21/5/12

Hào Môn (Tục) - Chương 3 (Đủ)


Có điều sau khi sâu kín tổng kết kinh nghiệm, Trần Cận quyết định tự động ngăn cách Fiennes ra khỏi phần lớn các hoạt động sinh hoạt cá nhân của mình. Hắn quy kết mọi loại cảm xúc khác thường của mình đối với Fiennes là do “thói quen” tự nhiên của con người, mà đối với việc bản thân hắn bắt đầu sinh ra khống chế dục đối với Fiennes hắn cũng chỉ cho là ....... sự hoang tưởng của hắn! Nhưng mặt khác, Trần Cận hiểu rất rõ rằng hắn thuộc loại người rất ghét bị người khác nẫng mất món đồ hắn nhìn vừa mắt trước khi hắn quyết định mua.

Có lẽ lúc trước hắn có chút lòng ghen tị với người phụ nữ đi bên cạnh Fiennes chỉ vì hắn hiếu thắng, không chịu thừa nhận hắn cũng có ngày bị người ta đùa giỡn xong rồi “đá”. Nhưng trên đời này người có đủ tư cách đùa giỡn hắn, e rằng cũng chỉ có một mình Fiennes. Vì thế, hắn cũng tỏ ra nhượng bộ đối với cảm tình của chính mình.

Tuy vậy giữa họ có rất nhiều điểm bất đồng, cũng chênh lệch rất lớn. Mặc dù họ công tác và giao tiếp trong cùng một “thế giới”, nhưng cấp bậc cũng cách biệt một trời. Fiennes là thiên chi kiêu tử, hai bàn tay phiên vân phúc vũ, sống cuộc sống thường nhân khó có thể tưởng tượng, mà hắn, bất quá chỉ là một tên lãng tử nay đây mai đó không yên gia thất.

Hắn vẫn biết vị trí của hắn ở trong Hào Môn rất “nhạy cảm”, vì thế cần phải tránh kẻ quyền cao chức trọng bao xa liền cố mà tránh bao xa, có thế mới được yên thân, huống chi người này còn là đại Boss của hắn.

Nhưng bọn họ, ngay từ đầu, ngay khi còn không rõ tình huống, lại bất ngờ gặp gỡ. Lúc ấy hắn chỉ xem Fiennes như đối tượng hợp tác, nhưng ai ngờ đâu đó chính là cú “sụt hố” đau nhất trong đời Trần Cận hắn.

Cũng từ đó, hậu quá xấu nhất chính là hắn lại muốn được tiếp cận với những kinh nghiệm “thần tượng” từng trải qua, được “thần tượng” thừa nhận. Và rồi, ở trong cuộc khảo nghiệm Giải cứu con tin, hắn đã cảm thụ đầy đủ mị lực và sức phán đoán kinh người của Fiennes, cuối cùng đã sa vào tay anh ta.
.........

Ngay khi hai người đang ở trong khách sạn Madrid tùy ý mây mưa, huynh đệ Xích bộ lại như kiến bò trên chảo nóng hốt hốt hoảng hoảng.

Khi Lý Thăng nhận được điện khẩn của Đại Vĩ, vội vàng về đến khách sạn đã là nửa giờ sau khi chuyện xảy ra, Lý Thăng phát hiện cửa phòng lão đại đã sớm bị vài tên bảo tiêu của An toàn tổ “đổ bê tông”, tất cả những người đó đều là thượng cấp của bọn họ, mà cao hơn không chỉ một hai cấp.

Tuy rằng Đại Lý biết lão đại có giao tình phi thiển với nhân viên cấp cao “nào đó” của Hào Môn, nhưng đột nhiên người này trên trời giáng xuống, lại phô sẵn một đội hình như chuẩn bị đón đại địch trước cửa phòng, anh ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ? Có điều, dù sao Đại Lý cũng là kẻ thân kinh bách chiến kiến thức rộng rãi, so với A Kiến mấy người trấn định hơn rất nhiều. Anh ta cho mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, bình tĩnh xem tình hình biến động, hơn nữa anh ta có cảm giác nhân viên cao cấp kia sẽ không gây bất lợi cho lão đại nhà mình. (Là bất lợi.... theo một nghĩa khác! TT^TT)

Cuối cùng, mấy huynh đệ Xích bộ quyến định cùng mấy nhân viên An toàn tổ kia cùng nhau dàn trận trên hành lang khổ thủ*! (* Gian khổ phòng thủ, nói quá, ý chỉ sự khổ sở về mặt..... tinh thần!)

Bởi vì chờ đợi thực buồn chán, mấy huynh đệ tụ lại ở góc hành lang thì thầm vài câu.

Đại Vĩ sờ sờ đầu, bộ dáng có vẻ vô cùng bi thương oán giận: “Lão đại thật sự sẽ không sao chứ? Nãy giờ một chút động tĩnh cũng không có!”

A Kiến bắt đầu buôn tin bát quái làm người ta nghe mà kinh sợ: “Vừa rồi anh có phát hiện thấy không, nhân viên cấp cao của Trung Đông tổ kia nhìn thấy cô nàng vũ công ngồi trên người lão đại, ánh mắt liền như phun ra lửa, không biết dọa người đến bao nhiêu!”

Đại Vĩ nói thầm: “Không phải là nhân viên mát xa sao ? Sao lại biến thành vũ công!”

“ Chuyện đó không phải trọng điểm được không ?!”

“Bảo vệ an toàn cho nhân viên của Trung Đông tổ đã không còn là nhiệm vụ của lão đại, sao người này cứ luôn tìm đến cửa, rõ ràng là có vấn đề nha......” mà với bộ óc thật thà của Đại Vĩ lại không nghĩ ra âm mưu gì đặc biệt phức tạp.

A Kiến vỗ đùi: “Lão đại ! Lão đại...... Sẽ không bị vị nhân viên cao cấp kia bắt được nhược điểm gì đi? Mặc dù chịu đau khổ, nhưng lại vì lấy đại cục làm trọng, vì thế hy sinh cái tôi......”

“Phi phi phi~~ Thật đúng là miệng chó phun không ra ngà voi, cậu tưởng cậu đang diễn kịch bản của Quỳnh Dao a? Lão đại giống loại người dễ dàng chịu để người khác khi dễ sao? Nếu ai dám mưu ma chước quỷ với anh ấy, chính là mới chỉ nhen nhóm ý tưởng thôi, anh ấy đều sẽ chặt đứt tay người ta!” Đại Lý không thể nhịn được nữa lên tiếng cắt đứt cuộc phỏng đoán không có chất xám này. Nhưng chính trực đến như Đại Lý, lúc phản bác cũng hiểu được có chút vô lực.

A Kiến càng nói càng nhỏ giọng: “Nhưng mà ở trong phòng ngủ một mình đàm phán gì gì đó, không đúng phong cách của lão đại a! Hơn nữa lần trước rõ ràng lão đại đã bị người ta...... Hôn. Thật nhiều huynh đệ đều thấy, chuyện lớn như vậy, lão đại đều nhẫn nhịn, đúng là kỳ tích! Người nọ chẳng những sống được khỏe mạnh, bây giờ còn có can đảm vây khốn lão đại không để anh ấy đi ra, các anh nói có phải rất kỳ quái hay không!”

“Nhưng đó là người của Trung Đông tổ!” Đại Vĩ thuần lương đỏ mặt khi nghe đề tài dần hướng đến hạn chế cấp, hắn quyết định tìm lý do thay thần tượng giải vây: “Lão đại chịu đựng người đó nhất định là có nguyên nhân! Nhất định là thân bất do kỷ mới......”

Trên đầu Đại Lý quạ đen thành đàn quàng quạc bay qua, anh ta muốn nhức đầu đối với những phỏng đoán lâm ly cẩu huyết của hai người, bèn im miệng không xen vào nữa. Theo như sự hiểu biết của anh ta đối với Trần Cận bao năm qua, anh ta cũng không cho rằng Trần Cận biết cái gì là “thân bất do kỷ”, do đó càng không thể “thân bất do kỷ” mà từ hổ biến mèo.

Người tên Fiennes đến từ Trung Đông tổ lai lịch không nhỏ, ban đầu phát hiện người này đi lại mật thiết với lão đại, anh ta từng điều tra qua lai lịch của người này, kết quả chỉ tìm được tư liệu nhân thân bề ngoài, tất cả chức vụ, công tác........ của người này tại Hào Môn thì không ai biết.

Sau đó anh ta chứng kiến người này mọi cách dây dưa với lão đại, hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự chịu đựng của Xích bộ, Trần Cận vốn là người tính tình không tốt tâm thẳng gan lớn, nhưng đối mặt với người này lại nhiều lần lửa phun lại tắt, hạ thủ lưu tình, còn tam phiên tứ lượt dung túng đối phương mạo phạm, cho nên Đại Lý cũng liền dần dần không còn căn thẳng lo âu tình cảnh của lão đại. Hắn bắt đầu nhận định Fiennes chính là người mà lão đại nhìn trúng và thưởng thức, dựa vào mối liên hệ thiên ti vạn lũ của bọn họ ở Hào Môn, có lẽ người này là gián điệp Xích bộ xếp vào Hào Môn cao tầng. (Đại Lý, trí tưởng tượng của anh còn vĩ đại hơn cả A Kiến! =.=|||)

Tóm lại, Đại Lý tuyệt đối không phải đang chê bai và hoài nghi quyết sách cùng mạng lưới xã giao của lão đại, hơn nữa còn đang tô đẹp thêm cho động cơ của Trần Cận. (Huynh đệ Xích bộ là một ổ bao che khuyết điểm cho Trần đại thiếu gia!)

Mà ở trong phòng, lúc này người nào đó vì làm rất high mà không còn nhúc nhích người được nữa, cũng không hoàn toàn quên bên ngoài kia các huynh đệ số khổ. Hắn nằm ngửa. Hai mắt hiếm thấy vô thần gần như thoát lực, nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán. Hắn tính xem làm thế nào đem trên giường kia đại quái vật quẳng đi, dù sao đêm nay ngoài cửa chẳng những tụ tập Xích bộ huynh đệ, còn có cả quân ngầm đi theo bảo vệ Fiennes, nếu bọn họ thực sự cùng nhau qua đêm, sáng mai mở cửa........ trước mắt bao người, kia hắn thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. (Người ta nhảy vào Hoàng Hà rửa oan, anh oan gì nữa đâu mà còn sợ?)

Mà sự chú ý của Fiennes hiển nhiên không giống Trần Cận. Anh nằm nghiêng, vẻ mặt ý do chưa hết, nhìn ngắm mái tóc do làm tình quá khích mà ướt đẫm mồ hôi dán trên trán Trần Cận, tạo ra một vẻ thiên chân mị hoặc ngày thường không có, mà cái mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng thoạt nhìn như kiên nghị đều đang tỏa ra khắp phòng hơi thở chưa tan vị tình dục thật mê người. Trái tim Fiennes đập hụt nhịp!

Anh không kìm lòng nổi, nhấc ngón tay mân mê dọc theo đường cong cơ thể xinh đẹp của Trần Cận, trong mắt lưu chuyển một tia nồng đậm sủng nịch.

Trần Cận cảm thấy mình những nơi bị Fiennes trêu chọc iện lên tầng tầng ngứa khôn kể, vì thế có chút không kiên nhẫn trừng mắt liếc anh: “Tôi không phải chó con mèo con của anh, anh muốn sờ liền sờ, không muốn nuôi liền thả!”

“Ba tháng không tới gặp cậu, nhớ tôi không?” Kỳ thật anh không thể mở miệng nói ra rằng chính anh cũng nhớ hắn nhớ đến muốn điên rồi nên anh mới có thể bỏ mặc tất cả đáp máy bay đến đây.

Muốn gặp cũng không gặp được, tôi thực không nỡ để đường đường Hào Môn “ Diệm” đến vùng biên giới lạnh khủng khiếp cùng tôi uống gió ăn cát!

Trong lòng Trần Cận nghĩ như vậy, nhưng khi nói ra miệng lại thành chua giọng mỉa mai: “Tôi không phải người hầu của anh, có tư cách so đo sao?”

“Nếu đêm nay tôi không đến, có phải cậu sẽ cùng cô nàng vũ công kia chơi SM? Tôi chưa biết khẩu vị của cậu nặng như vậy. Muốn chơi trò này cứ nói với tôi thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ chiều ý cậu.”

Trần Cận tức giận đến bật cười: “Anh nói cái quỷ gì a! Anh cho là mỗi người đều biến thái giống anh a. Cô gái đó là nhân viên mát xa tốt nhất ở nơi này. Tôi tiêu phí gần 3000$ mới mời đến được, vậy mà anh tùy tùy tiện tiện lại đuổi đi mất!”

“Chỉ mát xa sao? Sao tôi cảm thấy cô ta căn bản đang khiêu khích cậu?”

“Bản thân mình nhỏ nhen đừng đi trách người khác thiếu chuyên nghiệp.”

“Cậu vung tay tiêu tiền để người đến sờ, có phải đã “áp lực” chịu không nổi nữa?” Fiennes nâng đầu gối đem đùi nhẹ áp lên hạ thể của Trần Cận cọ xát, sau đó môi và tay lại một lần nữa tiến hành công thành chiếm đất trên ngực hắn, “Nếu quả thực tôi đến chậm chút nữa, có phải cậu sẽ có phản ứng với cô ta?”

“Mẹ!...... Anh chơi đủ chưa a? Hôm nay anh không muốn để tôi ngủ phải không?” Đối mặt với loại xâm chiếm rất có ....... “chiều sâu” lại giảo hoạt này, Trần Cận không sao áp lực được dục vọng lại ngẩng đầu, hắn cũng muốn phát điên, “Tôi vốn là loại thấp kém a, anh nhìn không quen thì đừng tới dây dưa! Chẳng lẽ anh nhất định phải nhìn tôi gặp khó xử mới vui vẻ?”

“Trần Cận, chuyện của chúng ta vừa mới bắt đầu.” Nói xong, Fiennes liền hút mạnh hầu kết của hắn, sau đó nói nhỏ bên tai hắn, “Tôi muốn em...... chỉ thuộc về tôi.”

Trần Cận vừa bất an chống đẩy, vừa túm chặt lấy bả vai Fiennes không cho anh tiến gần hơn nữa, miệng cũng không ngừng ác ngôn ác ngữ kích thích đối phương: “Anh không nghĩ rằng một người đàn ông quyến rũ lại cường tráng trẻ trung như tôi sẽ vì người nào đó thủ thân như ngọc đấy chứ? Mà ôm chặt một cái cây buông tha cho cả một thảm cỏ non mơn mởn, anh không cho rằng đó là một việc làm hoàn toàn không có lợi sao?"

Fiennes mạnh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tham lam mãnh liệt tựa như một đầu dã thú đang tấn công con mồi, còn cả vẻ nóng bỏng như thiêu cháy được cả người đối diện, “Xem ra hôm nay tôi phải quyết định lựa chọn xem sẽ chặt cây hay làm cỏ.”

“ Hey hey -- Tôi cảnh cáo anh, không được xằng bậy ! Hey, hey ! ! A --" Lão đại, người ta chỉ là nói nói chút thôi a a a -- (Ếch chết tại miệng!=.=)

Mọi cảm quan của cơ thể lại bị gió lốc thổi quét, cảm giác đó kích động lại nguyên thủy dị thường. Fiennes bị ánh mắt trong suốt quật cường lại nóng bỏng khôn cùng của Trần Cận khiến cho tim run rẩy, bản tình ca thân xác cũng theo đó không ngừng ngân nga triền miên. Trần Cận luôn luôn có cách dùng nhục thể nói cho anh biết cái gì gọi là ....... ý loạn tình mê.

Mỗi lần anh tiến vào trong thân thể hắn, anh đều cảm thấy dục vọng nguyên thủy trong anh bị khơi gợi vô cùng vô hạn. Khi họ ôm lấy nhau, họ hấp thu được nhiệt độ cơ thể của nhau, khoang miệng họ ngập hơi thở nam tính đục ngầu.......Anh triệt để trầm luân.

Là điều gì đã khiến bọn họ ràng buộc lẫn nhau khó chia lìa? Điều gì khiến họ không ngừng lặp lại sự đòi hỏi bức thiết mà kịch liệt, điều gì khiến họ sẵn sàng trả giá đến ngay cả linh hồn đều có thể lấy ra trao đổi? Điều gì đã khiến họ có những run rẩy xúc động không thể gặp được ở bất kỳ ai khác ngoài nhau? Điều gì khiến sự bình tĩnh tự chủ của họ bị ném xuống vỡ nát mỗi khi họ nhích lại gần?

Phương thức làm tình giữa họ càng lúc càng điên cuồng dã man thô bạo, khi động tình miệng sẽ bộc phát những lời dâm đãng xấu xa, phóng túng đến vô lực. Hối hả cuống quýt đến trầm mê......

Đợi một hồi vui vẻ lâm ly kịch chiến chấm dứt, hai người cùng nhau tê liệt ngã lên thảm, vừa rồi họ bằng cách nào từ trên giường lăn xuống sàn đã không ai còn nhớ, chỉ biết vì tình hình chiến đấu quá mức kịch liệt, eo và cánh tay đều sắp tê rần bủn rủn.

“Tôi thấy người bị nghẹn lâu lắm là anh mới đúng?......” Thật vất vả hô hấp bình ổn, Trần Cận nổi lên loại cảm giác thực thất bại.

Hắn nghĩ đến vừa rồi Fiennes đặt ở trên lưng hắn, ép buộc hắn suốt nửa giờ, mà hắn lại bị “ép buộc” đến bắn, lòng tự trọng khiến hắn nhất thời cảm thấy mất mặt, vì thế lúc này hắn quyết định nhắm mắt giả chết.

Fiennes từ phía sau vươn tay ôm lấy hắn, hỏi: “Cậu không muốn tôi qua đêm ở đây?”

Trần Cận nặng nề nâng mí mắt lên, trầm mặc một lát mới lười biếng hạ lệnh trục khách: “Biết còn không mau cút đi.”

Đối phương lại thảnh thơi nói: “Cậu sợ cái gì ? Thủ hạ của cậu chẳng lẽ lại không biết quan hệ của chúng ta ?”

Trần Cận có chút nghiến răng nghiến lợi quay đầu cười mắng: “Biết cái rắm! Quan hệ gì cũng không nên làm đến trên giường.”

“Cậu thực để ý bị người khác biết?”

“Không phải tôi để ý, tôi sợ lỡ như chuyện này rơi vào tai mấy lão già Hào Môn, Trần Cận này chết một vạn lần cũng không đủ cho bọn họ hả giận.”

Fiennes cũng không để tâm đến giả thiết như vậy, anh có chút khinh thường: “Bọn họ không dám. Tôi sẽ không để bất luận kẻ nào động đến cậu.”

“Cho dù anh là thống lĩnh cũng không thể dẫn đầu chơi trò phản nghịch đi? Anh cũng biết, nhân viên cấp cao của tổng bộ có thể tự chủ ra lệnh. Điều người của Xích bộ đi Siberia làm món tráng miệng cho dã thú, hai tháng dạo chơi vùng sa mạc này rất có vẻ như là đòn cảnh cáo tôi đừng có đắc ý vênh váo, anh nói có phải tôi nên ngoan ngoãn tiếp thu lời dạy dỗ? Miễn cho sau này giẫm vào mìn còn không tự biết?”

Fiennes ghé vào tai hắn trầm thấp cười khẽ: “Cậu là người dễ dàng tiếp thu dạy dỗ như vậy sao?”

“Tôi cũng không muốn để người khác cảm thấy tôi dám ương ngạnh với cấp trên vì trên đầu tôi có ô dù, tôi không muốn anh nhúng tay vào chuyện tôi nhận nhiệm vụ, đây là nguyên tắc làm người của tôi.”

“Cậu đang uy hiếp tôi.”

“Anh cảm thấy vậy thì là vậy a. Cũng không phải là chưa từng bị tôi uy hiếp.”

Đôi môi Fiennes áp hẳn lên tai hắn, khi nói chuyện thanh âm từ tính chấn hắn tê dại: “Cậu chỉ cần nhớ kỹ, khi cần tôi ra mặt vì cậu, tôi sẽ không do dự.”

Ngay cả người thô thần kinh như Trần Cận cũng hiểu được sức mạnh của một câu này, trong lòng hắn cũng vì thế mà không khỏi nóng bỏng rung động. Nhưng mặt ngoài thì Trần đại thiếu gia vẫn bày ra một bộ tôi không hiểu anh nói gì cả rất đáng giận: “Tôi cũng không cần anh hảo tâm như vậy, đợi anh ra mặt giúp tôi nhất định là tử kỳ của tôi đã đến.”

“Cậu sẽ không thể nói câu gì dễ nghe ?”

“Tôi cho rằng Ngài Fiennes thừa thãi nhất chính là khen tặng?”

“A~.” Fiennes cười lắc đầu, anh quả thực hết cách với hắn. Chỉ sợ sau này anh cũng rất khó nghe được một câu chịu thua hay cung kính từ miệng Trần Cận. Nếu ngày nào đó đối phương vì kiêng kị mà lấy lòng anh, lúc đó hắn cũng sẽ không còn là Trần Cận mà anh thích.

Fiennes sủng nịch bất đắc dĩ cười cười, sau đó hôn hôn vành tai hắn và ngồi dậy: “Tôi cần phải đi, lập tức phải bay trở về tổng bộ. Gần đây CIA đang quan sát Hào Môn rất chặt, muốn chúng ta tiếp tục phái người tham dự đội quân duy trì hòa bình.”

“Mấy lão già người Pháp? Bọn họ thực khó chịu. Hữu tình hợp tác cái gì, là vốn gốc vô về cưỡng bức lợi dụ.” Trần Cận đứng dậy trước, chậm rãi đi đến bên nhặt chiếc áo tắm màu xám khoác lên, “Ngài Fiennes nhật lý vạn ky, thật xa xôi bay tới đây được một chuyến hẳn không phải chỉ là để theo tôi lên giường đi ?”

“Tôi vì cậu mà làm chuyện điên cuồng đâu chỉ lần này?” Fiennes có chút ái muội chớp mắt nhìn hắn, sau đó nhặt quần áo rơi trên mặt đất mặc trở lại.

Trần Cận da mặt tuy dày nhưng nghe vậy cũng không tránh khỏi khẽ nóng lên, sau rồi rất mất tự nhiên mà nghiêng đầu đi không lên tiếng. Một phút đồng hồ sau hắn mới thấy rõ hôm nay Fiennes không mặc chính trang*, mà mặc một chiếc T-shirt màu trắng cùng quần dài rằn ri, lộ ra hai cánh tay cường kiện. Dưới lớp vải, cơ bắp phập phồng theo nhịp cử động, cặp đùi dài rắn chắc càng xứng với đôi giày quân dụng cổ thấp. Giày nhìn có vẻ cũ, thoạt nhìn là đồ cổ, cùng chủ nhân của nó giống nhau, có loại tang thương mà đầy mị lực. (* sơ mi caravat ...)

Sườn mặt Fiennes lập thể đầy nam tính, có mấy lọn tóc ngắn nhếch lên ở phía thái dương, ánh mắt thâm thúy dễ dàng khiến người ta có cảm giác rằng chủ nhân của nó thật đa tình, giờ phút này, thoạt nhìn anh ta thuần lương vô hại hơn bất cứ lúc nào. Trần Cận thầm than, ai ngờ được một người thoạt nhìn như ngôi sao Hollywood lại là người điều hành tập đoàn lính đánh thuê khổng lồ, phục vụ cho giới chính trị đẫm máu, tình huống cẩu huyết này người thường cũng khó có cơ hội biết đến.

Trần Cận xoay người đi đến quầy bar trong phòng rót một ly Whisky, uống hai hớp rồi tay cầm chén rượu đi đến bên Fiennes đang thắt dây lưng: “Tôi cũng không có khí lực đi tiễn anh.”

Đối phương ôn nhu nhìn hắn một cái: “Nơi đó, còn đau không ?”

xxoo@%$! Tên biến thái này tính vạch áo cho người xem lưng? Hắn lại hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc bạo động mới miễn cưỡng cho ra một nụ cười: “Thực, rất, tốt.”

Fiennes cũng hiểu được này anh chàng này mạnh miệng, nhưng chỉ có thể hơi đùa giỡn một chút, tuyệt đối không thể quá đà, bằng không hắn trả thù tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, vì thế anh lập tức cơ trí đổi chủ đề.

“Trước khi hội nghị mở rộng tiến hành, có khả năng tổ chức sẽ phái các cậu đi Brazil, nhưng Rio, tốt nhất tránh đi.”

Trần Cận vừa nghe câu này, lập tức bật đứng dậy nhìn thẳng Fiennes, Fiennes lại vẫn duy trì vẻ bình tĩnh vô tội, giống như hoàn toàn không ý thức được mình vừa lơ đãng thả ra một tin tức nội bộ thuộc diện tối mật.

Chậc chậc, giả vờ thật đạt.

Trần Cận tà ác nhếch khóe miệng: “Hành động này chính là vi phạm nguyên tắc, tiết lộ thông tin mật. Nể tình mối quan hệ giữa chúng ta, tôi sẽ không hội báo với Trung Đông tổ, tôi tạm thời coi như không nghe thấy gì hết.”

Fiennes cười nhẹ. Anh biết Trần Cận thoạt nhìn thô thiển nhưng thực chất lại vô cùng tinh tế, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn phản ứng nhanh như vậy. Đây cũng là điều anh lo lắng nhất, ngẫu nhiên hành động nhanh hơn suy nghĩ, đối với cuộc sống đầy phức tạp trong Hào Môn có thể nói là nhược điểm trí mạng.

“Tôi chỉ muốn cho cậu biết Rio không phải là một thắng cảnh du lịch như mọi người vẫn tưởng tượng.”

Trần Cận cũng nghe ra giọng nói trịnh trọng bất thường của Fiennes, hắn có chút kinh ngạc, lại càng không khỏi hạ quyết tâm đến: “Có khả năng tôi sẽ đi Peru một chuyến, trước ngày Hội nghị nhóm họp, Palio thường một mình ra chỉ lệnh cho các bộ phận chuyên trách, tôi nghĩ cho dù muốn đi Brazil, đến thành phố nào...... cũng không phải chuyện phân bộ chúng tôi muốn là được.”

“Cậu biết tình hình của nơi đó không?”

“Thoáng có nghe thấy. Vài khu xóm nghèo đều bị đầu mục địa phương chiếm.”

Fiennes nói tiếp: “Hiện tại tiếp quản đầu mục địa phương càng ngày càng trẻ tuổi, bọn họ không làm theo quy củ, cũng thực đề phòng người ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể mời người qua đường ăn đạn.”


“Anh đánh giá thấp tôi, tôi tự có chừng mực.” Trần Cận nhận ra Fiennes rất quen thuộc với vấn đề này, hơi biến sắc mặt: “Dường như anh rất có kinh nghiệm, lúc ở hải lục không quân, có phải anh từng hợp tác với CIA thực hiện đột kích?”

“Lúc còn ở sư đoàn lục chiến tôi từng chỉ huy một đơn vị trinh sát, đi đến biên giới Brazil tiến hành thanh tiễu. Lúc giao chiến........ có người chết. Đây là nguyên nhân khiến tôi không muốn cậu dấn thân lên hỏa tuyến.  Ve Gió là một tay tập kích xuất sắc, khi cậu chấp hành nhiệm vụ tại Nam Mĩ, tôi sẽ điều cậu ta lại đây trợ giúp cậu.”

Trần Cận nhướng mày: “Anh nói Cá Gỗ(1) a? Món quà thực hậu hĩnh, nhưng tôi nghĩ họng súng của anh ta nên đặt vững một chút, tôi sợ nỗi oán hận của anh ta với tôi đã chất chứa quá sâu, thừa dịp tôi sơ ý sẽ hạ độc thủ với tôi.”

Michael “Ve Gió” lừng lẫy đại danh, nếu nghe được có người cực độ hoài nghi tay nghề và phẩm chất của mình như thế có lẽ anh ta phải tức phun máu, nhưng nếu anh ta lại biết người phỉ báng mình là Trần Cận thì anh ta sẽ sáng suốt lựa chọn trợn mắt nhìn trần nhà chứ không để ý đến hắn.

Chỉ có Fiennes là miễn dịch với sự châm chọc của Trần Cận, anh cũng chính là người duy nhất không bị sự vô tâm không phế của Trần Cận đả kích đến: “Không đi Rio, nhớ kỹ lấy lời tôi.”

“Nếu cuộc nhóm họp lần này không phải là thủ thuật nhiễu loạn phán đoán, vậy anh không muốn tôi bị lựa chọn cho thấy nhiệm vụ mới rất nguy hiểm?” Trần Cận đến gần Fiennes, gần đến khi chóp mũi họ chỉ cách nhau 1cm, “Mà nếu tôi sợ, tôi đã không phải là Trần Cận. Tôi cũng có một điều muốn nhắc nhở anh, có một số việc đừng nhúng tay vào sẽ tốt hơn. Anh muốn lòng người thần phục thì không thể tự tay phá vỡ luật lệ.”

“A, tôi giống như cần cậu phải nhắc nhở điều đó sao?”

Trần Cận có chút khiêu khích nhìn anh: “Kỳ thực tôi rất vui được thường xuyên nhắc nhở anh.”

Fiennes tước lấy ly rượu trong tay hắn, ngửa cổ uống cạn. Khi Trần Cận còn đang ngẩn người, Fiennes bỗng nắm lấy gáy hắn, đem rượu nhả sang làn môi đang vì kinh ngạc mà hé mở.

Một chút rượu tràn ra, từ trên bờ môi Trần Cận chảy dọc theo chiếc cằm kiên nghị xuống xương quai xanh, rồi lại từ đó chui vào trong mép áo khoác hớ hênh.

“Ô......” Trần Cận cố gắng tránh ra, thở dốc. Không ngờ Fiennes lại liếm dọc theo đường rượu chảy xuống phía dưới.

Bộ não và lồng ngực Trần Cận đồng loạt rung chuông cảnh báo, hắn hạ giọng khóc thét: “Không thể nào...... Lại nữa!”
.........

Lại nửa giờ sau. Trần Cận một lần nữa dang chân dang tay ngủ thẳng trên giường, áo khoác tắm tán loạn bắt trên khuỷu tay, mắc lại trên eo lưng, cả người đã mệt đến không muốn nói chuyện. Nếu hắn còn thừa một chút thể lực, chỉ cần một chút, hắn cũng sẽ không chút do dự đem tên cầm thú kia một cước đá ra khỏi cửa.

Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì ngày kia mới xuất phát đi Nam Mĩ, nếu là ngày mai, hắn không quá chắc chắn mình có thể cố gắng lê lết tấm thân thương tích này đi ứng phó đám lão quỷ khôn khéo của tổng bộ.

Fiennes thắt dây giày xong, bèn quay lại hôn lên trán hắn, sau đó lập tức đi ra cửa. nếu lại chần chờ, anh sợ mình thoáng do dự một chút sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa này được. (Dai sức thế trời! TT^TT)

Nhưng rồi cuối cùng anh vẫn cứ quay đầu lại nhìn, nhìn cái tên có thể khiến anh khuynh đảo, ngẫu nhiên thúc thủ vô sách, thoáng có chút bá đạo nói: “Vì cậu, tôi cũng không sợ phá hư bất cứ luật lệ nào.”

Lồng ngực Trần Cận ấm áp, nhưng ngoài mặt hắn vẫn bĩ bĩ đáp lại một câu: “Cút đi thôi.”

Bọn họ đều tận lực khống chế cảm xúc lúc đoàn tụ, khi chia tay cũng tránh lâm ly bi đát, cố ra vẻ như không, mà thực ra không ngừng tự trấn định những cảm xúc xôn xao trong lòng. Loại xúc động không thể thốt nên lời này, vừa mới phân ly đã nôn nóng tưởng niệm, và bao nhiêu cảm xúc phức tạp khác nữa....... Khi họ đưa lưng về phía nhau, tạm thời bị đè lấp.

Trong mắt Trần Cận, Fiennes thường mang theo vẻ hoa lệ cao ngạo, hai người bọn họ vốn là những con sói điển hình. Tín nhiệm sống nương tựa vào nhau nhưng không cách nào hoàn toàn chia sẻ nhu cầu, thủy chung độc lập bất kham khó có thể thuần phục, chỉ vì cường giả gặp nhau, phải chậm rãi xâm nhập vào thế giới của nhau, khó tránh khỏi có lúc phải lui bước thỏa hiệp.

Khi họ bắt đầu theo bản năng để cho đối phương dấn bước đến gần, để cho đối phương nhượng bộ thỏa hiệp, nghĩa là họ cũng đã dựa dẫm vào nhau, ràng buộc lẫn nhau. Họ phải dần dần có thói quen với điểm này.

* Chú thích:
(1): Ve Gió, Phong Điêu hay Wind Cicada cũng chính là Michael. Người đã từng phát biểu ý kiến rằng Diệm bị Trần Cận ......... làm hư! ^^||| Về biệt danh Trần Cận đặt cho anh này, theo Raw là "Mộc ngư kiểm" - nghĩa là "Mặt cá gỗ", ý nói Micheal quá nghiêm túc. Khi edit, bạn chỉ để lại hai chữ "Cá Gỗ".

Editor lảm nhảm:
Những lúc A Fi say đắm vì Cận Cận, rất rất muốn cho ảnh xưng "tôi" gọi A Cận một tiếng "em"...... TT^TT
Mà ai ngờ nhiều nàng lại thích để "ta - ngươi" thế....... TT^TT

Chương 4

24 nhận xét:

  1. Ho, chậc, đúng là dùng tôi với em nghe cũng hay nhất là đang trong H, anh Fi gọi a cận là em, ôi, tưởng tượng thui đã thấy hớn rùi.
    Nàng ui, up ảnh lên thế nào? chỉ ta với, ta mún cho ảnh em ý lên. hị hị

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta copy phần image info paste vào thẻ HTML đó nàng ^^

      Xóa
    2. Nàng ui, ta ko bằng phần mềm có sẵn trên máy thì nó ko động, phải xem bằng IE nó mới động,
      Mà ta thử vào HTML cũng ko up đc áh, phải up bằng Gvatar, mà Gvatar cũng ko động
      hức

      Xóa
    3. Ta dùng FF nó vẫn động nè! ^^ nàng phải copy dòng image infomation ấy, rồi paste vào HTML, chứ copy nguyên ảnh vào HTML không được đâu. ^^

      Xóa
    4. Dưng mà làm thế nào để nó hiện ra dòng đó bi h?hức

      Xóa
  2. tội anh Cận , mới gặp lại mà anh Fi đã ăn ảnh ko còn miếng nào
    mấy thuộc hạ của anh Cận thật có trí tưởng tượng phong phú

    Trả lờiXóa
  3. Nàng à, tục thiên có bao nhiêu chương vậy ta? Ta nóng lòng chờ đến đoạn hai anh thừa nhận tềnh yêu nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bộ này có 20 chương và mấy cái đặc điển nữa. Mà hai anh thừa nhận tình củm từ bộ trước rồi còn gì nàng? ^^

      Xóa
    2. Ah, anh Fi thì đúng vậy, cơ mà ta thấy Trần Cận vẫn còn giãy giụa lắm. :))
      Ta còn mong chờ đoạn em Cận thượng Fi nữa nha, Fi sama để cho người ta thượng :D

      Xóa
    3. Ta còn chưa đọc đến đoạn đó, thấy thiên hạ bảo hỗ công, cũng rất mong đợi. Thực ra thì ở bộ trước A Fi cũng từng có một lần định cam chịu cho A Cận xxoo rồi đấy thôi, nhưng mờ lúc đó A Cận ..... sờ soạng mãi mà không "nhập động" được, A Fi dục hỏa trùng thiên phải giành lại quyền chủ động. Do đó lần này rất có khả năng A Cận "giàu kinh nghiệm" hơn, sẽ trở mình thành công. ^^

      Xóa
    4. Ta đã nghiền qua rùi, đúng là có đoạn hỗ công, chậc. Dưng mà đoạn H ấy ta vẫn rất là thích, ta thì rất có hứng spoil, nhưng ko bít mọi ng có hứng nghe ko ah. hị hị

      Xóa
    5. Cô spoil kỉu gì thì spoil, lỡ "lộ hàng" hết là tui đến cướp sạch coca cola nhà cô đó! ^^ Miễn khóc!

      Xóa
    6. Hứ, ta dấu, dấu, dấu hết. Ta hem thèm spoil nữa *phủi tay*.
      *ngoi lên* bạn nào mún ta spoil thì chúng ta tìm chỗ kín đáo tâm sự nhá

      Xóa
    7. Dỗi à? ^^ Ngoan, không dỗi, tui thương, he he he~~

      Xóa
  4. Nàng ui, vào đây mà xem nỳ.http://hanguyet2012.wordpress.com/2012/05/23/icon-meo-den-gia-chu-tu-suong/comment-page-1/#comment-10650

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Oa ha ha, cả một đàn lun!!! ^0^ Thank tềnh iu! Chạy đi alo Kin! ^x^

      Xóa
  5. “Tôi muốn em...... chỉ thuộc về tôi.” hố hố thích ccâu này của a Fi thế a đánh dấu chủ quyền ko cho ai xâm phạm a Cận hehe
    Trần Cận thoạt nhìn thô thiển nhưng thực chất lại vô cùng tinh tế chỉ có mỗi a thấy thế thôi
    2 a ........kéo dài quá đấy
    a Fi thật........
    khổ thân a Cận

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phải nói là A Fi..... dai sức, hô hô, 3 tháng không gặp, suy ra bù .... mỗi tháng một lần, hãy còn ít, ka ka ka~~

      Xóa
  6. *Lóp ngóp bò vô*
    Nàng ơi ta bị bệnh cả tuần nay oaoaoa *chùi nước mắt... chùi nước mũi*
    Bò vô mấy lần mà hoa mắt chóng mặt lại bò ra
    Nhớ nàng quá nửa đêm lại mò vô ;)
    Sau đó lại mò ra :( *nằm bẹp dí...quay đơ*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. *Ôm ôm* Ui, bạn thương. *Ôm ôm* Ốm rùi thì nghỉ ngơi đi nàng, riêng cái khoản bò vô bò ra của nàng bạn cũng đã thấy ...... chóng mặt òi! TT^TT Nàng cứ bò lổm ngổm cả ngày như baby thế thì đến bao giờ hết ốm? TT^TT Bạn vừa mí up 2 chap HL đấy, không bít nàng có đọc không? HMD thì phải sang đầu tuần bạn mí up.
      Nghỉ ngơi đi nhé. ^^

      Xóa
  7. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta đã thông báo là Hào Môn tục sẽ dùng pass mới mà! ^^
      Pass cho chương 2 - Hào Môn tục:
      Mười năm trước khi gặp Trần Cận tại Hongkong, Fiennes bắt đầu gây dựng một cơ nghiệp riêng cho mình, với cơ nghiệp đó, trong thời gian ngắn anh đã trở thành người thao túng ngầm thị trường đầu tư công nghiệp của Âu Mỹ.
      Hãy cho biết tên cơ nghiệp đó của Fiennes là gì? Hãy viết Hoa chữ cái đầu tiên.
      Tên này là một từ gồm 9 chữ cái từng xuất hiện trong khoảng 10 chương đầu của Hào Môn Diễm.

      Xóa
  8. Nàng ơi ta chỉ nêu suy nghĩ của mình thôi nha...về chuyện Fi ca xưng hô" Tôi - em" ý, mình rất thích, nhất là trong hoàn cảnh đắm say như thế..Cận Cận thì xưng hô " Tôi - Anh" mình cũng thấy hợp lý. Vì thường khi A Cận gọi Fi ca là anh mà =))...
    Đây là văn phong hiện đại mình nghĩ "ta - ngươi" cũng thích hợp, nhưng phân về "phương diện nào đó" và "hoàn cảnh nào đấy" thì "Tôi -Anh(em)" mình thấy dễ thương với người đọc nhưng vẫn không làm mất đi khí chất của 2 anh

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn nàng đã ủng hộ, Yunni! ^^

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment