3/6/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 11+12


11. Cổ phiếu tranh đoạt chiến (1)

"Cái gì?" Vũ Văn Nghị nắm chặt lấy quải trượng, thân thể run run. “Ngươi...... lặp lại lần nữa?”

“Chủ nhân chuyển cáo tới ngài: Những gì ngài còn nợ chủ nhân, giờ đây ngài nên trả lại. Chủ nhân cũng đã biết rõ chuyện Vũ Văn Đoan tồn tại, mọi mưu kế của ngài đúng là si tâm vọng tưởng. Nếu ngài không muốn Vũ Văn tập đoàn bị hủy trong tay ngài, vậy mời ngài giao ra số cổ phần trong tay mình.” Ảnh nghiêm trang chuyển cáo.

"Phanh!" Vũ Văn Nghị đập mạnh quải trượng lên mặt đất, phẫn nộ nói: “Ta muốn gặp Vũ Văn Ngạn!”

"Hiện tại chủ nhân không tiện gặp ngài, vì thế mới lệnh cho ta đến chuyển lời.” Ảnh bình tĩnh đáp. “Hiện giờ một số cổ đông cao tuổi của Vũ Văn tập đoàn đã giao ra cổ phần, chủ nhân hi vọng ngài không nên quá cố chấp.”

Vũ Văn Nghị lùi lại, thẫn thờ nói: “Hắn đều đã biết........”

“Không có gì qua khỏi tầm mắt của chủ nhân.” Ảnh biết Vũ Văn lão gia đã nghĩ ra việc ông ta lôi kéo một số cổ đông cao tuổi của Vũ Văn tập đoàn chống lại Vũ Văn Ngạn bị bại lộ.

" Xem ra ta không có lựa chọn nào khác." Vũ Văn Nghị đột nhiên muốn cười, thì ra từ trước tới nay ông ta đúng là nuôi ong tay áo.

"Lão gia, ta thiết nghĩ ngài nên nhìn cho rõ, lúc này Vũ Văn gia chủ là chủ nhân, ngài nên an hưởng tuổi già, chủ nhân cũng sẽ không bạc đãi ngài."

"Được, được, được, ta đáp ứng hắn, ta đáp ứng hắn......" Vũ Văn Nghị liên thanh nói, bả vai run rẩy, không biết tại khóc hay là đang cười.

"Vậy lão gia, thuộc hạ cáo lui, cuối cùng chủ nhân muốn ta nói với ngài một câu: Biết nhiều lắm chỉ tự hại mình." Nói xong, Ảnh đứng dậy cáo từ.

Lúc này, ánh mắt trời vừa mới lóe sáng trên bầu trời Nhật Bản. Phố xá vẫn còn khá yên tĩnh, nhưng Y Huân cũng đã không kịp đợi, xuất hiện trước mặt Vũ Văn Đoan.

“A~” Vũ Văn Đoan dáng vẻ lười nhác chưa tỉnh ngủ, uể oải ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Tam thiếu gia, bây giờ còn chưa tới 7:00, ngài không ngủ cũng còn phải để cho người khác ngủ chứ, ngài nói phải không?”

Y Huân hừ một tiếng không nói, nhìn vẻ mặt hung hãn nhưng đầy mệt mỏi của hắn, ai cũng hiểu hắn không có một giấc ngủ ngon.

“Vậy xin hỏi Y tam thiếu đến tìm ta sáng sớm như vậy là vì chuyện gì?” Vũ Văn Đoan cầm lên tách cà phê sáng, thong thả nhấp môi.

“Ta muốn Vũ Văn Ngạn thân bại danh liệt!” Y Huân nghiến răng nghiến lợi nói.

Vũ Văn Đoan ngẩn người, sau đó hướng vể phía Dạ Ức bật cười ha ha: “Ta không nghe nhầm đi?”

“Ngài không nghe nhầm, đúng là Y tam thiếu đã nói như vậy.” Dạ Ức lành lạnh đáp lời.

Vũ Văn Đoan đặt tách cà phê lên bàn, vừa hừ hừ cười vừa lắc đầu: “Tam thiếu a Tam thiếu.......Nếu ngài còn chưa ngủ đủ thì ngay bây giờ nên trở về ngủ bù đi. Không nên mộng du đi nói lung tung như vậy!”

Y Huân giận dữ đập tay lên mặt bàn: “Vũ Văn Đoan, ý ngươi là gì?!”

“Y Tam thiếu, ta biết ở trong nước, Y thị cũng có chút thế lực, ngài cũng là thanh niên tài tuấn, nhưng thanh niên luôn có tuổi trẻ khí thịnh, mộng tưởng xa vời. Ngài có biết số người muốn cho Vũ Văn Ngạn “thân bại danh liệt” có bao nhiêu sao? Nhưng bao nhiêu năm qua, đã có ai làm được? Y tam thiếu, ngài đúng là ngủ mơ nói mơ!”

Y Huân tím mặt, cười khẩy: “Đừng có làm cao, chẳng phải chính ngươi cũng muốn mạng của hắn? Không có hắn, ngôi vị Vũ Văn đại đương gia hẳn là sẽ rơi xuống đầu ngươi đúng không?”

Vũ Văn Đoan lại hừ hừ cười: "Vậy thì sao?"

"Chúng ta có thể hợp tác! Chúng ta hai bên cùng có lợi, ngươi có Vũ Văn gia, ta chỉ cần Vũ Văn Tu."

"Y tam thiếu ham muốn thật đúng là đơn giản." Vũ Văn Đoan tựa tiếu phi tiếu.

"Ta hận Vũ Văn Ngạn, ngươi cũng vậy, có người muốn bắt tay với ngươi diệt trừ kẻ thù của ngươi, ngươi không muốn sao?"

"Cho dù ta tin Tam thiếu, chẳng lẽ Tam thiếu liền dễ dàng như vậy đã tin ta?"

"Ta tin vào tư liệu ta điều tra được.” Y Huân nói, "Huống chi một mình ngươi không thể đủ sức tiêu diệt Vũ Văn Ngạn."

"A?" Vũ Văn Đoan nhướng mày.

"Tuy rằng địa vị của Y thị không bằng Vũ Văn gia tộc, nhưng dù sao trên thương trường cũng có chút tiếng tăm, năng lực sẽ không thua kém Đoan Tu của ngươi. Chúng ta liên thủ chỉ có lợi chứ không có hại."

"Xem ra ta không có lý do gì để cự tuyệt." Vũ Văn Đoan đứng dậy, đưa tay ra, nói: "Vậy rất mong được tam thiếu giúp đỡ!"

"Hợp tác vui vẻ." Y Huân cũng nắm lấy bàn tay của Vũ Văn Đoan, siết chặt.

.......

"Ức, ngươi nói xem, vì sao sẽ có nhiều người chán ghét Vũ Văn Ngạn như vậy?" Tiễn bước Y Huân, Vũ Văn Đoan lên tiếng hỏi.

“...... Ta không biết, chủ nhân.”

"Nếu ta cho hắn biết ta đã hợp tác với Y Huân, ngươi nói hắn sẽ tỏ thái độ như thế nào?" Vũ Văn Đoan cười hỏi.

"...... Ta không biết, chủ nhân."

"Ai~~~ vậy ngươi biết cái gì?"

"....... Biết ngài rất giỏi hãm hại người khác."

Vũ Văn Đoan tỏ vẻ đau lòng: “Ngươi làm ta thực thương tâm...... Nhưng...... có người nên phải chịu chút trả giá vì những gì hắn nói.”

Cùng ngày hôm đó, tại biệt thự của Vũ Văn gia, Vũ Văn Thần đưa đến cho Vũ Văn Ngạn một tin tức mới. “Bắt đầu từ sáng sớm ngày hôm nay, điều tra được có người đang âm thầm thu mua cổ phiếu của chúng ta. Theo Ảnh báo cáo, Vũ Văn Nghị đã đồng ý giao ra số cổ phần của ông ta, có lẽ không phải là ông ta gây sóng gió.”

Vũ Văn Ngạn bình tĩnh nói: “Còn gì nữa?”

“Sáng sớm hôm nay, Y Huân đi tìm gặp Vũ Văn Đoan.”

“Những chuyện khác?”

“Tạm thời là vậy.”

Vũ Văn Ngạn gật đầu, sau đó y cầm máy gọi một cuộc điện thoại: “Chiều qua ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Đầu bên kia, thanh âm của Matsumoto vang lên, có chút vui mừng: “Ngươi biết?” Đương nhiên là Vũ Văn Ngạn sẽ biết, Matsumoto cũng không phải đào tường khoét vách mà vào, nhưng trong suy nghĩ của hắn, Vũ Văn Ngạn rất hiếm khi chủ động gọi cho hắn, đây có thể coi là biểu hiện của sự quan tâm hay không?

“Nếu không có chuyện gì, ta cúp máy.”

“Chờ  một chút!” Matsumoto vội vã nói, “Ta muốn báo cho ngươi biết, Vũ Văn Đoan cũng xen vào một chân thu mua cổ phần của Ngạo Thiên.”

“Còn gì nữa?”

"Ngươi! Vũ Văn Ngạn ngươi một vừa hai phải, ta là kẻ làm công cho ngươi chắc?”

"Hết rồi? Hết rồi vậy ta cúp máy.”

Matsumoto uất ức nói: “Các chính khách tại Nhật bản có quan hệ mật thiết với Ngạo Thiên ta đã nắm trong tay, tiếp theo ngươi muốn làm thế nào thì cứ an tâm đi làm, bọn họ sẽ không nhúng tay.”

"Ân, Matsumoto, cảm ơn ngươi." Lần này Vũ Văn Ngạn thực sự cúp điện thoại, nhưng ít nhất còn để lại một lời cảm ơn.

"Matsumoto , Matsumoto , ngươi thực sự trở nên ti tiện...... Làm cho người ta nhiều như vậy, người ta cũng không xem ngươi là cái gì, cuối cùng chỉ đổi lấy một tiếng “cảm ơn”......" Matsumoto  nhìn di động, lắc đầu cười khổ.

" Ca......" Vũ Văn Thần cũng đã nghe được cuộc đối thoại.

"Cuộc chiến giữa ta và Vũ Văn Đoan đã bắt đầu. Báo cho Đường Phong, nhanh chóng giải quyết Y thị. Tốt nhất là phong sát Y thị trong vòng 24 giờ."

"Y thị?" Vũ Văn Thần ngẩn người, sau đó hắn chợt hiểu. Y Huân vốn đã mua thù chuốc oán với lão ca hắn, giờ đây còn tìm đến Vũ Văn Đoan, đúng là dẫn lửa đốt mình, còn liên lụy cả nhà, cái này không thể trách ai được nữa.

12. Cổ phiếu tranh đoạt chiến (2)

"Chuyện của Y thị để ta xử lý a." Vũ Văn Tu không biết khi nào thì đứng ở ngoài cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn thấy Vũ Văn Ngạn.

"Sao không ngủ thêm một chút?" Vũ Văn Ngạn đứng dậy, đi về phía hắn.

"Bắt đầu cuộc chơi cũng không cho ta biết!” Hắn đã nghe được Vũ Văn Ngạn gọi điện cho Matsumoto, hừ, sau khi thu dọn xong Vũ Văn Đoan, hắn sẽ tính sổ Vũ Văn Ngạn.

"Còn chưa đến lúc, ta muốn để ngươi ngủ thêm một chút." Vũ Văn Ngạn ôn nhu nói.

"Thật không? Ta cảm thấy ta cần phải nhắc nhở ngươi, ta cũng họ Vũ Văn, hơn nữa còn là Vũ Văn gia tộc Thái tử gia, hơn nữa, chuyện của Y Huân cũng là từ ta mà ra, ta nên đến phụ trách xử lý."

“Ta cũng là người của Vũ Văn gia.” Một giọng nữ trong trẻo không kém phần kiên nghị vang lên, Duẫn Yêu đi đến bên cạnh Vũ Văn Tu. “Ta không định đứng ngoài cuộc, Ngạn thúc, ta biết năng lực của ta thực có hạn, nhưng ta tin rằng ngài sẽ có chỗ dùng được đến ta.”

"Không được!" Vũ Văn Thần không đợi Vũ Văn Ngạn lên tiếng, hắn đã kiên quyết phản đối. Hắn kéo cô về mình, "Tiểu Yêu, cơ hội còn nhiều, trận này quá lớn, không phù hợp cho ngươi nhúng tay.” Thực ra, hắn không nói rõ hắn còn một mục đích khác, đó là hắn không muốn cho Duẫn Phong có cơ hội tiếp xúc với tiểu Yêu.
 
