"Gần đây tổng bộ nhận được từ nguồn tin đáng tin cậy cho biết có phân bộ lạm dụng chức quyền, tự ý triển khai hoạt động trên diện rộng lại chưa xin ý kiến của tổ chức, đối với chuyện này, tôi cảm thấy thật đáng tiếc." Ánh mắt của lão hồ ly Calvary thẳng tắp đảo qua phía Trần Cận, người bị nhìn mắt lại hướng ra ngoài làm như ngắm phong cảnh, "Tôi tin rằng các vị đang ngồi đây đều là nhân tài đứng đầu của tổ chức, sự tự giác là có thể khẳng định, cũng biết rõ Hào Môn không chấp nhận một cơ cấu có lỗ hổng tồn tại, chúng ta cung cấp cho chính phủ những binh đoàn tinh nhuệ bậc nhất, chuẩn tắc chính là tuyệt đối không đi ngược lại quyết sách của thượng tầng, nói cách khác là tuyệt đối phục tùng. Nếu sau này lại có những tin đồn không hay rơi vào tai thượng tầng, vậy thì cá nhân vô trách nhiệm nào đó sẽ không thể tự bảo vệ mình được nữa... "
Lão già này có để yên không! Mẹ nó, nghe báo cáo thế này quả thực chính là khổ hình, còn không bằng rõ ràng trói hắn lên đánh một trận cho thống khoái. Hắn cảm thấy thân thể mình không ngừng trượt trượt xuống khỏi ghế. . . Trong lòng suy nghĩ cái phong cách chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này một chút cũng không giống tác phong của người trong Hào Môn, lão Calvary hồ ly này tốt nhất là sớm về hưu mà ôm cháu.
Con mắt của Trần Cận không kiên nhẫn đảo quanh hai vòng, ánh mắt một lần nữa nhìn đến vẻ mặt nghẹn cười của Giang Uy , cùng bên cạnh hắn một bản mặt nhìn như thực nghiêm túc - Tony.
Này hai tên vui sướng khi người gặp họa, mình có lòng tốt nhắc nhở bọn họ, để bọn họ khi viết báo cáo phải hết sức lập lờ, bôi bôi xóa xóa ít nhiều chuyện đã từng giúp Xích bộ điều động người, kết quả... Hừ, bọn họ thật đúng là không khách khí, mỗi phần báo cáo mỗi chữ viết ra đều là một phen huyết lệ, này này... Cũng quá không có nghĩa khí đi, chẳng lẽ hắn nhìn qua rất giống người dễ bị bắt nạt hay sao?
Nghĩ đến đây, Trần Cận chỉ cảm thấy đầu óc bồng bềnh, Tony và mình còn chưa kể là rất thất thiết nên không tính, tên khốn Giang Uy này thật không thể tha thứ, đến lúc đó không thể không cấp cho hắn chút "lễ mọn"!
Người điều hành hội nghị - Palio - đứng dậy đưa hội nghị vào chính đề: "Gần đây Trung Đông tổ bị cuốn vào một vụ án trộm quốc bảo tại New York, vụ án này hẳn là các vị đang ngồi đây đều đã nghe nói. Hiện đã điều tra rõ, đích xác có Hào Môn phân liệt phần tử * tham dự, vì thế đã liên lụy đến danh dự của Hào Môn. Trung Đông tổ vì tránh gợi lên những nghi ngờ không đáng có, đã đem vụ án này chuyển giao cho Bắc Mĩ tổ toàn quyền xử lý, mà các nhân viên cấp cao nằm trong bộ phận thượng tầng của Trung Đông tổ trở thành trọng điểm bảo hộ của chúng ta. Trước mắt những báu vật quốc gia nêu trên đã chảy vào Đông Nam Á, vì thuận tiện cho công tác, Hào Môn chiêu tập bốn phân bộ cho tiến trình điều tra chính thức. Các bước cụ thể cùng trách nhiệm của các các phân bộ tôi sẽ trình bày ở nửa giờ sau, mong mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng hoàn thành tốt công tác lần này, đến lúc đó sẽ luận công phát thưởng. " (*phần tử ly khai khỏi Hào Môn ra xây dựng tổ chức riêng, làm ăn riêng)
Nói thực ra, Trần Cận cũng không nghĩ tới việc mình tự tiện điều binh khiển tướng có thể thoải mái qua đi như vậy, nếu nói cấp trên có ý tứ làm cho hắn lấy công chuộc tội, còn không bằng nói là hắn trời sinh hảo mệnh gặp vận lớn. (Siêu cấp tự kỷ!)
Thế nhưng tâm tình thật tốt của hắn ở nửa giờ sau hoàn toàn bị đánh nát, liếc mắt hắn đã thấy khóe miệng Giang Uy đều muốn kéo đến rút gân (ý nói bác í nín cười đến sắp rút gân khóe miệng), hắn cau mày, nghiến răng nghiến lợi ──24 giờ bảo vệ cho sếp bự đến từ Trung Đông tổ, nhiệm vụ quan trọng này lại được giao cho hắn, nếu không ngại trường hợp, hắn đã sớm nổi điên .
Chuyện này thật sự so với bị tổ giám thị nhắm trúng còn thảm.
Trần Cận càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không bình thường, lão Calvary này không phải là mượn cơ hội ngược đãi hắn đấy chứ? Ai cũng biết việc bảo vệ nhân viên quan trọng của Hào Môn là chuyện không thể tránh khỏi, nếu có sai sót người bảo vệ sẽ bị làm thịt đầu tiên, không có sai lầm cũng là việc phải làm, mỗi phút đều cần nhắm mắt theo đuôi, cuối cùng đại sự cáo thành, luận công lấy thưởng lại không tới phiên mình, nhiệm vụ này vốn là do tổ lính đánh thuê của Hào Môn phụ trách, hiện tại cư nhiên rơi xuống Xích bộ, còn muốn kẻ làm lão đại hắn đây tự thân xuất mã, không phải bỏ qua mà là muốn làm hắn xấu mặt thôi.
"Căn cứ vào thân phận quan trọng của nhân viên Hào Môn lần này, Trung Đông tổ đặc biệt nói rõ cần Xích bộ Hành động tổ đặc biệt nghiêm mật bảo hộ, lính đánh thuê tổ quá mức lộ liễu, bây giờ chúng ta đang ở khu vực Á Châu, làm việc phải lấy bảo mật làm trọng yếu." Palio nhìn về phía Trần Cận, "Leslie Trần, anh sẽ trực tiếp phụ trách việc này."
Ánh mắt của Trần Cận dần dần híp lại thành một cái vạch, hắn đã đánh hơi thấy nguy hiểm cùng phiền toái tới gần, nhưng chờ hắn chân chính ý thức được chính mình nhận được một củ khoai lang nóng bỏng tay đã là buổi chiều ngày thứ ba.
"Lão đại, vừa mới nhận được thông báo, ngài được lệnh đến khu biệt thự cấp cao... "
"Có lầm hay không? Bọn họ rốt cuộc là khách du lịch hay là đến tị nạn?" Trần Cận sờ sờ cằm vẻ mặt khó chịu, "Bắc Mĩ tổ yêu cầu chúng ta nghe theo nhân viên Trung Đông tổ hay là nghe bọn họ? Chẳng lẽ có người nhúc nhích ngón tay là Xích bộ liền phải chạy theo? Chờ bọn hắn ý kiến thống nhất, chúng ta sẽ hành động, tiếp tục tại chỗ chờ lệnh."
Mồ hôi Lý Thăng đã chảy xuống đến đây: "Lão đại, làm đàn ông co được dãn được. . ."
"Dừng, dừng." Trần đại soái thực lãnh khốc ra hiệu, chậm rãi từ trên ghế sa lon đứng lên, "Bể bơi chỗ đó đủ lớn sao?"
"A?"
"Tôi nói bể bơi ở nhà mới đủ lớn sao?"
Lý Thăng lau mồ hôi: "Lão đại, tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn quốc tế."
"Vậy tôi có thể miễn cưỡng suy nghĩ một chút." Trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng tà nịnh hàm súc không rõ, "Vì an toàn của người được bảo vệ, có phải tôi cũng có quyền cùng lập trường lựa chọn một chỗ thuận lợi cho ẩn thân, cam đoan người được giám hộ sẽ an toàn, ngăn chặn tai hoạ ngầm?"
"Ý của lão đại là. . ."
"Đối phương hẳn phải nghe theo sự sắp xếp của người giám hộ, cũng chính là sắp xếp của tôi, cho dù bể bơi đủ lớn cũng phải nói đến quy định chứ? Bọn họ muốn không phải là bí mật hay sao?" Hắn đứng dậy hướng về phía lầu trên chạy đi, một bên phân phó cho Lý Thăng đang đứng ngẩn ngơ, "Cho anh thời gian nửa ngày, tìm được một nhà trọ bình dân đủ cũ, chỉ cần phòng ở không thuộc vào mức báo động, sau đó gọi điện thoại cho Bộ phận phối hợp của Trung Đông tổ, nói cho đối phương: xuất phát từ lo lắng đối với an toàn của nhân vật quan trọng, hy vọng hắn có thể nghe theo an bài của Bảo hộ tổ, ngoan ngoãn hợp tác."
Lý Thăng chỉ cảm thấy da đầu run lên, hai chân run lên, càng cảm thấy bản thân một chút cũng không phù hợp với chuyến đi này, người ta càng già càng nhát gan, đặc biệt lại ăn chung ở chung với một gã không sợ trời, không sợ đất, luôn yêu thích gây chuyện vô địch lão đại.
"Nếu đối phương không chịu hợp tác?"
"Vậy để cho bọn họ tìm người khác, Xích bộ không thể bảo hộ một người đối với tính mạng của mình không chịu trách nhiệm."
"Thì ra lão Đại cũng sẽ nói đạo lý a. . ." Đại Lý tự nhủ rồi xuất môn làm việc.
Trần Cận cười đắc ý, loạng choạng vào phòng tắm tắm rửa, mỗi lần hắn cảm thấy cực độ kích thích sẽ muốn tắm, hắn từng định làm một bản ghi chép về ba lần tắm mỗi ngày, đương nhiên, cuối cùng bị người xung quanh nịnh nọt khuyên can.
Mấy ngày nay tinh thần khẩn trương cao độ, hắn cũng chưa cùng các bà vợ xinh đẹp thân thiện “trao đổi”, nhiệm vụ lần này có thể buộc hắn phải cùng với các nàng xa cách một đoạn thời gian, hắn hẳn là phái tốn chút khí lực đi trấn an một chút tâm hồn cô đơn của những người phụ nữ, ai bảo hắn là một tình nhân lý tưởng!
Sau khi Trần Cận đến Hongkong, duy nhất một chuyện làm hắn phiền lòng chính là ở một buổi yến hội để mắt được một tiểu thư, sau khi làm mọi cách theo đuổi hắn mới biết được đối phương đã có người trong lòng, làm hắn vài ngày ăn không ngon. Lịch sử “Chiến bại tình trường” của hắn có thể nói ít ỏi không có mấy, chỉ có lần này bị nhục, hắn đã có không ngừng cố gắng tính toán, càng khó tới tay đích càng muốn theo đuổi, hắn giải thích chuyện này rằng đó là bản năng của đàn ông. Lần này có lẽ là lần cuối cùng tự do hành động, tốt nhất vẫn là lấy ô-tô đi đón mỹ nhân tan học.
"Tại sao lại là anh?" Trình Hân thản nhiên liếc mắt một cái về phía anh đẹp trai, thái độ cũng không thay đổi.
Những bạn gái cùng trường của cô gái đã mang vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp dị thường, tuấn tú đến mê mẩn tâm can của của Trần lão đại, bạn trai như vậy mang ra ngoài mới gọi là có phong cách, nhưng thật hiển nhiên Trình Hân không cho là vậy.
"Phải làm sao mới có thể thành công hẹn em ăn bữa tối? Đây đã là lần thứ mười một anh hiện ra trước mặt em, đến anh cũng tự cảm thấy bản thân mình phiền phức."
"Cuối tuần đi, nếu tôi rảnh. Anh cứ như thế này lượn đến cổng trường chờ tôi, tôi sẽ cảm thấy bị làm phiền."
"Tốt, cuối tuần." Nói xong, hắn xoay người bước đi, "Nhớ rõ lời của em, nhất định phải cho anh một cơ hội. "
Chỉ là... tôi sợ rằng anh - một người có mị lực lại là hào hoa công tử - liệu có thể nào biết đến cái gì là chân tình ? Những lời này, Trình Hân cuối cùng cũng không nói ra.
Trần Cận vừa vào xe liền đấm thật mạnh vào ghế ngồi: "Anh nhất định sẽ chinh phục được em, babe!"
Khoảng chiều tối, Lý Thăng đã mang về tin tức tốt, tại Cửu Long có một nhà trọ kiểu cũ xây vào những năm 80, gia dụng đầy đủ, nếu loại trừ không có thang máy, điện nước mỗi tháng có một hai lần không cung ứng được, những cái khác thật không có gì vấn đề lớn, Trần Cận thực vừa lòng.
"Thông báo cho Trung Đông tổ chưa?"
"Bọn họ nói toàn bộ do Xích bộ an bài."
"A? Thành thật như thế, không có âm mưu gì đấy chứ, ý tứ của tôi anh rốt cuộc có truyền đạt rõ ràng không?"
"Người có âm mưu là ngài đi? Lão đại. . ."
"Đừng dài dòng, thu thập hành lý đi, đêm nay liền đến đó."
Lý Thăng lẩm bẩm: "Chỗ đó cũng không có bể bơi."
Người nào đó nảy sinh ác độc: "Bồn tắm lớn cũng có đi?"
"Có có." Cứ xem lão Đại này thối tính tình, không có bồn tắm lớn hắn còn chịu đến sao!
Đêm đó, Trần Cận liền cáo biệt cuộc sống biệt thự xa hoa, chính thức vào ở nhà trọ bình dân, hắn thật không nghĩ là khổ, dù sao chủ ý là chính mình đưa ra, thật còn có vài phần cảm giác mới lạ, vừa vào nhà liền đông nhìn xem, tây sờ sờ, tặc lưỡi: "Nhân viên quan trọng của Trung Đông tổ đến đây nhìn thấy chỗ này rồi sẽ không giết tôi đấy chứ?"
"Ngài đừng làm tôi sợ..." Lý Thăng nhìn xem nóc nhà treo đầy mạng nhện, nuốt nuốt nước miếng.
Hắn cười cười, không chút để ý: "Đối phương lại không cho Xích bộ đi đón, thật sự là kỳ quặc quái gở, có nói lúc nào đến không? "
"Nói là hai giờ sau."
"A, nhanh nhẹn như vậy, xem ra thực chờ mong sự bảo hộ của tôi."
"Lão đại ──" Lý Thăng không để ý ánh mắt của vài người anh em, bước dài một bước tiến lên, "Người của Trung Đông tổ không dễ chọc, lại là thượng cấp của Xích bộ, làm như vậy liệu có khiến cho bọn họ phản cảm? Còn có, chúng tôi ở dưới lầu, lão đại một mình ở trên lầu bảo vệ nhân viên quan trọng, thật sự. . . Không thành vấn đề sao?"
"Đại Lý, tôi bắn súng, vật lộn, phòng ngự, cấp cứu bên nào chưa từng có thử qua? Anh không tín nhiệm lão đại của anh như vậy?"
Một câu ngạo mạn nhưng lại khiến đại Lý vốn không giỏi đấu khẩu lập tức không lên tiếng.
Hai giờ sau, chuông cửa vang lên, a, còn là một người rất giữ chữ tín. Rốt cuộc là thượng cấp, Trần Cận đang cân nhắc xem mình có nên cúi người 90 độ chào lúc mở cửa gì đó hay không, sau lại ngẫm lại rất cổ hủ, vẫn là quên đi.
Cánh cửa mở ra, ánh mắt Trần Cận thiếu chút nữa lọt khỏi tròng, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không tự giác lui ra phía sau từng bước.
" Đề nghị của Xích bộ đúng là độc đáo." Người nọ đi thẳng vào, cũng không khách khí.
>>>>>>
Ô la la, anh công đã xuất hiện! ^^
Hi hi, trưa mình vừa order thì tối đã có ngay chương mới. Yêu nàng quá cơ.
Trả lờiXóaThôi ta lộn lên trên đọc cái đã :D
- Phudulukhach-
ta chờ bộ nì lâu òi*lao vô ôm hun*
Trả lờiXóakúm ơn nàng đã edit nga~ *chấm chấm nước mắt*
từ nay ta trải chíu nằm ở nhà nàng đó keke
p/s: chờ mãi anh công xuất hiện goỳ a~ hí hí
Com của các nàng là động lực làm việc của ta mừ! ^^ Ta thích buôn, buôn càng nhiều ta làm càng hăng a!
Trả lờiXóaNàng ơi ta mang nhà của nàng lên vnsharing để PR được không?
Trả lờiXóaMang địa chỉ nhà thôi nàng, nàng bốc cả nhà ta đi thì ta sống trên móng nhà a nàng? ^x^
Trả lờiXóaHiểu mà, hiểu mà.
Trả lờiXóaTa không mang được nhà nàng thì ta gọi người đến phá, há há há. Chuẩn bị cơm nước mà nuôi báo cô đội quân ở trọ dài hạn không trả xiền nha nàng ^o^
_Phudulukhach_
No prốplừm! Ta chỉ cần các nàng chịu khó buôn cho ta nghe là được!^^
Trả lờiXóanghe nói nàng cho trọ free ta ở vs *chớp chớp* sao ta com chương 2 ko đc. Ta toàn vào bằng điện thoại thôi ko biết nó có hiện ko nữa. Ta thik cái truyện em tìm nhà nha. Hố hố cuối cùng cũng ko đuổi đc anh đi
Trả lờiXóalần đầu đọc chap này, ta nghĩ: đến rồi,,rút cuộc cũng đến rồi (hoho)
Trả lờiXóalần này đọc lại,ta lai nghĩ: anh công ah, anh mặc cái j dzậy mau cho e biết ah (tiểu Cận: mun chit ha,,,cút)