1/5/12

Sách đạn tinh anh - Chương 68

      "Mình sẽ không vì chuyện này mà mắc bệnh Parkinson(1) đấy chứ.........." Sean tự đùa với mình, "A, Howard thân yêu, anh hãy cứ chờ tôi rời khỏi đây và dùng đôi tay run rẩy này ôm anh đi!"
Sean cố ý bắt chước giọng điệu của bà Mercy, sau khi nói xong lại tự mình thấy ớn muốn ọe!
"Được rồi, Hawkins.......... Nếu tôi còn có thể đi ra ngoài, còn có thể gặp lại anh.......... Tôi sẽ thật ngoan ngoãn, thật ngoan ngoãn ở lại bên anh, cho đến the end of the world.(2)"
Nói xong, Sean hít sâu một hơi, cong người lên, chuyển sang một đầu khác, tiếp tục công trình xoay đinh vĩ đại.
Nói thực thì lúc này anh rất nghi ngờ ngón trỏ và ngón cái trên bàn tay phải của mình liệu có phải đã sắp tàn phế hay không, anh cũng không biết mình có nên cảm ơn người đóng đinh cũng không đóng quá chặt, có lẽ người đó có nằm mơ cũng không nghĩ đến Sean sẽ dựa vào bàn tay không để vặn ra mười sáu cái đinh.
Trên thực tế là, khi Sean vặn lỏng được tám cái, anh thực sự đã mất kiên nhẫn, bắt đầu công cuộc đạp nắp hòm.
Âm thanh chấn động ngược trở lại khiến chính anh cảm thấy choáng váng hoa mắt, nhưng anh có thể cảm giác được quả thực cái nắp hòm đã bắt đầu lỏng ra, sau khi va chạm vài chục lần, anh đã thấp thoáng nhìn thấy khe hở.
"Được rồi được rồi, thoạt nhìn mình cần phải tiếp tục cố gắng." Ngón tay phải của Sean đã đau nhức đến tận trong xương, hoặc là nói đúng hơn, vết thương đã ăn sâu vào tận xương cốt, "Chúng ta không thể luôn dựa vào bàn tay phải huy hoàng của mình, phải biết rằng cho dù là khi “chơi súng”, tay trái cũng có thể khiến chúng ta thích thú!"
Bằng sức ngón tay trái, hoặc là nhờ những cú va chạm vừa rồi đã làm những cái đinh càng lỏng ra, cuối cùng Sean đã vặn rời được hai cái đinh.
Có điều để làm được mấy việc vốn rất đơn giản này, bây giờ anh đã phải tốn mất không biết bao nhiêu thời gian.
Sau đó anh dùng mảnh vải nhét vào trong tai, anh không định chưa ra khỏi hòm đã tự biến mình thành gã điếc!
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, anh lại bắt đầu đạp nắp hòm.
Sau vài chục lượt nữa, “cách” một tiếng, một bên nắp hòm bị đá mở, khoảnh khắc ấy anh vui sướng vô cùng, anh biết anh còn cách giây phút thành công không xa.
Thể xác và tinh thần được ủng hộ, Sean càng thêm dùng sức về đá lên trên, cả cái hòm sắt chấn động, Sean mở to mắt nhìn nắp hòm đã bị bật ra, sau đó bật cười lớn.  
"Thanks god! Thanks god!*" (*Cảm ơn Chúa!)
Sean loạng choạng đi ra ngoài, đầu xoay mòng mòng. Sau khi đứng vững, anh bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một kho hàng, chiều cao khoảng gần 50m. Cả gian chỉ có một cửa thông gió và một cái cửa cuốn.
Cửa thông gió quá nhỏ, cho dù phá các phiến thông gió anh cũng không thể chui qua.
Còn lại cũng chỉ có cửa cuốn. Sean đi sang phía đó, khi nhìn thấy một thứ bám vào phần tiếp giáp giữa mặt đất và cánh cửa, anh thở dài.
Đó là một quả bom, tác phong tiêu chuẩn của Montero .
Anh đoán rằng khi có người tới cứu anh, đặc biệt khi Hawkins tới cứu anh, một khi kéo cánh cửa này lên, hiệu quả nhất định thật đồ sộ!
Trên cửa sắt có một lỗ nhỏ, sợi dây theo đó đi ra ngoài, nếu không phải vậy, Sean sẽ không tưởng tượng nổi Montero làm thế nào để lắp bom ở phía sau cánh cửa mà không đem chính hắn cũng khóa bên trong.
Cách lắp đặt quả bom này khiến người bên ngoài dù có phát hiện ra sợi dây này nhưng vẫn không thể tiến vào bên trong xem xét và tháo dỡ.
So với nói Montero là chuyên gia về bom, Sean càng muốn khen ngợi hắn là chuyên gia gài bẫy.
Sean hít sâu một hơi, sờ soạng trên người mình, anh quả thực bị sao chổi chiếu mạng khi bị cuốn vào cuộc chiến giữa Montero và Hawkins, đồng thời anh lại không thể không nói rằng anh quả thực may mắn khi chuỗi chìa khóa anh đeo trên lưng vẫn còn, trên chuỗi chìa khóa này có một con dao gấp.
Dùng chìa khóa thay tua - vít mở vỏ quả bom, anh không thể không thở mạnh ra, may mà cấu tạo mạch điện của quả bom cũng không quá phức tạp, tác dụng chủ yếu của nó hẳn là giúp người đến cứu anh hưởng thụ một niềm “kinh hỉ” lớn.
Sean quỳ rạp trên mặt đất, nhìn qua khe cửa, xác định chắc chắn rằng quả bom trong này không được nối tiếp với quả bom phía bên ngoài, sau đó bắt đầu dùng con dao nhíp cắt dây điện.
Khi anh hoàn toàn gỡ được quả bom ra, một nỗi vui sướng tràn ra từ dưới đáy lòng anh.
"Nhìn xem, ai nói chỉ có Hawkins mới biết gỡ bom?"
Nhưng nỗi vui sướng rất nhanh liền trôi qua, bởi vì chốt mở cánh cửa ở bên ngoài, hơn nữa loại cửa này không thể nhờ vài cú đạp hay vặn cái đinh là có thể mở ra được.
Sean dựa vào cửa sắt, chậm rãi ngồi xuống, nhìn lại kho hàng thênh thang trống rỗng, hai tay ôm lấy đầu.
Ít nhất, từ một nơi chật hẹp, anh đã tự mình đổi được đến một không gian lớn hơn, đủ để anh co duỗi chân tay, "ký túc xá" đã được thăng cấp .
"Hawkins.......... Anh nhanh đến đây đi.........." Lần đầu tiên Sean bắt đầu an phận chờ mong tên kia đến.
Anh nhìn lại những ngón tay mình, nghĩ thầm rằng trước khi Hawkins đến mình cũng đừng vì vết thương nhiễm trùng mà chết .
"Thật đói.......... Chết đói mất.......... Mình muốn ăn pho mát!"
.........
Lúc này, Hawkins đang cầm bản vẽ, đi lại khắp nơi trong biệt thự, đi vào phòng phân phối điện, thấy đường dây được nối tiếp đến nơi này.
Y đưa tay cắt đứt đường dây, tháo dỡ thiết bị kích nổ.