“Bản lĩnh không thể dựa vào ngồi yên trong phòng mà luyện ra được, ta chỉ xin một vị trí phù hợp với mình, có gì không ổn? Thần thúc, ta muốn mau chóng lớn mạnh, mau chóng đứng sóng vai bên ngươi, bên tiểu Tu mà không phải mãi mãi chỉ là một đứa trẻ con để các ngươi phải hi sinh chính mình đi bảo vệ.”

"Ta......" Vũ Văn Thần không ngờ Duẫn Yêu nói như vậy, nhất thời không phản bác được.

"Thần thúc, tiểu Yêu cũng đã lớn rồi." Vũ Văn Tu mỉm cười.

"Nhưng tiểu Tu, tiểu Yêu không giống ngươi, cô ấy chưa từng trải qua những sự kiện như thế này!"

“Lúc trước, khi chúng ta bị vây khốn tại đại lâu của Vũ Văn tập đoàn, chẳng phải tiểu Yêu đã cứu chúng ta hay sao? Trước đó cô ấy cũng chưa từng đối mặt với tình huống như vậy.” Vũ Văn Tu vẫn cười nói. “Thần thúc, đôi khi giúp người ngươi muốn bảo vệ có năng lực tự bảo vệ lấy mình, đó mới chính là cách bảo vệ tốt nhất.”

“Đúng vậy, khi đó Ngạn thúc cũng nói ta nên học cách tự mình xử lý công việc, như vậy mới xứng đáng là người của Vũ Văn gia. Ta sẽ không gây trở ngại cho mọi người.”

“Không, ta không có ý như vậy.......”

"Đủ rồi, tiểu Yêu liền đi theo Vũ Văn Tu xử lý chuyện Y thị. Còn Thần, ngươi chú ý cho ta chuyện thu mua cổ phần của Vũ Văn tập đoàn, chúng muốn thu mua, hãy cứ để chúng thu mua, chỉ cần theo dõi sát sao là được, ta muốn xem bọn chúng có thể nhảy nhót đến lúc nào ........" Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nói.

Vũ Văn Ngạn đã lên tiếng, Vũ Văn Thần cũng không còn gì để nói, hắn nắm lấy tay Duẫn Yêu, nhìn cô tha thiết: “Tiểu Yêu, trước đây ta chưa từng coi thường ngươi, hiện tại và tương lai cũng sẽ không. Ngươi là một cô gái rất can đảm. Ngươi muốn làm thế nào liền làm thế ấy, ta sẽ không ngăn trở ngươi.”

"Thần, cảm ơn ngươi." Duẫn Yêu hòa nhã cười, trong nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

......

Vào lúc đó, Y thị cũng không yên tĩnh. Y thị gia chủ, Y Huân phụ thân - Y Kiện - đã nhận được lời cảnh cáo từ Vũ Văn gia tộc. Không khó để hắn biết đứa con út đã nháo sự đến trước mặt Vũ Văn đại đương gia, chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, tất cả phụ thuộc vào sự bao dung của Vũ Văn Ngạn. Nhưng rõ ràng, Vũ Văn Ngạn đã không có ý tha thứ cho Y Huân, thậm chí còn phát lời cảnh cáo đến Y gia. Y Kiện không quên rằng tuy thanh danh của Vũ Văn Ngạn tại thương giới thực vang dội, nhưng y cũng đồng thời là hắc đạo phong vân, nếu là tại thương giới mặt đối mặt, ít nhiều Y Kiện còn có thể bao che cho con mình, nhưng nếu Vũ Văn Ngạn đã thực muốn trừ bỏ Y Huân mà vận dụng hắc đạo thế lực, thì trời cũng không cứu được hắn. Chỉ trách con trai hắn thực vô dụng, ăn chơi đàng điếm còn muốn tranh giành tình nhân với Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn là ai a? Người của y một tên mao đầu tiểu tử như Y Huân cũng dám động đến? Còn nháo sự đến trước mặt Vũ Văn Ngạn đòi người? Thật nực cười! Nhưng Y Kiện không sao cười nổi, sau khi cân nhắc, hắn quyết định tạm thời bãi chức của Y Huân tại Nhật Bản, để cho còn út của mình rời khỏi Nhật, tạm thời tránh né đầu sóng ngọn gió một thời gian trước rồi tính.

Nhưng hiển nhiên là Y Huân không chút cảm kích.

"Ba, ngươi làm thế là có ý gì?!" Y Huân nắm chặt di động, căm giận rống lên.

"Chính là như ngươi nghe được." Y Kiện thực vì đứa con này mà cảm thấy đau đầu.

"Ta điều hành chi nhánh bên này rất tốt, ta đã phạm lỗi gì để ngươi bãi chức của ta?"

"Ngươi hỏi ta ngươi phạm lỗi gì......" Y Kiện cười lạnh một tiếng, "Đúng là ngươi vẫn điều hành chi nhánh rất tốt, nhưng ngươi đã làm một chuyện không thể cứu vãn được, đó là trêu chọc Vũ Văn Ngạn, lôi kéo cả Y thị vào nguy cơ bị phong sát."

"Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Ngạn...... Ha ha ha" Y Huân căm hận nói: "Các ngươi sợ Vũ Văn Ngạn, ta không sợ."

"Ngươi thì biết sợ cái gì?! Ngươi tưởng ngươi điều hành được một chi nhánh đã là giỏi lắm? Ngươi gồng hết sức cũng không đủ cho Vũ Văn Ngạn nhét kẽ răng! Cho dùY thị có thể chống lưng cho ngươi, nhưng ta sẽ không để Y thị bị cuốn vào tai vạ một cách không đâu như vậy! Trong chiều nay, ngươi đính vé bay về nước cho ta!"

“Không thể nào! Ta không cam lòng!” Y Huân hét lên, quật di động vào vách tường, vỡ nát.

"Tiểu Huân...... Tiểu Huân......" Y Kiện bực bội lại tràn ngập lo lắng, hắn thở dài, " Chẳng lẽ trời muốn diệt Y thị......". Y Kiện cơ hồ có thể đoán được kết quả của việc cứng rắn đối đầu với Vũ Văn gia. Con trai hắn không hiểu thủ đoạn của Vũ Văn Ngạn, chẳng lẽ hắn còn không hiểu? Trên đời này không có hợp đồng làm ăn mà Vũ Văn Ngạn không lấy tới được, chỉ xem y có muốn lấy hay không. Từ lúc Vũ Văn Ngạn lên cầm quyền, Vũ Văn tập đoàn đón sóng to bão lớn vẫn sừng sững không ngã, cũng là nhờ Vũ Văn Ngạn tâm ngoan thủ lạt, người muốn lật đổ Vũ Văn tập đoàn, lật đổ Vũ Văn Ngạn nhiều như cá trên sông, nhưng thử hỏi đã có ai đấu lại được y? Đấu không lại y, chỉ có một kết cục, đó là táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, đừng mong có cơ hội ngóc đầu dậy nổi.

"Đặt vé máy bay đi Nhật bản cho ta, ngay hôm nay." Y Kiện mệt mỏi nói với trợ lý.

.......

Lúc đó, tại Nhật Bản, Y Huân đang phải đối mặt với vấn đề nan giải về tài chính. Hắn cũng muốn tham gia thu mua cổ phần của Vũ Văn tập đoàn, nhưng hiển nhiên tiền không đủ. Khi nghe được trợ lý báo cáo việc này, nhớ đến cuộc gọi của Y Kiện, hắn đỏ ngầu mắt nói: “Đem tất cả hiện kim, bất động sản...... đứng tên ta lấy ra dùng.”

“Nhưng thiếu gia...... như vậy ngài thực sự sẽ trắng tay. Thiếu gia, ngài tội gì phải.....” Cố vấn của hắn nói.

“Câm miệng!” Y Huân thô lỗ đập tập tài liệu vào mặt cố vấn, giấy bay tung tóe: “Ngươi là ta bỏ tiền ra thuê về làm việc, vậy hãy câm miệng đi và làm việc cho ta!”

“Dạ, thiếu gia!” Cố vấn vội vã lui ra ngoài.

“Vũ Văn Ngạn...... Ta không tin ngươi là thành đồng vách sắt, không ai làm gì được ngươi!” Y Huân nghiến răng.

Khi Vũ Văn Đoan biết được hành động của Y Huân, gã tán thưởng hắn hành động rất nhanh. Nhưng rõ ràng thái độ của gã cũng tràn đầy châm chọc.

