20/5/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 3+4

3. Cuộc chiến đấu để chấm dứt quá khứ (3)

Hoa anh đào màu phấn hồng tung bay trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống trong khoảng sân của Vũ Văn Đoan, mang theo một mùi hương dịu ngọt thoang thoảng.

"Ông chủ, chúng ta đã điều tra được có người đang nhanh chóng thu mua cổ phiếu của tập đoàn Ngạo Thiên." Dạ Ức thông báo

"A?" Vũ Văn Đoan cười nhẹ, "Là ai?"

"Tập đoàn Cảnh Ngạn." Dạ Ức trả lời.

"Cảnh Ngạn?" Vũ Văn Đoan mỉm cười," Matsumoto đã đặt chân vào, thực thú vị." Vũ Văn Đoan không chút kinh ngạc đích biểu tình, gã nhìn Dạ Ức một lúc, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đến đình viện, bàn tay che ánh nắng mặt trời, "Vũ Văn Ngạn hạ vốn lớn."

Dừng một chút, nhắm mắt lại, sau đó hắn lại mở mắt, cặp mắt màu xanh nhạt lóe sáng, "Dạ Ức, chúng ta cũng nhảy vào góp vui."

"Rõ." Dạ Ức cúi đầu.

Ở một nơi khác của Tokyo, Vũ Văn Ngạn vẫn trầm mặc ngồi trong phòng, nhưng trái tim của y thì vẫn không thôi hướng về phía Vũ Văn Tu. Bản tính của một cường giả khiến y phải sống trong cô đơn một thời gian dài, Vũ Văn Tu xuất hiện đã khiến y biết thế nào là yêu, vì thế, y lại càng không thể tha thứ cho bất cứ ai tổn thương hắn.

" Thế nào?" Vũ Văn Ngạn nhìn Vũ Văn Thần.

"Lại thêm một công ti của Vũ Văn Nghị bị tụt hạng trên sàn, nhưng lão già này rất cố chấp, không chịu đưa ra cổ phần ở Ngạo Thiên."

Vũ Văn Ngạn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, quay lưng về phía Vũ Văn Thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Vậy không cần làm điều thừa nữa, hạ mãnh dược, đánh đổ thế lực của hắn ở Pháp, ta không tin đến lúc đó hắn không chịu nhả ra thứ ta cần." Nếu lão hồ ly muốn cùng y chơi, y sẽ không để lão ta thất vọng.

"Cho Ảnh thu lưới, sau đó gọi Lăng đi thăm lão hồ ly, cho hắn thấy sự quan tâm của ta." Năm năm, tấm lưới y đã quăng ra suốt năm năm, giờ đã đến lúc nhận được thành quả.

" Được." Vũ Văn Thần đáp, xem ra lão ca đã muốn đem thù cũ hận mới cùng báo.  

Ở dưới đường cống ngầm, Vũ Văn Tu lạnh lùng nhìn Lý Lăng.

"Tu La?" Lý Lăng đứng thẳng dậy, tức giận nhìn Vũ Văn Tu, rống to: "Câm miệng, không được phép nhắc đến cái tên này trước mặt ta!

" Không được nhắc đến Tu La? Hay là không được nhắc đến La Tu?"

" A~~" Lý Lăng điên cuồng lao đến, công kích sắc bén không chút lưu tình.

"Tu La, La Tu, haha, xem ra cảm tình của ngươi dành cho hắn thực thâm sâu." Vũ Văn Tu nâng tay phải, ngăn trở Lý Lăng, cười lạnh một tiếng châm chọc.

Lý Lăng siết chặt nắm tay, thốc đến trước mặt Vũ Văn Tu, chân trái cũng vung lên đá tới, đánh liên hoàn không ngừng nghỉ.

Vũ Văn Tu cũng tận lực đối chiến. Cho dù hắn có lợi hại cách mấy, thân thể hắn lúc này cũng vẫn chỉ là một thiếu niên, đối phó với ai có lẽ còn dư dả, nhưng đối phó với cường địch như Lý Lăng cũng không thể không đề phòng.