Lúc đó, trong phòng ngủ của chủ nhà, đồng hồ hẹn giờ cũng dừng lại ở con số 00:02:20.
Hawkins lên lầu, ngồi xuống bên cạnh quả bom, quả nhiên không đến một phút sau, điện thoại của y liền vang.
"Mày vẫn còn sống đấy à." Giọng nói của Montero có vẻ trêu chọc.
"Sean ở đâu?"
"Tao sẽ nhắn địa chỉ đến máy cầm tay của mày. Chúc mày gặp may!"
Cầm di động trên tay, Romon nghiêng mặt lại nhìn Eric đang thu dọn phòng và nói: "Em thật sự định bỏ lại sản nghiệp của gia đình để theo anh đi?"
"Phải, em đã di dời một bộ phận tài chính đến ngân hàng ở Thụy Sĩ, đủ cho chúng ta tiêu dùng cả đời." Eric ngồi xuống bên cạnh hắn, hôn lên khuôn mặt hắn, sau đó lấy ra hai bản hộ chiếu, "Ngay cả thân phận giả em cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn số an sinh xã hội cần đợi một thời gian ngắn."
Trên khuôn mặt tái nhợt của Romon hiện ra vẻ cười, "Em làm việc luôn nghĩ thực chu đáo, không giống anh."
"Romon, cho em biết vì sao anh phải chấp nhất với Hawkins đến vậy? Chỉ vì hắn có thể vô hiệu hóa những quả bom của anh?"
"Bởi vì hắn vẫn lấy việc tìm được anh, giết anh, hủy diệt anh làm mục đích sống, mỗi một quả bom anh tạo ra đều điều khiển hướng đi của hắn. Anh ở Afghanistan, hắn sẽ theo anh đến Afghanistan, anh đi Baghdad, hắn sẽ xin điều đến Baghdad. Cảm giác như hắn đã bị anh khống chế trong lòng bàn tay, thứ cảm giác này rất tuyệt, giống như anh đã trở thành thần của hắn." Romon nhìn Eric, trong ánh mắt tràn ngập một loại mê say điên cuồng, "Nhưng bỗng nhiên, hết thảy lệch khỏi quỹ đạo. Hắn không hề lấy anh làm phương hướng, hắn đem tất cả tâm trí đều dành cho người khác, mà bất kể anh có chế tạo ra quả bom tinh xảo cỡ nào, hắn cũng sẽ không đi thưởng thức nó, như vậy cuộc sống của anh nhàm chán đến mức nào?"
"Anh muốn nói đến chuyện hắn bắt đầu yêu Sean?"
"Cho nên anh phải hủy diệt tình yêu của hắn, khiến hắn phải tiếp tục truy đuổi anh." Romon ngẩng mặt lên, nở nụ cười đầy khát máu.
Eric bất đắc dĩ, dựa vào bờ vai hắn: "Anh thật tàn nhẫn. Chẳng phải anh cũng đã quyết định tất cả phương hướng của cuộc đời em hay sao? Vì sao anh còn muốn đem tâm trí của anh chia sẻ cho người khác?"
"Em yêu, em yên tâm.......... Anh vốn rất nhân từ với Hawkins, anh sẽ khiến hắn được kết thúc tất cả trong khoảnh khắc hắn mở ra cánh cửa đó."
"Anh nói đến quả bom cài ở phía sau cánh cửa, a.......... Trừ khi Sean có thể đi ra khỏi chiếc hòm sắt......... Mà cho dù đi ra được, cậu ta cũng không chắc đã biết cách tháo dỡ quả bom." Eric mỉm cười, anh ta cảm thấy lúc này đây, anh ta sẽ có được người đàn ông bên cạnh mình, một cách trọn vẹn!
........
Hawkins ngồi trên xe, đi đến nơi mà Montero chỉ. Đó là một kho hàng ở vùng ngoại ô Washington, nghe nói có mấy công ti đều gửi hàng ở khu đó.  
Đi đến lối vào kho hàng, y nhận được điện thoại của Johnny.
"Chẳng phải cậu đã yêu cầu tôi tra xem chủ nhân của khu biệt thự đó là ai sao? Cậu sẽ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đó là “Montero James”! Trời ạ, là cái tên khủng bố có tên trong danh sách của Bộ an ninh nội địa(3)! Cậu đã biết, phải không?"
"Tiếp tục điều tra, nếu hắn đứng tên, nhất định sẽ còn các thông tin liên quan khác, hãy điều tra toàn bộ số an sinh xã hội(4), các bất động sản mà hắn đứng tên v.v... " Hawkins nói xong, bản thân y đã đi vào khu kho hàng.
Ở trong này có gần hai trăm kho hàng, mà Montero không nói cho y biết Sean ở kho số mấy.
"Sean! Sean!" Hawkins đi qua từng loạt kho hàng, vừa đi vừa hét lớn.
Ngay khi y đi vào tận sâu bên trong, Sean đang dựa lưng vào cánh cửa rốt cuộc nghe thấy tiếng gọi của Hawkins, mừng rỡ như điên nhỏm dậy bám lên cửa cuốn: "Tôi ở trong này —— Howard! Tôi ở trong này!"
Hawkins nghe thấy tiếng nói, y nhìn khắp xung quanh, tầm mắt xuyên qua từng dãy từng dãy nhà kho đồ sộ, giống như đang đứng ở trung tâm của thế giới mà tìm kiến hi vọng.
Cuối cùng, y thấy một cái cửa cuốn đang rung lên, vội vã bước nhanh về phía đó. Khi nhìn thấy đồ vật bám ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc đến ngây người, "Đừng đập cửa nữa! Sean!"
Sean nghe thấy giọng y, mừng như điên, "Howard! Anh ở bên ngoài?"
"Tôi ở." Hawkins đặt bàn tay lên cánh cửa, như thể làm vậy có thể thấy được Sean ở bên kia.
"Anh có cách nào mở cửa không? Chẳng hạn như chìa khóa hay gì đó tương tự?" Sean hỏi, anh chỉ muốn cánh cửa này lập tức biến mất.
"Không có, tất cả các kho hàng ở đây đều đóng mở tự động. Trên chốt mở có một quả bom."
Nghe thấy có bom, không biết vì cái gì, Sean ngược lại thật sự bình tĩnh. Đây hẳn là mục đích của Montero, khiến Hawkins thật vất vả vô hiệu hóa quả bom bên ngoài rồi, trong nháy mắt mở cánh cửa, liền kích nổ quả bom phía trong kho hàng.
"Anh có thể tháo nó không?" Sean cao giọng nói với bên ngoài.
"Không gỡ được nó xuống thì tôi làm thế nào để ôm được cậu?"
Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt nhau, Sean lại có cảm giác khóe môi Hawkins lúc này nhất định nhích lên một chút tươi cười, bởi vì y nắm chắc mình có thể mở ra cánh cửa này.
"Tôi nhớ anh." Sean tì trán lên cửa, hít thật sâu. Anh nghĩ giọng mình đã rất nhỏ, bên ngoài hẳn là sẽ không nghe thấy, nhưng anh không ngờ Hawkins cũng đáp lại anh:
         "Tôi cũng nhớ cậu. Điều này chứng minh.......... Bất kể ở nơi nào cậu cũng không thể rời khỏi tầm mắt của tôi."

* Chú thích:
(1): Bệnh Parkinson là một loại rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói và các chức năng khác. Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý. (Nguồn: Wikipedia)
(2): Ngày tận thế. Do đây cũng là tên ca khúc mà Sean thích nên để nguyên theo tác giả, không dịch.
(3):  Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ (United States Department of Homeland Security hay viết tắt là DHS) là một bộ trong nội các của Chính quyền Liên bang Hoa Kỳ với trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ Hoa Kỳ khỏi những cuộc tấn công khủng bố và đối phó với thiên tai. (Nguồn: Wikipedia)
(4): Có được khi có thẻ an sinh xã hội. Thẻ này được cấp cho cha mẹ của một đứa trẻ mới sinh khi được yêu cầu. Cha mẹ thường yêu cầu lấy thẻ sau khi đứa trẻ mới được sinh để lấy số an sinh xã hội. Với số an sinh xã hội, cha mẹ đứa trẻ có thể khai báo đứa trẻ để được giảm trừ thuế.
Tuy thẻ an sinh xã hội có ghi rõ là không có mục đích làm giấy tờ căn cước, nó đã được sử dụng làm giấy tờ căn cước trong việc thuế má và tín dụng. Vì thế, nguy cơ bị ăn cắp thông tin nhận dạng cá nhân đã làm nhiều người đề xuất ra các biện pháp tạo thẻ căn cước cấp quốc gia.
Nhiều đoàn thể, công ty, và đại học đã dùng số an sinh xã hội để nhận dạng khách hàng hay sinh viên. Một số tiểu bang đã đưa ra đạo luật cấm các cơ quan này sử dụng số an sinh xã hội, và đòi hỏi họ tạo một số nhận dạng cá nhân (ID) khác. (Nguồn: Wikipedia)

6 nhận xét:

  1. Cưng ah, the end of the worLd nha. Nàng thiếu mất chữ L roài nha. Ui ui, anh Sean,anh thiệt là dễ thương!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ Bluebell: Lâu lâu mí lại thấy nàng nè! ^^ Uh, ta thiếu mất một chữ, "word" là "từ", "world" mới là "thế giới" TT^TT
      Cảm ơn Bluebell đã nhắc ta! *Hun hun*

      Xóa
  2. đang lúc nguy hiểm mà 2 anh vẫn lo yêu nhau
    anh Ho nói câu cuối thật quá lãng mạn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thì ta đã bảo 2 chap cuối không lo thiếu ngọt ngào lãng mạn mừ... Tiếc là không có PN. TT^TT

      Xóa
  3. Em nhớ cả hai=))))))
    Ôi hai anh ngọt ngào quá;>
    Đang giây phút nguy hiểm mà vẫn tình mặn tình nồng=))
    Anh già Romon sẽ không ngờ được Sean thoát được ra khỏi hộp sắt lại còn phá cả quả bom dưới cánh cửa nữa=))
    Vậy là chap sau đoàn tụ rồi, tung bông trước=D
    Thanks Yu~

    Trả lờiXóa
  4. Sean thật giỏi, chẳng những đủ kiên nhẫn và bình tĩnh vặn mười mấy cái đinh, chịu đựng được tiếng vang phản hồi để mở được nắp cái rương giam mình, còn tháo được quả bom gắn bên trong nữa chứ, quá giỏi luôn rồi.

    Giờ chỉ còn chờ Hopkins tháo được quả bom bên ngoài nữa là xong.

    Mình càng ngày càng thấy cái cố chấp muốn Hopkins nhất nhất theo đuổi hành tung mình, gỡ bom của mình của Montero gần như thành một loại tình yêu bệnh hoạn đó bạn Yu à.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment