trong làm ăn buôn bán, nhưng tên tuổi của Vũ Văn Ngạn trong thương giới như sấm bên tai, ai không biết Vũ Văn tổng tài tuổi trẻ tài cao, lãnh khốc vô tình, những người đắc tội với Vũ Văn gia chưa ai gặp kết cục tốt. Nhưng rõ ràng lần này là Vũ Văn Ngạn đang đắc tội hắn đấy chứ? Y Huân hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Vậy xin hỏi Vũ Văn tổng tài đột ngột quang lâm có gì chỉ giáo?”
Ánh mắt của Vũ Văn Ngạn cũng không hề rời khỏi Vũ Văn Tu, y lạnh lùng nhìn bộ quần áo lạ lẫm trên người hắn.
Dương Vân thấy Vũ Văn Ngạn không có ý định trả lời bèn cười cười lên tiếng: "Không có gì chỉ giáo, chỉ là đến xem mà thôi."
Đến xem?...... Y Huân quay đầu nhìn theo ánh mắt của Vũ Văn Ngạn, hắn thấy Vũ Văn Tu. Siết chặt nắm tay, hắn trấn định nói: "Ta không biết xông vào phòng ngủ của người ta, nhìn xem một người đang nằm trên giường ngủ, hành động đường đột vô lễ như vậy là điều Vũ Văn tổng tài nên làm?"
Nghe Y Huân nói vậy, Dương Vân nhướng mi nhìn thoáng qua Vũ Văn Ngạn, cười nói:" Y tam thiếu gia, sao có lời ấy?"
Y Huân tức giận nói: "Chẳng lẽ các ngươi không biết đây là nhà của ta? Phòng của ta? Đây không phải là đường đột xông vào thì cũng là tư sấm dân trạch! Ta có quyền báo cảnh."
" Báo cảnh?" Vũ Văn Ngạn nhếch môi cười lạnh, hàn khí dũ phát, "Chuyện ta muốn làm, để xem ai có thể ngăn cản được ta."
Nói xong, không đợi Y Huân có phản ứng, y liền trực tiếp đi nhanh về phía giường, lật chăn ra. Lúc này Vũ Văn Tu chỉ mặc một chiếc áo trong và đồ lót, Vũ Văn Ngạn cũng không quan tâm, y kéo hắn dậy, cánh tay phải luồn xuống dưới đầu gối hắn, ôm hắn lên trong tay.
Y Huân nhìn thấy Vũ Văn Tu sắp bị người mang đi mới bừng tỉnh lại kêu lên: "Vũ Văn Ngạn, ngươi làm gì vậy! Buông hắn ra, không được động đến hắn!"
Vũ Văn Ngạn dừng chân, lạnh lùng nhìn thoáng qua Vũ Văn Tu, sau đó quay đầu nhìn Y Huân.
Y Huân khẽ run lên, nhưng rồi một ý nghĩ lướt qua đầu hắn khiến hắn quên cả sợ hãi, vội vã bước đến khẩn thiết: "Vũ Văn tổng tài, cho dù tiểu Tu đã làm gì đắc tội ngươi, nhưng nhìn xem hắn đã bị trừng phạt, mong ngài nể mặt Y thị mà buông tha hắn."
Không khí như ngưng đọng lại, hết thảy đột nhiên im lặng......
" Ngươi là gì của hắn?" Vũ Văn Ngạn đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Y Huân nhìn Vũ Văn Tu, ánh mắt tràn đầy ôn nhu và mê luyến: "Ta là người yêu của hắn."
"Người yêu? A?" Dương Vân trố mắt.
Y Huân chỉ lẳng lặng nhìn Vũ Văn Tu, nhưng lại không thấy cánh tay Vũ Văn Ngạn đã siết chặt lại. Còn kẻ là tâm điểm của sự chú ý lúc này lại phảng phất như không nghe thấy gì hết, cũng không biết bên cạnh mình đang xảy ra chuyện gì. Ánh mắt của hắn đăm đăm nhìn Vũ Văn Ngạn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn như đã một đời không gặp.
Đột nhiên, Vũ Văn Ngạn cúi đầu, đôi môi dán lên đôi môi tái nhợt của hắn, mạnh mẽ hút vào. Y Huân sợ ngây người.
Vũ Văn Ngạn nâng đầu lên nhìn Y Huân, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi là người yêu của hắn, vậy ta chính là Chúa tể của hắn."
Nói xong, vung tay gạt Y Huân ra, Vũ Văn Ngạn mang theo Vũ Văn Tu cùng với người của y, rời khỏi biệt thự Y thị.
Lúc này Y Huân mới sực tỉnh, chạy theo muốn ngăn cản Vũ Văn Ngạn nhưng ra đến ngoài chỉ nhìn thấy đám bảo tiêu còn nằm la liệt trên mặt đất cùng với đám người làm run rẩy sợ hãi. Phẫn nộ, hắn rống lên: " Phế vật, phế vật......Đứng dậy, điều tra xem Vũ Văn Ngạn ở lại chỗ nào, báo cho tất cả tụ tập, ta muốn đi đến đó đòi người, nhanh......"
Lúc này, trời đã tối, vầng trăng lạnh lẽo treo lơ lửng trên nền trời.
Vũ Văn Ngạn không cố kị thương tích của Vũ Văn Tu, đem hắn nhét vào trong xe, ôm hắn ngồi ở ghế sau, không nói được một lời. Dương Vân lập tức khởi động xe, hướng về phía biệt thự của họ trở về.
Hớ hớ hớ, đang đến đoạn hay thì đứt dây đàn.
Trả lờiXóaOa, nghe thấy anh tuyên bố mà ta xúc động đây ah.
Chương sau có H ko? *mắt sáng như sao*
*Lườm* Lúc nào cũng H thôi, tui dở làm H lắm, cứ mỗi khi đến H là tui toát mồ hôi cô bít không? *Lườm*
Xóa*á* lườm chết ta bi h? dở H, dở H mà xông vào Hiểu Xuân tỷ là cô tự đâm đầu vào bụi rậm rùi đấy bít ko? Dưng mà t tự nguyện đâm đầu vào bụi rậm cùng cô
XóaHố hố hố, cho nên ..... H đê
Tui cần cô nhắc *Lườm tập 2* Từ hồi ngốn gần 30 trang word cho lần đầu tiên của 2 chàng là tui bít òi. Cơ mà tui ứ sợ, Hiểu tỷ có viết H văn đâu.
XóaP.s: Muốn đâm đầu vô bụi rậm cùng tui hả? Thế thì có chap H tui quăng cô làm cô đừng kêu nhá! Há há há~~
Mố, *ngoáy tai* ta đây chỉ ủng hộ về mặt tinh thần thui nhớ, còn về mặt khác, mún ta đâm vào thì..., hớ hớ hớ
Xóa*uốn éo* đi ra
anh Ngan ghen roi, anh tuyen bo 1 cau lam cho anh Huan ko noi dc gi
Trả lờiXóaChuyện, máu ghen của Ngạn ka nổi tiếng mừ! ^^
XóaHố hố .. Vụ này hay ghê. Ban đầu ta còn thấy quý quý bạn Y Huân vì ngây thơ. nhưng giờ vì tuyên bố xanh rờn mà ko biết nghĩ của bạn mà ta thấy ghét bạn rồi. Nản...
Trả lờiXóaCái này gọi là "si", là tự kỷ, là hoang tưởng, rồi cũng vỡ mộng thui, hờ~
Xóabé Huân lại choc phải ổ kiến lửa rồi yêu ai ko yêu lại đi yêu e Tu
Trả lờiXóalại còn dám bảo mình là người yêu nữa chứ
bé xác định đi hehe
"Bé xác định đi" -> Hờ hờ howf~ Thích câu này. ^^ Lâu rồi mí thấy Kyu "trồi" lên, lặn kỹ ghê! ^^
Xóadạ tại e chuẩn bị thi heheh
Trả lờiXóachậc! đuổi được "âm hồn" Lí Lăng thì lại dính "tự kỉ" Y Huân,phen này tiểu Tu lại mooth phen mệt với a Ngạn a
Trả lờiXóa