Dành cho Điện thoại di động
46. Duẫn Yêu mất tích (Thượng)
"Ca ~~~" Một tiếng hét bi ai thống khổ vang vọng bầu khắp trời đêm Nhật Bản. Khi Vũ Văn Thần nhìn thấy Vũ Văn Ngạn ôm Vũ Văn Tu vào cửa, hắn có cảm giác lúc này hắn sẽ chết thảm, rất thảm, nhưng hắn không thể ngờ rằng biểu ca* lại nhẫn tâm đến mức cho hắn đi cọ phòng tắm thật! Dẫu gì, hắn cũng là Vũ Văn phó tổng tài a ~~ TT^TT (* Anh họ gần)
" Rõ ràng là Tiểu Tu nhi nói, sao ngươi có thể làm vậy với ta~." Vũ Văn Thần ai oán ngước đôi mắt to ngập nước nhìn Vũ Văn Ngạn, dáng vẻ thiếu nữ bị ác bá bắt nạt mười phần mười!
"Ngươi tự tìm." Vũ Văn Ngạn nhếch môi nở một nụ cười mà lúc này Vũ Văn Thần cảm thấy đó là một nụ cười thực tà ác. Lẽ nào Vũ Văn Ngạn không biết trong lòng Vũ Văn Thần nghĩ gì, muốn xem y bị người bắt chẹt? Hừ hừ ~ muốn chơi khăm y, còn non lắm!
Vũ Văn Thần thấy Vũ Văn Ngạn đã quyết, liền đem ánh mắt ai oán chuyển sang thiếu niên nằm trong lòng y. Nhưng lúc này thiếu niên kia cũng đang rất vui vẻ, không bắt chẹt được Vũ Văn Ngạn, hắn chỉ đành hi sinh Vũ Văn Thần. Hắn thật có lỗi với Thần thúc nha ~ Hắn không thể làm gì khác ngoài chớp chớp mắt đáp lại, ý bảo hắn khó lòng giúp đỡ gì được.
"A ~, làm gì ồn ào vậy, có để cho bổn đại gia ngủ hay không a~." Dương Vân sờ trán, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, nhìn lướt qua dưới sảnh. Thấy Vũ Văn Thần mang vẻ mặt ai oán, con mắt hắn đột nhiên sáng ngời, lập tức cười nói: "Thần, ngươi sao rồi? Nhìn qua thảm hại như vậy?"
"Câm miệng." Vũ Văn Thần nghiến răng nói: "Không liên quan đến ngươi!" Hắn còn không hiểu tâm lý của cái tên Dương Vân chết tiệt này sao? Có chuyện ồn ào không thể vắng mặt họ Dương! Cũng may Đường Phong không ở đây, bằng không hắn còn mặt mũi đâu mà đi nhìn người nữa!
"Được rồi, Thần thúc, chẳng phải chỉ cọ nhà tắm thôi sao, khắp biệt thự cũng chỉ có 30 phòng, ta tin vào khả năng của ngươi!" Vũ Văn Tu cười đến thiên chân vô tà. Vũ Văn Thần cùng Dương Vân thấy mà rùng mình.
"Ta......" Vũ Văn Thần ngập ngừng, không còn biết phải nói gì, "Hắn, ta, ngươi, ca......" Hắn giơ ngón tay chỉ đông chỉ tây , sắp loạn cả phương hướng.
"Sáng mai kiểm tra." Vũ Văn Ngạn liếc mắt nhìn, trong mắt ánh lên vẻ cười nhàn nhạt. Chính y cũng cảm thấy cuộc sống của y giờ phút này thật viên mãn, có huynh đệ, có bằng hữu, và có cả thiếu niên trong lòng này......
"Ha ha ha......" Dương Vân vỗ tay chỉ về phía Vũ Văn Thần cười to.
"Thần, không quấy rầy ngươi ‘công tác’, ta đi ngủ trước!” Dương Vân mặt dày mày dạn nhấn mạnh hai chữ “công tác”, sau đó phất phất tay trở về phòng ngủ, chuẩn bị vào trong mông gặp Đường Phong......
Vũ Văn Thần nghiến răng nhìn theo Dương Vân, thầm nghĩ phong thủy luân chuyển, rồi cũng sẽ có ngày họ Dương đẹp mặt! May mà Duẫn Yêu đã ngủ say, bằng không, để cô nhìn thấy hắn bò ra sàn phòng tắm mà cọ .......Vậy thảm!!! TT^TT
...........
Chính trong lúc họ tận tình hưởng thụ thì thanh niên tài tuấn Vũ Văn phó tổng tài đang liều mạng cọ phòng tắm. Tuy rằng hắn không cần cọ phòng tắm của Vũ Văn Ngạn, nhưng số còn lại vẫn rất nhiều, không biết đến năm nào tháng nào hắn mới làm xong ~~ TT^TT.
Mà lúc này, một bóng đen rất nhanh lẩn vào trong phòng của Duẫn Yêu, cô gái đang say ngủ trên giường, không hề phòng bị. Một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt chặt lấy miệng cô. Duẫn Yêu mở choàng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang kề sát mình, cô nhận ra Duẫn Phong!
Duẫn Phong thấy Duẫn Yêu đột nhiên mở to mắt cũng không hốt hoảng, vừa đè lại tay cô, vừa ấn chặt chiếc khăn tay. Duẫn Yêu chống cự không bao lâu liền ngất lịm đi.
Trước lúc mất hết tri giác, cô còn đang nghĩ đến Vũ Văn Thần và tiểu Tu.......
Duẫn Phong nhìn thấy cô gái mềm người đi, nhếch môi cười. Cô là con gái hắn, nhưng một khi người cô lựa chọn là Vũ Văn Thần, cô sẽ không thể trách hắn ra tay ác độc, muốn trách thì trách cô ai không yêu, lại đi yêu kẻ thù của hắn ........
Duẫn Phong vác Duẫn Yêu lên vai, nhanh chóng rời khỏi.......
Gió phơ phất thổi, đêm yên như nước. Không có ai phát hiện ra Duẫn Yêu đã mất tích. Vì sao Duẫn Phong lại có thể dễ dàng xâm nhập vào biệt thự, mang Duẫn Yêu đi? Chân tướng chỉ có một, nó đang lẳng lặng nổi lên mặt nước.
Ở một nơi khác trên đất Nhật Bản, Vũ Văn Đoan lẳng lặng đứng trong một đình viên cổ kính, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, cặp mắt thâm thúy tựa hồ nắm chắc hết thảy. Nhưng trong mắt Dạ Ức, đó chỉ là sự bình tĩnh giả dối, trong cuộc chiến sắp tới sẽ không biết ai thắng ai thua, chỉ có thể than thở một câu, cửa nhà giàu sâu tựa biển*! (*Trong gia tộc giàu có nhiều hiểm ác.)
"Đừng cau mày, bằng không không dễ nhìn." Vũ Văn Đoan cười nhìn về phía Dạ Ức," Ta không sao." Gã lắc đầu," Hôm nay ánh trăng thực mê người." Vũ Văn Đoan ngẩng đầu nói.
"A~, ngươi thực ra đang làm gì?" Dạ Ức không sao nhìn thấy ánh trăng sáng trong mắt Vũ Văn Đoan, trên thế gian này, khó nhất vẫn là đoán cảm xúc của gã.
Vũ Văn Đoan lắc đầu cười khổ, thản nhiên nói: "Ta có thể lừa dối mình rằng ta không yêu hắn, nhưng ta không thể đi ngược lại tiếng nói của trái tim, hắn đáng để ta quý trọng. Nhưng trái tim của hắn lại không bao giờ thuộc về ta. Giống như vầng trăng kia, ngươi chỉ có thể ngắm và mơ ước mà không bao giờ chiếm được.”
Nghe câu nói chua xót của Vũ Văn Đoan, Dạ Ức nhận ra đây là lần đầu tiên cô ta thấy được vẻ mặt này của gã, có lẽ từ khi thiếu niên kia xuất hiện, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. " Một khi đã không thể bắt được, sao không thử buông tay, bầu trời còn rộng, sao sáng thiếu gì."
Vũ Văn Đoan quay đầu lại nhìn Dạ Ức, thở dài, lắc lắc đầu, đột nhiên ánh mắt gã trở nên sắc bén, gã hướng về phía hòn non bộ lạnh lùng nói: "Một khi đã đến đây thì hãy xuất hiện đi."
Dạ Ức cũng lạnh lùng nhìn chăm chú vào bóng người chậm rãi đi ra từ sau hòn non bộ: "Duẫn tiên sinh, ngươi tới nơi này có gì chỉ giáo?"
Duẫn Phong bước đến trước mặt Vũ Văn Đoan, khi nhìn rõ gã, trong mắt hắn hiện ra vẻ ngạc nhiên, ánh mắt ấy không lọt qua được sự sắc bén của Vũ Văn Đoan. Gã cười lạnh, khẽ sờ lên khuôn mặt không đeo mặt nạ của mình, sau đó lấy trong ngực áo ra chiếc mặt nạ, đeo lên.
" Duẫn Phong, tối nay hẳn là ngươi không tìm đến chỗ của ta để đi dạo, hơn nữa......" Ánh mắt âm lãnh của gã đảo qua cô gái còn hôn mê trên vai hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi còn mang đến cô bạn gái nhỏ của Vũ Văn Thần."
Duẫn Yêu chậm rãi rơi từ trên vai Duẫn Phong lên tay hắn, sau đó hắn nhẹ nhàng đặt cô lên cỏ. Khuôn mặt mang vết sẹo dữ tợn tràn ngập vẻ tang thương.
ta thấy thật tội anh Thần a, có 1 người anh như anh Ngạn
Trả lờiXóaPhải nói là tội cho Thần Thần vì anh đã sinh ra vào số con rệp! ^0^ Tất cả mọi người đều có thể bắt nạt anh, ngay cả "ngoại lai" như Dương Vân cũng có thể bắt nạt anh, ka ka ka... ^0^
Xóatưởng nàng drop luôn bộ này chứ, ^^, hôm nay vào lại thấy chương mới... ths nàng thật nhiều, Yu
Trả lờiXóaTa đã lên lịch làm tiếp Huyết liên từ trước rồi mà! ^^
Xóaa vậy là gặp lại tu nhi rùi .mừng quá ^O^.người Vũ Văn Đoan iu là Tu nhi phải không ta
Trả lờiXóaHờ hờ, tác giả đang "câu" người đọc mừ! ^^
XóaVăn Đoan này cũng thiệt là rảnh quá, người ta đã thấy mặt ko đeo mặt nạ, thì thôi khỏi đeo cho rồi, lại còn lọ mọ lấy ra đeo lên nữa chứ, thiệt là cố chấp mà.
Trả lờiXóaNhưng người mà Văn Đoan yêu chắc là Văn Ngạn chứ nhỉ? Vừa hận vừa yêu, mình nghĩ là vậy.
Tội cho Thần, lần nào cũng bị bắt nạt cả, hai cha con này ko nỡ ăn hiếp nhau, nên lần nào Thần cũng thành người thế mạng cả.
Kì lạ nha, ngôi nhà Vũ Văn mà Duẫn Phong lẻn vào dễ như chơi, chẳng gặp trở ngại nào, bắt Duẫn Yêu đi cái một mà chẳng ai hay biết cả. Thần mà biết lúc mình đang làm "nhiệm vụ" người yêu lại bị bắt thì thế nào cũng có cớ đổ lỗi cho hai cha con này bắt mình làm công làm mình ko chú ý được Duẫn Yêu cho coi.
Bộ này đọc lâu rồi nên tớ cũng không nhớ rốt cuộc tác giả cho Vũ Văn Đoan yêu ai nữa. TT^TT Chap sau là Thần Thần biết Duẫn Yêu bị bắt cóc òi~
XóaTất cả các comt của nàng ta đã lôi ra hết rồi nhé, nó trôi dạt vào hòm spam, ka ka ka~~
hố hố chờ mãi chờ mãi
Trả lờiXóakhổ thân Thần Thần bị 2 cha con nhà kia bắt nạt
số khổ =))