Bụng bị trúng đòn và thể lực dần tiêu hao khiến Vũ Văn Tu dần rơi xuống hạ phong. Lý Lăng vung tay, trên đùi hắn lập tức xuất hiện một miệng vết thương.

"Chuyện của ta và La Tu không cần người bên ngoài đàm luận." Lý Lăng đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Tu chật vật, máu của y đang sôi trào.

Gương mặt Vũ Văn Tu dần tái đi vì thiếu máu. Lý Lăng đi đến gần hắn, nâng cằm hắn nhìn lên, “Ngươi rất quật cường.” Y khẽ vuốt qua khóe miệng rướu máu của hắn, đưa ngón tay lên miệng mình nếm thử rồi châm chọc: “Hương vị không tồi.”

"Ta sẽ cho ngươi biết một chuyện." Lý Lăng chậm rãi nhớ lại những ký ức càng khiến cho máu y sôi trào, "Ở nơi này, ta đã tra tấn La Tu suốt một tháng, bất kể là trên tinh thần hay ...... trên thể xác."

"Câm miệng, đồ khốn!" Tựa hồ bị gợi lên mảng ký ức nhục nhã, Vũ Văn Tu hét to.

"Đồ khốn?" Lý Lăng cười to, "Đúng a, ta là đồ khốn." Lý Lăng ghé sát lại bên tai Vũ Văn Tu, cười khẽ: “Là đồ khốn thì thế nào? Chẳng phải La Tu còn ngoan ngoãn nằm dưới thân ta, tùy ý ta thao lộng?”

Vũ Văn Tu trừng mắt, cảm thấy ghê tởm. Lý Lặng nhìn hắn, “Hiện tại, ngươi càng giống sủng vật của ta lúc đó!”

"Cút đi!" Vũ Văn Tu gian nan thở, nghiến răng rít lên. Ánh mắt tràn ngập căm thù.

" A~~" Lý Lăng rút tay về, luồn vào túi quần lấy ra một cây châm cùng với một loại thuốc màu phấn hồng. Vũ Văn Tu nhìn loại thuốc đó với vẻ đầy phẫn nộ và căm ghét, trộn lẫn một chút tuyệt vọng.

"Tránh ra." Vũ Văn Tu phản kháng. Lý Lăng bóp chặt lấy tay hắn, lôi hắn đến bên một đoạn dây thừng treo lơ lửng, quấn chặt vài vòng.

Vũ Văn Tu biết điều gì sắp xảy ra.

Vì chuyện này đã từng xảy ra, tại đây, không chỉ một lần.

Với La Tu. Và bây giờ, là với hắn - Vũ Văn Tu.

Nhìn bàn tay duy nhất còn được tự do bị ép nắm lấy vật dơ bẩn kia, thay y bộ lộng, nhìn vẻ mặt điên cuồng lại tràn đầy thỏa mãn của y, hắn buồn nôn!

Hắn! Không thể tha thứ!

Thuốc càng ngày càng tác dụng mạnh, thân thể hắn cũng càng lúc càng khó chịu. Hắn cắn chặt môi, mùi vị rỉ sắt của máu tràn ngập trong miệng. Hắn, chợt hưng phấn kỳ dị. Không phải loại hưng phấn tình dục do thuốc gây ra, là một loại hưng phấn khác, rất quen thuộc, rất kích thích.......

Nó là loại hưng phấn xuất phát từ bản năng khát máu của loài dã thú ẩn sâu trong linh hồn hắn.

Là thuốc, là máu, là căm thù, là khát vọng....... bất kể là gì, cũng đã thức tỉnh hắn, thức tỉnh cỗ máy giết người trong hắn. Lúc này hắn chỉ thèm khát một điều....... Giết không tha!

4. Cuộc chiến đấu để chấm dứt quá khứ (4)

"Vũ Văn Ngạn dạy dỗ người thật không tồi!" Lý Lăng cười châm chọc, trầm luân trong nhục cảm, y không phát hiện ra sự thay đổi của Vũ Văn Tu.

Một tiếng động bất chợt vang lên khiến Lý lăng giật mình tỉnh táo lại, Vũ Văn Tu đang giãy dụa dữ dội, tay phải đập mạnh vào tường.

“Ta khuyên ngươi không cần.....” Y còn chưa nói hết câu, lại thêm một loạt tiếng động dị thường vang lên, máu đỏ vung ra, dây thừng bị giật đứt lỏng rơi trên mặt đất.

Trên cổ tay, cổ chân Vũ Văn Tu xuất hiện miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, máu ròng ròng nhỏ xuống.

Tuy vậy, trên khuôn mặt hắn không có bất cứ một biểu tình gì, như thể người bị da tróc thịt bong không phải là hắn. Hắn bình tĩnh hất dây thừng ra.

Không tưởng tượng được thiếu niên bị nhiễm thuốc còn có thể mạnh mẽ như vậy,  Lý Lăng cũng giật mình kinh ngạc, tuy nhiên y trấn định lại cũng rất nhanh.

Y bắt đầu nhanh chóng tấn công hắn, không để hắn kịp lấy sức. Vũ Văn Tu vẫn đứng yên, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nhìn thế công của Lý Lăng, rồi dùng cánh tay còn đang đổ máu, vung lên, trọng quyền đấm vào ngực y. Lý Lăng biết thân thủ của hắn không tồi, nhưng dường như không ngờ đến hắn có thể nhanh đến mức đó, thanh âm rạn nứt xương âm thầm vang lên, Lý Lăng ôm ngực, khom người lại. Vũ Văn Tu tiến đến, nắm lấy tóc y, lên gối không khoan nhượng. Lý Lăng ăn đau, quỳ xuống đất. Vũ Văn Tu đá y ngã lăn ra, nhấc chân lên, dẫm mạnh xuống......

Cho dù công việc của sát thủ chính là lấy mạng người, nhưng phần nhiều vẫn là dùng vũ khí, có thể dùng tay không giết người ngày nay cũng không còn mấy, hoặc là bẻ gẫy xương sống, hoặc vặn gẫy cổ........ kỳ thực muốn dùng một cước để đạp vỡ một cái đầu như Vũ Văn Tu làm lúc này cũng chưa từng có.

Lý Lăng đương nhiên không dám đem đầu mình ra cho hắn thử, y nhanh chóng xoay người né ra, bật dậy triển khai công kích. Vũ Văn Tu cũng bắt đầu dùng một thứ tốc độ kinh người tham chiến. Cặp mắt đỏ sọng của hắn nhìn chằm chằm Lý Lăng, không hiểu sao lại khiến y rùng mình. Y nhận ra ở trong đó sự hưng phấn kỳ dị. Trong nháy mắt y như bừng tỉnh, nhận ra mình đã trêu chọc vào loại người nào. Nhiều năm trước y đã từng gặp một người như thế, một ác quỷ khát máu, một cỗ máy giết người! La Tu! Tu La!

Mỗi khi đối thủ ra tay muốn trí hắn vào chỗ chết, Vũ Văn Tu lại mỉm cười. Nụ cười không vui không trào phúng, nụ cười của sự khoái hoạt, hắn đang hưởng thụ sự khoái hoạt của quá trình giết chóc. Nhìn thiếu niên lúc này, y liên tưởng đến một loài hoa, loài hoa anh túc, mê người tàn nhẫn, loài hoa ăn thịt người, quyến rũ và lôi những kẻ bị nó quyến rũ xuống địa ngục! 

Lý Lăng muốn rút súng. Y thấy sợ. Y nhận ra thiếu niên này và y không thuộc về cùng một thế giới. Y là một sát thủ lợi hại và tàn nhẫn, nhưng y cũng chỉ là một con người, còn thiếu niên này....... không phải! Cảm giác quen thuộc này khiến y khẩn cấp muốn nổ súng, cũng như năm đó.......

Nhưng lần này, y đã không có cơ hội. Vũ Văn Tu nắm cứng lấy cổ tay y, vặn!

" A!!!" Lý Lăng gào lên thê thảm.

Vũ Văn Tu thuần thục rút lấy súng bên hông y, lên đạn, nhằm vào y.  

Lúc này Lý Lăng không còn là một sát thủ hàng đầu từng khiến vô số kẻ sợ vỡ mật, không còn là một huấn luyện viên hàng đầu của Zero từng điều giáo hàng loạt sát thủ, y chỉ còn là một kẻ bại trận.

" Ngươi...... Ngươi...... Rốt cuộc là ai?"

Vũ Văn Tu lạnh lùng nhắm hờ hai mắt, và rồi " Phanh!" một tiếng, Lý Lăng trừng mắt, ngã về phía sau......

Vũ Văn Tu vứt súng, xoay người rời đi, không một lần nhìn lại thi thể nằm chơ vơ trên mặt đất.

Đi ra khỏi cống ngầm, ánh mặt trời chói mắt trùm lên thân thể hắn. Vũ Văn Tu ngẩng đầu lên nhìn, rồi chậm rãi rời đi.

Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Gieo nhân nào, gặt quả ấy....... Lý Lăng cho đến lúc chết cũng không biết Vũ Văn Tu là La Tu, không biết là nhân quả đã báo ứng.
......

"Đã tìm được Lý Lăng chưa?" Thanh âm già nua mà vẫn còn đầy khí thế vang vọng. La Nhược đáp: “vẫn chưa, ông chủ! Chúng ta đã mất liên lạc với hắn.”

Thanh âm già nua trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói: “Không cần chờ đợi, nếu chưa chết, hắn sẽ không đột nhiên mất tích. Xóa bỏ mọi tư liệu về Lý Lăng tại Zero, mọi chuyện tại Nhật Bản do ngươi xử lý. Về Vũ Văn Đoan và Vũ Văn Ngạn, trước tiên chúng ta không cần nhúng tay. Gọi Duẫn Phong trở về."

"Rõ." La Nhược nhàn nhạt trả lời.

Ở một nơi khác, Vũ Văn Tu kéo lê một thân thương tích mệt mỏi đi trên đường, hắn biết đã chấm dứt thật rồi, quá khứ của hắn đã chấm dứt. Hắn chầm chậm nở nụ cười......

Một chiếc xe đi ngang qua hắn, bỗng nhiên có tiếng gọi " Dừng xe" vọng ra từ trong xe. Y Huân nhìn chằm chằm vào người thiếu niên cách đó không xa, khi thấy thiếu niên ngã xuống, cậu ta vội vã xuống xe, ôm lấy hắn, gọi tên hắn. Nhưng lúc này Vũ Văn Tu thực mệt mỏi, hắn không muốn để ý đến chuyện gì nữa....... hắn cần ngủ một giấc, để khi tỉnh lại, một tương lai mới sẽ bắt đầu........

>>>>>
Chưa Beta.... TT^TT

7 nhận xét:

  1. *đá* Nàng lại bận ko beta đc hử? Chậc chậc.
    Ta thông cảm ah.
    hum này ta tạt qua nhà Kinze thấy cũng có 1 em đang lăn lộn, xinh cực ấy, ta mún ôm 1 em thực về nuôi
    Hức hức hức

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Uh, TT^TT bạn là bạn thích cái em đang lăn lộn đó nhất đấy, iu không chịu được! >x< Nhưng em ý là của chàng Kin rồi, không đụng hàng chàng ấy nữa. Từ trưa đến chiều ta sẽ up mấy em mèo lên, nàng copy về mà nuôi nhé! ^^

      Xóa
    2. Hớ, ta tưởng nàng gửi mail cho ta.
      Thôi, ta ngậm ngùi cop về cũng đc
      *chống nạnh*
      Mấy em ấy là ta xí mang về, các nàng đừng đụng hàng ta nhớ....... *ôm chân*

      Xóa
  2. anh Lăng đáng chết, mong anh Tu ko bị thương quá nặng, cái anh Huân này là ai nhỉ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu ta nhớ không nhầm thì Y Huân này là con trai thứ mấy mấy đó của Y gia, hồi trước học cùng lớp với tiểu Tu, rất hâm mộ và thường xuyên bám đuôi em, xuất hiện ở Quyển 1 hay quyển 2 gì đó, trước khi tiểu Tu mất tích.

      Xóa
  3. kết thúc quá khứ đau thương và làm lại 1 cs mới... ^^, ths nàng, mong có chương mới của nàng ^^!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment