Lướt xuống cuối bài để xem Pass cho chap 7 nhé bà con! ^^
5:30 p.m cùng ngày. Hai chiếc trực thăng đáp xuống sân thượng của tòa cao ốc cao nhất gần cảnh cục. Fiennes phong trần mệt mỏi xuống trực thăng, đi cùng anh có bốn bảo tiêu, một sĩ quan trợ lý, một luật sư. Đội trưởng đội cảnh vệ tự mình dẫn người đi ra nghênh đón.
Fiennes nhíu mày, biểu tình lãnh đạm túc mục không nói được một lời, cước bộ kiên định không hề bị cản trở đi thẳng vào văn phòng cảnh cục. Không lâu sau, nhờ có luật sư làm việc, anh được đi vào khu tạm giam B, theo hành lang đi vào sâu bên trong, đi đến kịch đường, nhìn vào một gian phòng tối ám, anh đã thấy được gã tình nhân tính tình nóng nảy lại bướng bỉnh của mình.
Trần Cận ngồi rất tùy ý, một chân dẫm lên ghế, cánh tay gác trên đầu gối bên phải, trán tì lên tay, thân hình hơi nghiêng dựa vào góc tường. Áo của hắn có màu đỏ sậm nên cũng không lộ rõ vết bẩn, nhưng ống quần lại có vài lỗ hổng. Cả người thoạt nhìn không có vết thương nặng, có điều dáng vẻ suy sút yếu ớt kia lại thực khiến anh đau lòng bất nhẫn.
Đúng vậy, đau lòng, vì sao anh cứ luôn vì một chàng trai trưởng thành, độc lập, kiên cường này mà đau lòng kia chứ? Nhìn hắn gặp rắc rối, nhìn hắn lâm vào nguy hiểm, nhìn hắn hết lần này đến lần khác khiêu chiến sức chịu đựng của anh....... anh vẫn cứ đau lòng hắn, không có cách nào bỏ mặc hắn không quan tâm đến.
Sau khi rời khỏi St. Paul, anh đã gọi điện cho hắn suốt hai ngày, ai ngờ đáp lại anh chỉ là tín hiệu tắt máy. Trong lúc đó, Tony Lưu của Thanh bộ đột nhiên chạy về St. Paul, tiếp theo anh cũng nhận được tín hiệu xin trợ giúp của “chốt ngầm” anh cắm lại tại đây để bảo vệ Trần Cận. Tất cả đã nói rõ: Trần Cận đã gặp chuyện!
Việc đàm phán với chính quyền địa phương mất không ít thời gian, còn phải vận dụng thế lực của Hào Môn để xóa tội danh, song phương xác nhận thân phận nằm vùng của hắn, sau đó cho hắn nộp tiền bảo lãnh.
Sự cố bất ngờ lần này, nếu giao cho người khác, hẳn phải mất đến hai, ba tuần mới giải quyết xong xuôi. Nhưng anh sợ hắn bị chuyển tới ngục giam, với tính tình quật cường của hắn không bị người ngầm “dạy dỗ” mới là lạ, cho nên Fiennes không thể không tự mình ra tay xử lý. Mặc dù có chút không phù hợp quy trình, nhưng chắc chắn có thể đảm bảo trong vòng hai, ba ngày hắn có thể ra ngoài tắm rửa phơi nắng.
Anh thường tự hỏi có phải anh đang rất dung túng Trần Cận? Nhưng rồi anh lại thầm nghĩ: Cũng không sao, dù sao anh cũng khá quen với việc dung túng hắn như vậy rồi. Thế nên Trần Cận đã không còn giống như trước kia, khiến anh chỉ nhìn trong mắt, đặt trong lòng nữa, mà có thể bản thân anh cũng đã không còn là “Diệm” như Trần Cận từng ảo tưởng.
Fiennes thầm cảm khái, lại mang theo chút bất đắc dĩ cùng thương tiếc, không tiếng động đứng lại nhìn một lúc lâu anh chàng giống như một con dã thú đang ngủ đông chữa thương kia, sau đó mới xoay người thoáng liếc về phía sau, viên cảnh sát đi theo lập tức tiến lên mở cửa. Khóa phát ra một tiếng răng rắc, lập tức kinh động đến anh chàng đang cuộn mình thành nửa vòng tròn phía bên trong.
Làm cái quỷ gì! Ghế còn chưa kịp nóng, mấy tên dở người này chưa biết chán a? Lần này muốn mời hắn uống nước pha hạt tiêu hay là tọa ghế hùm(1) a? Cho ngủ còn chưa được 5-7 phút liền lại đến tìm cách tra tấn người, đây là định đùa chết người đi?
Hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hung ác phẫn nộ, chỉ một thoáng chạm vào ánh mắt không kiên nhẫn đó, ngực Fiennes bỗng dưng rung động! Lần cuối cùng anh đối mặt với một ánh mắt thẳng thắn mà vô lễ như thế đã là từ bao giờ? Lâu đến mức anh không nhớ nổi có người dám có thái độ như thế với anh.
Loại tình cảm dữ dội mãnh liệt này đã phá vỡ hoàn toàn nguyên tắc giao tế mà anh dày công tạo dựng và gìn giữ bấy lâu. Mặc dù đã gặp nhiều cản trở từ bên ngoài, mặc dù tình thế nhiều biến động, anh cũng chưa từng có ý niệm buông tha hắn. Fiennes cảm thấy bản thân anh đã từng bước lún sâu vào sự quấn quýt si mê với mối tình long đong vất vả này.
Anh biết Trần Cận là một thành viên trung thành của tổ chức, vì thế hắn cũng sẽ trung thành với Diệm, nhưng về mặt cảm tình mà nói, liệu hắn có phản bội anh không? Fiennes tự biết anh không có quyền ngăn cản Trần Cận theo đuổi phụ nữ, tuy lòng thì nghĩ vậy, nhưng anh không muốn nói ra, vì nó có vẻ rất không kiên định về lập trường. Bản thân anh cũng đâu có tuyên bố “thanh tràng*”, vậy anh lấy cái gì để buộc Trần Cận làm như vậy? (* loại bỏ những đối tượng không được chấp nhận ra khỏi một địa điểm nào đó, ở đây hiểu là Fiennes vẫn còn có phụ nữ.)
Fiennes không quen đi suy đoán những vấn đề quá mức cực đoan hao tâm tổn trí. Ngược lại, anh tình nguyện tin tưởng, tin tưởng người thanh niên tên Trần Cận này dùng chân tình đối đãi anh, so với được hắn hứa hẹn ngoài miệng càng khiến anh yên tâm.
Bởi vì không đoán được Trần Cận nghĩ gì, người khác sẽ cho là hắn đơn giản trực tiếp không quanh co lòng vòng, kỳ thật đó chỉ là lớp hóa trang tự vệ của hắn, ngay cả khi hắn biếng nhác tựa như một con gấu ngủ đông hay khi hắn táo bạo sắc bén như một con báo. Fiennes đã quyết tâm nhận lấy sự khiêu chiến này.
.......
Cùng lúc đó, ngay khi ánh mắt chạm phải hình ảnh người đàn ông đứng ngoài song sắt kia, bộ máy tư duy của Trần Cận đột nhiên chết cứng! Tín hiệu duy nhất của phút lâm chung là: Vì sao mỗi lần người kia xuất hiện, bản thân hắn đều ở trong cảnh mặt xám mày tro? Làm ơn đi!! Khi nào thì cho hắn một màn mở đầu anh tuấn chút đi!!
Ánh mắt của Fiennes giống như tia X quang bắn phá xuyên qua hắn, khiến hắn hoảng hốt, cũng quên mất chuyện hắn còn đang tức giận. Nhưng nếu hắn tỏ vẻ thản nhiên chính khí để buộc đối phương thừa nhận mình vốn không làm gì sai ...... Cũng không quá có khả năng! Vậy có phải hắn nên làm chút gì để nhắc nhở? Nếu không thì nói thẳng: Chuyện này xảy ra hoàn toàn ngoài ý muốn của tôi, sếp, anh không cần vì quá mê luyến tôi mà có hành động quá khích.......
Tình cảnh hiện tại khiến hắn rất đỗi buồn bực. Bỏ qua chuyện Fiennes lại được dịp ra vẻ mình là đấng cứu thế, riêng nói đến chuyện hắn chấp nhận được “cứu” hay không: Nếu không nhận, hắn chính là đồ điên! Nếu nhận, hắn chính là đồ ngốc! Càng nghĩ càng không cam lòng, vì thế Trần Cận quyết định vẫn duy trì vẻ mặt lầm lì kia, nhắc nhở cho toàn thiên hạ biết hắn là kẻ uy vũ bất năng khuất, lập trường hoàn toàn trong sạch!
Đáng giận là Fiennes căn bản không phối hợp, sau khi nhận được tầm mắt địch ý của hắn liền quyết tuyệt xoay người đi ra.
Oa, mẹ nó chứ! Anh thật đúng là vô tình được! Trần Cận vốn muốn kiên định bất khuất không cần trợ giúp, nhưng rồi chân tùy tâm mà động, hắn vẫn theo sát Fiennes chạy ra ngoài, cuối cùng trơ mắt nhìn Fiennes được một đội ngũ bảo tiêu và cảnh sát chân chó với hiệu suất cao* mà sải bước đi khỏi hiện trường, hoàn toàn không có quay đầu lại liếc mắt một cái. (* hành vi quấn quýt nịnh nọt)
Trần Cận nghĩ rằng hắn chỉ đang căm giận bĩu môi mà không biết đến rằng trong mắt người khác, khóe miệng hắn lại là khẽ cong lên, khẽ cười, đúng vậy, trên thực tế Trần Cận đang nở nụ cười. Hắn quả thực đã gây rắc rối, Fiennes chỉ là lười cùng hắn so đo.
Fiennes biết gì, nhìn thấy gì, cũng không có nghĩa là gã ta sẽ tin cái đó. Mọi cử động của hắn, chỉ cần gã ta muốn biết chân tướng, gã ta luôn có thể tìm hiểu được. Chưa có việc gì thì đã khẩn trương đến giơ chân đúng là vô nghĩa.
Được rồi, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, giữa họ trước giờ vốn luôn chênh lệch về địa vị, tình cảm cũng sẽ không phát triển theo hướng nữ nhi tình trường, bản thân hắn cũng vĩnh viễn không thể sắm vai ngoan ngoãn nhu thuận.
Viên cảnh sát bị hắn bỏ lại chạy ra khỏi phòng tạm giam, thoáng nhìn hắn vừa mới âm trầm đột nhiên lại lộ vẻ tươi cười quỷ dị thì kinh sợ, thúc giục hắn: “Lên lầu hai làm thủ tục, hoàn thành đăng ký rồi đi lấy lại đồ đạc của anh.”
Sao bọn họ đột nhiên công bằng văn minh như vậy, biết nín nhịn nhún nhường rồi? Có cái rắm dùng! Lần sau hắn sẽ nhớ rõ không để bị bọn đui mù này tóm được, lần này coi như xui xẻo vấp ngã!
.........
Trần Cận, cái tên này giống như nam châm, rất dễ dàng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Andre Fiennes.
Cho dù anh không thích hắn hoa tâm ưa trêu ghẹo phụ nữ, lại rất biết cách tự rước lấy phiền toái vào người, lại cực kỳ liều mạng, nhưng anh vẫn quyết định cho mình một cơ hội để nhìn rõ xem anh có thể vì đoạn tình cảm này làm được đến mức độ nào. Trần Cận là người bạn đường duy nhất trong cuộc đời này mà anh muốn dừng chân lại thỏa hiệp.
Là người luôn ngồi trên cao nhìn xuống, hoặc phải giữ vững thái độ bình tĩnh không hiện hỉ nộ, hoặc là tiếu lý tàng đao, để người khác cảm thấy như mộc xuân phong cũng tốt, hay vì tạo uy tín mà âm lãnh ngoan tuyệt cũng thế, đều chỉ là biểu tượng và ảo giác gây cho người khác lầm tưởng, không một ai biết được anh rốt cuộc là dạng người nào, anh phải khiến cho người khác thoạt nhìn liền có cảm giác sâu không lường được.
Andre Fiennes tất nhiên sẽ không bại lộ nhược điểm trước mặt người khác, cho nên anh luôn luôn khắc chế bản thân, với mọi người đều duy trì một khoảng cách an toàn, nhưng hiển nhiên Trần Cận là một sự tồn tại ngoài ý muốn.
Cái loại cảm giác trộn lẫn giữa bức thiết phiền muộn vô cùng, lại thường thường lo lắng đến nhói đau, lại có cả những xúc động ấm áp và chìm đắm ....... không ngừng trằn trọc quấy nhiễu tâm tư anh, cuối cùng khiến anh chìm vào một thế giới riêng đầy kích thích, một thế giới của người thường mà anh vốn nghĩ mình vĩnh viễn không có cơ hội thể nghiệm được.
Tài xế giẫm chân phanh, quay đầu nhìn Fiennes, thấy boss không có phản ứng gì, ông ta bèn ngừng xe lại ven đường.
Anh đã vì người thanh niên này mà rối loạn, có khi còn vì đối phương mà dao động ý chí, thậm chí không thể kìm chế nổi lòng ghen tị với những người, những vật, những việc..... lôi cuốn sự chú ý của hắn khỏi anh. Anh không quen với những cảm xúc lo lắng và kích động như vậy, nhưng cùng lúc anh lại nghiện thứ cảm giác đó, cho dù phải dùng thanh danh trả giá, anh cũng không muốn giãy ra khỏi khốn cục có thể sẽ rất nguy hiểm này nữa.
Chỉ có Trần Cận mới nhìn thấy bộ mặt thật của anh, chỉ có Trần Cận mới được chứng kiến anh hoàn toàn thả lỏng, không hề che giấu chính mình.
Được rồi, Fiennes thừa nhận, có thể một ngày kia, anh sẽ bị Trần Cận “đá”. Hắn là quả bom hẹn giờ, ngay cả anh cũng không có gì nắm chắc để làm cho quan hệ của hai người ngày càng tiến triển thuận lợi.
Loại quan hệ cam chịu này còn chưa từng được chính thức đặt lên mặt bàn khẳng định, cho nên lý do để ràng buộc lẫn nhau càng trở nên không đầy đủ.
Thật đáng buồn là, bất kể anh có bao nhiêu quyền lực, nhưng làm lãnh tụ của Hào Môn, anh cũng có những nghĩa vụ cơ bản cần thực hiện. Anh sao lại không có một vài người là bạn gái trên danh nghĩa được đâu? Khi đi tham dự các trường hợp xã giao cũng không thể không đi cùng danh môn thục nữ.
Huống chi 3 tháng sau chính là Hội nghị nguyên lão, mấy lão già này sẽ trực tiếp đem vấn đề hôn nhân đại sự của anh ra thảo luận như một nội dung chính trong hội nghị, thuyết phục anh vì Hào Môn mà thực hiện một hồi thỏa hiệp lớn nhất trong đời, tuy rằng anh cũng có thể bỏ ngoài tai, nhưng cuộc hôn nhân giữa hai giới chính khách và thương nhân là vở kịch một bước lên mây muôn thuở, cũng là lợi thế để ổn định lòng người.
Nếu đổi lại là những tình nhân trước đây, có lẽ anh chỉ cần vỗ nhẹ vai đối phương mà ác độc lật bài ngửa: “Tôi không thể kết hôn với em, nếu em đồng ý ở lại liền ở, nếu không muốn tôi sẽ cho em hộ chiếu mới.” cũng sẽ không có gì để băn khoăn.
Nhưng là hiện tại, anh thích Trần Cận. Thứ lý do vô nghĩa này không thể đem ra qua loa với hắn được, nếu làm thế chỉ khiến anh triệt để mất đi hắn. Khi Fiennes ý thức được mình có thể vì một người đàn ông buông tha cho không ít quyền lợi, anh mới xác định được phần tình cảm này của mình sâu sắc đến bao nhiêu.
Anh vẫn luôn khao khát muốn nhìn thấy hắn như vậy, nhưng khi gặp lại ra vẻ không màng, mỗi khi Trần Cận dấn thân vào nguy hiểm, anh sẽ có một loại ảo giác bất cứ lúc nào cũng có thể mất hắn, cho nên lại càng khẩn cấp muốn có được hắn.
Fiennes vẫn là một con người có lý trí, trước mắt anh phải suy nghĩ xem liệu mối quan hệ của họ có thể có tương lai hay không, nếu không có, vậy hiện tại bọn họ lại đang chơi một trò chơi tình cảm nguy hiểm đến mức nào.
Khi Trần Cận rời khỏi cảnh cục, theo bản năng, hắn giơ tay chắn ánh nắng mặt trời. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng lúc đi xuống lầu, chân hắn như nhũn ra. Người đã gặp vận xui liền gặp xui đến cùng hay sao? Ngay cả nhu cầu ăn no ngủ đủ đều trở nên xa xỉ! Làm boss mà làm được đến như hắn thế này thì đúng là xui tận mạng!
Bước xuống phân nửa số bậc thang trước cửa cảnh cục, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mấy chiếc xe dài ngoằng ở phố đối diện. Sau đó, hắn nâng cằm, ánh mắt quét qua mấy bảo tiêu đeo kính đen ra vẻ ta đây một vòng, ngay tiếp đó lại chuyển vào bên trong xe, người ngồi trong xe cũng đang nhìn về phía hắn, tầm mắt của hai người đụng vào nhau, Trần Cận liền thẳng tắp mà nhìn đối phương, ánh mắt trực tiếp mà nhiệt liệt.
Hai người giằng co khoảng mười giây, Fiennes đột nhiên hé mở cửa xe, sau đó thu hồi ánh mắt, ngồi yên trên vị trí của mình. Lái xe nhận ra ám chỉ của ông chủ mình, lập tức xuống xe mở cửa, hướng về phía Trần Cận ra hiệu “Mời lên xe”.
Trần Cận thở dài, là hảo hán không sợ cái khổ nhục trước mắt, có người tự nguyện phụ trách đưa đón, dù sao hôm nay Trần thiếu gia hắn cũng đang mệt mỏi, lười đón taxi, cho người nào đó chút thể diện cũng tốt.
Trần Cận miễn cưỡng ngồi vào trong xe, sau đó nhũn người uể oải ngã vào trong lớp da ghế mềm mại rộng rãi, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Fiennes thản nhiên nói: “Sao lại không mang theo tai nghe?”
“Giữa ban ngày trực tiếp đến gần soát người, tôi cũng không muốn bị bắn thành tổ ong vò vẽ.”
“Vậy để cho cảnh sát bắn phá thì cậu an toàn?”
“Tình huống lúc đó không thể đợi tiếp viện đến mới hành động, mấy cái “thiên lý nhãn” anh phái đi theo sau tôi cũng không thể lao tới đỡ đạn giúp tôi.”
Fiennes khẽ nhíu mày nhìn về phía sườn mặt có vẻ tiều tụy của hắn: “Cậu có biết bộ dáng của cậu hiện tại giống cái gì?”
Trần Cận không cho là đúng liếc mắt nhìn anh một cái, ngữ khí vẫn có chút khiêu khích: “Được rồi, quả thực tôi đã gây rắc rối, nhưng anh cũng không cần tiếp tục chỉ trích tôi đi?”
“Biết nhận sai là tốt.”
Trần Cận nghe Fiennes nói vậy, nhếch miệng, ánh mắt trong trẻo mà phản nghịch, giọng điệu như giận như không, cười mắng: “Mẹ, chỉ kém một chút......”
“Cậu muốn trách cảnh sát?” Fiennes xoay mặt lại nhìn kỹ hắn, “Ỷ vào bản thân bắn tốt, quân giới toàn năng, đủ sức gánh vác, liền đơn thương độc mã chơi trò độc sấm*? Ai cho phép cậu làm ăn riêng? Nếu như Trung Đông tổ tra xét đến lại sẽ có một đống phiền toái.” (* một mình xông vào.)
Trần Cận không thể xem nhẹ vẻ thiết tha quan tâm trong mắt Fiennes, cho nên lời phản bác thốt ra đến cửa miệng lại nuốt vào, có điều mạnh miệng đã trở thành bản năng của hắn: “Cũng chẳng phải tôi chưa từng làm.”
“Ngẫu nhiên chơi đùa đổ máu một chút cùng là thường, nhưng thiếu chút nữa cậu đã bị phe mình diệt, điều này nói lên rằng bản thân sách lược của cậu có lỗ hổng rất lớn. Tôi đã nói cậu tự bảo vệ tốt bản thân, đúng không? Cậu cho lời tôi là gió thoảng bên tai?”
“Lão đại, những lúc phải tỏ ra uy phong, ngài sẽ không cùng chơi sao! Tôi cũng có sĩ diện vậy.”
“Tôi đã sớm biết cậu sẽ không nghe lời dạy dỗ......”
“Cái gì......” đáng tiếc Trần Cận còn chưa nói hết một câu đã bị Fiennes thôn tính mất cái miệng, miệng lưỡi kịch chiến, bão tố cuốn theo sóng ngầm lao thẳng tới, bởi vì chưa kịp chuẩn bị, nụ hôn liền càng thêm nùng tình mật ý, có lẽ là hai người đã rất quen thuộc với mùi vị của nhau, vì thế loại hôn điên cuồng như bị giết này hoàn toàn bộc phát từ bản năng.
Thân thể chợt kề, lẫn nhau ma sát, lập tức sinh ra một hồi run rẩy cường hãn, mãnh liệt, từng đợt, từng đợt tấn công vào, khiến quanh thân như muốn bốc cháy lên. Trần Cận có chút hoảng hốt, đây đã không biết là lần thứ mấy anh bị cường hôn, nhưng mỗi một lần đều khẩn trương như lần đầu tiên, cảm giác thân mật này mang theo lời gợi ý kinh tủng, bất cứ lúc nào hắn đều có thể cảm nhận được mình đang hùa theo phần mê võng và nhịp đập điên cuồng nóng cháy của trái tim đang kề cận. Cho dù đã tiếp cận Fiennes bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa có một lần dám liên tưởng đến người nọ thuộc về sở hữu tình dục của hắn.
Ngón tay của Fiennes hoàn toàn không kiềm chế nổi xoa lên lồng ngực Trần Cận, thuần thục gẩy mở cúc áo sơ mi, dùng ngón tay khi nhẹ khi nặng xoa bóp phần cơ bụng đã căng cứng. Trần Cận đấu tranh tư tưởng muốn nhắc nhở người nào đó biết bọn họ đang ở chỗ nào, phía trước còn có ông bác lái xe, ngay cả tấm ngăn cũng chưa kéo lên, có cần thiết phải dùng chiêu này dọa sợ người ta không?! Người này liệu có biết cái gì gọi là xem “trường hợp” hay không?!
Nhưng hiện tại hắn thực sự không có dư thừa sức lực đi chống đẩy, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến nên ăn cái gì, trước tiên phải thỏa mãn khẩu dục mới có sắc dục. Nhưng thân thể của đàn ông chính là như vậy, trên nghĩ một đằng, dưới làm một nẻo, dần dần hắn cũng nóng cả lên, suy yếu thở gấp, hai mắt mở to trông mong nhìn Fiennes vừa cắn mút vừa hôn trên động mạch cổ hắn, rồi lại trằn trọc từ cổ đi xuống dưới.
Được rồi, hắn đã bị khiêu khích đến sắp mau hiện nguyên hình....... Nhưng hắn tự nhận mình còn chưa điên, căn cứ vào vài ngày nay chưa ăn gì tử tế, thể lực không đủ, cho nên hắn cũng không nghĩ ở trên xe bị Fiennes chiếm thượng phong, vạn nhất để người này thực hiện được ý đồ câu dẫn, nhìn trước nhìn sau có vài cái xe cùng chằm chằm bên này........ “Có gì” truyền ra đi hắn cũng không cần ở trong nghề làm việc nữa!
“Này, anh -- có biết mấy ngày rồi tôi không tắm rửa không? Tránh ra, đừng làm ở chỗ này......”
Fiennes ngẩng đầu, buông lỏng tay, dùng một loại ánh nhìn ẩn nhẫn rất vi diệu nhìn hắn, như thể đang nói: “Tôi coi như cậu thẹn thùng.”
Trần Cận âm thầm ném một ánh mắt xem thường: “Có nước không?”
“ Trong tủ lạnh có rượu trái cây.”
“Ai sẽ đặt rượu ở trong xe? Kẻ có tiền sa đọa!” Nói tới nói lui, cuối cùng hắn vẫn tự tìm lấy một chai, mở bình liền uống, hắn sắp chết khát.
Uống đến một nửa, hắn dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu hỏi Fiennes: “Anh có mang tiền không?”
“A?”
“Tiền mặt, trên người anh có tiền mặt đi?”
Trong túi âu phục của Fiennes chỉ có mấy tấm thẻ tín dụng: “Không mang tiền mặt.”
“Thực không hiểu mấy đại gia Châu Âu các người, sao ngay cả tiền mặt đều không mang? Thật là keo kiệt, không phải trả những chi phí nhỏ sao?”
“Chi phí nhỏ? Ý cậu là......” Fiennes lấy ra một tờ mười đôla, “Loại này ?” (Vậy khi cần tiêu vài xu thì anh gọi đó là gì? =.=)
“Mẹ...... Anh nghĩ tôi mở miệng sẽ đòi 80.000$, 100.000$ sao? Anh cho tôi là cái gì?” Nói xong liền đoạt lấy tờ tiền, mở thiết bị liên lạc với cabin lái, “Làm phiền dừng xe lại!”
Trần Cận mở cửa xe, vội vã chạy về phía quầy fastfood bên đường, hào sảng gọi hai chiếc hotdog, mỗi tay một chiếc, cắn bên này một miếng, lại cắn bên kia một miếng....... Đầu lưỡi vô hạn thỏa mãn, dạ dày rốt cuộc không còn khóc như mưa như gió.
“Quý khách, quý khách còn thiếu hai đô la.”
Trần Cận nhồi thức ăn vào miệng: “Ô?”
“Còn thiếu hai đô la.”
Trần Cận hú lên quái dị: “Ăn cướp a? Mới có một miếng chân giò hun khói đã đòi 12 đô la, ông ăn cướp a?”
Ông chủ quầy là một người đàn ông có râu giọng nói mang khẩu âm Australia, lạnh mặt chỉ chỉ bảng giá, rồi lại đưa tay ra nhấn mạnh “Mười hai đô la, thưa ngài!”
Trần Cận tìm một chỗ trên bồn hoa ven đường ngồi xuống, vô lại đáp: “Ông đi tìm người ngồi trong xe kia mà đòi, tôi không có tiền!”
“Cái xe nào?”
Khu phố đối diện có một loạt xe dừng lại, trong đó có vài chiếc xe phòng* chỉnh tề sắp hàng, nhìn có điểm dọa người. Chủ quầy thầm nghĩ tên rách nát này sẽ không lừa mình đi?
“Chiếc xe ở giữa, hỏi cái tên ngồi ở phía sau, hắn còn nợ tiền tôi.” Trần Cận vừa ngốn ngấu thức ăn, vừa ậm ừ chỉ huy.
Chủ quầy cũng không cam lòng thâm hụt mất hai đô la, vì thế kiên trì đi xuyên qua phố, sau đó vừa mới chuẩn bị tiếp cận cửa xe, đã thấy trước sau có ba người mặc hắc ý tây trang đeo kính đen xuống xe, như hổ rình mồi theo dõi nhất cử nhất động của ông ta.
Chủ quầy hotdog cũng không dám đến quá gần, dừng lại phía trước cửa sổ xe chừng 2m, vừa kêu lớn vừa giơ hai ngón tay lên bản: “Anh chàng kia thiếu tôi hai đô la, hai đô la!”
Fiennes nghe được, lại than nhẹ một tiếng, cũng chỉ có Trần Cận mới có thể làm anh xấu mặt như thế này, vì thế anh bình tĩnh đẩy cửa xe, đi xuống, sau đó đưa cho ông chủ quầy một tờ 10 đô la, nói: “Xin lỗi, không cần phải trả lại.”
Nói xong, anh liền rảo bước về phía bồn hoa bên cạnh quầy hotdog lưu động, vừa lúc Trần Cận ngẩng đầu lên, miếng bánh mì còn chưa kịp nuốt xuống, lăng lăng trừng mắt nhìn Fiennes đi về phía mình, suýt chút nữa thì nghẹn.
Đến lúc nào thì anh mới thôi ỷ lại tôi như vậy a, tôi đi nơi nào anh cũng phải theo đi nơi ấy. (Bệnh tự kỷ tái phát)
Fiennes ung dung bình thản, cũng không để ý một thân trang phục sang quý, trực tiếp ngồi bệt xuống thành bồn hoa bên cạnh Trần Cận.
“Nếu cậu đói thì về khách sạn gọi đồ ăn, thứ này có gì ngon?”
“Kẻ có tiền như anh đương nhiên không hiểu được tác dụng kỳ diệu của những món ăn dành cho người nghèo.”
“Mở miệng khép miệng đều bảo tôi là kẻ có tiền, hiện giờ cậu thiếu tiền như vậy sao?”
“Tôi là kẻ có nghĩa khí, phát lương bổng phụ cấp cho cấp dưới dày, có thế họ mới có động lực cùng tôi ra sinh vào tử.” Trần Cận bật cười: “Ai giống như anh, đúng là gian thương!”
Fiennes thấy hắn yêu tiền như vậy, cố ý đùa hắn: “Lần này vì bảo lãnh cho cậu ra tù, tôi đã tốn không ít tiền.”
Trên mặt Trần Cận lập tức thoáng hiện vẻ đau lòng, thoáng cảm thấy có chút nuốt không trôi thức ăn nữa, hắn giơ cánh tay trái mạnh mẽ ôm lấy bả vai Fiennes: “Chậc chậc, nể tình chúng ta quen thuộc như vậy, tiền bảo lãnh khuyến mãi tám phần đi, về nước tôi sẽ trả tiền mặt hay chi phiếu cho anh, tôi cũng không muốn nợ tiền người khác.”
Fiennes thuận tay dùng ngón cái đi lau tương cà dính trên khóe miệng Trần Cận, Trần Cận theo bản năng buông tay ra khỏi vai Fiennes, nghiêng người tránh được sự đụng chạm kia. Vẻ mặt hắn có chút cứng lại, khuôn mặt cợt nhả bình thường nay cũng trở nên đỏ hồng: “Anh tự kiểm điểm hành vi của mình một chút, người của anh còn đang nhìn thôi, làm cái gì a.”
“Cho dù bọn họ có biết cũng không dám nói linh tinh.” Fiennes nghiêng người đến gần, “Thứ này ngon đến vậy sao?”
“Ừ, này!” Trần Cận đem cái hotdog bên tay trái vừa ăn đến chỉ còn một phần ba đưa về phía Fiennes, ý bảo anh có gan liền tự mình nếm thử xem.
Fiennes cũng không ngại ngần, kéo tay hắn về phía mình rồi cúi đầu cắn một miếng, tao nhã nhấm nuốt.
“Thế nào ?”
“Không được tốt lắm.” Fiennes ăn ngay nói thật, hotdog ở nơi này không ngon bằng lúc trước anh từng ăn ở Châu Âu.
Trần Cận phốc một tiếng bật cười: “Tôi cảm thấy ngon là vì tôi đói bụng, anh đi theo tôi đùa nghịch cái gì.”
“Cậu không thể ở lâu tại St. Paul. Tựa hồ Fabino đắc tội quan viên cao cấp của cảnh sát cục, cậu cũng biết nơi này rắn chuột một ổ, phía trên dường như đã hạ quyết tâm tung hỏa lực xử lý hắn, vì thế tốt nhất cậu đừng chen chân vào.”
“Mẹ nó! Khó trách ngày đó tôi còn thắc mắc mình sao có thể gặp xui như vậy!”
“Tôi sẽ cho Thanh bộ đi thiện hậu, tạm thời cậu không cần phải xen vào .”
Nhìn bộ dạng tiếu lý tàng đao của Fiennes, hắn có trực giác Thanh bộ sẽ không gặp điều gì tốt lành, cảm thấy tốt xấu mình cũng nên thay Tony Lưu giải vây một chút, để tránh có người giận chó đánh mèo Thanh bộ.
“Tony cũng chỉ vì khơi thông nhân mạch cho việc buôn bán, anh ta đã giúp tôi rất nhiều lần, đừng quá khó xử anh ta.” Lời này nói được như vậy uất ức, nghe cũng có chút ý vị bất thường, rất không giống phong cách Trần Cận, càng như biến thành cầu tình*, còn tự giác tự nguyện cầu xin sám hối, trong đầu Trần Cận có một tiểu Trần Cận đang vì thế mà dậm chân đấm ngực. (* cầu xin nương tay cho mình hay cho người khác)
Fiennes rất nhanh nối lời: “Yên tâm, hắn sẽ không sao.”
Hô...... Điều hắn muốn chính là mấy lời này, có điều Fiennes có thể thẳng thắn như vậy chấm dứt đề tài khiến hắn cảm thấy mình thực đuối lý. Loại cảm giác thiếu hài hòa giữa hai người lúc này đây là chuyện gì a? (A Fi ghen khi thấy A Cận nhún nhường với ảnh vì người đàn ông khác a.)
“Tôi muốn đi Achentina vài ngày, cho đến trước ngày Hội nghị nhóm họp, cậu đi theo tôi đi.”
Có cần phải trắng ra như vậy không? Đây rõ ràng là hành vi lấy việc công mưu cầu tư lợi! Trần Cận cố gắng hít sâu trấn tĩnh, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Xem như tôi đã biết. Anh ước gì tôi gặp rắc rối đi? Một khi hành động của tôi có sơ sẩy, anh có thể danh chính ngôn thuận nhốt tôi một chỗ cho anh ......” Lúc bắt đầu nói còn xúc động, đến khi nói đến cuối câu, hai chữ “ấm giường” lại không có mặt mũi nào thốt ra.
“Cho tôi cái gì?” Khi Fiennes hỏi lại, vẻ mặt đặc biệt thuần lương vô tư, chỉ có Trần Cận biết rõ nội tâm của tên này có bao nhiêu bá đạo tà ác.
“Anh đủ không a.”
Fiennes liền thản nhiên nở nụ cười, thanh âm trầm thấp mà nhu hòa hỏi: “Đã bao lâu rồi chúng ta không hẹn hò?”
Lúc này Trần Cận cũng không tỏ ra thất thố, khóe môi hiện lên một chút cười nhẹ rất có khí chất nam nhi, tà khí nói: “Hẹn hò? Là đi đạo quán hay Thái quyền Club? Chơi blackjack cũng được a!”
“Cùng tôi ở lại trong khách sạn thôi...... Chỉ nói chuyện phiếm cũng tốt.”
Trần Cận không giả vờ ngây thơ nổi nữa, đánh nhẹ một quyền vào bả vai anh: “Anh thật là......”
Hai người đứng dậy, ném giấy lót hotdog vào thùng rác, Fiennes nhìn về phía Trần Cận, ánh mắt mang theo vài phần ước lượng: “Cả năm chỉ biết đánh đánh giết giết, cậu không thấy vất vả sao?”
“Không, thấy.” Vất vả mấy so ra cũng kém xa chuyện bị con quỷ háo sắc kiêm thượng cấp như anh dính lấy, hắn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: “Nói đi nói lại, những kẻ ngồi trên cao có đầu óc thô bạo chuyên môn phái người đi đánh đánh giết giết mới là có vấn đề đi.”
“Thực ra tôi rất yêu hòa bình. Trần Cận, đến tổng bộ đi.”
“Ăn no rồi, tôi muốn trở về ngủ.” Trần Cận bất động thanh sắc trước tiên ngăn chặn đề tài nguy hiểm vừa chớm bắt đầu.
Mà đang ngồi trong chiếc xe phía trước, sĩ quan trợ lý Norman đã muốn ứa mồ hôi lạnh, anh ta dùng một loại ánh mắt ra vẻ trấn định nhìn chằm chằm thượng cấp cao quý của mình ngồi ở quán ven đường cùng anh chàng lôi thôi lếch thếch kia ăn vài đô la một cái hotdog! (Bạn nghĩ gì nếu Obama đến VN ngồi vỉa hè ăn bánh mì trứng lá ngải? =.=)
Anh ta để ý đến khi Fiennes chăm chú nhìn anh chàng kia, ánh mắt chuyên chú mà trầm tĩnh, dưới vẻ bằng phẳng giấu diếm vẻ phức tạp, lại cực đoan lại mãnh liệt, khiến Norman cảm thấy người kia đã thành công ảnh hưởng đến sức phán đoán của sếp anh ta.
Đoàn xe chạy thẳng đên khách sạn mà Fiennes dừng chân, bể tắm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ đã được an bài, nhưng Fiennes sợ lúc này Trần Cận đã tiêu hao quá nhiều thể lực, nên trực tiếp đưa hắn về phòng mình.
Trần Cận lập tức chiếm lĩnh phòng tắm hơi phao tắm. Fiennes thay áo khoác, ngồi trong gian phòng làm việc loại nhỏ dùng máy xách tay đọc văn kiện, khoảng 30’ sau, anh cảm thấy có chút không ổn, vì thế đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Đứng trước cửa phòng tắm, anh ngần ngừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn đẩy cửa ra.
Trên thực tế điều anh lo lắng không sai, ở trong gian phòng che kín hơi nước, Trần Cận nghiêng đầu sang một bên, một tay khoác lên thành bồn tắm, và -- đang ngủ.
Giờ phút này khuôn mặt hắn có vẻ thực yếu ớt nhu hòa, khiến Fiennes mềm lòng, cánh tay hắn còn có chút trầy da, nước đã lạnh, may mà có hơi nước giữ ấm, như vậy ngủ nhẹ thì cảm lạnh, nặng thì sẽ bị ...... chết đuối.
Fiennes cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn suốt nửa phút, sau đó đi đến bên cạnh, cũng không để ý thân hình ướt đẫm của hắn sẽ làm hỏng y phục của mình, anh với tay vào bồn nước vớt hắn lên, sau đó ôm hắn ra khỏi phòng tắm.
Trần Cận chỉ hơi bất mãn nỉ non một chút, miệng không biết đang nói gì, không thể hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn khẽ hé mắt, nhìn thấy là Fiennes lại đơn giản nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Lúc lâu khô thân thể cho Trần Cận, động tác của anh bắt đầu từ mềm nhẹ dần dần trở nên thô ráp rồi cuối cùng phải cố gắng lắm mới có thể khiến mình hô hấp ổn định lại được.
Sau đó, Fiennes cởi bỏ bộ quần áo bị Trần Cận làm ướt, cũng chui vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy Trần Cận. Anh vùi mặt vào trong mái tóc phía sau gáy Trần Cận, hít thở thật sâu. Ok, vẫn là mùi vị tươi mới của ánh nắng mặt trời, cảm giác về sự kiên cường dẻo dai dã tính nhiệt liệt thổi quét qua tâm khảm anh.
* Chú thích:
(1) Một loại hình thức tra tấn thô sơ giản lược mà dã man: Người bị tra tấn bị trói nửa thân trên vào cột, nửa thân dưới thì ngồi trên một chiếc ghế dài, hai chân khép lại duỗi thẳng, phần đầu gối bị buộc chặt vào với ghế, sau đó kẻ hành hình sẽ đặt các viên gạch vào dưới hai gót chân của người bị tra tấn, chồng gach càng cao thì người bị tra tấn càng đau đớn. Nói cách khác, đây chính là một kiểu "bẻ gập" xương và gân lên trên một cách từ từ.
Editor lảm nhảm:
- Trong bài có một cụm từ: "玩廿一点" Đi tra trên web china mới biết cụm từ này có nghĩa là “Chơi Blackjack”, tỉnh ngộ ra “chập nhất” = 21 (mà Blackjack chính là bài 21 điểm). Không hiểu tại sao tác giả không viết là “nhị thập nhất” mà là “chập nhất”? Chẳng lẽ đây là cách gọi riêng của tiếng Trung/ Quảng Đông cho bài Blackjack???
- Trên thực tế, tại Mỹ, đồng tiền xu lưu hành phổ biến hơn nhiều so với tờ tiền 10 đô la, đặc biệt là đồng penny (1 xu), 10 đô la được cho là ít thông dụng so với các đồng tiền xu và các tờ tiền giấy khác. Việc A Fi nhét vào túi tờ 10 đô nói lên hai sự thật: Một là, anh chẳng bao giờ phải tiêu tiền cho thứ gì trị giá dưới 10 đô (?), và hai là, anh chẳng có tí kinh nghiệm nào về việc tiêu tiền mặt (!). KL: A Fi là đại gia nhà nòi, giàu từ trong trứng giàu ra. Vì thế, A Cận nên lấy làm mừng vì A Fi ra đường còn biết mang theo tiền (thẻ tín dụng) và biết mang theo tiền mặt là một tiến bộ lớn. =.=
- Khi edit đến đoạn A Cận cay cú nói : “Mẹ...... Anh nghĩ tôi mở miệng sẽ đòi 80.000$, 100.000$ sao? Anh cho tôi là cái gì?” Ta thầm nghĩ muốn trả lời rằng: "Cướp nhà băng!" =.=
PASSWORD chap 7:
Phần câu hỏi: Ở chap 3, khi Fiennes mặc áo phông quần jean xuất hiện ở trong phòng, Trần Cận đã thấy lạ. Hãy đoán xem, trang phục mà Fiennes thường mặc nhất khi xuất hiện trước mặt A Cận là gì?
Phần gợi ý: Đây là một từ tiếng Anh có 6 chữ, viết liền, không hoa không dấu. Không bắt đầu bằng chữ "V" đâu bà con nhé. (Phải chú thích thêm vì thấy có bà con khóc lóc kêu đã tìm đúng trang phục tiếng Anh có 6 chữ mà sao vẫn hông phải.)
Từ này xuất hiện bạt ngàn từ Hào Môn I đến giờ nhưng dưới...... cái tên khác, há há ~~ Nên nói pass là dễ thì cực dễ mà khó thì cực khó. Đừng ai ném dép chủ nhà nhá, bản tính chủ nhà nó “đểu” thế đấy, hơ hơ hơ~~
Ngày mai mời bà con ghé qua trang Lịch làm việc để xem phần tặng pass. Chương trình share pass lần này thực hiện với lý do là “Cảm tạ sự ủng hộ tích cực của Reader” với hai mức cảm tạ: tặng pass liên tục 2 chap và tặng pass liên tục 5 chap. ^^
a Cận ơi a tự kỉ quá đấy
Trả lờiXóamà a thì lúc nào cũng anh tuấn trg mắt a Fi rồi nên a ko cần phải lo đâu
Tình nhân trong mắt ra Tây Thi mừ, ^0^ còn bệnh tự kỷ của A Cận nó cùng loại với ung thư di căn rồi, người có thể chết, bệnh không thể hết! ^0^
Xóata đọc ké mấy chương giờ mới nhảy ra comt nè*mắc cỡ*
Xóađừng có hiểu lầm, là ta ko dám phát ngôn bừa bãi chứ ko phải là lười comt nhé...
uh..nói sao nhỉ, ta thik ch này nhất, cho đến giờ phút này.
đặc biệt là thik cách A Fi làm A Cận im lặng* cừoi gian*
ta sẽ lun ủng hộ nàng làm bộ này..nhưng hãy hiểu cho ta ít comt nhé, vì cơ bản là ta nc rất vô duyên nên chả bik phải comt sao cả..
Ta nhớ là nàng đã từng vào hòm buôn comt òi. ^^ Đúng là không mấy thường xuyên, nhưng cũng có sao đâu, chúng ta buôn là vì chúng ta có cái muốn đem ra nói cho nhau nghe, nếu chúng ta không có gì muốn nói..... thì lấy cái gì để comt?! ^0^
XóaCòn muốn nói chuyện có duyên thì phải..... nói nhiều, chứ không nói thì duyên đâu ra được? ^^
Hơn nữa, "lợi tức" duy nhất của ta khi edit là được trò chuyện với mọi người, nếu không có ai trò chuyện với ta thì ta sẽ thấy công việc của mình là.... vô duyên lắm! TT^TT
a Cận tự kỉ siêu nặng
Xóamà a Fi ơi a có nhầm ko ??? a Cận mà biết thẹn thùng á ><
mà Yu ơi sao lại pass khác rồi e mò pass dở lắm á >< bắt đền ss đấy
>< đoán sai sao. mà thiệt ko hiểu nổi 2 anh, thương nhau thì lắm đánh nhau cũng nhìu, cơ mà ta lại thích :P
Trả lờiXóaThực ra thì thấy hai anh "yêu" nhau mà cứ như..... giết nhau suốt ta cũng .... vã mồ hôi. Cũng muốn xem có lúc nào hai anh ngọt ngào lãng mạn được chút không. ^^||
Xóa*chỉ chỉ lên trên* cái lúc Fi ca ngắm A Cận, thế có được xem là ngọt ngào ko nàng, chứ theo ta thấy lúc mà A Cận tỉnh táo mà ngọt ngào chắc khó ah ... =.=
Xóa^^|| Uh, có lẽ chỉ có những lúc A Cận ngậm miệng, giữa họ mới có thể có sự ngọt ngào ... ^^||
Xóa2 anh mới gặp nhau nói vài câu đã chuyển sang hôn nhau rồi.hi.hi....................ko biết anh Cận cần tiền làm gì nhỉ
Trả lờiXóaĐể ăn hotdog! ^^
XóaSao cái hòm cmt nó biến mất tiêu hả nàng? Ta muốn cmt cứ phải vào phần reply này.
XóaNhưng mà thôi kệ. Ta là ta sung sướng vô cùng khi nàng dăng 2 chap/tuần. Hay là nàng thay đổi lịch làm việc đi, 2 chap/tuần cho bà con hớn.
Tiểu Quyên: làm gì có chuyện chỉ ôm nhau ngủ? Hị hị, 2 anh gặp nhau thì nhất định là phải có làm nha.
Ta vẫn thấy cái hòm comt nó hiện ở nguyên chỗ cũ mừ! ^^
XóaVề chuyện đăng 2chap/ tuần, ta cũng muốn lắm chứ, nhưng phần vì ta bận quá, mà chap của HMDT lại dài gấp 2, 3(như chap này chẳng hạn) so với các chap của SDTA hay HL, nên làm mất rất nhiều thời gian, lại còn HL nữa cơ. TT^TT
Khi nào dừng HL, ta sẽ tăng bộ này lên 2 chap/tuần.
2 anh ôm nhau ngủ thật lãng mạn .hi.hi.........
Trả lờiXóahơ hờ, trong đầu ta đã nảy ra một cái đáp án rùi,chỉ cần nàng trình làng là ta lao vào ôm ngay thui,mà phần tục này có bao nhiêu chương nàng
Trả lờiXóa20 chương chính văn và một số đặc điển nàng à.
XóaÔi yêu a Fi quá. Hum nào cũng vào nhà nàng ngóng truyện à nha.
Trả lờiXóaHức... Pass ... Ta lại đau đớn đi mò pass. Mà nàng gợi ý xem nó là t/a hay tiếng việt để ta mò với.
Ôm hôn thắm thiết thay lời cảm tạ. chuzz..chuzz..
Hờ hờ, nàng cứ mò đi đã, đã bảo là 6 chữ viết liền không dấu rồi mừ! ^^
XóaÁc ma. Mà ta công nhận ta mò pass bao nhà rồi mà nhà nàng pass khó nhất à nha. Hí hí.. Ta mò típ vậy. Hức hức...
XóaThực ra trong phần câu hỏi của ta đã bao hàm phần "ẩn ý" cho câu trả lời, nếu không ta hỏi dài dòng vậy làm gì. ^^
XóaPhù.... cuối cùng ta cũng đua tới đây rồi *lăn lăn lăn*
Trả lờiXóaChương này dễ thương quá, hoa hồng bay loạn xạ
Có ai ngờ "Diệm" lãnh ngạo của Hào Môn lại bị hình dung là "quỷ háo sắc" nhỉ??? ahahaha (tội ngịp tay chân của ảnh, nhìn lão đại đến chảy cả mồ hôi lạnh)
Cận Cận da mặt đã very dày thế mà vẫn còn biết đỏ mặt, còn da mặt Fi ca chắc là "đổ bê tông" , giữa chốn đông người mà vẫn thản nhiên cường hôn người ta *good good good!!!*
Một Trần Cận lúc nào cũng mạnh miệng lại luôn đuối lý trước một Fiennes luôn luôn nhu hòa và trầm ổn
Đúng là một cặp trời sinh *đáng yêu quá, dễ thương quá, woaoaoaoaoa*
Iu nàng nhìu, bái bai nàng nhé *mi gió*
P/s : Fi ca giàu ghê gớm, càng ngày cái sự giàu của ảnh càng thăng cấp >"<
Ngồi thở đi nàng, *quạt quạt cho mát* ^^
XóaCái giàu của ảnh thì ta không bất ngờ, cái khiến ta bất ngờ là .... quân hàm của ảnh kìa, đoán xem A Fi đã lên đến cấp nào rồi? ^0^
nàng ơi, ta đầu hàng, ta mò hết tất cả khả năng có thể của pass rồi..
Trả lờiXóalần đầu tiên ta giương cờ trắng với pass đấy.
nàng thương ta thì send pass vào mail cho ta với nhé *puppy eyes*
kathymai71@gmail.com
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Xóara rồi nàng ơi, ra rồi...
Xóaôi dồi ôi, ta đã nghĩ đúng hương mà ko sao nhớ ra đc từ đó là j.
thanks nàng đã edit nhá, ta đọc đây..
Có khó đâu, phải hông? ^^
Xóanàng ơi có thể cho bonus gợi ý nữa không? ta chịu chưa ghĩ ra mà hichichc please ............có phải là từ tiếng anh ko vậy?????
Trả lờiXóaMinie love
@ minie love: đúng vậy, nó là từ tiếng Anh, nhưng từ này ngay kể cả người không biết tiếng Anh cũng vẫn nói ầm ầm. Nó rất thông dụng. ^^
XóaHu hu, dù ta có vắng bóng, thì nàng nỡ nào xóa lời đề tặng ta ở Hào Môn chứ. Cảm giác này... này được gọi là mất mát a...
Trả lờiXóaTa làm tặng nàng các chap phiên ngoại của Hào Môn, ta vẫn để nguyên dòng đề tặng ở các chap đấy thôi, có xóa đi đâu nào. ^^
XóaChap này pink and pink. Tim hồng bay phấp phới. Hứa hẹn chap sau... rực lửa :">
Trả lờiXóaCó "lửa" thì mới bị cài pass mừ! ^^
Xóa:-ss ta nhầm :"> giờ soi lại, thấy nó vẫn còn ở ... đó :"> thấy xí hổ ghê, ấm lòng nữa :* *cọ cọ nũng nịu* *há há, hôm nay ta là mèo con ngoan ngoãn nà*
Trả lờiXóa*Liếc trắng mắt* Tiếc là tui thích puppy nhá! Hừ!
XóaĐúng là trình độ tự kỷ của bạn Cận lên tới mây rồi, bản thân được Fi cứu ra, rồi đói tới độ bóc lột tiền người ta đi mua hotdog, thế mà thấy Fi đi ra ngồi cung thì bảo người ta ỷ lại mình, thiệt là chịu thua Cận luôn rồi.
Trả lờiXóaMà Fi càng ngày càng dung túng, Cận đi mua đồ thiếu, lại chỉ Fi bảo Fi thiếu tiền mình, tai to mặt lớn như Fi lại bị đòi nợ 2 đô la, đúng là chỉ có Cận dám làm Fi quê độ như thế thôi.
Nhưng hai người coi bộ qua phần này khó mà suôn sẻ rồi, mặc dù Cận ít chống đối hơn, bằng chứng là đang ngủ mà giật mình mở mắt thấy Fi thì yên tâm ngủ tiếp (mình thích đoạn này lắm), nhưng dù sao, Cận vẫn chưa thể thông suốt là mình yêu Fi mà. Còn anh Fi thì lại còn vướng bận chuyện hôn sự bản thân, rồi mỹ nữ để đi cùng. Bao giờ thì hai người mới có thể được tình cảm suôn sẻ nhỉ.
ban oi sao minh viet dung pass roi nhung k mo dc, cuu minh voi minh rat me truyen nay cua ban tu khi xem Hao mon 1.huhu
Trả lờiXóata đã quyết định sẽ theo truyện này bên nhà nàng đến cùng rồi, bởi vì nàng eidt quá quá...đúng tinh thần fangirl ta luôn, đọc xong mà cứ thấy bay bổng, ~^^~, nhưng ta đi tìm pass cái đã, ~^^~, bibi
Trả lờiXóahức sao vậy nhỉ, viết đúng pass rồi nhưng không mở được là sao nè, bạn có thể share pass của chap 7 không? Đọc truyện này khá lâu rồi, vẫn không nghĩ bộ này có phần tiếp theo.... rất phấn kích khi biết có cái này =))))) Thank bạn nhiều, ôm ôm
Trả lờiXóanàng ơi, nàng làm ơn cho ta thêm tí chút gợi ý về cái pass với. PLZZZZZZZZZ. Đầu ta sắp nứt ra rồi. email của ta đây: arden_1830@yahoo.com.vn . Có phải bát đầu bằng chứ 't' không nàng?? HÚ hú hú
Trả lờiXóaban oi co thê gợi ý chữ cái đầu tiên cho ta hk huhu ta mò hk ra???
Trả lờiXóathank nang nhju nha
bạn ơi bạn cho mình xin pass chuong 3 vs chương 7 được ko,bạn làm ơn làm phúc. thật sự mình mò hoài k ra pass nên phải xin bạ huhu,....mail mình là ngocdovely@gmail.com. iu bạn nhiều
Trả lờiXóaPass chương 2 (chương 3 tớ không cài pass) bạn chịu khó đọc lại Hào môn diệm (bộ 1) Chương 4, nó chính là chữ "H********t", Pass chương 7 là chữ "C****e" (lễ phục của phái nam ấy)
Xóanàng ơi ~~~~ nàng gợi ý thêm cho ta cái pass đi! ta mò nát rồi vẫn không ra huhu~~~~
Trả lờiXóamail ta ne : ncandy15@yahoo.com
Bạn đọc lại Bộ 1 chương 4 trong Blog nhà tớ ấy, tìm ở QT hoặc nhà khác có thể sẽ cho ra kết quả khác. Còn lễ phục phái nam mà bắt đầu bằng chữ C, bạn hỏi ai người ta cũng đoán ra ngay ấy mà. ^-^
XóaCớ sao mà cái pass ta tra ra nó bắt đầu bằng chữ C và kết thúc bằng chữ e mà nó tới tận 7 chữ lận nàng ơi, haizzz......
Trả lờiXóa