"Chủ nhân, hiện tại ngài cùng Y thị tam thiếu là hợp tác." Dạ Ức nhắc nhở.

"Ngươi nói đúng." Vũ Văn Đoan mỉm cười, "Việc thu mua cổ phần của Ngạo Thiên đến đâu rồi?"

" Hết thảy thuận lợi." Dạ Ức đáp, "Nhưng ta có một nghi vấn."

"Ngươi muốn hỏi vì sao ta phải thu mua cổ phần của Ngạo Thiên phải không." Vũ Văn Đoan cười nói:" Ngươi có biết chủ nhân của Ngạo Thiên là ai không?"

"Thúc thúc của ngài, Vũ Văn Ngạo."

"Đúng vậy. Vậy ngươi cũng biết Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Ngạo có cừu hận."

Dạ Ức gật gật đầu, "Không sai."

Ánh mắt Vũ Văn Đoan như lóe sáng, " Lợi dụng Ngạo Thiên, lôi Vũ Văn Ngạo xuất hiện, làm cho bọn họ làm trai cò đánh nhau, chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi."

Đột nhiên Vũ Văn Đoan nghĩ tới cái gì, cười cười: "Ngươi có biết Plato không?"

"Biết". Dạ Ức nhìn Vũ Văn Đoan, khó hiểu.

"Vách đá, những người theo đuổi sự vĩnh hằng về tinh thần thường đứng trên vách đá, mà tiến vào thế giới của Plato cũng đơn giản như vậy, vách núi là nơi lý tưởng nhất để nhìn ra xa, hiện giờ chúng ta đang đứng trên vách đá, tiến không được, lùi cũng không xong.” (1)

Đúng vậy, có người từng nói: Thiên không đích thiên, địa thượng đích thiên, thiên không đích tinh, địa thượng đích tinh.(2) Bất cứ thứ gì biến mất ở trên trời, đều sẽ hiện ra trên mặt đất. Bất cứ ai có thể hiểu được sự biến đổi ảo diệu của cuộc đời, đều có thể đạt đến hạnh phúc.

Hiện tại, cuộc chiến giữa Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Đoan, Y Huân và Zero không thể tránh khỏi, nhất định phải có hy sinh mới có thể kết thúc ...... 

* Chú thích: 

(1): Một triết lý khó hiểu. Ai là người "trong nghề" thì lý giải giúp bạn xem tác giả muốn nói gì ở câu này.
(2): Triết lý khó hiểu tập 2. Bạn đã xem qua Raw, đúng là tác giả đã viết như vậy, nhưng cái kiểu "Thiên không đích thiên.... địa thương đích tinh" này bạn chẳng biết phải dịch ra thế nào, vì thế để nguyên theo nguyên tác để bà con cùng...... chiêm ngưỡng. TT^TT

9 nhận xét:

  1. ba bé Huân biết thế là đúng a Ngạn làm sao mà nị đánh đổ được hehe
    sao bé Tiểu Yêu vẫn xưng là Thần thúc thế kia??

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. P.s: Quên mất không hỏi, lần trước mụi bảo sắp thi là sắp thi tốt nghiệp PTTH hay thì gì thế? ^^

      Xóa
    2. e sắp thi tốt nghiệp hehe

      Xóa
    3. Làm bài thế nào bé 94? ^^

      Xóa
    4. cũng được ạ ^^
      cảm ơn ss

      Xóa
    5. Ok, vậy nghỉ xả hơi đi rồi chuẩn bị thi tiếp nhé! ^^

      Xóa
  2. À, nếu mụi để ý thì sẽ thấy nếu có người khác thường thì Duẫn Yêu vẫn gọi Thần Thần là "Thần thúc". ^^ Có phải ai cũng giống như tiểu Tu, "không lớn không nhỏ" gọi thẳng tên phụ thân đâu, mà hình như ẻm còn chưa bao giờ gọi Ngạn ka một tiếng "ba ba" nữa kìa! Ka ka ka~

    Trả lờiXóa
  3. tất nhiên em Tu là người yêu của anh Ngạn, nên phải gọi tên ảnh như vậy mới thân mật

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cái đó không phải là tất nhiên a,chỉ có tiểu Tu là "duy ngã độc tôn" thui

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment