Ngày hôm sau, 4:00 p.m. Trần Cận một mình đi đến “Hoa phủ”, hang ổ trong truyền thuyết của Fabino. Đường phố uốn lượn, các công trình kiến trúc tầng tầng lớp lớp, cùng đủ mọi màu sắc vẽ Graffito(1), là cảnh quan vô cùng quen thuộc của khu xóm nghèo. “Hoa phủ” chiếm cứ vị trí khó công dễ thủ ở phía sườn núi.
Ngày đó, Tony lại không làm cách nào để liên lạc được với Trần Cận. Mười phút trước, anh ta vừa được mật báo, chính quyền địa phương sắp tiến hành một đợt bí mật bao vây tiễu trừ “Hoa phủ”, đối với Fabino mà nói, loại tình trạng này luôn luôn được hắn đề phòng, cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, nhưng đối với thế đan lực bạc lại không chút phòng thủ như Trần Cận mà nói, trận tập kích này có thể mang đến tai nạn lớn.
Tony cả người lông tơ dựng đứng, loại đột kích bí mật kiểu này không ai dự đoán nổi, hơn nữa người lấy thân phạm hiểm lúc này lại là lão đại Xích Bộ, nếu Trần Cận thực xảy ra chuyện, anh ta cũng khó lòng né tránh trách nhiệm. Nhưng hiện tại, anh ta lại không thể tự tiện điều người đến trợ giúp, hơn nữa xét về mặt thời gian cũng đã không kịp mất rồi.
Không chút nào biết đến nguy cơ, Trần Cận lúc này đang đi vào trong cánh cửa sắt nguy cơ trùng trùng kia. Đầu tiên bị xét người, sau đó khớp ám ngữ*, không quá vài phút sau, hắn đã gặp được Fabino. Đối phương là một người đàn ông trung niên thấp lùn có hai bên râu mép cá trê. (* Kiểu như A nói : “gà gáy....” B tiếp “cẩu đạo” ấy! ^^)
Trần Cận cùng đối phương mặt đối mặt ngồi xuống thảo luận điều kiện. Hắn dùng thứ ngôn ngữ Tây Ban Nha nửa nạc nửa mỡ của mình từng bước triển khai mọi cách uy thông lợi dụ, nhưng mà lão già Brazil giảo hoạt này vẫn không nhả ra.
Vì thế Trần Cận đổi sang du thuyết, ngoại trừ thay mặt người khác đến đàm phán, hắn cho thấy bản thân mình cũng có thiện chí làm ăn buôn bán với Fabino. Hắn nói mình cần một số lượng súng ống đạn dược, có điều hiển nhiên là Fabino không tham dự buôn vũ khí vì lão ta càng thích buôn thuốc phiện, vận chuyển dễ dàng tiền lãi cao chót vót, khách hàng đa dạng. Lão ta ngại khâu vận chuyển hàng của buôn bán vũ khí quá cồng kềnh, dễ bị chính phủ để mắt tới, cho nên gần một năm lợi dụng nhân mạch để dẫn mối so với chính mình tự vận chuyển hàng an toàn hơn rất nhiều.
Trần Cận thầm đoán: Khuôn mặt của mình thoạt nhìn anh tuấn đường hoàng tràn đầy thành ý như vậy, thấy thế nào cũng không giống kẻ lừa gạt nói láo đi, nếu ngay cả mình mà lão cũng không tin, vậy chắc chắn trước đây lão đã từng bị một anh chàng điển trai nào đó lừa gạt! Hơn nữa còn là bị lừa gạt một cách thực thê thảm, chẳng hạn như bị cướp tiểu tình nhân gì gì đó. (Anh có thể càng thêm tự kỷ chút nữa sao? =.=)
Hai bên tiếp tục đàm phán, nói đến miệng hắn đều khô. Trong cái loại thời tiết nóng như trong chảo dầu này, được mời nước mà không uống thì đúng là tự ngược, vì thế hắn không thể không uống, cho dù có bỏ thêm “phụ gia*”, hắn vẫn phải cố gắng chống đỡ đến lúc đi ra khỏi đây. Đối với cái loại rùa rút cổ khá có thế lực như Fabino, không đề phòng là dại, đề phòng quá mức lại không thể lấy được nửa cái lông trên người lão. (* chỉ thuốc mê linh tinh...)
Ngay khi cuộc đàm phán xuất hiện dấu hiệu thả lỏng có thời cơ xoay chuyển tình thế, bên ngoài truyền đến tiếng nổ long trời lở đất, căn phòng cũng rung lên bần bật, cốc nước cũng rơi vãi ra ngoài non nửa. Trần Cận thầm mắng một tiếng “gặp quỷ”, rồi cũng như những người khác, hoảng hoảng hốt hốt nhảy dựng lên. Mẹ nó, lúc này nhất định không phải là đốt pháo hoa mà là có tên ngu ngốc kém may mắn nào dẫm phải địa lôi đi!
“Đi xem có chuyện gì!” Fabino cũng không bình tĩnh nổi, sai thân tín đi ra ngoài xem xét. Cũng có vài bảo tiêu mặc áo chống đạn làm ra vẻ “hộ giá”, từ phòng trong và từ ngoài cửa vọt đến vậy quanh Fabino.
Fabino thấy lâu không có người tiến vào thông báo, vì thế nổi giận chửi mắng: “Bên ngoài chết hết cả rồi hay sao?!”
Lúc này rốt cuộc có người lảo đảo chạy vào thông báo: “Đại ca, là sâu mọt* đến càn quét ở bên dưới.” (* tiếng lóng gọi cảnh sát)
“Con mẹ nó, lại tới!” Fabino phẫn nộ hỏi, “Có trực thăng không?”
“Không có.”
“Tốt lắm, tiến lên thao bọn chúng cho tao! Hôm nay phải cho bọn chúng biết mặt! Tao không hoàn thủ, chúng nó lại nghĩ Fabino này ăn chay!” Đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, lão ta chỉ tay về phía Trần Cận, hắn liền đã biết ngày hôm nay mình ra cửa không phải ngày hoàng lịch*. (* ngày đẹp)
“Anh ở yên đây, đừng nhúc nhích!” Sau đó hất đầu, ý bảo thủ hạ để lại hai người, “Coi chừng hắn.”
Trần Cận thầm nghĩ Fabino sẽ không hoài nghi hắn dẫn cảnh sát đến đi? Nhưng nghĩ lại cũng không quá có thể. Người có chút đầu óc cũng đoán được hắn ở đay hao phí nước bọt nửa ngày không có lẽ nào chưa đạt được mục đích đã khiến cho cảnh sát lao vào phá đám. Nói trắng ra là, một người mua không đủ tin cậy không biết ngoại giao.
Mẹ! Cảnh sát không đầu không đuôi tấn công ở bên dưới, bình thường thằng khốn Fabino này mỗi ngày ở nhà uống trà nuôi chim, bọn họ cũng không đến đánh, hiện tại hắn ngồi còn chưa ấm mông, bọn họ lại đến tạp bãi, có nhất thiết phải làm vậy không a? Thấy thế nào đều giống như đang cố ý phá hỏng chuyện tốt của Trần Cận hắn......
Giờ phút này hắn là một kẻ yếu ớt tay không tấc sắt nha. Con mẹ nó, chỗ này có thể có cảnh sát nằm vùng, thế nào nói quét liền quét sạch sẽ như vậy, mà tính đi tính lại hắn cũng có thể coi như ...... một trong số nằm vùng a! Tốt nhất bọn họ đừng đem bạn hợp tác của mình ép đến đường cùng, đạn vốn không có mắt, nếu cho mấy tên cảnh sát đầu đất xông vào đây, đừng trách hắn không thực thi phòng vệ chính đáng!
Bất quá hắn lại nghĩ, cho dù cảnh sát địa phương trang bị có thiếu thốn đến mấy, cũng sẽ không yếu hơn bọn lưu manh này đi? Trần Cận gửi gắm vô hạn kỳ vọng vào cảnh sát địa phương, hắn cũng không muốn trở thành một quan khách xấu số trong sự xung đột lần này.
Trước mắt hắn đã làm tốt khâu chuẩn bị trước mắt quan sát, sau mới quyết định đi hay ở. Nhưng một phút đồng hồ sau, khi một cái bồn hoa cách đó hơn 5m “lên tiếng trả lời” đạn pháo rồi dũng cảm hi sinh phơi xác trên mặt đất, Trần Cận định lui lại, hắn cũng không muốn khuôn mặt anh tuấn vô song của mình bị đạn lạc và gạch ngói rạch phá. Mà hai người ở lại trông coi hắn cũng tỏ ra bối rối, rõ ràng đã bị thế cục hỗn loạn bên ngoài làm cho căng thẳng.
Một trong hai tên không nhịn nổi, nói: “Tao đi ra ngoài xem.”
Tên còn lại cũng không phản đối, thấp thỏm hướng nòng súng về phía Trần Cận, mày cau chặt lại.
Đúng lúc này, cái chậu hoa gần hơn nữa cũng bị bắn vỡ vụn, đất cát vẩy ra. Trần Cận làm ra vẻ bị cát bay vào mắt, bụm mặt cúi xuống, chân bối rối lùi lại mấy bước, sau đó đột nhiên ngã người về phía tên còn lại.
Đối phương kinh hãi, hắn ta vốn đã rất thiếu kiên nhẫn đối với kẻ trói chân này, giờ liền giơ tay muốn lôi hắn đứng dậy chuyển đến chỗ an toàn.
Ngay khi hắn ta hoàn toàn không đề phòng, Trần Cận đã cho hắn ta một cú quét ngang, lại bồi thêm một quyền, sau đó lưu loát đứng dậy, bàn tay chém xuống gáy hắn ta.
Người nọ hét lớn một tiếng, thẳng tắp ngã xuống, trước khi hôn mê theo bản năng bóp cò. Nhưng tiếng súng này rơi vào giữa những thanh âm hỗn loạn bên ngoài liền không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Trần Cận đoạt lấy súng trường, chạy ra ngoài. Súng thật đạn thật như thế này, đúng là đã lâu hắn chưa chơi, hơn nữa muốn hắn vừa bảo vệ tính mạng vừa không được tập cảnh*, việc này đúng là yêu cầu cao. (* Tấn công cảnh sát)
Bằng vào kinh nghiệm tham gia các đợt Tư khảo kỳ Truy tìm giải cứu quy mô lớn trước đây, cùng với kinh nghiệm thực chiến khi còn làm lính, bộ não của hắn rất nhanh đã vạch ra một lộ tuyến chạy trốn khả thi. Nhưng trong tình trạng đạn bắn loạn xạ như thế này, không có chỗ nào gọi là “điểm mù*”, hắn muốn tránh khỏi tai vạ cần phải vô cùng cẩn thận. (* vị trí mà người/ máy móc không thể nhìn đến. Ở đây có thể hiểu là chỗ an toàn.)
Vì tránh ngộ thương đến dân thường, hỏa lực của cảnh sát chỉ tập trung vào Hoa Phủ. Có điều hiển nhiên là bây giờ đi theo Fabino mới là an toàn nhất, không ai hiểu biết đường ngang ngõ dọc của Hoa Phủ hơn lão ta. Hẳn lão ta không ngốc đến nỗi ngay cả mật đạo cũng không làm đi?
Do mấy tuyến đường chính đều bị hỏa lực tập trung bắn phá, nên cho dù được thủ hạ liều mạng che chở, Fabino cũng nhất thời khó di chuyển được, chỉ có thể nấp ở sau tường phòng ngự lãnh nghiêm mặt, tìm kế thoát thân.
Khi Trần Cận lom khom tiến tới gần bọn họ, những kẻ phục kích xung quanh cũng đã phát hiện hắn, có điều ngày khi Fabino định giơ tay ra hiệu cho thủ hạ xử lý “cái đuôi” thì Trần Cận đột nhiên nâng súng, hướng về phía phía trước góc chết 36° bên trái ngắm bắn. Động tác lưu loát dứt khoát, hoàn toàn không có chút do dự.
Cảnh sát võ trang hạng nặng đang ẩn nấp ở nơi đó ngã xuống khỏi vách tường, có vẻ như đã bị thương, nào ngờ hai giây sau, anh ta lại nương công sự che chắn ương ngạnh đứng dậy chuẩn bị phản kích, Trần Cận quyết đoán bắn thêm một phát, lúc này bắn trúng vai phải anh ta. Vì khoảng cách quá gần, cho dù có áo chống đạn cũng khó tránh khỏi ăn đau, đối phương rơi súng, người cũng ngã nhào.
Nhìn thấy viên cảnh sát ngã xuống, Fabino đột nhiên cải biến chủ ý, nhanh chóng ngăn cản thủ hạ đang định tấn công Trần Cận, ánh mắt toát ra vẻ bất ngờ, thậm chí có chút tán thưởng gật đầu với hắn tỏ vẻ khen ngợi.
Không có ai phát hiện ra góc chết đó, nếu chẳng phải Trần Cận ra tay kịp thời, chỉ sợ người trúng đạn sẽ là thủ hạ đang bảo vệ Fabino, điều đó cũng có nghĩa là Fabino chỉ còn nước thúc thủ chịu trói.
Ăn mấy tháng hay vài năm cơm tù không sao cả, nhưng một khi Fabino đổ, thủ hạ bị thanh trừ, lập tức sẽ có kẻ cầm đầu mới lên thay, cùng lắm cũng chỉ phải thiết lập mạng lưới lại một lần nữa, thời thế vẫn hắc ám như cũ.
Nguyên tắc cảnh sát nên vì dân trừ hại, Trần Cận không phản đối, cho dù không trừ được tận gốc cũng chỉ là vấn đề của lịch sử, nhưng nếu trơ mắt nhìn đối thủ ngày càng trẻ khỏe lớn mạnh, đó là thất trách. Hơn nữa lại còn liên lụy công dân ngoại quốc, khiến hắn không thể không cầm súng tự vệ, điều này thực sự là ...... kỳ cục!
Có điều lúc này Trần Cận cũng đang toát mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn quả thật đã tập cảnh. Có điều hắn đã tính toán tầm bắn, không bắn chỗ yếu hại, chiếc áo chống đạn kia chắc chắn là chịu đựng được. Đương nhiên không tránh khỏi có chút đau, mà hắn cũng rất vui lòng được đưa chút hoa tươi quả ngọt đến cửa an ủi, tiện thể nói tiếng “thực ngại quá, làm anh bị thương!” (Đểu! =.=)
Mà nếu vừa rồi hắn không bắn, có lẽ chính hắn cũng sẽ gặp đại họa. Một phút trước đó Fabino đã động sát khí, bản thân hắn tìm đến cửa quá mức trùng hợp, đối phương lại có bệnh đa nghi quấn thân, một chiêu vừa rồi ít nhất có thể tạm thời giải trừ nguy cơ, mở ra đường sống cho ngày sau Tony đàm phán.
Ngay khi hắn chuẩn bị đi theo nhóm người Fabino chạy sang một cái thông đạo khác, đột nhiên hắn liếc mắt thấy một thân hình gày yếu lấp ló ở bên lưới sắt gần cửa. Trần Cận cả kinh, đó là trẻ con! Thằng bé đeo một khẩu AK 47 giống hệt khẩu súng trên tay hắn lúc này, mà nó thì có vẻ đã kiệt sức vì bị thương nặng, cho dù thằng bé không chiến đấu, khẩu súng kia cũng sẽ đè chết nó được!
Trần Cận ngửa mặt lên trời thở dài, đời có cần phải cẩu huyết* đến vậy không? Ra chiến trường còn phải cứu đồng tử quân**, đây cũng không phải là trách nhiệm của hắn. Dù vậy, cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ cắn răng xoay người đi về phía hỏa lực tập trung nhất. Thật sự là tiểu tổ tông, nếu hôm nay hắn vì cứu tính mạng cho thằng nhóc con này mà bồi mạng mình vào, vậy huynh đệ Xích bộ nhất định nghĩ hắn bị thần kinh, đã được Thượng Đế khẩn cấp gọi về. (* từ có sắc thái châm chọc tình huống éo le quá mức; ** trẻ con bị sung quân)
Được rồi, Fiennes, anh đã đoán đúng, tôi lại xằng bậy, chắc chắn anh sẽ lại trách tôi...... Nếu hôm nay may mắn chỉ bị thương đến tàn phế, sau này tôi sẽ lo lắng đến việc thừa nhận những ý nghĩ chủ quan luôn tự cho là đúng của anh.
Có thể nói là Trần Cận xông thẳng vào rừng súng đạn mà tiến, may mắn lần này cảnh sát cũng chỉ có ý dằn mặt, nếu thực sự muốn càn quét đến tận gốc rễ, kích thích quân Fabino chó cùng dứt dậu, kết quả cũng sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương. Loại đồng quy vu tận này chính phủ và cảnh sát không gánh vác nổi.
Loại cứ điểm xã hội đen này cắm rễ từ lâu như u ác tính, muốn nhổ tận gốc chỉ là nói nhảm mà thôi, nhưng mắt thấy nó ngày càng lớn mạnh cũng không thể ngồi yên không để ý, cho nên cách một quãng thời gian sẽ lại có một đợt càn quét.
Ở Rio còn từng xảy ra chuyện băng đảng xã hội đen trực tiếp bắn rơi trực thăng của cảnh sát, vì thế khu xóm nghèo của Brazil cũng trở nên nổi tiếng vì loạn tặc và các bang phái xã hội đen.
Khi Trần Cận xông lên từ phía sau lưng đẩy ngã thằng nhóc, hàng rào phía trước đã đổ sập xuống. Tên nhóc kia còn muốn chống cự, nhưng khi quay đầu nhìn thấy một người lạ, nó hoảng sợ. Đó là ánh mắt thuộc về một đứa bé mới hơn mười tuổi.
“Ngẩn người cái gì! Còn không mau đi!” Trần Cận vội vã túm lấy nó chạy tới một chỗ ẩn nấp cách đó không xa. Dựa lưng vào tường, Trần Cận hổn hển thở cố gắng cùng nó đối thoại: “Nhóc, sao lại ở chỗ này! Bây giờ, bây giờ đi theo ta, đừng chạy loạn.”
Vẻ mặt của thằng bé ngoài sự hoảng sợ còn có cả quật cường, nó hỏi lại bằng tiếng Tây Ban Nha: “Anh là ai?”
Trần Cận biết ở trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như thế này, hắn không có quyền chỉ trích lập trường của thằng bé, hắn chỉ đành phải làm động tác cắt cổ và nặng nền hỏi: “Tiểu quỷ, có sợ chết không ?”
Không biết thằng bé có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nó rất nhanh lắc lắc đầu.
“Vậy ta đếm 1-2-3, chúng ta sẽ vọt đến phía sau cây cột đối diện.” Trần Cận chỉ chỉ hai mắt, “Đi theo ta, 1-2....”
Đúng lúc ấy, bảy, tám cảnh sát có vũ trang vọt vào qua đại mộn, thằng bé hoảng hốt, theo bản năng nâng súng lên, kết quả bị cảnh sát liệt vào hành động nguy hiểm, trước tiên đã nã về phía nó một phát súng.
“Dừng tay!" Trần Cận kêu lên thất thanh.
Cánh tay phải của thằng bé bị bắn trúng, khẩu súng rời khỏi tay. Đi phía trước Trần Cận vốn đã dự liệu được, vứt súng nâng tay đầu hàng, nhưng khi thấy thằng bé đau đớn ngã xuống, hắn cũng đành phải xông lên ôm lấy nó.
“Con mẹ nó các người điên rồi sao? Nó chỉ là một đứa trẻ!”
Một cảnh sát tiến đến đón lấy than hình gầy yếu của thằng bé, lại bị hắn hất tay ra, hắn càng nghĩ càng tức giận. Vì thế ba cảnh sát khác lại đi đến, mất một phen chật vật mới khống chế được hắn, Trần cận cũng bị ăn mấy côn.
“Đưa đứa bé này đi bệnh viện!” Miệng hắn còn gào thét.
Có lẽ đã gặp quá nhiều trường hợp trẻ con vì sinh tồn mà lạc lối cuối cùng phơi xác ở đầu đường như thế này, nên vẻ mặt của cảnh sát đều hết sức bình thản. Được rồi, bọn đầu gỗ này đã thực sự chọc giận hắn!
Lúc bị đưa vào cảnh sát cục, Trần Cận bị cảnh sát không chút khách khí mời vào trong bốn bức tường vôi vữa xám xịt, có song sắt, có mấy cái ghế ngồi, đối diện với hắn còn có vài tên xã hội đen bẩn hề hề.
Trần Cận nghĩ rằng, cũng đã lâu rồi hắn không qua đêm trong trại tạm giam, sinh hoạt của hắn cũng quả thực là đủ phấn khích. Ngay cả bộ đàm cũng không mang, không có cơ hội ra vẻ mà nói với cảnh sát một câu: Tôi là du khách Mỹ, tôi có quyền giữ im lặng, tất cả chờ luật sư của tôi đến rồi tính.
Suốt buổi tối hôm đó hắn ở trong trại tạm giam, hắn có hai lần suýt ngủ gật, lại bị hai gã cảnh sát áp giải vào trong phòng thẩm vấn lấy khẩu cung.
Mẹ! Không cho lão tử tắm rửa nghỉ ngơi, muốn chơi trò vu oan giá họa? Mấy cảnh sát Brazil này đánh người vô cùng có kỹ xảo, không thấy vết thương lại vô cùng đau.
Trần Cận làm bộ đau đớn đến rũ ra, không đứng dậy nổi, mục đích chính là câu giờ, người ta nói với hắn bằng tiếng Anh, hắn đáp bằng tiếng Quảng Đông, người ta vỗ bàn mắng to, hắn sẽ đột nhiên lễ phép xin nước uống.
Bản thân Trần Cận hiểu được cứ tiếp tục như vậy sẽ tìm được càng nhiều cơ hội né tránh câu hỏi, hiện tại bọn họ chưa dùng trọng hình hắn vẫn còn cùng bọn họ đùa được.
Có điều nhân viên bồi thẩm đã muốn phát hỏa: “Tên khốn kiếp này! Các cậu không bắt hắn mở miệng được phải không, thêm hai ngày không ngủ nữa xem hắn còn chịu nổi không? Gọi điện cho lãnh sự quán tra một chút!”
Trần Cận vẫn duy trì vẻ mỉm cười thản nhiên, trong lòng có chút đắc ý âm thầm trào phúng: Xem ra bọn rùa đen này đã biết mình là lão thủ*, có điều thực ngại nha~, hồ sơ của Leslie Chan thực thanh thủy thực thuần lương, chỉ kém một bước được phát huân chương vinh dự cho công dân kiểu mẫu! Lão đại ta có đến vài tấm chứng minh thư và hộ chiếu, không biết các người muốn tấm nào. Tra đi, tra a, tra được đến ta thừa nhận các người có tài! (Ngoa ngoắt! ^^) (* có kinh nghiệm)
Thế nhưng theo thời gian trôi đi, bị luân phiên thẩm vấn và áp chế, giấc ngủ không đủ, thể lực chống đỡ hết nổi, ý thức dần có chút mơ hồ. Trần Cận lắc lắc đầu, nhẩm tính xem đã qua bao lâu, đã qua 2 ngày 2 đêm rồi sao? Nhưng từ loại tra tấn luân phiên này, tâm tư hắn lại dần trở nên yên tĩnh, hắn thử đem tất cả bất an lúc trước dần dần lắng đọng lại, hiện giờ chỉ tập trung nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục chống đỡ.
Ngay khi hắn nghĩ đến đợt thẩm vấn luân phiên tiếp theo đã bắt đầu, đột nhiên có nhân viên cảnh sát mở cửa ngó đầu vào.
“Chẳng phải đã nói không có việc đừng tiến vào sao?” Hiển nhiên có lãnh đạo không hài lòng, trừng mắt nhìn qua.
Nhân viên này dùng một loại giọng điệu sợ hãi nói: “Cục trưởng đến.”
Đối phương ngẩn ra, vội lấy áo khoác phủ trên lưng ghế mặc lên: “Đứng ở cửa chặt chẽ giám sát người này, tôi đi một lúc rồi về.”
Ước chừng hai mươi phút sau, có hai cảnh sát tiến vào đưa Trần Cận trở về phòng tạm giam lúc đầu, có thông gió, có ghế và song sắt, có thể ngủ gật, có thể xin nước uống, còn có thể xin thêm một chỗ bên cạnh, kỳ quái nhất là còn có thể thăng cấp thành gian phòng riêng, ngoại trừ tuần cảnh ngoài hành lang, không có người không nhiệm vụ đến quấy rầy, điều kiện quả thực tốt không thể chê. Có điều Trần Cận cũng không cho rằng đây là biểu hiện bọn họ bị lương tâm lên tiếng.
* Chú thích:
(1) Graffito: Kiểu tranh chữ đường phố theo phong cách Hip - hop, sử dụng nhiều màu sắc và các kỹ thuật đổ bóng. Trên thực tế, nguyên văn của Raw là "五颜六色的涂鸦", CCP là "đủ mọi màu sắc vẽ xấu", xét theo bối cảnh, ta edit thành Graffito.
* Fabino là tên lấy theo Bing, có tham khảo ý kiến của Met bên VnS và nhận được sự đồng thuận.
Editor thông báo: Để chúc mừng các hủ 94 đã hoàn thành kỳ thi gian khổ, tuần này ta sẽ làm thêm một chương 6 nữa. Đây là một chương rất dễ thương. ^^
Các hủ 94, nghỉ xả hơi đi rồi chuẩn bị bước vào kỳ thi tiếp theo nào! @(^0^)@
P.s: Đoán xem vì sao A Cận bỗng được đãi ngộ tốt vậy nào? ^^
P.s 2: Lại chuẩn bị mò pass nhé! ^^
P.s: Đoán xem vì sao A Cận bỗng được đãi ngộ tốt vậy nào? ^^
P.s 2: Lại chuẩn bị mò pass nhé! ^^
Chương 6
hehe, sao t hay đc tem thế này, ta phục ta quá đi mất
Trả lờiXóaAnh Phi đến nên anh Cận đc đãi ngỗ tốt đúng hem. Mà lại có H, ta mong chờ áh, hớ hớ hớ, thế chương mấy, để ta chuẩn bị tinh thần nào
Chương 7, chương 8. Chương 6 mới chỉ kịp quay đến phần đậu hủ thôi! ^^
XóaP.s: Sau nì nàng cứ vào trang Lịch làm việc ấy, chương nào có H là chương ấy có pass, và cả phần danh sách tặng pass lun! ^^
HIX... PASS VẤN ĐỀ MUÔN THỦA. TA VÔ CÙNG DỐT NÁT TRONG VẤN ĐỀ MÒ PASS. HU...HU... NHƯNG DÙ SAO VẪN MONG CHỜ PASS. THANKS NÀNG NHÉ
XóaVậy Tử Mộc đã tìm ra pass của chương 2 chưa? ^^
XóaChịu rồi. Ngồi mò mãi. Đọc đi đọc lại mấy lần rồi mà ko mò ra. Hu...hu...Nàng nói làm ta đau lòng.
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaHix... Ta đọc bên nhà minh du phần đầu. Bên đó dịch khác à. Hu..Hu.. làm ta tìm hok ra. Giờ thì đã mò ra. Thanks nàng nhé. Hì hì
XóaTất nhiên, mỗi editor lại có một phong cách edit khác nhau, miễn nội dung không thay đổi là được rồi ^^. Tên riêng thì ta vác Raw lên G.G hay Bing, nếu editor khác lấy từ nguồn khác (thậm chí là khác thời điểm), có lẽ sẽ cho kết quả khác nhau. Điều đó cũng là bình thường. ^^
XóaHì..hì... Vậy nên mình mới khốn khổ với cái pass đó. Lần sau rút kinh nghiệm. Hờ hờ
Xóachắc anh Fi giúp anh Cận , nên ảnh mới đc thoải mái như vậy
Trả lờiXóachắc hông phải Fi ca, nếu hông ảnh ra lâu rồi, ta nghĩ Thạc ca ah, giúp vừa đủ cho ảnh ở trong đó vài ngày
Trả lờiXóaHờ hờ, chúng ta sẽ bít ngay thui mừ.... *Cười âm hiểm*
Xóaa Cận bị bắt nhg chắc a Cận sắp được thả thôi có a Fi chống lưng mà
Trả lờiXóamà cái chiêu a giả ngu...
..... giàu kinh nghiệm quá mà! ^0^ Trước kia khi còn cùng A Thạc lăn lộn ở khu phố nghèo NY chắc hẳn cũng ra tù vào khám mãi òi! ^^
Xóalại là pass a, mà gợi ý pass lần này sao trừu tượng vậy. ta hoiư đua đầu a
Trả lờiXóaHa ha ha ^0^, đó là P.s, có phải Password đâu, khi nào có Pass, ta sẽ ghi rõ là PASSWORD, CÂU HỎI hay GỢI Ý chứ. Bình tĩnh đã, chap 6 mới có pass mà! ^^
XóaUi... nàng edit nhanh thiệt đấy *bội phục*
Trả lờiXóaTa mới nằm liệt giường mấy ngày mà nàng đã cho ra tới chương 6 rồi, Làm nãy giờ ta ngồi đọc lòi cả con mắt ra ngoài nè *oaoaoaoa*
Mà đua tới hết chương 5 thì bị đuối sức, tinh lực cạn kiệt... *té lăn woay*
Fi ca cứ như gà mẹ lo con, lo trước lo sau, lo đứng lo ngồi... trong khi cái tên "gà con" Cận Cận thì biệt tài của hắn lại là "chạy rông" ... Đến khổ!!! Chậc Chậc... chẳng bít tới bao h mới yên bề gia thất *chắc phải đợi tới khi Cận Cận tuổi già sức yếu hok còn lang thang được nữa quá*
Cái tính tự kỷ cuồng của em ấy quá đỉnh, ngày càng thăng cấp đến cảnh giới tối cao ~.~!
Lại sắp cài pass hả nàng *mơ mơ màng màng, ôm cái bồn tắm của Cận Cận*
Ôm đi, phải biết A Cận hận nhất ai chiếm cứ bồn tắm của anh, không muốn chết thì cứ ôm đê nàng, ka ka ka~~
XóaÔi, mình ko phải 94s mà cũng lò dò vắt chân lên cổ học bài thi, lại đi thi ngày đầu tiên trúng ngay ngày 4 luôn mới hay chứ, thi với cử ở cái tuổi này cũng khổ quá, học mãi chẳng vào, nên lời hứa ko dạo net cũng bị tan luôn, phải vừa học vừa giải trí mới có sức mà học tiếp :)
Trả lờiXóaNhờ lên núi mà có nhiều chương để xem quá nè :)
Cận thiệt là, ở chỗ người ta mà còn tự nâng mình lên quá đỗi, đi theo Fabino, suýt tí nữa thành công thần, lại vì cứu một đứa trẻ lại bị bắt vào đồn cảnh sát. Mặc dù Cận ko chịu chấp nhận hai người là một đôi, nhưng có việc gì ko phải cũng toàn nhớ đến lời Fi nói hay sao chứ.
Kì này thế nào cũng là nhờ Fi cho người theo đuôi, biết Cận có chuyện mà can thiệp, mới được đãi ngộ tốt lên vậy thôi, chứ ko thì còn bị hành dài dài.
À, mình có gởi địa chỉ mail của mình cho bạn rồi đó, mà ko biết bạn có nhận được chưa, thôi thì gởi lại lần nữa nhé.
ixora289@yahoo.com.vn
@ ixora: Lại đưa email vào comt rùi, người ta đã bảo đưa email vào comt là người ta xóa comt mừ! >x< Sau này nàng chỉ cần nhắc ta là "Đã gửi email" thui nhé.
Trả lờiXóaTa đã send pass cho nàng rùi đấy! ^^
Xin lỗi nàng nhé, ta lại ko đọc được phần thông báo đó, thành ra khi đọc được mới gởi qua mail cho nàng, ta cũng đã nhận được pass rồi, và gởi email cho nàng rồi. Cám ơn nàng nhé.
XóaCó gì đâu, ta chỉ tiếc là phải xóa comt của nàng thui. Thực ra ta yêu cầu như vậy cũng là để tránh cho các nàng gặp phiền.
Xóa